Một trăm năm 💯

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó ở Hollywood, hai người ở chung phòng, V không hề vượt qua giới hạn, nhân phẩm như thế không thể nghi ngờ.

Lần này hai người chung giường chung chăn, anh chắc cũng không làm ra chuyện cầm thú, một người đàn ông phong độ như thế nếu làm ra chuyện bại hoại thì chắc trên đời này cũng không còn chính nhân quân tử.

"Sao anh vẫn chưa ngủ ?"

Kook tắm xong mặc đồ bước ra, nhìn thấy V hai chân để trên giường, tay cầm điều khiển tivi, nghe câu hỏi ánh mắt anh liền chuyển từ tivi sang người cậu .

Sắc mặt V tốt lên không ít, thấy được vẻ đẹp mộc mạc của Kook , liền lộ ra nụ cười ấm áp : "Lại đây !"

Kook nghe lời bước tới, trên mặt vẫn hơi xấu hổ đỏ bừng.

"Ngồi xuống !"

V ra lệnh có vẻ hơi mất kiên nhẫn, dưới mái tóc ướt Kook len lén nhìn trộm anh, dáng vẻ ung dung bình thản không hề giả vờ, ánh mắt thản nhiên, hành động không hề khiến cậu bất an.

Tiếng máy sấy tóc vang lên, Kook khó hiểu xoay người lại, chỉ thấy V tay cầm máy sấy, đứng bên cạnh giường cúi đầu nhìn cậu.

"Đừng động đậy, anh giúp em sấy tóc !"

Âm thanh thanh nhuận mang theo sự yêu thương dịu dàng, khiến cho Kook cảm thấy như bị mê hoặc, anh cứ như vậy nhìn cậu khiến cậu bối rối cúi đầu không dám nhìn thẳng anh

Đầu ngón tay lành lạnh lơ đãng chạm vào da thịt nơi cổ, mang theo cảm giác chai sạn khô ráo, bàn tay với từng khớp xương rõ ràng đan qua mái tóc đen như mực, động tác nhẹ nhàng nghiêm túc.

Gió nóng thổi phất qua hai gò má Kook , sự ấm áp đó khiến môi cậu không tự chủ mà khẽ tạo độ cong.

Tắt máy sấy, V rút dây cắm, xoay người thấy đôi mắt của Kook vẫn không ngừng dõi theo anh.

"Taehyung , có phải trước kia anh rất hay sấy tóc cho người khác không ?"

Kook chỉ trêu ghẹo hỏi, ánh mắt to tròn đầy vẻ bỡn cợt, nhưng anh lại thấy được trong mắt cậu che giấu vẻ mất tự nhiên.

Đem máy sấy cất vào ngăn kéo, V nhìn Kook ánh mắt dừng lại trên mái tóc của cậu , khóe môi hơi nhếch lên, trong bầu không khí an tĩnh giọng nói anh thật êm ái : "Em là người đầu tiên !"

Ánh nắng mặt trời sáng sớm ấm áp chiếu vào phòng, Kook bò lên giường, nằm đắp chăn xong mắt thấy V vẫn đứng bên cửa sổ.

"Taehyung , anh ngủ chút đi !"

Lời ra khỏi miệng, Kook mới nhận ra nó mờ ám đến mức nào, hai tay nắm chặt chăn, ngượng ngùng nhìn V .

V nghe vậy xoay người, vẻ cô đơn thanh nhã vẫn chưa kịp tan đi, bóng người cao ráo dưới ánh mặt trời trở nên thật hiu quạnh, lúc nhìn cậu thì gương mặt cũng mềm đi vài phần.

"Được"

Anh nói xong liền leo lên giường, vén chăn lên, Kook vừa cảm thấy hơi lạnh lẽo nhưng ngay lập tức một luồng điện ấm áp lại chạm tới gần.

V đắp chăn khép mắt lại, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ nhàn nhã .

Kook nhìn đôi môi hơi cong của anh, dường như khoảng cách giữa hai người kể từ sau khi sấy tóc đã có những thay đổi tựa như khi anh nằm bên cạnh, cậu cảm thấy rất ấm áp, ngáp một tiếng, Kook nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Cả buổi ngồi máy bay mệt nhọc Kook vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi, tiếng thở đều đặn vang lên trong phòng, người tưởng đã ngủ rồi lại mở mắt ra.

Thoáng nghiêng người, V nhìn chằm chằm dáng vẻ ngây thơ của Kook , tiếng thở nhè nhẹ, cánh tay từ trong chăn đưa lên bao phủ gò má ửng hồng của cậu .

Vuốt ve đầy yêu thương, cảm nhận làn da thanh khiết trơn nhẵn của Kook , đôi mắt V thâm thúy nhẹ mỉm cười vì cậu .

"Cũng là người cuối cùng !"

Giọng nói trầm thấp vang lên quanh quẩn bên tai Kook , tựa như bùa chú giam giữ cả đời cậu .

Kook ngủ rất ngon cho đến khi thức giấc không hề mộng mị. Tỉnh táo mở mắt, giống như mọi khi, có thói quen duỗi thẳng tay chân, nhưng lại chạm phải một cơ thể ấm áp.

Cậu sao lại quên mất trên chiếc giường này không chỉ có một mình cậu !!

Kook vừa mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời ở đối diện, cậu ngẩn ra , mặt từ từ nóng lên. Cũng không biết anh đã nhìn mình như vậy bao lâu…

Một bàn tay trắng nõn đưa tới, cẩn thận vuốt mấy sợi rối : "Còn sớm"

Kook tự mình sửa lại mái tóc rối , lại không cẩn thận chạm vào tay của anh, giật mình một cái liền hoảng hốt ngồi dậy cười cười .

So với Kook  V lúc nào cũng bình thản , anh vén chăn xuống giường vào phòng tắm.

Kook cũng không muốn quay lại giường, bên ngoài mặt trời đã lên cao, sợ là đã giữa trưa, đem chăn gấp xong đặt lên đầu giường, Kook ngẩng đầu thấy V mặc bộ đồ tây màu trắng đi ra.

"Em cũng đi thay quần áo đi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài !"

Anh như nắm trong tay mọi thứ , chuyện gì cũng sắp xếp rất ổn thỏa, còn cậu chỉ cần làm theo chỉ thị của anh .

Lúc đi qua V , Kook vô tình phát hiện ra chút quần thâm nhạt dưới mắt anh, hiếu kì hỏi : "Anh vừa rồi ngủ không ngon sao ?"

V đưa mắt nhìn Kook , cài cúc tay áo màu bạc, tùy tiện nói : "Rất ngon, nhưng có người cứ lại gần ôm anh cọ tới cọ lui vào tay anh   !"

Vẻ mặt Kook liền nhăn lại, ngượng ngùng gãi gãi mái tóc rối bù , đôi mắt chuyển động giả vờ bình tĩnh lẩm bẩm nói : "Coi như em chưa có hỏi ..."

Nói xong, đẩy cửa phòng tắm trốn vào.

V tác phong nhanh nhẹn chỉnh sửa bộ đồ tây, mái tóc đen rũ xuống,xem như không có việc gì đi về phía tủ quần áo.

Tủ quần áo được thiết kế hiện đại, trong đó chỉ treo một bộ lễ phục màu đỏ, thiết kế rất lạ, vải cao cấp, từng đường may tinh xảo toát lên vẻ sang quý của nó.

Gõ cửa phòng tắm, trước ánh mắt kinh ngạc của Kook , V đưa bộ lễ phục : "Thay nó !"

Kook đang lo không có đồ để thay lại đúng lúc V đưa tới, cậu dĩ nhiên không cự tuyệt.

Đợi đến khi Kook thay xong ngại ngùng bước ra, V ngồi trên giường nghe tiếng động liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy cậu đôi mắt đã trở nên dịu dàng chăm chú, gương mặt nở nụ cười vui vẻ.

"Rất đẹp !"

Nhớ lại lần trước hai người gặp nhau trong hoa viên, anh cũng nói như thế với cậu , chẳng qua lần này ánh mắt dịu dàng hơn, chú tâm hơn.

V đứng dậy, bước chân ung dung nhẹ nhàng đến gần Kook, hài lòng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cậu , anh vui vẻ kéo khóe môi lên.

Ai đều thích được khen , nhất là lời khen từ người đàn ông xuất chúng thế này, Kook nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của V cũng trở nên kiêu ngạo cười đắc ý.

Cậu đã từng nghe rất nhiều người ca ngợi, nhưng những lời khen đó chẳng qua đều mê mẩn vẻ ngoài của cô, hoặc muốn chiếm được thứ gì đó từ cậu nhưng chỉ có V , anh đơn thuần khen ngợi cậu khiến cho tâm trạng Kook trở nên sáng bừng.

V không biết từ đâu lấy ra đôi giày mới tinh, sự cẩn thận của anh khiến Kook thụ sủng nhược kinh .

Kook tò mò nhìn V : "Những thứ này do Ji Suk Hwan chuẩn bị sao ?"

V không nói gì chỉ khẽ nhếch miệng rồi định đi về phía cửa , Kook phối hợp xoay người đi tới cửa liền bị anh gọi lại : "Chờ đã !"

Hành động khó hiểu của anh khiến Kook ngừng lại , đôi mắt chớp chớp nhìn anh dừng lại ngay trước cậu .

Ngón tay thon dài đặt vào túi, V lấy ra chiếc hộp nhỏ tinh sảo, lấy ra một chiếc đồng hồ màu bạch kim  .

V dùng ánh mắt dịu dàng mang theo sự tha thiết nhìn Kook , tay nâng lên đeo nó vào tóc cậu .

Kook sững sờ, lúc hiểu ra khóe môi nở nụ cười  đầy hạnh phúc.

"Taehyung , anh từ khi nào lại biết chọn đồ cho người khác khéo thế kia ?"

Vẻ mặt ngạc nhiên của Kook khiến anh nhướng mày, tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu , mở cửa bước ra ngoài.

Kook nhìn chằm chằm theo V , trong lòng dâng lên niềm cảm kích. Là anh đã cho cậu cảm thụ được hạnh phúc khi được ai đó che chở, để cho cậu chìm ngập trong sự dịu dàng của anh .

Nắng chiếu lên vai anh, bộ đồ tây màu bạc sáng lóe, hai người tựa như đôi tình nhân hạnh phúc, vừa đi ra đầu đường Dublin đã bắt gặp vô số ánh mắt hâm mộ của người qua đường.

Rõ ràng quen biết chưa lâu giữa họ đã có sự hài hòa bẩm sinh, đứng bên cạnh nhau không thể kinh động trời đất nhưng cũng khiến chúng nhân hâm mộ.

Kook chậm rãi kéo khóe môi hồng nhuận, nhìn đôi tay nắm chặt, ánh mắt trở nên lưu luyến nhu hòa.

Lấy được anh có lẽ chính là may mắn cả đời của cậu .

"Jung Kook , nếu hành động của anh có khiến em không vui hãy thứ lỗi cho anh !"

Kooi ngồi trong xe, nghe V nói như thế cảm thấy khó hiểu, quay sang nhìn thì chỉ thấy anh nghiêm túc lái xe.

Ji Suk Hwan đi làm để lại xe cho hai người, có lẽ đã tính đến chuyện họ đi ra ngoài. Kook cũng không rõ V tính làm gì tiếp, dù hiếu kì nhưng cũng không lên tiếng hỏi .

"Đến lúc này, em vẫn chưa phát hiện bất cứ hành động nào của anh khiến em không vui ".

Kook thành thật đáp, giọng nói nhẹ nhàng , đối với V không còn thiếu tin tưởng như ban đầu.

Một bàn tay bao phủ lên mu bàn tay cậu , Kook nhìn về phía V , anh không nhìn cậu chỉ bình tĩnh lái xe.

"Anh hi vọng em sẽ hài lòng với anh cả đời này !"

Cả đời này ? Một thời hạn xa vời, Kang Pong In không làm được, Kim Taehyung thì có thể, anh nói ra ba chữ này Kook cảm thấy như có một dòng nước ấm tràn vào, giống như thông qua ba chữ này anh đã cho cậu hứa hẹn cả đời này anh chỉ có mình cậu .

"Nếu anh đồng ý…"

Kook vẫn chưa nói hết, giọng nói êm ái quanh quẩn trong xe, nhưng rất nhanh liền biến mất nhưng anh hiểu.

Bàn tay đặt trên mu bàn tay siết chặt, tưởng như không muốn buông ra, Kook cười một tiếng, ánh mắt sáng như sao, đan chặt đôi tay của cậu và anh lại.

Tới một ngày nào đó, V nói không muốn ở cùng cậu nữa, cậu cũng sẽ bình tĩnh đón nhận. Bởi vì ít nhất bây giờ người đàn ông này cho cậu hạnh phúc, dù lúc đầu hai người muốn kết hôn không phải xuất phát từ tình yêu, nhưng bây giờ cậu cảm thấy rất hài lòng.

Dưới ánh mặt trời, Kook nheo mắt nhìn tòa kiến trúc : Korea Embassy at Eire Ireland, đại sứ quán Hàn quốc ở Ireland, V tới đây làm gì ?

Khi thấy Ji Suk Hwan từ trong chạy ra, Kook liền bừng tỉnh thì ra anh ta làm ở trụ sở ngoại giao Hàn quốc và Ireland.

Ji Suk Hwan ở trên lầu nhìn thấy xe liền chạy xuống nghênh đón V và Kook .

"Kim lão đại, Jung Kook , hai người tới rồi ! Vào trong đi !"

Ji Suk Hwan dẫn họ tới phòng tiếp tân, nhiệt tình pha trà : "Em còn nghĩ hai người tối nay mới tới không ngờ lại tới sớm như vậy ?"

Sớm sao ? Kook nhìn ánh nắng bên ngoài chỉ nhẹ mỉm cười

V đón lấy ly cà phê từ tay Ji Suk Hwan đưa cho Kook , rồi cầm lấy tách của mình ngồi xuống bên cạnh cậu .

"Suk Hwan, chuyện làm xong rồi sao ?"

"Chuyện lão đại giao phó, em đâu dám chậm trễ, đã xong rồi, chỉ còn thiếu… khụ khụ…" Ji Suk Hwan nói được một nửa đột nhiên ho khan, giống như không muốn để Kook biết chuyện.

"Nếu như hai người có chuyện cần nói, em sẽ ra ngoài, hai người nói xong em sẽ vào"

Kook vừa nói vừa tính ra ngoài lại bị V kéo lại, ngồi trở lại bên ghế. Anh đặt tách cà phê xuống bàn, cười nói với Kook : "Em đừng bị dáng vẻ của cậu ta lừa gạt, bọn anh không có chuyện gì gấp cả, chỉ nhờ cậu ta giúp anh ít việc, phải rồi hộ chiếu và thẻ chứng minh của em đâu cho anh mượn ?"

Kook dù hiếu kỳ cũng theo lời lấy nó từ trong bóp ra, đưa cho V .

"Em ngồi nghỉ đi, anh ra ngoài một lát rồi quay về !"

V sờ tóc cậu , đứng dậy theo Ji Suk Hwan đi ra ngoài, để mặc Kook ở đó không biết gì cả.

V đi một lát liền về, hơn nữa trong tay còn mang thêm một túi văn kiện.

"Chuyện làm xong rồi, chúng ta đi !"

Kook nghi ngờ đứng dậy, không hỏi nhiều, nếu là chuyện riêng của V cậu hỏi quá nhiều đâm ra thất lễ.

Kook đối với Ireland không quen thuộc, V  xem ra cũng thế, nếu không anh cũng chẳng dùng người hướng dẫn.

V thấy dáng vẻ hài lòng sung sướng của Kook , hơi nhíu mày hiếu kì nói : "Chuyện gì vui vậy ?"

Kook bĩu môi, ngồi thẳng người : "Không có gì, chỉ là cảm thấy rất vui".

V nhìn thẳng về trước, chân thành nói : "Jung Kook dù ở phía trước chờ đợi chúng ta là gì, anh hi vọng em không dễ dàng xoay người rời đi !"

Kook không hiểu ý của V cho đến khi họ tới nơi đăng kí kết hôn ở Ireland, tâm tình vui vẻ của cậu lập tức trở nên nặng nề.

Khi V lấy từ trong túi ra là giấy chứng minh kết hôn ở đại sứ quán Hàn Quốc, tâm trạng không chỉ nặng nề, mà còn buồn bực vì bị lừa.

Lúc đi tới đại sảnh đăng kí Kook liền khủng hoảng, khủng hoảng vì bất thình lình đăng kí kết hôn. Cậu quyết định lấy V , nhưng mà nhìn anh đem đống văn kiện giao cho nhân viên đăng kí, cậu liền muốn rút lại, sợ hãi

"Taehyung , chúng ta… " Như vậy có gấp gáp quá không ?

"Jung Kook , anh biết như vậy là quá nhanh nhưng anh hi vọng em hiểu, anh muốn nhanh chóng kết hôn vì lo cho tâm trạng của em !"

V xoay người, trong tay cầm tài liệu cần điền và cây bút, hai tay vịn chặt vai Kook, đôi mắt thâm tình mong ngóng : "Nếu em vẫn chưa tin, anh sẽ chứng minh cho em thấy là anh thật lòng, Jung Kooj đừng sợ, được chứ ? Dù quá khứ xảy ra chuyện gì, về sau này anh sẽ không để nó lặp lại !"

Anh biết rồi sao ? Biết trong quá khứ của cậu chỉ có thứ tình yêu sỉ nhục, biết cậu hèn mọn đi cầu xin người ta.

Nhưng anh không có hiềm khích, biết nhiều như thế vẫn tình nguyện xây dựng một gia đình với cậu , anh quá mức hoàn mỹ. Ở trước mặt anh, cậu cảm thấy tự ti, không biết phải làm sao mới xứng với anh.

"Taehyung , em từng yêu một người, yêu đến mức mất đi bản thân, yêu đến mức có thể vì anh ta làm mọi thứ, nhưng kết quả anh ta lại vứt bỏ em, dù là thế anh cũng muốn lấy em sao ?"

Kook bình thản nói, phảng phất như kể lại chuyện quá khứ của một người khác, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa nỗi đau cùng tự chế giễu bản thân, gương mặt cố ý thả lỏng che giấu nỗi đau nhưng mọi thứ đều đập vào mắt anh .

Anh chăm chú nhìn cậu , môi mím chặt, đột nhiên mở miệng, mỗi một từ đều nghiêm túc.

"Jung Kook , lỗi của anh ta là bỏ rơi em, sớm muộn có một ngày anh sẽ khiến em tin tưởng, lấy Kim Taehyung này là đáng giá !"

Trong không khí tràn ngập sự an bình ,Kook ngắm nhìn V , trên gương mặt nở nụ cười tươi, má lúm đồng tiên, cậu bước tới đưa tay chủ động ôm lấy anh, giọng nói cảm động nhỏ nhẹ : "Cám ơn anh, Taehyung !"

Để cho em trong lúc bất lực nhất đã gặp được anh…

"Phải chọn thật sao ?"

Bàn tay để lên màn hình lớn, Kook nhìn chằm chằm phía trên màn hình đề thời hạn, không chắc chắn quay sang hỏi V .

"Sao vậy ? Không dám chọn à ?"

V hài hước nheo nheo mắt, đôi mắt tối trong suốt nhìn Kook rối rắm , khóe miệng lúc nào cũng giữ nụ cười, giống như đang trêu chọc sự nhút nhát và lá gan bé nhỏ của cậu .

Kool nhìn về phía V , đầu ngẩng cao đầy kiêu ngạo, dù trong lòng lo lắng không dứt khoát, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra mạnh mẽ không chịu thua : "Có gì mà không dám !! Chẳng phải chỉ là chọn một thời hạn sao !"

Chế độ hôn nhân ở Ireland rất lạ, cặp đôi kết hôn có thể quyết định thời hạn hôn nhân, từ một năm đến trăm năm hoặc vô thời gian. Nhưng một khi đã quyết định thì không dễ dàng ly hôn, cho nên Ireland cũng là quốc gia có tỉ lệ ly hôn thấp nhất thế giới.

V nhìn Kook nghiêm túc cau mày, tay chỉ vào màn hình vẫn do dự, anh nhẹ nhàng thở dài đưa tay mình lên để trước màn hình cùng với cậu .

"Nếu như tin anh thì để cho anh chọn !"

Anh mang lại sự an tâm cho cậu , khiến cậu không còn sợ hãi khi cô đơn không người giúp , Taehyung là người đàn ông mà cậu lựa chọn tin tưởng.

Kook hít thật sâu, không đẩy tay anh ra. Cậu khẽ gật đầu, trong lòng run rẩy , đôi mắt nhìn theo tay anh đưa về phía màn hình từ từ nhấn xuống.

"Em không nhìn xem nó là bao nhiêu năm sao ?"

Bên tai truyền đến giọng cười khẽ của anh, âm thanh réo rắt và hấp dẫn khiến hai gò má Kook ửng hồng tự nhiên, đôi mắt mở ra nhìn gương mặt tươi cười biểu lộ sự đắc ý cùng trêu cợt của V .

Tò mò nhìn về phía màn hình, Kook liền ngây ra, hoảng sợ , không dám tin những gì mình thấy.

"Một trăm năm…"

Lẩm nhẩm tự nói, Kook ngơ ngẩn nhìn dòng chữ tiếng anh, không dám lớn tiếng, chỉ sợ đây chỉ là cảnh đẹp trong mộng do anh vì cậu mà tạo ra nó .

"Nếu như em sợ chưa đủ, chúng ta có thể kêu nhân viên tới cộng thêm !"

Kook ngẩng đầu, thấy môi V cong lên, trong đôi mắt nhu hòa kia ẩn chứa sự cẩn trọng, cảm giác nặng nề trong lòng cũng giảm bớt, cậu khẽ cắn môi, đôi mắt sáng rực hiện lên vẻ nghịch ngợm : "Anh cảm thấy chúng ta còn sống nổi một trăm năm sao ?"

Độ cong trên môi V càng tăng, buông bỏ gánh nặng trong lòng nhẹ nhàng thở phào, ánh mắt vui vẻ , anh nắm tay cậu đi về phía quầy kí tên.

"Are you sure ?"

Trước câu hỏi của nhân viên, V chỉ cười nhạt, từng ngón tay của anh chen vào khe hở giữa tay Kook , mười ngón tay nắm chặt vào nhau,
nghiêm túc nói : "Yes !"

"Me too !"

Anh cho cậu rất nhiều, nhưng việc duy nhất cậu có thể làm là cùng anh bảo vệ cuộc hôn nhân này.

Kook nhìn nhân viên đang kinh ngạc lộ ra nụ cười hạnh phúc, như con chim nhỏ nép vào người anh , chứng minh cho đáp án của cậu .

Lúc đi tới chỗ ghi danh, Kook mới nhẹ nhàng thở phào, bàn tay nhỏ bé vẫn bị V giữ chặt.

Bên tay kia của V là giấy kết hôn, dưới ánh mặt trời, Kook cảm thấy thật chói mắt liền nheo lại nhìn hai gò má tuấn tú của V hỏi : "Taehyung , anh làm như thế nào vậy ? Chúng ta đâu phải là dân định cư lâu dài ở đây ?"

V nhìn tờ giấy kết hôn có ảnh hai người chụp chung, đôi mắt thâm thúy quan sát sự tò mò của Kook , lông mày nhướng lên "Có đôi khi, bạn bè không phải chỉ để trên đầu lưỡi !"

"Taehyung anh lạm dụng công quyền cho việc tư !"

Kook nhìn V , trong mắt anh là sự âu yếm, anh cười to đắc ý, dùng giấy kết hôn vỗ nhẹ vào đầu Kook .

"Nói nhỏ một chút, em không muốn ngày đầu tiên kết hôn liền trở thành quả phụ, còn chồng em đi ngồi tù chứ ?"

"Tờ kết hôn nay ba tháng sau mới có hiệu lực, hiện giờ em vẫn còn đổi ý kịp !"

Kook tinh quái cười, chớp mắt một cái,
lại nhận ra anh rất nghiêm túc, nghe cậu nói đùa vẻ mặt liền nghiêm lại thêm nữa.

"Muốn đổi ý thật sao ?"

Kook không ngờ anh sẽ tin , vội vàng giải thích : "Không phải, chỉ là đùa thôi, anh đừng…"

Đột nhiên Kook cảm thấy có gì đó hơi lạ, hình như V như con hồ ly vừa chiếm được tiện nghi, anh khẽ cười nắm tay cậu đi về phía xe.

"Taehyung, tại sao vừa rồi anh lại chọn một trăm năm ?"

Nghĩ tới một trăm năm ước định, Kook nói không cảm động là giả.

Cửa xe mở ra, Kook thong thả ngồi xuống, bóng người cao ráo của V thanh tao lịch sự dựa vào cửa xe, khóe miệng nâng lên một chút hàm tiếu, ngón tay đang kẹp lấy tiền xu dưới ánh mặt trời sáng lóe lên.

"Bởi vì anh chỉ mang theo 1 bảng Anh !"

( Theo chế độ kết hôn của Ireland, thời hạn kết hôn một trăm năm là rẻ nhất chỉ có 0.5 bảng Anh, đắt nhất là thời hạn một năm tới 2000 bảng Anh)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro