Chương 2- Tiểu Vũ vs Đường Tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đường Tam gật đầu nói: "Xác định."

Nghe hắn nói thế, Tiểu Vũ trên mặt toát ra vài phần hưng phấn: "Hảo a! Vậy đến đây đi!"

Không đợi Đường Tam phản ứng lại, chân phải Tiểu Vũ đã dựng lên. Mũi chân trong nháy mắt bắn ra, trực đá vào cằm hắn. Lực lượng nhìn qua cũng không lớn nhưng tốc độ lại phi thường nhanh, dọa Đường Tam thoáng kinh hãi.

Thân thể hắn chợt lóe hướng bên trái, tránh đi bàn chân đá tới, đồng thời tay phải chộp vào cổ chân Tiểu Vũ. Đường Tam chân phải thói quen tính đạp ra, bả vai hướng vào ngực Tiểu Vũ. Một thức Thiết Sơn Kháo tiêu chuẩn!

Tại dưới tình huống bình thường, 1 chân chống đỡ thân thể của Tiểu Vũ thật sự là sẽ bị Đường Tam chặn lên. Như vậy, nàng tất nhiên sẽ ngã bay ra ngoài.

Đương nhiên, Đường Tam vẫn có hiểu rõ. Trong lòng hắn đã đánh chủ ý rất tốt: Chỉ cần Mộng Vũ mất đi cân bằng, với tốc độ của mình, tuyệt đối kịp thời giữ nàng lại. Với lại, bản thân một chặn cũng không dùng bao nhiêu lực. Chỉ cần xem như đã tỷ thí qua, cũng tính là đã vượt qua cửa này rồi.

Các đệ tử khác đều hết sức chú ý Đường Tam và Tiểu Vũ động thủ.

Mắt Vương Thánh nhìn động tác của Đường Tam, những tia sáng kỳ dị trong mắt toát ra liên lục, cố gắng ghi nhớ. Hắn phát hiện, động tác của Đường Tam mặc dù rất đơn giản, nhưng phi thường hiệu quả.

Bất quá, chuyện cũng không diễn ra theo kịch bản Đương Tam đã lập.

Tay phải của Đường Tam vừa mới nắm cổ chân Tiểu Vũ thì đột nhiên cảm giác được trong tay trơn tuột, tình thế chắc chắn thành công hiển nhiên cũng thất thủ. Ngay sau đó, Tiểu Vũ đá không trúng liền thuận thế đá ngang, đã dựng lên vai hắn.

Đối mặt với vai phải Đường Tam đánh tới, 2 tay nàng nhẹ nhàng cản. Chân phải tại đầu vai Đường Tam mượn lực, chân kia cũng tiếp nối mà lên, thuận thế trèo lên đầu vai kia của Đường Tam.

Bộ dáng 2 người lúc này nhìn qua thập phần quái dị.

Hai chân của Tiểu Vũ quặp tại cổ Đường Tam, tá trợ thế của đầu vai Đường Tam trước. Thân trên hướng phía sau, 2 tay chống trên mặt đất. Hai chân mềm mại như đạn hoàng, lại tựu giảo trụ lấy cổ Đường Tam đưa hắn ném về phía sau.

Bị đương không khí nãy giờ, Mộng Nguyệt nhìn thấy cảnh này tỏ vẻ: May là Tiểu Vũ luôn mặc quần ngắn bên trong mỗi khi mặc váy, nếu không thì... Hừ!

Đường Tam chưa bao giờ có kinh nghiệm cùng nữ hài tử giao thủ. Trong khi cái chân đầu tiên của Tiểu Vũ quấn quanh cổ hắn, hắn vốn có thể làm ra một chút phản ứng. Nhưng bởi vì chân giơ lên, Tiểu Vũ lại mặc váy ngắn, cái chân nhỏ trên cổ Đường Tam vốn không có gì che lại. Chân nhỏ trắng noãn truyền đến 1 loại mềm mượt đặc hữu của da nữ hài tử, nhất thời làm tâm tình Đường Tam ba động, phản ứng tự nhiên cũng chậm nửa nhịp.

(Miu: uy! Như này thì đỡ duyên kiểu gì // MN: vui mà, không phải sao // Miu: ...)

Khi 2 tay Tiểu Vũ trụ xuống đất, 2 chân đồng thời phát lực, Đường Tam muốn ngạnh kháng cũng đã chậm. Dù sao cổ người rất yếu, với lại hắn chỉ là 1 đứa nhỏ. Một khi bằng vào công lực ngạnh kháng, cổ rất dễ dàng bị thương. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tùy ý Tiểu Vũ tương thân thể mình ném ra.

Đường Tam phát hiện. Loại phương pháp 2 chân dùng sức, tay trụ trên mặt đất, mang bản thân toàn bộ lực lượng huy 1 cách hữu hiệu này của Tiểu Vũ cùng cha mình lúc trước dạy quay chùy phương thức, lấy tiểu thối phát lực có chút tương tự.

Lưng ngã xuống đất. Lực lượng của Tiểu Vũ cũng không lớn, Đường Tam lại có Huyền Thiên Công hộ thể, tự nhiên sẽ không bị thương.

Ném Đường Tam ra, Tiểu Vũ đã nhanh nhẹn đứng trên mặt đất. Nàng xoay người lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Xoay người đứng dậy, Đường Tam không có hành xử giống như Vương Thánh lúc trước. Thua là thua, khinh thường không phải lý do chối bỏ.

Hắn biết, khi Tiểu Vũ mang mình súy đi ra ngoài cũng đã hạ thủ lưu tình. Nếu không, 2 chân nàng quấn trên cổ mình không đơn giản chỉ là để ném người.

Loại kỹ xảo này vẫn là lần đầu tiên Đường Tam gặp được. Trong ấn tượng của hắn, võ thuật ở thế giới kia của mình không có phương thức cùng loại.

Bất quá, loại kỹ xảo này cũng phi thường nguy hiểm. Nếu lúc đó mình phản ứng nhanh một chút, tiếp xúc khoảng cách gần như thế, công kích thân thể Tiểu Vũ tựa hồ không khó khăn.

"Ta thua. Có thể hay không cho ta biết, kỹ xảo ngươi vừa dùng là cái gì?" Mặt Đường Tam đỏ ửng. Trong lòng thầm nghĩ, sợ rằng mình là người làm lão đại trong thời gian ngắn nhất của Thất xá.

Tiểu Vũ cười dài nói: "Cái này của ta gọi là Nhu kỹ. Lợi dụng thân thể mềm mại và cứng cỏi phát động kỹ năng."

Lúc này, đang quan chiến Thất xá đệ tử đều lộ ra 1 bộ trợn mắt há hốc mồm, nhất là Vương Thánh. Trước Đường Tam đánh bại hắn đã làm hắn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, mà lúc này Đường Tam bị tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt này 1 kích hạ gục, làm 2 mắt hắn sớm đã mở to ra. Trong lòng thầm nghĩ: Công Độc sinh năm nay như thế nào cũng đều lợi hại như vậy?

Đường Tam đối với vị trí túc xá lão đại vốn không có ý nghĩ, liền nói: "Dựa theo quy củ của túc xá. Ngươi đánh thắng ta, sau này ngươi chính là xá trưởng của túc xá, cũng là lão đại của bọn người chúng ta."

Nghe vậy Tiểu Vũ cũng không mấy kinh ngạc, chỉ là tâm tình mừng rỡ đại thịnh nói: "Lão đại? Tựa hồ chơi rất vui... Hảo! Vậy sau này ta là lão đại của các ngươi."

Rồi cũng chưa để mọi người hoàn hồn, Tiểu Vũ liền lon ton nhảy về phía Mộng Nguyệt, vui sướng khoe ra: "Nguyệt ca ca, ta thành lão đại của túc xá rồi~"

Lời này vừa nói ra, đám người mới giật mình nhìn về phía Mộng Nguyệt. Đường Tam cũng dại ra nhìn hắn, cảm thấy bóng người mình tưởng nhìn lầm lúc nãy đúng là Mộng Nguyệt.

Đối với cảm xúc hỗn tạp của Thất xá chúng đệ tử, Mộng Nguyệt mảy may không nhìn. Hắn ôn nhu xoa đầu Tiểu Vũ, gật đầu khen: "Ân. Nhà ta Vũ nhi là giỏi nhất."

Vương Thánh lúc này phản ứng lại, hướng về Mộng Nguyệt chất vấn: "Uy! Ngươi là ai? Tân Công Độc sinh sao?"

Bị hỏi, Mộng Nguyệt cũng không hề sinh khí mà thản nhiên có lễ trả lời: "Ân, đúng vậy. Ta là Vũ nhi ca ca, các ngươi kêu ta Mộng Nguyệt liền hảo."

Thấy Vương Thánh tính nói gì, Mộng Nguyệt cau mày nói thêm: "Không nên đánh chủ ý làm ta cũng Vũ nhi tỷ thí, nàng không mạnh bằng ta. Hơn nữa, đã Hồn Sư ta cũng chẳng có hứng thú chơi với đám Hồn Sĩ các ngươi." Xong, còn rất "hảo tâm" thoáng lộ ra 1 cái Hồn Hoàn cho bọn họ nhìn.

Tuy Mộng Nguyệt chỉ lộ ra chính mình 1 góc băng sơn thực lực, nhưng chỉ bằng này cũng thừa sức làm mấy thiếu niên chưa đủ lớn ở Thất xá ngậm miệng. Nói thế chứ cũng có người không bị chấn đến, tỷ như tên ngụy shota nào đó đang dại ra trước thần nhan của Mộng đại thần chẳng hạn.

'Thật đẹp. Tinh xảo gương mặt tựa như tác phẩm nghệ thuật, tóc đen dài ngoan dịu thả sau lưng, một thân tiên thiên khí chất... Đặc biệt nhất chính là mắt của hắn. Đôi kia mắt đen kia sáng tựa gương đồng, sâu tựa đại hải, lại phảng phất nhìn thấu lòng người.'

Đường Tam ngơ ngẩn nghĩ. Hắn cảm giác mặt mình đột nhiên nóng lên, tim mình cũng mặc danh đập nhanh hơn.

"Nguyệt ca ca lần này tới học viện vốn là để bồi ta, nên các ngươi không cần chú ý tới hắn." Tiểu Vũ tùy ý nói, rồi nhướng mày hỏi: "Các ngươi... Ai tới giới thiệu cho chúng ta một chút tình huống của học viện?"

Vốn bị Tiểu Vũ gọn gàng đánh bay Đường Tam dọa sợ, lại bị Mộng Nguyệt lộ ra "thực lực" chấn nhiếp, chúng đệ tử lúc này có chút e ngại không dám trả lời nàng. Lục tục một lúc, vẫn là Vương Thánh đứng ra nói:

"Công Độc sinh chúng ta kỳ thật chính là phụ trách quét dọn học viện, công tác cụ thể là do sư phụ chuyên môn phụ trách chúng ta an bài. Học viện tổng cộng có 6 niên cấp, mỗi tuổi 1 ban. Lão đại, ngươi cùng ngươi ca và Đường Tam là mới tới, hẳn là 1 niên cấp đệ tử. Còn lại chúng ta những người ở đây, ít nhất đã là 3 niên cấp, ta năm nay tiến lên 6 niên cấp.

Học viện mỗi buổi sáng đi học, buổi chiều tự tu luyện. Buổi sáng bình thường là 2 khóa học, một là văn hóa tri thức, một là giảng Vũ Hồn. Công Độc sinh chúng ta vào buổi chiều có một số công tác, từ đó trao đổi một chút thu nhập để làm tiền mua thức ăn."

Vương Tháng mang các đệ tử giới thiệu một chút. Trong Công Độc sinh, Vũ Hồn tiên thiên tốt nhất chính là Vương Thánh. Chẳng những là Thú Vũ Hồn, mà còn là thú trung chi vương có chiến đấu lực rất mạnh. Hồn lực của hắn đã có 9 cấp, tăng thêm 1 bậc có thể tại tốt nghiệp thì tham gia hồn thú liệp sát, từ đó hoạch thủ Hồn Hoàn đề thăng xưng hào.

Nghe xong Vương Thánh nói, Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Đường Tam một cái nói: "Đường Tam, hồn lực của ngươi bao nhiêu cấp? Vừa rồi ta cảm giác lực lượng của ngươi tựa hồ rất mạnh. "

Đường Tam cũng không giấu diếm, dù sao trên mặt ngoài thì Vũ Hồn của hắn là Lam ngân thảo, nhất bỏ đi: "Ta là tiên thiên mãn hồn lực, cho nên lực lượng tương đối cường."

"Tiên thiên mãn hồn lực?!" Chúng đệ tử nhất thời kinh hô ra tiếng.

Trong lòng Vương Thánh rốt cục cũng bình hành. Hồn lực của Đường Tam so với mình mạnh hơn, chiến thắng mình cũng là đương nhiên. Trong điều kiện tiên quyết là tất cả mọi người không có Hồn Hoàn, hồn lực tựu mang tới quyết định tính tác dụng. Khó trách lực lượng của hắn so với mình lớn hơn.

Vương Thánh tin tưởng 10 phần, trong lòng thầm nghĩ: Hồn của mình là chiến hổ. Đợi tới khi chính mình cùng Đường Tam đồng dạng thu được Hồn Hoàn và tiến vào Hồn sư xưng hào, Lam Ngân thảo của hắn dám chắc không phải là đối thủ của chính mình Chiến Hổ!

(Miu: muốn cùng Vận Mệnh chi tử so? Ha hả đát... hài tử, ngươi còn kém lắm)

Tiểu Vũ nháy nháy mắt, lén lút kéo góc áo Mộng Nguyệt, nghi hoặc truyền âm: 'Nguyệt ca ca, không phải chỉ có Hồn Thú mới có Tiên Thiên mãn hồn lực hay sao?'

'Bình thường là thế, nhưng có 1 số trường hợp là ngoại lệ.' Mộng Nguyệt nhíu mày đáp: 'Ta thấy trong huyết mạch của Đường Tam có chút giống Hồn Thú, hắn hẳn là cái bán Hồn Thú đi. Cũng không rõ là phụ thân vẫn là mẫu thân di truyền nữa...'

'Bán... bán Hồn Thú?!! Nguyệt ca ca, ngươi không lầm chứ?' Tiểu Vũ giật mình hỏi.

'Tiểu nha đầu thối, ngươi quên ca ca của ngươi là ai rồi à? Ta mới sẽ không lầm đâu.' Mộng Nguyệt búng trán Tiểu Vũ một cái, không vui nói.

.

.

.

Tiểu kịch trường:

Miu: rõ ràng biết Đường Tam thiếu Hồn Thú huyết mạch thừa hưởng từ mẫu thân hắn, ngươi còn bày đặt úp mở làm gì?

Mộng Nguyệt: việc nhà người ta liền ít xen vào

Miu: nhưng hắn liền là ngươi tiểu công nha~

Mộng Nguyệt: bây giờ không phải, ai mà biết đc tương lai sẽ như ngươi nói

Miu: ... vậy coi như ta cái gì cũng chưa nói đi

.

.

HẾT CHƯƠNG 2~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro