Yes i do 💓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe dừng lại ở một nơi khá yên tĩnh trong thành phố, xuyên qua cửa xe Kook có thể nhìn thấy xung quanh : "Nơi này là đâu ?"

V không nhiều lời, cười thanh đạm một tiếng, xuống xe, phong độ mở cửa xe mời Kook bước xuống.

"Taehyung , anh đừng thần thần bí bí nữa mau nói cho em biết !"

Kook dùng cách làm nũng, thân mật ôm lấy tay V , muốn moi ít thông tin. Trong mắt V lóe lên tia sáng những vẫn không nói câu nào, chỉ kéo cậu đi về trước theo từng bước chân bình thản của anh.

Phía Tây là một giáo đường rất to và bắt mắt, Kook ngẩng cao đầu, dùng tay che đi ánh mặt trời chói chan, nhìn nhiên nhìn nhà thờ lớn nổi tiếng – nhà thờ thành Patrick

"Vào thôi"

Cửa giáo đường bị V đẩy vào, phút chốc giáo đường rộng rãi liền bị ánh sáng bao trùm. Trong không khí yên tĩnh từng tiếng kèn thổi lên, còn dàn đồng âm hát bài đám cưới.

Bước đi qua hai hàng ghế, dưới chân trải một lớp thảm đỏ rực, bên cạnh lối đi nhỏ rải đầy hoa tươi, một tiểu đồng mặc váy màu trắng bước xuống.

Lòng bàn tay liền bị khô nóng ,Kook sững sờ hai mắt nhìn V , anh chỉ cười nhẹ kéo cậu bước lên thảm, từng bước một đi về phía cha xứ.

Trái tim Kook như bị một vật gì đó chạm vào, cả người cứng đơ để mặc anh kéo đi, suy nghĩ hỗn loạn ngơ ngẩn.

V làm nhiều việc khiến cậu cảm động và cảm kích, cũng khiến cậu không biết nên làm sao. Nếu lúc trước Kang Pong In chỉ là bố thí, thì V lại dốc lòng vì cậu, ở bên anh Kook hiểu được cái gì gọi là quý trọng, cảm nhận được mùi vị hạnh phúc.

Nếu như một mai anh muốn rời bỏ cậu, cậu có lưu luyến không ?

Luồng âm nhạc êm dịu dần dần ngừng lại, trong giáo đường bao phủ sự trang trọng, hai người đứng trước giáo xứ tuyên bố kết hôn.

"Dearly beloved, we are togethered here today to join ....."

Hai mắt Kook phiếm hồng, đôi mắt nhìn thẳng V , cha xứ đang đọc những gì cậu đều không nghe thấy, chỉ dùng đôi mắt yêu thương nhìn người đàn ông phi phàm trước mắt.

Sự ôn nhu của anh khiến trái tim lạnh như băng của cậu tan chảy, cậu không biết cứ tiếp tục như vậy, tới một lúc nào đó trái tim cậu liệu có bị sự ôn nhu như ngọc của anh chiếm cứ ?

Khi anh trịnh trọng nói trước cha xứ "I do" Kook đã bật khóc, nước mắt giàn giụa, cậu kéo khóe miệng, nở nụ cười hạnh phúc trên gương mặt tinh sảo.

Không phải vì tình yêu, những thứ V cho đủ để cậu bắt đầu cuộc sống mới cùng anh, cùng nhau sống, bỏ qua quá khứ, quên đi Kang Pong In, cùng anh có một gia đình mới.

Dù phía trước là gì V cũng sẽ luôn đứng ở trước dẫn dắt , cũng không để cậu lo lắng, sẽ lặng lẽ an ủi yêu thương cậu, còn cậu chỉ cần nói : "Yes I Do !"

Anh hạ mắt xuống, thập phần cẩn thận đeo chiếc nhẫn  đã chuẩn bị sẵn lên, đồng thời Kook duỗi ngón tay trắng của mình dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn anh.

Lúc tay Kook chạm vào chiếc nhẫn, bàn tay nhỏ bé chạm lấy lòng bàn tay ấm áp của anh, cầm chiếc nhẫn để vào ngón áp út của anh, trái tim rung động.

Ngón tay dài khớp xương rõ ràng ôn nhu , mùi hương bạc hà càng dày đặc, đôi môi chạm vào trán của Kook tựa như một lời thề in dấu vào trái tim.

"Jeon Jung Kook , chúng ta sẽ hạnh phúc !"

Tay trong tay đi vào khu vườn kế cận giáo đường, Kook thưởng thức phong cảnh tuyệt mỹ của Ireland, tâm trạng cũng nhẹ nhõm mà vui vẻ.

Đôi giày da màu đen chạm nhẹ vào đá cuội trên đường, bên cạnh là người đàn ông mải mê cười nhìn cậu, nhẹ nhàng sóng bước.

"Taehyung , hôm nay là ngày kết hôn đầu tiên chúng ta nên ăn mừng không ?"

Kook đột nhiên dừng bước, xoay người nghiêng đầu hỏi ý kiến V . Mái tóc đen gợn sóng , ánh mắt trời sáng rực chiếu qua chiếc kẹp caravat màu bạc khiến nó trở nên lấp lánh, bộ lễ phục màu đỏ khiến Kook tựa như vị thiếu gia Châu Âu cao quý mà tao nhã.

V nhìn nụ cười sáng rực của Kook , đưa tay vuốt ve đầu cậu , sủng ái : "Tùy em quyết định ".

Kook vừa lòng tựa người vào V, cầm tay anh nói : "Taehyung , anh thật tốt ! Hi hi…"

"Cái miệng nhỏ này thật biết nịnh !"

V bất đắc dĩ cười một tiếng, ánh mắt thâm tình lưu luyến đến ngay cả anh cũng không biết, đầu ngón tay mượt mà sạch sẽ nhéo nhẹ chiếc mũi thanh tú, Kook kêu oa oa lên một tiếng.

"Kim Taehyung, anh không được ăn hiếp người khác !!"

"Lúc nãy còn khen anh tốt, giờ lại kêu cả họ tên anh ra để mắng , nên phạt !"

Đôi mắt anh ẩn chứa nụ cười, giọng nói như người trưởng bối đang dạy dỗ, trước vẻ mặt khiêu khích đắc ý của Kook , anh cúi người ôm lấy eo cậu , xoay tròn.

"A…" Kook kinh hoảng thét to, hai cánh tay trắng vòng chặt lấy anh, có chết cũng không buông.

"Làm em giật cả mình !"

Kook không còn choáng váng hoa mắt nhưng lòng vẫn sợ hãi lẩm nhẩm theo, lúc tiếp xúc với đôi mắt ranh mãnh của V thì giận đến mức nhéo vào tay anh.

"Anh ăn hiếp em !"

Hờn dỗi xong Kook mới phát hiện hình như bản thân đối với V… đã không cảm thấy ngượng ngùng như trước , không khỏi hai má đỏ lên, la hét muốn xuống : "Taehyung, để em xuống ".

V cười ôn hòa nhìn Kook, như không để ý đến vẻ ngượng ngùng ôm lấy cậu từng bước chân thong thả đi về phía xe.

"Taehyung, hôm nay nghe theo em có được không ?"

Anh ra vẻ trầm ngâm, hàng lông mày anh tuấn thu lại, trước sự thúc giục của cậu anh cụp mắt như có điều gì đó cần suy ngẫm nhìn chằm chằm Kook : "Muốn anh nghe em, vậy em có phải nên làm việc gì đó không ?"

Lời nói này có chút ái muội, nhất là khi hơi thở ẩm ướt của anh phả vào gương mặt trắng nõn của cậu . Kook hơi run lên, sắc mặt đỏ như máu, bối rối nhìn sang hướng khác .

Bên tai vang lên âm thanh than nhẹ, cánh tay ôm lấy cậu hơi dùng sức, không nhiều lời nữa mở cửa xe, để cậu cẩn thận vào chỗ ngồi.

"Muốn đi đâu ?"

Kook nhìn về phía trước vô số con đường sáng rộng mở, vô số chiếc xe chạy như bay bên cạnh, đôi mắt di chuyển nhìn sang V : "Chúng ta đi tới nơi nào thật náo nhiệt !"

Những con đường phồn hoa, Kook đối với quang cảnh hai bên đường của Ireland đã ngắm đủ, chủ động lôi kéo V xuyên qua dòng người đông đúc.

Kook nhìn tiệm trang phục trước mắt đang bán áo tình nhân, ánh mắt lóe lên, nghiêng đầu, cười mờ ám chớp mắt nhìn V : "Taehyung , chúng ta mua quần áo đi !"

Phòng thử mở ra, Kook ngồi trên ghế salon dương dương đắc ý quay đầu lại nhìn, trên mặt là nụ cười vui vẻ của kẻ tiểu nhân.

V đứng trước gương, nhìn bộ quần áo có chút dở khóc dở cười, áo thun màu đen, ngực in chữ I màu đỏ cùng nửa trái tim, kết hợp với gương mặt tuấn tú thoát trần cùng khí chất cao quý ung dung có chút lạ lẫm.

Kook hứng thú đứng lên, nhảy tới trước gương, y phục của hai người vừa văn tạo thành chữ : I 💓 you

"Jung Kook, anh đã 30 tuổi rồi !"

Anh than thở nói, còn Kook thì lại tán thưởng :  "Người ta nói đàn ông ba mươi mốt cành hoa , Taehyung, những lời này được viết ra vì anh đó !"

"Hơn nữa…" Kook quỷ dị khẽ cong môi, nhón chân lên, đôi tay trắng khoác qua vai anh,đôi môi dí sát vào vành tai của anh, nhẹ giọng nói : "Càng giận càng đẹp trai..."

V bỗng nhiên quay đầu, môi hai người chỉ cách nhau mấy milimet, Kook cảm thấy luồng hơi thở bạc hà của anh, vội vàng di chuyển ánh mắt vừa vặn lại nhìn thấy nụ cười trộm của nhân viên, ngượng ngùng lui ra sau vài bước.

"Đi thôi !" Đỏ mặt ngại ngùng Kook cầm lấy túi đựng lễ phục và tây trang rồi đi ra ngoài, tốc độ cực nhanh giống như sợ có mãnh thú đuổi theo.

Nụ cười trên mặt V càng sâu, yêu thương nhìn cậu bỏ chạy, mãi đến khi cậu mất hút sau cửa mới khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, hướng về người bán hàng : "How much ?"

Kook đứng ngay khúc quanh của cửa hàng, tay cầm túi, một người con trai phương Đông như Kook thu hút không ít người Ireland.

Taehyung sao vẫn chưa ra ?

Lo lắng quay đầu lại nhìn vẫn chưa thấy rõ, trước mắt chợt tối sầm lại, một chiếc kính râm màu đen để lên sống mũi cậu .

Kookdùng tay kéo kính xuống, xuyên qua khe hở giữa phần tóc mái và kính là V đang đứng ngay trước mắt. Đôi môi đỏ cong lên, mỉm cười ngây thơ.

"Đi thôi, Kim đại thiếu gia !"

V cũng mang chiếc kính cùng màu, cúi đầu nhìn Kookn, cầm lấy chiếc túi trong tay cậu cười nhẹ một tiếng. Trong mắt sáng ngời.

Trên vai lại xuất hiện một cánh tay, nhưng Kook không phản ứng gì cả chỉ kéo khóe môi để mặc anh giữ lấy.

Đi dạo qua gần nửa con phố, Kook hứng khởi hết nhìn đông lại nhìn tây. Sau lưng, hai tay V đã đầy những chiếc túi đủ màu sắc, kêu khổ không thôi.

"Một ly kem"

Kook vui mừng gọi, đi đến bên chiếc xe bán kem ly móc tiền thanh toán. Khi trên tay cầm ly kem chocolate thì cảm thấy rất mỹ mãn, nhẹ nhàng liếm nó, trên mặt nở nụ cười hài lòng.

Đưa đến trước mặt V, Kook cười niềm nở, nịnh hót dâng kem ly lên : "Taehyung , anh có ăn không ?"

Biết V mắc bệnh sạch sẽ, về phương diện đồ ăn trước giờ luôn cẩn thận Kook đột nhiên muốn trêu chọc anh , nụ cười càng tươi càng thêm đắc ý

V thoáng sửng sốt, đôi mắt dưới lớp kính xẹt qua tia cảm xúc. Lúc Kook nghĩ anh sẽ cự tuyệt thì khóe môi anh khẽ cong, anh cúi người, đôi môi mở ra, liếm vào nơi kem bị khuyết mà cậu vừa ăn.

Giữa dòng người đông đúc ồn ào, kẻ qua người lại, một đôi mỹ nam đứng giữa dòng người, người con trai cao ráo liếm nhẹ ly kem trên tay cậu nhóc , hành động dịu dàng mà hạnh phúc tựa như đôi lứa đang yêu nhau cuồng nhiệt.

Kook ngơ ngẩn nhìn V , nhìn anh bình tĩnh nuốt xuống, dùng lưỡi liếm quanh khóe miệng, ly kem trong tay bổng trở nên nóng ran .

"Rất ngọt !"

Một câu nói cảm thán tự nhiên nhưng lại như liệt hỏa khiến Kook cảm giác mình sắp bị nướng chín, cả người nóng rang bồn chồn trong đầu chỉ toàn là một màu hồng mập mờ.

V không ngại cậu đã từng ăn qua , hay anh cố gắng chịu đựng ? Dù là gì, anh cũng khiến cậu rung động, nếu không quan tâm anh làm sao chịu ủy khuất như thế.

Hai gò má dưới lớp kính đỏ ửng vì thẹn thùng, Kook áp chế đi nỗi xáo động trong lòng, rút ly kem lại, trong đôi mắt lóe lên tia sáng, nhìn vẻ mặt bình thản của V nói : "Taehyung chúng ta khiêu vũ đi ?"

**

Khu quảng trường rộng rãi ở đầu đường không bị cản trở mà đầy âm nhạc sôi động vang vọng, người dân Ireland mặc trang phủ đủ mọi màu sắc, nhảy trên đôi giày Clacket, dùng chân gỗ xuống những tấm ván gỗ trải trên đất.

Kook kéo V chen chúc giữa đám người đang vây quanh xem, kiễng mũi chân, nhướng cổ.

"Là nhảy Clacket !! Taehyung , anh biết không Ireland rất nổi tiếng với điệu nhảy Clacket"

Trong giọng nói của Kook không hề che dấu vẻ xúc động, đôi mắt xinh đẹp mở to, thần sắc sáng rực, cầm tay anh cùng nhau chia sẻ niềm vui.

"Taehyung, chúng ta cũng nhảy đi ?"

Sự nhiệt tình của cậu giống như đóa hoa sen màu đỏ nở rộ, xinh đẹp mà rực rỡ, anh nắm thật chặt tay cậu không muốn buông ra. Nhưng nhìn thấy niềm hứng khởi trong mắt cậu anh liền thả lỏng tay, chân lui về sau.

"Em vào nhảy đi, anh đứng bên ngoài nhìn"

Trong mắt anh là cả sự cưng chiều, đôi môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, anh mắt như nước quấn lấy dáng người thanh thoát của Kook ở trên sàn nhảy nơi quãng trường.

Một người con trai phương Đông đột nhiên tham gia khiến cho không ít người đang nhảy dừng bước tò mò nhìn quanh, đám người xung quanh vang lên tiếng ca ngợi

Kook hơi khẩn trương, hít sâu một cái, ánh mắt di chuyển nhìn V đứng trong dòng người, dù là ở đâu chỉ cần có anh thì mọi khung cảnh đều trở nên thật đẹp.

Anh dùng đôi mắt cổ vũ nhìn cậu, khiến Kook thả lỏng cơ thể không còn cứng ngắc.

Hôm nay là ngày đầu tiên hai người kết hôn, không có bạn bè cha mẹ chúc phúc, dù vắng vẻ nhưng không mất đi sự ấm áp, chỉ cần V coi trọng cậu cũng đã đủ cho cậu cảm thấy ấm áp.

Dù cuộc hôn nhân của hai người sẽ gặp không ít trở ngại, nhưng Kook không hối hận chỉ cần có anh ở bên.

Âm nhạc dân gian của Ireland quan quẩn bên tai, Kook từ từ nhắm mắt lại, trái tim chìm vào trong tĩnh lặng. Lắng nghe từng giai điệu  nhẹ nhàng nhón mũi chân, chậm rãi gõ vào ván gỗ hòa vào tiếng nhạc, phát ra âm thanh thanh thúy.

Bước nhảy lúc chậm lúc nhanh, động tác đạp chân theo âm nhạc biến hóa có tiết tấu, chiếc kẹp caravat màu bạc dưới màu của nắng chiều trở nên diễm lệ.

Những người khiêu vũ xung quanh cũng dần dần chậm bước, cùng mọi người xung quanh đứng lại xem, chăm chú thưởng thức từng bước nhảy biến ảo kì diệu, kỹ thuật của Kook thành thục và rất đẹp .

Tiếng nhạc dần dần ngừng lại, những bước nhảy nhuần nhuyễn cũng chậm lại, sau đó âm thanh biến mất, Kook đứng vững trên tấm ván gỗ. Tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng truyền tới, cậu giống như một người nghệ sĩ đứng trên sân khấu. Kook mỉm cười khom người, ánh mắt không hề rời khỏi V , điệu nhảy này là dành cho anh.

Kook mỉm cười nhìn đôi mắt thâm thúy dịu dàng của V, leo khỏi tấm ván gỗ cười hào hứng rồi chạy về phía anh.

"Wait ! Mr ?"

Một giọng nói trầm thấp rụt rè của đàn ông cất lên, Kook dừng bước chỉ thấy một người đàn ông Ireland trẻ tuổi đứng cách cậu không xa. Lúc nãy cũng đứng khiêu vũ, thấy cậu quay lại nhìn liền tươi cười chạy tới.

"Xin phép , liệu cậu có thể nhảy với tôi không ?"

Trước đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông Ireland, Kook hiểu nó có nghĩa gì, âm thanh ồn ào vui mừng trở nên ầm ĩ, tiếng huýt sáo không ngừng.

"Xin lỗi, tôi có…"

Kook vừa tính giải thích thì bên vai liền cảm thấy nặng nề, một mùi hương bạc hà thoang thoảng bên mũi.

"Em ấy đã kết hôn !"

Giọng đàn ông réo rắt ôn nhuận và dễ nghe, ngữ khí trịnh trọng nghiêm túc, Kook ngẩng đầu thấy V đang nhìn người đàn ông kia, khóe môi anh mím chặt , trong mắt là vẻ cao quý không thể chạm tới, bàn tay to đặt trên vai từ từ siết chặt tựa như tuyên bố quyền sở hữu cậu là của anh.

Trong đôi mắt trong suốt của Kook tràn ngập vui vẻ, bàn tay ấm áp chủ động kéo tay V , xuyên quan kẽ hở mười ngón tay đan thật chặt vào nhau.

"Xin lỗi !" Kook mỉm cười cáo lỗi với người đàn ông Ireland, dưới ánh chiều tà mười ngón tay của cậu và anh đan vào nhau, cùng với chiếc nhẫn cười đã nói lên tất cả.

Đôi mắt V bừng sáng, vui mừng khi chính miệng Kook thừa nhận, trên gương mặt lạnh lùng bình thản khóe môi cong lên, ung dung cao nhã.

"a 100-year contract" –( Khế ước trăm năm)

Kook nhìn V bình tĩnh nói ra khế ước trăm năm của hai người. Trước đôi mắt hoảng loạn của cậu, anh nhẹ nhàng cúi đầu, ôn nhu nhìn cậu , đôi môi cong lên đầy tự tin và rất hài lòng.

Tay của anh dùng sức giống như ngưng tụ tất cả mọi sức lực, lúc Kook cảm thấy hơi đau cũng là lúc cảm nhận được sự ngọt ngào.

Hôn nhân giữa hai người bất cứ ai cũng không thể nhúng tay vào, dù không bắt đầu từ tình yêu họ cũng có niềm kiêu hãnh và hạnh phúc của riêng mình.

Khi V nhận cuộc điện thoại từ nội địa, thì chuyến đi Ireland của họ cũng kết thúc trước thời hạn.

Nơi phi trường vắng lạnh, Kook nhận lấy chiếc vé V đã mua, trong lòng nuối tiếc quốc gia Ireland xinh đẹp tràn đầy sắc tộc còn có V nữa.

"Một mình về cẩn thận biết chưa ?"

V vỗ nhẹ đầu cậu, dịu dàng dăn dò, gương mặt đầy vẻ yêu thương giống như đang lo lắng cho đứa trẻ vẫn chưa hiểu chuyện.

Trái tim Kook ấm áp, đôi mắt cảm động lóe sáng, trong miệng cũng thầm oán trách : “Em không phải con nít, Taehyung anh dài dòng quá đi !"

Anh cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài xoa xoa nơi chóp mũi của cậu. Trước vẻ kháng nghị của Kook , đôi mắt anh ngưng lại nhìn chằm chằm vẻ ngây thơ của cậu, đôi mắt ấm lên vài phần.

"Jung Kook trước khi chia tay em cũng nên tặng anh chút quà chứ ?"

"Sao ?"

Kook khó hiểu nhìn anh, anh lại quay đầu nhìn sang chỗ khác, theo ánh mắt anh Kook nghi hoặc quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là một hình ảnh nóng bỏng thiếu chút nữa hộc máu.

Một đôi tình nhân nước ngoài đang ôm hôn thấm thiết, trình độ đó khiến kook líu lưỡi, chẳng lẽ quà chia tay V nói là nó ?

Kook toàn thân trở nên nóng rang, máu như muốn tràn lên não, cẩn thận nhìn về phía V , thế nhưng anh lại tỏ vẻ tự nhiên nhìn chằm chằm người ta như đang xem kịch hay vẻ mặt bình thản.

Chẳng lẽ cậu hiểu lầm, V nói không phải ý này ? Chẳng qua là vô tình nhìn thấy ?

Kook tự an ủi trái tim mình, khóe miệng từ từ kéo lên : "Taehyung, thời gian cũng không còn nhiều, em đi trước , trên đường anh cũng chú ý an toàn "

Nhìn về phía đôi tình nhân đang ôm hôn, Kook lẩm bẩm "phi lễ chớ nhìn" .

Kook vội vàng muốn đi lướt qua thì lại bị V kéo lại, chưa kịp phản ứng thì trên trán đã có một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Kook , V tỏ ra tự nhiên nhướng mày, giọng nói bình thản không hề khác thường : "Kiểm an bắt đầu rồi !"

"Kim… Kim Taehyung ... anh ...anh chiếm tiện nghi của em !"

Ngón tay trắng của Kook chỉ vào vẻ mặt vô tội của anh, cố gắng nói cho hoàn chỉnh một câu.

"Anh sẽ chờ em về !"

Anh làm như không thấy vẻ kích động của câuu, sờ nhẹ mái tóc của Kook rồi thong thả xoay người. Lúc cậu không nhìn thấy, trên gương mặt tuấn tú bình tĩnh đó đôi môi cong lên cười vui vẻ.

Anh coi như không có gì bỏ đi, nhìn theo bóng lưng cao ráo đi xa dần xa dần, Kook dùng tay chạm nhẹ vào vị trí vẫn còn ấm áp bên trán, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi về phía khu kiểm an.

Hai người đi ngược lại, càng đi càng xa, lúc này không ai suy nghĩ gì cả, cũng không biết phía trước chờ họ là gì ?

Chúc phúc hoặc tất cả đều ngăn cản…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro