Em về rồi ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta vào thôi !"

V chợt nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm thành quyền của Kook, cảm giác ấm áp khiến cơn lạnh trong lòng cậu dịu lại.

Kook cười nhẹ một tiếng, gương mặt sáng rực, vẻ lo lắng tan đi chỉ lại sự điềm tĩnh, để mặc V nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, xoay người đi vào trong nhà.

Có lẽ vì Hye Soo quấy rối nên bữa ăn diễn ra trong không khí u ám, Kook liếc về phía bà Kim , bà vẫn giữ thái độ tao nhã gắp thức ăn, gương mặt không hề có vẻ âm trầm như khi đối diện Hye Soo, nhưng cũng không hề có dấu hiệu vui vẻ.

Kook cầm đũa trong tay mà căng thẳng, bà biết mối quan hệ giữa cậu và Kang Pong In tối nay lại thấy Hye Soo và anh ta cùng nhau song hành ở ngay trước cửa chồng hát vợ xướng, dù không nói ra nhưng trong lòng cũng có suy nghĩ gì đó.

"Mẹ nghe nói Jung Kook là người phát ngôn hợp pháp của Kang thị ?"

Khi bữa tối sắp xong bà Kim liền đánh tiếng, gương mặt trang nhã cao quý không hề có vẻ gì không ổn, giống như chỉ thuận miệng hỏi, lại làm cho động tác của Kook khựng lại, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Không biết bà Kim hỏi điều này làm gì, Kook đưa mắt nhìn ẩn ý trong mắt bà, môi cong lên, vẻ mặt tự nhiên mà không che giấu nói : "Một tháng trước con và Kang thị đã kết thúc hợp đồng, lúc này con không có quan hệ gì với Kang thị cả !"

Chân mày bà Kim chau lại, môi cùng với những nếp nhăn trên mặt khi cười chứng tỏ bà hài lòng, ánh mắt như có điều suy tư khi lướt nhìn V đang từ tốn ăn cơm : "Taehyung, công ty mẹ gần đây muốn tìm người phát ngôn thích hợp, con thấy vợ con có được không ?"

Trong chớp mắt giữa hàng lông mày V xuất hiện nếp uốn, gương mặt ôn văn nhĩ nhã tuấn tú đem chiếc đũa để lên bàn, lời nói có vẻ đùa giỡn nhưng cũng có nghiêm túc.

"Chuyện buôn bán cạnh tranh, một mình mẹ đã đủ ứng phó rồi, đừng kéo vợ con xuống nước ..."

Trên gương mặt bà Kim có chút bối rối pha lẫn bất mãn, nhưng cũng không miễn cưỡng, thở dài, trừng mắt nhìn V : "Cưới vợ rồi quên cả mẹ, câu đó nói con đấy !"

Kook tất nhiên biết giá trị siêu sao của mình trong giới làm ăn .Lúc này, nghe bà nói cậu cũng xem như chuyện phải làm, cậu không thể khước từ. Theo ý bà Kim, cậu cũng nên làm chút gì cống hiến Kim gia, nhưng V lại từ chối khéo làm cho chút giá trị cuối cùng của cậu cũng mất hết.

Khi Kook và V về phòng, gương mặt nhỏ của cậu luôn thắt chặt, không quan tâm đến V bước vào phòng tắm rửa mặt.

"Em không vui sao ?"

Vừa bước từ phòng tắm ra đã chạm ngay lồng ngực của V, anh dịu dàng ôm lấy cậu miệng thì thầm, xem ra đã nhìn thấu tâm tư cậu.

Dù có giận nhưng khi thấy đôi mắt yêu thương của anh bao nhiêu bất mãn đều tan thành mây khói, những hành động bất ngờ của V cậu cũng không có năng lực để ngăn cản.

"Taehyung, sao anh không để em làm phát ngôn cho công ty của mẹ chứ ?"

Mái tóc Kook ướt đẫm, một chiếc khăn trùm lên nó, anh kéo cậu ngồi xuống giường, dáng người cao to chặn đứng tầm mắt cậu.

Anh giúp cậu lau nhẹ mái tóc , trong lòng Kook cảm thấy thật ấm áp mang theo cả rung động.

Người đàn ông này cao đến không thể chạm tới, người ta chỉ dám ngước nhìn bây giờ lại từng chút một cầm lấy khăn chăm chút lau khô tóc cho cậu , giữa hai lông mày tiết lộ sự nghiêm túc và dịu dàng với công việc, niềm hạnh phúc ngọt ngào như lắp đầy trong mắt Kook .

"Kim Taehyung này cưới vợ là để yêu thương, không muốn em trở thành công cụ để mưu lợi. Anh không phải Kang Pong In, không cần em vì anh mà mà bị người ta sỉ nhục, nếu cảm thấy anh thua thiệt nhiều quá, vậy hãy đem trái tim của em trả nợ cho anh !"

Kook nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, trên gương mặt của V vẫn còn đọng lại nụ cười nhàn nhạt, cánh môi hơi cong, nhưng cậu thấy được trong đôi mắt trong suốt của anh dâng lên sự rung động rất nhỏ, không phải trước sau như một chỉ có yêu thương, mà dường như đang cực lực che dấu sự ghen tị.

Anh đang ghen với quá khứ của cậu và Kang Pong In sao ?

Đôi mắt V như viên ngọc sáng lên, trong lòng rung động, kìm lòng không được cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cậu , vừa nhẹ nhàng hôn xuống liền rút về, hai mắt đen nheo lại, thưởng thức hai gò má đang dần dần ửng hồng của cậu, cười nói : "Nếu như trên thế giới chỉ có một mình Jeon Jung Kook và cần có một người làm bạn với em, thì anh mong người đó sẽ là anh !"

Giọng nói thoải mái tùy ý của anh lại như một câu bùa chú buộc chặt trên người cậu. Đôi mắt thiết tha chân thành nhìn cậu cho thấy sự nghiêm túc, đôi môi mỏng mím lại khiến cậu thấy được anh đang rất thật lòng.

Hàng lông mi dày của Kook rũ xuống, hai tay đặt bên mép giường ôm lấy thắt lưng của anh, để bản thân đến gần V, mùi bạc hà dìu dịu vây lấy cậu, cậu để mặc bản thân phóng túng trầm luân trong sự dịu dàng của anh.

Khóe môi nở nụ cười hạnh phúc, Kook cọ đầu mình vào người V, để mặc anh ôm cô vào lòng, siết chặt lấy nhau.

"Papa, con muốn cùng ngủ với mẹ có được không ?"

Kook nghe giọng trẻ con bập bẹ cất lên, che dấu đi nỗi buồn trong lòng, buông V ra liền thấy Bánh Bao đang lắc lắc đầu nhỏ đứng bên giường dường như vừa tới không lâu.

Kook nhìn ánh mắt chờ mong của Bánh Bao không đành lòng cự tuyệt, nhớ ngày mai cậu bé phải đi, cúi người ôm lấy Bánh Bao, hôn lên gương mặt bụ bẫm của nó, đồng ý nói : "Dĩ nhiên là được !"

Kook ôm Bánh Bao  lên giường khóe mắt liếc nhìn vẻ bất mãn trên mặt V , sau đó nhìn sang đứa trẻ ngoan ngoãn trong lòng, Kook không nhịn được cười trộm, anh đang ghen với con trai sao ?

Đêm khuya yên tĩnh, ánh đèn nhá nhem chiếu sáng phòng, trong phòng ngủ Kook nằm nghiêng sang bên trái, giường lớn nên ba người nằm vẫn khá rộng, Bánh Bao dĩ nhiên ngủ ở giữa, còn V ngủ bên phải.

Bánh Bao nghe Kook kể chuyện cổ tích xong, không thèm để ý đến ánh mắt oán trách của cha liền dùng hai tay ôm lấy Kook, ngáy to ngủ, trên gương mặt nhỏ lộ vẻ thỏa mãn.

Một luồng hơi thở đều đặn phả vào cổ, Kook từ từ mở hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hoàn toàn thanh tỉnh không hề mơ màng.

Đem cánh tay Bánh Bao từ trên cổ buông ra, Kook chậm rãi xoay người cố gắng không gây ra tiếng động, dưới ánh đèn mờ ảo hai mắt nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của V, động tác khựng lại .

"Sao anh vẫn chưa ngủ ?" Kook nhỏ giọng hỏi, ánh mắt quan tâm quan sát nhìn V.

"Anh không ngủ được !"

V trả lời mang theo luồng cảm xúc, Kook cho rằng mình nghe lầm, V lặng lẽ đứng dậy đem Bánh Bao đang ngủ say ôm sang bên cạnh, còn bản thân lại ngủ cạnh Kook.

"Trẻ con nằm bên ngoài sẽ bị té đó !"

Kook cố ý đè nén giọng nói giận dỗi của mình xuống, V không hề tỏ vẻ áy náy, gương mặt tuấn tú cười nhẹ kề sát Kook , bàn tay đặt trên thắt lưng thon thả của cậu, giọng nói thanh nhuận có chút khàn khàn : "Vợ à, hay chúng ta làm chuyện có ý nghĩa hơn đi ?"

Hai gò má Kook đỏ lên, ánh mắt liếc sang Bánh Ba, còn chưa kịp mở miệng V đã xoay người nằm lên trên cậu, ngũ quan nho nhã tuấn mỹ dưới ánh đèn lại trở nên mị hoặc lòng người.

"Taehyung, anh mau xuống đi, Bánh Bao thức dậy thì làm sao ?"

Kook tránh né ánh mắt nóng bỏng của V, tiếng tim đập tăng nhanh, thấy anh cúi đầu cánh môi nóng như lửa hôn lên gáy cậu, sau đó di chuyển xuống dưới, Kook nhẹ giọng kêu lên, ngăn cản không để anh tùy tiện làm tiếp.

"Vợ à, em không thích mặc quần lót sao ?"

Giọng nói của anh càng lúc càng khẳn đặc, chất chứa sự nghi vấn nhưng rõ ràng cũng rất vui khiến cho thần kinh Kook căng ra, thở gấp cúi đầu, nhìn V đang ở trên cậu, cảm giác tê dại khiến sự cự tuyệt của cậu yếu dần.

Hai mắt Kook co lại, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, hai cánh tay dùng sức muốn đẩy người đàn ông ở trên, cơ thể không tự chủ giãy giụa lại vô tình chạm vào hạ thân của anh, trong chốc lát gương mặt nhỏ nhắn như bốc lửa.

Anh có phản ứng, hai mắt Kook lóe lên, đôi mắt đen của V dần dần nhuốm màu tình dục, không biết làm sao. Khi anh hôn lên môi cậu thỏa thích liếm mút, gặm cắn Kook liền buông vũ khí đầu hàng, theo bản năng đáp lại nụ hôn của anh

Hai cơ thể dính chặt vào nhau, dịu dàng ma sát, tiếng kêu nhỏ vang lên phiêu tán trong không khí, ngón tay dài của V  ở trên cơ thể Kook đốt lên từng bông hoa lửa xinh đẹp, Kook không tự chủ khẽ gọi tên V.

V đột nhiên dừng lại, động tác khiêu khích cũng ngừng, gương mặt kiều mỵ của Kook ẩn ẩn khó chịu, mở hai mắt mơ màng đập vào mắt là gương mặt cứng đơ của V.

Giọt mồ hôi trong suốt theo gương mặt anh rớt xuống làn da trắng nõn của cậu, khiến cậu run rẩy, thoảng cử động người, vuốt nhẹ gương mặt anh, thở hổn hển nói : "Sao vậy ?"

Cổ họng V khẽ động, kích tình giữa hai mắt rút đi, thay vào đó là nỗi thất bại chán nản nghiêng đầu nhìn về sau lưng, Kook cũng tò mò nhìn sáng, chỉ thấy một màn dở khóc dở cười.

Hai đôi chân ngắn nhỏ của Bánh Bao đang gác lên lưng V, ngay lúc cậu quay đầu sang còn nhìn thấy cậu bé đem cánh tay đặt lên người V giống như con gấu trúc, môi chu ra, cọ vào người V.

Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên trong căn phòng đầy ái muội, Kook thấy vẻ mặt mẹ kế của V buồn cười nhưng nói không nên lời, trên người liền nhẹ hẫng, V ôm Bánh Bao nằm sang bên.

"Anh ngủ sớm đi !"

Kook có chút hả hê dịu dàng nói ngủ ngon, V xoay người lại bàn tay dùng sức kéo cậu vào lòng, hôn lên trán cậu, bên tai là giọng khàn khàn tức giận của anh.

"Tối mai sẽ làm lại !"

Kook bối rối đẩy đẩy cơ thể cao to nam tính của V, sau khi anh nhắm mắt lại môi hơi hạ xuống, Kook biết anh không vui, than nhẹ một tiếng, kề sát vào bờ môi hoàn mỹ của anh chạm nhẹ xuống, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại.

Cậu lại không biết, sau khi cậu thiếp đi, đôi mắt đen sâu thẳm từ từ mở ra, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn gương mặt mỹ lệ của cậu, mãi lâu sau không rời đi.

"Cậu Jeon, thiếu gia !"

Tiếng gõ cửa vang lên Kook đột nhiên mở mắt, ánh sáng mặt trời loang lổ chiếu vào giường,  độ ấm bên người đã mất đi , xem ra V đã thức dậy từ sớm.

"Seol phu nhân tới , thiếu gia dặn tôi lên kêu tiểu thiếu gia dậy ạ !"

Bánh bao mở hé mắt, hai má hồng hồng, hàng lông mi run run, giọng nói non nớt đáng yêu : "Con chào mẹ !"

"Chào con !" Kook ôm Bánh Bao vào phòng tắm, bắt đầu giúp cậu bé rửa mặt.

Bên trong phòng khách, V mặc bộ áo màu trắng đơn giản, hai chân thon dài vắt ngang, một tay đặt trên lưng ghế sô pha, một tay bưng cà phê, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười thản nhiên.

Nâng tách cà phê, đưa đến bên mép khẽ nhấp một cái, khớp xương của ngón giữa rất rõ, một bàn tay đeo nhẫn cưới màu bạc đang ngồi đối diện, là một quý phụ rất xinh đẹp : "Taehyung, nghe nói con chuẩn bị kết hôn có thật thế không ?"

Đuôi lông mày V nhướng lên, không nói lời nào, nghe tiếng bước chân thì trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ dịu dàng, đưa mắt nhìn về phía cầu thang.

Một chàng trai dắt theo một đứa bé bụ bẫm xuất hiện ở cầu thang, đứa bé trai hai mắt khép hờ, nó dùng đôi tay mũm mĩm của mình giụi hai mắt cho tỉnh táo, cái miệng nhỏ chu lên, thân thể tròn vo, mặc quần bò áo thun cùng với chiếc áo bông nhỏ .

Hôm nay Kook mặc bộ vest theo phong cách Anh càng làm tăng dáng người cao gầy hoàn mỹ. Mái tóc đen nhánh, gương mặt sáng rực huần khiết nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, khi cậu nhìn xuống lầu môi khẽ cong lên tựa như đóa hoa hồng nở rộ đến vô tận.

Kook cũng đoán ra đây là bà ngoại của Bánh Bao , thật khác so với phong thái thanh lịch cao quý của bà Kim . Trên người bà lúc nào cũng toát lên khí chất dịu dàng nhu hòa, không thể tìm thấy khí chất quý bà trên người, ngược lại là sự hiền hòa thân thiết.

"Cháu chào bác !"

Kook mỉm cười, lễ phép gọi, trên gương mặt sự kính trọng chân thành không hề mang theo tia dối trá và lấy lòng.

Người phụ nữ nhìn từ trên xuống dưới Kook ánh mắt đầy ưu thương dịu dàng .

"Bà ngoại !"

Bà đưa hai tay ôm Bánh Bao , dịu dàng nói :"Bánh Bao, đến đây bà ngoại ôm một cái !"

Kook buông tay Bánh Bao ra, theo phản xạ ngồi xuống bên cạnh V . Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cậu, khi cậu ngồi xuống thì đặt tách cà phê lên bàn, thuận thế ôm lấy Kook không hề có chút gì ngại ngùng.

"Kook, đây là bà ngoại Bánh Bao , bác Seol !"

"Đây là vợ của cháu, Jeon Jung Kook !"

V giới thiệu đơn giản , bà Seol ôm Bánh Bao, vui mừng nhìn hai người ngồi đối diện gật đầu nói : "Taehyung tuổi cháu không còn nhỏ nữa cũng nên thành gia lập thất, nếu được thì cho Bánh bao thêm một đứa em !"

"Dạ, chúng cháu sẽ cố gắng !"

V bình thản đáp khiến cho Kook hơi thẹn thùng, vả lại cậu phát hiện tất cả mọi người dường như đều mong ngóng cậu ngay lập tức sinh con, vì muốn tăng thêm nhân khẩu Kim gia.

Bà Seol ngồi không bao lâu liền mang Bánh Bao rời khỏi, Kook dùng bữa sáng xong liền bị V dẫn đi ra ngoài.

"Taehyung, anh không đi làm sao ?"

Trước vẻ mặt ngờ vực của cậu anh chỉ cười nhẹ một tiếng, đi tới chỗ để xe : "Hôm nay anh được nghỉ, lên xe đi, chúng ta có rất nhiều chuyện cần làm, phải tiết kiệm thời gian !"

V đưa cậu đến khách sạn thuộc Jeon thị, xe dừng trước cửa, V nhìn sang cậu giải thích nói : "Nếu so với Jeon gia, anh cảm thấy em sẽ thích nơi này hơn !"

Nhìn anh nhẹ nhàng vươn tay về phía cậu, Kook không hề do dự cầm lấy tay anh, hai người sóng vai đi vào đại sảnh khách sạn.

Jeon Pan Ro đối với hôn sự của V và Kook không có ý kiến gì nhiều, trước khi đi ông gọi V lại, gương mặt anh tuấn nghiêm túc dặn dò : "Taehyung, nếu như con muốn cùng Kook ở bên nhau cả đời, cha hi vọng con có thể đối xử tốt với nó, cha không phải một người cha tốt nhưng cũng hi vọng con mình có thể sống cả đời vô lo !"

V nắm chặt tay Kook, ánh mắt chân thành nhìn Jeon Pan Ro, bảo đảm nói : "Cha, cha yên tâm, lấy Kook là điều may mắn của con, con sẽ chăm sóc và yêu thương ,không để em ấy chịu ủy khuất !"

Câu trả lời đầy thuyết phục của V khiến Jeon Pan Ro hài lòng gật đầu, yêu thương nhìn Kook nói : "Sau khi kết hôn với Taehyung thì phải sống cho tốt, còn nữa đừng quay lại giới showbiz !"

Jeon Pan Ro nhắc lại chuyện mấy hôm nay cô đang rất phiền não, lựa chọn trong lòng Kook lại càng vững chắc hơn, gật đầu nói : "Con biết rồi thưa ba !"

"Cha, con và Kook còn có việc, xin phép đi trước !"

Jeon Pan Ro cũng đoán được V công việc bận rộn, dành hết một ngày để lo chuyện hôn lễ nên cũng không níu giữ, vui mừng nhìn hai người rời đi.

"Nếu như em thích làm diễn viên thì đừng vì anh hay Kim gia mà từ bỏ mơ ước của bản thân !"

V nghiêm túc lái xe, vừa nhìn sang Kook đang thẫn thờ, hai mắt đen hơi nghiêng, trong mắt là sự thông cảm ủng hộ không hề có chút miễn cưỡng hay không hài lòng.

Kook bị người ta nhìn thấu tâm tư liền bối rối, né tránh ánh mắt V hạ giọng nói : "Cũng không thích lắm, chẳng qua, công việc suốt ba năm đang làm đột nhiên lại bỏ có chút không quen !"

Trước mặt V, mọi biểu hiện của cậu đều bị bóc trần, cho nên dù có diễn xuất trước mặt V cũng là điều không thể, đành ngây thơ đem mọi điều trong lòng nói ra.

V nhẹ nhàng nhướng môi, liếc mắt nhìn cậu trước sự do dự bối rối của cậu ánh mắt anh lại ẩn chứa yêu thương : "Vậy thì cứ từ từ, chờ tới ngày em thật sự chán rồi hãy bỏ !"

Kook chợt nhìn về V , anh nhìn thẳng về trước, đuôi lông mày nhướng lên, khóe miệng nở nụ cười ranh mãnh : "Có phải em thấy chồng em rất hiểu ý người khác không ?"

Kook bật cười, đối với lời nói đùa của anh cậu không phản bác như bình thường, cậu chỉ nhắm nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh rồi nhẹ nhàng đáp : "Cám ơn anh !"

....

"Chúng ta đang đi đâu vậy ?"

Kook khó hiểu nhìn con đường xa lạ, chuyện kế tiếp V muốn cùng cậu làm khiến cậu tò mò.

V không đáp, chỉ liếc mắt nhìn vẻ mặt thắc mắc của cậu, môi cong nhẹ.

Một tòa nhà tráng lệ là trung tâm chụp ảnh cưới xuất hiện trong mắt Kook khi đó cậu mới bừng tỉnh,V muốn đưa cậu tới đây chụp ảnh cưới sao ?

"Hoan nghênh quý khách !"

Hai người vừa vào thì đã có nhân viên chào đón, lễ phép hỏi : "Xin hỏi có phải là anh Kim Taehyung không ?"

"Phải !"

V cao quý như một vị vương tử bước từ trong truyện ra, ôm lấy Kook ,trước ánh mắt hâm mộ từ bốn phía đưa tới thì xem như không thấy, gương mặt ung dung cao quý chỉ có chút biểu hiện, giọng nói lịch sự .

"Tôi muốn cùng vợ mình thử áo cưới, xin cô dẫn đường !"

Nhân viên còn đang say đắm nhìn Kook và V, thì nghe tiếng V , đột nhiên hoàn hồn, dẫn họ lên lầu.

Ở lầu hai bên trong các tủ kính treo đầy các kiểu áo cưới, ánh đèn ở phía trên chiếu xuống như nước trên hồ phản chiếu ánh mặt trời tạo nên những luồng sáng lăn tăn.

"Kim tiên sinh lễ phục ở đây !"

Kook quét mắt nhìn căn phòng, nhịp tim bắt đầu loạn nhịp, cậu đối với hôn lễ này luôn bình thản nhưng khi nhìn thấy những bộ áo cưới trắng tinh treo trên giá áo trong lòng có cảm giác như đang mơ .

Một vài nhân viên lấy áo cưới từ trên giá xuống, một người lễ phép nói : "Mời anh vào thử áo cưới xem, nếu không hợp chúng tôi sẽ sửa theo ý anh !"

"Em vào đi !"

V để hai tay lên vai Kook, bàn tay đặt nhẹ lên đầu vai đẩy cậu về hướng nhân viên đang đợi, giọng nói ngữ điệu ẩn chứa sự tha thiết mong đợi.

Nhân viên đứng hai bên từ từ kéo tấm màn màu đỏ sậm ra, Kook từ phòng thử bước ra, ánh đèn sáng rực chiếu khắp nơi . Cậu chậm rãi bước ra .

V híp mắt ngưng đọng nhìn cậu , hai mắt sâu thẳm chăm chú nhìn, bên môi là nụ cười hài lòng.

"Rất đẹp !"

Nghe tiếng ca ngợi phát ra từ tận đáy lòng V , Kook nở nụ cười sung sướng, xoay người nhìn về phía tấm gương.

Bộ vest cưới cao quý mỗi chi tiết đều rất tinh sảo chứng tỏ sự đắt tiền của nó, vải lụa trắng như tuyết , giống như mùa xuân đang dung hòa vào mùa đông giá lạnh, đầu ngón tay Kook lướt qua vạt áo, từng đóa hoa nhỏ đều được may tay chứng tỏ mất không ít sức !

V đã thay bộ tây trang màu đen, bộ lễ phục được may thủ công khiến cho khí chất cao quý anh tuấn, bình thản của anh lại được bộc lộ ra ngoài một cách tinh tế, môi nở nụ cười nhạt khiến cho anh không còn lạnh lùng xa cách như khi nãy.

Thong thả đi tới bên cạnh Kook , nhìn trong kính là một người đàn ông tuấn tú đáy lòng Kook dâng lên cảm xúc hạnh phúc lẫn lo lắng, đứng ở bên cạnh người đàn ông thế này, dù là ai cũng sẽ cảm thấy tự hào và thỏa mãn.

Ánh đèn flash lóa lên phản xạ qua lớp kính, Kook nhíu mắt nhìn về phía bên phải chỉ thấy một nhân viên đang giơ máy ảnh chụp ngại ngùng nhìn họ cười.

"Quý khách nhìn rất xứng đôi.. cho nên, tôi muốn chụp một tấm lưu lại trong kỷ yếu !"

Trong hình, một cặp đôi hoàn mỹ bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt lưu luyến, giống như do trời đất tạo ra, tất cả không thể hình dung chỉ qua bức ảnh, tưởng chừng họ vốn là như thế .

"Nếu không còn vấn đề gì khác, hai vị có thể vào hội trường chụp ảnh ?"

"Công ty chúng tôi đã giúp hai vị chọn địa điểm chụp, hai vị có thể về nhà suy nghĩ rồi gọi điện cho chúng tôi biết !"

"Đã làm phiền rồi !"

V gật đầu cảm ơn, ôm lấy Kook ra khỏi trung tâm áo cưới, không hề quay lại nhìn đằng sau mình đang ồn ào.

"Theo như lịch trình, kế tiếp chúng ta đi mua trang sức !"

Kook đang suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc đổi lấy là tiếng cười vui vẻ của V , ngón tay thon dài bóp mũi cậu, cười nói "Kim phu nhân thích nhẫn hiệu trang sức nào ?"

Kook mím môi cau mày, đôi mắt xinh đẹp đảo một vòng, xoay mặt, nhìn V nghiêm túc lái xe, trên gương mặt nở nụ cười : "Một hôn lễ hạnh phúc không cần phải đeo trang sức đắt tiền để phô trương, cho nên chỉ cần có Kim Taehyung là được !"

V đột nhiên quay sang nhìn cậu, nghênh đón ánh mắt trong suốt sáng ngời của cậu , trên gương mặt tuấn tú là sự chân thành, bàn tay to cầm lấy bàn tay mềm mại đang để trên đầu gối của cậu, giọng nói trịnh trọng của anh cất lên trong xe.

"Lấy em, là lựa chọn sáng suốt nhất của Kim Taehyung anh suốt 30 năm qua !"

Trên gương mặt Kook sững sốt, ngay sau đó mô tạo ra độ cong tao nhã, hai tay phủ lên bàn tay to của V ,nhẹ giọng nói :"Lấy anh , là thời khắc đẹp nhất của em trong suốt 25 năm !"

....

Vừa tiến vào tiệm trang sức, người bán hàng đã tươi cười lại gần, ánh mắt khôn khéo nhìn hai người sóng vai đi bên nhau, không hỏi nhiều liền dẫn hai người tới quầy thủy tinh.

"Hai vị hình như muốn kết hôn, vậy hãy xem nhẫn cưới bên đây, những mẫu mới nhất chúng tôi đều có !"

V cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn những chiếc nhẫn kim cương tinh mỹ, có vẻ rất chú tâm sau đó nhìn Kook, hỏi ý kiến : "Em thích cái nào ?"

Kook nhìn qua vài lượt ánh đèn chiếu lên kim cương trên chiếc nhẫn sáng chói, không hề hứng thú khi nhìn giá tiền cậu lắc đầu ngán ngẩm : "Chọn cái nào cũng được ..."

V dường như nhận ra cậu không hứng thú với trang sức, cũng không miễn cưỡng cậu chọn, tự mình chỉ một cái ra hiệu cho nhân viên từ trong ngăn lấy ra.

"Tiên sinh thật tính mắt, chiếc nhẫn kim cương này là mẫu mới nhất hôm nay, kĩ thuật điêu khắc thượng hạng, kim cương chất lượng cao, đeo lên tay chắc chắn sẽ đẹp !"

Kook lặng lẽ cởi chiếc nhẫn trên ngón áp út cậu ra, đeo vào tay cậu chiếc nhẫn kim cương Tiffany, ngón tay thon trắng cùng với sự lấp lánh của kim cương sáng lóe, ngón tay với khớp xương rõ ràng xuyên qua khe hở của tay cậu , cùng nhau giữ chặt,Kook không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc.

"Chúng ta về Kim gia ăn cơm tối sao ?"

Xuống tới bãi đỗ xe, Kook hỏi ý V, anh thân mật ôm lấy câuu, đôi mắt anh chứa nụ cười : "Bữa tối dưới ánh nến có được không ? "

Kook nhíu mày, nhìn trong đôi mắt đen của V luôn chứa nụ cười, miệng lẩm bẩm : "Chúng ta không về ăn cơm, ông và mẹ sẽ không để ý chứ ?"

"Ông và mẹ không quan tâm nhiều thế đâu !"

V bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của cậu .

"A không xong rồi, em để quên nhẫn ở trên kia !"

"Em vào trong xe chờ đi. Anh tự mình đi lấy !"

Nhìn theo bóng người thon dài cao ráo của V, Kook siết chặt chìa khóa trong tay đi về phía xe thể thao.

"Anh nghe em giải thích đã, anh không phải nói sẽ tin em sao ? Vì sao em gái anh nói gì anh đều tin là thật, chẳng lẽ anh đã quên mất lời hứa giữa chúng ta !"

Bên trong bãi đậu xe trống trải, tiếng gọi ầm ĩ của một cô gái quanh quẩn xung quanh, kèm theo đó là tiếng giày cao gót dồn dập, Kook bước chân lên, không trực tiệp đi vòng qua cua quẹo, vừa nghe thấy giọng nói sắc sảo của Hye Soo bước chân liền dừng lại.

"Pong In, em làm như thế đều vì anh, nếu không em cũng sẽ không mạo hiểm tới Kim gia tìm câu ta, cậu ta làm khó dễ anh như thế chẳng lẽ anh không nhận ra ?"

Hye Soo oan ức cất tiếng chất vấn, trong giọng nói có chút không cam lòng, Kook thoáng đi về trước một bước liền thấy dáng người nhỏ nhắn của hye Soo ở bên trong bãi đậu xe. Cô ta chặn đường Kang Pong In, gương mặt xinh xắn ngước lên, bi ai nhìn anh ta.

"Em muốn chứng tỏ điều gì ? Hye Soo, anh yêu em, nhưng không có nghĩa em được quyền lấy cớ đó để kiêu căng !"

Giọng nói lãnh đạm trầm thấp của Kang Pong In khiến cho Hye Soo thoảng chốc giật mình, lúc Kang Pong In xoay người tính mở cửa xe thì cô ta nhanh tay bắt lấy cổ tay Kang Pong In, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ xót xa cầu xin : "Anh vẫn trách em vì ba năm trước đã không nói tiếng nào mà bỏ đi đúng không ? Lúc đó, mẹ em ép em ra nước ngoài, em cũng không có cách nào, hơn nữa em cũng không biết nhà anh xảy ra chuyện lớn như thế, nếu không…"

"Nếu không thì sao ?"

Kang Pong In đột nhiên cắt ngang lời giải thích , bên trong giọng nói thâm trầm chất chứa nhiều chua xót và tự mỉa mai chính mình, nhưng cuối cùng cũng không thể che đập nổi cảm xúc đau lòng.

Trước lời nói đầy đau đớn của Kang Pong In, Hye Soo liền lau đi nước mắt, phản bác nói : "Ba năm, anh cũng đâu có chờ em ? Anh đã nói muốn cùng em đi đến già, nhưng em vừa đi anh liền quen Kook ,anh dám nói hai người trong sạch sao ?"

Những lời nói với ý nghĩa chỉ trích của Hye Soo khiến cho biểu hiện lạnh lùng của Kang Pong In ngưng đọng, môi mỏng mím lại, lựa chọn im lặng nhưng cũng khiến cho vẻ mặt lo lắng của Hye Soo  được thả lỏng, khéo léo nắm lấy ống tay áo anh ta, như con chim nhỏ ngoan ngoãn nép vào người : "Vào lúc anh khó khăn nhất em không nên rời bỏ anh, nhưng anh cũng không nên vì em ra đi mà phản bội tình yêu của chúng ta, chúng ta hòa nhau được không ?"

Kang Pong In không hề lưu luyến đẩy cô ta ra, xoay người bỏ đi, trong không khí là giọng nói lãnh đạm tưởng chừng vô tình : "Em chưa bao giò thật sự hiểu anh !"

"Sao lại đứng ở đây, không lạnh sao ?"

Sau lưng là giọng nói trách cứ nhưng đầy quan tâm cất lên, Kook không quay đầu lại, im lặng để cho người đàn ông đằng sau ôm lấy cậu vào lòng, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cậu.

Mùi bạc hà quanh quẩn xung quanh, một ngón tay thon dài nâng bàn tay lên, trên ngón tay là chiếc nhẫn cưới.

Kook hài lòng nhìn bàn tay, gương mặt nhỏ nhắn nhuộm vẻ hạnh phúc, V nhẹ nhàng ôm cậu, trên gương mặt là nụ cười cưng chìu, hai người chính là sự kết hợp hoàn mỹ, ở trong mắt người ngoài lúc nào cũng tỏa sáng.

"Đi thôi !"

Kook vui vẻ để V dẫn đi, vừa nhấc chân liền nhìn thấy cách đó không xa bóng Kang Pong In sừng sững đứng bất động. Gương mặt hờ hững lạnh lùng nhưng cũng rất tuấn tú như trước .

"Em muốn đi đâu ăn cơm ?"

Vẻ mặt V hờ hững, đối với tình huống trong bãi đỗ xe vừa nãy an him lặng không nhắc tới, cũng không hề có biểu hiện gì không vui hoặc suy nghĩ về nó

"Taehyugn, tối nay về nhà ăn cơm được không ?"

V yêu thương liếc mắt nhìn cậu, trên gương mặt tuấn tú là sự dung túng trước yêu cầu của Kook .

Bên trong quân khu xung quanh vẫn hết sức im lặng, xe đi vào gara Kik gia, Kook vội vàng bước xuống xe, như một đứa trẻ cười mỉm kéo V đi về phía căn biệt thự đang sáng đèn.

Bên trong căn biệt thự ấm áp lại bao phủ sự tĩnh lặng đến lạnh lẽo, lúc Kook vui vẻ kéo V vào nhà thì thấy bà Kim ngồi trên ghế sô pha, đang tính gọi một tiếng “Mẹ”, ánh mắt lại bị bóng áo xanh thu hút.

Bên trong phòng khách hai người cũng thấy động tĩnh, bà Kim và người áo xanh liếc nhìn ra cửa, trên gương mặt lãnh đạm của bà nở nụ cười vui vẻ, nhìn Kook và V nói : "Áo cưới và trang sức thế nào ?"

Kook dịu dàng cười, gật đầu đáp : "Dạ, rất thích !"

Nói xong ánh mắt nhìn sang đối diện bà Kim, lúc thấy rõ bóng người mặc áo xanh, Kopk chỉ thấy trước mắt sáng rực có cảm giác rất kính nể.

Mái tóc cắt ngắn, nước da bánh mật khỏe mạnh, gương mặt với đường nét góc cạnh rõ nét, tuy sắc nhưng không thô, vừa nữ tính lại không mất đi sự cương trực của đàn ông, mang đến vẻ đẹp trung tính.

Cô gái vừa nhìn thấy người tới cửa đã từ trên ghế đứng dậy, dáng người cao ráo mặc bộ quân trang màu xanh, im lặng đứng đó. Từ trên người tỏa ra khí thế oai hung hiên ngang.

Ánh mắt sáng ngời quật cường không hề dịu dàng như những cô gái bình thường, đôi môi đỏ mọng của cô gái nhẹ nhàng cong lên đầy tự tin và kiêu ngạo,Kook chưa bao giờ gặp nữ quân nhân xuất sắc như thế, nhất thời có chút bị cám dỗ.

Là người thân của V sao ?

Kook nghi nghi nhấp nháy mắt, nhìn về phía V trên gương mặt của anh cũng như đang nhẫn nhịn che giấu gì đó khiến Kook ngẩn người ra, trong người bắt đầu bất an.

Ánh mắt V  không còn dịu dàng như nước, mà hai người nhìn thẳng nhau đối diện với nữ quân nhân, chỉ là trong đôi mắt đó còn có nhiều tình cảm, không chỉ đơn thuần là lãnh đạm, còn có ...

Kook không dám nghĩ nhiều, nhưng bàn tay V dùng sức như muốn bóp nát tay cậu khiến cậu kêu đau, V không nghe thấy, người tỉ mỉ như anh lại không nhận thấy sự đau đớn của cậu chỉ vì nữ quân nhân từ trên trời giáng xuống sao ?

"Taehyung, em về rồi !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro