Lấy anh được chứ ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ahn Ji Suk tao nhã cười, khóe mắt liếc nhìn về cửa thang máy, trong đó ẩn chứa thâm ý.

Quay về phòng, Kook không nhìn thấy V , chỉ nghe tiếng nước trong nhà vệ sinh, nghĩ chắc anh đang tắm nên an vị ngồi bên giường chờ.

Sau khi tiếng vòi sen dừng lại, Kook đứng dậy, đưa quần áo tới cửa nói : "Taehyung , mở cửa đi tôi mang quần áo cho anh !"

Cửa phòng vệ sinh mở ra, V đầu tóc ướt nhẹp xuất hiện, gương mặt sạch sẽ, râu cũng biến mất khôi phục vẻ thoát tục anh tuấn .

Một luồng nhiệt khí cùng mùi thơm ngát phả vào mặt Kook , không cẩn thận nhìn lên lồng ngực để trần của anh, hai gò má ửng đỏ, vội vàng đưa quần áo : "Đây, cho anh !"

V cúi đầu nhìn quần áo, sau đó lại nhìn dáng vẻ bối rối của Kook, dưới mái tóc đen, đôi mắt trong suốt lại bộc lộ niềm vui , anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại.

Kook đứng bên cửa sổ, tùy ý để gió thổi vào mặt, từ từ khôi phục lại tiết tấu đang rối loạn. Cậu cũng không biết mình làm sao, cứ như cậu nhóc không rành sự đời, chỉ vì vài hành động của anh cậu liền đỏ mặt hồng tai .

Đang trách cứ bản thân thì sau lưng có động tĩnh, ngoái đầu nhìn lại thấy V lịch sự đi ra từ phòng tắm .

Xem ra y phục Levis trên người anh rất vừa, quần âu màu xám nhạt, áo màu trắng cổ chữ V, ăn bận đơn giản nhưng không che đi được khí chất cao quý bên trong.

Trên tóc đen không ngừng rỉ nước, trên mặt vẫn còn đọng vài giọt, theo cổ áo của anh chảy vào trong, dù vô tình hay cố ý cũng gợi lên vẻ quyến rũ của đàn ông .

Kook hơi ngượng ngùng, ép buộc bản thân dời mắt đi, không nhìn chăm chú người đàn ông đầy vẻ hấp dẫn này nữa, tay cũng không rãnh rỗi cứ kéo ngăn kéo ra vào.

"Anh đem tóc hong khô một chút đi ..."

Hai bàn tay đang để lung tung của Kook bị một bàn tay ấm áp khô ráo giữ lại khiến cậu kinh ngạc .

V cầm tay Kook , anh vẫn như bình thường, ưu nhã ngồi xuống ngắm nhìn vẻ hoảng hốt nơi cậu .

Vẻ mặt của V khiến Kook co rúm không dám nhìn trực diện, nụ cười nhàn nhạt ranh mãnh trong đó lại có vẻ thành khẩn nghiêm túc, thấy cậu khẩn trương, đôi mắt đen thoáng lên sự cưng chiều, yêu thương.

"Jung Kook, chúng ta nói chuyện một chút được không ?"

Kook bị hai tay anh nắm chặt, nhìn ánh mắt nghiêm túc đó trái tim đập loạn xạ muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Anh muốn cùng cậu nói chuyện ? Nói chuyện gì ?

Kook liền ngồi nghiêm chỉnh, thần thái nghiêm túc khiến anh bật cười , nhưng cũng không thể làm gì, anh nhẹ thở hắt ra ,anh không muốn cậu khẩn trương như vậy.

Dịu dàng vỗ mu bàn tay Kook, mỉm cười nói : "Thả lòng một chút !"

Kook mơ màng, đối với sự ôn nhu của V không hề kháng cự , dù anh muốn lấy sổ tiết kiệm của cậu thì cậu cũng cho, không chừng còn vui vẻ dùng hai tay dâng lên.

"Được… được ".

Kook trả lời thật gượng ép , nhưng dù chỉ thoáng thả lỏng vẫn làm cho anh vừa lòng không ít.

"Lời anh muốn nói tiếp theo, em phải nghe cho rõ, nhớ rõ nó và đừng hoài nghi !"

Mỗi một chữ của V đều thật chậm như cố ý cường điệu, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên của Kook ánh mắt chân thành tha thiết.

"Anh yên tâm, tôi sẽ nghe thật kĩ !"

Kook không hề suy nghĩ mà tự thốt ra lời cam đoan khiến V sinh nghi, anh siết chặt bàn tay cậu , đôi mắt đen trong suốt hơi nheo lại tràn đầy vẻ ngờ vực .

"Thật không ?" Giọng điệu nghi ngờ rõ ràng nhưng không hề giận dữ khiến Kook nuốt nước bọt, nặng nề gật đầu.

"Vâng !"

Quên đi, hiện tại không tin cũng không sao , V thở dài một hơi trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ uể oải nhưng liền bị nụ cười của anh thay thế.

Anh vẫn nắm tay Kook , như hai người yêu nhau rất nồng thắm cuồng nhiệt , cảm nhận thân nhiệt nơi bàn tay của anh khiến mặt Kook ửng hồng, vẻ đẹp đó vì xấu hổ mà tỏa sáng khiến người ta say mê.

"Jung Kook, cuộc hôn nhân này dù em xuất phát từ lý do gì mà đưa ra lời đề nghị với anh. Nhưng lúc này, anh không hy vọng em bởi vì những nguyên nhân bên ngoài mà từ bỏ, đừng sợ ,không cần để ý đến ánh nhìn của người khác. Nếu anh đồng ý lấy em thì tất cả vấn đề anh sẽ giải quyết, mãi mãi không muốn để em dễ dàng từ bỏ như thế !"

V cẩn trọng nói, dù vẻ mặt mỉm cười tự tin nhưng sự khẩn trương chân thành trong mắt không giấu được, bàn tay siết chặt tay Kook , cậu không thấy đau, kinh ngạc nhìn anh quên cả phản ứng.

"Jung Kook, anh biết mọi thứ lúc đầu chỉ là giả, nhưng xin em hãy tin anh, anh sẽ cố gắng làm người chồng tốt, cố gắng xây dựng gia đình thuộc về chúng ta !"

Anh nghiêm túc nói, như đang trịnh trọng buông lời thề, anh không hề giả vờ, cẩn thận đến mức sợ sẽ dọa cậu bỏ chạy cho nên mới giữ lấy hai tay cậu .

Cậu chỉ là lợi dụng anh, thông minh như anh, chẳng lẽ không nhận ra ? Tại sao còn ngu ngốc nhảy xuống, như vậy chỉ càng làm cho gánh nặng tội lỗi trên lưng cậu thêm nặng.

Anh chỉ cười nhạt chờ đợi câu trả lời của Kook , không hề ép buộc hay làm khó, giọng nói của anh chân thành hơn so với lúc trước .

Ba năm bên Kang Pong In thế giới của Kook chỉ là băng giá lạnh đến thấu xương, bị giễu cợt, bị thương tổn đầy mình, sự dịu dàng của Kanh Pong In cậu không dám cầu mong nhưng cũng không hy vọng anh lạnh lùng.

Kết quả, khi Hye Soo quay về , anh xoay người vô tình, không quan tâm cậu có vì anh mà tổn thương chồng chất.

Khi Kook trốn trong góc chữa lành vết thương Kang Pong In để lại thì một người đàn ông như vị thần hoàn mỹ xuất hiện trong thế giới của cậu . Quỳ gối trước mặt cậu , nghiêm túc nói ra suy nghĩ của anh, sự ôn nhu của anh như hoa anh túc khiến cậu e sợ nhưng không kiềm được mà đưa tay.

Nhìn V mỉm cười, nhìn ánh mắt nhu hòa của anh, đón nhận sự quan tâm quý trọng từ anh Kook trong lòng luống cuống hốt hoảng.

Kim Taehyung , anh nghiêm túc thật sao ?

Nếu đây chẳng qua là một trò chơi hứng thú thì làm sao ?

Nếu như em tưởng thật…

"Jung Kook , lấy anh được chứ ?"

Kook lần đầu tiên cảm thấy sự ôn nhu của đàn ông quả nhiên là loại thuốc độc trí mạng, còn cậu không biết làm sao, mặc cho V dùng vẻ ôn nhu của anh từ từ phá bỏ hàng phòng vệ trong lòng cậu , từng chút từng chút xen vào cuộc sống của cậu .

Lúc này, Kook vì cảm động mà nước mắt đong đầy, nhưng vội vàng đứng dậy thoát khỏi tay anh, cậu quay lưng lại không để anh nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình .

"Anh mau sấy tóc đi, để ướt như vậy không tốt…"

Giọng nói tiết lộ tâm trạng cậu , cầm máy sấy cắm mãi mà không vào ổ điện, tiếng thở dài vang lên sau lưng, một mùi hương bạc hà xộc vào mũi.

Lồng ngực của V mang theo mùi hương bạc hà lành lạnh, từ phía sau anh vòng lấy cậu , coi cậu như trân bảo kiên cố giữ trước ngực anh.

"Đừng trốn tránh, Jung Kook , để anh chứng minh cho em thấy có được không ?"

Máy sấy tóc rơi xuống, lông mi ướt khẽ run lên, hai mắt cụp xuống sững sờ nhìn bàn tay to đang giam cầm mình .

"Nếu như em nói, em chẳng qua muốn lợi dụng anh ?"

Giọng nói đầy áp lực.

Anh tiến lên nửa bước, hai tay siết lại , đôi mắt nhìn ánh mắt trời lấp lóe nơi cửa sổ, môi nở nụ cười vui vẻ.

"Ít nhất người đàn ông em muốn lợi dụng là anh, không phải sao ?"

Cậu không đi tìm người đàn ông khác, chứng tỏ anh trong lòng cậu cũng có sự tồn tại đặc biệt.

Kook khép mắt, mặc cho nước mắt tràn ra , nhỏ xuống trên mu bàn tay, giọt nước mắt nở bung.

Kim Taehyung , thật có thể lấy anh sao…

Ngồi trước bàn, V chuyên tâm nhìn màn hình vi tính, ngón tay thon dài không ngừng gõ xuống bàn phím, ánh mặt trời hắt vào tạo nên một đường cắt trên gương mặt anh.

Vì tối qua vội vàng tới đây nên công việc của V ngập tới đầu vẫn chưa kịp giải quyết xong, không còn cách nào đành để thư ký chuyển email tới. Anh ngồi trước máy tính cố hoàn thành công việc gửi về.

Kook nhàn nhã ngồi đến tê cứng trên salon, trên đùi là quyển tạp chí đang mở.

Trải qua chuyện buổi sáng, trong lòng Kook hiểu rõ đối mặt với V mà không xấu hổ là chuyện không thể, nhưng cậu cũng nhất định thích ứng với loại cảm giác không được tự nhiên này, thích ứng với việc thế giới của cậu tồn tại một người đàn ông xuất sắc.

Không biết Kook xem tạp chí bao lâu cũng không có dấu hiệu lật qua, ánh mắt buông thõng, rõ ràng nhìn tờ giấy như suy nghĩ của cậu đã sớm bay sang chiếc bàn bên kia.

Đối với V cậu chỉ nhìn được vẻ ngoài, trừ vẻ ung dung cao quý xuất chúng, cùng gia thế cao ngạo, còn lại cậu không biết gì cả.

Trải qua tình huống tỏ tình lúc sáng, Kook cũng có chút mong mỏi muốn biết mọi bí mật trên người V , anh quá ưu tú khiến cho cậu cảm thấy sâu không lường được ! Cũng cảm giác không hề an toàn, không thể nắm trong tay.

Kook đảo mắt, từ từ nghiêng đầu tạo thành đường cong, xuyên qua khóe mắt len lén nhìn V . Cậu chỉ thấy một mặt nho nhã lịch sự của anh , gương mặt tuấn tú lúc nào cũng có vẻ mỉm cười. Còn vẻ mặt nghiêm túc, tức giận của anh rất ít khi nhìn thấy, trừ lần trước ở trong tòa thị chính.

Len lén nhìn đôi môi mím chặt, hai hàng lông mày lâu lâu nhăn lại, dáng vẻ nghiêm túc nhưng không hề mất đi vẻ anh tuấn, ngoài ra còn mang theo sức hút, giống như đại dương mênh mông, vô biên vô hạn khiến người khác bị giam hãm bên trong.

Người ta nói đàn ông khi nghiêm túc rất có sức hút, những lời này xem ra là đúng !! Kook cứ liếc mắt nhìn, mãi đến khi V cảm thấy gì đó mới giương mắt nhìn, cậu mới phát hiện bản thân lại nhìn anh đến xuất thần rồi !

Ngại ngùng kéo môi, nụ cười cứng ngắc, giơ quyển tạp chí lên nói dối : "Xem tạp chí thấy hơi hoa mắt nên muốn nghỉ ngơi…"

Nói đến khúc sau giọng nói nhỏ dần, những chữ cuối không hề có tiếng vang lên, trực tiếp cúi đầu, Kook đem gương mặt nhỏ nhắn của mình dúi vào tạp chí .

Cũng không thể trách cậu , đối với một người đàn ông ưu tú phi phàm như V bất cứ người nào cũng sẽ ôm mộng, cậu cũng không ngoại lệ.

Mười ngón tay trên bàn phím của V dừng lại, ánh mắt lành lạnh như nước nhìn Kook tựa như đứa trẻ phạm lỗ chờ dỗ dành, vẻ nghiêm túc mất đi thay bằng nụ cười thân thiện.

"Anh biết em không nhìn anh mà đang nhìn tạp chí !"

Anh chưa nói xong, lời giải thích như thế càng chứng tỏ trong lòng cậu có tật .

Kook ảo não ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, vì xấu hổ mà gương mặt nhỏ lại ửng đỏ, cậu tức giận ném tạp chí sang bên, đứng dậy đi ra ngoài.

"Em đi tìm Jimin !"

"Ha ..."

Lúc Kook đóng cửa phòng lại bên trong còn nghe tiếng cười khẽ của anh , bàn tay cậu nâng lên xoa xoa gương mặt đang nóng như lửa thiêu , chạy nhanh vào căn phòng sát vách.

Đỏ mặt vì V ,cậu không nghĩ đó là yêu, một người đàn ông ưu tú như thế bất cứ ai cũng sẽ đỏ mặt, mà anh lại là nhân tài kiệt xuất.

Trước đó với Kang Pong In cậu đã máu chảy đầm đìa, toàn thân thê thảm. Đối diện với V , cậu tăng thêm sự cẩn thận cũng vơi đi sự hy vọng.

Dù đối với V bất công, nhưng cậu sợ mình bị tổn thương nên không dám đưa trái tim ra , lo lắng bản thân không thể chịu đựng kết cuộc như thế nữa.

Chuyện sáng nay, Kook cũng không nói đồng ý. Sau khi anh nói xong cậu luôn thận trọng suy nghĩ, từ từ tiêu hóa từng chữ một sau đó đón nhận nó.

"Sáng nay mình qua phòng cậu sao không mở cửa ?"

Trước sự chất vấn của Jimin , Kook chột dạ ho khan nói lảng sang chuyện khác.

"Hôm nay có lịch trình gì ?"

"Kook , đừng nói dối tôi , nói , trong phòng cậu giấu người đúng không ?"

"Sao chứ ? Làm gì có !" Cái khả năng nói dối của cậu không được chuyên nghiệp, nhiều năm qua vẫn chẳng tiến bộ.

Jimin không tin nhìn chằm chằm biểu hiện của Kook , giọng nói cao hơn : "Thật là cậu không dấu đàn ông trong phòng đấy chứ ?"

Nhìn thấy Jimin hào hứng chạy qua phòng mình, Kook liền kéo Jimin lại từ phía sau, vội vàng giải thích : "Jimin, cậu đừng hiểu lầm, sáng nay tôi đi ra ngoài nên khóa cửa, đàn ông ở đâu ra mà giấu ?"

Bị Kook dùng sức kéo lại, Jimin hồ nghi quay đầu ánh mắt sắc bén không hề bỏ sót chút biểu hiện nào của Kook ,

"Thật sao?"

"Còn thật hơn cả chữ thật !"

"Tạm thời tin cậu !"

Kook vừa buông lỏng cảnh giác, Jimin liền tránh được , nhanh chân chạy ra ngoài, dù ở phía sau Kook ngăn cản thế nào đều không thể ngăn cản Jimin mở cửa phòng .

"Jimin , đừng …"

Lúc cửa phòng mở ra, một người đàn ông tuấn nhã phi phàm đứng dó, Kook muốn mở lời ngăn Jimin lại nhưng tất cả đều nghẹn lại trong họng, cuối cùng chỉ đành nuốt nước miếng.

Vẻ mặt của Jimin từ cười xấu xa đầy ác ý sang cứng ngắc run rẩy, kinh ngạc nhìn gương mặt V .

V ăn mặc đơn giản, tư thế ung dung đứng đó, không nói câu nào giống như vị quý tộc bàng quan mặc cho người khác chiêm ngưỡng.

Anh nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của Jimij , ánh mắt nhu hòa dừng lại trên gương mặt Kook : "Cậu ấy là Jimin sao ?"

Anh làm sao biết là Jimin ?

V hiểu rõ cười, nghiêng người, ánh mắt liếc nhìn bàn sách : "Trên lịch hành trình có ghi người sắp xếp là Park Jimin !"

V quả nhiên có khả năng quan sát kinh người khiến cậu vừa sợ vừa thán phục, nhưng lúc này không phải là thời điểm cảm thán, Kook không phản ứng kịp liền đẩy mạnh Jimin vào phòng, đóng cửa lại.

Không phải cậu không muốn công bố chuyện giữa cậu và V , nếu muốn kết hôn thì đây là tất nhiên, nhưng lúc này thì không phải, cậu và anh danh bất chính lại ở chung truyền ra ngoài sẽ rất khó coi.

Bên trong phòng, không khí quỷ dị, Jimin ngồi trên ghế salon, hai tay vòng trước ngực, ánh mắt chất vấn nhìn Kook ngồi bên giường.

"Cho nên nói, anh bây giờ là vị hôn phu của Kook ? Còn cậu là hôn thê của anh ta ?"

Kook cúi đầu, không biết giải thích thế nào với Jimin, V vẫn cười nhạt như ban đầu, duy trì phong độ trước sau, bàn tay thon dài che phủ lên đôi tay nhỏ bé luống cuống của Kook .

Hành động rất nhỏ nhưng khiến Jimin đang không vui liền hòa hoãn : "Thôi, tiệc liên hoan hôm nay cậu không cần đi, tôi sẽ nói với đạo diễn !"

Nói xong, nhìn Kook đang dùng ánh mắt cảm kích mình khẽ thở dài, rồi dời tất cả sự chú ý sang V .

"Jung Kook ,cậu ra ngoài, tôi có lời muốn nói với anh ta !"

"Jimin !"

V cắt ngang lời Kook , đôi mắt ôn nhu ngắm nhìn gương mặt lo lắng của Kook , thân mật nắm nhẹ đôi tay nhỏ bé của cậu .

Kook đành đứng lên đi ra ngoài.

"Jung Kook, xin em tin tưởng anh được không ?"

Kook định xoay người đóng cửa, câu nói đó khiến cho Kook giật mình dừng lại, có cảm giác được ai đó quý trọng bảo vệ thật ấm áp.

Kook không nghe thấy hai người bên trong nói gì, tâm trạng trở nên nóng như lửa đốt, cậu không biết Jimin sẽ nói gì, liệu có để cho V thấy khó mà biết lui hay cảnh cáo anh không cần giống như Kang Pong In bỏ rơi cậu ?

Nghĩ tới ba chữ Kang Pong In khiến Kook mệt mỏi , không phải cậu đối với anh ta còn mong đợi mà sợ V sau khi biết về quá khứ của cậu sẽ phản ứng ra sao !! Cậu càng sợ V biết cậu bị sỉ nhục trước mặt người khác.

Sự thành khẩn của V khiến Kook cảm động cũng chiếm được sự tôn trọng của cậu ,cho nên khi anh biết cậu yêu Kang Pong In , cậu sợ hãi anh sẽ thay đổi cái nhìn về mình , thay đổi mọi hứa hẹn trước đây.

Rõ ràng lúc đầu cậu lợi dụng anh vậy mà lúc này kẻ lo lắng bội ước lại là cậu .

Hai tay Kook vì khẩn trương mà nắm thành quyền, dỗ dành những thấp thỏm bất an trong lòng , chân bước tới đi về phía cửa. Nghe lén là không đúng, nhưng cậu muốn biết họ đang nói gì.

Nhẹ nhàng chạm vào cửa, đang tính áp lỗ tai vào, chưa kịp tĩnh tâm nghe lén thì cửa mở ra lập tức chạm vào cậu.

"A !"

Kook kêu đau một tiếng, xoa xoa nửa bên mặt,  đôi mắt đẫm lệ nhìn chiếc dép lê màu cả phê. Kinh hãi muốn quay lại vị trí ban đầu nhưng đã không còn kịp vì V đã giữ lấy tay cậu .

Anh từ từ thở dài : "Jung Kook vì sao em không chịu tin anh ?"

"Em.. không có.."

Kook tự biết mình đuối lý, như đứa trẻ làm sai chờ chịu phạt.

Hai gò má nóng hừng hực mang theo cảm giác đau bị lòng bàn tay anh bào phủ, cẩn thận xoa nhẹ, mang theo chút thương yêu khiến cậu bị mê hoặc, phía trên là giọng nói của anh.

"Em không nghe lời như thế anh nên làm gì đây ?"

Kook áy náy muốn cúi đầu, nhưng anh không đồng ý, khớp xương nơi tay càng rõ giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của cậu , chân thành nhìn cậu .

"Dù Jimin nói gì, chuyện anh muốn cùng em kết hôn không hề thay đổi !"

Bị anh giữ chặt, Kook ngượng ngùng đỏ bừng mặt. Hình như sau khi gặp V cậu càng lúc càng dễ đỏ mặt, không hề có dáng vẻ của minh tinh .

Lúc né tránh , Kook cũng có liếc nhìn mắt anh, thấy được ánh mắt anh chưa từng dao động thật sự nghiêm túc, lần thứ hai cậu vì anh mà cảm động.

Thứ anh cho cậu không chỉ là lời hứa cả đời mà là cảm giác quý trọng, khiến cậu mở lòng.

Trái tim ấm áp lên, Kook giương mắt nhìn V khẽ mỉm cười, ẩn chứa nhiều chua xót : "Taehyung nếu em không muốn từ bỏ anh nữa thì làm sao bây giờ ?"

"Đồ ngốc !"

V than nhẹ, mang theo yêu thương bàn tay to cử động đẩy đầu Kook vào lòng mình, nhẹ ôm lấy cậu , dù không có có ấm áp như lò sưởi nhưng lại đủ để cậu tựa vào.

"Nếu như không muốn từ bỏ thì đừng miễn cưỡng bản thân !"

Hốc mắt chua xót, bao nhiêu đắng cay mấy năm qua đều xông tới, Kook không kiềm được tuyến lệ, chỉ liều mạng cắn môi, đem nước mắt ép vào trong.

Gặp V là may mắn của cậu , coi như là hạnh phúc tạm thời, cậu cũng muốn nắm chặt trong tay không muốn để nó trôi qua.

Do dự hai tay từ từ lướt qua eo của anh, cẩn thận ôm lấy, mùi bạc hà thanh khiết khiến Kook nhận thức rõ trái tim mình.

"Chúng ta.. kết hôn đi Taehyung !"

Không còn là lợi dụng, là từ nội tâm thật lòng nói ra, cậu muốn gả cho người đàn ông này , không vì gia thế xuất chúng hiển hách của anh, chỉ vì lời hứa hẹn chân thành.

"Được !"

V nhẹ nhàng vỗ đầu cậu , cưng chiều như đang dỗ một đứa trẻ làm nũng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro