Chương 6 - Tiêu lão đại thảm cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miu: Yo~ Sorry vì đăng chậm. Đoạn thời gian này ta khá bận, mà tiếp sau thì e là còn bận hơn... Cho nên hy vọng mn bỏ quá cho

Ta lặn đây... Adieu~ <3

~~~~~~


Màu trắng, đại biểu Thập niên hồn hoàn. Còn màu vàng chính là đại biểu Bách niên hồn hoàn. Chênh lệch 1 cấp bậc hồn hoàn, dưới điều kiện hồn lực 2 bên cùng cấp bậc, có tác dụng đóng vai trò quyết định.

"Này... Điều này sao có thể?!!"

Hồn hoàn xuất hiện trên người Đường Tam, có thể nói là lật đổ nhận thức của đệ tử đối với vũ hồn. Nhất niên cấp, đại biểu chỉ có 6- 7 tuổi. Nhất niên cấp mà tu luyện được Hồn sư cảnh giới, điều này ngay cả trong lịch sử của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện cũng chưa từng có. Càng huống chi, vũ hồn của hắn vốn được xưng là phế vũ hồn Lam Ngân thảo.

"Lão Đại, phế hắn đi! Bất quá chỉ là Lam Ngân thảo, hồn hoàn lợi hại một chút thì có ích gì?" Một gã đệ tử cao niên cấp nhịn không được nói.

"Ngu xuẩn, câm miệng." Tiêu Trần Vũ hét lớn một tiếng, cắt ngang lời tên thủ hạ.

'Bất quá là một cái Lam Ngân thảo?' Tiêu Trần Vũ trong lòng nghĩ tuyệt không đơn giản như vậy. 'Lam Ngân thảo đúng là phế vũ hồn, nhưng Lam Ngân thảo tới cảnh giới Hồn sư thì có điểm không giống vậy. Hơn nữa trên người hắn vẫn còn 1 cái Bách niên hồn hoàn, cái này căn bản không phải là hắn có khả năng đạt được.

Đã có người giúp hắn thu được 1 cái Bách niên hồn hoàn, hơn nữa trợ giúp hắn tu luyện tới cảnh giới Hồn sư. Vậy... này Nhất niên cấp tiểu tử sau lưng thế lực rốt cuộc lớn bao nhiêu đây?'

Cha Tiêu Trần Vũ chính là thành chủ Nặc Đinh thành. Nếu không hắn cũng sẽ không tại học viện kiêu ngạo như vậy, ngay cả các sư phụ cũng rất ít quản đến hắn. Từ nhỏ nhìn đủ loại hành vi của cha trong quan trường, hắn ít nhiều cũng dính vài phần hơi thở của quan trường, cho nên đầu tiên là nghĩ tới xuất thân của Đường Tam.

Cha hắn đã từng "Ngàn đinh ninh, vạn dặn dò" trên thế giới này, có vài người thuộc đại gia tộc tuyệt đối không được đắc tội. Bọn họ so với Hoàng thất đế quốc còn kinh khủng hơn. Hoàng thất đế quốc còn cố kị chuyện mặt mũi, nhưng đại gia tộc căn bản không cần. Chọc giận bọn họ, chính là mang lại tai ương chết người.

"Ngươi thật là Công Độc sinh?" Tiêu Trần Vũ nhịn không được hỏi.

Đường Tam nhàn nhạt gật gật đầu. Sau khi mở ra hồn hoàn, cái loại cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng này làm nhiệt huyết hắn có chút sôi trào. Bây giờ hắn chỉ muốn tìm một đối thủ hảo hảo giao đấu, nhìn xem sau khi biến đổi thì thực lực của mình đến tột cùng là đạt tới trình độ nào. Mà Tiêu lão đại liền cũng vừa vặn trở thành một cái hảo thí nhiệm chuột bạch của Đương Tam.

"Động thủ đi!"

Tình hình lúc này đã tiến đến độ không đánh không được, Tiêu Trần Vũ trong lòng vẫn để mắt cảnh giác. Cho dù mình chiến thắng trước mắt này Nhất niên cấp Công Độc sinh, cũng tuyệt đối không thể thương tổn hắn.

Nếu nói Lăng Phong dựa vào linh xảo để tấn công, vậy Tiêu Trần Vũ tấn công dựa vào phác kích hay là tính bộc phát vô cùng bá đạo. Sau khi thu được 1 hồn hoàn, lực lượng của hắn căn bản không phải Vương Thánh có khả năng so sánh. Sợ là vũ hồn thú trung chi vương của Vương Thánh, trong tình huống vũ hồn đồng đẳng cấp cũng còn xa xa mới bằng Tiêu Trần Vũ.

Đối mặt với sự tấn công của Tiêu Trần Vũ , Đường Tam sẽ không nhàn nhã như đối với Lăng Phong.

Có 1 hồn hoàn và không có hồn hoàn tuyệt đối là 2 cái khác nhau khái niệm. Thân thể Tiêu Trần Vũ mạnh mẽ phi đến, hồn lực từ trên người phát ra đã bao phủ 3 thước vuông xung quanh Đường Tam. Đây tuyệt đối là tấn công bằng lực lượng, căn bản là không có kỹ xảo gì. Cũng tức là lấy cứng đối cứng.

'Cứng đối cứng sao? Vậy tới đi!'

Mặc dù lực lượng cũng không phải là thứ mà đệ tử Đường môn am hiểu, nhưng Đường Tam bây giờ cũng muốn thấy Huyền Thiên công của mình đến tột cùng là đạt tới trình độ gì. Lập tức vận công lên song chưởng, chậm rãi đưa ra trước ngực, nghênh tiếp lang trảo của Tiêu Trần Vũ.

Trên mặt thủ hạ của Tiêu Trần Vũ lúc này đều toát ra nụ cười thắng lợi. Bách niên hồn hoàn lại như thế nào? Tên ngu xuẩn này dùng tay mình cùng với lang trảo của Lão Đại ngạnh đấu, vậy quả thực là muốn chết. Bọn họ chính là đã từng chứng kiến Tiêu Trần Vũ sau khi vũ hồn phụ thể bằng vào trảo lực đánh nát khối đá.

Tay của Tiêu Trần Vũ so với Đường Tam to hơn rất nhiều, trong lòng hắn kì thật đang do dự, có nên hay không dùng trảo lực của mình. Hắn tin tưởng, bằng vào trảo lực của mình nhất định có thể bóp nát bàn tay của Đường Tam, tràng tỉ thí này cũng có thể kết thúc. Nếu làm như vậy, người sau lưng hắn có thể hay không...

Tốc độ tấn công là cực nhanh. Không đợi Tiêu Trần Vũ suy nghĩ rõ ràng, song trảo của hắn cùng song chưởng của Đường Tam đã đồng thời chạm nhau.

"Phanh!!!" một tiếng vang lên. Xanh cùng trắng lưỡng sắc quang mang đồng thời sáng bừng lên, một vòng khí kình bạo phát sản sinh ra luồng khí lưu khiến cho mọi người quan chiến xung quanh chẳng thể đứng vững.

Hai chân Đường Tam lẳng lặng đứng yên đó, thân trên Tiêu Trần Vũ nhoáng lên, bị chấn lùi về phía sau. Cơ hồ là hạ ý thức, lang trảo của Tiêu Trần Vũ đã chụp vào tay của Đường Tam. Bại trên hồn lực của đối phương khiến hắn nảy ra kinh sợ mà quên mất cố kỵ.

Nhưng, chuyện xảy ra khiến Tiêu Trần Vũ càng thêm giật mình.

Khi lang trảo của hắn bắt trên song thủ của Đường Tam thì rõ ràng cảm giác được 2 tay Đường Tam cứng rắn như thiết, bất luận mình dùng sức như thế nào, đều không thể làm hắn thương mảy may. Ngay sau đó, 2 tay Đường Tam chia ra, mạnh mẽ từ trong lang trảo của hắn rút ra, trở tay lại nắm lấy cổ tay Tiêu Trần Vũ, không cho hắn bị đẩy lui như vậy. Hai tay kéo về phía sau, thân hình tiến về phía trước, vai phải trực tiếp đánh lên tiểu phúc của Tiêu Trần Vũ .

Thân thể to lớn của Tiêu Trần Vũ bị va chạm trực tiếp bay thẳng lên, ném ra xa bên ngoài đủ 7 thước.

Những thủ hạ của Tiêu Trần Vũ chuẩn bị kêu "Hảo!", lại thấy lão đại của mình bay ra. Lúc này đây, ánh mắt bọn họ nhìn Đường Tam hoàn toàn thay đổi. Tiểu tử này vẫn còn là người sao?

Ngọc sắc oánh nhận chậm rãi từ hai tay thối lui. Thử nghiệm nội công Huyền Thiên Công của mình hằn là cao hơn 13 cấp hồn lực, Đường Tam nhàn nhạt nói: "Ta còn có việc, không rảnh rỗi chơi cùng ngươi. Cứ chấm dứt như vậy đi. Lam Ngân thảo, quấn quanh!"

Tiêu Trần Vũ mạnh mẽ bắn dậy từ trên mặt đất, va chạm với Đường Tam cũng không có dùng toàn lực. Hơn nữa hắn có thú vũ hồn phụ thể, lực phòng ngự tương đối tốt nên cũng không có thụ thương.

Vừa lúc nghe được Đường Tam nói, hơn 10 căn Lam Ngân thảo thô to không hề báo trước từ dưới chân hắn đột nhiên dâng lên, xoắn quanh mà lên. Không đợi Tiêu Trần Vũ phản ứng lại, đã gắt gao cuốn lấy 2 chân hắn.

"Đây là cái gì?" Tiêu Trần Vũ kinh hãi thất sắc, đem hết toàn lực giãy dụa. Sau khi tấn cấp thì Lam Ngân thảo lại cực kì cứng cỏi, bất luận hắn dùng sức như thế nào đều không thể tránh thoát.

Đường Tam từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiêu Trần Vũ, cười như không cười nói: "Không cần thử. Ngươi không có khả năng thoát đâu. Đệ nhất hồn hoàn của ta chính là Mạn Đà La xà, cho nên Lam Ngân thảo của ta có tính cứng cỏi của Mạn Đà Là xà. Đương nhiên, cũng có một chút độc tính của nó. Nếu ngươi nghĩ còn có lực để tái chiến, ta không ngại cho ngươi thưởng thức một chút vị độc của Mạn Đà La xà. Nga~ Thuận tiện nói một chút, ta sẽ không giải độc."

Lại là 10 căn Lam Ngân thảo vươn lên sau lưng Đường Tam. Những chiếc lá trôi nổi sau lưng hắn, tựa như là 10 con Mạn đà la xà chẩn bị chọn người mà cắn.

Tâm tình sợ hãi bắt đầu xuất hiện trên người đám đệ tử cao niên cấp, những thủ hạ của Tiêu lão đại cơ hồ không tự chủ rất nhanh lui lại đằng sau. Bọn họ cho dù chưa thấy qua Mạn đà la xà, cũng tuyệt đối có nghe nói qua. Người nào lại nguyện ý cùng loại độc rắn kinh khủng như vậy tiếp xúc chứ?!

"Đừng... đừng phóng độc rắn! Ta nhận thua!" Tiêu Trần Vũ mặc dù là lão đại trong đám đệ tử, nhưng hắn dù sao cũng chỉ có 12 tuổi, đồng dạng cũng có sự sợ hãi của một hài tử, trong lúc nhất thời đã hoàn toàn rối loạn.

Kì thật, Lam Ngân thảo của Đường Tam mặc dù có độc, nhưng dù sao cũng là hồn hoàn đầu tiên, cũng không phải là hấp thu Mạn đà la xà cường đại. Cho nên độc tính phụ trợ chỉ có hiệu quả gây mê mà thôi, cũng không có kịch độc trí mạng. Nhưng Tiêu Trần Vũ làm sao dám dùng chính thân thể mình để thử nghiệm đây?

Đối với nhận thua Tiêu Trấn Vũ, Đường Tam cũng không có ngay lập tức thu hồi Lam Ngân thảo. Mà ngược lại còn điều khiển sau lưng mình mấy căn Lam Ngân thảo đánh vào chỗ yếu trên thân thể hắn, hòng tiết chế bớt trong lòng lúc trước mặc danh nộ hỏa cùng sát ý.

Nhìn chật vật ngã khụy xuống Tiêu Trần Vũ, trên mặt Đường Tam lần nữa lại toát ra nụ cười ôn hòa mà các Công Độc sinh vẫn quen thuộc: "Nếu ngươi đã nhận thua, vậy... liền án chiếu theo ước định của ngươi và Tiểu Vũ mà làm."

Tiêu Trần Vũ nhịn đau, ngơ ngác nhìn Đường Tam: "Ta đây phải nhận ngươi làm lão đại hay nhận nàng?" Hắn như thế nào cũng không tin, thực lực của Tiểu Vũ có thể vượt qua Đường Tam. Hồn sư 6 tuổi, đây đã vượt quá nhận thức của hắn.

Đường Tam mỉm cười nói: "Đương nhiên Tiểu Vũ là lão đại của ngươi. Ta không đánh lại nàng. Nếu không, lão đại phòng số 7 của túc xá trường là ta chứ không phải nàng rồi."

"A?" Tiêu Trần Vũ miệng mở thành hình chữ O, trong lòng thầm than: 'Ngươi đã mạnh như vậy rồi, nàng so với ngươi còn lợi hại hơn. Các ngươi thật sự là Công Độc sinh? Thật sự chỉ có 6 tuổi sao?'

(Miu: xác thực là Công Độc sinh, bất quá là có thân thế lớn "một xíu" mà thôi)

Tiểu Vũ chậm rãi đi đến bên người Đường Tam, vỗ vỗ lên vai hắn, bày ra bộ dáng một đại tỷ đầu: "Tiểu Tam biểu hiện thật tốt, khổ cực rồi."

Nếu như bình thường, Tiểu Vũ làm động tác này thì Mộng Nguyệt chắc chắn sẽ nhắc nhở nàng thục nữ điểm. Bất quá, lần này coi như tính. Thi thoảng cậu cũng muốn nhà tiểu thỏ thả lỏng một chút, nếu cả ngày ép buộc cũng không tốt lắm... dù sao thì nhà hắn Tiểu Vũ chính là một cái tiểu thỏ tử.

Đường Tam ha ha cười, nói: "Sư phụ còn đề ta đi làm 1 việc, sự tình còn lại các ngươi tự mình xử lý đi. Tiểu Vũ, sau này ngươi chính là đại tỷ của học viện rồi đó."

Tiểu Vũ cười hướng đầu vai Đường Tam vỗ một cái: "Được. Ngươi đi đi, còn lại để cho ta."

Nói xong, ánh mắt nàng chuyển hướng Tiêu Trần Vũ: "Như thế nào? Ngươi còn không phục? Được rồi, ta tự giới thiệu một chút. Ta gọi là Mộng Vũ, Nhất niên cấp Công Độc sinh. Vũ hồn, thỏ. 17 cấp, 1 hoàn Chiến hồn sư."

Đừng nói Tiêu Trần Vũ, ngay cả Đường Tam chưa đi cũng bị kinh hãi đến suýt trượt chân. Hắn bây giờ mới biết Tiễu Vũ đồng dạng cũng là Hồn sư, hơn nữa so với bản thân còn cao hơn những 5 bậc. Bất quá, hắn nhìn xuống Hi Thế trên tay mình, lại nghĩ tới lần trước Mộng Nguyệt "phô bày" thực lực cùng sự thần bí của huynh muội Mộng gia... Đường Tam cảm thấy Tiểu Vũ đạt được bực này thực lực cũng là đương nhiên, thậm chí hắn còn cảm thấy thực lực của nàng còn phải cao hơn mới đúng.

(Miu: này là do Tiểu Vũ quá lười, cả ngày chỉ biết ăn với chơi. Nếu ko có Khởi Vân ra sức thì có khi tu vi của nàng còn thấp hơn thế này nhiều // Vũ: tự ta biết bản thân rất lười, có đc chưa? Ngươi cái này tử miêu cũng ko cần nhắc mãi a, hảo phiền // Miu: haha... đợi ngươi mà chăm hơi rồi hẵng nói)

Chỉ thấy, trên người Tiểu Vũ bắt đầu phát ra quang mang màu đỏ. Dưới sự bao phủ của hồng quang nhàn nhạt, 2 con mắt nàng bắt đầu biến thành màu đỏ, lỗ tai chậm rãi biến dài ra mang theo bạch mao hai bên đầu mọc ra. Vóc người tựa hồ cao lên một chút. Khí tức hồn lực nhu hòa vòng quanh thân thể nàng ba động. Hồn hoàn dưới chân dâng lên cũng giống như Đường Tam, cùng là màu vàng Bách niên hồn hoàn.

Tiêu Trần Vũ dùng sức vỗ vào đầu mình một cái, nói: "Tiểu Vũ tỷ, ta phục rồi! Sau này tỷ chính là đại tỷ cùa Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện chúng ta. Tất cả lại đây! Ra mắt Tiểu Vũ tỷ."

Một cái Lam Ngân thảo 11 cấp Khí hồn sư đã mạnh như vậy, đây lại là 1 cái 17 cấp 1 hoàn Chiến hồn sư, hơn nữa cũng là Bách niên hồn hoàn. Tiêu Trần Vũ không cần đánh cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiểu Vũ, dù sao thì cách biệt cấp bậc cũng rõ ràng như vậy.

Đối với hành động cúc cung hành lễ của đám cao niên cấp đệ tử, Tiểu Vũ chỉ nhàn nhạt gật đầu có lệ cho qua. Trở thành đại tỷ đầu rồi giúp đỡ Công Độc sinh gì gì đấy, bất quá là thứ yếu mà thôi. Quan trọng nhất chính là, nàng muốn trừng phạt Tiêu lão đại!!!

Chỉ thấy Tiểu Vũ hai tay ôm ngực, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiêu lão đại nói: "Dựa theo ước định, chỉ gọi ta là Tiểu Vũ tỷ thôi thì vẫn không đủ. Tiêu lão đại, ngươi sẽ không quên phần còn lại đâu nhỉ?"

Tiêu Trấn Vũ nghe vậy liền tái mặt, mấp máy không nói lên lời, trong lòng từ sớm đã hối xanh ruột. Lúc trước, hắn chỉ thấy Mộng gia huynh muội đi cùng Vương Thánh liền ngựa quen đường cũ đi khi dễ lên. Ai biết được, bất quá chỉ đối với cái kia đến mặt cũng không thấy rõ phong hoa tuyết đại dáng người nói vài lời khinh bạc mà thôi, lại dẫn đến thảm trạng như này cơ chứ?!

Đúng thế! Tiêu lão đại thật ra cũng không thấy được mặt của Mộng Nguyệt, bất quá chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng của cậu mà thôi. Chỉ là, cũng bởi vì hắn thấy mỗi cái bóng dáng cho nên mới dựa vào dung mạo của Tiểu Vũ mà đi suy đoán diện mạo cũng giới tính của Mộng Nguyệt.

Khục! Nói chung, Tiêu lão đại lần này chính là "Tự mình tạo nghiệt, tội không thể sống".

Tiểu Vũ thấy Tiêu lão đại không đáp liền hừ lạnh nói: "Làm sao? Không muốn thực hiện? Nói cho ngươi biết, không cần phí công hoa cái gì tạp chiêu. Nhà ta Nguyệt ca ca cùng ta tuy đồng tuổi nhưng hắn lại là thiên tài trong thiên tài, tu vi vô cùng cường hãn. Lần này hắn bất quá là đi theo ta ra ngoài chơi mà thôi, căn bản không phải tới để học tập cái gì. Minh bạch?"

Lời này vừa ra, mấy cái Công Độc sinh thi nhau gật đầu. Điều này thì bọn họ đã được huynh muội Mộng gia nhắc nhở qua ngày từ ngày đầu hai người mới tới rồi. Hơn nữa, từ hành động trong lúc lơ đãng để lộ ra thái độ cung kính của lão sư trong trường đối với Mộng Nguyệt cũng có thể thấy rõ thân phận không tầm thường của 2 huynh muội nhà này.

Thấy Tiêu Trấn Vũ vẫn cứ chần chừ mãi không chịu động đậy, đứng ở một bên xem trò Mộng Nguyệt liền không khỏi bước ra, quyết định "giúp" hắn một tay.

Bất chợt, một cái gió lốc không biết từ đâu tới đánh về phía Tiêu Trấn Vũ. Bởi vì kình phong mà gió lốc mang theo quá mức mạnh mẽ khiến đám đệ tử không nhắm chặt mắt, vận dụng bản thân không tính là cao hồn lực đi trụ vững thân thể. Đợi đến khi gió lốc ngừng hẳn thì bọn họ mới có thể mở mắt ra, chỉ là... một hình ảnh vô cùng "đẹp mắt" đánh thẳng vào tầm nhìn của cả hai đám đệ tử cao niên cấp và Công Độc Sinh.

Trên một cái cây cách đám người không xa, nguyên bản đang bán quỵ xuống Tiêu lão đại lúc này đã bị cột trên cây trong tình trạng bất tỉnh. Mà quần áo của hắn, không biết khi nào đã đổi thành một bộ váy màu trắng đầy ren vô cùng xinh xắn. Không chỉ vậy, toàn thân Tiêu lão đại cũng được tân trang sơ qua một lượt, nhìn qua khá giống một cái "thiếu nữ" bị người ác thú vị treo lên cây.

Không để đám đệ tử hồi thần lại từ hình ảnh quá mức "đẹp đẽ" này, giọng nói trong trẻo của Mộng Nguyệt đã truyền vào trong tai họ: "Vô sự đắc tội nhân liền phải tự nhận lấy hậu quả. Tiêu Trấn Vũ đã tự ước định rằng khi thua liền để Tiểu Vũ lên làm lão đại, đồng thời hắn phải ăn mặc như nữ nhân 1 tuần. Hiện tại, lấy toàn bộ đệ tử có mặt ở đây làm chứng, nếu Tiêu Trấn Vũ tự tiện phá vỡ ước định thì hắn Tiêu gia liền gánh lấy hậu quả!"

Những lời này nói ra, Mộng Nguyệt cố ý tăng thêm uy áp cùng hồn lực của sơ giai Hồn Tông để không chỉ đám đệ tử nghe thấy mà còn cả mấy tên lão sư trốn ở cách đó không xa cùng nghe. Những này lão sư là ngay khi nghe tin Tiêu Trấn Vũ trêu chọc tới Mộng Nguyệt huynh muội liền chạy tới, bất quá vì đa phần bọn họ đều mang xem nháo kịch cùng thăm dò Mộng gia bối cảnh, nên không hề nhúng tay vào.

Hành động này không thể nghi ngờ là chọc giận đến Mộng Nguyệt, thế nên hắn mới làm vậy.

'Hừ! Chỉ là mấy cái nho nhỏ cao giai Đại Hồn Sư thôi mà cũng dám đi thăm dò ta, gan cũng thực to đâu.' Mộng Nguyệt liếc mắt về phía bị hắn uy áp trùng kích đến mặt xanh trắng mấy lão sư, lạnh lùng nghĩ.

Phải biết, lấy Mộng Nguyệt thực lực Hồn Vương đỉnh phong, muốn dùng uy áp đánh đàn này chán sống lão sư thành ngu ngốc là vô cùng dễ dàng. Chỉ áp xuống còn Hồn Tông thực lực đi sửa trị bọn hắn là đã quá nhân từ rồi.

Bất quá Mộng Nguyệt cũng không biết, bị dọa đến không chỉ là mấy tên lão sư mà còn có cả Đường Tam nữa. Nguyên bản tâm tình lâng lâng do tu vi tăng lên quá nhanh hắn lập tức bị đánh bay. Khẽ nắm chặt tay, Đường Tam quả quyết rời đi. Hắn muốn nhanh chóng hoàn thành việc mình cần làm rồi lập tức lao vào tu luyện, hòng muốn đuổi kịp Mộng gia huynh muội bước chân, đặc biệt là Mộng Nguyệt dù chỉ một chút.

Cứ thế, bằng vào Mộng Nguyệt thực lực chấn nhiếp, trận này nháo kịch cũng kết thúc. Về phần sau đó sẽ có hay không phiền phức đến tìm bọn hắn huynh muội liêng không nằm trong suy tính của Mộng Nguyệt. Ai bảo bọn hắn đến đây để "lịch luyện" đâu, phiền phức càng nhiều thì nhà hắn tiểu thỏ tử lịch duyệt cũng càng cao.

.

.

.

* Tiểu kịch trường:

Miu: Ara~Ara~ Nguyệt, ngươi mị lực vẫn thật khủng bố nha. Chỉ gặp có 1 lần thôi mà Tam thiếu đã có thể giận dữ vì ngươi lam nhan rồi

MN: Này còn phải nói sao

Miu: nga, phải. Ngươi mị lực nhưng đâm xuyên vài tỷ thế giới đâu

MN: rồi, ko nhảm nữa. Hẹn gặp lại chương sau, hy vọng ngươi viết ra đc cái gì đó kích thích hơn

Miu: ặc, để ta tính tính lại đi. Thế nhé, bye bye~~ <3

.

.

HẾT CHƯƠNG 6 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro