Đâu mới là con người thật của cậu ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn theo dáng vẻ vội vàng của Jang tiểu thư, Kook thở phào : "Xong rồi !"

Một mùi hương bạc hà đập vào mũi, khiến cậu nhận ra khoảng cách gần gũi giữa hai người liền xê dịch hai bước, Kook từ từ thả lỏng cơ thể.

"Xem như xong việc , tôi đi trước đây !"

Kook phất tay với V , sau đó bước xuống đường đón xe, nhưng lại bị một bàn tay trắng chộp lấy cổ tay, cảm giác ấm áp khiến lòng cậu tê dại, chưa kịp phản ứng thì người đã đứng đối diện V .

"Đi ăn trưa với tôi !"

Anh phá lệ ăn nói thoải mái, một chút kính ngữ cũng không có trong câu mời khách ăn cơm của anh, nhưng khi anh cười nói yêu cầu với cậu , Kook không cảm thấy yêu cầu của anh rất đường đột.

Có lẽ với một người đàn ông như Kim Taehyung có thể khiến người ta không thể nào cự tuyệt.

Chưa đợi cậu suy nghĩ trả lời thì người đã ở trong xe anh .

"Tại sao ?"

Kook hỏi không đầu không đuôi, cau mày nghiêng mặt sang bên, nhìn người đàn ông tuấn tú nghiêm túc lái xe, giờ phút này gương mặt anh đầy góc cạnh không còn vẻ hiền hòa tự nhiên như trước.

Câu này có rất nhiều ý nghĩa, nếu anh không thích sao lại cùng cô nàng nhà giàu đó, tại sao còn đồng ý ra ngoài hẹn hò ? Tại sao anh lại mời cậu ăn cơm ? Tại sao họ lại gặp nhau nhiều lần như vậy ?

Nghe Kook hỏi khiến V hé miệng cười, từng đường cong đẹp đẽ hiện ra trên mặt anh tạo nên sức hút, đầu ngón tay mượt mà nhẹ nhàng nhấn xuống nút nghe nhạc .

Tiếng nhạc du dương vang lên trong xe, khiến cho hai người ít nhiều cũng nên xa cách nhưng cũng trở nên tự nhiên nhẹ nhõm hơn.

Đèn xanh đèn đỏ thay đổi, V dừng xe, nhìn vào đôi mắt tò mò của Kook .

"Có lúc tôi cảm thấy cậu không phải người hiền lành !"

Đối với ý trong lời nói V Kook không giải thích được, liền hỏi : "Có ý gì ?"

"Chiếc xe thể thao này chỉ có hai chỗ ngồi, nếu Jang tiểu thư đồng ý đi cùng, thì cậu muốn để cô ấy ngồi ở đâu ? Đầu xe, đuôi xe hay là mui xe ?"

Đối mặt với đôi mắt đen ranh mãnh của V ,Kook chột dạ né tránh đôi mắt chế nhạo của anh.

Không nhờ cậu đùa giỡn nhỏ mọn như thế, thì muốn thoát khỏi vị Jang tiểu thư thanh cao đó phải tốn không ít sức lực, đây không phải là kết quả anh muốn sao.

Xe dừng lại bên ngoài một nhà hàng, nhưng Kook không có ý xuống xe.

"Cậu không thích đồ ăn Trung Quốc sao ?"

Kook lắc đầu nhẹ, cười nhạt : "Không phải, nhất thời tôi nhớ tới quán ăn trước kia mình hay đi, có chút hoài niệm lại thức ăn của ông chủ nơi đó !"

V suy nghĩ xâu xa, mím môi, lông mi dài nhướng lên, ngón tay tay dài nhấn nút xe lại chạy tiếp,

"Không phải là ăn cơm sao ? Tại sao lại đi tiếp ?"

Kook nghi ngờ không hiểu gì cả, qua kính chiếu hậu có thể thấy được đôi mắt anh, một Kim Taehyung ôn nhã như gió mùa xuân ấm áp.

Anh đạp ga, xe thể thao lại chạy như bay trên đường.

Chiếc xe Lamborghini bị ép dừng lại trước một con ngõ nhỏ, không thể đi vào tiếp. Nơi này là khu phố cổ cách không xa nội thành, kiến túc được duy trì hơn mười hai năm nay rất mộc mạc, không có nhiều trung tâm siêu thị hiện đại.

Khi hai người bước xuống xe thì hấp dẫn ánh mắt của không ít người, có mấy người dừng lại len lén nhìn họ..

"Là đây sao ?"

V tiện tay đóng cửa xe, ánh mắt sáng đảo qua khu phố cổ, trong giọng nói có hoài nghi. Cũng khó trách V cho rằng họ đến nhầm nơi, với thân phận địa vị của Kook sẽ không thể biết những nơi thế này.

Kook không quan tâm tới V , cậu nheo nheo mắt nhìn chằm chằm dãy nhà trọ san sát, nụ cười trên môi càng sâu.

V quay đầu nhìn thì thấy gương mặt tươi cười hồn nhiên tựa đứa trẻ của cậu , trong lòng dù không hiểu nhưng cũng tốt lên.

"Đi thôi, tôi dẫn anh đi ăn cơm !"

Kook cười một cái, ánh nắng chiếu rọi nụ cười của cậu , khiến người khác say mê và cảm thấy ấm áp .

Cậu sung sướng đi về phía trước, nghiêng đầu nhìn V vẫn đứng tại chỗ liền vẫy tay thúc giục : "Mau lên, hai giờ nữa, quán sẽ đóng cửa !"

V nhìn dáng vẻ phấn chấn vui vẻ của Kook nỗi nghi hoặc trong lòng càng không ngừng mở rộng, nhưng gương mặt lại bình thản , tuấn tú nở nụ cười mông lung, nhấc chân đi theo Kook vào sâu trong ngõ.

"A ? Cửa mở ?" Kook đi vòng vòng quẹo bảy tám ngã liền vào một quán ăn trong hẻm, tính gõ cửa, vừa chạm tay vào cửa liền bật ra.

V chạy tới sau lưng, hai lông mày nhẹ chau lại, qua khe cửa có thể thấy bên trong : "Vào đi, có thể bà chủ ở trong phòng !"

"Ừ !"

Một phụ nữ trung niên đang ngồi rải đậu nhìn thấy cặp nam nữ đứng trước cửa liền ngơ ngẩn, nơi này không phải quán ăn ở trung tâm thành phố, đa số khách ở đây đều là khách quen, chưa từng nhìn thấy vị khách nào có diện mạo xinh đẹp như thế.

Nhất là V mặc bộ đồ tây đen, dáng cao thẳng đứng đó, bà chủ cảm thấy khí chất quý tộc chèn ép bên trong phổi khiến bà khó thở.

Kook buồn cười nhìn vẻ mặt thẫn thờ của bà chủ khi quan sát V , lại ngẩng đầu nhìn dáng vẻ vô tội của V vì không biết khí chất kinh người của mình, ho khan vài tiếng, bước lên chắn ngang tầm mắt bà chủ.

"Bà chủ, chúng tôi đến dùng cơm !"

Bà chủ không nhìn được V , đôi mắt liền sáng sủa, nghe Kook nói liền đem đậu để sang bên, tay lau sạch sẽ dẫn hai người lên lầu.

Chẳng qua, dọc theo đường đi, trừ những vị khách nhiệt tình, thì ánh mắt mờ ám của bà chủ chưa từng rời khỏi Kook và V , giống như muốn trói hai người vào một chỗ.

"Bà chủ à, hình như trước mặt không có lầu ?"

Kook cảm thấy hơi ngượng, thì sau lưng nghe giọng nam réo rắt vang lên, lúc đó mới nhận ra bà chủ nhìn hai người họ ngây ngốc, bàn chân nhấc lên giống như đi cầu thang,

"Phì !" Kook bật cười nhẹ, khi quay đầu lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của V l bà chủ nét mặt già nua bị làm cho bối rối, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to,

V thật phúc hắc, thà đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc tội anh !

Đây là lần thứ bảy gặp mặt V của Kook đã cho ra kinh nghiệm quý báu, đây cũng là phương châm tuyệt đối cả đời sau này của cậu.

Quán ăn trang hoàng đơn giản, không sạch sẽ mấy, bà chủ đưa hai người tới chiếc bàn dựa vào ban công .

"Một dĩa cơm rang dương châu !" Kook không hề xem thực đơn liền gọi bữa trưa, đẩy thực đơn tới trước mặt V muốn giới thiệu vài món ăn cho ăn, nhưng lại nhìn thấy nếp uốn mê hồ giữa lông mày của anh.

Một ý nghĩ vọt lên trong đầu, Kook nuốt mấy lời định nói xuống, không đưa thực đơn cho V , ngược lại cầm bút ghi vài món ăn đưa cho bà chủ.

Nhìn bà chủ đi xuống lầu, Kook mới quay đầu nhìn V như tên trộm thấp giọng nói : "Kim Taehyung, anh mắc bệnh sạch sẽ sao ?"

Trên gương mặt V thoáng lúng túng vội chuyển đề tài : "Cậu thường xuyên đến đây sao ? Nhưng bà chủ hình như không nhận ra cậu ?"

Kook đưa tay cầm ly  thủy tinh, rót một ly nước , đẩy tới trước mặt V , mặc dù cũng đoán anh sẽ không uống nhưng đây là phép lịch sự.

"Cũng không phải thường xuyên.. nói ra, nếu là hai mươi năm trước đây thì rất thường !"

V nhìn Kook nói như không có chuyện gì khẽ kinh ngạc nhìn chung quanh căn phòng .

Qua ánh nhìn của Kook khi quan sát căn phòng, V có thể nhận thấy nơi này với Kook chắc chắn rất đặc biệt, nếu không, đối với những nơi trong quá khứ, cậu lại nhớ rất chính xác vị trí của quán ăn này.

Lúc anh đi theo cậu vào ngõ hẻm, nhìn dáng vẻ thành thục đó, đoán chừng nếu bịt mắt cũng có thể tìm ra đường.

Lúc V trở nên trầm tư thì mùi thức ăn thơm lừng thoang thoảng trong lầu hai tiếp đó là tiếng bà chủ.

"Tôi đi giúp bà ấy !"

Kook giúp bà chủ đem thức ăn đặt lên bàn .

Cậu đem cơm chiên bỏ vào miệng.V vẫn ngồi mãi đó, chiếc đũa và chén cơm vẫn chưa từng nhúc nhích, từ trong đôi mắt có thể thấy sự bài xích.

Kook nhìn theo ánh mắt anh nghiên cứu thức ăn trên bàn, trứng chiên với cà chua phủ ít tiêu đen, bên cạnh có ớt xanh bầm xào với thịt nạc rất ít, còn lại là mỡ, nữ sinh không thích ăn thịt mỡ còn có thể hiểu, sao anh lại không thích ?

Qua mấy lần gặp V, anh lúc nào cũng ăn mặc khiến ta cảm thấy rất sạch sẽ và thoải mái, hành động cao nhã không nhiễm bất cứ vị trần thế, người đàn ông như vậy cậu nên sớm nhận ra anh thích sạch sẽ !

Nghĩ thế mới phát hiện vẻ mặt lúng túng của V , Kook cũng không hăng hái ăn nữa, ngại ngùng múc vài muỗng cơm, để vào miệng mất hết cả mùi vị.

"Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi !"

Dù còn muốn ăn, để đối mặt với V thế này khẩu vị cũng chẳng còn, Kook để muỗng xuống, đứng lên nhìn anh cười, tính đi tính tiền lại bị anh kéo lại.

Là lần thứ hai hôm nay anh kéo tay cậu , hai má vẫn còn đỏ ửng, dù sao hai người cũng không thân.

"Xin lỗi !"

Giọng nói anh đầy vẻ áy náy, Kook cũng hiểu anh không phải cố ý, liền thông cảm lắc đầu : "không sao, là do tôi vô ý !"

Dù nói thế nhưng trong lòng Kook vẫn cảm thấy là lạ, ít nhất đối diện với vẻ lúng túng của V , không biết nên xử lý ra sau, không khí xung quanh liền cứng ngắc.

Đi ra khỏi ngõ, V thay cậu mở cửa xe, nhưng Kook không ngồi lên.

"Tôi còn có việc ở đây, anh về trước đi !"

Trong mắt V rung lên gợn sóng, chân mày hơi nhíu lại, nhìn ánh mắt Kook có vẻ là lạ.

"Đừng hiểu lầm, tôi thật sự có việc, cũng phải tối hoặc sáng mai mới rời khỏi đây !"

Kook giải thích , không hề phát hiện vẻ khác thường của V .

"Vậy tôi đi với cậu !"

Ánh mắt nghiêm túc của V khiến Kook hiểu anh không nói đùa, sững sốt mấy giây rồi liền mỉm cười.

"Được !"

V đi cùng với Kook vào một căn hộ cũ kỹ, sàn nhà mọc đầy rêu xanh, trong sân toàn cỏ dại. Cầu thang cây từ bùn đất, phủ một lớp bụi, bị đế giày ấn xuống để lại dấu giày, V đi một bước trong lòng hoang mang, dù rất thích sạch sẽ nhưng cũng không có chùn bước như lúc nãy.

Nhìn theo bóng lưng tinh tế, anh không cách nào dừng bước, theo bản năng muốn cùng cậu đi tới nơi không biết, gương mặt tuấn tú hơi thất thần. Đối với Kook , anh luôn vượt qua giới hạn tôn trọng phong độ dành cho người mới quen .

Kook dừng lại nơi lầu bốn, từ trong túi lấy ra chiếc chìa khóa cũ, kéo cửa sắt, tra vào ổ.

"Vào đi, có hơi bẩn, anh đợi một lát, tôi kiếm cho anh cái ghế !"

Kook như về chủ nhân về nhà, đi vào trong bắt đầu bận rộn.

V nhếch miệng cười mỉm :"Không sao, cậu cứ làm việc đi, không cần quan tâm đến tôi !"

Căn phòng những năm 70 có chút cũ kĩ suy tàn, nhưng vật dụng bày biện chỉnh tề, trên đó phủ lớp bụi mỏng, không khó nhận ra có người thường xuyên quét dọn.

Một luồng gió thổi qua, trên ban công là tiếng chuông gió chơi đùa, xôn xao dễ nghe, V nhàn tản đi tới bên công, nhìn xuống hoang cảnh bên trong sân, nơi này nhiều năm không có người ở.

"Đã hai mươi năm rồi nên hơi cũ, anh ngồi tạm đi !"

Sau lưng truyền tới giọng nói lúng túng của Kook , V xoay người, đập vào mắt là dáng vẻ bình thản.

Kook thay bộ quần áo ban nảy thành chiếc áo thun đơn giản, quần jean màu tối, một tay cầm ghế, tay còn lại cầm thùng nước.

V nhìn Kook, trong lòng có một cảm xúc khó tả dần dần lan tỏa. Một thiếu gia nhà giàu không phải cao cao tại thượng như được nuông chiều từ bé sao ? Nhưng người con trai này lại cho thấy, bỏ đi ánh hào quang cùng danh hiệu thiếu gia , Jung Kook cậu chỉ là người bình thường

Đôi mắt đen gợn sóng khẽ nheo lại, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng sâu thẳm, gương mặt tuấn tú thoát trần hiện lên sự nghi hoặc, thế nhưng không hề bất an dần dần thay đổi

Trên ban công, ánh nắng nghiêng vào phòng chiếu vào gương mặt sáng rực bình thản xinh đẹp của cậu . Lúc đó anh nhận ra, với Kook , anh chỉ nhìn thấy vẻ hào quang chói lọi bên ngoài, vài lần yếu đuối nhưng một Jung Kook chân thật, anh lại không thể nhìn thấu.

Kook thấy V đứng bất động, cũng không nói gì, để ghế xuống, cầm lấy thùng nước đi vào nhà vệ sinh.

Tiếng nước ào ào phá vỡ sự im lặng sau giữa trưa, Kook dùng thùng nước hứng, vắt khô khăn lau, chà rửa từng góc bụi bậm nhà vệ sinh.

Nơi cửa toilet chẳng biết từ khi nào, một bóng người cao ráo, V im lặng nhìn dáng vẻ cần cù lao động của Kook , ánh mắt nhu hòa nhìn bàn tay trắng nhỏ nhắn cầm khăn lau.

Đôi bàn tay ngọc xinh xắn từng cầm những ly rượu đắt giá, nhưng lúc này cậu cởi bỏ bộ lễ phục hoa lệ trở thành người con trai bình thường, quét dọn căn phòng .

V chợt cảm thấy thật uổng phí, Kook lúc này lại thật mê người . Mãi đến khi Kook lau xong đi ngang qua, anh mới từ từ tỉnh lại, nhìn theo bóng dáng của cậu , trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp sung sướng.

"Người này là mẹ cậu sao ?"

Kook nghe tiếng liền dừng lại, vừa ngẩng đầu liền thấy V đứng bên cây đàn cầm ảnh chụp ánh mắt nhìn tấm hình, nhưng lời nói là với cậu .

"Phải !" Nhắc tới mẹ, trên gương mặt mệt mỏi của Kook liền khôi phục sự tỉnh táo, hai tay chống lên chuôi cây lau nhà, nụ cười hạnh phúc.

"Rất giống phải không ? Khi còn bé các bác láng giềng nói tôi và mẹ như từ một khuôn khắc ra !"

V nhướng mày, quay đầu nhìn Kook đang rất vui vẻ, ánh mắt anh hơi gợn sóng, đôi môi màu tường vi khẽ cong : "Cậu không dịu dàng như mẹ mình !"

Tưởng sẽ là khen ai ngờ biến thành chê, khiến nụ cười Kook cứng đờ, ngượng ngùng vuốt vuốt tóc : "cái này cũng bị anh nhìn ra ..."

Nơi đáy mắt của V ý cười đậm như muốn tràn ra, vẻ ranh mãnh biến mất giữa hàng lông mày : "Nhưng, cậu khả ái hơn so với mẹ  !"

"Hả ?"

Không quan tâm đến ánh mắt sửng sốt của Kook , V đặt hình xuống, quan sát những món đồ còn lại, thỉnh thoảng hỏi thăm, Kook cũng vui vẻ trả lời.

Hôm nay thật lạ, vì có V làm bạn, cậu quét dọn căn phòng khôi hề thất mệt. Lát sau khi đã dọn xong, chuẩn bị thay quần áo thì V ngồi xuống chiếc đàn dương cầm cũ.

Đó là nhạc cụ mẹ cậu lúc sinh thời thích nhất, cũng là nhạc cụ duy nhất có trong nhà

"Đàn dương cầm này có thể đánh không ?"

Dù sao cũng 20 năm rồi, nơi này đều đã cũ, nói tồi tàn cũng không sai

V ngẩng đầu, gương mặt thanh nhã cởi bỏ vẻ thích ý, áo tây trang khoác lên ghế, chiếc sơ mi trắng càng làm nổi bật làn da màu trắng sáng của anh. Ống tay áo sơ mi bị cuốn lên tận khuỷu tay, mỗi một lóp đều chỉnh tề, giống như tính cách anh, hoàn mỹ không tì vết.

"Thử một chút thì biết !"

Anh kéo chiếc ghế vừa rồi Kook đã để sẵn, đặt kế bên chiếc ghế dựa.

Kook vui vẻ xoa cằm, ngồi xuống cạnh anh, một mùi hương bạc hà lại ngập đầy trong hơi thở của cậu , cậu thích mùi hương này, nó khiến an lòng có thể quên đi mọi phiền não.

"Thử đặt tay lên xem ?"

Giọng nói nam tính như câu chú ngữ đầu độc khiến mười ngón tay Kook nghe theo để lên phím đàn đen trắng.

"Hình như không được ?"

Cậu chán nản hạ vai, đè phím đàn nhưng không hề phát ra âm thanh. V cười nhạt, đứng dậy, đi ra sau, Kook không hiểu nhìn chăm chú con người đang thành thục sửa đàn.

Ngay cả đàn cũng biết sửa, nhất định kỹ thuật đánh cũng rất cao, người đàn ông này chẳng lẽ là thần vạn năng ?

"Có thể có tiếng rồi, thử lại đi !"

Lúc Kook vẫn còn đang cảm thán tạo hóa bất công thì V đã đứng dậy, ngón tay hơi bẩn, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ tự tin, nở nụ cười nhạt .

Kook duỗi ngón tay, đè xuống phím đàn, từng âm thanh trong trẻo vang lên khắp phòng.

V không ngồi xuống ngay, chỉ đứng bên, nhìn dáng vẻ hoạt bát hưng phấn của Kook , ánh mặt trời xuyên qua ban công chiếu vào bên má cậu , tựa như trên tờ giấy trắng đang vẽ nên từng nét bút thủy mạc, lông mi dài run lên, che không được ánh sáng trong mắt.

Kook đàn cũng không tốt, một bài hát đổ vào thật nhiều âm tiết. Anh không tự chủ đi vòng sau cậu , ma xui quỷ khiến cúi người, ánh tay dài mở ra, ôm cậu vào lòng, như có như không chạm vào, Kook vẫn chìm đắm trong bản nhạc, không hề phát hiện sự khác lạ.

Ngón tay thon dài khô ráp ấm áp đặt lên mười ngón tay trắng của cậu , Kook mới thức tỉnh, cơ thể không được tự nhiên, bên tai lại nghe thấy âm thanh réo rắt của anh : "Nghiêm túc một chút !"

Hơi thở đều phả vào mặt cậu , cảm giác ái muội khiến sắc mặt cậu đỏ ửng, là do cậu suy nghĩ quá nhiều, anh chỉ đơn thuần hướng dẫn cậu đánh đàn.

Điều hòa nỗi phức tạp trong lòng, Kook làm theo bàn tay anh, ấn phím đàn, từng âm thanh lưu loát dễ nghe quanh quẩn trong phòng, giống như tâm trạng cậu rất vui vẻ và nhẹ nhõm.

Kook chỉ là tay mơ nhưng cũng có thể tạo ra nhạc khúc cảm động thế chứng tỏ bản thân V có năng lực.

Kook chợt muốn nghe V đánh đàn một lần, chắc chắn sẽ đoạt được hạnh nhất toàn trường. Đến gần cuối bản nhạc, Kook mừng rỡ kêu lên : "Không ngờ tôi cũng đàn được dương cầm !"

Anh thản nhiên cười, giữa hai lông mày xuất hiện vệt sáng, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, anh khom người, mười ngón tay chưa kịp thu lại, đầu của Kook chạm vào anh, anh có thể thấy rõ lớp mồ hôi trên chóp mũi và cả đôi mắt to kia.

"Là có thiên phú !"

V thì thào nói, nhìn lúm đồng tiền mỹ lệ, đôi mắt đen mỉm cười khó hiểu, mang theo sự nóng bỏng không thể thôi nhìn được.

"Còn không phải do thầy giáo dạy tốt sao ?"

Kook hưng phấn quay đầu, lại đúng lúc nhìn thấy hai mắt thâm thúy của anh, lúc này mới nhận ra, thì ra khoảng cách gần thế, chỉ cần anh hơi nghiêng người thì có thể hôn lên môi cậu .

Hai gò má đỏ như máu, Kook không khỏi sợ hãi, đôi mắt đen của anh như có ma lực, không để cậu né tránh ánh nhìn chăm chú đó.

"Jung Kook ?"

"Hả ?"

Kook ngượng ngùng né tránh ánh nhìn của anh, nhưng không cách nào rời khỏi ngực anh, vì hai cánh tay anh vẫn vây lấy cậu .

"Đâu mới là con người thật của cậu ?"

Mắt anh hạ xuống, đôi mắt tối tăm trong suốt nhìn gương mặt hồng nhuận của cậu , lời nói thanh nhuận trầm thấp.

Ánh mặt trời hạ xuống, anh như vị thần là chúa tể vạn vật chậm rãi tới gần cậu , hút lấy linh hồn cậu , khiến cậu không thể khản kháng, anh giống như đóa hoa anh túc rơi vào lòng cậu, chậm rãi nảy mầm, mãi về sau chiếm đóng trái tim cậu .

"Âm thanh gì vậy ?"

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, Kook căng thẳng, nhân cơ hội đẩy V ra, từng bước thanh tỉnh, hô hấp hỗn loạn bình ổn lại, ánh mắt xoay chuyển, trên trán không ngừng tiết mồ hôi.

Dáng vẻ nhát gan tránh né của cậu khiến V khẽ kéo khóe miệng, mỉm cười, không để tâm đến sự bối rối của cậu , đi tới bên ban công, nhìn xuống quay vào trong.

Gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm trọng, bình tĩnh trở lại nhìn Kook nói : "Đám chó săn đang ở gần, có lẽ là muốn tìm tin tức về cậu !"

Kook nghe có đám chó săn, gương mặt lập tức nghiêm túc không ít, bước tới bên ban công, quả nhiên thấy đám chó săn tay cầm máy ảnh hỏi mọi người.

Lông mày Kook tạo nên nếp uốn lượn, nơi này là chỗ của mẹ cậu và cậu , cậu không cho phép đám chó săn bôi nhọ, chụp cho nó cái mũ là nơi hẹn hò.

Với năng lực của đám chó săn, rất nhanh sẽ hỏi ra nơi này, dù sao người gặp cậu và V không ít, hai người họ quá mức xuất chúng, vô cùng dễ nhận ra, chỉ khoa chân múa tay một chút là có thể dò ra.

Cậu muốn đi xuống sao ? Như vậy căn phòng này là bí mật của riêng cậu sẽ bị đem ra ánh sáng, cậu tuyệt đối không cho phép.

"Tốc độ đúng là nhanh !"

Môi V cong lên cười nhạt, nhìn đám chó săn dưới lầu ánh mắt hơi rét run.

Trong mắt Kook lóe lên tia kiên định, xoay người chạy vào phòng, thay bộ quần áo vừa cởi ra, chưa tới một tiếng liền cầm túi đi ra ngoài, trên người là áo sơ mi và quần jean.

"Xin lỗi, tôi phải đi.." Kook hơi lúng túng, người ta là khách, cậu đuổi người như vậy là không tốt.

V tha thứ xoa cằm, cầm lấy áo khoác tây trang trên ghế, luống cuống theo Kook ra bên ngoài.

"Nơi này là chỗ cậu sống khi còn nhỏ sao ?"

V hỏi, khiến cho bàn tay đang kéo cửa sắt của Kook khựng lại, đôi môi đỏ mọng mím lại, vội vàng gật đầu, bàn tay lưu loát khép cửa lại.

Vừa định chạy xuống lầu, trong không gian vắng lặng tiếng V vang lên : "Nếu cậu tin tôi, tôi có thể đưa cậu đi !"

Kook kinh ngạc nhìn V , trong đôi mắt hắn lóe lên tia sáng rực rỡ, từ từ nhớ lại, lần đó ở bệnh viện, anh đã đưa tay cười nói với cậu : "Tôi đưa cậu đi !"

Vẻ nghiêm túc khiến cậu e sợ, anh như đốm lửa thắp sáng khi cậu lạc đường, đưa cậu tới tương lai sáng ngời.

Lần này, nhìn anh cậu cũng không kiềm được đặt tay vào lòng bàn tay khô ráo của anh. Anh mỉm cười hài lòng, nắm chặt tay cậu , rất nhanh chạy xuống dưới lầu.

Bên trong con ngõ nhỏ, cậu có thể thấy anh rất thong thả, rõ ràng cậu so với anh rất quen thuộc nơi này nhưng lại được anh dẫn đi, lòng cậu lại không tự chủ được muốn cùng anh đi.

Ở ngõ cuối, V dừng lại, cậu im lặng đứng bên cạnh anh, từ gò má nhìn hai cánh môi hơi cong của anh, ánh mắt nhìn đông nhìn tây tìm kiếm đám chó săn.

Bàn tay Kook đột nhiên bị siết chặt, V bắt đầu chạy, Kook kinh ngạc không quên chạy đuổi theo anh.

Tiếng đèn flash vang lên , cả tiếng đuổi theo của đám chó săn. Kook khẩn trương đến ngừng thở, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, khi đám chó săn đến gần trong gang tấc thì người đã bị V đẩy vào trong xe.

Khi chiếc xe lái ra khỏi khu phố cổ, Kook nhìn qua cửa sổ có thể thấy đám chó săn theo sát , chờ bọn chúng leo lên xe đuổi tới thì V đã đưa xe chạy vào quốc lộ, hòa vào bên trong dòng xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro