"Chị dâu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi Kook hồi phục tâm tình, V ôn nhu buông Kook ra, mím môi cười , xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu ,đi vào trong phòng.

"Taehyung, anh tìm gì vậy ? Để em giúp anh !"

Kook đứng ở cửa tò mò nhìn V lục lọi, ánh mắt chớp nhẹ nhiệt tình đi tới muốn giúp một tay.

V đóng ngăn kéo lại, đôi mắt đen lộ vẻ vui mừng, nhìn Kook đang hiếu kì, vẻ mặt anh dương dương tự đắc giữ chặt vật trong tay.

"Tìm được rồi !"

Theo động tác của anh Kook khó hiểu nhìn, là Visa và hộ chiếu của cậu ! Anh lấy nó làm gì ?

Kook khó hiểu, V thì cười nhẹ, hàm răng trắng noãn ở trên gương mặt tuấn tú tao nhã, hoàn mỹ.

V cười bình thường không lộ răng, lúc nào cũng nhàn nhạt rất lịch sự, lần này để lộ hàm răng trắng thật là hiếm thấy, chứng tỏ tâm trạng anh lúc này rất tốt .

Đối với V câuuj không thể miễn dịch, chỉ cần một nụ cười ấm áp liền khiến cậu trầm mê quên cả bản thân.

Kook bừng tỉnh, mới phát hiện tay đã bị anh dắt ra ngoài, anh một tay cầm áo khoác, một tay là Visa của cậu còn có balo và mũ.

"Đi đâu ?"

Kook nghi hoặc liền đứng khựng lại , bàn tay nhỏ bé túm lấy V tò mò hỏi.

Anh quay đầu, trước vẻ khẩn trương chần chờ của cậu không hề buồn bực mà thông cảm nói : "Đi với anh đến một nơi !"

Nói xong, cầm áo mũ mặc vào giúp cậu, động tác nhẹ nhàng ôn nhu , khiến cho tim Kook đập nhanh trước hành động ấm áp này .

Vì muốn tin tưởng anh , cho nên bất an, lo lắng từ từ biến mất, dù không được tự nhiên Kook vẫn tùy ý để anh kéo đi ra ngoài, anh nói muốn đến một nơi tự nhiên cậu lại thấy mong chờ.

Cậu là minh tinh nên phải học cách ngụy trang, nếu không chết lúc nào cũng không hay, V hiểu nổi khổ đó nên anh luôn bảo vệ cậu đầu tiên, không để cậu bị khó xử.

Mở cửa phòng, V liền kéo Kook đang cúi đầu nhanh chóng đi về thang máy, dọc đường đi đều thông suốt không có đám chó săn.

Thang máy mở ra Kook bị anh đẩy vào trong, V nghiêng đầu, ánh mắt nhìn gương mặt được che kín của cậu.

"Em đang tò mò xem kế tiếp anh dẫn em đi đâu đúng không ?"

Nghe tiếng cười ranh mãnh của anh, Kook xấu hổ, muốn né khỏi tay anh lại bị cầm chặt.

"Này , anh ... !"

Nghe được giọng nói pha chút hờn dỗi củ Kook , anh mắt anh phong tình vạn chủng, bàn tay thân mật đưa lên xoa nhẹ sống mũi của cậu giống như đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt .

Kook không chịu thua đánh tay anh, đổi lại là tiếng cười thâm trầm của anh .

Kook xoay người , cậu không để ý đến V nữa.

Nhưng tay cậu và anh vẫn giữ ở bên nhau, anh chỉ cần kéo nhẹ, Kook liền không kịp chuẩn bị mà ngã vào ngực anh.

Kook giận dỗi nhìn nụ cười sáng rực trên mặt anh cuối cùng bại trận, hai vai buông xuống, cúi đầu, trong lòng khóc không thành tiếng : "Kim Taehyung anh cũng thật vô lại !"

Thang máy khép lại, lúc hai người đùa giỡn ai cũng không nhìn thấy, ở trên hành lang xa xa một bóng người cao ráo đứng yên bất động rất lâu.

Xuống xe taxi, Kook ngước đầu nhìn sân bay quốc tế to rộng, trong mắt ngoại trừ sự mong chờ còn có nghi ngờ do dự.

V đi tới bên cạnh, bàn tay khô ráo ấm áp chủ động giữ lấy đôi tay lành lạnh bé nhỏ của cậu khiến cậu vì anh mà bình tĩnh lại.

"Taehyung…"

Kook muốn nói nhưng lại thôi, không khó để nhận ra cậu có chút do dự bất an.

Khi nhìn thấy sân bay, Kook có cảm giác gì đó rất mơ hồ không thể nói nên lời, đối với hành động của V cũng muốn chất vấn hơn là hăng hái.

V siết chặt tay dẫn cậu đi, bước chân thong thả hướng vào cửa sân bay, gương mặt tuấn tú không hề có gì bất thường.

Lúc lui vào đám đông, Kook đột ngột đứng lại khiến V quay đầu.

"Taehyung, chúng ta đang đi đâu ? Ba ngày nữa em phải tham gia lễ điện ảnh, cho nên…"

Kook không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nên chỉ có thể tìm một lý do thích hợp thuyết phục anh , bản thân mình không thể chịu nổi sự thấp thỏm này.

"Jung Kook, nếu chúng ta đã quyết định kết hôn, chứng tỏ phải tin tưởng lẫn nhau, vì vậy anh hi vọng em có thể đem trái tim mình giao cho anh !"

Lời anh nói quá nghiêm túc, Kook không còn chút sức để bác bỏ nó, vội vàng đi theo anh đi đến quầy bán vé.

"Two tickets to Dublin, as soon as possible !" (Hai vé sớm nhất đến Dublin)

Từ trong túi V lấy ra chiếc ví da, đem thẻ vàng đưa cho nhân viên, sau đó mỉm cười nhìn Kook vẫn còn thẫn thờ chưa ra quyết định rồi nhìn về phía quầy.

Đứng sau V , Kook hết sức lo lắng, anh muốn đưa cậu đi đâu cậu cũng không thể đoán được, chỉ như đứa ngốc đi theo anh mọi việc do anh chỉ đạo.

Đôi mắt dưới vành mũ khẽ nhìn xung quanh, không ít người nước ngoài khi đi ngang đều nhìn V mấy lần, sau đó hạ giọng trao đổi với người bên cạnh, có vẻ là khen vẻ ngoài tuấn tú của anh , nhưng từ đầu tới cuối không ai dám tới gần.

Những ánh mắt từ xa dõi theo bóng lưng thẳng tắp , thanh tao của V khiến Kook tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào.

Trên người V luôn toát ra một luồng khí chất cao nhã phi phàm, dù ở bất cứ đâu mọi người cũng phải ngoái nhìn. Lời nói lễ độ nhã nhặn nhưng không ai dám lỗ mãng trước mặt anh sợ làm vấy bẩn sự cao quý.

Từ hôm nay trở đi, người đàn ông hoàn mỹ tựa như thần này lại sắp trở thành chồng cậu ,Kook cảm thấy đây không chỉ vinh dự mà còn là may mắn cả đời cậu ...

Dù Jimin nói gì với anh, khi anh đứng trước cậu chỉ có yêu thương, nuông chiều, tôn trọng, Kang Pong In luôn lạnh nhạt khinh thường cậu , còn anh không bao giờ làm thế.

Mỗi hành động của anh luôn suy nghĩ trước sau, ngay cả mỗi lời nói cũng thế, tất cả chứng minh anh nghiêm túc một người đàn ông phong độ như vậy chắc chắn sẽ không như Kang Pong In, không hề thương tiếc mà còn lạnh lùng bỏ rơi cậu.

"Đi thôi !"

Anh cầm vé máy bay khóe môi hơi nhướng lên, giữ lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Kook , đối với những ánh mắt tán thưởng xung quanh anh không hề để tâm đến . Đôi mắt trong suốt chỉ nhìn cậu , tựa như trên thế giới này chỉ có cậu và anh tồn tại.

Anh không giả vờ tỏ ra gần gũi, giống như anh đối với cậu vốn dĩ đã luôn dịu dàng như thế, anh kéo cậu vào nơi đăng ký.

Kook cũng không né tránh, khi ở khách sạn anh ôm lấy cậu, cậu đã quyết định phải tin tưởng anh, hơn nữa khi V ở gần cậu cũng không hề cảm thấy khó chịu.

V mua chuyến bay 30 phút sau, nên không mất thời gian nhiều ở ngoài sân bay thì đã lên máy bay

"The plane is taking off, please tie your safety belt !" (Máy bay đang cất cánh, xin quý khách hãy thắt dây an toàn)

Kook ngồi trên máy bay nhưng tâm trạng lại hoảng hốt, trong đầu đều cố đoán hành vi cổ quái của V , ngay cả lời thông báo của nhân viên cậu cũng mắt điếc tai ngơ. Sau đó cảm thấy ngang hông hơi nhột, Kook run lên , ánh mắt hơi đổi, nhìn xuống là một đỉnh đầu màu đen đang cúi, đôi bàn tay to thắt dây an toàn đâu vào đấy giúp cậu .

Bên kia, nữ tiếp viên hàng không cười tủm tỉm, ánh mắt mập mờ không rõ.

"Mr , fasten your seat belt, please !" (Thưa ngài , xin thắt dây an toàn lại !"

Kook thẹn thùng đỏ bừng mặt, đưa tay muốn tự mình cài dây , nhưng anh lại rất tự nhiên không hề tỏ ra gì cả, gương mặt bình thản tiếp tục thắt dây dùm cậu , còn cậu lúng túng không biết để tay ở đâu.

"Cạch !"

Dây được khóa lại, đuôi lông mày anh nhướng lên tỏ vẻ hài lòng, nhẹ nghiêng mặt sang bên, ánh đèn sáng ngời chiếu trên gương mặt tuấn tú nho nhã, ngay cả lỗ chân lông nhỏ xíu cậu cũng thất rất rõ.

"Được rồi !"

Giọng nói của anh thật êm ái, nhẹ nhàng, réo rắt , không hề để ý đến nữ tiếp viên, đôi mắt sáng rực kia khoá chặt Kook khiến cậu xấu hổ né tránh, chỉ một vài câu đơn giản lại như một chùm tia sáng lung linh đầy màu sắc đi vào trái tim cậu .

Đôi môi mỏng tạo nên đường cong duyên dáng, mùi hương bạc hà tràn ngập trong thế giới của cậu, trong mắt anh chỉ có nuông chiều mang theo chút nhiệt độ khác thường tựa như muốn giăng lưới săn đuổi cậu .

Mặt Kook không kiềm được lại đỏ bừng, cảm giác nóng ran lan tỏa khắp người, đôi mắt màu nâu đảo quanh, mong muốn phân tán suy nghĩ lung tung của bản thân.

"Ha ha…"

Bên tai là tiếng cười vui vẻ của anh, đôi mắt đen nheo lại như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, trước khi cậu thẹn quá hóa giận anh đã ngồi lui về chỗ mình.

Mãi đến khi máy bay đáp xuống, trên môi anh vẫn là nụ cười sung sướng.

Từ LA đến Dublin mất nhiều nhất sáu giờ, vừa xuống máy bay đã có người đến đón , Kook hoài nghi có phải V đã sớm bày mưu tất cả ?

Tới đón hai người là một người đàn ông trẻ tuổi cỡ 25- 26 tuổi, so với vẻ tuấn mỹ xuất chúng của V thì anh ta có vẻ thân thiết giản dị, vóc người cao lớn cứng cáp, mặc bộ đồ tây màu đen .

Ở cửa ra vào vừa thấy V anh ta liền vui mừng bước nhanh tới, vỗ một cái vào vai V , Kook lo lắng thấy V một mình như vậy liệu có bị ăn hiếp không.

"Kim lão đại, anh tới rồi !"

Tiếp đó, anh ta nhiệt tình ôm V , mạnh mẽ vỗ vào lưng anh , Kook đứng một bên nhìn nhíu mày lo lắng nhìn cả hai.

V vẫn trầm tĩnh chững chạc, cười nhạt một tiếng, vỗ nhẹ vai anh ta đáp lễ.

Hai người sau khi chào nhau, người đàn ông liền dời sự chú ý sang Kook đứng bên cạnh V trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nghi hoặc nhìn V tìm kiếm đáp án.

V kéo tay Kook , giữ chặt tay cậu trong lòng bàn tay nhìn Kook đang bối rối cười yếu ớt không nói gì, vẻ ôn nhu trong mắt anh rất rõ.

Người đàn ông liền bừng tĩnh vỗ trán la lầm lên : "Coi em này, ngay cả "chị dâu" cũng không nhận ra, thật đáng đánh mà !"

Kook ngượng đỏ mặt, xấu hổ giật nhẹ khóe môi, cách xưng hô "chị dâu" cậu đành cam chịu.

Kook cũng thấy, anh ta và V có mối quan hệ không tầm thường, nếu V nguyện ý dẫn cậu đến ra mắt bạn bè thân thiết của anh cậu cũng nên giữ chút mặt mũi cho V , tránh để anh khó chịu.

"Em cùng Kim lão đại đây từng học cùng quậ khu , em tên Ji Suk Hwan , xin chào chị dâu !"

Kook lịch sự cười lại, ôn nhu nói : "Xin chào, tôi tên là Jeon Jung Kook !"

"Đi thôi thời gian không còn sớm, Suk Hwan, mau dẫn bọn anh tới chỗ nghỉ ngơi !"

V đối với Ji Suk Hwan nói chuyện cũng thoải mái hơn,anh rất tự nhiên khoác qua vai Kook, thân mật ôm cậu rời khỏi sân bay.

Kook có vẻ không thích ứng đối với hành động thân mật của V trước mặt người khác, tính giãy giụa nhưng trước vẻ ung dung của anh đành gạt bỏ ý định, thật ra thì ... lồng ngực anh cũng rất thoải mái.

Kook lơ đãng nhìn lại bắt gặp ánh mắt cười ái muội của Ji Suk Hwan, mới xấu hổ đẩy V ra, kết quả , người nào đó lại vô tội hỏi cậu : "Sao vậy, có chuyện gì cần hoãn lại sao ?" Sức lực ngang hông càng mạnh hơn.

Kook giật giật khóe mắt, chịu đựng cơn xúc động, nghiến răng nghiến lợi nói : "Không sao, đi thôi !"

"Được !" Nhẹ nhàng nói xong, V quay về phía Ji Suk Hwan đang theo sát phía sau nói : "Còn không đi lái xe ?"

"Dạ hiểu, lão đại !"

Kook hơi giận chỉ đi thẳng về trước, không chú ý tới hai người đàn ông này đang dùng ánh mắt quỷ dị trao đổi với nhau.

V nhìn Ji Suk Hwan nhíu mày, người đó gật đầu, tỏ vẻ đã sắp xếp xong mọi chuyện, rồi cười cười lái xe đi.

Xe chạy trên đường, gió thổi qua cửa kính xe đùa nghịch với mái tóc . Kook đón gió, đôi mắt nheo lại, xuyên qua cửa kính xe nhìn bên ngoài thưởng thức quang cảnh sáng sớm của Dublin không còn nhiều đèn điện.

Dublin là thủ đô của Ireland, múi giờ của Ireland và LA cách nhau 7 tiếng, khi họ tới Dublin thì bên đây chỉ mới rạng sáng lúc năm giờ, tương đương ở LA thì đã sáu giờ chiều.

Kook không hiểu biết nhiều lắm về Ireland, chỉ biết quốc gia thuộc một phần của Vương quốc Anh, người da trắng cũng nói tiếng an, nhưng những điều khác thì cậu không rõ.

Ở nơi ngã tư đường, sáng sớm đã có vài người đi tản bộ, ánh sáng màu xanh từ ánh đèn Neon vẫn sáng, tuy im lặng nhưng cũng rất náo nhiệt.

Qua kính chiếu hậu Kook nhìn thấy Ji Suk Hwan, da anh ta màu đồng khỏe mạnh, so với làn da trắng của V thì quả nhiên khác biệt, cậu không khỏi có chút tò mò.

Cùng học ở quân khu, vì sao lại khác nhau như thế ? Không chỉ vóc người, màu da, ngay cả tính tình cũng chênh lệch rất lớn, một người thì hoạt náo không câu nệ, một người thì trầm tĩnh ưu nhã, dáng vẻ thư sinh ?

V sớm đã nhận ra vẻ nghi hoặc trên mặt Kook, khóe miệng nở nụ cười, chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh nhìn cậu .

"Hai người thật sự học cùng với nhau sao ?"

Ji Suk Hwan tính tình thân thiện, nghe Kook hỏi thì cười cười ngắm nhìn đôi tình nhân đằng sau nói : "Jung ... à nhầm chị dâu đừng có không tin, Kim lão đại của bọn em năm đó ở trong quân khu thân thủ luôn đứng nhất nhì !"

Kim Taehyung là cao thủ đánh nhau ?

Kook chất vấn nhìn V , anh chỉ mím môi cười nhạt không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Ji Suk Hwan nói tiếp : "Kim lão đại, J Hope là lão nhị, em và Kim tiểu tứ, năm đó là tứ thiếu trong trường quân đội, giống như một trận đấu chỉ cần lão đại và lão nhị không tham gia, thì em và tiểu tứ sẽ nắm chắc vị trí một hai.

Kook nghe người ta kể lịch sử đầy vinh quang của V hồi còn trẻ cũng hăng hái hơn nhiều, trèo người qua bên cạnh chỗ tài xế hỏi : "Tôi đã gặp cậu và J Hope vậy Kim tiểu tứ là ai a ?"

" Kim tiểu tứ a, cậu ta…"

Ji Suk Hwan chưa kịp nói ra thân phận của Kim tiểu tứ, bên trong xe liền cất lên giọng nói lạnh lùng của V: "Ji Suk Hwan ,cậu lo lái xe đi"

Giọng nói lạnh lùng khiến Kook khó hiểu nhìn anh, trên mặt V cũng mất đi nụ cười, khóe môi có chút mím lại, xuất hiện vẻ lo lắng trên mặt V , ánh mắt anh đăm chiêu nhìn ra bên ngoài không biết suy nghĩ gì.

Ji Suk Hwan sau khi bị Lục Thiếu Phàm răn dạy, cũng không dám lắm điều nhún vai đành có lỗi với Kook , ngoan ngoãn im miệng lái xe đi.

Dọc đường đi, ba người đều im lặng, áp lực đè lên bầu không khí mãi khi xuống xe vẫn không biến mất.

"A , đây là chìa khóa phòng, nếu không có chuyện gì em chuẩn bị đi làm đây !"

Vì chuyện lúc nãy, thái độ của Ji Suk Hwan cũng trở nên cẩn trọng, thở cũng không dám thở mạnh, thấy V gật đầu thì liền như làn khói bỏ đi không thấy tăm hơi đâu cả.

Có thể thấy Ji Suk Hwan rất nghe lời V , anh nói một anh ta tuyệt đối không dám nói hai.

Kook cũng nhận ra tâm trạng của V không tốt, môi vẫn mím lại, giống như mọi lần anh giận. V im lặng mở cửa phòng ngủ bước vào,Kook theo sát sau, muốn ngủ một giấc cho ngon.

Nhưng vừa vào trong phòng chỉ có mỗi chiếc giường đơn trên đó phủ lớp chăn mỏng, như thế này thì hơi khó. Không biết nếu gọi Ji Suk Hwan sắp xếp thêm phòng có kịp không?

"Cái kia… Taehyung , anh nghỉ ngơi trước đi, em đi tìm Ji Suk Hwan một chút !"

V nghe tiếng, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm Kook , vài giây sau mới mở miệng nói : "Suk Hwan đi làm rồi !"

"Đi làm ?" Kook cười khan, chà xát hai tay vào áo.

"Vậy ở trong nhà cậu ấy còn phòng khác không ?"

V suy nghĩ một lát gật đầu, dưới ánh mắt vui mừng của Kook liền dội nguyên chậu nước lạnh xuống : "Còn hai phòng, một là phòng ngủ của cậu ấy , còn một phòng, hình như để chất đống đồ bừa bộn !"

Phòng ngủ chính, đống đồ bừa bộn, hai chọn một ?

Chẳng thà không chọn.

V dời gót, cuộn ống tay áo lên đi vào phòng tắm, để mình Kook đứng đó suy nghĩ trong đau khổ.

Kook thở dài , quét mắt nhìn gian phòng, trừ giường ra ghế salon cũng không có, không lẽ muốn cậu ngủ dưới đất ?

Chợt nhớ đến quan hệ lúc này giữa cậu và V , miễn cưỡng cũng coi như là người yêu , vậy ngủ trên một chiếc giường lớn… Trước suy nghĩ to gan của mình cậu chỉ biết mở to mắt, chưa kịp tìm ra đối sách thì cửa phòng tắm mở, V đi ra.

Chỉ là rửa mặt nhưng cũng rũ bỏ đi vẻ mệt mỏi trên mặt anh không ít, nhưng mà sắc mặt vẫn không tốt lên, âm hiểm thâm trầm, gương mặt tuấn tú hơi có vẻ xa cách.

"Taehyung, chúng ta…. Chờ đã, ngủ trên một cái giường sao ?"

Kook thử dò xét, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, gương mặt cậu cũng vì câu hỏi mà trở nên ửng đỏ lúng túng.

V đưa mắt nhìn Kook , cậu cứ tưởng anh sẽ phủ nhận nhưng anh lại "Ừ" một tiếng, đem khăn lông đặt lên lưng ghế, đi đến bên cạnh giường.

Kook sắc mặt cứng đờ, hơi luống cuống không biết có nên ngủ chung với anh hay không.

"Hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm, em nghỉ ngơi chút đi !"

V bình tĩnh nói, tâm tư không hề xao động, anh mở chăn, leo lên giường, sau đó đưa mắt nhìn Kook , nhếch môi để lộ ra nụ cười thản nhiên : "Em còn không đi tắm ?"

Kook bị V thúc giục, tất cả ngượng ngùng khẩn trưởng đều bay lên tới đầu, trái tim nhảy đập loạn xa, đỏ mặt, không nhìn anh nữa chật vật chạy vào phòng tắm.

Kook ngồi trên nắp bồn cầu thất bại cúi đầu, đối với chuyện kế tiếp có thể xảy ra trên giường hơi khó tiếp nhận. Cậu từ nhỏ đến lớn, chưa từng ngủ cùng ai trên một giường, lúc quay phim dù nằm với nhau cũng giữ khoảng cách .

Khóe mắt nhìn đến túi giấy treo bên tường, hình như là quần áo để thay, cậu dùng tay sờ nó, quả nhiên là áo ngủ . Nhớ lại bộ quần áo ngủ trên người V , Kook liền hiểu rõ.

Tên Ji Suk Hwan nay làm việc thật cẩn thận.

Nước ấm từ vòi sen phun lên người, lên mặt rồi từ từ chảy xuống, Kook một bên thì tắm, một bên lại đầy nỗi lòng.

Tương lai của cậu và V là hạnh phúc hay bi thảm ,không ai biết được. Những lời hứa hẹn trước đó của V khiến nỗi bất an trong cậu lắng xuống, thậm chí cậu cũng muốn sống cùng anh, xây dựng một gia đình tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro