Chấm dứt 😧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đèn , mấy ngày không về căn phòng cũng phủ lớp bụi mỏng.

Kook để đồ xuống, không cởi giày, đi tới ban công kéo rèm cửa để ánh mặt trời chiếu vào.

"Jimin, giúp tôi tìm công ty sửa nhà !"

Kook bình thản nhìn từng góc, mỗi món trong nhà.

"Phải, đổi toàn bộ, giúp mình đổi thành phong cách địa trung hải !"

Cúp điện thoại,  Kook xoa xoa chân mày, mở mắt nhìn căn nhà , trong lòng quyết tâm.

Nếu đã kết thúc phải kết thúc cho hoàn toàn một chút !!

...

Kook cứ ngỡ mọi thứ đều kết thúc, sẽ không dính dáng gì đến Kang Pong In nữa, cho đến ngày thứ hai ở phòng họp công ty mới phát hiện, chuyện không đơn giản như vậy.

"Kang Pong In muốn làm gì ?"

Jimin nhìn đơn bồi thường từ tòa án gửi tới làm cho dựng cả tóc mai, một tay chống nạnh, một tay mạnh mẽ ném thư thông báo lên bàn.

Ông chủ vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trên ghế, nghiên cứu kĩ từng nội dung, ở phía dưới có chữ ký của Kang Pong In , nặng nề thở dài : "Xem ra lần này, Kang thị thật sự ra tay !"

"Cái tên tiểu nhân này !! Nhất định phải sử dụng thủ đoạn hèn hạ này !" Jimin tức giận đập bàn.

"Mấy công ti hợp tác nói không muốn để Jung Kook làm người phát ngôn , vài chỗ khác cũng ra sức khước từ không chịu đáp ứng !"

Kook chỉ lẳng lặng nghe, nguyên nhân Jimin tức giận như thế không phải vì Kang Pong In gửi thông báo bồi thường, nghiêm trọng nhất chính là anh gây ra áp lực lên các công ty làm ăn , phá hoại cơ hội hợp tác của cậu và các công ti khác.

Có cần tuyệt tình như thế không ? Vì đứa trẻ trong bụng Jeon Hye Soo không còn, nên muốn cậu trả giá thật lớn sao ?

"Phải rồi Jung Kook , ba cậu không phải là chủ tịch Jeon thị sao ? Chúng ta có thể xin ông ấy giúp cho một tay !"

Jimin chẳng những không vui, tâm trạng ngược lại nặng nề không ít, ngay cả ông chủ cũng lắc đầu.

"Nếu Jeon chủ tịch chịu giúp một tay thì đâu có những tình huống thế này xuất hiện ?"

Kook chú ý tới hàm ý trong lời ông chủ , cậu lựa chọn chịu đựng, đúng là Jeon Pan Ro khoanh tay đứng nhìn đồng nghĩa với việc cổ vũ cho hành động phách lối của Kang Pong In , để cho anh không chút kiêng dè chặn đứng mọi hoạt động của cậu ở thành phố Seoul này.

Jimin gấp đến độ xoay vòng, gãi đầu lẩm bẩm nói : "Lúc này nếu tìm thêm công ty khác hợp tác sợ rằng không kịp, thời hạn bồi thường còn có một tháng mà quá trình kí kết hợp đồng đâu chỉ có một tháng !"

Jimin phân tích rất có lý, cũng rất tàn khốc, bọn họ phải bồi thường Kỷ thị xí nghiệp ba trăm triệu won , đây cũng không phải con số nhỏ.

"Jung Kook , cậu cũng biết, mình chỉ là làm ở công ty, những chuyện bồi thường này do hội đồng cấp trên định đoạt, tôi cũng không thể tự ý quyết định được !"

Kook biết ông chủ có nỗi khổ, không thể cưỡng cầu, cười nhạt : "Tôi biết, vấn đề này là do cá nhân tôi, không liên quan công ty, tiền bồi thường tôi sẽ tự giải quyết !"

"Jung Kook ..." Jimin lo lắng kêu lên, nhận được đôi mắt an ủi của Kook .

"Jimin, chuyện này trong lòng tôi tự có tính toán, cậu không cần lo !"

Ông chủ ngẫm nghĩ nói, nhìn vẻ mặt cố tỏ ra dễ dàng của Kook đề nghị : "Nếu chúng ta bây giờ nguyện ý làm người phát ngôn của Kang thị trên thương trường, bọn họ còn có thể tố cáo sao ?"

Loại suy nghĩ này cũng mệt mỏi, nhưng chuyện đó với Kang Pong In là không thể, lúc này anh muốn hủy hoại mọi thứ của cậu , đâu dễ gì bỏ qua ?

Kook cười khổ lắc đầu, trước ánh mắt thất vọng của Jimin và ông chủ , tiếng chuông của Kook vang lên.

Là điện thoại của Jeon Pan Ro .

"Cha, có việc gì vậy ?" Kook lễ phép hỏi.

Bên đầu dây kia không biết nói gì, lông mày Kook nhíu lại càng chặt, nhưng vẫn khống chế tâm trạng, bình tĩnh cúp máy.

"Jung Kook, sao thế ? Ba cậu tìm à ?" Jimin không đợi được nữa nhanh chóng hỏi thăm.

Kook giơ giơ tay, kéo khóe miệng : "Ông ấy bảo mình cùng đi ăn trưa !"

Khi Kook xuất hiện ở nhà hàng Ý, nhìn trên bàn ăn của Jeon Pan Ro còn có người khác ,
mới hiểu cái gì mà ăn cơm , đều là mây trôi, hẹn khách mới là thật !

"Mới nhắc tới con, con đã tới !"

Jeon Pan Ro nhìn về phía cổng thấy Kook đi vào, hai tay để trên bàn ra hiệu với cậu .

"Tới đây gặp chú Nam ! "

Có thể khiến cho Jeon Pan Ro cười vui vẻ như thế thì không phải là nhân vật nhỏ, ít nhất sáng ngang thế lực của Jeon thị.

Nghe tiếng Jeon Pan Ro gọi, hai người cũng quay đầu nhìn cậu , Kook mới nhìn rõ một già một trẻ, đúng là hai cha con.

Vị khách lớn tuổi cũng chín chắn như Jeon Pam Ro , có vẻ phúc hậu, ưỡn một bụng bia, gương mặt tròn trịa nở nụ cười hài lòng với Kook, dùng đôi mắt sắc bén của người kinh doanh như đang đánh giá một món hàng, loại cảm giác này khiến Kook rùng mình, khó chịu khẽ nhăn nhó mặt .

Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh ông, có dáng dấp tướng mạo trung bình, lông mày rậm , đánh mắt nhìn Kook lễ phép gật đầu, xem ra là con trai được giáo dục rất tốt.

Nếu đoán không sai, sau hôm nay người đàn ông này sẽ là bạn trai cậu .

Lời nói trong điện thoại của Jeon Pan Ro không phải uy hiếp, không phải đề nghị mà là thông báo, để cậu rút khỏi giới nghệ sĩ, tìm người chăm sóc cho cậu vui vẻ mà gả đi.

Cho nên trước những hành động của Kang Pong In cũng không hề ngăn cản, kẻ làm nhạc phụ như ông muốn khiến cho đứa con không hiểu chuyện này nửa đường bỏ cuộc, tự động rút khỏi giới nghệ sĩ.

"Chào chú Nam !"

Kook theo ý Jeon Pan Ro , ngồi xuống đối diện người đàn ông, không quên lễ phép chào hỏi .

Người đàn ông lớn tuổi tựa hồ rất hài lòng với Kook , mặt đầy nụ cười vỗ bả vai con trai, nói với Jeon Pan Ro : "Hai người già chúng ta ngồi đây quấy rầy người trẻ tuổi, vậy đi lão Jeon , chúng ta đi ?"

Ý của ông Nam Jeon Pan Ro sao lại không hiểu, hai người nháy mắt, liền đứng dậy.

"Ba !"

Jeon Pan Ro đặt tay lên vai Kook , nhìn con trai của ông Nam đầy tín nhiệm : "Cha cùng chú Nam có chuyện đi trước, con cùng con trai chú ấy ăn đi !"

Ông Nam cũng nghiêm túc dặn dò con mình : "Lát nữa nhớ đưa Jung Kook về biết chưa ?"

"Dạ vâng thưa ba !"

Trên bàn ăn chỉ còn hai người, không khí lúng túng, Kook ưu nhã cười một tiếng, cầm ly uống một hớp.

Người đàn ông đối diện rất phong độ vì Kook mà chọn món, nhìn thấy Kook tỏ vẻ hơi nhàm chán liền tự giới thiệt mình : "Tôi tên là Nam In Hyuk !"

"Phụt !"

Kook ý thức bản thân thất lễ, vội vàng cầm lấy khăn tay lau đi thức uống bị cậu phun ra, xin lỗi cười làm lành : "Thật ngại quá !"

Nam In Hyuk không thể không nhận ra vừa kéo khóe miệng, nói :"Không sao !"

Món ăn khai vị dẹp đi, bữa trưa bưng lên, Kook nhìn món thịt bò bít tết khẩu vị liền mất hết, có trời mới biết cậu ghét thịt bò này tới mức nào.

"Cậu Jeon đây không thích sao ?"

Trước ánh mắt ân cần của Nam In Hyuk , Kook lắc đầu, cầm con dao bên tay cúi đầu cắt thịt bò : "Không có, chỉ là không thấy đói !"

"Vậy thì tốt !" Anh thở phào nhẹ nhõm, còn vẻ mặt thế nào thì Kook không có hứng quan sát.

Làm bộ ăn vài miếng, Kook hạ dao xuống, còn chưa kịp ngẩng lên liền thấy chiếc hộp màu xanh lam tinh sảo, phía trên có nhãn hiệu Tiffany.

"Mở ra đi, cũng không biết cậu thích kiếu dáng thế nào, nên tôi cứ thế mà chọn !"

Bên trong hộp quà là đồng hồ , rất chất lượng là hàng thượng đẳng giá ban đầu phải năm sáu triệu .

Lông mi Kook rũ xuống, có chút không vui, vị đại thiếu gia Nam In Hyuk này có ý gì ?

"Có thích không ? Nhãn hiệu trang sức này rất được các nam minh tinh yêu thích !"

Một câu nói khiến bàn tay Kook cầm hộp quà liền cứng đơ, đặt chiếc đồng hồ xuống để vào hộp đẩy trở lại trước mặt Nam In Hyuk .

"Thật xin lỗi, tôi không thể nhận !"

Trên mặt Nam In Hyuk có chút khó hiểu, lúng túng cười : "Kiểu này rất xấu sao ? Nếu không, ăn xong chúng ta đi cửa hàng đổi kiểu khác ?"

Kook nhìn dáng vẻ nhã nhặn của Nam In Hyuk liền nghĩ tới một từ – mặt người dạ thú. Đôi mắt khó nén nóng bỏng, loại ánh mắt này ở tiệc rượu có vô số, nay trong cuộc sống riêng tên đại thiếu gia lại dùng ánh mắt này nhìn cậu .

Cho dù Nam In Hyuk không phải, cũng sẽ không kém ma quỷ, ở trước mặt trưởng bối còn biết che dấu, hiện tại chưa chính thức quen đã muốn làm càng với cậu .

Cười xa cách, Kook cầm điện thoại rồi đứng dậy, không quan tâm đến vẻ mặt sa sầm của Nam In Hyuk : "Hôm nay, cứ vậy đi, tôi còn có việc xin phép đi trước !"

Vội vàng bỏ đi vừa đi đến cửa gặp đôi nam nữ là Kang Pong In và Jeon Hye Soo. Gương mặt Kang Pong In lạnh tanh không hề có biểu hiện, hơn nữa đang nhìn ra sau lại có thể lạnh chết người.

Jeon Hye Soo vì hư thai nên dù trang điểm thế nào vẫn không thể dấu đi vẻ tiền tụy, cô ta giữ lấy tay Kang Pong In , cử chỉ tao nhã, nhìn vẻ sửng sốt của Kook , cô ta nhìn ra phía sau rồi nhíu mày.

Không muốn để họ phát hiện, cho dù bị nhìn thấy cậu cũng không muốn nói trắng ra, nếu đã nói muốn quên thì tốt nhất đừng dây dưa nữa. Cụp mắt xuống đi nhanh qua hai người, ra khỏi nhà hàng.

Hai người họ yêu sâu đậm như thế, chỉ có cậu không hiểu cứ cố chấp. Lừa mình dối người thật lâu, đánh mất cả tự tôn, quay lại cầu xin Kang Pong In , nhưng anh chỉ giương mắt nhìn, còn cậu đơn phương suốt ba năm.

Hoặc phụ thân không sai, có yêu rồi, đau cũng đã trải qua, vết thương lòng chưa kịp cũ đi, thì tìm người gả đi là quyết định sáng suốt.

Những lời của Ahn Ji Suk lại hiện lên trong đầu, kết hợp với tình cảnh vừa nãy của Nam In Hyuk , vẻ mặt Kook như đưa đám, đám đàn ông đưa quà tới cầu thân ở nhà đều cùng một loại người không phải sao ?

Tự cho là đúng ? Cùng nghệ sĩ quan hệ mập mờ không rõ ? Tiêu tiền như nước ?

Không phải vậy, thật ra cũng có ngoại lệ ...

Kook phủ nhận những từ ngữ này là chứng cớ dành cho một người đàn ông, với cậu mà nói thì cũng không quen cũng không lạ là Kim Taehyung.

Kook không hiểu sao mình lại nghĩ đến anh, đột nhiên bóng người cao nhã tuấn tú chiếm cứ tầm mắt cậu .

Là ảo giác sao ?

Đi dọc theo đường, Kook muốn xua đi cảm giác mệt mỏi của thị giác, chẳng qua khi bước tới bóng người cao ráo vẫn không biến mất .

"Kim Taehyung ?"

Cậu không xác định nhẹ giọng kêu, người ở xa như nghe thấy xoay người, đập vào mắt Kook là gương mặt ung dung thanh tao lịch sự, cười yếu ớt tựa như gió thổi qua, cứ thế không làm gì cả, tự nhiên đứng bên cạnh chiếc xe thể thao ven đường.

Đối mặt với V , Kook vẫn cảm thấy bối rối, giữa hai người họ cậu biểu lộ quá nhiều sự yếu ớt, mỗi lần khó chịu đều bị anh nhìn thấy, lại còn được anh đưa tay giúp đỡ nên lúc này gặp mặt lại không được tự nhiên.

"Hi !"

Kook từ từ bước tới xe thể thao của V , cố nặn ra nụ cười, hành động chào hỏi cứng ngắc.

"Cậu dùng cơm ở đây sao ?"

V thấy ánh mắt Kook hơi cổ quái, nhưng vẫn ôn hòa hỏi, giọng nói khiến cho Kook nhẹ nhõm và vui vẻ hơn.

Gật đầu một cái, Kook thấy ánh mắt Kim Taehyung nhìn qua cậu, rồi nhìn về sau lưng, đôi mắt đen nhánh thuần khiết, trong đó phản xạ hai bóng người nhỏ nhắn mềm mại.

Kook tò mò nghiêng đầu, liền thấy một người con gái ăn mặc rất hiện đại từ quán cà phê bước ra, nhìn V đang đứng bên lề đường, gương mặt liền nở nụ cười, tiếng giày cao gót vang dội đi tới.

"Kim thiếu, không ngại cho tôi nhờ xe chứ ? Tài xế của tôi tạm thời có chuyện, không tới kịp !"

Đối mặt với lời thỉnh cầu đưa tình của phụ nữ là đàn ông rất khó cự tuyệt, thứ nhất là thể hiện phong độ đàn ông, thứ hai chiếm được hảo cảm của người đẹp .

Kim Taehyung từ xưa tới nay có tác phong nhanh nhẹn của đại thiếu gia, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chẳng qua là, sự giúp đỡ của anh có hơi khác mọi người.

Khi anh đem tay khoác lên vai Kook thì vẻ mặt của hai cô gái liền biến sắc, Kook hơi giật mình, đôi mắt mở to khó hiểu ; vị tiểu thư kia sắc mặt cũng sa sầm, trên gương mặt kiều diễm vẫn nở nụ cười rạng rỡ, rất giống băng giá tháng mười hai.

"Dĩ nhiên không ngại, đúng lúc, tôi cũng cùng Jung Kook đi đến ngã tư mua đồ, Jang tiểu thư nếu nhờ xe, chúng tôi sẽ đưa cô về công ty !"

Nói xong, V còn sợ thân mật chưa đủ liền ôm sát lấy Kook vào lòng, nhẹ giọng nói : "Không phải nói cùng nhau ăn cơm tối sao, sao lại một mình chạy tới đây ? Anh chỉ cùng Jang tiểu thư bàn công chuyện, cũng không phải hẹn hò, lo lắng gì chứ ? Cô nói xem có phải không Jang tiểu thư ?"

Kim Taehyung hơi chuyển mắt, dùng nụ cười ôn hòa ánh mắt mỉm cười nhìn Jang tiểu thư, giống như chờ cô ta chứng minh.

Khóe mắt Jang tiểu thư giật giật, hàm răng cắn lộp cộp, nhưng vẫn lịch sự giữ lễ gật đầu, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kook nói : "Cậu đây đây là bạn của Kim thiếu sao, nếu sớm biết Kim thiếu có người yêu đẹp như thế, tôi cũng sẽ không đi ăn bữa cơm nhàm chán này !"

Lời tuy đùa giỡn, nhưng Kook nhìn ra từ ánh mắt của cô ta toát ra địch ý, cũng hiểu thái độ khác thường của Kim Taehyung . Sợ rằng, vị tiểu thư này cùng Kim Taehyung lúc nãy ở quán cà phê hẹn hò, giống cậu và Nam In Hyuk . Về kết quả, có lẽ cũng như vậy nếu không Kim Taehyung cũng không coi cậu như cái bia.

Kim Taehyung đã từng giúp cậu, cậu cũng sẽ không ném đá xuống giếng.

Khi Kook cười tủm tỉm kéo tay V thì gương mặt của Jang tiểu thư liền biến hóa, nhưng cố kiềm không bộc lộ.

"Taehyung , cha em hỏi anh khi nào thì tới nhà em, gần đây ông rất muốn gặp anh, nói ván cờ lần trước vẫn còn để nguyên, chờ anh tới đánh tiếp."

V dùng ánh mắt cưng chìu , ôn nhu nhìn Kook , đầu ngón tay thon dãi bóp nhẹ chóp mũi cậu , coi như không có người bên cạnh làm đủ vẻ thân thiết : "Em xem lúc nào thì thích hợp, nếu không thì tối nay đi ?"

Jang tiểu thư không chịu nổi khi nhìn hai người thân thiết, chen miệng hỏi : "Kim thiếu, vị tiểu thư này là thiếu gia nhà ai ? Sao trong bữa tiệc vẫn chưa gặp mặt lần nào ?"

Kook cười rươi, đáy lòng khinh bỉ vị Janh Tiểu thư này, muốn cho cô ta thất bại một lần. Nếu như cậu là con trai của nhà bình thường, chắc chắn Kim Taehyung sẽ bị đám tiểu thư của xã hội thượng lưu này cười nhạo.

Nhưng cũng may, cậu có người cha lợi hại đứng phía sau chống lưng, trong đầu ánh sáng chớp lóe, Kook cười rực rỡ, có lẽ vở kịch này không chỉ cần một Kim Taehyung diễn. Đám thiên kim thiếu gia kia nếu biết Kim Taehyung và cậu ở bên nhau, suy đoán quan hệ của hai người , từ đó sẽ không quấy rầy cậu nữa ?

Nghĩ tới, Kook tự hào hất cằm, vẻ mặt cao ngạo chờ xem kịch vui đáp trả câu hỏi của Janh tiểu thư : "Cha tôi là chủ tịch Jeon thị Jeon Pan Ro, Jang tiểu thư, nếu có rãnh tôi và Taehyung sẽ tới gặp bác Jang chào hỏi !"

Jang tiểu thư miễn cưỡng kéo khóe miệng, nhìn thần sắc của Kook nhưng vẫn duy trì dáng vẻ ưu nhã của danh gia khuê tú : "Vậy tôi sẽ ở nhà chờ hai người !"

V không nói thêm câu nào, khóe mắt khẽ mỉm cười, khóe miệng cong lên ưu nhã cao quý, sạch sẽ tựa như cam tuyền.

V đồng tình để cho Jang tiểu thư xấu hổ, bữa cơm hôm nay là do mẹ của cô ta và mẹ anh  tác hợp, trước đó anh chưa từng gặp cô ta.

Jang tiểu thư đối với người đàn ông tuấn tú này rất hài lòng, cô cho rằng anh cũng giống cô, không nghĩ tới vừa quay người lại xuất hiện một người yêu , đây chẳng phải là cố ý đánh vào mặt cô sao ?!

"Jang tiểu thư tôi và Taehyung phải đi rồi , hay để chúng tôi đưa cô đi ?"

Kook giống như chủ nhân, nhiệt tình mở cửa xe thể thao, nói với Jang tiểu thư, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Jang Tiểu thư và dáng vẻ của V cười như không cười.

Cô Jang tiểu thư nắm chặt điện thoại trong tay, khách sáo từ chối Kook : "A, tôi chợt nhớ mình còn có việc ở gần đây, hai người đi trước đi, tôi lát nữa tự về cũng được !"

"Như vậy sao ?"

Lôk thất vọng, đôi môi hơi chu ra , nhìn V , người đằng sau liền kéo hai vai cậu , ôn nhu nói : "Jang tiểu thư có chuyện quan trọng muốn làm, làm sao có thể vì ý tốt của em mà làm trễ công việc, nếu muốn cùng Jang tiểu thư nói chuyện thì lần sau sẽ có cơ hội !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro