Chương 01 🌈 Thế giới này chỉ có một Lục Khí Tạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa thu tháng Mười, nhiệt độ không khí rất nhanh đã xuống thấp. Cơn gió buổi sáng có chút độ ẩm làm cánh tay bị lộ ra ngoài chăn của Hứa Uyển lạnh buốt, rèm cửa phòng khách sạn thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào chóp mũi.

Hứa Uyển nhịn không được hắt xì một cái, đem giấc mộng bản thân giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người đánh vỡ.

Đồng hồ báo thức thế nào lại không kêu? Cô từ từ nhắm hai mắt, sờ đến điện thoại ở dưới gối, ấn mở màn hình, buồn ngủ đến nổi chỉ mở một mắt để xem giờ.

6:30???

Sáu giờ rưỡi!!!

" Chết thật! Muộn rồi muộn rồi ... "

Xoay người một cái liền xuống giường, Hứa Uyển rất nhanh liền rửa mặt xong, sau đó lại vấp phải chiếc vali đang còn mở đặt ở cạnh giường, thuận thế cứ ngồi ở đó mà mang giày. 

Một đường thẳng đến trả phòng, bắt taxi cũng không có nhìn lại, phát thanh ở sân bay một lần rồi lại một lần hô tên Hứa Uyển, cô là hành khách cuối cùng của chuyến bay từ Seoul đến thành phố Bắc Dương.

Người đã ngừng lại nhưng trái tim còn đập liên hồi 180 nhịp.

Có nữ tiếp viên đẩy xe đến hỏi xem cô có cần phục vụ gì không, cô chỉ yêu cầu một ly nước lọc, hai bên thái dương dường như đều căn cứng.

Mấy ngày nay một mực học tập ở Hàn Quốc, cô theo nhóm người Hàn luyện tập mỗi ngày đến tận rạng sáng, toàn bộ đều dựa vào cà phê và bia để duy trì cái mạng nhỏ này.

Có lẽ do sự khác biệt thể chất mà mọi người ai cũng tinh thần vui vẻ, chỉ có cô, mỗi ngày đều ngủ như một con chó chết.

_______

Sân bay quốc tế Bắc Dương.

Cổng đón ở sân bay chật cứng, một đám đông chỉ nhìn rõ đầu người, hôm nay lượng người đến đón thật đông hơn bình thường gấp nhiều lần.

" Anh ấy sẽ đi cửa VIP sao? "

" Sẽ không, anh ấy trước giờ đều đi cửa thường. "

" Nhưng lần này thì khác, sau khi bộ phim điện ảnh được chiếu thì đã hút được không ít người ham mộ mới, một chút trật tự cũng không có, hậu viện hội cũng không có biện pháp quản, đến lúc tin tức vừa ra, thì sân bay liền kẹt cứng như này, người ta cũng chỉ mắng anh ấy. "

" Hiện tại không phải đã bị mắng lên hạng một nhiệt sưu rồi sao, càng nổi tiếng thì càng bị nhiều thị phi, tôi đã quen rồi. "

" Đều do cái chương trình không ra gì kia. "

" Trước đừng nói, anh ấy sẽ ra ngoài sớm thôi ... "

Hứa Uyển lúc này mới xuống máy bay, xoa xoa cổ, ngáp một cái theo dòng người đi ra ngoài. Vừa rồi trên máy bay đã ngủ nghiêng đầu hơn một giờ, quả nhiên bị sái cổ.

Lại nhớ đến tập cuối của chương trình phát sóng tối hôm qua, Hứa Uyển mở diện thoại, ấn số rồi liền đặt lên tai. Đợi cô vừa nhấc mắt lên lần nữa, liền hoảng sợ.

Biển người bên ngoài rào chắn tay đều giơ bảng viết ba chữ lớn: Lục Khí Tạc. Ngoài ra, còn có rất nhiều máy ảnh các loại, dài ngắn khác nhau đều nhắm về hướng của cô. Có vẻ như đều là người hâm mộ đi đón máy bay, hơn nữa còn là người hâm mộ của ảnh đế điện ảnh nổi tiếng.

" Uy lão Đại, chị đã hạ cánh chưa? " Điện thoại Hứa Uyển truyền ra một giọng nữ giòn giã.

" Ân, vừa mới xuống máy bay, đúng rồi, chương trình phát sóng tối qua thế nào ... "

" A! ! ! ! ! ! ! "

" A! ! ! Khí tổng! ! ! Lục Khí Tạc ! ! ! "

" Anh trai! ! ! A! ! "

Đám người đến đón máy bay thình lình phát ra tiếng hét chói tai làm Hứa Uyển sợ đến mức chút nữa làm đánh rơi điện thoại, âm lượng thật sự không còn giới hạng nào.

Loại tình huống gì đây? Anh ở trên cùng chuyến bay với cô sao?

Những người xung quanh hiển nhiên cũng đều hoảng sợ, cô nhanh chống trả lời điện thoại, trong lòng có chút vui mừng.

Những người hâm mộ bên ngoài rào chắn sớm đã kích động, tay không ngừng lôi kéo, giống như mặt biển bình yên bắt đầu nổi bão. 

Hứa Uyển lùi lại hai bước, trốn một bên gốc tường, " Uy? Em nói cái gì? Chị nghe không rõ! Cái gì? "

Cô chặn một bên tai nhưng cũng không có hiệu quả, " Trước tắt máy! Trở về lại nói sau! Chị không thể tiếp tục giữ tai nữa! "

Cúp máy, Hứa Uyển che lỗ tai quay đầu lại, tầm mắt liền nhìn trúng người kia, quả nhiên vị kia là người đi đến chỗ nào chỗ đó liền toả ra khí chất của người nổi tiếng, đúng là đỉnh lưu của giới giải trí.

Trái ngược với những tiếng thét chói tai, Lục Khí Tạc hôm nay một thân mặc đồ thể thao, phong cách đơn giản nhàn hạ xuống máy bay.

Anh đi đôi giày thể thao màu đen, phần thân trên là áo hoodie màu đen với hình vẽ trừu tượng, phía dưới là quần thể thao đen hai sọc trắng bằng vải bông, càng làm cho đôi chân thêm phần thon dài.

Hai tay Lục Khí Tạc đặt bên trong túi quần, đôi chân bước đi vững vàng, thỉnh thoảng đưa tay lên nhìn lại, động tác lười biếng có phần lạnh lẽo, giống như mặt nước tĩnh lặng mà thâm sâu, không có gì có thể đánh động đến anh.

Hiện tại, bị kẹt lại trong đám người hâm mộ điên cuồng cùng nhiệt tình của chính mình, anh lại giống như một chiếc hồ ở ốc đảo của sa mạc nhưng chiếc hồ này sớm đã bị bao quanh bởi gai nhọn, toả ra sức đe doạ mạnh mẽ, khiến cho bất cứ ai dù có khát chết cũng không dám chạm vào dù chỉ một chút. 

Hứa Uyển mượn ưu thế vị trí đứng rất gần mà đánh giá Lục Khí Tạc: với chiều cao không hề được thêm nước (*) này thì tài liệu ghi anh cao một mét tám tám chắc chắn không thể sai được; giá trị nhan sắc lại không nhìn thấy được, khẩu trang đen cùng mũ áo hoodie toàn bộ đều che kín khuôn mặc Lục Khí Tạc; điều duy nhất cô có thể tán thưởng chính là đôi mắt kia.

Đôi mắt anh trong veo, như con ve sầu vắt ngang, chỉ cần đuôi mắt hơi nhếch lên, ý cười liền tràn ngập trong hốc mắt.

Nhưng đôi mắt anh luôn bình thản và điềm tĩnh, cũng không có dư thừa thêm chút cảm xúc nào, ngay cả khi đối mặt với đám đông người hâm mộ phía trước, Lục Khí Tạc vẫn luôn bình tĩnh.

Không có gì ngạc nhiên khi anh được người hâm mộ đặt cho biệt danh " Phật gia ", thật đúng là đủ lãnh đạm đủ tiêu chuẩn thành Phật.

Ngay lúc Lục Khí Tạc đi ngang qua Hứa Uyển, ngoài dự đoán, anh thế mà có chút hướng mắt về phía cô.

Bất ngờ chưa kịp đề phòng, ánh mắt hai người đã chạm vào nhau, bất quá chỉ có một giây đồng hồ mà thôi, Hứa Uyển cảm thấy được, ở trong mắt đối phương, chính mình cùng bức tường trắng bệch phía sau đích xác là hoà cùng một thể.

Mặc kệ là nhìn tường hay nhìn cô thì ánh mắt kia đều bình thản, hoàn toàn không có một tia gợn sóng.

Lục Khí Tạc năm nay 28 tuổi, tham gia diễn xuất sáu năm, các giải thưởng danh giá trong ngành đều cầm đến mềm tay. Anh là người có lực ảnh hưởng rất mạnh đối với ba giải thưởng lớn - Kim Nguyệt, Kim Tinh, Kim Dương.

Ba giải lớn này anh đã giành được hai giải, còn giải cuối cùng - Giải thưởng Kim Dương lần thứ 29, Lục Khí Tạc vừa hay lại được đề cử hạng mục nam diễn viên xuất sắc nhất, dựa vào bộ phim hành động đình đám một thời gian trước.

Hứa Uyển nghĩ lại chính mình, năm nay cũng 28 tuổi, rốt cuộc cũng đã trèo lên vị trí đạo diễn, còn chuẩn bị hoàn thành chương trình phỏng vấn chuyên sâu do chính cô đạo diễn - Mẹ không tiếp nhận. (*)

Bất quá cái chương trình này cũng coi như kết thúc thành công, bởi vì tập cuối cùng đã mời được Lục Khí Tạc đến tham gia.

Lục Khí Tạc trong giới, kỳ thật vẫn luôn là người kín tiếng, ngoài tham gia phim ảnh, anh hiếm khi xuất hiện ở các sự kiện khác, trước giờ cũng chưa từng tham gia qua bất kỳ chương trình tống nghệ (*) nào.

Hứa Uyển dựa vào một số mối quan hệ trong ngành cùng cách thức không mấy được mọi người bên ngoài biết, thật vất vả đến cuối cùng cũng mời được vị đại thần này tham gia tiết mục của mình.

Cô dự tính tập phát sống cuối cùng tối hôm qua được chiếu ra thì rating (*) cũng phát mức 0.2 đi? Nếu không, những người hâm mộ này quả thật cũng có chút không được mạnh lắm.

" Bác tài, phiền chú chở cháu đến đài truyền hình Bắc Dương. "

Thật vất vả mới ra khỏi sân bay, sau khi bắt được taxi, Hứa Uyển liền ngồi vào ghế phó lái, đem mũ đội lên, chuẩn bị lại nghỉ ngơi một chút.

" Hôm nay có ngôi sao lớn nào đến a? Mấy người hâm mộ đứng chật hết cả sân bay." Người lái xe đột nhiên nói chuyện với cô. 

" Là diễn viên điện ảnh Lục Khí Tạc, chú biết anh ấy không? " Bác tài đây, tuổi tác hẳn cũng phải 60 rồi, bình thường cũng chẳng dễ gì có thể đến rạp để xem phim điện ảnh, mà Lục Khí Tạc trước nay chưa từng đóng phim truyền hình nên hầu như mọi người không biết anh.

" A tôi biết, tôi biết cậu ấy. " ngoài dự đoán, người lái xe này bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: " Tôi biết thế thì đã đi vào chụp vài bức ảnh. Con gái học cấp ba của tôi rất thích cậu ấy, phòng của nó toàn là áp phích. Nó còn cho tôi xem video của cậu ấy, nói rằng đây là con rể tương lai của tôi! Tôi còn tưởng nó yêu sớm, cậu trai này còn tệ hơn tôi, tại sao thẩm mỹ bây giờ đều không ổn định như vậy. "

Hứa Uyển hé ra khuôn mặt chỉ nhỏ cỡ một bàn tay đang trốn trong mũ áo, cười có chút khó chịu khi nghe lái xe phàn nàn về tiêu chuẩn thẩm mỹ của con gái ông ta.

Ai kêu thế giới này chỉ có một Lục Khí Tạc cơ chứ. muốn chạm tay đến cũng thật quá khó rồi.

" Cháu không phản đối yêu sớm sao? " Hứa Uyển không ngờ, bác tài đây có thể nói chuyện yêu sớm của con gái ông một cách bình thản như vậy.

" Yêu sớm cũng không phải hoàn toàn làm chậm trễ việc học, có khi hai người một chỗ cùng nhau cố gắng cũng là chuyện tốt, bằng không chờ sau này ra ngoài xã hội, tình yêu cũng không còn đơn thuần như vậy nữa, càng không phải nói một số người sau khi ra trường cũng không tìm được đối tượng, chú nói có phải hay không. "

" ....... "

Cẩm thấy đã nhắm được mục tiêu.

" Cháu là người rất cởi mở a. "

" Chú là lái xe mà, mỗi ngày đều gặp được nhiều dạng người khác nhau, nghe được đủ loại ý nghĩ khác nhau, lâu ngày sẽ trở nên khoan dung hơn. "

" Tôi nghĩ để ba tôi trở về cùng cháu nói chuyện với nhau, biết đâu có thể thay đổi tư tưởng của ông ấy. "

" Ha ha ha ... "

Bốn mươi phút sau, xe taxi dừng ở trước cửa tòa nhà đài truyền hình Bắc Dương.

Bác tài xuống xe giúp cô lấy ra vali hành lí. Hứa Uyển nói cảm ơn, sau đó lấy ra thẻ công tác đeo lên cổ, mang treo hành lý bước vào đài truyền hình.

Người vừa mới tiến vào thang máy, một bàn tay đột nhiên chặn ở cửa, sau đó một cô gái liền chen vào. " Lão Đại! Chị cuối cùng cũng trở về rồi. "

Cô gái Uông Gia này, một đầu tóc ngắn đến vai, đuôi tóc thì cong vểnh bốn phía, đôi tất lộ ra ở cổ chân màu sắc lại khác nhau, vừa nhìn liền thấy cẩu thả, không thèm chú ý tiểu tiết.

Hứa Uyển đối với dáng vẻ của Uông Gia sớm đã quen nên cũng không có chê trách gì, sau đó liền cùng cô ấy nói chuyện buổi sáng ở sân bay tình cờ gặp được Lục Khí Tạc: " Em có biết sáng nay chị cùng ai chung chuyến bay trở về hay không? Lục Khí Tạc!" Nói xong lại ngăn mày. " Người hâm mộ bây giờ đến đón máy bay cũng đông đúc như ra chiến trận như vậy sao. Làm chị chen chúc thiếu chút nữa làm rơi cả giày."

Nghe vậy, Uông Gia hai tay che miệng đầy kinh ngạc, mắt mở lớn giống như cái chuông đồng.

Quá mức khoa trương.

Nhưng Hứa Uyển rất vừa lòng, chính là phản ứng này.

Cô vỗ vai Uông Gia, nói: " Chị không thể giúp em chụp ảnh nha, người thật sự nhiều lắm. Nhưng mà cũng phải nói, chẳng phải một tháng trước lúc anh ấy đến ghi hình tiết mục, em cũng chụp được quá nhiều rồi, còn dám lấy việc công làm việc tư yêu cầu người ta một cái ôm nữa? "

Uông Gia che miệng, trong mắt không còn kinh ngạc chỉ có sợ hãi: " Người đại diện của anh ấy cũng đi theo sao? Anh ấy có thấy chị không? " 

" Có thấy cũng không biết, anh ta chưa thấy qua bộ dạng của chị, tiết mục lần đó vừa lúc chị đi công tác, không phải toàn bộ quá trình làm việc với đoàn đội của Lục Khí Tạc đều do phó đạo diễn phụ trách sao? "

Hứa Uyển kéo vali ra khỏi thang máy.

" Em sợ người đại diện của anh ấy sẽ đuổi giết chị. " Uông Gia đi theo phía sau, giọng điệu sợ hãi.

" Chị với người ta không thù không oán, vì cái gì mà đuổi giết chị? Cho dù lần trước có nói dối lừa Lục Khí Tạc đến tham gia chương trình, chị cũng đã giải thích rồi. "

" Ai " Uông Gia thở dài thật mạnh, xem ra lão đại của cô cái gì cũng không biết. " Em hiện tại có một tin tốt và một tin xấu, chị muốn nghe cái nào trước? "

" Tin tốt trước đi. " Bước chân Hưa Uyển dừng lại, cô nhướng mày hai mắt toả sáng, " Rating tối qua có phải đã phá mức 0.2 không? Hay là lên tận 0.3? Chị đã nói với em rồi, mời Lục Khí Tạc đến quả thật là làm chuyện đúng đắng mà, ánh mắt của chị quả nhiên không tồi. "

" Không phải em mới là người đề nghị mời Lục Khí Tạc đến sao? Không đúng, cái này không phải trọng điểm. " Xuýt nữa cô đã bị Hứa Uyển dẫn sang chuyện khác, Uông Gia lo lắng mở màn hình điện thoại, đưa đến trước mắt Hứa Uyển. " Tối qua không biết raiting thu được bao nhiêu nhưng chương trình của chúng ta qua thật là có bùng nổ. "

Bùng nổ đến mức, vốn chỉ là một chương trình nhỏ bé không có mấy cái bình luận, hiện tại biến thành cảnh bị ngàn vạn người công khai lên án cùng nhục mạ, mắng những cái rất khó nghe, còn kèm theo một loạt mấy chữ viết tắt.

Người xem không chỉ nhức đầu mà còn chóng mặt.

" Chương trình của chúng ta đã bị người hâm mộ Lục Khí Tạc mắng đến lên nhiệt sưu. " Uông Gia đối với tình huống bây giờ có chút thay đổi. " Hơn nữa thứ hạng một đường thẳng tiến, có hy vọng leo lên đến top 3. "

Hai mắt Hứa Uyển tối sầm, tay đỡ tường, trong đầu vẫn là mấy câu mắng chửi bẩn thỉu trên màn hình điện thoại.

Sau một lúc lâu, cô thở dài nói: " Vốn nghĩ rằng đã tốt lắm rồi, không ngờ còn lên cả nhiệt sưu, đúng là không cần dùng đến tiền. "

Uông Gia: ...

Người này thật là biết nghĩ cho chính mình!

_______

Trên đường quốc lộ rộng rãi sạch sẽ, một chiếc xe màu đen đang chạy như bay.

Ống kính SLR (*) của chiếc xe đuổi theo phía sau lặng lẽ kéo dài ra nhưng thấy cửa xe lắp kính một chiều của xe bên kia thì sau đó đành thu máy trở về.

Bên trong chiếc Mercedes-Benz, Lục Khí Tạc tháo xuống khẩu trang, hạ thấp vành mũ trùm của áo hoodie, tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ một lát giữa lúc chờ thông báo tiếp theo.

Trong xe thực im lặng, biết anh phải nghỉ ngơi lái xe ngay cả radio cũng không bật.

Nhưng người đại diện Tề Mậu ngồi bên cạnh lại cùng ai không biết, đang vùi đầu nói chuyện phiếm, ngón tay anh ta bay lượn liên tục gõ vào màn hình mấy tiếng ' ba ba ' truyền đến tai Lục Khí Tạc, quấy nhiễu giấc ngủ của anh.

" Chương trình tối hôm qua như thế nào? " Anh đột nhiên phá vỡ trầm mặc.

Một khuôn mặt sạch sẽ, sắc sảo và khí chất vẫn được giấu trong mũ trùm đầu, thanh âm hơi trầm xuống, có phần lười biếng mang theo chút buồn ngủ.

Trợ lý Trương Minh ngồi ở ghế sau nghe thấy câu hỏi bất ngờ này, sợ hãi đến mức làm trượt cả iPad trong tay, lăn mấy vòng dừng ở bên chân Lục Khí Tạc.

" Rất tốt. " Trương Minh ngồi xổm xuống chen vào mặt sau của ghế phía trước, với tay nhặt lại iPad, biểu cảm trên mặt có chút khó coi.

Nghe được động tĩnh, Lục Khí Tạc đưa mắt nhìn xuống dưới chân, trước tiên nhặt iPad lên, tầm mắt không tránh được dừng lại trên màn hình.

Bất quá chỉ là nhìn một chút cũng đã thấy không ít những từ ngữ khó coi.

Số người công kích cũng không phải là ít, người hâm mộ cùng những người được gọi là người qua đường, mắng nhau qua lại, mắng đến mười tám đời tổ tông.

' Hôm qua Lục Khí Tạc nói, xương cốt già rồi, đóng mấy cảnh hành động không còn tốt.'

Đây là nội dung nhiệt sưu trợ lý đang xem, cũng là nội dung đang hạng nhất bảng nhiệt sưu.

Anh bấm vào một đoạn video được đăng bởi tài khoản marketing, đoạn phim được cắt ra từ tập phát sóng tối qua trong ⋘Ước nguyện được phỏng vấn ngôi sao⋙

Nội dung ba phút nhanh chóng kết thúc, những đoạn cao trào đều xuất hiện.

Quá rõ ràng, lời nói của anh bị cắt ghép biên tập ác ý.

Sau khi nhìn qua các bình luận dưới video thêm vài lần, anh chán ghét nhíu mày, nhẹ nhàng di chuyển ngón cái đến dấu ' X ' trên màn hình để ấn tắt video.

Hình nền iPad đột nhiên xuất hiện, còn bắt mắt hơn những bình luận vừa rồi - là một cô gái mặc bikini nằm trên bờ cát cười đến thẹn thùng.

Không nghĩ đến Trương Minh lại thích như vậy... 

Mí mắt Lục Khí Tạc giật giật, đem máy trả lại cho Trương Minh, động tác có chút cấp bách, hoàn toàn không muốn nhìn thấy nó lần thứ hai.

" Lão Đại, anh đừng có tức giận, cái chương trình nhỏ không ra gì này cố ý cắt ghép biên tập như vậy chính là muốn dùng anh để cọ nhiệt! Rất không biết xấu hổ, chỉ thiệt cho anh còn nhân từ đến làm khách mời cuối cùng cho họ! " Trương Minh tức giật đến mức lỗ mũi cũng hướng lên trời, hận không thể ra mặt tham gia chiến đấu với những người qua đường không biết rõ sự thật này.

Lục Khí Tạc không bao giờ hy vọng rằng chính mình cũng như các đồng nghiệp xung quanh sẽ bị ảnh hưởng bởi những bình luận trên mạng Internet. Nhưng mà, từ đầu đến giờ cái nhăn mày của anh vẫn chưa có giãn ra, rốt cuộc thì vẫn không có cách nào để hoàn toàn bỏ qua những ngôn ngữ dơ bẩn đó, trong lòng tức giận đến nghẹn. 

Âm thầm điều chỉnh tâm tình, anh quay đầu về phía ghế sau, bình tĩnh nói: " Ít xem mấy cái bình luận không quan trọng đó đi, đừng tự làm chính mình khó chịu. "

Người đại diện Tề Mậu nãy giờ vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng ngẩn đầu lên khỏi điện thoại: " Không có việc gì, Tiểu Lục, chuyện này công ty đã liên hệ với cấp trên của bọn họ để giải quyết rồi, cậu cũng đừng dính vào, công ty đều đã có cách giải quyết. Dám bẻ cong sự thật một cách lộ liễu như vậy, Hứa đạo diễn này không biết đã nhận bao nhiêu tiền từ đối thủ của chúng ta hay là thật sự bất lương, cư nhiên dám ở thời điểm mấu chốt này mà tung ra, nghĩ như thế nào cũng không thích hợp! "

Vừa dứt lời, di động cũng theo đó mà đổ chuông, người gọi đến là vị " Hứa Uyên đạo diễn " kia. 

" Hắc, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. " Tề Mậu nghiến răng nghiến lợi ấn nghe điện thoại, nhắm ngay vị trí microphone phung ra một ngụm mấy lời tức giận.

" Này! ! ! "

Âm thanh quá lớn làm một bên lỗ tai Lục Khí Tạc phát đau, anh lấy tai nghe chuẩn bị đeo vào tai để đi ngủ.

" Miêu ca, chào buổi sáng tốt lành! "

Một giọng nữ trong trẻo như chiếc chuông bạc truyền ra từ loa điện thoại.

Động tác đeo tai nghe của anh dừng lại, bình tĩnh đem lực chú ý dời đi, thật muốn nghe xem vị " Hứa đạo diễn " chưa bao giờ xuất hiện này, hôm nay chuẩn bị trả lời như thế nào.

            🌼 Kết chương 01 🌼

📌 Chú thích:

(*) Thêm nước: dùng tiền để mua số liệu, tăng thực tích, thổi phồng về giá trị truyền thông của một minh tinh nào đó.

(*) Mẹ không tiếp nhận: đoạn này mình không hiểu lắm, vốn tên chương trình của Hứa Uyển không phải cái này.

(*) Tống nghệ: chương trình truyền hình thực tế.

(*) Rating: là đơn vị dùng để đánh giá sự quan tâm theo dõi của khán giả, khách hàng đối với một chương trình hay một sản phẩm cụ thể nào đó.

(*) Ống kính SLR: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn ( Single-lens reflex camera ), máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời... là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro