Có gian tình 😂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua kính chiếu hậu nhìn đám chó săn bị bỏ xa, Kook thở phào, tựa vào ghế , cong môi , quay đầu nhìn V nói : "Cảm ơn".

Anh chỉ cười nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng về con đường phía trước, ngũ quan trắng nõn không hề mất đi vẻ nhu hoa, dường như trời sinh lúc nào cũng ung dung bình tĩnh khiến người ta tán thưởng.

"Nếu đó là nơi cuối cùng yên tĩnh của cậu, tôi cam nguyện cùng cậu bảo vệ nó !"

Trong lòng Kook cảm động, không vì gì cả chỉ vì người đàn ông trước mắt này có thể nhận ra tình cảm của cậu với gian phòng đó.

Chưa từng có ai hiểu cậu , cả Kang Pong In cũng không. Không ngờ, người đàn ông xa lạ chỉ mấy lần gặp mặt đã hiểu cậu . Người đàn ông này có năng lực nhìn thấu tâm hồn cậu , nếu như lúc trước cậu đã để Kim Taehyung hai ba lần nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cậu, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, cậu nên để anh nhìn thấy vẻ vui sướng của mình. Trên thế giới này tìm ra người hiểu mình là điều đáng quý.

"Cảm ơn ! "

Ánh mắt V khẽ di chuyển, thấy vẻ mặt kiềm chế xúc động Kook , lông mi rũ xuống,không hề có vẻ bị dao động nhưng chẳng qua là bị anh che giấu đi thôi.

"Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy mời tôi ăn cơm !"

Kook liền bừng tỉnh, cậu quên mất V vẫn chưa ăn trưa.

....

Quay về nhà , Kook vừa vào phòng đã thấy Jimin tay cầm quyển tạp chí, khoa chân múa tay với đám nhân viên trang hoàng.

"Bên tường này đẩy xuống, ghế salon đừng đặt ở đó…"

"Kook, cậu về rồi !"

Jimin lơ đãng quay đầu, nhìn thấy Kook đứng cạnh cửa, kêu lên một tiếng, nhảy lên trước vui vẻ lôi kéo Kook nhìn khắp nơi.

"Thấy tôi thiết kế thế nào ? Tối qua ôi ở đây suốt mấy giờ liền !"

Nhìn Jimin tranh công, Kook cũng không tiếc lời khen ngợi, cười khanh khách sờ mái tóc của Jimin : "Khổ cho Park thiếu gia rồi, cảm ơn cậu tới giúp tôi trang trí !"

Jimin giống như đứa trẻ được kẹo, vui sướng hài lòng vỗ vỗ vai Kook : "Hai chúng ta là ai chứ ! Không cần cảm ơn !"

"Thưa anh , còn những món đồ này thì sao ?"

Nhân viên trùng tu cầm một cái hộp giấy lớn từ trong phòng mang ra, sau đó mở, bên trong toàn là quần áo và giầy của nam.

Nụ cười trên gương mặt Kook khi nhìn thấy những thứ trong rương liền đổ sụp, gương mặt nhỏ nhắn trở nên âm trầm, Jimim phất tay la ầm : "Không cần, không cần, vứt hết đi ! Nhìn tới chỉ phiền lòng !"

"Cái này..." Nhân viên trùng tu cảm thấy hơi khó khăn, nhìn những quần áo còn mới tinh mà vứt đi thì hơi tiếc.

"Nếu anh thích thì cứ mang đi !"

Kook không muốn quan tâm đến đống đồ kia nữa, nó như giễu cợt cậu tự đa tình, hướng về phía phòng ngủ của mình lãnh đạm nói.

Kook thu dọn hành lý của mình, nơi này cần trang hoàng lại, cậu không thể tiếp tục ở đây phải tìm chỗ ở tạm

"Chiều nay cậu đi làm à ? Tới giờ mới về, để một mình tôi chủ trì đại cuộc."

Jimin nằm sấp trên giường, nhìn Kook đem quần áo bỏ vào vali , tò mò hỏi.

"Cậu không phải nghe rồi sao ? Tôi cùng cha đi ăn cơm trưa !"

Kook sau khi sắp xếp xong quần áo, rồi đi vào nhà vệ sinh lấy ít đồ bỏ vào túi, đối với vấn đề của Jimin chỉ trả lời cho có lệ.

Jimin không vui nghiêng người, nhìn chằm chằm trần nhà, thì thầm nói : "Còn tưởng giới thiệu cho cậu đại thiếu gia gì chứ, kết quả chỉ là ăn cơm, thật phí sức !"

Jimin không biết tuy bản thân nói đại lại trúng hồng tâm, Kook cũng không nói cha cậu thật sự giới thiệu đối tượng, cũng không nói cả buổi chiều ở bên Kim Taehyung , miễn cho Jimin lại ầm ĩ lên.

"Mấy ngày tới cậu qua nhà tôi ở đi, dù sao vài ngày nữa cậu cũng sang Hollywood, thuê phòng thì lãng phí !"

Đến dưới chân nhà , Jimin thật sự muốn mời Kook tới nhà mình , cũng đã suy tính tới việc Kook phải bồi thường Kang Pong In ba trăm triệu , nên cần tiết kiệm một chút.

.....

Cứ tưởng sau khi rời đi, Kook sẽ quay về cuộc sống bình lặng, nhưng tới ngày thứ hai, một cuộc điện thoại của Jeon Pan Ro phá vỡ ảo tưởng nhưng cũng thay đổi vận mệnh cậu , khiến nhân sinh của cậu và một người đàn ông khác dính vào nhau.

"Chuyện ngày hôm qua ở nhà hàng con nên giải thích cho rõ ràng !"

Giọng của Jeon Pan Ro rất xấu, kiềm chế cơn giận không để bộc phát, nói xong câu đó liền cúp máy.

Kook một tay cầm di động, tay cầm remote, đôi mắt nhìn chằm chằm tivi, vẻ mặt như đưa đám, xem ra lần này trốn không được !

Ném remote, đứng dậy khỏi ghế salon, trong tivi vẫn chiếu tin tức một đôi chạy thục mạng về phía chiếc xe thể thao, ánh đèn Flash sáng lóe, nhìn ra được cảnh tưởng khi đó thật hỗn loạn, người chủ trì cũng bình luận, quả thật khiến Kook đau đầu.

"Tự con nói đi !"

Jeon Pan Ro ngồi trên ghế da, mím môi kiềm chế cơn giận , nhìn Kook đứng đối diện, thần sắc ông rất khó coi.

Kook nhìn chiếc tivi LCD treo trên tường, bên trong là hình ảnh cậu và Kim Taehyung nắm tay nhau tránh đám chó săn.

"Con là vì người đàn ông này mà bỏ lại con trai chú Nam ?"

Giọng Jeon Pan Ro cao lên , Kook khẽ nhíu mày, xem ra cha cậu cũng biết chuyện trưa qua, cái tên Nam In Hyuk đó, ấn tượng cậu với anh ta càng kém đi.

Thấy Kook không vui, vẻ mặt Jeon Pan Ro sa sầm, lạnh lùng nói : "Đừng trách Nam In Hyuk, là cha bảo cậu ta kể lại. Còn người đàn ông trên tivi là ai ? Dù con không nói, cha cũng tra ra được !"

Kook quả thật may mắn là Jeon Pan Ro không nhận ra Kim Taehyung , nếu không hỏa khí đã bộc phát còn ngồi ở đây sao.

Nhưng đáy lòng lại chua xót, ánh mắt nhìn bức ảnh gia đình trên bàn, đằng sau vẻ hạnh phúc dối trá đó chỉ toàn mảnh vỡ liệu mấy ai biết ?

Kang Pong In và Jeon Hye Soo không khiến Jeon Pan Ro nổi trận lôi đình, dù ông biết cậu và Kang Pong In trước đây có quan hệ, ông thiên vị Hye Soo cho nên mới giới thiệu cho cậu đại thiếu gia xem như đền bù.

Jeon gia bỏ đi việc kết thông gia với Kim gia, dù vì lí do nào cũng xem như tát vào mặt Kim gia, trưởng bối Kim gia mới vội vã tìm đối tượng cho Taehyung kết hôn, về điều kiện ít nhất phải là thiên kim tiểu thư của gia tộc danh giá trên cả Jeon gia , vậy mới khiến Jeon gia đẹp mặt.

Hai gia tộc âm thầm phân cao thấp, cậu cũng không quản, duy nhất lúc này lại nhớ tới nụ cười ấm áp tao nhã của Kim Taehyung .

Người đàn ông đó có tình cảm gì với Hye Soo không ?

"Nếu như con không thích Nam In Hyuk, cha sẽ giúp con tìm người khác !"

Lời nói thấm thía khuyên bảo khiến Kook cảm thấy khó chịu, khéo môi giễu cợt cười : "Nếu con có đối tượng kết hôn, cha sẽ không xen vào hôn sự của con nữa đúng không ?"

Trên mặt Jeon Pan Ro kinh ngạc, ông không ngờ Kook lại trả lời thế, nhưng cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, gật đầu : "Chỉ cần người đó có thể để con cả đời cơm áo không cần phải lo, thì cha cũng không can thiệp vào chuyện của con !"

Lúc đi vào thang máy, Kook vẫn hối hận vì những lời nói ra trong lúc xúc động, biết rõ nói thế để thoát khỏi vận xui, nhưng mà cậu kiếm đâu ra vị hôn phu !

"Đing !"

Thang máy mở ra, Kook ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên ngoài, trái tim như bị một bàn tay to bóp nghẹn, đau đớn nhưng cũng phải nhẫn nhịn ép nó xuống .

Trên gương mặt tuấn mỹ của Kang Pong In khi nhìn Kook liền kinh ngạc, sau đó bị vẻ lạnh lùng che lấp, tưởng như người trước mắt anh là kẻ xa lạ.

Kook chớp mắt, bước nhanh ra khỏi thang máy, đi ngang qua Kang Pong In không hề chào hỏi, mãi khi đến khi cửa thang máy khép lại, cậu mới thả lỏng toàn thân.

Cậu và Kang Pong In đã đi đến mức nhìn nhau  cũng cảm thấy chán ghét , ngay cả làm một người xa lạ cũng là một loại tra tấn ?

Vì từng yêu nhau, nên không thể làm kẻ địch, hay vì tổn thương nhau nên không thể làm bạn bè, chỉ có thể trở thành hai kẻ xa lạ quen thuộc nhất.

Câu nói này, không thích hợp với cậu , thậm chí khi hiện lên trong đầu nó lại là một điều châm chọc, bởi vì Kang Pong In tàn nhẫn nói, anh không yêu cậu , ba năm trước không yêu, ba năm sau cũng không !

Vì không yêu nên không thấy cậu đau, vì không yêu nên không thấy được sự cố gắng của cậu , vì không yêu , anh mãi đuổi theo cầu vồng bỏ lại đám mây nơi chân trời.

Hít thở sâu điều hòa nỗi lo trong lòng, Kook đeo kính râm, chân bước nhanh đi ra ngoài. Có lẽ cậu nên tìm một vị hôn phu, hoặc tìm một ai đó sẽ không cự tuyệt cậu !

......

Trằn trọc trở mình cả đêm, Kook nghĩ tới nghĩ lui, vị hôn phu phù hợp với điều kiện của cậu chỉ có một người – Kim Taehyung .

Ngoài trừ vẻ anh tuấn, gia thế hiển hách, thứ cậu quan tâm lúc này là anh sẽ không đồng ý cùng cậu kết hôn hay đính hôn. Ngay cả Hye Soo và Jang tiểu thư đều là thiên kim danh môn mà anh vẫn không vừa mắt, làm sao anh có thể quan tâm đến minh tinh scandal bay đầy trời như cậu !!

Nếu tới lúc đó cậu khẳng định không phải Kim Taehyung thì không kết hôn, Jeon Pan Ro có muốn ép cậu đi xem mắt cũng không được, ai kêu trên đời này không có một Kim Taehyung thứ hai ?

Nhưng mà, hiện giờ Kook đã đứng trong đại sảnh tòa thị chính trong lòng vẫn sợ hãi, đối với Kim Taehyung cảm thấy áy náy, câuu lợi dụng anh là không tốt nhưng hai người họ chẳng qua là cùng giúp đỡ nhau a !

Cổ vũ bản thân, Kook liền qua hỏi thăm nơi làm việc của V .

Kook sau khi có được đáp án, liền cười cảm ơn với nữ nhân viên tiếp tân, rồi đi về thang máy.

"Mình không hoa mắt đấy chứ ?"

Nhân viên tiếp tân ngơ ngác nhìn theo bóng người xa dần, không dám tin lẩm bẩm : "Thật là Jeon Jung Kook sao ?"

Hôm nay mặc dù không quá khoa trương, nhưng cũng ăn mặc trang trọng hơn so với bình thường, gương mặt kiều diễm nhỏ nhắn cũng sánh ngời .

Khi Kook đứng ở tầng 12, tất cả nhân viên cả nam lẫn nữ đều hướng mắt về phía người từ ngoài đến.

Bộ vest màu đỏ rượu, chiếc giày da màu bạc, dáng người tuyệt đẹp khiến người ta phải hâm mộ , mỗi bước đi của cậu khiến cho xung quanh tạo thành một cảnh sắc xinh đẹp.

Mái tóc đen , chiếc kính râm che nửa gương mặt, người ta chỉ có thể nhìn thấy đôi môi nhỏ , sống mũi thanh tú, chiếc cằm thon nhỏ.

"Thưa anh , tôi có thể giúp gì cho anh ?"

Một người nhân viên trẻ tuổi khẽ đánh động, to gan đi lên trước mặt Kook , muốn giúp nhưng nói không trôi chảy, mặt mũi đỏ bừng, khi đến gần tuyệt sắc dung mạo của Kook hai mắt lại đăm đăm.

Đôi môi mọng nước dưới kính râm khẽ kéo lên đầy tự tin, Kook khẽ lên tiếng , càng giống như thỏi nam châm thu hút người khác giới.

"Tôi tìm Kik Tae… à, Kim thị trưởng."

Xung quanh đều im lặng, không thiếu nam nhân viên thất vọng, sau đó âm thanh xôn xao vang lên khắp tầng như nổ tung, tiếng theo âm thanh vui mừng đập bàn.

"Có người tìm thị trưởng ?"

"Lại còn là tuyệt thế mỹ nhân a !"

Kook không ngờ nhân viên làm việc ở phủ thị chính cũng nhiều chuyện như thế, lông mi dài chau lại, cầu nguyện mọi người đừng đi bàn chuyện cậu và Kim Taehyung.

"Xin lỗi, thị trưởng đang họp, cậu vào phòng khách chờ được không ?"

Một người con gái mặc bộ y phục công sở bước tới, nói rõ tình huống với Kook .

"Tôi là Joe , thư kí của Kim thị trưởng !"

Kim Taehyung đang họp ? Xem ra cậu tới không đúng lúc.

"Vậy thì làm phiền cô !"

Kooi theo cô thư kí đi vào phòng khách, dọc đường đi, cậu có thể cảm nhận vô số ánh mắt theo sau, có hâm mộ, có ghen tị, có yêu thương , trước những thứ này cậu đều đã quen rồi , tự nhiên cũng không cảm thấy khó chịu.

" Thưa anh , anh cứ ở đây, thị trưởng cũng sắp tan họp rồi, tôi còn có việc bận, xin phép đi trước !"

"Được !"

Kook đeo kính râm, từ bên khóe mắt có thể nhìn thấy ánh mắt dõi theo của nhân viên bên ngoài, dường như họ rất hứng thú với scandal của thị trưởng.

"A ? Đó không phải Jeon Jung Kook sao ? Lúc nãy đeo kính không nhận ra !"

"Jung Kook ? Là ai ?"

"Anh đúng là cổ lỗ sĩ, là người suốt mấy năm qua nổi tiếng là đại minh tinh đó !"

Bên ngoài thảo luận càng kịch liệt, Kook giả bộ bình thản không nghe thấy, lật xe tờ tạp chí trên bàn : Quản lý hành chính Hàn Quốc , mỗi một trang đều bình phẩm về các quan viên chính phủ, đối với thứ này cậu khá hứng thú.

Lúc lấy tách trà không cẩn thận làm rơi tạp chí, một tờ báo bay ra vô tình đập vào mắt hình của một người đàn ông trẻ tuổi.

Bên trong ảnh, người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đen, nhàn nhã ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, hành động này cùng vẻ tuấn tú bên ngoài của anh không hề xung đột, ngược lại làm anh thêm hiền hòa tự nhiên.

Kim Taehyung - nhân vật chính trị tuổi trẻ tài cao, sau lưng có lại có địa vị chính trị chắc chắn của Kim gia, bên nhà ngoại có tài lực làm lá chắn, thành công của anh không phải tình cờ, dù anh không tham chính, về kinh doanh anh cũng cần có một ngọn cờ riêng, không có đối thủ.

Một người đàn ông ưu tú, cao cao tại thượng, xa không thể chạm vào, sợ rằng trên đời này bất cứ cô gái nào cũng không thể xứng đôi đứng bên cạnh anh, càng sợ nhục nhã vì anh quá nổi bật phi phàm, sạch sẽ thoát tục.

Nhớ tới ý định của mình, Kook bắt đầu do dự bất an, thông minh như Kim Taehyung sao lại không nhìn ra ý tứ của cậu ?

Cậu ở trong mắt anh, có lẽ chỉ là một người mới quen ....

So với lát nữa phải chạy trối chết, lúc này cậu nên thức thời lặng lẽ biến mất mới là hành động sáng suốt !

Chẳng qua Kook chưa kịp xách túi chạy khỏi phòng khách, thì bên đối diện hành lang có người đi ra !

Kim Taehyung dẫn đầu, bước chân thong thả, phía sau là nhân viên thị chính mặc tây trang thẳm thớm, một người đàn ông trung niên đi bên trái anh cầm văn kiện trong tay như đang hỏi gì đó.

Gương mặt của anh lúc làm việc vừa nghiêm túc lại sắc sảo thế này , cậu chưa từng gặp anh lúc làm việc , không còn là vị công tử cao sang thanh nhã, mà là một chính khách mạnh mẽ .

Anh giống như phát hiện ra ánh mắt nhìn mình, liền ngẩng đầu ghé mắt trông qua, vừa nhìn thấy đôi mắt vội vàng né tránh của Kook .

Gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười thản nhiên, cúi đầu nói với người đàn ông trung niên, người đàn ông đó liền hướng dẫn đám người phía sau tránh ra.

Kook hơi luống cuống, nhìn thấy Kim Taehyung từ từ tới gần, cậu lại muốn xoay người đóng cửa trốn đi. Nếu lát nữa cậu đưa ra yêu cầu vô lễ chọc giận anh thì làm sao đây ? Có phải anh sẽ đưa cậu trực tiếp đến công an để xử lý không?

Dù chính phủ đề xướng công tư phân minh, nhưng mà cũng có một lớp màn đen a !

Kim Taehyung nhìn thấy Kook khóe môi bắt đầu mỉm cười vô hại, gương mặt tuấn tú chưa từng biểu lộ quá nhiều, lại cao sang quý phái, vừa nhìn cậu đã khiến tim cậu liên tục gia tốc.

"Sao cậu lại tới đây ?"

Anh thật không thấy ánh mắt mập mờ của đám nhân viên hay sao mà vẫn giả ngốc ?

Kook ngại ngùng giấu mình sau cửa, không muốn để bản thân và Kim Taehyung bị soi mói, dẫn tới hiểu lầm.

"A, có chút việc, nhưng bây giờ không sao nữa ..."

Lời nói trước sau của Kook mâu thuẫn khiến V rất khó mà tin, anh cũng không có ý nghĩ sẽ tin cậu , lông mày đen nhướng lên , đôi mắt đen quét nhìn văn kiện trong tay Kook : "Vào phòng làm việc tôi rồi nói !"

"Không cần, tôi đi trước !"

Kook từ chối muốn bỏ đi, nhưng anh không để cậu chạy trốn, cậu muốn lách qua khe hở giữa vách tường bỏ chạy ra ngoài, thì anh đã bước lên trước chắn ngang đường cậu đi.

Giữa đôi lông mày thanh tú của Kim Taehyung là nụ cười ranh mãnh, nhìn cậu cúi đầu ảo não, không để ý đến ánh mắt thị phi, trực tiếp kéo cổ tay Kook đi vào trong.

"Này, anh buông ra, người khác sẽ thấy !"

Kook muốn tránh, anh lại càng siết chặt, bá đạo khiến cậu không có cơ hội bỏ đi, hành động này cùng với dáng vẻ nho nhã bên ngoài của anh tạo thành hai vẻ đối lập.

Kook trong lòng khổ sở, anh đi trước, cậu cố gắng bám theo. Nhưng mà, anh vẫn không chớp mắt, kéo cậu đi lững thững về văn phòng.

"Các vị đồng nghiệp, mọi người có thấy hình ảnh này rất quen không ?"

Khi hai người đi xa, một nam nhân viên nhiều chuyện suy nghĩ sâu xa sờ cằm, suy nghĩ nhìn theo bóng lưng Kook và Kim Taehyung .

"Tôi cũng cảm thấy thật xứng đôi !" Một nữ nhân viên cầm tách cà phê phụ họa nói.

"Dĩ nhiên là quen !" bác vệ sinh chợt xông tới, quét qua đám người tò mò, giọng nói cao cao, lấy một tờ báo ra, như tên trộm hạ giọng nói : "tuyệt đối độc nhất vô nhị !"

Mọi người cùng tụm lại coi, quả nhiên xem qua tờ báo của bác vệ sinh liền thấy một cảnh rất quen.

"Đây không phải là xe thể thao lúc tan sở thị trưởng lái về sao ?"

"Hai bóng người nắm tay nhau này, với cảnh vừa rồi giống nhau như đúc !"

"Tuyệt đối có gian tình !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro