Tôi tin em !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thân lê bước dọc hành lang bệnh viện, trong lòng chua xót không cách nào thổ lộ ra ngoài, ngăn trước ngực khiến cậu luống cuống ngơ ngác.

Jeon Yi Han nói không sai, cậu chỉ là đứa con riêng rơi rớt của Jeon Pan Ro, không xứng đáng nhận tình thương của mẹ, mẹ của cậu từ 20 năm trước đã chết trước mặt cậu . Đêm đó, người con gái xinh đẹp đầy máu, không hề oán giận nằm bên bồn hoa, trên ban công là chiếc giày cao gót đánh rơi.

Ký ức bao năm qua đã chôn chặt lại rõ ràng trước mắt, Kook buông hai tay không còn chút ấm áp, đau đớn khép hai mắt lại.

Mắt cá chân không còn tồn tại, nó sưng đỏ nhưng chủ nhân vẫn quật cường từng bước đi về trước...

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, vai Kook nóng lên, trong mùi là mùi hương bạc hà, cúi đầu liền thấy trên vai phủ áo khoác.

Thẫn thờ ngẩng đầu lên, vẫn là gương mặt tuấn tú nho nhã, ánh đèn trước cửa bao phủ lấy bóng người thon dài cao ngất của anh thoáng nhìn thì có cảm giác như quý tộc, nổi bật phi phàm .

V im lặng ứng đó, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, caravat đã bị tháo đi, hai nút áo mở ra để lộ da thịt trắng nõn mị hoặc nhưng lại không hề có bẻ phóng túng.

"Tôi tin cậu !"

Giọng nói thanh nhuận không to nhưng như tiếng sét vỗ vào suy nghĩ cậu , khiến cho trái tim của cậu ở trong hầm băng từ từ hồi phục.

Anh tin ? Tin gì ? Tin rằng cậu cố ý đẩy Jeon Hye Soo xuống lầu, tin rằng cậu là đứa con riêng muốn vọng tưởng đoạt gia sản Jeon gia sao ?

Ý thức được gì đó, hai mắt Kook mở to, nhìn chằm chằm V , trong đôi mắt đều là nỗi khiếp sợ.

Ai cho phép anh ta nghe lén ? Ai cho phép anh ta có quyền này, có thể nghe thấy xuất thân của cậu , nhìn cậu khó khăn !

Quá khứ này ngay cả ở trước mặt Kang Pong In cậu cũng không nói, mấy hôm nay ở trước mặt mới mở lời, vậy mà người đàn ông mới chỉ gặp mặt mấy lần lại có thể thấy được sự yếu ớt nhất trong đáy lòng cậu ?

"Không sai , tôi chính là cố tình đẩy, cố tình để chị ấy sanh non, cố ý không muốn chỉ ấy tốt hơn mình !"

Tâm trạng kích động khiến hai mắt Kook ửng hồng, đôi mắt mở to sáng rực lộ ra oán hận.

Kook quật cường nhìn chằm chằm anh, giọng nói quả quyết, nhưng cũng chính trong giọng nói đó đã vô tình tiết lộ tâm tình.

V hơi cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn rõ ràng chịu oan ức, lông mày tuấn tú nhíu nhẹ lại, chưa kịp nói gì cậu đã làm tự làm lộ tẩy tất cả.

"Tôi chính là đứa con riêng, là tiểu tạp chủng sinh ra bên ngoài ! Tôi muốn lấy đi tài sản Jeon gia, khiến họ cửa nát nhà tan, thì sao chứ ?"

Kook tùy ý thổ lộ nỗi ủy khuất bi phẫn của mình, không nghĩ dáng vẻ của mình trong mắt Kim Taehyung lại như con chó nhỏ sủa loạn chỉ vì bị chủ nhân bứt bỏ, trong đôi mắt chỉ có ủy khuất và ủy khuất khiến người ta thương tiếc, muốn ôm vào lòng.

"Anh không tiện xuất hiện trước mặt họ, không hề cố ý nghe lén !"

Anh kiên nhẫn giải thích, giọng nói áy náy không hề tỏ vẻ, ánh mắt trong suốt nhìn về phía cặp mắt mọng nước của cậu.

"Tôi tin em không có đẩy cô ấy !"

Đối mặt với sự nghi ngờ trách cứ của mọi người, cậu có thể giả vờ kiên cường không rơi lệ, đem tất cả mọi khinh bỉ giễu cợt ngăn ra bên ngoài thế giới, nhưng khi gặp Kim Taehyung cậu mới phát hiện, nhiều năm qua bức tường thành cứng ngắc trong lòng cậu khi gặp anh lại trở nên yếu ớt.

Sự dịu dàng của anh khiến cậu không chống đỡ nổi, nhưng cũng vì sự dịu dàng đó mà khiến cậu sợ, thấp thỏm lo âu, sợ anh nhìn thấu thế giới của cậu, phơi bày bản thân trước mặt người xa lạ.

"Kim Taehyung , lấy lại sự thông cảm của anh đi, tôi không cần !"

Cố gắng chống đỡ bức tường thành đang bị anh làm cho cảm động, thu hồi lại ánh mắt,
Kook dứt khoát xoay người, không để ý đôi chân đau, muốn bỏ chạy.

Nói cậu nhát gan cũng được, yếu đuối cũng được, cậu không muốn nhìn Kim Taehyung nữa, không muốn đối mặt với sự dịu dàng của anh.

Anh đối với bất kì người nào cũng lễ độ và ôn nhu, cậu không lạ gì nữa, một Kang Pong In đã khiến cậu thương tích khắp người, nếu lại thêm một Kim Taehyung, nhất định cậu sẽ vạn kiếp bất phục.

Cậu chạy trối chết, sau lưng là tiếng bước chân không ngừng nghỉ, không hề rối loạn, giống như dung túng cho sự càn quấy của cậu .

"Kim Taehyung, anh không cần…"

Kook ảo não dừng lại, quay đầu, nghênh đón cậu là một lông ngực ấm áp mang theo mùi hương bạc hà của phái nam.

Hai cánh tay cánh tay rắn chắc của Kim Taehyung vòng lấy cậu, khớp xương rõ ràng nhẹ che lấy ót cậu , ôn nhu dịu dàng, sợ dọa cậu sợ.

"Kim Taehyung, anh…. Tôi không cần sự cảm thông…"

Bàn tay của anh không để cậu cự tuyệt áp đầu cậu vào vai anh, bên tai là giọng nói réo rắt của anh : "Tại sao em không thể tỏ vẻ yếu ớt một chút ?"

Yếu ớt ? Cậu có thể sao ? Thực tế phũ phàng có để cậu yếu ớt không ?

Hai mươi năm qua, không có ai nói với cậu : Jeon Jung Kook , cậu có thể yếu ớt, có thể dựa vào ai đó.

Người phụ nữ kia - là mẹ của cậu chết đi, cũng mang đi tình yêu của cậu . Một mình ở trong căn hộ, trong bóng tối, một đứa trẻ bốn tuổi không có ai ôm vào lòng an ủi, làm bạn với cậu chỉ là bóng đêm vô tận.

Cậu phải kiên cường, không thể phụ thuộc vào ai !

Lòng tin mấy năm qua khi đứng trước mặt ngày đàn ông này lại bị anh lật đổ, vì anh nói : "Jung Kook , tại sao em không thể tỏ vẻ yếu ớt một chút ?"

Ở trước mặt Kang Pong In, cậu là người tự tin, luôn lạc quan khích lệ anh , chưa từng tỏ vẻ yếu đuối, Kang Pong In lúc nào cũng lạnh lùng ,cho nên cậu lựa chọn mang niềm vui lại cho anh."

Nhưng còn nỗi đau , vết thương của cậu ? Bao lâu tích lũy, bao lâu che đậy, mới có thể tìm được một chỗ ấm áp khiến cậu bình tĩnh điều trị sự cô tịch của mình.

Tâm của Kim Taehyung cậu không nhìn ra, người đàn ông này sâu không lường được khiến cậu cảnh giác tránh xa, nhưng anh lại dễ dàng công phá pháo đài của cậu , đạp nát mọi kháng cự.

Lần đầu tiên, không hề suy nghĩ đến hậu quả, không so đo với người lạ, nhắm mắt để mặc anh ôm cậu .

"Tại sao lại tin tưởng tôi ?"

Trên áo sơ mi rừng giọt lệ nóng hổi rơi xuống, từng giọt từng giọt, vào xuống ngực, ánh mắt của V thất thần nhìn về hướng ánh đèn đường xa xăm.

Cánh tay siết chặt lấy cậu , trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn xuống hai má ửng đỏ của cậu , giọng nói êm ái không dễ dàng phát hiện.

"Bởi vì tôi biết Jung Kook chỉ là một tiểu quỷ nhát gan ."

Ở trong ngực anh vang lên âm thanh nức nở quật cường : "Anh mới là tiểu quỷ nhát gan !"

Anh không phản bác, chỉ câu môi, tay lại siết chặt.

"Tôi dẫn cậu đi thoa thuốc !"

Lần này cậu cũng không làm trái ý anh, gật đầu, gương mặt nhỏ vương đầy nước mặt tựa như con mèo nhỏ lem luốt.

Cánh tay V đặt lên vai Kook , khiến cho cảm giác lạnh lẽo được lấp đi, nhìn thấy cậu không nhận ra thì hàng lông mi dài của anh vui vẻ nhấp nhát, kéo cậu về bệnh viện .

Nhìn theo bóng lưng cao ráo, Kook giương hai tay đan vào nhau, cảm giác lạnh xua đi ít nhiều. Coi như đây là chút dịu dàng ngắn ngủi, cậu cũng không muốn bỏ ra, là cảm giác được ai dó quý trọng, cậu không muốn mất đi.

Kim Taehyung ... cám ơn anh…

....

"Jeon Pan Ro , tôi muốn ông chọn, một là tôi và Hye Soo hai là nó !"

Tiếng thét phẫn nộ chui vào lỗ tai, Kook đang chìm trong giấc mộng liền mở mắt tỉnh táo.

Nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà màu hồng, Kook hơi nhức đầu, tối hôm qua Kim Taehyung đưa cậu về nhà, sau đó cả đêm cậu mất ngủ vừa chợp mắt không bao lâu liền bị tiếng ồn đánh thức.

"Con gái tôi ở bệnh viện sống dở chết sở, nó thì khỏe rồi, sáng sớm…"

Jeon Yi Han kích động trách mắng, giọng nói the thé, cho dù cách một cách cửa phòng , Kook vẫn có thể nghe được sự khinh thường.

Jeon Pan Ro vẫn không nói, trong cả căn biệt thự chỉ có tiếng của Jeon Yi Han , rồi tiếng đồ sứ vỡ nát vang lên.

Kook căng thẳng, vội từ giường bò dậy, không để ý tới mặc áo khoác, mặc bộ đồ ngủ vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.

Vừa bước chân xuống lầu, Kook thấy bên trong phòng khách chiếc bình hoa cổ mà Jeon Pan Ro thích nhất bị ném bể trên sàn, bên sofa khay trà bị hất nằm lăn trên đất, Jeon Yi Han  vẻ mặt đằng đằng sát khí ngồi trên salon, còn Jeon Pan Ro sắc mặt cực kì khó coi đứng bên cửa sổ.

"Nó đợi không nổi nên cần đàn ông ? Chị nó còn chưa chết, nó đã muốn đám cưới trước ?"

Những lời nói hà khắc của Jeon Yi Han khiến cho bàn tay nhỏ của Kook đang vịn cầu thang cứng đơ, ánh mắt liếc qua mấy hộp quà mừng, cậu đã có đáp án.

Đôi môi cong lên chế giễu, không ngờ có người vừa biết cậu là thiếu gia của Jeon Thị trong vòng 24 giờ liền tới làm quen , muốn cùng cậu kết liền cành !

"Bà có thể không nói đạo lý như thế sao ? Những người đó chẳng qua tới nhà ta cầu thân, bà có cần phải đuổi họ ra ngoài hết không ?"

Jeon Pan Ro không thể im lặng cau mày, trầm giọng nói đạo lý với Jeon Yi Han , khẽ chếch mắt liền thấy Kook nằm trên cầu thang, không khỏi sửng sốt.

Jeon Yi Han nhận ra gì đó, theo ánh nhìn của Jeon Pan Ro , vừa thấy Kook lửa giận trong mắt bùng lên kèm theo hận ý, từ trên ghế bật dậy nhìn chằm chằm Kook lạnh lùng nói.

"Đứa con trong bụng Hye Soo đã không còn, mày vui rồi chứ ?"

Đứa trẻ không giữ được sao ? Kook cúi đầu, cắn môi phải trắng bệch, cho dù cậu phủ nhận đẩy Jeon Hye Soo , nhưng người khác cũng đâu tin.

"Anh tin…"

Bên trong tai vang lên giọng nam dễ nghe khiến cậu ngẩng ra, trong lòng đau đớn khó chịu từ từ nhớ lại gương mặt tuấn tú thanh nhã mà dịu đi, anh nói không sai, cậu không đẩy Hye Soo , cho nên không phải lỗi của cậu.

Thản nhiên chống lại Jeon Yi Han , Kook gằn từng chữ một : "Tôi không có đẩy chị ấy !"

"Không có đẩy ?" Jeon Yi Han như nghe thấy truyện buồn cười nhất trên đời, lạnh lùng cười nhạo, trong mắt hận không thể đem Kook xẻ ra cho hã giận : "Chẳng lẽ con gái tao lại hàm oan mày, tự mình lăn xuống lầu giết chết con mình sao ?"

"Yi Han !"

Jeon Pan Ro quát bảo Jeon Yi Han ngưng lại khiến bà thêm giận, vọt tới chân cầu thang, chỉ tay ra cửa, cáu kính quát Kook : "Cút ra ngoài, lập tức cút ra khỏi cái nhà này cho tao !"

" Bà dám ? Bà câm miệng !"

Jeon Pan Ro nổi giận, chạy tới, kéo tay Jeon Yi Han muốn đưa bà về phòng.

"Không cần đuổi, tôi sẽ tự đi !"

Cả hai người đang cải vã không ngờ Kook trả lời, đều nhìn về phía bóng lưng Kook đang rời đi, lẻ loi nhưng không mất đi kiên cường.

"Hhật sự con muốn sao ?"

"Hai mươi năm đủ rồi, tôi cũng đâu nợ Jeon Pan Ro ông cái gì, không cần thiết giúp ông nuôi đứa con riêng này nữa !"

Bên trong gian phòng, Kook lấy hành lý từ tủ quần áo ra, giống như trước, quần áo lần này rời đi so với lúc trước có nhiều hơn. Để ý đến đống y phục động tác chậm lại, ngước mắt nhìn căn phòng đã hơn nhiều năm, được trùng tu hoa lệ, tất cả vật dụng đều xa xỉ là của cha cho, nhưng tình thân trong căn nhà này đã không còn xa xỉ nữa

Cậu quay về là một sai lầm, khiến cho một gia đình hạnh phúc tốt đẹp xuất hiện vết rách ...

Jeon Pan Ro cam kết mang lại tình thân , nhưng quay đầu chỉ có tổn thương.

Khi Kook mang hành lý ra cửa , Jeon Pan Ro muốn nói lại thôi, mặt áy náy, đem chìa khóa nhét vào tay cậu.

"Đây là biệt thự của cha , con tạm thời ở đó đi !"

"Cha kêu tài xế đưa con đi !"

Jeon Yi Han không biết từ lúc nào đứng ở trên lầu, nhìn đôi phụ tử lưu luyến cuối cùng không kiềm chế được cơn giận trong lòng liền bước xuống lầu, nổi giận đùng đùng đi ra cửa.

"Nó là đại minh tinh còn sợ không tự nuôi nổi sao ? Cùng lắm thì học mẹ nó năm đó.."

Đôi môi đỏ mọng của Kook hé mở, giọng nói lạnh đi vài phần : "Không cho phép bà sỉ nhục mẹ tôi !"

"Mẹ mày ?" Jeon Yi Han trào phúng nói : "Tao làm sao quên được mày cũng được di truyền từ mẹ mày, mẹ mày chuyên câu dẫn đàn ông, bản tính này nói chính xác mày cũng được di truyền !"

Jeon Pan Ro nghe mẹ ruột của Kook bị nói thế trong mắt liền hỏng hốt, sau đó khôi phục tỉnh táo, đối với những lời nói khó nghe của Jeon Yi Han cũng không vui.

"Yi Han, chú ý thân phận của bà !"

"Tôi thì thế nào ? Tôi cũng không phải nói dối, mẹ nó làm ra chuyện đó còn sợ người khác nói sao ? Nhìn dáng vẻ như hồ ly tinh của nó, đúng là do trời sinh !"

Jeon Pan Ro giận không nhẹ, nghe Jeon Yi Han nói cũng không thể làm gì, chỉ cố sức kéo bà vào nhà, nhưng bà ta căn bản không nghe

Kook ngược lại bất giác cong môi, lúm đồng tiền như hoa liếc xéo hất ngược lại bà .

"Mẹ tôi ít ra còn được cha yêu, còn tốt hơn bà, ngay cả chồng mình cũng không quản được, cho dù có giữ lấy vị trí Jeon phu nhân cả đời cũng vô ích !"

"Mày !!"

Jeon Yi Han thẹn quá hóa giận, tức giận nâng đầu ngón tay, chưa kịp hạ xuống, liền bị tay Kook chộp lấy hung hăng đẩy ra.

Nhìn Jeon Yi Han lảo đảo người, Kook thẳng lưng : "Trong nhà này, người có thể đánh tôi chỉ có một, bà thì không xứng !"

Trong mắt Kook lấp lánh ánh sáng, không để ý gương mặt méo mó của Jeon Yi Han , mang giày chuẩn bị rời đi, đem chìa khóa trong tay đặt lên tủ giày.

"Jung Kook…"

Jeon Pan Ro muốn đuổi theo, lại bị Jeon Yi Han kéo lại : "Sao ông có thể bất công với Hye Soo như vậy !! Nó cũng là con ông mà !"

Kook nghe tiếng tranh chấp không ngừng nghỉ sau lưng, bước chân tăng nhanh, đi qua chiếc xe Jeon Pan Ro đã chuẩn bị, ra thẳng cửa biệt thự.

"Này !"

Bên ngoài khu biệt thự, một chiếc xe màu bạc thể thao dừng bên đường, người con trai trẻ tuổi mặc bộ đồ màu xám, gương mặt tuấn tú thấy Kook liền mỉm cười.

Kook nhìn chằm chằm Ahn Ji Suk đang lười biếng tựa vào xe hơi kinh ngạc, anh ta sao lại ở đây ? Hình như ở thành phố Seoul này anh ta đâu có mua biệt thự ?

Ahn Ji Suk xấu xa chớp mắt, đồng tử lưu chuyển : "Cậu có cần đi nhờ xe không ?"

Từ đây đến thị trấn cũng còn một đoạn xa, xe lại không thể bắt được, nếu đã cự tuyệt cha , giờ lại cự tuyệt Ahn Ji Suk thì kế tiếp kẻ chịu thiệt là cậu ...

Giơ hành lý lên, trực tiếp vòng qua đầu xe, mở cửa không khách khí ngồi vào.

Ahn Ji Suk sửng sốt trong lòng đang tính mở miệng thuyết phục Kook lại thấy cậu xoay người ngồi vào bên cạnh ghế của tài xế, khóe miệng cong mở rộng, mở cửa lên xe.

"Ahn Ji Suk , cám ơn !"

Ahn Ji Suk đưa mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kook .

"Anh không phải hồng thủy mãnh thú, tại sao lúc nào em cũng tránh anh vậy ?"

Đối với câu nói đùa của Ahn Ji Suk Kook hơi kinh ngạc, chẳng lẽ mình phải làm rõ ràng sao ? Cậu thừa nhận mình không có hảo cảm với tên Ahn Ji Suk này , anh ở trong giới giải trí là công tử ăn chơi số một cũng đã khiến cậu cách xa.

Nếu không phải quay phim , cậu cầu nguyện cả đời này đừng gặp người như thế.

Thấy Kook im lặng, Ahn Ji Suk cười giỡn nói : "Sáng nay anh có tới nhà em tặng quà , em có vừa mắt không ?"

"Tặng quà ?"

Kook nhíu lông mày, khó hiểu nhìn anh.

"Từ tối qua khi thân phận thiếu gia Jeon Thị được phơi bày, đến sáng nay, xe ra vào khu biệt thự của cha em không dưới mười chiếc !"

Ahn Ji Suk nói như nhìn thấy toàn bộ, thờ ơ nhìn sắc mặt không vui của Kook .

"Trên tạp chí đều là hình em, cứ tiếp tục như vậy, em có thể tự ra một quyển chuyên mục bát quái !"

Cậu cũng biết phản ứng sau khi công khai thân phận thiếu gia , nhưng lại vượt qua dự tính, chỉ một đêm đã có nhiều gia đình danh giá tới cầu thân, xem ra sáng nay Jeon Yi Han nổi giận cũng không phải không có đạo lý.

"Mặc dù đám công tử cùng tình nhân trước của em không bằng nhưng bàn về tiền tài quyền thế thì không hề thua kém, phụ nữ nào cũng ái mộ hư vinh, em thử chọc tức tên đàn ông kia xem, từ đám công tử đó chọn lấy một người, ở trước mặt anh ta.."

"Ahn Ji Suk !”

Anh còn muốn nói tiếp lại bị cậu không khách khí cắt ngang, từ kính chiếu hậu có thể thấy đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm,

"Cám ơn anh cho tôi đi nhờ xe, bây giờ dừng lại, tôi muốn xuống xe !"

AhnJi Suk như không nghe thấy lời cô, chuyển tay lái vượt qua ngã tư, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười tà mị.

"Jung Kook , là như vầy, anh cảm thấy hai chúng ta vẫn xứng đôi nhất, anh là ảnh đế, hai ta xưng bá có ai dám nói chữ không ?”

Ahn Ji Suk càng nói àng quá đáng, không để ý đến sắc mặt sa sầm của Kook , dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.

"Tên đàn ông trước kia của em cùng với đám công tử giàu có kia cũng là cùng một loại người, đám người đó sống trong thế giới nhìn sự vật theo cách của mình, giá trị của vật chất rất quan trọng, nhất là người mình muốn ở chung cả đời !"

"Em và anh chúng ta mới cùng một loại người !"

Cuối cùng cũng nói đến trọng tâm !

Kook giễu cợt hừ lạnh, nhìn về trước không có tia ấm áp : "Chúng ta khác nhau một trời một vực , vĩnh viễn không cùng một loại người !"

"Không thử qua làm sao biết ?"

Giọng nói tự tin của anh khiến cậu khó chịu, hàm tiếu nói : "Lòng dạ của anh thay đổi, trong tay có muôn hoa, phiến lá không dính thân, còn tôi dù khát nước ba ngày cũng chỉ lấy một muôi !"

Nhìn thấy anh có ý phản bác , Kookliền ngăn cản.

"Đừng nói anh sẽ sửa, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người trong giới nghệ sĩ bị anh vứt bỏ còn thiếu sao ? Vụm trộm sẩy thai không biết mấy người, tôi không có vinh hạnh trở thành một trong đám người đó !"

Kook nói những lời đó không để Ahn Ji Suk có chút mặt mũi, một một câu đều cay độc, sắc mặt anh ta từ trắng thành đen rồi xanh, thắng xe, Kook cả người ngã về trước, giây thắt an toàn kéo cậu về chỗ cũ.

"Tới rồi !"

Kook không khách khí, cởi dây an toàn, kéo hành lý mở cửa xe bước ra .

"Suy nghĩ một chút, ở bên anh !"

Ahn Ji Suk bất đắc dĩ nói, ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng Kook có chút giận, bàn tay dùng sức đập mạnh vào tay lái, tiếng kèn vang lên tận chân trời khiến Kook đang ngửa đầu ưỡn ngực cũng run lên.

Ahn Ji Suk sắc mặt đột phiến khôi phục vẻ phong lưu, trong đôi mắt phượng lóe lên tia quỷ dị.

"Jung Kook , em không phải là không có nơi để yêu sao ?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro