Chúng ta kết hôn đi 💍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, Kook hơi nghiêng người qua, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của V .

Đáp lại Kook , V cũng xoay người, bàn tay duỗi ra, xoạt một cái đem màn che kéo xuống, cách ly với những ánh mắt bên ngoài .

Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao ?

Nhớ tới ánh mắt của những người bên ngoài , Kook khó chịu, khiến cậu thêm bất mãn với người đàn ông trước mắt , chẳng những không ngăn đám nhân viên lại còn ở trước mặt họ cùng cậu lôi lôi kéo kéo !

Một người đàn ông chững chạc luôn giữ hình tượng lại làm ra hành động khác thường, có thể không làm người ta bất an sao ?

Rõ ràng là cậu tự tới gặp, vì sao ngồi đối diện với anh, nhìn đôi mắt nhẹ cười kia cậu có cảm giác mình đã tự sập bẫy ?

"Nói đi, có chuyện gì ?"

V cởi áo khoác xuống máng lên móc áo, xoay người, nhìn Kook ngồi co ro trên ghế nói.

Kook nửa muốn nói nửa không muốn nói, phân vân không ngừng, đôi mắt nhìn sâu vào mắt V , chỉ cần liếc mắt cũng cậu rung động miệng cũng không nghe theo cậu nữa.

"Nếu anh thật sự muốn kết hôn, lại tìm không được đối tượng phù hợp, vậy anh anh có thể để tâm đến tôi !"

Sống lưng Kook căng thẳng, tư thế ngồi lại tiết lộ cậu lo sợ bất an dù cậu đã nhanh chóng che giấu nó đi.

V dừng bút, trên văn kiện nhuốm một chút mực đen, gương mặt anh tuấn thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy trong mắt Kook đầy vẻ ảo não túng quẫn, khóe môi liền cười yếu ớt .

"Vì sao ?"

Anh hỏi vì sao mà không thẹn quá hóa giận đuổi cậu đi, điều đó chứng minh anh đang rất cần kết hôn, có nghĩa cậu vẫn còn hi vọng ?

Nhưng lại khác so với tưởng tượng của Kook , cậu hy vọng V nghe xong sẽ cự tuyệt, như vậy cậu mới thuyết phục được Jeon Pan Ro .

"Vì sao ?"

Âm thanh rất nhỏ vang lên quanh quẩn trong không gian, anh tựa người ra sau lưng ghế đường cong duyên dáng nơi cằm được nâng lên, lông mi đen cong dài, đôi mắt híp lại không rõ cảm xúc, tuấn tú lại đầy mê hoặc.

Kim Taehyung quá tuyệt vời, người như anh không phải để cậu trêu vào, nhưng lúc này không thể rút lại, bởi vì chỉ có anh mới có thể cứu vớt cậu thoát khỏi việc xem mắt .

Kook vững vàng từ từ thở nhẹ, trong đôi mắt sáng mang vẻ trịnh trọng thành khẩn, nhìn chằm chằm V nói : "Lấy tôi, không chỉ vãn hồi mặt mũi của anh, có thể giúp anh hòa một ván, giá trị của một siêu sao chắc anh hiểu, huống chi tôi còn là thiếu gia Jeon thị !"

Đôi lông mày thảng thốt, nhìn vẻ bình thản của Kook , ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào góc bàn : "Cậu không yêu tôi !"

Anh cười đến vân đạm phong khinh, giọng nói lãnh đạm lại trúng tim đen khiến Kook hơi nóng nảy.

Cậu không yêu anh, anh cũng không yêu cậu cho nên lần cầu hôn này nhất định thất bại, cậu cũng đã tính tới mới quyết chí làm liều. Đáng ra nên vui, nhưng tại sao cậu lại phiền não, là bị cự tuyệt nên khiến tâm trạng không vui ?

Không cách nào giải thích, Kook cắn môi cười nhạt nhìn V , đột nhiên đứng dậy : "Nếu đã vậy, tôi cũng không miễn cưỡng, tạm biệt anh !"

"Chờ đã !"

Một giọng nói từ sau lưng vang lên, Kook vừa nhấc chân liền dừng lại, hơi nghiêng đầu, đập vào mắt là nụ cười ưu nhã thanh thản của V , anh từ trên ghế đứng dậy, dáng người cao giống như vị thần nhìn Kook .

"Là thật sao ?"

Anh hỏi cậu , nụ cười thu lại, đôi mắt đen chân thành Kook chưa từng thấy qua, tập trung vào nhất cử nhất động của cậu, đôi môi mở ra, từng câu từng chữ cậu có thể cảm nhận được sự nghiêm túc.

Là thật sao ?

Không phải…

Kook nghẹn lời, cổ họng cứng lại, như bị gì đó ngăn chặn không phát ra tiếng, đối diện với đôi mắt đen kia nhất thời không biết làm sao.

"Chờ điện thoại của tôi !"

Anh là người xử lý chuyện trước sau có trật tự, đối với tình cảm cũng vậy, để khiến cậu không phải lúng túng mở lời, anh đã nói trước

Kook cau mày không hiểu ý anh.

Anh giật giật khóe miệng : "Cậu không phải muốn biết đáp án sao ? Chờ tôi suy nghĩ rồi sẽ gọi cho cậu !"

Sao ? Anh muốn suy nghĩ ?

Kook kinh ngạc quên cả trả lời, đến khi anh đưa danh thiếp tới tay cậu .

"Đây là số của tôi, số của cậu tôi vẫn không biết ?"

Mãi đến khi bước vào thang máy, cả người Kook vẫn như rơi vào màn sương, chuyện V trả lời ngoài dự liệu của cậu , cậu tưởng anh sẽ đuổi mình ra khỏi cửa hoặc cự tuyệt ,vậy mà anh lại nói suy nghĩ kĩ sẽ gọi điện cho cậu .

Không đồng ý, thì cứ cho là bị cự tuyệt cùng lắm sau này gặp anh thì đi đường vòng ; nếu đồng ý…

Một luồng sáng lướt qua, không thể, một người đàn ông cao quý như vậy không thể tùy tiện đáp ứng lời cầu hôn của một người , nhiều danh môn thiên kim đã tơi tả quay về huống chi là cậu ?

Như lời mẹ Kang Pong In, một đứancon riêng làm sao xứng với danh môn vọng tộc, Kang gia không được, Kim gia làm gì có cửa thấp hơn ? Sợ là tiêu chuẩn chọn còn cao hơn bất kì gia tộc nào trong xã hội thượng lưu !

Lòng bàn tay lạnh như băng áp vào vỏ ngoài điện thoại khiến cậu suy nghĩ loạn, trong một khắc lại nhìn tờ danh thiếp .

Nhìn những con số đang nhấn liên tiếp vào điện thoại, đến con số thứ 6 thì tay Kook cứng đơ, ánh mắt do dự.

Gọi hay không gọi ?

Cửa thang máy mở ra, lòng Kook như dây cung chợt giản ra, cuối cùng vẫn không đè xuống phím màu xanh, tâm lại không ngừng đấu tranh, bỏ điện thoại vào túi.

Trong phòng làm việc, V đưa lưng về cửa sổ, đứng trước bàn, dáng người cao ráo nhìn theo bóng người thanh tú.

Trong mắt như đang suy nghĩ gì đó, hai hàng lông mày thanh tú chau vào nhau, thâm trầm.

Chuông điện thoại vang lên , giai điệu du dương lại như viên đá vụn làm cho nước hồ thu gợn sóng, tạo thành từng đợt lăn tăn.

Ngón tay trắng nõn hơi cong khớp xương, đầu ngón tay sạch sẽ chạm vào di động, cúi người cầm điện thoại vừa bị anh đẩy sang bên.

Trên màn hình, anh thấy một cái tên , không phải dãy số xa lạ.

Nhóc tửu quỷ.

Rạng sáng gọi điện hồ ngôn loạn ngữ muốn gả cho anh : Nhóc tửu quỷ ?

Mày hơi nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình.

Đầu ngón tay chuyển qua phím đỏ, chỉ cần dùng sức, anh có thể chặn ngang cuộc quấy rầy này.

Nhưng kết quả không như anh nghĩ, anh không biết tại sao mình lại thay đổi chủ ý , nhớ đến một cái tên, gương mặt của Kook đập vào đầu khiến cho ngón tay anh dừng lại.

Trong khoảnh khắc, một loại cảm xúc vô định dâng lên, hơn nữa từ từ lan tràn khắp người. Sự việc đã vượt qua khỏi tầm tay, muốn tìm tòi ra chân tướng thứ gì đang phát sinh trong cơ thể mình.

Bước nhanh tới cửa sổ, di động vẫn reo, V cúi đầu nhìn dưới lầu.

Từ tầm nhìn của anh, ngoại trừ cờ treo đang tung bay đón gió, còn có bóng người mặc đồ đỏ đứng dưới quảng trường, gương mặt mỹ lệ dưới ánh mặt trời để lại cho anh một cảm giác chói mắt.

Thu hồi ánh mắt nhìn điện thoại di động vẫn kêu, nhẹ nhàng chạm vào, ngón tay không hề bị khống chế nhấn nút trả lời.

"Sao anh lại ?"

Trong điện thoại là giọng nói kinh ngạc của Kook .

V hơi đau đầu, đầu ngón tay mơn trớn vệt nắnh mặt trời, ánh mắt sâu nhìn phía dưới lầu, bóng áo đỏ vẫn ở đó, anh không thấy mặt cậu , nhưng anh nghe ra tâm trạng cậu , nhất thời bật cười.

"Anh nghĩ anh không cần suy nghĩ nữa !"

"Sao ?" Giọng nói kinh ngạc ngân cao, hỉ nộ ái ố khó phân biệt.

Nhín bóng người dưới lầu đôi mắt lộ vẻ ôn hòa, dưới sống mũi anh tuấn, đôi môi cong lên vứt bỏ vẻ lạnh lùng và xa cách, chỉ có âm điệu vui vẻ .

Ở phía dưới, Kook ngẩng lên nhìn lầu cao, lại như một dấu ấn khiến anh khắc cốt ghi tâm, nhớ lại sự trùng hợp trong kí ức.

Bên điện thoại một luồng âm thanh nhỏ nhẹ trong không khí bay đi, anh nói : "Chúng ta kết hôn đi !"

Anh chỉ nói vài từ ngắn ngủn, nhưng lại khiến sự tĩnh táo của cậu vỡ vụn, chạy trối chết ....

"Cậu đã đi đâu ?"

Trở về nơi ở, Kook vẫn chưa có lấy chìa khóa cửa liền tự động bật mở, Jimin dựa vào cửa nghiêng đầu, lưu manh nhìn cậu .

Kook nheo mắt cười, tháo giày, nói lảng sang chuyện khác : "Mới sáng sớm như vậy đã trở về rồi sao ?"

Jimin lười biến đem vặn kiện ném lên chiếc bàn tròn để chỗ cho Kook ngồi.

" Visa đã đưa tới, công ty cùng tổ biên kịch đã chuẩn bị xong, ngày mai chúng ta đi !"

"Gấp như vậy sao ?" Kook khó chịu nhìn về phía Jimin đang cắm cúi coi tạp chí Bát quái.

"Không phải nói muốn tổ chức tiệc trước sao ? "

Jimin nhún vai, vừa nhai kẹo cao su vừa than nói : "Đạo diễn bên kia nói muốn chiếm vị trí tốt trước, qua đó sớm có thể cùng công ty điện ảnh nước ngoài trao đổi, hơn nữa Ahn Ji Suk sắp tới cũng sang đó, không thể để anh ta đi một mình, cho nên chúng ta sang đó trước ".

Kook cũng không cự nự, cúi đầu gọt quả táo, xem như cam chịu sự an bàn của tổ biên kịch. Nếu cậu thật sự muốn cùng V kết hôn, vậy thì cậu không nên đi, về tình về lý cậu nên ở lại thảo luận chuyện chung thân đại sự với anh .

Nhưng bên tai không ngừng vang lên tiếng của V , đầu của Kook như nổ tung một cái, mơ mơ hồ hồ.

Lời cầu hôn này giống như giẫm phải quả bom, mỗi bước đi đều cẩn thận. Con đường trước mắt thật nguy hiểm có thể sảy chân bất cứ khi nào, lời cầu hôn hoang đường này lại như khu vực nguy hiểm còn cậu không cách nào rút ra, mãi mãi bị đáp án của anh giam cầm.

Lần thứ nhất tình yêu thất bại, cậu thua đến thương tích đầy mình, cũng thua đến quên cách yêu người khác. Cậu yêu Kang Pong In, quá mức tuyệt đối và mù quáng...

Sau khi bại trận, sự châm chọc khiêu khích của anh đã nhắc nhở cậu : yêu nhiều chỉ đổi lấy tổn thương , còn Kim Taehyung thì sao ?

Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, đổi lấy được gì ?

Cậu và V nếu quả thật sẽ kết hợp, không yêu thì cũng vì lợi ích, theo như lời cậu nói, cậu có thể mang đến cho anh những giá trị lớn hơn, anh cũng mang lại cho cậu niềm vinh dự to lớn .

Thậm chí có thể đả kích Kang Pong In .

Vô số đêm, Kook khó ngủ chỉ vì muốn tìm ra cách trả thù người đàn ông kia, ảo tưởng bản thân làm gì để khiến anh đau đến không sống nổi. Nhưng khi cơ hội đã ở trước mắt thì mới nhận ra vật đổi sao dời, trả thù chẳng qua khiến cậu đắm mình trong dòng sông hận thù.

Lúc này, trái tim cậu như con nhộng, từng vòng từng vòng bao lấy mình, không để cho kẻ ngoài xâm nhập hoặc dòm ngó, càng sợ có người nhìn thấu quá khứ của cậu . V quá thông minh, cậu sợ khi ở trước mặt anh sẽ như tờ giấy để lộ ra tất cả, khi đó so với nỗi đau do Kang Pong In gây ra còn sâu hơn.

Ngồi bên giường, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn màu thật huyền ảo, khiến cho đêm tối đơn độc lại trở nên thật đẹp, nhưng cậu lại không có tâm trạng thưởng thức nó, tâm trạng rối loạn nhìn tin nhắn trên di động càng trở nên phức tạp.

"Không còn sớm nữa, mau nghỉ đi !"

Anh tại sao lại biết cậu chưa ngủ ?! Liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên chiếc tủ, 23 giờ 40 phút, anh biết cậu vì chuyện hôm nay mà suy nghĩ ?

Nhìn màn hình sáng trưng, tin nhắn ở dưới đề tên Kim Taehyungn, giống như sợ cậu không biết là ai cố ý ghi chú, hành động tỉ mỉ này khiến Kook hơi hoảng hốt ...

Đưa tay ném điện thoại lên giường, hấp tấp đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn cảnh đêm tuy đẹp mà an tĩnh, trái tim lại đập mạnh, nơi mi tâm khó che dấu nỗi phức tạp trong lòng.

Sau đó xoay người đôi mắt nhìn chằm chằm di động, không biết có nên đi qua lấy không.

Nếu như ngay từ lúc bắt đầu Kook đã áy náy với V , vậy bây giờ coi như cậu không biết xấu hổ đi. Cậu lợi dụng anh để chống lại cha, cũng không thật sự muốn ký tên lên tờ giấy kết hôn với anh, đáp án của anh hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cậu , có thể nói anh như kẻ cướp lấy đi quyền làm chủ cậu đối với cuộc sống.

Yêu Kang Pong In , cũng do cậu đề nghị, là người chỉ đạo, nếu không yêu thì xoay người.

Nhưng với Kim Taehyung , dường như có rất nhiều chuyện không phải cậu nói thì nó bắt đầu hay kết thúc được, ngược lại cậu giống kẻ bị động dựa theo kịch bản của anh mà diễn.

Cao quý như Kim Taehyung , như thần đứng trên mây, còn cậu như con cờ trong tay để mặc anh định đoạt. Đột nhiên lĩnh ngộ ra điều này, cậu liền bất an, cậu không thể để cho mọi chuyện cứ phát triển theo chiều hướng không biết trước thế này ...

Hye Soo đối với anh đã gây ra vết thương, nếu bị cậu làm thêm một nhát, với người có tính tình tốt như V có thể sẽ phát điên.

Giống như hạ quyết tâm, cậu bước tới bên giường nặng nề ngồi xuống, cúi người giữ lấy điện thoại di động gõ tin nhắn.

"Ngày mai em sẽ bay sang Hollywood."

Ban đêm rất yên tĩnh, bầu không khí trầm lặng khiến Kook tê liệt ngã xuống giường, nắm trong tay chiếc di động không hề có động tĩnh gì. Nửa giờ rồi, sau khi cậu nhắn tin, anh không hề hồi đáp .

Ý thức càng lúc càng rõ, nghiêng đầu nhìn màn đêm đen nhánh một cách vô ích, Kook không hề thấy buồn ngủ, khóe mắt thỉnh thoảng nhìn về di động, đợi nó kêu lên lần nữa.

Lòng bàn tay run lên, một luồng sánh sáng chiếu lên góc trần nhà, cơ thể chán chường như bị trúng thuốc kích thích, lật ngược người lấy điện thoại, hai mắt trợn to nhìn mấy chữ.

"Ừ, đi đường cẩn thận !"

Không hề chất vấn tội, chỉ đơn thuần quan tâm tựa như vẻ mặt trước sau như một của anh, lạnh lẽo không hề có bất cứ điều gì khác lạ. Anh có ý gì ? Cậu đoán không ra !

Ảo não vứt điện thoại lên tủ, nhìn trần nhà đen thui, thở dài một tiếng, tối nay nhất định cậu sẽ suy nghĩ lung tung.

....

Mới sáng sớm, vô số người hâm mộ giơ cao bảng hiệu đứng ngoài sân bay vây lấy, đám chó săn không ngừng vươn cổ nhìn từng chiếc xe đi qua, khiến cho giao thông ở sân bay bị bế tắc.

Khi chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng lại ở cổng sân bay, cả người hâm mộ và đám chó săn đều bổ nhào lên, bao lấy chiếc xe .

Cửa xe mở ra, Kook dẫn đầu xuống xe, đám người kích động bên ngoài lui lại, để cho Kook bước xuống.

"Jung Kook !! Jung Kook !"

"Em yêu anh !"

"Jung Kook lần này sang Holywood, cậu có lòng tin sẽ giành được giải thưởng sao ?"

"Jung Kook nghe nói cậu sẽ cùng anh Ahn Ji Suk đồng hành, lần này anh ấy xuất hiện ở Seoul có phải vì cậu không ?"

Tiếng la hét ầm ĩ, tiếng phỏng vấn của kí giải hòa vào nhau, khiến cho phi trường yên lặng trở thành chợ cá , sự ngăn cản của nhân viên bảo an trở nên vô tác dụng không thể tiến hành việc sơ tán.

"Các vị xin nhường một chút !! Các vị xin nhường một chút !"

Kook ăn mặc đơn giản, có lẽ đã đoán được sẽ gặp khung cảnh hỗn loạn này, vì vậy ăn mặc chú trọng tiện lợi an toàn chứ không phải coi trọng vẻ ngoài .

Mũ lưỡi trai màu đen, mắt kính râm màu đen che nửa gương mặt, Kook cúi thấp đầu được Jimin che chở đi vào trong sân bay.

"Các vị, chúng tôi không có thời gian, nếu có vấn đề gì thì trong buổi lễ công chiếu phim có thể hỏi ?"

Jimin vừa ngăn cản người hâm mộ và đám kí giả điên cường vừa nở nụ cười uyển chuyển nhẹ cự tuyệt.

Kook đi rất nhanh , Jimin theo sát sau, tiếng la ó ngày càng xa Kook mới từ từ thả chậm bước, thở phào nhẹ nhõm, nhìn trạm kiểm an cách đó không xa.

"Tôi đi làm thủ tục đăng kí, cậu vào trước đi !"

"Được"

Jimin cười vỗ vai Kook vội vàng chạy đi đến chỗ quầy đăng kí.

Kook kéo rương hành lý, chậm rãi đi về phía bốn người đang đứng tụm lại với nhau, sau đó hướng về một người đàn ông cao gầy cười nói.

"Đạo diễn !"

Lee Jun là đạo diễn nổi tiếng trong nước, chủ yếu quay chụp phim tình cảm, mới đây được nhận giải thưởng trong liên hoan phim Cannes cho bộ phim thần tượng điện ảnh, lần này đầu tư của ông vào bộ phim này là rất lớn.

Lee Jun thấy Kook mặc bộ đồ đen thoải mái, xoa cằm cười : " Jung Kook tới rồi sao, Ji Suk vẫn chưa tới, tôi còn tưởng hai người sẽ đến cùng ?"

Kook biết scandal giữa cậu và Ahn Ji Suk nhất thời không thể nói rõ, ánh mắt quét qua mọi người tổ biên kịch cùng những nhân viên quan trọng đều mập mờ nhìn cậu cười.

Có một số việc không cần làm rõ ràng, đều là người trong cùng một tổ không nhất thiết phải gây khó chịu cho nhau, Kook chỉ ngượng ngùng cười nói : "Tôi không biết anh ấy ở khách sạn nào, nếu không trước khi tới có thể đưa anh ấy đi một đoạn ".

"Vậy thì khiến anh thụ sủng nhược kinh rồi !"

Một giọng nam hài hước cất lên, Kook bĩu môi, đôi mắt trợn to dưới lớp kính, không cần đoán cũng biết ai đứng sau lưng cậu.

"Jimin đã sắp xếp xong, đạo diễn vậy tôi đi trước !"

Kook lễ phép chào hỏi đạo diễn rồi vẫy tay chào những người khác đi về phía kiểm an, đối với Ahn Ji Suk thì không quan tâm.

Đôi môi mỏng của Ahn Ji Suk cong lên , trong đôi mắt đầy sự tự tin.

Kook đi tới khu kiểm an im lặng đứng bên Jimin, ngược lại càng khiến Jimin  tò mò.

"Thế nào ? Không vui sao ?"

"Không có gì !"

Jimin nửa tin nửa ngờ quan sát nét mặt sa sầm của Kook , lúc đưa vé cho nhân viên máy bay thì dùng mắt liếc về phía tổ biên kịch, chỉ thấy khóe miệng xấu xa của Ahn Ji Suk đang nhếch lên , nhìn chằm chằm Kook .

"Ahn Ji Suk muốn theo đuổi cậu sao ?"

Kook cam chịu mím môi, nghiêng đầu.

"Kỳ thật điều kiện anh ta cũng không tệ, vẻ ngoài đẹp trai, tiền đồ sáng lạng, cậu cũng không biết trên internet đang phản hồi lại scandal giữa hai người.."

"Jimin vào thôi !"

Kook khó chịu nói, cắt ngang bài diễn thuyết của Jimin .

Jimin gãi gãi mái tóc ngắn nhìn trộm Ahn Ji Suk vẫn không quên nhắc đi nhắc lại một câu.

"Thật rất tốt !"

"Park Jimin !"

Hành khách lục tục leo lên máy bay, Kook bước vào cabin, Jimin lui lại sau để gửi hành lý, Kook tìm đượ chỗ ngồi liền im lặng ngồi xuống nhìn phong cảnh ngoài cửa.

"Không ngại thì anh ngồi đây được chứ ?"

Kook ngẩng đầu nhìn nụ cười khiêm tốn của Ahn Ji Suk đang đứng cạnh chỗ ngồi, lông mày chau lại, không nói gì cũng không ra hiệu, môi mím lại, cầm lấy đồ bịt mắt đeo lên. Sau đó, quay đầu đi không để đến Ahn Ji Suk vẫn chờ ý kiến từ cậu.

Lông mày Ahn Ji Suk nhướng lên, đôi mắt nhìn dáng vẻ thờ ơ của Kook, đôi môi nở nụ cười xấu xa, không khách khí ngồi xuống bên cạnh cậu .

Khoang đã đầy chỉ còn chỗ này, anh không ngồi đây còn ngồi đâu nữa ?

"Chuyện lần trước suy nghĩ thế nào ?"

"…"

Lông mày nhíu lại, không ngừng cố gắng : "Anh ta đã có người phụ nữ khác, em cần gì phải đâm đầu vào ngõ cụt, làm người của anh chưa chắc không phải là lựa chọn xấu"

Tay Kook đưa lên, kéo đồ bịt mắt xuống, đôi mắt nhất thời không quen với ánh sáng nheo lại, cằm thon nhỏ khẽ nâng lên, nhìn anh miệt thị

"Dù có cần bạn trai, tôi cũng không tìm loại công tử ăn chơi tự cho mình là đúng !"

Dứt lời, Kook rút một bộ headphone ra nhét vào lỗ tai mình.

Ahn Ji Suk lần nữa thất bại, gương mặt tuấn tú hơi sa sầm, đôi mắt quyến rũ khẽ suy nghĩ , cũng giận quá mà cười đường cong nơi miệng trở nên lạnh lẽo.

"Sớm muộn có một ngày, anh sẽ khiến em cam tâm tình nguyện ở bên tên công tử ăn chơi này !"

Kook không phản ứng , ngã đầu ra ngủ, Ahn Ji Suk thì cắn răng nghiến lợi tức giận.

Trên ghế ghẽ chấn động, Kook nhíu mày, nhẹ nhàng kéo một góc đồ bịt mắt lên, nhìn sang Ahn Ji Suk đang buồn bực nhíu mày, tựa vào sau.

Nếu không ai quấy rầy, Kook sẽ cởi đồ bịt mắt, quay đầu nhìn máy bay từ từ rời khỏi mặt đất, bay lượn trên trời cao, đôi mắt híp lại nhìn mây trắng trời xanh từ từ trôi đi trước mắt, có chút mơ màng.

Vì sao, khi Ahn Ji Suk tuyên bố nói muốn cậu ở bên anh , trong đầu cậu lại nhớ đến người kia ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro