Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : 27/1/2023

Số chữ : ~ 2300 từ

Editor : MinnThor

___________minthor____________

       " Em là Omega?"

  Sáng sớm bình minh , khi lượng người trong bệnh viện đông nhất , khắp nơi ồn ào náo nhiệt , chỉ có phòng khám bệnh mở ra là yên tĩnh.

  Vị bác sĩ mặc áo khoác trắng nhìn tờ kết quả xét nghiệm trong tay , có chút ngạc nhiên nghi ngờ mà lên tiếng dò hỏi .

  Lâm Ngộ An siết chặt vạt áo , có chút thấp thỏm bất an gật gật đầu : "...Vâng."

  Bác sĩ cúi đầu nhìn tờ giấy chứng nhận kiểm tra , một lúc sau mới nhìn Lâm Ngộ An , uyển chuyển hỏi: "Gần đây... em có quan hệ tình dục không?"

       Trái tim Lâm Ngộ An lỡ một nhịp , linh cảm xấu lại trở nên mạnh mẽ hơn . Cậu liếm môi : "... vâng."

        Anh cắn môi dưới , giọng run run: "Ý bác sĩ là sao ạ ?"

  Bác sĩ cất giấy đi , giọng điệu bình tĩnh : "Dạ dày của cậu không có vấn đề gì , cộng với những nhân tố vừa kể-" bác sĩ ngước mắt lên , nhìn nam hài thanh tú ngoan ngoãn trước mặt , cuối cùng nhẹ giọng lên tiếng : "Vào khoa sản khám một chút đi."

  Lâm Ngộ An chỉ cảm thấy năm đạo sấm sét vang dội , suy đoán trong lòng bị chứng thực hơn nửa , nhưng cậu vẫn không thể tin được . Cậu gượng cười : " Bác sĩ , bác sĩ có nhầm không ? Em, em, em-"

        Bác sĩ nhìn cậu gấp đến độ viền mắt đỏ bừng , trong lòng thở dài , nhẹ giọng an ủi : "Đó là khám định kỳ , em đừng lo lắng quá."

  Làm sao Lâm Ngộ An có thể không lo lắng chứ ?

  Điều đó có nghĩa là những dự đoán tồi tệ nhất của cậu sắp trở thành sự thật rồi .

  Ngay cả khi cậu ra ngoài vào sáng nay , vẫn có ý nghĩ rằng mình đang bị say nắng hoặc ăn uống không tốt cho dạ dày , ngay cả khi đó là một căn bệnh nghiêm trọng hơn , cậu đều có thể chịu đựng được --

       Nhưng tình huống như vậy thực sự cậu không thể chịu đựng được . Cũng không thể sẵn lòng chấp nhận.

  Cậu nhắm mắt lại , gương mặt xinh đẹp không tự chủ tái nhợt . Bác sĩ thở dài kêu cậu đi kiểm tra.

  Lâm Ngộ An mím môi , nhỏ giọng cảm ơn và cầm giấy kiểm tra với tâm trí không ổn định rời đi.

  Hai giờ sau , Lâm Ngộ An đi trong sảnh bệnh viện đông đúc , sắc mặt tái nhợt như tờ giấy , bước chân yếu ớt , như thể đang tung bay trên mây .

       Lúc này đang là mùa hạ , bên ngoài nắng chói chang , người nọ mở mắt không được , nhìn tờ giấy trong tay , hai chữ màu đen chói mắt trên tờ giấy trắng , dưới ánh mặt trời vặn vẹo biến dạng , giống như là tay sai của ma quỷ , nhe răng nanh vuốt , sẵn sàng kéo người xuống địa ngục.

  Lâm Ngộ An ngẩn ra.

  Cậu thực sự rất đẹp trai , không bao lâu thì liền có một y tá nhiệt tình đã đến và nhẹ nhàng hỏi cậu có cần giúp đỡ không . Lâm Ngộ An nắm chặt tờ giấy , dùng sức lắc đầu một cái :

       " Không , không cần." Giọng anh khó khăn nói : "Cám ơn."

  Nói xong cậu xoay người rời đi , bóng lưng lộ ra ý tứ chạy trối chết .

  Buổi trưa nắng như thiêu đốt , người đi đường vội vã bước đi , như thể nếu ở dưới nắng một lúc sẽ tan chảy. Nhưng Lâm Ngộ An đang đứng bên đường lại cảm thấy lạnh cả người , những ngón tay gầy guộc trắng nõn của cậu không ngừng run rẩy.

  Người đến người đi như nước chảy , xe ngựa như rồng , Lâm Ngộ An ngẩn người nhìn đèn đỏ , nó nhảy chuyển sang màu xanh , cũng không có ý định động đậy.

(*) Nguyên văn [ 来往的人如流水车如龙 ] : Xe như nước chảy , ngựa như rồng bơi . Tả cảnh tấp nập , nhộn nhịp của xe cộ , ngựa xe tấp nập qua lại .

        Người đi đường phía sau vội vàng đụng phải Lâm Viễn , nhỏ giọng oán trách: " Bị ngốc à ? Ở chỗ này sững sờ làm cái gì ?"

  Dòng người đua nhau băng qua vỉa hè , có người chậm hơn một chút , đi được nửa đường thì đèn lại đỏ. Họ chỉ có thể chạy lon ton dưới cái nắng như thiêu như đốt , những gì vương vãi trên con đường nhựa là những hạt mồ hôi li ti , bốc hơi trong tích tắc và biến mất không dấu vết.

        Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh , đèn xanh chuyển thành đèn đỏ. Không biết đã qua bao lâu , trong mắt cậu mới có chút tia sáng , cậu lảo đảo qua đường cái như giẫm phải kẹo bông gòn , khiến người ta nhìn liền kinh hồn bạt vía.

  Một chiếc Rolls-Royce chạy qua với tốc độ cao , những vật thể bên rìa đường đều hóa thành một mảnh bóng mờ . Người trong xe thản nhiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ , liền nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ thanh tú đứng ở ven đường . Nam nhân trừng mắt nhìn , khi hắn nhìn lại lần nữa , cậu đã biến mất.

        Bùi Yến Chu cau mày , lời nói của người trợ lý vừa đúng lúc cắt đứt suy nghĩ của hắn --

  "Chủ tịch..."

  ·

  Bệnh viện cách trường học không xa , tàu điện ngầm chỉ cách hai trạm dừng . Lâm Ngộ An thất thần , ngơ ngác không biết làm sao về được ký túc xá.

  Lúc này trận đấu bóng rổ đang vào thời khắc máu chốt , sân bóng rổ náo nhiệt , tiếng cổ vũ ầm ĩ , vị trí của 413 không cao không thấp , lại vừa vặn có thể nghe được tiếng hoan hô của mọi người bên tai .

        Nhưng tiếng ồn ào bên ngoài không lọt vào tai Lâm Ngộ An .

  Trong ký túc xá đèn không bật , một mảnh tối tâm , Lâm Ngộ An ngơ ngác ngồi ở trên ghế , nhìn tờ giấy báo cáo kiểm tra trải rộng trên bàn , khóe miệng giật giật , không biết nên khóc hay nên cười.

  Chỉ một lần. Chỉ một lần.

  Omega không phải như vậy , phải không?

  Lâm Ngộ An nhắm mắt lại , trong lòng nặng nề hít một ngụm khí , thở không ra , nuốt không trôi .

        Đúng lúc này , trong hành lang truyền đến tiếng bước chân "cạch cạch" , mấy thanh âm quen thuộc xuyên qua khe cửa truyền vào phòng ngủ , dần dần rõ ràng .

  "Chậc chậc chậc chậc , Trường Luật thật sự là cắn chết ! Giống như thuốc bôi da chó vậy ! Đám Đại Lâm bị dán chặt đến không thể động đậy nổi luôn ."

  "May mắn mà không có nguy hiểm gì , giành được chức vô địch một cách nhẹ nhàng."

  "Đúng vậy , thế lực trường chúng ta thì khỏi bàn ... Tam Nhi đâu? Tam Nhi trở về sao?"

  "Không biết , tao gửi tin nhắn cho nó mà nó còn chưa có hồi âm."

  "Sao lại chậm như vậy. . ."

        Đó là bọn Triệu Thừa Phi . Lâm Ngộ An ánh mắt khẽ động.

  Có hàng ngàn suy nghĩ trong đầu cậu , nhưng lúc này cậu chỉ có thể biết ơn vì họ không đi cùng .

  Tiếng bước chân càng ngày càng gần , Triệu Thừa Phi thanh âm càng ngày càng rõ ràng :

  "Chìa khóa , ai có chìa khóa?"

  " Tứ nhi , mau mở cửa , baba nóng chết rồi này !"

        Khóa cửa kêu sột soạt , âm thanh đó sát tai cậu . Lông mi Lâm Ngộ An run lên , sau đó cậu đột nhiên phản ứng lại , "cạch" một tiếng cửa mở ra , Lâm Ngộ An luống cuống tay chân vội vàng đem bản báo cáo ném vào trong ngăn kéo .

  "Cạch" một tiếng , trong ký túc xá đèn sáng lên , Lâm Ngộ An híp mắt , lại đột nhiên nghe được " ĐM !"

  Nhìn thấy một người lặng lẽ xuất hiện từ trong bóng tối , Triệu Thừa Phi suýt chút nữa sợ chết khiếp , sau khi nhìn rõ người nọ , không khỏi vỗ ngực một cái , khiếp sợ nói: " Mày trở về lúc nào vậy ? Sao không bật đèn ? "

       Cao Tường Vũ nói tiếp : " Điều hòa cũng không bật ."

        Cổ họng Lâm Ngộ An khẽ động, thanh âm khàn khàn: "Tao cũng vừa mới trở về không lâu à ."

  Triệu Thừa Phi ngồi phịch xuống ghế , móc tay lấy điều khiển điều hòa , đợi đến khi tiếng "bíp" bắt đầu làm mát , cậu ta mới thở dài , sau đó ngồi thẳng dậy , hưng phấn nhìn Lâm Ngộ An :

  " Đúng rồi , Tam nhi , trường chúng ta hoàn toàn đánh bại Trường Luật rồi đấyy , trở thành quán quân ! Mày không biết những người bên Trường Luật khó khăn cỡ nào đây -"

        "Được!" Cao Tường Vũ cắt ngang lời cậu ta , nhìn Lâm Ngộ An nụ cười xấu xa , nhíu mày , quan tâm hỏi:

        "Mày hôm nay đi khám bệnh bác sĩ nói gì?"

  Lâm Ngộ An tim đập thình thịch, sau đó cười nói : "Vẫn là như vậy, chính là say nắng , còn có thể là hạ đường huyết một ít , cho nên tao thỉnh thoảng mới cảm thấy choáng váng ."

  Trong mắt Mạc Văn Kỳ hiện lên một tia nghi hoặc , hiển nhiên là không tin. Cao Tường Vũ cũng không nghĩ nhiều , nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: " Vậy thì tốt . Mày cũng vậy , có lúc đi ra ngoài vẽ vời liền điểm tâm đều không ăn , có thể không hạ đường huyết sao ?"

        Trong số bốn người ở ký túc xá của họ , Mạc Văn kỳ là người trẻ nhất , nhưng thực ra câu ta là người chín chắn và điềm tĩnh nhất . Lâm Ngộ An mặc dù là lão tam , nhưng lại là người nhỏ tuổi nhất , tính khí cũng tốt nhất , khó tránh khỏi làm cho bọn họ bận tâm .

  Lâm Ngộ An mỉm cười và nói phải.

  Triệu Thừa Phi không thể không hào hứng nói về những khoảnh khắc tuyệt vời trong trận đấu bóng rổ , Lâm Ngộ An lắng nghe với một nụ cười trên khuôn mặt , nhưng thực ra cậu đang ở trong trạng thái xuất thần.

  " Lão tam , lão tam ? "

        Triệu Thừa Phi thanh âm vang lên bên tai , Lâm Ngộ An lập tức hoàn hồn , chớp chớp mắt nói : "Làm sao, làm sao vậy?"

  Triệu Thừa Phi gãi gãi đầuv, kỳ quái hỏi: "Vừa rồi chúng ta nói ra ngoài ăn cơm , mày ăn cơm chưa?"

  Lâm Ngộ An sắc mặt dịu đi : "Tao không có khẩu vị , không muốn ăn."

  " Vậy sao được " Cao Tương Ngọc là người đầu tiên phản đối : "Bác sĩ cũng nói mày bị hạ đường huyết đấy ."

  Mạc Văn Kỳ nhìn cậu đầy ẩn ý , ​​và nói , " Trong nhà ăn có bán cháo , khi nào chúng ta quay lại mang cho mày một ít nhé?"

        Lâm Ngộ An biết bạn cùng phòng là quan tâm mình , mặt mày cong cong , "Được."

  Cánh cửa ký túc xá lại đóng lại , tiếng máy lạnh chạy rù rù trong không gian tĩnh mịch . Lâm Ngộ An ngồi trên ghế một lúc lâu , đôi vai căng thẳng mới thoáng thả lỏng một chút.

  Tiếng đóng mở ngăn kéo lại vang lên , nhìn chữ " Đã mang thai" được viết bằng hai màu đen trắng , cả người đều là sững sờ.

  " Mang thai bốn mươi bảy ngày , chúc mừng."

        " Nếu không muốn , nên quyết định càng sớm càng tốt . Thời gian càng sớm , thân thể càng ít tổn thương ."

  " Hơn nữa , bởi vì Omega tính chất đặc thù , cần phải có cha mẹ hoặc vợ chồng ký tên phá thai , em phải suy nghĩ kỹ ."

  Giọng nói lạnh lùng của bác sĩ sản khoa vẫn còn văng vẳng bên tai , Lâm Ngộ An nhắm mắt lại , hàng mi dài rậm rạp không tự chủ run lên.

  Muốn có con ? Cậu còn đang đi học , bản thân còn rất yếu , làm sao nuôi nổi một đứa trẻ?

  Nhưng nếu phá thai , cần có người đi cùng...

Mẹ và bố...

  Không , không , không , cậu không thể nói với họ , hoàn toàn không.

  Khuôn mặt thanh tú của Lâm Ngộ An trống rỗng , cậu chậm rãi lấy tay che mặt, hai mắt nhắm chặt , từ trong cổ họng phát ra vài tiếng thút thít nghẹn ngào , giống như một con thú nhỏ tuyệt vọng , mỏng manh và bất lực.

  Bùi tiên sinh , vị Bùi tiên sinh đó...

  Lâm Ngộ An nghĩ tới mấy lần gặp mặt trước , khóe miệng không khỏi giật giật tự giễu.

        Trước đây cậu là người sợ tránh mặt , nhưng bây giờ cậu lại là người chủ động đi tìm .

        Cậu rõ ràng đã đồng ý là không liên lạc với người đó nữa...

  Lâm Ngộ An nhắm mắt lại , thở ra một hơi thật sâu.

  Tấm danh thiếp đó...

  Tấm danh thiếp đó-

  Lâm Ngộ An lấy ra tấm danh thiếp đơn giản và trang nhã với nền trắng , những ngón tay mảnh khảnh của cậu vẫn đang run rẩy.

Cậu nhìn xuống , chủ nhân của tấm danh thiếp họ Bùi , tên là Bùi Yến Chu .

  Lâm Ngộ An hít một hơi thật sâu , buộc mình phải bình tĩnh lại , nhấc điện thoại lên và nhập từng số một.

  Hiệu ứng âm thanh của điện thoại di động vang lên trong ký túc xá , đầu ngón tay xinh đẹp của Lâm Ngộ An đặt trên nút gọi một lúc lâu , nhưng câụ vẫn không thể nhấn nó.

  Khẽ thở dài , cậu lật trang tin nhắn , xóa đi xóa đi nửa ngày rồi gửi đi một tin nhắn.

___________minthor____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro