✿ Chương 9: Vòng xét xử đầu tiên (9) ✿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: - Vòng xét xử đầu tiên (9): Trò chơi ghép hình
────

Tình huống trong hai căn phòng khác cũng không hề đơn giản. Bùi Tu phải nhặt từng mảnh vỡ của chai bia, ghép chúng lại với nhau để lấy được mật mã.

Bên phía xăm tay cũng gặp phải rắc rối tương tự, một cái chai có miệng chai rất nhỏ bị khảm sâu dưới nền xi măng, nửa chai chứa đầy những viên bi. Xăm tay phải dùng một chiếc đũa sắt kẹp chúng ra ngoài, bởi vì bên trên những viên bi đó có manh mối mà hắn ta cần.

Nói tóm lại, mục đích của trạm này chính là kéo dài thời gian của bọn họ.

Bằng cách này, cho dù bọn họ có sớm phát hiện ra bí mật về những chiếc gương rồi đi đến đây, cũng phải mất rất nhiều thời gian để vượt qua thử thách.

Nếu xui xẻo, có lẽ đến ngày thứ tám, khi cửa thoát hiểm mở ra, bọn họ vẫn không thể tìm thấy nó!

Mà thời gian cửa thoát hiểm mở ra, cũng chỉ vỏn vẹn có một tiếng.

Tả Thanh vừa mới gội đầu cách đây không lâu, tóc cô rất nhanh đã bị ngọn lửa hong khô đến bảy tám phần. Nhưng sau một hồi vung búa, chúng lại bị mồ hôi đổ xuống làm cho ướt nhẹp.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, thể lực của cô cũng một lần nữa giảm xuống.

Không ngã xuống vì đói là tốt lắm rồi, làm sao có thể tiếp tục làm chuyện vất vả như vầy trong một thời gian dài được chứ?

Tốc độ của Tả Thanh rất nhanh đã chậm lại, chưa đầy mười phút sau, cô ném cây búa xuống đất, dựa vào góc tường cách xa ngọn lửa nhất không hề nhúc nhích.

Hộp sắt bị đập nhiều lần như vậy cũng chỉ thay đổi hình dạng một chút, hoàn toàn không hề có dấu hiệu bị phá vỡ rồi rơi chìa khoá ra.

Xuyên qua ngọn lửa, có thể thấy được khối băng đã bị hoà tan mất một phần ba.

【 Bão bình luận 】: Hình như ẻm từ bỏ rồi...

【 Bão bình luận 】: Xem ra lần này toàn quân đều bị diệt.

【 Bão bình luận 】: ******** (bình luận có đề cập đến nội dung kiểm duyệt, đã bị chặn. Cảnh cáo: tài khoản bị chặn ba lần sẽ bị ban vĩnh viễn!)

Tả Thanh ngồi dựa vào vách tường, ánh mắt không có tiêu cự dừng lại chỗ cây búa. Cô thở hổn hển, qua mấy phút sau mới vươn tay lau mồ hôi trên má.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, trạng thái của cô đã tốt hơn đôi chút.

Cô bắt đầu tự hỏi, cửa ải này thật sự đòi hỏi sức trâu hay sao?

Biết rõ mọi người đều không ăn không uống gì cả, thể lực chắc chắn không đủ, mà còn thiết kế ra trạm kiểm soát kiểu này, chẳng lẽ muốn giết chết bọn họ ở chỗ này sao?

Nói như vậy, chẳng thà trực tiếp tạo ra một con lệ quỷ giết người như ngóe cho rồi.

... chắc chắn có biện pháp xử lý, cô khẳng định đã bỏ qua thứ gì đó.

Còn có gì nhỉ?

Tả Thanh đứng dậy, bắt đầu nhìn xung quanh toàn bộ căn phòng.

Khối băng đằng sau ngọn lửa, chìa khóa, cống thoát nước, cửa thăm hộp cạnh bên ngọn lửa, hộp sắt, cây búa.

Còn có...

Mắt cô sáng lên, khoé miệng nở một nụ cười, cầm cây búa đi đến chỗ treo nó đằng trước.

... trên bức tường trắng tinh có một cây đinh dài, ngay từ đầu, cây búa đã được treo ở đó.

Thứ mà cô bỏ sót, chính là cây đinh này.

Chú ý đến mới phát hiện, bề mặt khoảng chừng mấy milimet xung quanh cây đinh có chút khác lạ, giống như bị ai đó đắp lại.

Đứng trước cây đinh, Tả Thanh sờ cằm suy nghĩ, quyết định nhìn kỹ hẵng nói.

Cô đặt cây búa dưới chân, nắm lấy phần thừa ra của cây đinh dùng sức lắc trái lắc phải rồi kéo nó ra ngoài từ từ.

Từng chút, từng chút một.

Sau vài phút, cuối cùng cũng rút được cây đinh ra ngoài!

Giây tiếp theo, Tả Thanh lập tức phát hiện, phần bị chôn đằng sau vách tường của cây đinh lại chính là chìa khoá!

Những chiếc răng cưa nhô lên hạ xuống trên đó tạo thành một loại nhịp điệu, giống như cười nhạo cô thật ngu ngốc.

【 Bão bình luận 】: Vậy tiếng leng keng bên trong hộp sắt chỉ là bom khói mà thôi, đây mới thật sự là chìa khoá!

【 Bão bình luận 】: Lỡ như có ai đó mất rất nhiều công sức phá vỡ hộp sắt...

【 Bão bình luận 】: Chắc sẽ giận tới mức tự sát tại chỗ luôn á!

【 Bão bình luận 】: Tui thấy mình thông minh dễ sợ, tui phát hiện ra cái này còn sớm hơn ẻm nữa! Hồi nãy tui nhịn không được muốn nhắc nhở ẻm, không ngờ lại bị ăn block.

Tả Thanh nhìn chằm chằm chiếc chìa khoá có hình dạng kỳ lạ này một hồi, sau đó cô ngẩng đầu lên, nhìn về vật vô hình ở trên đỉnh đầu mình.

Trên màn hình, một cô gái với mái tóc ướt nhẹp dính chặt lên má, khuôn mặt vô cùng tiều tuỵ, chậm rãi nâng tay phải của mình lên... giơ ngón giữa ra tạo thành một tư thế cực kỳ bất lịch sự.

Đôi mắt đen nhánh bị ngọn lửa hừng hực đằng kia ánh thành màu đỏ, giống như giây tiếp theo nó sẽ trực tiếp phun ra lửa vậy.

【 Bão bình luận 】: Ha ha ha ha tui thấy ẻm sắp tức chết rồi!

【 Bão bình luận 】: Cẩn thận người thiết kế trò chơi sau này sẽ chơi chết cô đó!

【 Quà tặng 】: Bạn nhận được phiếu đặc xá x1

Tả Thanh lấy chìa khoá mở cửa thăm hộp, thấy bên trong có một cái nút màu đỏ.

Cô nhẹ nhàng ấn nó một cái, dòng nước lập tức "ào ào" rơi xuống từ trên trần nhà.

Nó không chỉ dập tắt ngọn lửa mà còn khiến Tả Thanh ướt như chuột lột.

Bởi vì toàn bộ căn phòng đều bị nước xối, cô lo sợ chìa khóa sẽ bị trôi đi, vậy nên vội vàng chạy qua lấy nó.

Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa vụt tắt, nước cũng ngừng chảy.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa màu đỏ nhẹ nhàng mở ra.

Tả Thanh tức muốn chết, cả người ướt đẫm, phồng má rời khỏi căn phòng.

Bùi Tu đã ở bên ngoài, thấy cô đi ra có chút kinh ngạc. Anh nhanh chóng cởi áo rồi khoác lên người cô: "Không sao chứ? Chúng ta mau chóng trở về một chuyến kiếm gì đó lau khô nước trên người đã."

Tả Thanh ừ một tiếng, cúi đầu trở về, đi được vài bước thì quay đầu nhìn Bùi Tu, hơi hé miệng như muốn nói gì đó.

Bùi Tu nhướng mày chờ cô nói chuyện.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô lên tiếng khen ngợi: "Dáng người của anh không tệ."

"..." Bùi Tu đỡ trán: "Tôi còn tưởng cô sẽ nói cảm ơn!"

Tả Thanh tiếp tục đi về phía trước, miệng nói: "Không đâu, tôi không biết lễ phép là gì."

【 Bão bình luận 】: Cười chết mất, nhỏ này vừa hài hước lại vừa gợi đòn ha ha ha ha.

【 Bão bình luận 】: Tuy tui bất lịch sự nhưng tui rất thẳng thắn nha.

【 Bão bình luận 】: Ha ha ha ha đừng để ý cái đó nữa, nhanh xem cơ bụng kìa!! Chảy nước miếng.jpg

【 Bão bình luận 】: Mấy năm trước ảnh đặc biệt luyện tập để quay một bộ phim điều tra tội phạm. Không hiểu sao một người cực kỳ nỗ lực như ảnh lại có thể phạm tội giết người được nhỉ?

Hai người quay về phòng, Bùi Tu kéo ga giường giúp Tả Thanh lau tóc. Sau đó anh đi vào phòng của đầu trọc, đóng cửa không biết làm gì trong đó.

Chờ Tả Thanh lau khô tóc, anh cũng mở cửa đi ra, trên tay cầm theo một bộ quần áo.

Anh đưa nó cho Tả Thanh: "Cô thay cái này đi. Đồ trên người những thi thể khác đều dính đầy máu, không thể mặc được nữa, tôi chỉ có thể lột đồ của đầu trọc mà thôi."

Tả Thanh ra vẻ chán ghét: "Eo ơi, tôi không cần đâu, thật ghê tởm!"

Bùi Tu nghi hoặc: "Sao cô dùng quần áo của tôi lại không chê ghê tởm?"

Tả Thanh đáp lại vô cùng đương nhiên: "Hắn xấu, anh đẹp."

【 Bão bình luận 】: Hôm nay tôi sẽ cười đến chết ở trong phòng phát sóng trực tiếp này, đừng ai ngăn cản tôi.

【 Bão bình luận 】: Ha ha ha ha lột đồ của người ta còn chê người ta xấu.

【 Quà tặng 】: Bạn nhận được phiếu đặc xá x1

Bùi Tu bất đắc dĩ nói: "Tôi thấy quần áo của mình cũng hơi ướt, nếu cô không chê, vậy tôi mặc của anh ta cũng được."

"Okay." Tả Thanh hít hít cái mũi, đi vào phòng trống thay đồ.

Quần áo trên người bọn họ đều do nhà tù cung cấp, tuy kiểu dáng giống nhau nhưng kích cỡ lại bất đồng..

Đồ của Bùi Tu quá rộng so với cô, hơn nữa mái tóc ướt đẫm, cả người vừa nhỏ bé lại yếu đuối, trông cô hệt như một con thỏ trắng nhỏ vô hại.

Hai người lại đợi thêm vài phút, cuối cùng cũng thấy xăm tay đi ra.

Rốt cuộc cũng lấy được ba chiếc chìa khoá.

Ngay khi cắm chìa khoá vào lỗ mà không cần vặn, cánh cửa lập tức phát ra tiếng ma sát ầm ĩ, sau một hồi nó cũng chậm rãi mở ra.

Mà đằng sau nó lại là một căn phòng khác, đối diện vẫn là một cánh cửa đóng chặt.

Lúc này, căn phòng trống rỗng không bày gì nhiều.

Nhưng hai phần ba của bức tường bên phải... là một khung kim loại trống rỗng dùng để chơi xếp hình.

Những mảnh ghép nho nhỏ chất đầy ở trên mặt đất như một toà núi nhỏ, vừa mới nhìn thấy đã khiến người ta nhức nhức cái đầu!

Đáng sợ hơn chính là, trên khung của trò chơi ghép hình có viết một câu: Hoàn thành trò chơi ghép hình để lấy chìa khoá.

Bùi Tu xem xét xung quanh, sau đó tiến lên dùng khớp xương gõ nhẹ lên khung kim loại, cau mày nói: "Có thể chìa khóa nằm ở đằng sau."

Khung của trò chơi ghép hình không hề chiếm cứ toàn bộ bức tường, rất có khả năng nó có thể di chuyển được.

Người đàn ông xăm tay nói: "Hay là chúng ta phá nó?"

Bùi Tu lắc đầu: "Đây là kim loại, e là không dễ dàng phá được. Nếu khiến khung kim loại biến dạng, chúng ta có muốn quay lại ghép hình cũng không còn cơ hội, chỉ có thể chết tại chỗ này."

"Nhưng nhiều mảnh ghép như vậy, cho dù ba người chúng ta cùng nhau hành động cũng rất khó để hoàn thành! Đừng quên thời gian của chúng ta có hạn, ban ngày chúng ta cũng chỉ có ba tiếng, hôm nay đã tốn mấy chục phút rồi!"

Hôm nay đã là ngày thứ sáu.

Biết đâu sau này còn có trạm kiểm soát nào đó tốn thời gian và công sức hơn đang chờ bọn họ thì sao?

"Vậy thì đừng lảm nhảm nữa."

Tả Thanh liếc nhìn người đàn ông xăm tay một cái, nhàn nhạt nói: "Thay vì đứng đây nói chuyện, chi bằng vừa ghép hình vừa suy nghĩ biện pháp."

Bùi Tu ngồi xổm xuống kiểm tra trò chơi ghép hình.

Anh ngẩng đầu lên nói: "Có hơi rắc rối, trò chơi ghép hình này không hề chia theo chữ cái. Chúng ta chỉ có thể phân biệt bằng màu sắc, sau đó ghép chúng lại."

Tuy có rất nhiều mảnh ghép, nhưng ba người cùng nhau cố gắng, vẫn có thể hoàn thành trò chơi này trong vòng hai ngày.

Nhưng anh không dám nói ra điều này, sợ khiến xăm tay hoảng loạn tinh thần.

Mặc kệ phía sau còn trạm kiểm soát nào không, bọn họ vẫn phải nỗ lực hoàn thành thử thách chứ không phải bỏ cuộc ở chỗ này.

Ngay sau đó ba người lập tức hành động, bắt đầu công việc vừa nhạt nhẽo lại khô khan này.

Cửa ải này đòi hỏi bọn họ phải cực kỳ kiên nhẫn, lặp đi lặp lại những hành động vừa dài dòng lại phức tạp.

Trong lúc phân loại màu sắc, Tả Thanh cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời. Cô nhịn không được ngáp ngắn ngáp dài mấy cái, nước mắt tràn ra khoé mắt.

Ba người ngồi xổm đến mệt, bèn xếp bằng ngồi trên mặt đất, không nói tiếng nào nỗ lực phân màu mảnh ghép.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng hoàn thành bước công tác đầu tiên.

Xăm tay đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, oán trách nói: "Tại sao ba chúng ta ở chỗ này mệt chết đi sống lại, còn đầu trọc kia lại nằm trong phòng ngồi mát ăn bát vàng?"

Tả Thanh cười, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vậy anh giết hắn luôn đi."

【 Bão bình luận 】: Sao tôi thấy giọng điệu của cổ không giống nói chơi, cứ như đang cổ vũ hắn ta đi giết đầu...

【 Bão bình luận 】: Làm ơn xóa mấy từ giống vậy đi.

【 Bão bình luận 】: Tôi thấy cổ giống như không muốn được thả ra á, biểu hiện không tốt tí nào, toàn làm mấy chuyện trông như sẽ gây hại cho xã hội không. Ai mà dám bỏ phiếu cho cổ chứ? Khoan đã... sao tôi lại bắt đầu lo lắng cho cổ rồi?

【 Bão bình luận 】: Anh nói cổ không muốn ra ngoài, cổ lại nói cổ không muốn giết người. Anh nói cổ muốn đi, cổ lại làm mấy chuyện khiến người ta chùn tay không dám bỏ phiếu cho cổ...

Bởi vì quá nhàm chán, khung bình luận lại bắt đầu xôn xao.

Còn Tả Thanh và mọi người thì đang bắt đầu trò ghép hình vừa buồn chán lại tốn thời gian kia.

Trên những mảnh ghép có lực từ, vậy nên rất dễ dàng ghép chúng vào khung kim loại. Ba người đều tự tìm vị trí, đứng trước khung kim loại ghép hình theo màu sắc.

Không bao lâu sau, âm thanh nhắc nhở vang lên...

"Còn năm phút nữa đến trời tối."

Động tác của ba người đồng loạt dừng lại.

Lúc này, bọn họ chỉ mới ghép được chưa đến một phần ba trò ghép hình.

Mà thời gian của bọn họ, chỉ còn lại bốn tiếng cuối cùng.

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro