Chương 3- Chuyện cái nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trán bị búng đau, Tiểu Vũ đang định kháng nghị thì 1 vị sư phụ hơn 30 tuổi từ bên ngoài đi đến: "Công Độc sinh mới tới đâu? Đứng ra một chút."

Đường Tam, Mộng Nguyệt và Tiểu Vũ nghe vậy liền đồng thời đứng ra.

Vị sư phụ này tướng mạo bình thường, tóc màu đạm lục, trong tay ôm 1 bộ đồ giường: "Người nào là Đường Tam?"

Đường Tam tiến lên một chút.

Sư phụ nói: "Ta gọi là Mặc Ngân, các ngươi có thể gọi ta là Mặc sư phụ. Đường Tam, đây là Đại Sư cho ngươi bộ đồ giường."

Đường Tam tiếp nhận chúng. Mặc dù mặt ngoài cũng không hoa lệ, 1 cỗ khí tức khô ráo xông vào mũi, cũng đều là mới tinh. Trong đó còn có 1 cái gối đầu, hiển nhiên Đại Sư đã vì hắn mà suy nghĩ chu đáo.

Mặc Ngân nói: "Đường Tam, ngươi là Công Độc sinh 1 niên cấp, sau này ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày 10 đồng hồn tệ. Nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là tạp vật, nhất định phải thanh lý sạch sẽ, nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học ngươi. Nghe rõ rồi chứ?"

Đường Tam nghe vậy liền gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Lúc này, Mặc Ngân mới quay sang Mộng Nguyệt cùng Tiểu Vũ nói: "Hai ngươi là Mộng Nguyệt và Mộng Vũ phải không? Trường hợp của các ngươi, Viện trưởng đã đích thân nói với ta. Công Độc sinh nhiệm vụ, các ngươi không cần làm. Đến nỗi những việc khác... này liền không thuộc phạm vi của ta quản hạt."

"Cái đó thì Mặc sư phụ không phải lo. Ta cùng Vũ nhi cũng không phải là thích gây chuyện người. Trừ phi kẻ khác trêu chọc vào, bằng không thì bọn ta cũng chẳng có lý do động thủ làm chi cho mệt." Mộng Nguyệt cười nhẹ đáp.

"Đã ngươi nói vậy thì ta liền yên tâm rồi." Mặc Ngân gật đầu nói. Cuối cùng, trước khi đi hắn còn dặn dò Đường Tam một chút: "Ngày mai là lễ khai giảng, ngày kia bắt đầu chính thức đi học. Một niên cấp đi học ở ban 1 của tầng 1 giáo học lâu, ngày kia ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Vương Thánh, ngươi lớn nhất nơi này, mang quy củ nói cho hắn nghe một chút."

Đường Tam ôm chiếc chăn trong ngực, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt có chút cứng ngắc của Đại sư.

"Chăn màn? Đây tựa hồ là 1 vấn đề không nhỏ a." Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn chăn màn trong tay Đường Tam, lúng túng nói với Mộng Nguyệt.

Công Độc sinh đều là những đứa nhỏ xuất thân bần cùng, cũng hiểu chuyện hơn nhiều so với quý tộc cùng tuổi. Mấy đệ tử cơ trí lập tức có người nói: "Lão đại! Ngươi trước dùng chăn màn của ta đi, ta mang chăn chia đôi là được. "

Tên còn lại nói: "Lão đại! Ngươi dùng chăn của ta đi. Ta lấy đệm thay thế cũng miễn cưỡng có thể dùng."

Tiểu Vũ nhìn nhìn một chút chăn của Công Độc sinh. Tuy không nói bẩn cỡ nào, nhưng phần lớn đều cực kỳ rách nát, nhíu mày nói: "Các ngươi đừng gọi ta là lão đại, lão đại... Đều cũng gọi ta già rồi."

Vương Thánh lắc đầu nói: "Vậy như thế nào được? Đây là quy củ."

Tiểu Vũ chống nạng, nghiêm giọng nói: "Nếu ta là lão đại, lời ta nói là quy củ mới đúng. Như vậy được rồi, sau này các ngươi gọi ta là Tiểu Vũ tỷ."

Bị nói, Vương Thánh đám người cũng chỉ có thể gật đầu nhận lệnh. Dù sao thì bài trừ Mộng thiếu kia tôn đại phật, Tiểu Vũ tỷ chính là mạnh nhất.

Thấy đám người hỗ động đủ rồi, Mộng Nguyệt mới xoa đầu Tiểu Vũ nói: "Liền nói, tất cả cứ giao cho ta. Quên rồi sao?"

"Nguyệt ca ca, ngươi đều chuẩn bị đủ?" Tiểu Vũ kinh hỉ hỏi.

"Chứ không đâu?" Mộng Nguyệt nhướng mày hỏi. Hắn đi tới bên cạnh cái giường mà Đường Tam chọn, thuần thục dùng Hồn Lực cách không đem 2 cái giường hợp lại với nhau, tiện thể làm sạch xung quanh.

"Không phiền nếu bọn ta là hàng xóm chứ?" Mộng Nguyệt mỉm cười nhìn Đường Tam hỏi.

Đường Tam kéo kéo khóe miệng, bất đắc dĩ đáp: "Giường ngươi đều dọn xong, còn hỏi ta làm gì?"

"Ngươi rất thú vị." Mộng Nguyệt nhìn hắn nói.

Bất ngờ bị người nói thú vị, Đường Tam chỉ có thể lúng túng: "A? Tạ... tạ ơn."

"Cầm." Mộng Nguyệt tiện tay ném cho hắn món đồ gì đó.

Đường Tam luống cuống bắt lấy. Nhìn trong tay cái nhẫn, hắn nghi hoặc hỏi: "Đây là... ?"

"Này a..." Mộng Nguyệt cười sáng lạn đáp: "Là tín vật định tình nha <3"

(Miu: thân, ko sợ giả thành thật sao // MN: ngươi đoán // Miu: lại đoán, bộ ko thể đổi phương thức khác sao // MN: ^^ ko thể)

"Tín... tín... Tín vật định tình?!!" Nghe vậy, Đường Tam liền bị dọa hoảng. Thân làm trạch kĩ thuật, hắn đối với chuyện tình cảm cũng không phải thực hiểu biết chứ đừng nói tới đàm luyến ái. Cho nên Đường Tam cũng không biết, bản thân đang bị trêu đùa.

Đứng một bên coi trò vui nãy giờ Tiểu Vũ, có chút không đành lòng nhìn cái này đáng thương hài tử bị mình phúc hắc ca ca ngoạn đi xuống. Nàng liền vỗ ót Đường Tam, cười mắng: "Tưởng cái gì đâu? Ta ca bất quá chỉ là đậu ngươi chơi thôi. Này là quà gặp mặt, đừng khách khí."

"Vậy a..." Đường Tam nghe Tiểu Vũ nói vậy liền thở phào một hơi, chỉ không hiểu sao trong lòng lại có chút thất lạc.

Nhanh chóng đánh rớt mấy cảm xúc không đúng, Đường Tam đưa trả nhẫn lại cho Mộng Nguyệt, nói: "Tuy rằng ta rất vui khi nhận được quà của ngươi, nhưng thứ giá trị như vậy liền không tự tiện tặng người vẫn tốt hơn." Nhẫn này nhìn qua rất tinh xảo, hoa văn cũng trạm trổ rất công phu, hắn cũng không muốn bị nhân coi thường.

"Ngươi... sẽ không đương này tiểu gia hỏa thành bình thường nhẫn đi?" Mộng Nguyệt nhéo nhéo nhẫn, buồn cười nhìn hắn hỏi.

"Hả?"

Chưa để Đường Tam kịp phản ứng lại đã thấy tay phải mình hơi tê một chút, rồi có cảm giác được chính mình cùng vật gì đó liên kết với nhau vậy. Xem kĩ mới thấy, cái nhẫn mới rồi còn trong tay Mộng Nguyệt giờ đã nằm yên vị trên ngón tay hắn.

Cũng không biết cố ý hay vô tình mà vị trí của cái nhẫn lại nằm ngay ở ngón áp út nữa? Bất quá, đối với "tiểu thí hài" như Đường Tam thì cũng chưa chắc đã hiểu được ý nghĩ của nhẫn ngón áp út. Đợi đến khi hiểu rồi thì... hắc hắc hắc...

(MN: đừng cười. Rất tiện, quá khó coi // Miu: kệ ta! Quan ngươi sự tình gì? Hứ! // MN: ... 'ta nói sai rồi?')

"Không cần cố gỡ xuống, nhẫn này nhận chủ rồi liền sẽ không rời ngươi. Tiểu Hi là cái có linh tính đồ vật, ngươi phải thường xuyên câu thông với nó thì nó mới để cho ngươi dùng. Tuy rằng ta có thể nói cho ngươi năng lực của Tiểu Hi nhưng tốt nhất vẫn là ngươi tự tìm hiểu lấy đi." Mộng Nguyệt nói xong rồi liền không lại để ý Đường Tam nữa, cậu bây giờ cần chuẩn bị xong giường ngủ cho mình và Vũ nhi.

Nhìn nhẫn trên tay, lại xem đang không ngừng biến ra chăn nệm các loại đồ vật Mộng Nguyệt, Đường Tam tâm tình phức tạp không nói lên lời. Hắn tuy rằng cảm thấy vui mừng vì lần đầu được người tặng quà, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có điểm thất lạc...

Lúc này, một bàn tay trắng nõn đột nhiên nâng Đường Tam bàn tay phải lên. Hắn giật mình hỏi: "Chuyện gì vậy, Mộng Vũ?"

Tiểu Vũ nhìn chằm chằm cái nhẫn trên tay Đường Tam, thần sắc có chút cổ quái nói: "Không nghĩ tới Nguyệt ca ca lại đem Tiểu Hi cho ngươi... Phải biết nó nhưng là..." Chỉ là, mới nói một nửa liền nhanh chóng che miệng lại.

"Nhẫn này có vấn đề gì sao?" Thấy hành động kì lạ của nàng, Đường Tam vội vàng hỏi.

Chần chờ nhìn Đường Tam một chút, cuối cùng Tiểu Vũ vẫn kéo hắn ra xa với Mộng Nguyệt một khoảng rồi mới nhỏ giọng nói: "Tiểu Hi, tức là cái nhẫn trong tay ngươi ấy, cùng với ở trên tay ta Vân nhi và Tiểu Huyết của ta ca đều là đồ vật hắn luyện chế ra. Tuy rằng không rõ lắm ý nghĩa của chúng, nhưng ta từng nghe Nguyệt ca ca nói qua, chỉ có người hắn nhận định mới có thể đeo nó... Không nghĩ tới..."

Nghe vậy, Đường Tam rối rắm nói: "Hay là để ta trả lại nhẫn cho Mộng Nguyệt đi? Mặc dù cao hứng được các ngươi nhận định, nhưng là đồ vật quan trọng như vậy..."

"Không cần!" Tiểu Vũ cắt ngang hắn, cười tươi nói: "Tuy rằng không rõ vì sao Nguyệt ca ca lại cho ngươi Tiểu Hi, nhưng lấy ta ca tính cách, một khi đã tặng đồ đi thì có đánh chết hắn cũng nhận lại. Cho nên ngươi vẫn đừng nghĩ quá làm gì, cứ nhận đi. Thế nhá!"

"A! Đợi..." Đường Tam lúng túng nhìn theo vui vẻ nhảy nhót rời đi Tiểu Vũ. Đối với những chuyện liên tiếp xảy ra từ lúc Mộng gia huynh muội tới, hắn nghĩ lúc này chính mình cần tìm một nơi nào đó để hảo hảo tĩnh tâm lại.

'Phải rồi! Mình còn cần phải đi chỗ lão sư nữa.' Nghĩ vậy, Đường Tam liền nhanh chóng ép xuống trong lòng rối loạn tâm tình. Báo với Tiểu Vũ một tiếng, hắn liền nhanh chóng hướng Đại Sư văn phòng mà đi.

Đợi thân ảnh Đường Tam vừa đi khất bóng, Tiểu Vũ liền quấn lấy Mộng Nguyệt không tha hỏi: "Nguyệt~ ca~ ca~ Ngươi tại sao lại đem Tiểu Hi cho Đường Tam vậy? Đã thế còn để hắn đeo ở ngón áp út nữa~ Ngươi sẽ không phải là... Ai ui!!"

Thu cái tay vừa mới trừng phạt cái trán nhỏ của Tiểu Vũ lại, Mộng Nguyệt nhíu mày nói: "Không cho nói lung tung. Nữ hài phải cư xử đúng mực một chút, đừng suốt ngày nghĩ mấy thứ vớ vẩn. Nếu rảnh quá thì đi tu luyện đi, ta thấy thực lực của ngươi vẫn còn kém lắm."

"Hứ! Ai giống ngươi như vậy yêu nghiệt chứ? Rõ ràng cốt tuổi không mấy khác nhau mà ngươi lại thành Hồn Vương, trong khi ta chỉ mới có thực lực Hồn Sư. Không công bằng!" Tiểu Vũ quay mặt đi, không phục đáp.

(Miu: xin lỗi nha, tên nhãi nhà ta chính là yêu nghiệt như vậy á // MN: ...)

Nhìn tiểu muội nhà mình lại chuẩn bị dở tính, Mộng Nguyệt lắc đầu nói: "Vì thế nên ta mới để ngươi chăm chỉ tu luyện thêm một chút. Ngươi á, cả ngày hết ăn lại chơi, khi không là lại lôi kéo đám Nhị Minh đi vật lộn. Nếu không phải ỷ có không gian thì thực lực của ngươi e là một nửa hiện tại cũng chẳng bằng. Nghe lời, ăn xong Tiểu Vân chuẩn bị bữa tối rồi liền nhanh chóng đi tu luyện đi."

"Biết~" Tiểu Vũ bĩu môi đáp rồi trực tiếp chui vào Khởi Vân không gian tu luyện, bỏ lại Mộng Nguyệt một mình chuẩn bị chăn đệm.

Nga, ngươi hỏi cái nhìn của mấy hài tử Thất xá bị đương không khí nãy giờ á? Chỉ cần mới tới lão đại có thể bảo hộ bọn họ mấy cái này nghèo đệ tử không bị ức hiếp liền hảo, lại thần bí nữa cũng không sao. Còn về phần tò mò cái gì, bọn họ cũng không gan đại mà đi tìm hiểu.

Cứ vậy, một ngày nữa lại trôi qua...

.

.

.

Tiểu kịch trường:

Tiểu Vũ: ta mới không có lười tu luyện á

Miu: nguyên truyện ngươi bất quá cũng chỉ mới tầm 12- 13 cấp, bây giờ có tu luyện gian lận thần khí lại mới chỉ có 15 cấp, nói ngươi lười cũng không oan

Mộng Nguyệt: làm gì cũng cần động lực, sau này chắc phải tìm gì đó thúc đẩy Vũ nhi tu luyện

Miu: báo thù không đủ sao?

Mộng Nguyệt: ngươi đoán

Miu: ... 'lại trò này'

.

.

HẾT CHƯƠNG 3~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro