Ấm áp ♨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa rời khỏi Ireland Kook liền quay về khách sạn gọi điện thoại báo cho Jimin .

Kook đi về phía thang máy thì liền có bóng người cao ráo chặn ngang đường.

Mái tóc màu vàng óng, đôi mắt phượng có khả năng hấp dẫn hồn phách người khác, trong đó như đang che dấu một luồng tức giận, chiếc mũi anh tuấn, hai cánh môi anh đào mím chặt tạo thành đường thẳng, Ahn Ji Suk tự như đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu .

Đem đồ xách trên tay giấu ra sau lưng, Kook tháo kính xuống, vẻ hưng phấn trên gương mặt nhỏ lúc này bị ngưng lại, nghi hoặc nhìn Ahn Ji Suk , rẽ sang bên cạnh đi qua.

"Jung Kook, chúng ta cần nói chuyện !"

"Tôi không biết giữa chúng ta có chuyện gì hay để mà nói ?"

Kook nói xong liền đi ngang qua, tiến thẳng về trước, nhưng nghe giọng nói trầm thấp của anh cất lên thì chợt dừng bước

"Suốt hai ngày qua, em cùng một người đàn ông đi ra ngoài, đừng nghĩ không có ai biết !"

Kook kinh ngạc nhìn Ahn Ji Suk , trước vẻ mặt khó chịu của anh cậu vờ như không thấy, cắn răng thấp giọng nói : "Anh đang uy hiếp tôi ?"

Hôm đó cậu cùng Taehyung đi ra ngoài tại sao Ahn Ji Suk lại nhìn thấy được, bây giờ anh ta nhắc đến chuyện này là có ý gì ?!

Kook cau mày nhìn Ahn Ji Suk, tựa như con mèo sắp giương móng vuốt của mình ra chuẩn bị công kích đối phương.

Ahn Ji Suk nhìn vẻ địch ý trên mặt Kook, miễn cưỡng xoa xoa giữa hai chân mày : "Jung Kook, tại sao chúng ta không thể bình tâm dùng hòa khí nói chuyện với nhau ?"

"Từ ấn tượng anh để lại cho tôi thì tôi thật sự cảm thấy giữa chúng ta không có chung đề tài nào để nói !"

Câu trả lời thẳng thắng sắc bén mà vô tình, khiến cho hai hàng lông mày của Ahn Ji Suk đột nhiên cau lại, đôi mắt nhìn chằm chằm thần sắc lãnh đạm của Kook : "Anh đã để lại ấn tượng không tốt với em, nên em đem sự phản bội của một người khác áp đặt lên người anh sao ?"

"Tôi không biết anh đang nói gì ?" Hai mắt Kook sắc như dao, bàn tay dưới ống tay áo siết thành quả đấm .

"Cho dù anh có đào hoa, nhưng đối với em anh nghiêm túc không thua gì em đối với Kang Pong In…"

"Đủ rồi !"

Tình cảm của cậu và Kang Pong In khi nào lại để cho người ngoài xen vào, thấy cậu vẫn còn vương vấn anh ta , sợ cậu chưa đủ đau đớn hay sao mà lại cứa vào nơi vết thương, dùng một đao chém mạnh nó ?

"Cho dù anh nghiêm túc, xin lỗi, tôi đã không còn sự nhiệt tình trong tình yêu như năm đó !"

Cậu không còn là một người coi tình yêu như sinh mạng mình, ba năm không chỉ khiến tính tình cậu chững lại mà còn bào mòn đi niềm tin của cậu dành cho tình yêu.

Cho rằng tình yêu thật đẹp đẽ, đẹp đến mức có thể bù lại những tiếc nuối khi còn bé. Nhưng quay đầu lại cậu mới nhận ra, từ tình yêu này sắc bén hơn bất kì lưỡi dao nào, chỉ lần thứ nhất cậu đã bị nó đâm đến máu tươi đầm đìa, đau đến không muốn sống.

Rời bỏ Kang Pong In , cũng đem hai chữ tình yêu trong cuốn từ điển bỏ đi, khi một người đàn ông đứng trước mặt cậu biểu đạt sự vĩ đại chung thủy của tình yêu, cậu chỉ cười nhạt hoặc lạnh lùng xoay người đi.

"Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước !"

Kook vừa dứt lời không hề nhìn Ahn Ji Suk một cái, quật cường xoay người.

Sự ôn tồn ngắn ngủi mà Ahn Ji Suk mang đến không phải thứ cậu khao khát, cậu cũng không muốn dạo chơi trong cuộc sống của anh, còn anh cũng không phải người bên cạnh cậu cả đời.

"Jung Kook !"

Sắc mặt Ahn Ji Suk quýnh lên, giống như Kook vừa rời khỏi thì nhất định anh sẽ thua, vội vàng bắt lấy cổ tay Kook .

Hai người họ đều là diễn viên hạng A, dĩ nhiên biết được khi nào đối phương đang diễn lúc nào thì nghiêm túc. Nhưng anh nghiêm túc hay không, cậu không muốn biết cũng không dám biết.

Kook nhìn vẻ mặt lo lắng của Ahn Ji Suk , ánh mắt chua chát miễn cưỡng : "Chúng ta không hợp, dù miễn cưỡng ở chung cũng sẽ không hạnh phúc !"

"Chưa thử qua làm sao biết ?"

Giọng nói đinh ninh của Kook khiến anh tức giận, tay càng dùng sức khiến Kook cau mày.

"Ahn Ji Suk đừng để chúng ta ngay cả làm bạn bình thường cũng không thể !" Kook nhàn nhạt thở dài đẩy tay anh ra.

"Yêu không có nghĩa phải có được, có lúc chúc phúc cũng là một cách yêu !"

"Em ngay cả hạnh phúc cũng không tìm được thì bảo anh dùng tâm trạng gì để nói lời chúc phúc ?"

Lời nói cố kiềm chế cơn giận cực độ, trên mặt Ahn Ji Suk vẫn để lộ nụ cười ôn nhuận vô hại dù nhìn có chút cứng ngắc, anh cũng không bao giờ để lộ bản thân mình trước mặt cậu.

Kook không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của anh, hàng mi nhíu lại nhìn Ahn Ji Suk nắm chặt tay cậu , thoáng giãy giụa : "Nếu như anh lo lắng cho hạnh phúc của tôi, vậy thì anh có thể yên tâm !"

"Jung Kook !"

Sắc mặt Ahn Ji Suk sa sầm, đối với sự cố chấp của Kook anh không cách nào tiếp nhận, tức giận nhìn cậu dùng vẻ mặt không vui muốn hất tay anh ra.

Ahn Ji Suk không chịu buông tay, siết chặt lấy tay Kook , nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tất cả mọi động tác đều nơi lỏng.

Kia là gì ? Nhẫn cưới sao ? Không dám tin nhìn chiếc nhẫn màu bạc đeo trên ngón tay trắng kia, anh là người đã yêu rất nhiều người , làm sao không biết được giá trị của chiếc nhẫn đó ?

Chiếc nhẫn carat Ireland.

Biến mất trong hai ngày, Kook đi Ireland sao ?

Ireland, khế ước trăm năm…

Trong lòng Ahn Ji Sum dâng lên cảm giác khủng hoảng khó hiểu cũng vô cùng tức giận, người đàn ông kia dám mang cậu tới Ireland, là muốn dùng truyền thuyết “khế ước trăm năm” trói chặt cậu sao ?

Thần sắc trên mặt Ahn Ji Suk thay đổi liên tục, Kook quay lưng muốn bỏ đi.

Sau lưng cất lên giọng chất vấn của Ahn Ji Suk : "Em thật sự yêu anh ta sao ?"

Anh ta ? Anh ta nào ?

Tay trái Kook đút trong túi áo khoác gió, ngón tay cái xoa nhẹ lên chiếc nhẫn cưới, cảm giác ấm áp từ từ dâng lên nơi đáy lòng lấp đầy đôi mắt vắng lạnh của cậu.

Bên tai vang lên tiếng V nói "Anh chờ em về", nhịp tim không kiềm được đập nhanh, đôi môi kéo nhẹ không thể nhận ra, từng bước chân gấp gáp khựng lại.

Kook không quay đầu nhìn Ahn Ji suk , gió đêm thổi qua khiến vạt áo cậu bay lất phất, hai mắt hơi khép lại mơ màng.

"Tôi cần gì anh ấy cũng cho, còn tôi không có gì để cho anh ấy cả, ngoại trừ chính mình !"

Đằng sau truyền đến tiếng cười khẽ, Kook không xoay người bác bỏ, khóe miệng kéo lên, hôn nhân giữa cậu và V về sau sẽ càng bị nhiều người chế giễu , Ahn Ji Suk là người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.

Nếu đã bắt đầu, cậu nên tin tưởng bản thân, tin tưởng V , đồng ý để anh làm người đàn ông cả đời của cậu.

Bất kể V vì mục đích gì mà muốn lấy cậu , vì danh phận vì quyền lợi, cậu không cần biết biết nguyên nhân, cậu sẽ tin anh tuyệt đối, một người đàn ông phong tư trác tuyệt như thế, thứ cậu có anh đều có được, dù cậu đề xuất kết hôn với anh, nhưng chỉ cần suy nghĩ kĩ càng đối với anh cũng không có chỗ nào được lợi.

Cưới một minh tinh đối với tiền đồ của anh trăm hại chứ không lợi, một người thông minh như V sao lại không biết ?

Mỗi bước V tới gần, Kook lại phát hiện mình không hiểu anh, Kim Taehyung quá thần bí tựa như một hắc động tĩnh mịch cuốn hút cậu vào thám tính, cho dù lòng hiếu kì sẽ hại cậu , cậu vẫn nhảy vào.

.....

Bên trong phòng, Jimin hăng hái mang đống đặc sản do Kook mang về Ireland, bao gồm vài thứ đồ lẻ tẻ và đồ ăn vặt.

Kook mệt mỏi ngã vào ghế sô pha, cởi bỏ áo khoác gió, tựa người xuống nệm .

"Hai người đã đi Ireland ?"

Jimin nghiên cứu bọc cà phê trong tay, rồi hỏi Kook đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kook nhẹ nhàng "phải" một tiếng, cơ thể nằm nghiêng vùi vào trong ghế sô phai, hai ngày qua không nghỉ ngơi đúng là mệt gần chết.

Jimin nghiêng đầu, nhìn sang Kook đã ngủ mất, đôi mắt háo hức bỗng trở nên nhu hòa, than nhẹ một tiếng, từ trên giường đứng dậy, ôm chăn đến bên ghế đắp lên cho Kook .

Cẩn thận chỉnh sửa từng góc chăn, Jimin ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt an bình của cậu, dưới vành mắt thâm xanh một màu nhưng khóe môi lại hơi cong lên.

Cánh tay đột nhiên lọt ra khỏi chăn, Jimin khẽ lắc đầu, nâng tay cậu bỏ vào trong chăn, dưới ánh đèn lờ mờ chiếc nhẫn tinh xảo đập vào mắt .

Chiếc nhẫn dính chặt trên ngón áp út, Jimin muốn gỡ ra nhưng không được, ngược lại càng khiến Kook mơ màng nhíu mày, cuốn người một cái đưa lưng về phía Jimin .

Nhớ lại lúc ở ngoài hành lang, người đàn ông ưu nhã phi phàm, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng nghiêm túc, khi nhắc tới Kook mới trở nên ôn hòa, ánh mắt thâm trầm lóe lên tựa như ngôi sao sáng, nhưng cũng khiến cho mọi phòng bị của Jimin dành cho anh đều biến mất.

Hi vong anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho cậu…

Jimin đứng dậy, xoay người nhìn Kook ngủ say, rồi tắt đèn nhẹ nhàng rời khỏi phòng .

.....

Hôm sau , tại buổi lễ trao giải .

"Jung Kook, em chọn anh ta thật sao ?"

Vẻ mặt long trọng của Ahn Ji Suk cũng khiến Kook trở nên nghiêm túc, cậu khẽ mím đôi môi rồi mở ra, giữa hàng lông mày cho thấy sự kiên định : "Anh ấy từng nói gặp được tôi là điều đẹp nhất, vậy tôi có lỗi gì ? Vì anh ấy, tôi mới hiểu cái gì gọi là hạnh phúc, cho dù giữa chúng tôi không phải vì yêu mà đến với nhau, nhưng tôi tin rằng chúng tôi cũng sẽ đi tới cuối cùng !"

Ahn Ji Suk chặt chẽ nhìn vào đôi mắt của Kook, có thể thấy sự chân thành, sự mong đợi vào tương lai. Thật lâu sau đôi môi mỏng mới mở ra tự giễu bản thân, mi mắt sụp xuống bỗng ngẩng lên, nhìn đôi mắt trong sáng mà thơ thẫn của Kook .

"Jung Kook, đừng để anh thất vọng, nếu tới lúc đó em chạy tới khóc muốn ở cùng với anh, anh cũng không đồng ý, người đàn ông tốt như anh đây vào lúc này sẽ biến mất. Bắt đầu từ ngày mai, chỉ có đại minh tinh thế giới Ahn Ji Suk !"

Ahn Ji Suk cười giỡn chúc phúc Kook.

Kook không phải không nhìn thấy sự tổn thương trong mắt anh , nhưng việc cậu có thể làm là đón nhận lời chúc phúc, sống hạnh phúc bên Taehyung !

"Chúng tôi sẽ hạnh phúc !"

Ahn Ji Suk gật đầu, môi cong lên , không tựa vào vách tường nữa nhẹ xoay chậm bước về phía lối ra, nói với cậu một câu : "tạm biệt"

Nhẹ nhàng thở dài nhìn theo bóng lưng cô đơn lẻ loi của anh, Kook không kiềm được nói : "Xin lỗi".

Sau lễ giao giải thì thu hoạch của tổ làm phim  khá tốt , nam chính Ahn Ji Suk cũng đoạt được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc, trước kia anh luôn xuất hiện ở các bộ phim truyền hình, liên tục xuất hiện trên màn ảnh, nên với kết quả lần này càng tỏa sáng.

Khi Kook kéo vali cùng với Jimin xuất hiện ở cửa phòng, mọi người đang vui mừng vẫn chưa kịp phản ứng lại.

"Jung Kook, cậu đây là…"

Đạo diễn nhìn vali đằng sau Kook, lại thấy cậu mặc bộ trang phục đơn giản. Ông không hiểu gì liền đặt ly rượu xuống, đứng lên hỏi thăm.

Kook cũng biết có thể đám người kia sẽ hiểu lầm. Nhưng cậu đã đồng ý qua điện thoại với V , đành nhắm mắt ngại ngùng nói : "Đạo diễn, nhà tôi có việc gấp nên tối nay phải về !"

"Thật sao ?" Đạo diễn dò xét nhìn Jimin đứng bên cạnh Kook , Jimin dời mắt đi tỏ vẻ không biết.

"Mọi người vì Ahn Ji Suk vui vẻ ăn mừng đi, tôi xin phép đi trước !"

Kook gật đầu chào , nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt Kook ướt đến bên Ahn Ji Suk, anh không hề nhìn cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu thủy tinh màu đỏ.

"Vậy hai người đi cẩn thận, về rồi nhớ gọi điện cho chúng tôi !"

"Vâng, tôi biết, đạo diễn tạm biệt !"

Xách vali, kéo Jimin vội vã cáo từ, Kook chạy đến sân bay.

Bên trong taxi, Jimin mở cái miệng nhỏ của mình ra bất mãn lảm nhảm nói : "Cậu vội đến thế sao ? Tôi vẫn chưa đi dạo quanh LA, đang tính đi đến phố người Hoa, rồi đại lộ ngôi sao a !"

Kook quay đầu, giữ lấy bàn tay đang múa may của Jimin , cười hối lỗi nói : "Lần sau mình sẽ đưa cậu đi ! Jimin , lần này theo mình về nước trước ".

Jimin chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở hắt một cái, tựa vào ghế, bất lực la lên : "Đầu tiên là Kang Pong In , bây giờ là Kim Taehyung, cậu nhất định sẽ trở thành phu nô !"

Kook sửng sốt, nụ cười trên mặt trở nên miễn cưỡng, ba năm với Kang Pong In vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt như cuốn phim trắng đen đang trình chiếu, mất đi tự trọng, vì anh ta cam tâm trả giá mọi thứ.

Bảo không quan tâm là giả, đau cũng đã đau, chỉ đợi vết thương lành lại nhưng mỗi khi chạm vào nó thì đều thấy khó chịu. Trong đầu lại hiện lên nét mặt anh tuấn nhã nhặn của V , cảm giác buồn bực trong lòng Kook như được một ngọn gió xuân thổi qua, cậu lại nở nụ cười , nhìn về phía Jimi nói : "Taehyung không như thế !"

Đúng như Kook nói, Kim Taehyung không như thế, khi hai người đáp máy bay xuống thì đã thấy anh đứng ngay lối ra.

Anh giống như một pho tượng cao nhã to lớn, bình thản đứng đó, cả người phong độ khi nhìn thấy Kook kéo hành lý bước ra, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười rực rỡ bước nhanh về phía cậu.

"Kook !"

Kook nhìn vẻ mặt đầy ý cười của người đàn ông trước mắt có chút hơi hoảng hốt, tất cả các tế bào trong cơ thể như bị rót vào một thứ thuốc kích thích, bắt đầu rục rịch, tứ chi mất đi điều khiển bước đến.

Đây là lần đầu tiên có người ngoài người thân gọi tên cậu, một chữ đơn giản, từ đôi môi hoàn mỹ màu tường vi của anh thả ra tựa như một câu bùa chú dán lên người cậu, làm cậu không biết phải làm sao.

Quan hệ giữa hai người thì ra đã thân mật như thế nhưng cậu vẫn chưa kịp thích ứng.

Jimin dùng ánh mắt lấp lánh nhìn không gian ái muội giữa hai người, gương mặt V thì tự nhiên nhưng gương mặt của Kook lại ửng đỏ, liền sáng tỏ mọi chuyện .

"Ách.. này… mình đi trước… hai người cứ từ từ trò chuyện!"

"Jimin !"

Kook muốn ngăn cản, nhưng Jimin đã xách hành lí của mình chuồn mất, để cậu lại cùng V.

Cánh tay xách vali hơi run lên, Kook liếc nhìn V, thấy anh mỉm cười nhìn mình liền bấn loạn vội vàng cúi đầu xấu hổ đỏ mặt.

Mới có một ngày không gặp hai người đã thành thế này, sau đó phải sống cùng nhau dài dài không biết sẽ ra sao nữa ?

"Đi thôi".

V dịu dàng nói, đi tới bên cạnh cầm lấy hành lí từ trong tay cậu, ngón tay thon dài như vô tình chạm vào ngón tay ấm áp của Kook . Trước sự run rẩy của cậu , đôi mắt anh chợt lóe lên sự hài lòng xách hành lí đi ra ngoài.

Kook giật mình đứng tại chỗ, vuốt ve nơi ngón tay vừa bị anh chạm vào, khóe môi cong lên bỗng nhiên tỉnh ngộ, sao cậu có thể quên hai người đã là vợ chồng hợp pháp.

Đừng nói là chạm vào tay, hôn nhau, thậm chí là…

Nghĩ tới lúc hai người họ có một ngày nằm trên giường lớn làm việc kia, hai gò má Kook như bị lửa hừng hực thiêu cháy, trong lòng lại có chút chán nản.

V ưu tú như thế cũng sẽ là một người chồng tốt, nhưng vấn đề là tình cảm bên trong của cậu dành cho anh phần nhiều là cảm kích. Trong tình huống này, nếu kết hợp có lẽ chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ , không phải là tình yêu.

Kết quả như thế không nhiều cũng ít sẽ để lại trong cậu sự phản kháng.

Nhưng nếu V thật sự nói ra, cậu cũng không có lý do để cự tuyệt, trừ khi cậu muốn phá hủy mối quan hệ hài hòa giữa hai người.

"Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào ?"

V vừa lái xe vừa nhìn thần sắc dị thường của Kook , gương mặt bớt phần lạnh nhạt mà tràn ngập lo lắng.

Kook quay đầu nhìn thấy gương mặt tuấn tú và gò má rất đẹp của V, ngoài ra còn thấy ánh mắt anh nhíu lại. Lúc đó, mọi phiền não buồn bực trong lòng đầu biến mất thay vào đó là cảm giác ấm áp ngọt ngào.

V sẽ không ép cậu làm bất cứ chuyện gì, từ sự quan tâm của anh mà cậu nhìn thấy, cậu chắc chắn sự tôn trọng của anh dành cho cậu vượt qua cả tưởng tượng. Nhưng cảm giác áy náy với anh cũng trở nên sâu sắc.

Kook kéo nhẹ khóe môi, điềm đạm cười một tiếng, trấn an tâm tư lo lắng của V : "Em rất khỏe, có lẽ do bay suốt mấy giờ liên tục nên hơi mệt."

Bờ môi căng ra của V trong chớp mắt giãn ra, ánh mắt từ từ thả lỏng, bất đắc dĩ nhìn Kook , anh chuyển động tay lái xe thể thao quẹo qua một khúc cua không phải đi về hướng nhà Jimin .

"Về nhà ngủ một giấc thật ngon là ổn thôi"

Trong mắt anh ẩn chứa sự yêu thương cùng ôn nhu tựa như tơ bao bọc lấy cậu từng vòng trói thật chặt, không để cậu có bất cứ cơ hội nào thoát đi.

Kook cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi, V là người chồng hợp pháp cũng không phải ai xa lạ, dù tân hôn của hai người vẫn chưa hết ba ngày nhưng đã có thể sống chung với nhau.

Cố gắng thả lỏng tâm trạng, Kook nhìn vào kính chiếu hậu khóe môi nâng lên : " Ùm !"

Khóe môi V tạo thành đường cong mờ nhạt, vui vẻ nâng mày, trên gò má phi phàm tràn đầy vẻ sung sướng.

Kook nhìn qua kính chiếu hậu thấy V, trong mắt cậu hơi hoảng loạn.

Lấy anh có đúng không ?

Có lẽ, kể từ lúc bắt đầu ở sân bay nhìn thấy V , cậu đã không còn quyền để hối hận.

Kể từ khi ngồi vào bên trái xe anh thì vận mệnh hai người đã thắt chặt vào nhau, dù tương lại phía trước có gập ghềnh thì hai người đều cùng nhau chống đỡ.

Gió thổi vào đôi mắt mơ màng của Kook , rã rời nhìn từng căn biệt thự trôi về phía sau, ánh mắt lại nhìn về phía kính chiếu hậu.

Kim Taehyng , chúng ta thật sự có được một trăm năm sao?

Xe thể thao đi vào khu nhà cao cấp , Kook biết nơi này, gần đây trên tivi thường quảng bá về nó, là khu chung cư nhà giàu hạng sang.

Trước mắt là một tòa kiến trúc mới tinh, trong lòng Kook âm thầm thổn thức, Taehyung quả nhiên có tiền, căn hộ ở đây rất xa xỉ mà anh lại có thể dễ dàng mua được nó, không hổ là đại gia tộc ở thành phố Seoul !

"Em suy nghĩ gì vậy ?"

Kook lướt mắt nhìn sang V đang tò mò nhìn mình, cười nhẹ, lắc đầu một cái :"Không có gì, chỉ là dường như căn hộ ở đây cũng không tiện nghi lắm !"

V từ từ giảm tốc độ xe, ánh mắt chú ý về trước, hơi nghiêng đầu, hỏi Kook: "Vậy em có thích không ?"

Ánh đèn đường cách xa nhau thi thoảng lại chiếu vào gương mặt của cậu nghe câu hỏi của V cậu không đáp, chỉ mím môi cụp mắt xuống

Xe đi vào bên trong cùng tầng trệt của khu nhà, V quay đầu nhìn Kook không nói gì, nghiêng người, cả bóng người cao lớn như che lấp đi cơ thể của Kook. Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, bàn tay thon dài trắng nõn vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu .

"Kook , chuyện không phức tạp như em nghĩ đâu, nơi này anh thấy phong cảnh cũng không tệ, nên muốn mua lại ở cùng với em, còn biệt thự của Kim gia, nếu em muốn về đó chúng ta ngày mai sẽ về !"

Kook quan sát đôi mắt nhu tình tựa nước của V , nói không nên lời, chỉ kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của anh.

Ngón tay ấm áp của V lướt qua gò má trên gương mặt đầy vẻ lo lắng của cậu .

Anh nghịch ngợm phía bên tóc mai, trong xe cất lên tiếng thở dài có bất đắc dĩ cũng có yêu thương.

"Anh đã nói mọi chuyện cứ để anh giải quyết, em chỉ cần chuẩn bị thật tốt làm vợ của anh là được !"

Những lời nói dịu dàng xuyên qua màng nghĩ chạy thẳng vào tim, Kook nhìn vẻ mặt nghiêm túc mang theo nét đau lòng V , Kook nhẹ cong môi, khàn giọng nói : "Taehyung , hôn nhân của chúng ta, không chỉ là trách nhiệm của anh, em…"  Dõi theo đôi mắt trong suốt thâm thúy của anh, thở dài nói... "cũng muốn dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình !"

V vốn nhíu mày lại nghe Kook nói xong mới từ từ giãn ra. Gương mặt thanh tú lạnh lùng lộ ra cảm xúc vui mừng, cơ thể cao lớn ấn một tay xuống ghế, tay còn lại giữ lấy ót Kook .

Mùi hương bạc hà càng lúc càng tới gần, hơi thở ẩm nóng phả vào nơi chóp mũi cậu , anh nhìn chằm chằm đôi môi trơn bóng của cậu, đôi mắt đen chập chờn, nóng bỏng như vậy khiến cho cậu hoảng loạn.

"Taehyung !"

Kook chợt đưa tay đẩy nhẹ cơ thể anh đang tiến sát lại, nhìn gương mặt trước mặt cậu ngày càng to ra, Kook vội vàng kêu lên.

"Hmm ?"

V lên tiếng cho có lệ, không ngừng động tác tiến gần lại, V dù sao cũng mạnh hơn Kook , vì vậy sự phản kháng của Kook hoàn toàn có thể bỏ qua.

Khi đôi môi hơi lạnh của V chỉ còn cách cậu mấy millimet thì chợt dừng lại, không làm bước tiếp theo.

Kook khẩn trươn, theo ánh mắt của V nhìn lại, ra là dây an toàn trên người vẫn chưa tháo ra đã cản trở kế hoạch của anh !

"Khụ khụ khụ, em xuống xe trước, anh cứ từ từ đi !"

Nhẹ nhàng đẩy vẻ mặt ảo não của V ,Kook vội vàng cởi dây an toàn, vừa nói vừa mở cửa xe bỏ trốn mất dạng.

V nhìn người đi, xe trống không, kéo nhẹ caravat, cúi đầu nhìn chiếc dây an toàn là đầu sỏ gây ra chuyện không khỏi thầm oán giận :  "Người nào lại đi thiết kế thứ cản trở như vậy trên xe !"

Vì chuyện xảy ra trên xe, nên không khí giữa hai người trở nên lúng túng, dọc theo đường đi không ai nói câu nào.

"Vào đi !" V mở cửa, nói với Kook đang theo sau.

Cởi giày, Kook đặt chân lên sàn nhà làm bằng gỗ, quan sát thiết kế trong phòng .

"Taehyung, anh cũng thích cách trang trí địa trung hải sao ?"

Cũng ? Từ này dùng không sai !

V nhướng đuôi lông mày, chú ý tới biểu hiện của Kook , gương mặt nhỏ đầy vẻ sung sướng mà quyến rũ khiến cho trái tim anh đập nhanh.

"Em trước giờ vẫn rất thích có một căn hộ theo phong cách địa trung hải, một màu xanh thẳm lãng mạn rất ấm áp, trời và biển đều một màu, mặt trời rực rỡ trên cao tỏa sáng thuần mỹ tự nhiên.."

Vẻ mặt Kook tựa như có ma lực hấp dẫn anh, V hận không thể đem toàn bộ thế giới dâng đến trước mặt cậu , khiến cậu chỉ vì anh mà cười.

Kook vui vẻ phấn chấn khoa chân múa tay nhìn nội thất. Từ sau lưng một cảm giác ấm áp truyền tới, trên thắt lưng xuất hiện một bàn tay với khớp xương rõ ràng, chưa kịp ngạc nhiên đã bị anh ôm vào lòng.

"Em thích là được rồi !"

Gương mặt anh tuấn của V cọ vào đầu Kook , xuyên qua lớp tóc, cậu có thể cảm nhận được môi của anh dừng lại nơi vành tai, hơi thở ấm áp như có như không phả vào tai, mùi bạc hà thơm ngát bao lấy cơ thể cậu .

Cơ thể Kook cứng đờ, V đang tán tỉnh cậu sao ?

Ý nghĩ vừa nảy lên đã khiến Kook sợ tới mức hai gò má phiếm hồng, mất tự nhiên thoát khỏi sự kiềm chế của V , bước lui sang bên ánh mắt mơ hồ nói : "Em mệt rồi, muốn đi ngủ !"

V nhìn bộ dạng khẩn trương của Kook , trên gương mặt có chút bất đắc dĩ, thở dài nói : "Vậy em đi tắm đi, anh giúp em chuẩn bị cơm tối"

"Vâng !"

Có được sự cho phép của V, Kook quăng vali sang bên, cầm lấy quần áo , lúc đậy hành lý lại vẫn liếc trộm anh một cái, ngay sau đó liền dùng tốc độ chạy nước rút vọt vào nhà tắm.

V nhìn theo theo dáng vẻ khiếp sợ của Kook vừa buồn cười vừa giận, cũng không thể trách cậu được .

V xoay người cởi áo khoác xuống , cử chỉ tao nhã đặt áo lên lưng ghế, cuộn ống tay áo lên bước vào phòng bếp.

Kook nằm bên trong bồn tắm, để mặc cho nước ấm bao phủ cơ thể, nhìn bọt biển màu trắng phiêu động trên mặt nước lại bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Chỉ cần rời khỏi V , năng lực suy nghĩ của cậu sẽ khôi phục bình thường, không chỉ nói vài ba câu vô nghĩa.

Cuộc hôn nhân của hai người, cậu không ngây thơ nghĩ Kim gia sẽ vui mừng đón nhận. Một chính trị gia tài năng lại đi kết hôn với một minh tinh, đối với Kim gia thật khó tiếp nhận.

Bỏ qua vấn đề dòng dõi, Kim gia là đại gia tộc cũng coi trọng công việc con dâu đang làm đúng không ? Nếu không phải thế, vì sao những người hẹn hò với V trước kia đều là danh môn thiên kim, đâu có người nào làm trong giới nghệ sĩ ?

Chính trị gia sợ nhất là lên mấy tờ báo lá cải, gây ra những lời gièm pha rất khó coi, tránh cản trở sự nghiệp

Nghĩ tới đó Kook không khỏi lo lắng, hai tay vô thức chà vào cơ thể, suy nghĩ lại tất cả về cuộc hôn nhân giữa cậu và V.

Jeon gia coi như không nói tới, chỉ còn Kim gia, V muốn thuyết phục chắc chắn sẽ tốn thời gian và sức lực .

Kook nhìn gian phòng tắm mới tinh này hoàn toàn chưa có ai dùng qua, tất cả đồ dùng đều mới, có lẽ cậu là người đầu tiên chạm vào.

Chẳng lẽ đúng như cậu đoán, Kim gia không cho cậu vào nhà, cho nên V mới đưa cậu tới đây ở.

Nghĩ tới các vị trưởng bối Kim gia từ chối mình, gương mặt nhỏ nhắn sáng rỡ của Kook xuất hiện thần sắc ảm đạm, cuộc hôn nhân này khó đến thế sao ?

V biết rõ khó khăn mà vẫn lấy cậu, tâm ý của anh làm cậu cho không thể dao động từ bỏ cuộc hôn nhân của họ !! Kim gia phản đối thì sao, Jeon gia cũng không xem trọng thì thế nào, mà cậu có được anh , anh luôn ở bên chăm sóc cậu, nếu lấy Kang Pong In ra để mà so sánh thì sự dịu dàng của V đã cho cậu dũng khí và kiên nhẫn.

Chế giễu, lạnh lùng, khinh bỉ cô đều đã trải qua, cũng đã chết lặng. Sự kỳ vọng đối nhà họ Kim cùng lắm cũng chỉ như thái độ của bà Kang đối với cậu.

Từ bồn tắm đứng dậy, Kook kéo khăn tắm treo nơi vách tường, tâm trạng cũng thoải mái không ít, rời bỏ những suy nghĩ tiêu cực.

Cửa phòng tắm đột ngột mở ra, một chân Kook bước ra khỏi bồn tắm, khăn tắm vẫn chưa kịp quấn vào người, hai mắt mở to, nhìn người đàn ông hét lên một tiếng, vội vàng che đi cơ thể.

V tay cầm nơi vịn cửa, nhìn dáng vẻ chật vật của Kook không kiềm được khóe miệng cong lên, hai mắt đen ẩn chứa vẻ cười ranh mãnh, chẳng qua anh không kịp cười, vì Kook hấp tấp lui ra sau, lòng bàn chân trơn trượt cả người ngã vào bồn tắm.

"Cẩn thận !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro