Chương 5 - Xung đột (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miu: suýt nữa thì quên đăng chương, xin lỗi mọi người nha~

đầu tháng 7 vui vẻ! Adieu<3

~~~~~


"Không cần lớn tiếng như vậy, ta lại không điếc." Mộng Nguyệt vờ nhéo nhéo lỗ tai, phàn nàn nói.

Không phản ứng lại lời phàn nàn của Mộng Nguyệt, Đường Tam chỉ giật giật khóe miệng đáp: "Vậy thì... ít nhất ngươi cũng đừng có đột nhiên xuất hiện kiểu ấy chứ."

Nghe thế, Mộng Nguyệt liền bất chợp nở một nụ cười vô cùng tà khí. Cả người cậu xích lại gần Đường Tam, ở bên tai hắn thổi khí hỏi: "Nga~ Vậy Tiểu Tam Nhi ngươi nói thử xem, ta nên xuất hiện kiểu nào?"

Không kể đến lời nói có nội dung dễ khiến người não động kia, chỉ bằng vào tư thế gần như dựa vào lòng Đường Tam của Mộng Nguyệt cũng đủ để Tam thiếu của chúng ta luống cuống rồi. Trên thực tế thì mặt hắn cũng đã đỏ bừng như trái ớt, ngốc lăng người ra, lắp bắp không biết đáp lời Mộng Nguyệt như thế nào.

(Miu: khụ! khụ! // MN: làm sao vậy, cảm à? // Miu: cảm con khỉ, bản miêu bị ngươi nhét cẩu lương sặc thì có // MN: này tính cẩu lương cái gì? Ta bất quá chỉ là đậu đậu Tiểu Tam Nhi chơi mà thôi // Miu: cảm tình... nãy giờ ta nghĩ nhiều à)

Tiểu Vũ đứng ở một bên nhìn không nổi nữa liền kéo ca ca nhà mình ra khỏi người Đường Tam, đối với hắn giải thích: "Chuyện lần này do đám người Tiêu lão đại tự tìm. Hôm nay, ta cùng ta ca đang chuẩn bị mời các học viên trong Thất xá ăn một bữa no nê, thay cho thực đơn xơ xài hàng ngài của bọn họ. Chỉ là, chưa kịp bước vào nhà hàng thì đã bị Tiêu lão đại cái tên vương bát đản kia chặn lại. Sự tình tiếp xuống liền như ngươi thấy đó."

"Nếu chỉ đơn giản như vậy thì cũng không đến nỗi phải quyết đấu chứ? Còn có nguyên do khác sao?" Đường Tam nghi ngờ nói.

"Không hổ là Tiểu Tam Nhi! Rất nhạy bén." Mộng Nguyệt vỗ tay tán thưởng, cười đáp: "Xác thực, ban đầu ta cùng Vũ nhi cũng tính chuyện nhỏ hóa không mà bỏ qua cho bọn họ. Bất quá, Tiêu lão đại tên kia miệng quá tiện, nên ta mới thay đổi chủ ý. Hơn nữa, vì cuộc sống sau này được yên tĩnh cùng với các Công Độc sinh không còn bị khi dễ nữa thì chuyện quyết đấu này cũng tính là nhất lao vĩnh dật mà thôi."

Đường Tam nghe Mộng Nguyệt chủ ý liền tán đồng gật đầu, chỉ là sau đó lại nghi hoặc hỏi: "Miệng tiện?"

Như nhớ tới không hay lời nói, Tiểu Vũ tức giận đáp: "Còn không phải do cái tên vương bát đản họ Tiêu kia dám mở miệng nói để cho ta làm hắn sủng vật thỏ hay sao? Ta mà nhẫn xuống liền không mang họ Mộng!"

"Tiêu lão đại tên kia thực nói vậy sao?" Đường Tam nhíu mày hỏi. Hắn nghĩ không tới rằng mới bất quá hơn mười tuổi đứa nhỏ mà đã có loại ý nghĩ xấu xa này, không giáo huấn bọn họ một chút thì liền thực cho là Công Độc sinh thực dễ khi dễ phải không.

"Đâu chỉ có như vậy." Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên cặn bã họ Tiêu kia còn dám dùng lời nói khinh bạc ta Nguyệt ca ca, bảo cái gì mà khiến Nguyệt ca ca hảo hảo hầu hạ hắn cơ chứ? Thật sự quá chán sống mà!"

Ầm!!!

Nghe Tiểu Vũ nói vậy, Đường Tam tức khắc tối sầm mặt xuống, lăng lệ đầy sát ý ánh mắt khẽ liếc qua đang đứng nhàn tản Tiêu lão đại. Trong thoáng chốc, hắn có ý nghĩ xuất hết mọi tinh hoa độc dược Đường Môn ra dùng trên người Tiêu lão đại, để tên cặn bã này hưởng thụ cái gọi là sống không bằng chết cảm giác.

Bất quá, chưa để chúng ta Đường Tam thiếu kịp hành động thì đã có một bàn tay trắng nõn như bạch ngọc đã ngăn hắn lại...

Mộng Nguyệt nắm lấy vai Đường Tam, tinh xảo ngón tay chọc chọc má hắn, mỉm cười nói: "Bất quá là cái không hiểu sự đời tiểu quỷ mà thôi, cần phải tức giận như vậy sao? Giáo huấn nặng tay một chút là được rồi, không nên dễ dàng động sát ý như vậy nha~"

"... Ân." Đường Tam hít thật sâu vào một hơi, làm chính mình bình tĩnh lại rồi gật đầu đáp. Sau lại không biết nghĩ tới cái gì mà đưa ngón tay hắn sờ vào bên hông, ánh mắt lần nữa chuyển hướng lên chiến trường.

Lúc này, trên người Vương Thánh đã nhiều chỗ xanh tím. Trong tiếng hổ gầm không ngừng, hồn lực của hắn càng ngày càng yếu, mà đối thủ của hắn lại không bị đánh trúng một chút nào, bày ra một bộ mèo vờn chuột.

Phương thức công kích của Vương Thánh chính là quá đơn giản. Thừa dịp hồn lực chưa tiêu hao hết, hắn phát động thế công lần cuối cùng. Đến gần 2 bước, lại hướng Liễu Long chạy tới. Lần này hắn đã hạ quyết tâm, cho dù bị đối phương đánh cho thảm hơn nữa, nói thế nào thì nói cũng muốn cấp cho đối thủ lưu lại một điểm gì đó.

Liễu long và Vương Thánh đánh nhau cũng không phải ngày một ngày hai, tự nhiên cũng sẽ nhìn ra mục đích của hắn. Mắt thấy Vương Thánh đánh tới, thần sắc trên mặt Liễu Long cũng trở lên ngưng trọng. Trường côn trong tay huy vũ, liên tiếp 3 côn phân biệt đập vào đầu và 2 vai của Vương Thánh. Chỉ cần đánh lui cái tên Vương Thánh nỏ mạnh hết đà này, hắn liền không có khả năng lại phát động công kích như vậy 1 lần nữa.

Nhưng ngay lúc này, Liễu Long đột nhiên cảm thấy 2 tay cầm côn của mình phảng phất như bị muỗi đốt 1 cái, công kích nhất thời xuất thủ chậm 1 nhịp. Công kích của hắn vốn đã tính toán tốt, lúc này vừa chậm, lập tức lộ ra sở hở.

Côn đầu tiên mặc dù nện ở trên đầu Vương Thánh, nhưng Vương Thánh lại ngạnh kháng xông lên, làm 2 côn sau của hắn đều rơi vào khoảng không.

Bị 1 gã Chiến hồn sư sở hữu thú vũ hồn gần người, đối với Khí hồn sư sử dụng binh khí dài mà nói, tuyệt đối là đả kích trí mạng. E rằng thực lực của Liễu Long dù có cao hơn Vương Thánh 1 bậc thì kết quả là vẫn như trước.

"Phanh!"

Một hổ trảo của Vương Thánh phách lên trên đầu Liễu Long, đưa cả người hắn bay đi. Ngay sau đó thân thể vừa lộn, chân phải tiếp lên, cuối cùng nặng nề đập trên lưng Liễu Long, đưa hắn đập mạnh trên mặt đất.

Liễu Long không có năng lực chịu đòn tốt như Vương Thánh. Hồn lực của hắn đều trên trường côn, lực phòng ngự của bản thân cũng không xuất sắc. Hai đòn công kích này của Vương Thánh lại là dùng hết sức, khi Liễu Long đập mạnh trên mặt đất thì lập tức bị va đập làm ngất đi.

Thấy vậy, Vương Thánh liền ngửa mặt lên trời rống giận một cách hưng phấn, phảng phất phải đem oán khí trong lòng mấy năm đều hô xuất ra.

Tiêu lão đại vốn đang nhàn nhã nhìn Liễu Long trêu đùa Vương Thánh, tình thế trên tràng diện đôt nhiên nghịch chuyển, nhất thời làm hắn chấn động. Phải biết rằng trong số thủ hạ của hắn, Liễu Long thực lực cũng là bài danh trong 3 vị trí đầu. Nếu không phải hắn đã có hồn hoàn đầu tiên của bản thân, cũng không có thể cam đoan là có thể thắng được Liễu Long.

Nhìn kết quả này, Tiểu Vũ cười châm chọc nói: "Tàn Hoa Bại Liễu quả nhiên là Tàn Hoa Bại Liễu, thực sự là 1 kích cũng không chịu nổi. Tiêu lão đại, ngươi nói thế nào?"

Tiêu lão đại vung tay lên, để mấy thủ hạ mang Liễu Long xuống khẩn cấp cứu trị. Bọn họ chỉ là đệ tử của sơ cấp Hồn sư học viện, bằng vào điểm này hồn lực còn chưa mất được nhân mạng.

Tiêu lão đại có chút không vui, hừ lạnh nói: "Trận đầu tính chúng ta thua. Lăng Phong, ngươi lên!"

Người thứ hai bị Tiêu lão đại phái xuất chính là 1 gã cao niên cấp đệ tử có vóc người nhỏ cao, mũi nhỏ, mắt nhỏ, vóc người cao gầy. Một chút cũng không nhìn ra hắn đã 12 tuổi mà ngược lại giống như cùng lứa tuổi với bọn Tiểu Vũ và Đường Tam.

(Miu: Nguyệt Nguyệt tên đại yêu nghiệt kia đến cả cốt tuổi còn thay đổi đc nên ko tính. Vì thế liền để Nguyệt Nguyệt tuổi tác trở thành BUG đi thôi, ai kêu ta thiết lập nhân gia quá thần bí làm chi) tự làm tự chịu, đáng đời

"Vũ nhi, khiến Vương Thánh quay lại đi. Trận này để Tiểu Tam Nhi lên." Mộng Nguyệt khẽ cười, hạ giọng nói với Tiểu Vũ.

Đường Tam nghe vậy có hơi sửng sốt, bất quá cũng không nói gì mà chuẩn bị sẵn sàng. Dù sao thì hắn cũng chính là đang tính hảo hảo giáo huấn đàn này khiếm đánh tiểu tử một trận, đặc biệt là Tiêu lão đại tên kia.

Mà Tiểu Vũ nghe ca ca mình nói vậy liền trực tiếp gật đầu. Ánh mắt của nàng rất tốt, tự nhiên cũng nhìn ra được đối phương người thứ hai xuất tràng chính là một tên Mẫn Tiệp hình Hồn sĩ, vừa lúc khắc chế Vương Thánh. Lúc trước hồn lực của Vương Thánh lại tiêu hao quá lớn, tất bại không thể nghi ngờ.

"Vương Thánh, tràng này để cho Tiểu Tam lên. Ngươi có thể nghỉ ngơi rồi."

Lúc này, Vương Thánh còn chưa từ trong hưng phấn của sự chiến thắng Liễu Long hoàn toàn khôi phục lại. Nghe được thanh âm của Tiểu Vũ, hắn mới phát hiện Đường Tam không biết lúc nào đã trở lại.

Tự Vương Thánh biết tình huống của bản thân. Mặc dù chiến thắng được Liễu Long, nhưng hắn quả thật không còn lực để tái chiến nữa. Hắn nào biết rằng, nếu không phải Đường Tam lặng lẽ bắn ra 3 hòn đá nhỏ nhằm hạn chế công kích của Liễu Long, hắn đâu thể thu được thắng lợi vừa rồi.

"Ngươi là Công Độc sinh?" Lăng Phong nhìn Đường Tam hỏi, trong mắt toát ra thần sắc do dự.

Đường Tam không đáp, chỉ hướng hắn gật đầu nói: "Mời ra tay đi."

Mặc dù vóc người Lăng Phong nhỏ gầy, nhưng cũng cao hơn so với Nhất niên cấp Đường Tam một chút. Đây là quyết đấu có quan hệ đến ai có thể trở thành đệ tử lão đại, hắn cũng không hề suy nghĩ nhiều. Sau khi lại nhìn thoáng qua đai lưng của Đường Tam, phóng người lên, tại không trung xoay người một cách linh xảo. Hai tay mở ra, cũng lướt đi được 2 thước, hướng đỉnh đầu của Đường Tam mà đánh tới.

'Thú vũ hồn...' Đường Tam liếc mắt 1 cái tựu nhìn ra vũ hồn của đối thủ là cái gì, Đại sư dạy mấy ngày nay không thể uổng phí như vậy.

'Tên đệ tử Lăng Phong này là 1 gã Mẫn tiệp hình Chiến hồn sư. Thú vũ hồn của hắn, chắc là phi hành thú. Từ ngoại mạo không cương mãnh và công kích phương thức của hắn mà xem, hẳn là không phải ưng. Vậy vũ hồn chính là 1 loại yến, quạ đen.'

Mắt nhìn đối phương hướng mình đánh tới, Đường Tam lại vẫn không nhúc nhích, phảng phất như đối phương căn bản là không tồn tại.

Tốc độ của Lăng Phong rất nhanh. Trong Lục niên cấp đệ tử, được tôn là người có tốc độ nhanh nhất. Là tử đảng của Tiêu lão đại, hơn nữa thân hình của hắn phi thường linh xảo. Mắt thấy sắp đi tới trước mặt Đường Tam, đột nhiên thân thể của hắn lại chuyển hướng. Hai tay rung lên, mạnh mẽ thay đổi phương hướng, đi tới phía sau lưng của Đường Tam. Hai tay đồng thời huy động, hướng hai bên cổ Đường Tam bổ tới.

Tới khi Lăng Phong bay qua trên đỉnh đầu mình, Đường Tam đều cũng không có động. Đối mặt với đối thủ mà không biết năng lực, "Dĩ bất biến ứng vạn biến" là lựa chọn tốt nhất.

Nếu như là trước khi thu được hồn hoàn đầu tiên, có lẽ Đường Tam sẽ không làm ra việc sai lớn như vậy. Nhưng từ sau khi đạt được hồn hoàn đàu tiên, của hắn tốc độ, lực lượng, phản ứng... năng lực các phương diện đều tăng vọt về chất.

Cảm giác và các loại phản ứng chính là thứ Đường môn đệ tử nhạy cảm nhất, tốc độ cũng là một trong những ưu thế đó. So tốc độ, hắn sẽ sợ ai chứ?

Lăng Phong tại không trung biến hóa thân hình, muốn chính là một cái tính bất ngờ. Mắt thấy Đường Tam bất quá là 1- 2 niên cấp đệ tử, trong lòng hắn cũng có một chút xem thường. Lăng Phong chuẩn bị nhất kích chế thắng, trực tiếp bức bách Tiểu Vũ ra tay.

Nhưng là. Lúc hai tay hắn vừa hợp, sắp tập trung trên cổ Đường Tam. Đường Tam đã động.

Một cái Phượng điểm đầu, vừa lúc tránh được 2 tay của Lăng Phong. Theo thân trên hạ xuống, chân phải của Đường Tam như bị gãy, mạnh mẽ hướng sau lưng đá ra. Trong cả quá trình, căn bản hắn không có quay đầu lại nhìn.

"Tĩnh như xử nữ, động như thoát thỏ", Đường Tam mang điểm này diễn dịch tới cảnh giới hoàn mỹ. Tốc độ trong nháy mắt bộc phát, trừ Mộng Nguyệt ra, những người còn lại đang xem cuộc chiến cũng không có mấy người có thể nhìn rõ ràng.

Gót chân của Đường Tam tiếp xúc với cằm của Lăng Phong. Lăng Phong liền liên tục tại không trung lộn 9 vòng, bay ngược ra sau.

"Phanh!!!" một tiếng, nặng nề bị ném ra mấy thước phía ngoài. Lăng Phong theo bước Liễu Long, trực tiếp hôn mê.

Bởi vì trong lúc đá Liễu Phong, Đường Tam còn không dấu vết dùng chút nội lực cho nên cằm của hắn bị trực tiếp đá vỡ. Hơn nữa, nhìn theo lực độ thì có vẻ này xui xẻo hài tử phải nằm giường ít nhất dăm bữa nửa tháng mới được.

"Như ý đảo chiết đan chi thối", một loại thối pháp cơ bản trong võ thuật. Phối hợp với cảm giác nhạy cảm của Đường Tam, ngay trong nháy mắt đạt tới hiệu quả miểu sát đối phương.

Các cao niên cấp đệ tử của bên Tiêu lão đại cơ hồ đồng thời mở to hai mắt ra nhìn. Bọn họ căn bản không thể tin hết thảy phát sinh trước mắt là sự thật.

Lăng Phong tại trong đám bọn họ, thực lực chỉ dưới Tiêu lão đại, nhưng đối mặt với đệ tử nhìn qua chỉ 1- 2 niên cấp lại bị 1 kích bất tỉnh. Thậm chí, ngay cả bản thân am hiểu nhất công kích cũng chưa kịp phát ra.

Tiêu lão đại thì thào nói: "Mẹ nó! Chẳng lẽ đổi thiên rồi? Như thế tuổi nhỏ mà cũng lợi hại như vậy?"

Cho tới sau khi nghe thấy thanh âm Lăng Phong rơi xuống đất, chân phải Đường Tam ở phía sau mới chậm rãi thu hồi, lạnh nhạt nói: "Kế tiếp."

Tiêu lão đại kinh hãi. Công Độc sinh bên này, Tiểu Vũ cũng đồng dạng kinh ngạc. Tuy nàng cùng Đường Tam giao thủ chỉ 1 lần nhưng hiện tại nhìn hắn ra tay, lại rõ ràng phát hiện Đường Tam có tiến bộ không nhỏ. Hơn nữa, nàng hoàn phát hiện, Đường Tam tiến vào trạng thái chiến đấu và bình thường rất khác nhau. Đường Tam bình thường nhìn qua chỉ là một tiểu hài tử ôn hòa, nhưng vừa đến chiến đấu thì hắn ra tay lại trở nên cực kỳ sắc bén.

Lúc này, Mộng Nguyệt truyền âm cho nàng, hài hước nói: "Vũ nhi, coi bộ ngươi cần phải càng nỗ lực hơn rồi. Bằng không, ngươi thua không chỉ mỗi ca ca thôi đâu nha~"

"Mới không có đâu! Ta sẽ chỉ thua mỗi ca ca mà thôi." Tiểu Vũ lè lưỡi, truyền âm đáp lại. Đồng thời âm thầm nắm tay, quyết định sau này sẽ không để Đường Tam vượt mặt.

(Miu: ha hả, có cái Tử Phủ k-gian mà tu vi còn mới chỉ Hồn Sư, ta thực hoài nghi quyết tâm của ngươi nha~ // Vũ: đáng ghét! Chờ đó, ta sẽ để ngươi biết quyết tâm của ta! // Miu: nga~ ta chờ *nhìn đã chạy xa tiểu thỏ tử rồi quay sang tò mòi hỏi MN* ta trêu nhà ngươi tiểu thỏ như vậy, ngươi ko giận à? // MN: Vũ nhi xác thực quá ham chơi, kính tích nàng một chút cũng tốt, tuy rằng ta ko nghĩ tác dụng lớn cho lắm // Miu: ... cũng đúng)

Một bên nghỉ ngơi trong đám Công Độc sinh Vương Thánh, bất chấp đau đớn trên người, nhìn Lăng Phong bị Đường Tam một cước đá bay, hắn nhất thời có chút hả hê cười nói: "Thế nào, Tiêu lão đại? Phục hay không phục? Đường Tam của chúng ta ngay cả hồn lực đều không dùng. Ta xem các ngươi hay là nhận thua đi, giảm chút đau khổ về da thịt."

Tiêu lão đại âm trầm nghiêm mặt đi ra. Liên tục bại 2 tràng, hắn đã không thể không xuất tràng. Hắn tự hỏi từ trong ra ngoài phương bên mình, ngoại trừ mình, cũng không có ai lại mạnh hơn so với Lăng Phong. Nếu sĩ khí suy nhược không thể kịp thời vãn hồi, các trận quyết đấu còn lại cũng không cần đánh nữa. Chỉ có với thủ đoạn sắc bén đánh bại tiểu tử trước mắt này, lại mang Tiểu Vũ đánh bại, mới có thể vãn hồi mặt mũi.

Tiêu lão đại lạnh lùng nhìn Đường Tam. Lúc này sự khinh miệt và coi thường trên mặt hắn đã biến mất, thay thế chính là vẻ ngưng trọng.

"Tiêu Trần Vũ, Lục niên cấp đệ tử. Vũ hồn, Lang. 11 bậc, 1 hoàn Chiến hồn sư."

Thông báo vũ hồn và cấp bậc của mình, là một loại biểu trưng tôn trọng đối với đối thủ.

Vừa nói, 1 tầng thanh quang từ trên người Tiêu Trần Vũ xông ra. Trong khi thanh quang lóe ra, cơ nhục của thân thể hắn bắt đầu bành trướng. Hai mắt dần dần biến thành màu xanh nhạt, 2 tay chậm rãi đưa lên, móng tay trở lên sắc bén. Một vòng hồn hoàn màu trắng từ dưới chân mọc lên, đúng là bộ dáng của vũ hồn phụ thể.

Tiêu Trần Vũ là lão đại của các đệ tử, lúc này đã biểu hiện ra chỗ thông minh của hắn. Vũ hồn của hắn là gì? Trong cả Nặc Đinh học viện cũng không có mấy người không biết, nhưng Đường Tam phía đối diện hắn thì không giống vậy. Đối với hắn mà nói, vũ hồn của Đường Tam đến bây giờ vẫn còn bí ẩn. Trước báo xuất vũ hồn của mình, vì chính là tại trước khi động thủ biết được vũ hồn của Đường Tam là cái gì. Như vậy cũng có một chút để có thể chuẩn bị.

Quy củ báo vũ hồn này Đường Tam đã nghe đại sư nói qua, trừ phi đối với đối thủ khinh thường, không sợ đối phương trở thành tử địch vĩnh viễn. Trong khi tại đối thủ báo xuất vũ hồn, bình thường cũng phải báo xuất vũ hồn của mình nhằm tỏ vẻ tôn trọng lẫn nhau, luận bàn kỹ nghệ.

"Đường Tam, Nhất niên cấp Công Độc sinh. Vũ hồn, Lam Ngân thảo. 11 bậc, 1 hoàn Khí hồn sư."

Cái 11 bậc, 1 hoàn gì đó ở đây chỉ là nói dối mà thôi. Thực chất, vì Đường Tam được Mộng Nguyệt cho Hi Thế nên thực lực hiện tại của hắn đã đạt tới 13 bậc rồi, mà đây còn là do Đường Tam muốn đánh vững căn cơ mà cố ý ép xuống không đột phá quá nhanh nữa chứ. Cho nên, chúng ta vẫn là cứ thắp trước 1 căn nến cho Tiêu lão đại cái đi.

Mà khi Đường Tam báo xuất vũ hồn của mình là Lam Ngân thảo thì các cao niên cấp đệ tử sau lưng Tiêu Trần Vũ cơ hồ đồng thời hống lên cười to, vẻ khẩn trương trên mặt ngay lập tức biến mất. Thậm chí, không có nghe Đường Tam báo xuất cấp bậc phía sau.

Lam Ngân thảo là phế vũ hồn, đây sớm đã được cả đại lục công nhận. Sợ là thực lực bản thân Đường Tam không kém, nhưng chênh lệch của vũ hồn cũng làm bọn hắn căn bản không cần tái lo lắng cho Tiêu lão đại, người mà cao hơn 1 tầng thứ.

"Ngươi vừa rồi nói, ngươi bao nhiêu cấp?" Tiêu Trần Vũ sẽ không đại ý giống những thủ hạ của hắn, bởi vì sau lưng ồn ào làm hắn không có nghe rõ ràng Đường Tam báo xuất cấp bậc.

"11 bậc, 1 hoàn Khí hồn sư." Vừa nói, bạch quang nhàn nhạt từ trên người Đường Tam sáng lên. Tay phải giơ lên, Lam ngân thảo yên lặng sinh trưởng ra từ lòng bàn tay. Theo tay phải hắn huy xuất, Lam ngân thảo tại dưới chân phiêu tán. Một vòng màu vàng hồn hoàn sáng ngời từ dưới chân Đường Tam mọc lên, xoay quanh thân thể hắn từ dưới lên trên một cách nhịp nhàng.

Sự xuất hiện của màu vàng hồn hoàn giống như là kéo mạnh miệng của những cao niên cấp đệ tử này. Tiếng cười lớn lập tức tĩnh lại, có mấy người thậm chí còn há hốc mồm, nhìn Đường Tam tựa giống như là nhìn quái vật.

"Bách niên hồn hoàn!" Tiêu Trần Vũ hít một hơi khí lạnh.

"Ồ? Coi bộ chuyến đi dã ngoại lần này của Tiểu Tam Nhi đạt được ngoài ý muốn thu hoạch đây." Mộng Nguyệt nhướng mày nhìn Đường Tam hồn hoàn, miệng chậc chậc hiếu kì nói: "Bình thường Mãn Đà La xà Thập niên đã khó đối phó, mà Bách niên lại càng khó săn bắt. Rốt cuộc làm thế nào mà nó lại bị hắn gặp được rồi giết xuống đây?"

"Mạn Đà La xà?! Nguyệt ca ca, ngươi không nói đùa chứ? Phải biết, độc của nó nhưng rất khó đối phó a." Tiểu Vũ một mặt không tin nói.

"Xác thực, nếu không chuẩn bị đầy đủ thuốc giải độc khi săn giết Mạn Đà La xà thì liền xác định hậu sự sẵn là vừa. Thế nhưng đối với một vài nhân tài mà nói, dù cho thực lực Hồn sĩ cũng có thể lấy chiến tích không một vết thương mà kết liễu nó." Mộng Nguyệt phe phẩy cái quạt không biết lấy ra từ lúc nào, thong dong đáp.

"Nguyệt ca ca, nói như vậy thì Tiểu Tam cũng là một nhân tài?"

Mộng Nguyệt dùng quạt gõ nhẹ đầu Tiểu Vũ, cười nói: "Ngốc, hắn vốn là một nhân tài. Được rồi, chúng ta xem tiếp thôi." Rồi, nhìn về phía sắp động thủ hai người.

.

.

.

* Tiểu kịch trường:

Miu: ta nói, bây giờ nhà ngươi tiểu thỏ tử đã là tu vi gì rồi

MN: sau đó ngươi khác biết

Miu: này cũng đoán có khác gì đâu, tiết lộ cái đi

MN: ân, ko cao lắm vẫn là cái Hồn sư mà thôi

Miu: ta nói là cấp bậc cụ thể! Cấp bậc cụ thể a!!

MN: vậy thì đợi chương sau đi, hẹn gặp lại

.

.

HẾT CHƯƠNG 5~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro