Rất đẹp !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu không muốn cười thì đừng cười !"

Một giọng nam thanh khiết theo gió đâm xôn xao truyền vào bên tai cậu , dáng vẻ đau khổ chưa kịp dấu đi thì trước mắt đã nhìn thấy Kim Taehyung , thời điểm cậu chật vật nhất luôn ngẫu nhiên gặp được anh !

Anh ta đứng ở hoa viên từ khi nào ?

Kook trở nên hốt hoảng, không chỉ sợ anh nghe thấy gì càng sợ bị anh nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình.

"Tôi vừa tới thì nhìn thấy cậu ở đây, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao ?"

Vừa đúng lúc cần giải thích, cậu nhìn biểu hiện của người đàn ông phong độ này này rồi nhẹ nhàng thở ra. Trong lúc cậu thả lỏng mình thì lại bỏ sót đi đôi mắt thâm thúy của V lóe lên tia sáng.

"Không có, chỉ là bữa tiệc chán quá, nên muốn ra ngoài hóng mát !"

Kook mỉm cười nói thong thả bước tới một gốc cây nhẹ nhàng tựa vào, thưởng thức trăng.

V nhìn bộ dạng thong thả của Kook , trong ánh mắt lộ ra vầng sáng nhạt, môi cong lên đại diện cho nụ cười vui vẻ.

"Rất đẹp !"

Lời khen ngắn gọn khiến Kook ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông cao quý ưu nhã dưới ánh đèn.

V tối nay mặc bộ đồ tây màu trắng, rất thoát tục, màu trắng khi khoác trên người anh hòa cùng với khí chất cao sang bên trong thành một thể nhìn anh vừa tuấn tú lại thoát tục khiến người khác mê muội.

Anh nhẹ nhàng mỉm cười, tạo cho người khác sự tin tưởng, Kook nghe lời khen của anh không hề tức giận, cậu có thể cảm thấy sự chân thật trong lời nói.

Đối mặt với con người hoàn mỹ như Kim Taehyung , Kook luôn không bị khống chế, hay trở nên bị động. Lời khen của anh làm cho tai cậu trở nên nóng bỏng, ngượng ngùng dời mắt đi, không quên nói một tiếng :"Cám ơn ..."

"Không cần !"

Anh không khách sáo đáp lại nhưng đôi mắt đen thanh khiết kia vẫn không hề dời đi cứ thản nhiên nhìn vào cơ thể cậu . Ánh nhìn chăm chú đó khiến cậu quẫn bách bối rối, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại.

"Nhìn.. nhìn cái gì.."

Sự ngượng ngùng và không được tự nhiên của Kook tất cả đều nằm trong dự tính của V , anh chỉ mỉm cười, tiếng cười réo rắt phiêu đãng trong không khí khiến mặt cậu càng thêm ửng đỏ.

V quay đầu nhìn ánh đèn trong hội trường, mới nói : "Vũ hội bắt đầu rồi, cũng nên quay lại thôi !"

Kook đồng ý gật đầu nói : "Anh vào trước đi, tôi sẽ vào sau !"

V cũng không hỏi tại sao, khóe miệng giương lên tự đắc, nụ cười yếu ớt như kiểu nguyệt thanh huy trong bầu trời đêm, dáng người ung dung thanh tao .

Kook nhìn theo bóng lưng đĩnh đạc của V , không còn cảm giác buồn bực khó chịu như lúc nãy khi đối mặt với Kang Pong In , chẳng qua trong trái tim cậu đang có một cảm xúc bất định, không biết là cảm xúc gì, cũng rất khó nói rõ là vì Kang Pong In hay vì Kim Taehyung ?

Trong hội trường tráng lệ, đèn thủy tinh treo bên trên chiếu sáng cả đại sảnh như ban ngày, trên chiếc bàn dài đẩy sơn trân hải vị, rượu ngon món ngon, người phục vụ mặc quần áo chỉnh tề bưng đĩa, khách khứa thì qua lại.

Ở nơi cao nhất dàn nhạc diễn trong bữa tiệc, khúc nhạc du dương ở trong hội trường náo nhiệt nhẹ nhàng vang lên, lôi kéo cảm xúc của các vị khách.

"Kang phu nhân lâu rồi không gặp, đây là con trai phu nhân sao ? Lớn như vậy rồi !"

Jeon Ji Han mặc bộ lễ phục màu trắng sang trọng, cùng một vị phu nhân đứng tuổi trò chuyện, vị phu nhân này rất tự hào về con trai mình.

Đứng bên Jeon Yi Han là Hye Soo , đêm nay cô mặc bộ váy trễ ngực màu đen, thắt lưng cao, để lộ ra dáng người nhỏ nhắn tinh tế dịu dàng, chiếc cổ cao trắng nõn đeo một chiếc vòng cổ làm bằng bảo thạch tím làm toát lên sự cao quý của cô.

Trang phục lộng lẫy, gương mặt xinh đẹp đi lướt qua các vị khách, không ít thanh niên tuấn tú đang dừng lại nhìn theo, mãi đến khi chiếc bóng cao gầy thon dài mất hẳn ở góc, trên gương mặt lộ vẻ vui sướng vội vàng nói với Jeon Yi Han vài câu rồi chạy về phía góc đó.

"Pong In , sao anh lại đứng đây ?"

Hye Soo thân mật ôm cánh tay Kang Pong In, làm nũng : "Mau ra đi, em giới thiệu anh với mẹ em !"

Kang Pong In cười nhạt một tiếng, dáng vẻ tuấn tú lạnh lùng đầy cao ngạo nhìn Hye Soo yêu thương, không nói lời nào để mặc cô kéo anh đi vào đám người.

Kang Pong In mấy năm qua nổi lên, ba năm trước đây một thân mình giống gánh Kang thị vượt qua cuộc khủng hoàng kinh tế tài chính, đem Kang thị bước lên con đường sáng, anh là người tình trong mộng của không ít thiên kim tiểu thư, lúc này thấy Hye Soo cùng anh thân thiết ai cũng chán nản.

Trai tài gái sắc, khi hai người đứng trước mặt Jeon Yi Han thì bên tai không ngừng vang lên bốn chữ khen ngợi này.

Trên gương mặt Hồng lam nở nụ cười hài lòng, dù rất vui nhưng trước mắt quan khách không thể biểu hiện quá mức, tránh để mọi người nói bà đắc ý vênh váo.

"Đây là con trai Kang gia sao ? Quả nhiên là nhân tài !"

"Bác gái quá khen !"

Kang Pong In lễ độ khiêm tốn không vì những lời nịnh nọt mà cao ngạo khiến cho hảo cảm của Jeon Yi Han với anh ngày càng tăng.

Hye Soo nhìn thấy sự hài lòng trong mắt bà , cười vui vẻ, vòng qua cánh tay Kang Pong In : "Mẹ, ba đâu ?"

"Ba con muốn chủ trì bữa tiệc, lát nữa sẽ xuống…"

Ở trên lầu, Kook nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, thấy cả Kang Pong In ,Hye Soo , Yi Han đang rất vui vẻ liền ngơ ngẩn.

"Chuẩn bị xong chưa ?"

Jeon Pan Ro đứng bên cạnh Kook , ông mặc bộ đồ tây màu đen, dù đã năm mươi nhưng cũng không thể dấu đi sự phong độ bất phàm chín chắn trong ông, cho nên, hai đứa con cũng có thể nói là di truyền những điểm tốt từ ông.

Kook quay đầu nhìn Jeon Pan Ro môi đỏ mọng hé mở : "Dạ !"

Cậu muốn cự tuyệt muốn bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy sự hạnh phúc giữa Hye Soo và Kang Pong In thì cậu không còn do dự nữa .

Có một giọng nói không ngừng gào thét bên trong đầu cậu : "Tại sao hai người họ có thể ung dung tự tại bên nhau, còn mày lại bị vứt bỏ, bị sỉ nhục, mày cũng là thiếu gia của Jeon Thị, thứ Hye Soo có mày cũng đâu thiếu !"

Nụ cười trên mặt Jeon Pan Ro thêm sâu, ánh mắt vui mừng.

"Đi thôi !"

Tiếng nhạc ngừng lại, quan khách cũng im lặng, cầm ly rượu, hướng mắt về phía cầu thang.

Trên chiếc cầu thang xoay tròn trang trí hoa văn cổ, Jeon Pan Ro từ từ bước xuống, bên người là một chàng trai với bộ vest màu rượu đỏ điển trai , nhìn cậu như ngôi sao trong đêm tối, không ai có thể bỏ qua cạu , luồng ánh sáng chói mắt khiến bao nhiêu người si mê.

Bước chân nhẹ nhàng đặt lên bậc thang dưới ánh đèn sáng . Theo từng động tác của cậu làm người khác không thể rời mắt.

Ánh mắt Jeon Pan Ro đảo quanh ai cũng mê mẩn, ông hài lòng nhướng mày, dẫn Kook thong thả đi tới bên cạnh micro.

"Cảm ơn các vị khách đã tới tham gia bữa tiệc kỷ niệm năm mươi năm của Jeon Thị, nhân ngày hôm nay, tôi có một chuyện muốn công bố với mọi người !"

Lúc này các vị khách mới hoàn hồn, có người nhận ra chàng trai bên cạnh Jeon Pan Ro , là siêu sao – Jeon Jung Kook !

Cậu xuất hiện ở đây biểu thị cho cái gì ?

Bên trong hội trường âm thanh lào xào bắt đầu vang lên kèm tiếng theo tiếng máy ảnh và đèn Flash. Đây chính là đề tài tốt, bất kì ký giả nào cũng nhạy bén phát giác không bỏ lỡ cơ hội .

Sắc mặt của Jeon Yi Han khi nhìn thấy Kook xuất hiện bên cạnh Jeon Pan Ro thì sầm mặt lại, bàn tay nắm chặt ly rượu nổi gân xanh, nhìn Kook bằng đôi mắt oán giận muốn giết người.

"Mẹ, chuyện này là sao ?"

Hye Soo không dám tin mở to mắt, khẽ hé môi nhìn sang hỏi, có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của cô .

"Nó dám… nó…"

Trong đôi mắt lãnh đạm của Kang Pong In xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn lạnh lùng như trước nhìn Kook , chỉ có Hye Soo và Jeon Yi Han mất khống chế, anh vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhìn Kook đứng trên cao.

Trên bục, Kook nhìn thấy Hye Soo và Jeon Yi Han đang tức giận, trong lòng không khỏi có chút kiêu ngạo .

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo chế giễu của Kang Pong In , trái tim liền thắt lại, sự kiêu ngạo biến mất. Tuy không muốn nhưng chỉ cần chạm vào mắt anh mọi ngụy trang của cậu đều biến mất.

Bởi vì mẹ cậu cướp đi người Jeon Yi Han yêu, vì vậy anh xuất hiện để Hye Soo đoạt đi người cậu yêu ?

Đôi môi nhỏ đỏ mọng tái nhợt vài phần, Kook không nhìn Kang Pong In , vẻ mặt lạnh nhạt lông mi dày rũ xuống, nhìn sàn đá cẩm thạch.

"Người đứng bên cạnh tôi lúc này chắc các vị cũng không xa lạ, hôm nay việc tôi muốn nói với các vị là, người này không chỉ là diễn viên mà còn là con trai của Jeon Pan Ro tôi !"

Vừa dứt lời hội trường đang yên tĩnh thì liền vang lên tiếng chúc mừng, khen ngợi Kook

Không ngờ Jung Kook lại là nhị thiếu gia của nhà giàu, còn có thể là người nối nghiệp khách sạn ?

Trời ạ, tin tức chấn động này có thể khiến bao nhiêu người cắn phải lưỡi.

"Giới thiệu cho mọi người biết đi !"

Jeon Pan Ro khích lệ nhìn Kook , đẩy cậu tới trước micro, bản thân đứng bên cạnh cổ vũ Kook .

Kook nhìn đám người Hye Soo một cái, trong lòng bắt đầu bất an nhảy dựng lên, nếu không có Jeon Pan Ro đứng sau lưng làm chỗ dựa, cậu cũng không có dũng khí đứng trước mặt mọi người nói ra thân phận của mình.

Thân phận của cậu sẽ mang lại tiền tài cho cậu, nhưng đối với hai mẹ con Hye Soo lại là một vết sẹo sỉ nhục.

Trong chớp mắt, Jeon Pan Ro thừa nhận địa vị của Kook , ánh mắt mọi người đều bướng về vẻ mặt tái nhợt của Jeon Yi Han .

Một sự thật rất rõ ràng : Jung Kook không phải do bà ta sinh ra, là do người khác , như vậy Jung Kook là con riêng. Đứa con riêng này quay về Jeon Gia có phải muốn nói rằng Jeon Pan Ro sẽ chia một nửa Jeon Thị cho cậu ta ?

Đối diện với vô số đôi mắt sáng quắc, vẻ mặt Kook lãnh đạm không chút hoảng hốt, khẽ cúi người chào, lễ phép nói : "Sau này, xin các vị chiếu cố !"

Sắc mặt Hye Soo cứng đờ, đôi môi bị răng cắn chặt đến mất máu, đôi mắt chiếu thẳng về phía Kook như thiên đao vạn tiễn.

Jeon Yi Han oán hận không cam tâm thua Kook , nhưng vẫn giữ lấy mặt mũi, xoay người căm giận rời khỏi hội trường.

"Mẹ !"

Hye Soo lo lắng kêu lên liền vội vàng đuổi theo, để mặc Kang Pong In đứng đó.

Ánh mắt Kook lạnh lẽo nhìn Hye Soo và Jeon Yi Han bỏ đi, sau đó lại nhìn về phía Jeon Pan Ro thấy ông không có bất kì biểu hiện gì cũng không hối hận với quyết định đêm nay của mình.

"Đi làm quen với mọi người một chút !"

Jeon Pan Ro là người thông minh, sao không nhận ra không khí quỷ dị bên trong bữa tiệc, nhưng ông không quan tâm, cứ như thế mỉm cười nhìn mọi người : "Các vị không cần khách sáo, tự nhiên !"

Nói xong liền đi về phía những đối tác và bạn làm ăn, để Kook một mình bị mọi người vây lấy.

"Tôi nói rồi , trên người Jeon thiếu toát ra vẻ cao sang, không ngờ thật sự là thiếu gia lưu lạc bên ngoài của Jeon gia !"

"Xem vẻ đẹp của Jeon thiếu chắc là do di truyền của chủ tịch, xem ra, mẹ của cậu cũng là tuyệt thế giai nhân hiếm có."

Những lời xu nịnh này ai nói mà không được, Kook chỉ  nhìn đám phụ nữ mở mắt nói mò, không hề trả lời, giống như đang xem một đoàn xiếc thú biểu diễn.

Mọi người cũng nhận ra bản thân đang tự làm mất mặt, ngại ngùng nhìn Kook rồi né sang bên, thỉnh thoảng liếc nhìn sang trong ánh mắt có hòa lẫn sự ghen tị và hâm mộ.

"Tôi không biết cậu muốn làm gì ? Nhưng dù cậu là thiếu gia nhà nào, tôi cũng sẽ không thích cậu !"

Giọng nói lạnh như tảng băng vang lên sau lưng, sống lưng Kook cứng đờ, vì cậu quá quan tâm nên chỉ cần luồng hơi thở quen thuộc tới gần cậu liền nhận ra trước tiên.

Xoay người, sắc mặt Kang Pong In tối sầm, đôi mắt như ngàn đao sắc nhọn.

Ngực nói đau, từng lời nói vô tình rót vào tai, cậu kiềm chế cảm giác lạnh lẽo này tựa như máu huyết bị đóng băng.

Ra vẻ khinh thường, cười lạnh : "Kang Tổng cũng thật rãnh rỗi, sao không đi gặp cha tôi, dù sao người muốn làm con rể Jeon gia đâu phải chỉ có mình anh !"

Trong đầu Kook lóe lên chút ánh sáng, đúng rồi, từ sau khi cậu đi vào vẫn không nhìn thấy Kim Taehyung , chẳng phải anh ta đã vào từ sớm rồi sao ?

"Jung Kook , cậu hận tôi , tôi không có lời để nói, nhưng mà nếu đem mọi thứ trút lên người Hye Soo tôi sẽ không bỏ qua cho cậu !"

Đang tìm người, nghe những lời cảnh cáo lạnh lùng của Kang Pong In , trong đáy mắt chua xót, ra là trong lòng anh cậu chẳng qua là một tên hèn hạ vô sỉ !

Ba năm, anh chưa từng vì cậu mà làm gì, anh luôn cho là mình đúng , không thua kém gì bà Kang , càng như thế Kang Pong In càng làm cho tim cậu giá lạnh ! Đôi môi nhếch lên giễu cợt, Kook đối diện với đôi mắt nham hiểm của Kang Pong In không hề lui bước, chỉ có bi ai vì hóa ra tình yêu của cậu không đáng giá.

Lúc đi ngang qua người phục vụ liền cầm lấy ly nước chanh, đôi môi hớp nhẹ .

"Tôi bận nhiều việc, không thể tiếp tục phụng bồi !"

Đầu ngón tay trắng nõn mượt mà nâng cao ly rượu, kiêu ngạo xoay người, trước ánh mắt âm lãnh của Kang Pong In , cậu tao nhã đi xuyên qua dòng người.

Rời xa ánh mắt Kang Pong In , cả người Kook nhũn ra, cự tuyệt bắt chuyện với vài người, lựa lúc mọi người không chú ý liền một thân một mình đi đến bên cửa sổ, vén rèm, né người , sau đó/ ....

"Là anh ?"

"Là cậu ?"

Trăm miệng một lời, ngoài cửa sổ nơi ban công, hai người đứng đối diện nhau, Kook thì kinh ngạc, V cũng thiếu bình tĩnh.

Anh ta sao lại ở đây ? Không phải nên vào trong cùng đám người thượng lưu đó nói chuyện sao ?

Trên gương mặt Kook toát lên sự nghi hoặc, V chỉ cần liếc mắt liền nhận ra, đôi môi tạo ra một độ cong tự nhiên, đôi mắt đen thanh khiết hơi nheo lại, dáng người thon dài tựa vào lan can, tao nhã mà bình thản .

"Trời đêm cũng không tệ, nếu không chê thì cùng nhau xem đi ?"

Kook không ngờ là V lại mời cậu , huống hồ đây là khách sạn nhà cậu, muốn mời cũng là cậu mời mới đúng !

Vẻ bối rối của Kook V không nhận ra, giương lông mi dài anh nhìn về phía chân trời đen nhánh, tự nhủ : "So với bữa tiệc rượu không thú vị, tôi thích làm kẻ ngốc im lặng !"

Kook uống một ngụm nước chanh, học theo anh, nhìn trời thấp giọng than : "Nhìn vị hôn thê của mình bị người khác đoạt đi còn ở đây tỏ vẻ thanh cao, không biết anh nghĩ gì nữa ?"

Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng V lại nghe thấy, quả thật Kook chính là cố tình nói cho anh nghe, cậu bị Kang Pong In làm cho khó chịu, muốn tìm một chỗ riêng tư trút hết nỗi bực dọc, không ngờ có người cũng chọn nơi này là anh ! Cậu bị Kang Pong In vứt bỏ, anh cũng là bị  Hye Soo phản bội không phải sao ?

Dưới bóng đêm, gương mặt anh tuấn của V có vẻ đen tối không rõ, anh chỉ quay đầu nhìn vẻ mặt chờ đợi của Kook , cười hiền lành.

"Vậy cậu cảm thấy tôi nên làm gì ?"

Giống như bị nhìn thấu bản chất nhỏ mọn của mình, Kook ho khan một tiếng, xoay người đi, tránh né đôi mắt thâm sâu của V .

"Nam nữ lui tới không hợp thì chia tay là điều bình thường ..." Lạnh nhạt nói thêm, không chứa bất cứ cảm xúc như giống như đang bàn về một vấn đề nhỏ nhặt.

Kook cảm thấy bàn chuyện tình cảm với V thật nhức đầu, cậu lại để tâm quá mức, còn anh lại  hào phóng .

"Thật ngại quá, các vị có nhìn thấy Jeon thiếu không ?"

"Không có, lúc nãy chẳng phải vừa ở đó sao ?"

Có thể là cha tìm cậu .

"Có người tìm tôi, tôi đi trước đây !"

Kook vội vàng chào tạm biệt V , cầm ly chạy ra.

"Tôi và Hye Soo vẫn chưa đính hôn !"

Lúc cậu vừa vén rèm cửa lên thì V lại mở miệng nói, lời giải thích vân đạm phong khinh làm cho cậu không tìm ra được phương hướng. Không kịp nghĩ nhiều thì người trợ lý của cậu đã phát hiện vội vàng chạy tới.

"Thiếu gia, chủ tịch mời cậu ra khai vũ"

(Khai vũ : Khiêu vũ mở màn)

"Khai vũ ?" Kook khó hiểu nhíu mày, thuận tiện tìm kiếm bóng dáng Jeon Pan Ro.

"Nhưng tôi không có bạn nhảy !"

Trợ lý thấy Kook không phản đối liền thở hắt, cười nói : " Jeon thiếu không cần lo, chủ tịch đã chọn được một người !"

"Sao chứ ?"

Kook kinh ngạc đổi lại là nụ cười ái muội của trợ lý, vội vàng né người chỉ vào người đàn ông anh tuấn đang nói chuyện cùng Jeon Pan Ro : "Thiếu gia, Kang tổng chính là bạn nhảy của cậu !"

Như bị sét đành, Kook mở to mắt nhìn về ánh mắt cổ quái của Kang Pong In , người trợ lí cũng không hiểu.

"Nhị thiếu gia ?"

"A ?"

"Xin mời đi theo tôi !"

Người trợ lí dẫn đường, Kook cũng không thể không qua, tâm tư của cha cậu làm sao cậu không biết ? Đây là cách cha của cậu lo cho cậu sao ?

Kook cười khổ lắc đầu, ánh mắt hai cha con đều nhất trí nhưng nếu ông biết cậu từng là người yêu của Kang Pong In , bây giờ anh lại là bạn trai Hye Soo , sẽ nghĩ thế nào ?

Nổi trận lôi đình ? Đuổi Kang Pong In ra ngoài ? Hay dàn xếp ổn thỏa làm như không có chuyện gì ? Những suy nghĩ ngổn ngang hiện ra khiến Kook không thể ứng phó kịp, người cũng đã đến bên cạnh Jeon Pan Ro và trước mặt Kang Pong In .

"Kang công tử, đây là con tôi, hai người làm quen đi !"

Jeon Pan Ro tỏ vẻ rất hài lòng với Kang Pong In , cười cười vỗ vai anh, hướng về phía Kook ra hiệu.

"Jung Kook , con lại đây !"

Kook không được tự nhiên bước lên, ánh mắt lạnh lùng của Kang Pong In lại mở ra, cậu không muốn bị anh xúc phạm nữa.

"Trợ lý , chuẩn bị nhạc đi !"

Ánh mắt của Jeon Pan Ro ngập đầy ý cười hướng về phía Kook và Kang Pong In , sau đó mỉm cười với Kang Pong In , giọng nói lộ vẻ gian xảo : "Kang công tử, tôi giao con cưng bảo bối này cho cậu !"

Bàn tay ấm áp của Jeon Pan Ro áp lên đôi tay mềm của Kook , đem tay cậu đặt vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Kang Pong In , sau khi Jeon Pan Ro cười rời đi cũng không phát hiện tâm trang gợn sóng của nhân vật chính.

"Nếu như không muốn thì đừng nhảy !"

Kang Pong In không buông tay cậu ra, ngược lại, khi âm nhạc vang lên thì anh bước ra sàn khiêu vũ. Hai người vừa đứng trên sàn khiêu vũ liền trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.

Ai cũng ghen tị với hai người .

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Kang Pong In giữ lấy vòng eo nhỏ, không dùng bao nhiêu sức nhưng cũng khiến cậu không thở nổi..

Âm nhạc du dương vang lên, anh khẽ cúi đầu, đôi mắt băng lãnh nhìn cậu chỉ có lạnh lùng , khinh bỉ và giễu cợt.

"Tôi không muốn khiến chủ tịch Jeon khó xử, nên không ngại diễn một tuồng kịch !"

Diễn kịch ? Chẳng lẽ mỗi phút ở bên cạnh cậu thật sự đau khổ thế sao ?

Ngửa đầu, anh cao ngạo, lãnh khốc, sự giễu cợt của anh đều đập vào mắt cậu rơi vào tim, nặng nề mà chật vật, khiến cậu không chịu nổi.

Anh không quan tâm đến cảm nhận của cậu , giống như bịnh sĩ nhận lệnh nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.

Mỗi một bước đều rất chuẩn và tao nhã, bên ngoài sàn khiêu vũ, mọi người thưởng thức đều thầm khen nhưng không thể nhận ra tâm trạng chân thật của Kook .

Kook như bức tượng gỗ mặc cho tay anh chuyển động, chết lặng theo từng bước đi. Ba năm qua, từng ảo tưởng bao lần anh sẽ đưa cậu đến sàn khiêu vũ, bây giờ đã có được thì lại phát hiện tất cả đều giả dối và thật đáng mỉa mai !

Liếc mắt nhìn đám người đang ao ước, cậu không hề cảm thấy thỏa mãn chỉ có khó chịu, đúng rất khó chịu, là Kang Pong In làm cậu khó chịu !

"Không muốn diễn thì đừng miễn cưỡng !"

Cuối cùng cậu lạnh lùng xuất ngôn, muốn ngừng vũ điệu vô nghĩa này. Thế nhưng, anh không để cậu toại nguyện, cánh tay vẫn để trên eo siết chặt khiến cậu đau đến nhíu mày, tức giận ngước mắt liền nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi.

Anh cười, lạnh đến khiến ta phải run, đôi mắt lãnh khốc, ẩn chưa tức giận, đôi màu nhướng lên liếc xéo vẻ quật cường của cậu .

"Cậu không phải thích nhất là diễn sao ?"

Giọng nói lạnh như băng chất chứa sự giễu cợt, khiến cơ thể cậu đơ ra, bàn chân giẫm lên chân anh. Trên gương mặt anh không phải vui mừng hay phiền não, nhưng cũng không giận đẩy cậu ra, tiếp tục nhảy .

Điệu nhạc từ nhẹ nhàng sang chậm, hai người trong sàn nhảy như đôi bướm đang khiêu vũ dưới ánh đèn xoay tròn .

Động tác hoa mỹ, kỷ thuật Waltz thuần thục khiến mọi người đều trầm trồ không khỏi vỗ tay hưởng ứng .

Trong chớp mắt, Kook nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo của Kang Pong In lóe lên sự ôn nhu và vội vã, không phải là vì cậu , nhìn theo ánh mắt anh, bên sàn khiêu vũ một bóng người nhỏ nhắn rời đi…

Bước nhảy của hai người từ từ trở nên loạn, không hề có giai điệu.

Anh đột nhiên buông eo cậu ra, buông tay, liều mình chạy ra khỏi sàn nhảy. Theo lực quán trính xoay tròn, Kook chật vật chuẩn bị ngã về một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro