Ngã cầu thang !!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài tiếng la kinh ngạc, Kook thấy trời đất rung chuyển nhưng không hề ngã đau xuống sàn như dự tính, eo thon bị ai đó giữ lấy, bàn tay trắng bị kéo lại, xoay ngược, bất ngờ ôm cậu vào lòng.

Cánh tay theo bản năng tìm cảm giác an toàn, hai tay vòng lấy cổ, đầu áp vào lồng ngực, một mùi bạc hà thơm ngát thoang thoảng quanh mũi.

"Có sao không ?"

Giọng nam trong suốt ân cần hỏi .

Kook như không nghe được, đôi mắt ửng đỏ, chăm chú nhìn theo bóng lưng đã đi xa. Áp chế sự nghèn ngào nơi cõi lòng .

"Buông ra !"

Giọng nói lạnh lùng không hề cảm kích ân nhân cứu mạng, cố gắng kiềm chế sự khó chịu và giận dữ.

Nhưng đôi bàn tay to kia vẫn không thu lại theo lời cậu vẫn che chở lấy cậu trước ngực.

"Chân của cậu sao lại cứng ngắc như thế ?"

Kook tức giận xô đẩy người đàn ông ôm mình, ngẩng đầu, không phải là gương mặt bất mãn mà là gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười như có như không của V .

"Chân của cậu xem ra bị trật rồi, để tôi dẫn cậu sang kia !"

Âm thanh của anh réo rắt mà ôn nhu khiến người khác trầm mê, nhất là khi cậu vừa chọn lựa bỏ đi ai đó, không muốn khống chế bản thân chỉ muốn giữ chặt cảm giác ấm áp này.

Kook hoảng hốt nhìn V , anh không giận , tác phong nhanh nhẹn như mọi ngày, mỉm cười lạnh nhạt.

Anh đang tính ôm cậu thì cậu lại đẩy ra, cự tuyệt ý tốt của anh.

"Không cần, để tự tôi !"

Dù Kook quả thật rất khó khăn cũng không muốn tùy tiện tìm ai đó an ủi bản thân

"Được !" Anh nhân nhượng, ngũ quan nhu hòa, dáng vẻ tao nhã quá mức khiến cậu phải nhíu mày.

Nhìn chằm chằm V , tâm trạng đang quay cuồng của Kook dần bình tĩnh, đối với anh cũng áy náy.

"Tôi không muốn giận cá chém thớt, chuyện lúc nãy, cảm ơn anh đã kéo tôi !"

Bình tĩnh dùng hòa khí nói cám ơn, dưới ánh đèn mê hoặc cậu chịu đựng vết thương nơi mắt cá chân, khó khăn bước ra ngoài không cần sự giúp đỡ của anh.

Trong sàn khiêu vũ, một người đàn ông mặc bộ đồ tây trắng lẳng lặng đứng đó, không ít thiên kim tiểu thư bước vào sàn nhảy mời khiêu vũ nhưng anh vẫn lễ độ cự tuyệt, đôi mắt sắng rực thâm thúy không hề rời khỏi bóng người màu đỏ.

"Chẳng lẽ không thể giả vờ yếu ớt một chút sao ?"

Nhẹ thở dài, hướng về phía bóng người mỹ lệ, V khẽ nhép miệng, không mất phong độ lần lượt từ chối những lời mời , rời khỏi sàn nhảy.

Vừa xoay người rời đi, trái tim Kook đã rơi vỡ xuống đất.

Bí mật rời khỏi hội trường Kook nhịn đau nơi mắt cá chân từ từ đi tới phòng rửa tay. Lúc cậu rời khỏi đó, ánh mắt phức tạp của Jeon Pan Ro vẫn quấn lấy, Kook cười khổ tựa vào tường, lông mi run rẩy che dấu đi cô đơn trong mắt.

Cậu không muốn nhận sự giúp đỡ của Kim Taehyung phần lớn là vẫn sợ hiềm khích, dù sao anh cũng là bạn trai trên danh nghĩa của Jeon Hye Soo . Cậu không muốn mang tội cướp người yêu của kẻ khác, cậu tình nguyện chịu khổ cũng không muốn tiếp nhận ý tốt anh .

"Jung Kook !"

Giọng nữ dịu dàng ẩn chứa cơn giận vang lên phía sau, ánh mắt Kook trầm xuống, kiềm đi nỗi đau trong trái tim bước chân vội vàng đi về trước.

Nhưng người phía sau cũng không có ý định bỏ qua cho cậu, tiếng giày cao gót nện xuống không ngừng nghỉ rồi ngăn trước mặt cậu.

"Jung Kook , em rốt cuộc muốn thế nào !"

Hye Soo tức giận chất vấn, đôi mắt diễm lệ bị lửa giận hừng hực thiêu đốt, giống như người đứng trước mắt không phải là em trai mà là kẻ địch thù sâu như biển.

"Chị nghĩ nhiều quá rồi, xin tránh ra cho !"

Kook lạnh lùng đáp trả với cơn giận của Hye Soo , không kiêu ngạo không tức giận nói.

Muốn đi về trước, Hye Soo lại không chịu bỏ qua cố tình gây phiền toái cho cậu không để cậu bỏ đi.

"Tránh ra !"

Không kiềm được khẽ quát, sự kiên nhẫn của Kook như được khảo nghiệm. Đối với Hye Soo chút tự tôn còn sót lại của cậu đã không còn, lúc Hye Soo cướp đi Kang Pong In , giữa cậu và Hye Soo đã không còn tình chị em.

"Jung Kook, đừng tưởng rằng em làm vậy Pong In sẽ quay về bên em, ba năm trước em không có được trái tim của anh ấy, thì ba năm sau dù em là thiếu gia Jeon Thị em cũng không lọt vào mắt anh ấy !"

Hye Soo nói xong tỏ vẻ đắc ý, đôi môi đỏ tươi sơn nước càng sáng bóng, đôi lông mày nhướng lên đầy khinh thường, tay để lên tóc. Hành động đó trong mắt Kook chỉ là sự ghê tởm.

"Dù không lọt vào mắt của anh ấy cũng không cần chị phán xét, ít nhất lúc này, cha cố ý tác hợp em và Kang Pong In còn chị..." Kook cười lạnh, môi đỏ mọng cong lên : "Chỉ là đứng sang bên !"

Cậu không muốn cố ý khoe tình cảm của cha dành cho mình , chẳng qua là không muốn để Hye Soo sỉ nhục như vậy, vì Kang Pong In và Hye Soo cậu đã mất đi tôn nghiêm, lúc này cậu cũng nên phản kích nếu không cậu đúng là tên ngốc .

Sắc mặt Hye Soo cứng đờ, phẫn hận nhìn chằm chằm Kook đôi mắt như hờn giận trách cứ.

Hye Soo giận quá mà cười, cười đến xinh đẹp : "Nhưng mà làm sao bây giờ, người Pong In yêu là chị !"

Tay tựa vào tường nắm thành quyền, vết thương lại nhói đau, Kook cắn răng nói : "Tình cảm cũng tốt thật, từ khi nào chị của em đi làm tiểu tam mà còn không biết xấu hổ, nếu muốn danh chính ngôn thuận , đứa em trai như em không ngại lên tiếng chào hỏi !"

Chị muốn làm tiểu tam, em còn không thành toàn cho chị sao ?

Lúc này Kook bị cơn giận cùng không cam lòng che phủ, nói ra không nghĩ tới hậu quả, chỉ muốn ở trước mặt Hye Soo đấu võ mồm.

Cứ nghĩ Hye Soo không cam chịu yếu thế phản bác nhưng cậu đã suy nghĩ sai, sắc mặt Hye Soo đại biến khiến cậu không kịp phản ứng.

Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ vẻ u sầu, hai mắt hồng hồng nhìn Kook như bị ủy khuất, đứng trước mặt Kook giống như con thỏ nhỏ bị làm cho sợ hãi.

"Jung Kook , chị chưa từng muốn làm người thứ ba, nhưng với anh ấy chị không thể buông tay, xin lỗi em !"

Hye Soo đột nhiên vươn tay kéo Kook .

Kook không khách khí hất ra, trên gương mặt sáng sủa chỉ là sự chán ghét.

"Không muốn ? Chị vừa về nước thì leo lên giường Kang Pong In, chẵng lẽ anh ấy cầm dao kề cổ chị sao ? Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như chị !"

Ngay cả bản thân cũng bị lời nói của mình làm cho chấn động, Kook liếc nhìn dáng vẻ ủy khuất muốn khóc của Hye Soo cảm thấy lời mình mắng lúc nãy thật có lỗi, hừ lạnh một tiếng , không để ý tới Hye Soo nữa, tựa vào vách tường bước đi.

"Em không phải nói yêu Pong In sao ? Yêu anh ấy thì cho anh ấy tự do, đừng trói buộc anh ấ !"

Nghe giọng nói nhu mỳ của Hye Soo , từ yêu phát ra từ miệng Hye Soo đối với Kook cảm thấy thật châm chọc !

Không để ý đến Hye Soo , Kook khó khăn đi về trước, bước xuống bậc thang thứ nhất phòng rửa tay nằm dưới tầng trệt.

"Jung Kook em đừng nghĩ có cha làm chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm !"

Không nghĩ Hye Soo kiên quyết đuổi theo, một đôi tay trắng bắt lấy tay Kook dùng sức rất mạnh khiến Kook bị đau.

Kook nhìn Hye Soo làm càng, chân mày nhíu lại.

"Không cần chị xen vào !"

Kook đẩy tay Hye Soo , chỉ là muốn thoát khỏi cô ta rõ ràng không dùng bao nhiêu sức, nhưng trên hành lang một tiếng thét chói tai vang vọng giữa không trung, Hye Soo từ trên cầu thang ngã xuống.

Sững sờ quên cả rút tay về Kook không thể tin được nhìn Hye Soo lăn xuống dưới bậc thang, chưa kịp phản ứng, thì bên má trái đã đau rát.

Hai gò má ngà trắng trở nên sưng đỏ, kết hợp với chỗ đau nơi mắt cá chân khiến cậu hận không thể ngã xuống.

"Cút ngay !"

Tiếng rống giận dữ làm màng nghĩ cậu rung lên, Kang Pong In đột ngột xuất hiện để cho cậu như bị gáo nước lạnh dội xuống đầu, chỉ mặc anh nặng nề đẩy cậu ra, nhìn anh hốt hoảng lao xuống lầu.

Gương mặt nhỏ nhắn của Hye Soo không còn chút máu, hai tay ôm chặt bụng dưới, dưới váy giữa hai chân trắng, máu tươi như hồng thủy tràn ra nhuộm trên lớp trải sàn màu vàng.

Đôi mắt Kook co lại, thân hình khẽ động, cúi đầu nhìn tay mình không thể tin mình vừa làm thế. Cậu rõ ràng không dùng sức, không hề muốn đẩy Hye Soo , chỉ cần cô ta giữ lấy tay vịn là có thể đứng lại !

Kang Pong In trước sau vẫn lạnh lùng ôm Hye Soo vào lòng hôn lên chiếc trán đang đầy mồ hôi lạnh của cô tự lẩm nhẩm : "Đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay !"

Kook đứng trên cầu thang nhìn hành động thân mật của hai người không những không khiến cậu ghét mà lại khiến cậu khủng hoảng.

"Tôi...Tôi không có..."

Muốn giải thích nhưng chỉ đổi lấy đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu đôi mắt lạnh lẽo, từ hận thù còn là chán ghét.

"Cậu cho rằng làm vậy sẽ có được tôi sao ? Tôi cho cậu biết, nếu đứa con của Hye Soo không sao thì tốt, nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến cậu trả giá !"

"Em không cố tình đẩy chị ấy, là tự chị ấy ngã xuống !"

Vội vàng giải thích, anh không hề tin cậu ngược lại ánh mắt nhìn càng thâm độc.

Cơn đau trên mặt và chân lúc này không thể sánh bằng tiếng tim đập, Kook dù trăm miệng cũng không cách nào bào chữa, bên tai là lời tuyệt tình của Kang Pong In .

"Dù không có Hye Soo , Kang Pong In tôi cả đời này, cũng không yêu loại lòng dạ ác độc như cậu !"

Trơ mắt nhìn anh ôm Hye Soo bỏ đi .

Kook nhìn theo bóng lưng vô tình kia, mất đi cả sức lực tựa vào lan can, trên gương mặt chỉ còn lại bi ai, cùng nỗi ai oán bị hoài nghi.

Giải thích thì ích lợi gì, anh sẽ tin cậu sao ?

Nhưng cậu không cố ý , cậu cũng không muốn làm tổn thương đến tính mạng cô ta !

Thất thần quay về hội trường, trên mặt vẫn đau rát, Kook không còn chút tri giác, hai chân chết lặng bước từng bước một. Bữa tiệc thật náo nhiệt, quan khách mặc quần áo sang trọng vui vẻ nói chuyện Kook nhìn một cái liền thấy Jeon Pan Ro, còn bên cạnh ông là Jeon Yi Han.

Kook bị người ta đụng vào, trên vai đau nhói, là tài xế của Jeon Pan Ro vẻ mặt lo lắng chạy vào, ghé vào tai Jeon Pan Ro nói vài câu.

Sắc mặt ông liền biến sắc, chén rượu trong tay run lên, ngay sau đó hai mắt nhìn về Kook đang đứng yên tựa vào tường.

Kook lạnh người lui về sau, tay chống vào cửa đỡ lấy thắt lưng khiến cho nỗi bất an thể hiện ra.

Jeon Yi Han sau khi nghe Jeon Pan Ro nói, trên mặt liền tái nhợt, trong chớp mắt nhìn về phía Kool bằng đôi mắt sắc bén như lưỡi dao đầy oán hận, không để ý tới sự ngăn cản của Jeon Pan Ro liền chạy ra ngoài.

Jeon Pan Ro đuổi sát Jeon Yi Han , lúc đi ngang qua cửa thì thất thần nhìn Kook , thở dài rồi chạy ra ngoài. Bên trong tiệc liền xôn xao, chủ tiệc đột nhiên bỏ đi, thần sắc hốt hoảng khiến người ta sinh nghi.

"Các vị, Jeon chủ tịch và phu nhân có việc gấp phải đi, xin các vị thông cảm !"

Trợ lý của Jeon Pan Ro giải thích, giải quyết không ít hiểu lầm, bữa tiệc lại khôi phục không khí hoạt náo. Không ai chú ý tới, bóng người mặc vest đỏ đã biến mất.

Dưới ánh đèn của khách sạn, một bóng người tập tễnh đi ra đường, hai chân co lại, nhiều lần thiếu chút nữa ngã xuống trên đất.

Tiếng thắng xe vang lên trong không khí, Kook ngẩng đầu thì thấy chiếc xe Lamborghini ngừng trước mặt cậu .

Cửa sổ xe hạ xuống để lộ tài xế , hai gò má tuấn tú nho nhã.

"Jung Kook !" V thanh nhuận gọi một tiếng, đôi mắt ôn hòa nhìn lướt Kook :"Đi đâu vậy ? Tôi đưa cậu đi !"

Nhìn sắc mặt lạnh nhạt của V , Kook dần bình tĩnh , nỗi hoảng sợ trong lòng cũng từ từ tiêu tán.

"Có thể đưa tôi đến bệnh viện không ?"

V nhìn ánh mắt cầu xin của Kook , lông mi dài màu đen nhảy lên, mở cửa xe, ánh mắt nhìn mắt cá chân Kook rồi lại thấy được đôi gò má sưng đỏ của cậu thì đột nhiên sa sầm mặt, giữa hai lông mày xuất hiện nếp uốn.

Kook ngồi xuống ghế, nhìn cách bày biện thô sơ giản gọn bên trong xe, không nhịn được giục : "Taehyung , anh lái xe nhanh một chút đi !"

V mím môi, đạp ga như cậu mong muốn, tăng tốc xe.

"Anh đi đâu vậy ?"

Kook khó hiểu nhìn V dừng xe bên đường, đi một hồi không phải là tới bệnh viện, muốn hỏi anh nhưng anh đã đóng cửa xe ngăn cản giọng nói chất vấn bên trong xe.

Kook nhìn chằm chằm V , trong lòng nóng nảy, bất an, mơ hồ có vẻ phiền muộn. Anh ta đi đâu ? Sao lại để mình cậu ở đây, có ý gì chứ ? Nếu không thể đưa cậu đi, vừa rồi sao lại để cậu lên xe ?

Nghĩ tới, Kook lại ủy khuất, Kang Pong In vô tình với cậu , chẳng lẽ ngay cả người lạ như anh cũng tùy tiện đối xử thế với cậu ?

Giận dỗi mở cửa xe, cảm giác lạnh liền xộc thẳng vào, Kook cứng rắn đóng cửa xe lại, xoay người bỏ đi.

Cậu không cần xe của anh, trên cõi đời này vẫn còn một loại xe gọi là taxi. Tức giận chịu đựng cơn đau chân, nhất định vươn tay ra, thì ngay lập tức bị tay ai đó giữ lại rất chặt, không để cậu nhảy thêm một bước.

Vùng vằng muốn thoát đi, ngược lại làm cho sức lực kia càng to hơn.

"Làm gì a, anh !"

Trái tim Kook cũng phiền não, quay người lại, ảo não quát to, đôi mắt sáng mở to, đôi môi đỏ mọng vì tức giận mà mím chặt, hai má cùng lỗ mũi bị lạnh làm hốc đỏ lên, mang theo chút ngây thơ.

Mái tóc đen của V trở nên xốc xếch, bộ tây trang đè nén sự phập phồng nơi lồng ngực, hơi thở tươi mát mang theo sự hổn hển, nhưng đôi mắt đen vẫn bình thản như nước.

Nhìn thấy vẻ uất ức trong mắt Kook , đôi môi vẽ lên độ cong, không quan tâm đến cơn giận của cậu , anh không nói gì cả, chẳng qua kéo cậu quay về bên xe.

Trong khi đó Kook không phải không phản kháng, nhưng đối với V nó không có chút uy hiếp.

"Anh nghĩ gì vậy, tôi cần đến bệnh viện gấp !"

Kiên nhẫn bị mài mòn, Kook hô to, nhưng vẫn bị anh tự quyết định mở cửa xe, đẩy vào.

"Anh..."

"Cầm lấy ! "

Đôi môi đỏ mọng của Kook hé mở, ánh đèn xe mờ mờ, đôi mắt sáng như sao nhìn cây kem trên tay, chớp mắt vài lần vẫn không hiểu.

V đóng cửa lại lên xe, không khí bên trong xe ấm áp cũng khiến sự cứng ngắc giữa hai người trở nên hòa hoãn.

"Anh ăn kem sao ?"

Kook giơ cây kem lạnh như băng trong tay lên, thật khác qua mức, giống như đang nhìn quái vật với gương mặt thanh tú thoát tục. Theo suy nghĩ của cậu , một công tử cao quý nho nhã thì không nên ăn đồ của trẻ con.

Khóe mắt V mỉm cười, ánh mắt quét qua nhìn vẻ mặt ngây thơ của Kook trong lòng thầm than, ngay cả anh cũng không hiểu.

"Ở hiệu thuốc không có đá, cậu dùng thứ này áp lên mặt, tới bệnh viện sẽ thoa thuốc sau"

V nghiêm túc lái xe, không nhìn Kook , lời nói hết sức tùy tiện, không có vẻ ân cần hay lấy lòn lại khiến cho lòng Kook như có gì đó chạm vào, quên cả phản ứng ngơ ngác duy trì động tác.

Cảm giác muốn giễu cợt anh trong nháy mắt liền biến mất, cây kem lạnh đấu đầu ngón tay lại làm cậu không khỏi ấm áp. Thì ra, được người khác quan tâm là như vậy, dù chỉ là người xa lạ... Anh lúc nãy đi ra ngoài để mua kem cho cậu...

"Xin lỗi ... "

Đột nhiên nghe cậu nói xin lỗi, lông mày V nhướng lên , đôi mắt đen hướng về trước lưu chuyển nụ cười.

"Jung Kook !"

"A ?"

Đột nhiên gọi tên khiến Kook không biết làm sao, cầm kem thoa mặt tay run lên, bên tai là tiếng cười của anh.

"Bệnh viện nào ?"

...

Trên hành lang yên tĩnh của bệnh viện vang lên tiếng bước chân thưa thớt, xen kẽ với tâm trạng vội vàng chứng tỏ người đó khẩn trương.

Kook hỏi khoa phụ sản ở đâu, không dùng được thang máy liền trực tiếp chạy lên lầu năm, vì vận động mà hơi thở dồn dập. Khi cậu đứng ngay cửa hành lang hai chân liền run lên, vết thương nơi mắt cá chân khiến cậu đổ mồ hôi lạnh.

Ở phía đầu kia có một cánh cửa ghi : "Phòng phẫu thuật", hành lang âm u đầy mùi thuốc sát trùng, còn cả mùi thuốc lá mơ hồi, Kook nhìn chăm chú vào bóng người, hai chân cứng đơ.

Cậu nói cậu không có đẩy Jeon Hye Soo , nhưng do xảy ra tranh cãi với cậu chị ta mới ngã xuống cầu thang, Kang Pong In cũng nhìn thấy và quả quyết là cậu làm. Những người khác liệu có phải cũng nghĩ như thế ?

Tiếng giày chạm xuống sàn phát ra âm thanh, khiến ba người đang đứng trước phòng giải phẫu chú ý.

Một màn thuốc lá mờ ảo che phủ, hai ánh mắt đều lạnh lùng nhìn sang, vừa phát hiện ra ai tới trong đôi mắt như phun ra lửa, đôi môi mỏng đóng băng thành tuyết ẩn chứa hận ý.

Kook tựa vào vách tường, nhìn Kang Pong In im lặng uống thuốc. Dáng vẻ kiêu căng bất tuân nay lại trở nên cô đơn chán nản, vừa thấy cậu trong đôi mắt đã đầy tia máu, sát khi âm trầm giận dữ như muốn tiến lên phanh thây cậu thành hàng trăm mảnh.

"Mày tới đây làm gì ?"

Tiếng nói sắc nhọn chất vấn của Jeon Yi Han cất lên, trên gương mặt cao quý diễm lệ đằng đằng tức giận, tay vòng trước ngực nắm thành quyền.

Kook muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì, giải thích sao ? Hay xin lỗi ? Nhưng liệu họ có chấp nhận ?

Jeon Pan Ro chặn lại ánh mắt thâm độc của Jeon Yi Han , thân hình cao lớn chắn trước mặt Kook khiến cậu cảm thấy an ủi.

"Jung Kook, nơi này có cha và mẹ là được rồi con về trước nghỉ ngơi đi !"

Kook rõ ràng biết cha sợ Jeon Yi Han làm khó cậu , muốn để cậu rời khỏi nơi thị phi này.

"Nghỉ ngơi ? Con gái chúng ta còn đang nguy hiểm, nó là kẻ gây ra tội mà còn dám nghỉ ngơi ? "

Cậu chưa kịp phản ứng, Jeon Yi Han đã tức giận hét lên tiếng giận dữ vang dội khắp hành lam, người cũng mất đi lý trí hất Jeon Pan Ro ra, muốn xông lên đánh Kook nhưng Jeon Pan Ro đã nhanh tay giữ bà ta lại.

"Jeon Pan Ro, ông buông ra ! Mấy năm qua, tôi nhịn đủ rồi, không muốn nhịn nữa !"

Hình tượng quý phu nhân của bà biến mất, thân hình điên cuồng giãy giụa bị Jeon Pan Ro giữ lại, hai mắt hận thù như hồng thủy mãnh thú muốn nuốt sống Kook .

"Bà nổi điên đủ chưa ? Nơi này là bệnh viện, không phải là chợ bán cá, bà không biết xấu hổ nhưng tôi biết !"

Lời cảnh cáo của Jeon Pan Ro không những không có tác dụng chấn an, Jeon Yi Han nghe xong sắc mặt thêm khó coi động tác trên tay càng kịch liệt

"Ông muốn sỉ diện ? Ông nếu có sỉ diện thì năm đó đã không sinh ra thứ tạp chủng này, còn đưa nó về Jeon gia. Bây giờ thì tốt rồi, nó muốn hại chết Hye Soo , muốn độc chiếm tài sản Jeon gia, ai biết được mấy hôm nữa lại đến phiên tôi ?"

Kook  lảo đảo lui về sau, cơn đau nơi mắt cá chân kích thích thần kinh cô, nghe rõ mỗi câu Jeon Yi Han nói, từng chữ một.

Nhìn vẻ mặt giận dữ, lời nói thô lỗ của Jeon Yi Han , trái tim Kook rớt xuống vực sâu không đáy, để mặc Jeon Yi Han chỉ vào mặt mắng mỏ cũng không dám phản bác.

"Bà có thôi đi không ? Ở đây mà ăn nói bậy bạ gì đó ?"

Jeon Pan Ro nghe lời Jeon Yi Han nói vẻ mặt sa sầm, không còn kiên nhẫn để khuyên nhủ, lúng túng liếc nhìn Kook, khiển trách quát nhẹ.

"Kook cũng là con bà, làm sao bà lại nói như thế ! Mấy năm qua bà có thấy tôi thiên vị ai không, dù bà sai tôi vẫn nhắm một mắt mở một mắt, lúc này bà lại muốn lấn lướt miệt thị nó , có phải muốn cái nhà này nhà tan cửa nát mới cam lòng ?"

Hai mắt Jeon Yi Han đỏ đến đáng sợ, mái tóc cắt tỉa chỉnh tề rơi xuống xốc xếch, thân thể chấn độ, hướng về phía Jeon Pan Ro tê tâm liệt phế bác bỏ : "Con tôi ? Ông có dám thề với trời, nó là con tôi ? Không phải là đứa con do ông cùng đàn bà bên ngoài sinh ra sao ?"

Jeon Pan Ro cứng họng

Cuối cùng, sự thật vẫn là sự thật, dù che dấu thế nào cũng sẽ có ngày nổi lên mặt nước.

Thân thể Kook lạnh như băng, như chiếc lá khô đã suy kiệt không còn sức, hai hàm răng cắn chặt vào nhau ken két, thẫn thờ nhìn Jeon Yi Han và Jeon Pan Ro cãi vã.

Trong lòng Kook hoảng hốt, khó xử, nhục nhã, muốn né xa, nhưng khi nhìn thấy anh vô tình đưa mắt nhìn cậu không thể cử động.

"Tôi không có đẩy chị ấy..."

Giải thích chỉ đổi lấy tiếng hừ lạnh của anh, ánh mắt Kang Pong In lạnh lùng như muốn đâm vào người cậu , lông mày kiếm nhíu lại.

"Jung Kook , làm chính là làm, dù có nói xạo nhiều lần, chỉ khiến tôi càng thêm khinh thường cậu !"

"Nếu như cậu cho rằng như vậy sẽ khiến tôi bỏ Hye Soo, vậy thì cậu  sai rồi, Hye Soo trong lòng tôi dù là ai cũng không thể thay thế, bao gồm cả cậu !"

Anh lãm đạm độc thoại không có chút tình cảm, cũng là tuyên án tử hình với tình cảm ba năm giữa hai người, châm chọc thứ tình cảm thật lòng cậu đã bỏ ra.

Hai mắt Kook khô khốc, cậu không né tránh vì mình không làm sai, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng bàng quan đó, khóe môi xót xa kéo ra.

"Tôi biết !"

Cậu cũng hiểu, bản thân sẽ không như kẻ ngốc đợi anh quay đầu lại, cũng không suy nghĩ anh sẽ thật lòng. Anh yêu Hye Soo , anh yêu đến phát điên , không yêu đứa ngốc đứng trước mặt. Một cái tát là đủ khiến cho cậu từ trong mộng ảo tỉnh lại, thấy rõ trái tim anh, anh vô tình,..

Kook rời đi, không hề nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Jeon Yi Han và Jeon Pan Ro, Kook im lặng xoay người, không nói gì nhiều đi về phía thang máy sáng rực.

Cậu và Kang Pong In lúc bắt đầu không ai biết, lúc hấm dứt, khi kết thúc cũng chỉ là dấu chấm tròn. KHi yêu, ai yêu trước thì kẻ đó thua, cậu yêu Kang Pong In , Kang Pong In yêu Hye Soo, đều là như thế.

Chẳng qua khi Hye Soo quay đầu lại khiến ván cờ thua của Kang Pong In thành thắng, còn cậu lại thua trắng tay chật vật, đối với tình cảm đã sợ hãi ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro