✿ Chương 5: Vòng xét xử đầu tiên (5) ✿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 - Vòng xét xử đầu tiên (5): Đâu chỉ có nước mới có thể uống
────

Ba người, kể cả mắt kính đã hơn hai ngày chưa được uống một giọt nước nào, ngày đầu tiên vẫn ổn, chỉ cảm thấy khô miệng và mệt mỏi. Nhưng đến hôm qua, triệu chứng đã bắt đầu trở nặng.

Bọn họ bị choáng váng dưới nhiều mức độ khác nhau, môi khô và nứt nẻ, cổ họng như muốn bốc cháy, ngay cả việc nói chuyện cũng cực kỳ khó khăn.

Ngoại trừ mắt kính, những người khác đều không tin Bùi Tu sẽ nguyện ý chia nước. Họ lo lắng tới ngày thứ ba, tình huống trở nên nghiêm trọng, ngay cả sức lực đứng dậy cướp nước cũng không còn, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.

Hơn nữa vẫn còn sự đe dọa bởi con quỷ, vậy nên hôm qua bọn họ mới kiềm lòng không được mà ra tay.

Đáng tiếc, kết quả không được như mong đợi.

Tới hôm nay, các triệu chứng đã dần trở nên tồi tệ.

Đau đầu, mất sức, bước chân như đi trên mây, thậm chí có dấu hiệu ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Nếu không được uống nước, dù cho có vượt qua được ngày hôm nay, bọn họ cũng không thể sống quá ngày mai.

Vậy nên, dù hôm qua đã xảy ra chuyện không vui, nhưng hôm nay bọn họ vẫn tập trung trước cửa phòng của Bùi Tu.

Thanh niên đeo kính đứng đằng trước, cậu ta xoay đầu nhìn hai người đứng sau lưng mình, muốn giơ tay gõ cửa nhưng lại có chút chần chừ.

Ria mép trừng mắt nhìn cậu ta, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh lên đi, bộ cậu muốn khát chết hay sao?"

Mắt kính mím môi, hít sâu một hơi, lúc này mới quay đầu gõ cửa phòng.

Bên trong rất nhanh đã truyền đến giọng nói nghi hoặc của Bùi Tu: "Ai vậy?"

Cậu ta liếm nhẹ bờ môi nứt nẻ đến chảy máu, khàn giọng nói: "Anh Bùi, cái đó... chẳng phải hôm trước anh nói rằng, nếu hai ngày sau chúng tôi vẫn còn sống, anh sẽ chia cho chúng tôi một ít nước sao? Hôm nay đã là ngày thứ ba, không biết chúng tôi có thể được chia hay chưa?"

Ria mép cũng vội vàng phụ hoạ: "Đúng vậy, anh Bùi, chúng tôi thật sự chịu hết nổi rồi. Đầu óc bắt đầu choáng váng, tay chân vô lực, nếu không có nước, chỉ sợ không thể sống được nữa!"

Tả Thanh gãi đầu, khẽ mở cửa ra nhìn về bên kia, thấy đầu trọc cũng đang đứng đó.

Ba người kia đang cầm hộp mù được phát trước đó, tất nhiên là để đựng nước.

Cô đóng cửa, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường.

Mắt kính thì không nói, hai người kia vậy mà lại không biết xấu hổ tới đây xin nước?

Bên kia, Bùi Tu cũng không mở cửa, anh nói với bọn họ cách một cánh cửa: "Xin lỗi, hiện tại tôi chỉ muốn cho cậu chàng đeo kính kia nước mà thôi. Các anh đã quên chuyện mình bắt nạt đồng đội của tôi ngày hôm qua rồi sao?"

"Ai mà biết các người là đồng đội chứ?! Trên người các người cũng đâu có dán chữ! Hơn nữa rốt cuộc là ai bắt nạt ai hả?" Ria mép nghe xong có chút nóng nảy: "Cô ta không chỉ giết chết ông chú kia mà còn thọc tôi một nhát! Nếu không phải quy tắc hạn chế, hôm qua tôi và đầu trọc đều chết chắc rồi! Bây giờ anh lại nói bọn tôi ức hiếp cô ta? Anh..."

Hắn ta cực kỳ kích động, giống như muốn mắng người, nhưng lại kịp thời nhớ ra bọn họ đang tới cầu xin người ta, vậy nên mới vội vàng ngậm miệng lại.

Đầu trọc mau chóng ăn nói khép nép: "Đúng vậy, không phải chúng tôi bắt nạt cô ấy đâu, chẳng phải cô ấy không có việc gì sao... Anh Bùi, xin anh đấy, hiện tại chỉ có anh mới có thể giúp chúng tôi. Anh là người lương thiện, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn chúng tôi chết khát hay sao?"

Mắt kính nói: "Anh Bùi, tôi có chừa lại nửa ổ bánh mì, nếu anh chịu chia nước cho tôi, tôi sẽ đổi bánh mì với anh, xin anh đấy."

Bùi Tu vẫn kiên trì không mở cửa như cũ: "Chờ bọn họ rời đi tôi mới có thể cho cậu nước. Nếu các người vẫn ở chung một chỗ, vậy thì tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi."

Anh vừa nói xong, ria mép lập tức trở mặt, hắn đột nhiên đá cửa một cái: "Đm! sao mày có thể máu lạnh vô tình như vậy?! Đừng tưởng ông tới xin mày là mày có thể lên mặt! Không cho đúng không? Có gan thì mở cửa ra, hôm nay ông đây phải chơi chết mày!"

Hắn vừa chửi thề vừa không ngừng tông cửa hệt như một con bò điên.

Đầu trọc thấy vậy, thầm nghĩ tiêu rồi. Tên kia đã làm như vậy, nếu Bùi Tu còn cho bọn họ nước, vậy thì phải gọi anh là Bồ Tát sống!

Dù sao hy vọng vốn dĩ cũng không quá lớn... Đầu trọc cắn răng một cái, bắt đầu tông cửa cùng ria mép.

Cánh cửa bị đâm vang lên cành cạch, chất lượng tốt hơn của nhà vệ sinh rất nhiều, bị va chạm nãy giờ nhưng không hề có dấu hiệu bị phá vỡ.

Mắt kính đã lùi lại bức tường sau lưng, rụt cổ không nói lời nào, không tiến lên hỗ trợ hay là khuyên can.

Phải nói như thế nào đây... có lẽ cậu ta mới là người thông minh nhất. Bây giờ không đắc tội với ai, cho dù là bên nào thắng thì cậu ta cũng sẽ được chia nước.

Còn hai người kia, sở dĩ hôm qua bị Bùi Tu đánh cho một trận mà vẫn tới trêu chọc anh, chắc có lẽ nghĩ anh là người tốt, không dễ dàng ra tay giết người, cho nên mới muốn tìm cơ hội hợp lực lại giết anh?

Tả Thanh đứng ở cửa xem vô cùng thích thú, con dao nhỏ trong tay xoay tới xoay lui. Sau một lúc lâu, cô khẽ nhếch môi nở một nụ cười đầy xấu xa.

【 Bão bình luận 】: Vừa nhìn là biết cô ta lại muốn gây chuyện.

【 làn đạn 】: Biểu cảm này tui thấy quen lắm, y chang cái lúc vứt con gián đi...

Bùi Tu cau mày, nhìn cánh cửa bị tông không ngừng rung lắc. Bên tai còn vang lên thoang thoảng mấy câu chửi bậy, cuối cùng anh cũng mất hết sạch kiên nhẫn. Anh duỗi tay mở khóa then cửa, chờ đối phương xô cửa lần nữa thì cửa mở ra, bọn họ sẽ lập tức ngã nhào.

Nhưng ngay lúc đấy, anh lại nghe thấy một giọng nói thanh thuý la lên.

"Này, ba người các anh là đồ ngốc hả?"

Tả Thanh dựa vào khung cửa cười hì hì, khoanh tay trước ngực, bộ dáng cực kỳ thản nhiên và tự đắc.

Mắt kính quay đầu thấy cô, cậu ta không khỏi nheo mắt.

Ria mép cũng chớp mắt nhìn, cắn răng nói một cách hung tợn: "Cô còn dám mở cửa? Hôm nay cô chết chắc rồi!"

Hắn vừa dứt câu thì xông về phía cô, Tả Thanh cũng không hề trốn, không nhanh không chậm nói một câu: "Không phải anh muốn uống sao? Cái thứ đồ chơi này có rất nhiều, cần gì phải làm loạn tới mức khó coi như vậy?"

Ria mép nghe thế thì sửng sốt, không khỏi dừng bước, biểu cảm thay đổi xoành xoạch, nhìn chằm chằm Tả Thanh nói: "Cô lại muốn bày trò gì nữa đây?"

Tả Thanh chớp chớp mắt, gương mặt tràn ngập vẻ vô tội: "Đâu phải chỉ có nước mới có thể uống, máu người cũng có thể tạm chấp nhận được mà!"

【 Bão bình luận 】: Cái đệch, tui sởn tóc gáy rồi nè! Người bình thường có thể nghĩ như vậy sao?

【 Bão bình luận 】: Sao cô ta có thể dùng vẻ mặt ngây thơ nói ra những lời này được hay vậy...

【 Bão bình luận 】: Tự nhiên mắc ói quá, mọi người thì sao?

"Cô, cô có ý gì?" Ria mép cũng hoảng hốt, lúc nói chuyện có chút lắp bắp.

Tả Thanh cười rộ lên, đôi mắt cong cong lóe lên một tia sáng khó hiểu: "Nhưng tôi có một nhắc nhở ấm áp thế này, người chết đã lâu máu sẽ không thể chảy ra nữa, vậy nên thi thể dưới lầu không thể sử dụng được. Chúng ta chỉ có thể chờ người tiếp theo chết, sau đó nhanh chóng lấy đồ ra hứng máu mới được... tôi thấy hộp mù các anh đang cầm trên tay được đó."

Bùi Tu nghe đến đây, khóe mắt co rút, lập tức muốn mở cửa ra ngăn cản.

Nhưng ngẫm lại, hai người kia đang phát điên, nhưng anh lại không thể chia nước, làm sao có thể ngăn cản được hành động của bọn họ?

"Này, sao cậu còn không nhanh chạy trốn đi?" Tả Thanh liếc nhìn mắt kính.

Đối phương vẫn còn khiếp sợ khi nghe những lời cô nói, ngơ ngác đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi nghe Tả Thanh nhắc nhở mới phản ứng lại, nhanh chóng xoay người chạy về phòng mình!

Phòng mắt kính nằm đối diện với Bùi Tu, cậu ta vội vàng lấy chìa khoá ra mở cửa một cách lưu loát, "ầm" một tiếng đóng cửa lại, sau đó trốn bên trong không nói tiếng nào.

Trên hành lang hiện tại chỉ còn hai người đang cực kỳ khát nước.

Tả Thanh nghiêng đầu nhìn bọn họ, vô cùng hứng thú nói một câu: "Tôi cược tên ria mép đáng khinh kia thắng, anh Bùi Tu, anh chọn ai thế?"

Khóe miệng Bùi Tu co rút, thật sự rất muốn ra ngoài khuyên cô đừng làm ra chuyện ác liệt như vậy nữa.

Nhưng bàn tay đặt ở chốt cửa cuối cùng vẫn rũ xuống.

Anh hiểu rõ, cô đang ra mặt giải quyết rắc rối giúp anh.

"Tao cmn cược mày chết!" Ria mép hung hăng rống lên một câu, đột nhiên xông về phía Tả Thanh.

Đáng tiếc hai ngày liên tiếp không được uống nước, tay chân hắn đã trở nên vô lực, mệt không thể tả nổi, sức lực yếu hơn hôm qua không ít.

Trong mắt Tả Thanh, động tác của hắn đầy sơ hở, cô tuỳ tiện giơ chân nhẹ nhàng đá vào ngực hắn một cái, ria mép đã ngã xuống đất không thể gượng dậy nổi.

Tả Thanh chậc một tiếng, nói: "Tôi đổi ý rồi, hiện tại tôi cược đầu trọc thắng."

Ánh mắt đầu trọc loé lên, không biết hắn đã đấu tranh tâm lý nhiều thế nào, cuối cùng kêu "a a a" thật to rồi cầm mảnh kính vỡ nhào về phía ria mép!

Tả Thanh lùi lại bên trong cánh cửa để quan sát, trên mặt là một nụ cười vô cùng nhiệt tình.

【 Bão bình luận 】: Đúng là một lũ điên... tôi chịu hết nổi rồi!

【 Bão bình luận 】: Vậy nên những người được phép xem xét xử đều phải thông qua kiểm tra mới được. Nếu cái này phát sóng trực tiếp trước mặt mọi người, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người bị ám ảnh tâm lý nặng!

Đầu trọc thừa lúc ria mép ngã xuống đất không đứng dậy nổi mà nhào lên, chiếm hết tiên cơ.

Mặc dù ria mép là người tàn nhẫn hơn, nhưng hiện tại đã không còn cách nào xoay ngược tình thế.

Sau khi cả hai đâm đối phương mấy nhát, đầu trọc tìm thấy cơ hội, cầm mảnh kính vỡ đâm phập vào mắt ria mép.

Hiện trường lập tức trở nên cực kỳ đẫm máu.

Khán giả dường như cảm nhận được cơn đau khủng khiếp thông qua màn hình, ngay cả dòng bình luận cũng đột nhiên im ắng đến lạ thường.

Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc.

Ria mép vẫn còn co giật chưa chết hẳn, đầu trọc cũng chẳng quan tâm đến hắn nữa, trực tiếp bò trên mặt đất bắt đầu liếm máu!

Tiếng "rột rột" như thể đang ăn một thứ gì đó vô cùng ngon miệng vang lên, mới nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Một lát sau, đầu trọc ngẩng khuôn mặt dính đầy máu tươi lên, vội vàng nhặt hộp mù, dùng mảnh kính vỡ cắt cánh tay của ria mép ra để... lấy máu.

Tả Thanh xoay người quay về phòng, vẻ mặt vô cảm đóng cửa phòng lại.

Đây mới là bản chất thật sự của con người, không phải sao?

Chỉ có nơi không phải chịu trói buộc của đạo đức và pháp luật, con người mới có thể bộc lộ rõ bản chất của mình.

【 Bão bình luận 】: Hôm nay tui ăn cơm hông nổi nữa...

【 Bão bình luận 】: Tui nhìn nước cà chua trong tay...

【 Bão bình luận 】: Cô gái này ác độc thật đấy, giết người mà tay không dính một giọt máu nào!

Tả Thanh ngồi xuống giường, vặn nước khoáng ra uống một ngụm, khoé môi cũng chậm rãi nhếch lên.

Những người trốn đằng sau màn hình, nhìn bọn họ giãy giụa trước cái chết rồi khoa tay múa chân, kỳ thật... cũng là một loại bản chất khác của con người.

Âm thanh ngoài cửa dần biến mất, bởi vì vị trí hai người kia đánh nhau rất gần phòng cô, vậy nên không bao lâu sau, Tả Thanh nhìn thấy một ít máu lan qua khe cửa tràn vào trong phòng.

Cô mở cửa ra, nhìn chằm chằm cái xác thiếu mất một con mắt hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chấm máu, vẽ xuống hai hàng nước mắt và khóe môi mỉm cười trên mặt ria mép.

Lúc Bùi Tu mở cửa, anh nhìn thấy Tả Thanh đang ngồi xổm bên cạnh thi thể.

Cơ thể nhỏ nhắn cùng với mái tóc ngang vai khiến cô trông như một bé gái ngây thơ và hồn nhiên.

Nhưng máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất khiến ảnh ngược phản chiếu của cô trong đó cũng nhuộm một màu đỏ rực như máu.

Hình ảnh đó... quả thật vô cùng quỷ dị.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro