Papa 😲

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

V lo lắng nhắc nhở nhưng cũng không kịp, lúc hai mắt Kook nhắm lại thì anh vội vàng vọt vào phòng tắm.

Bọt nước bắn tung tóe làm ướt cả một phần lớn nền gạch, bên trong bồn lại là một cảnh kiều diễm khác.

Cả cơ thể V cúi xuống một tay chống vào phía trên thành bồn tắm tay còn lại giữ lấy đầu Kook không để cậu bị va đập.

Kook uống liền mấy ngụm nước, không chịu nổi ho khan vài tiếng, hai bàn tay trắng nõn bấu chặt lấy cổ V như muốn tìm kiếm điểm tựa, không để bản thân rơi thẳng xuống nước.

Chiếc khăn tắm ở tay Kook đã không cánh mày bay, bọt nước thưa thớt không thể che đi cơ thể trần trụi bóng loáng của cậu .

Kook dần dần quen với cảm giác bị sặc nước, đột nhiên cậu phát hiện gì đó, ở dưới nước là cơ thể không có mảnh vải che thân của mình. Hai mắt trợn to, buông V ra, sợ hãi dùng tay che đi cơ thể .

Cơ thể với những đường nét rõ ràng trầm mình trong nước, mái tóc đen nhánh; từng giọt nước không ngừng rớt xuống cổ tay anh, tựa như có lửa, mỗi lần rớt xuống đều như bị bỏng.

V nhìn gương mặt bối rối xấu hổ ảo não kia, yết hầu giật giật, không nói gì ánh mắt lo lắng dần dần tối sầm, càng lúc càng trở nên sâu thẳm khó dò.

Kook nhìn vào mắt V , vẻ mặt sợ hãi nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ hấp dẫn, dáng vẻ ngượng ngùng khiến người ta càng rung động…

"Taehyung…"

Giọng Kook run run, tim đập nhanh giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng muốn né tránh ánh nhìn nóng bỏng của V .

V cúi thấp người rồi chậm rãi tiến vào trong bồn tắm lớn, dòng nước ấm khiến áo sơ mi anh ướt đẫm dán chặt vào cơ thể để lộ từng đường tuyệt mỹ.

Một tay anh vẫn giữ lấy sau đầu Kook , tay còn lại rút khỏi bồn tắm, vòng sau lưng cậu khiến cậu cùng mình ngồi giữa bồn tắm.

Lớp áo sơ mi cẳn bản không có tác dụng ngăn cản, Kook mở to mắt nhìn lồng ngực rõ ràng của V hoàn mỹ không tìm thấy chút tì vết, anh cúi người từng chút một tiếp xúc với cơ thể cậu, khiến cậu sợ hãi run lên.

"Tae …"

Kook cả người chấn động mạnh, quên cả việc phải đẩy V ra, thẫn thờ áp sát vào ngực anh, đôi môi kinh ngạc hé mở mặc cho cánh môi của anh tùy ý dán lên đôi môi đỏ mọng trơn bóng của cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, Kook kinh ngạc nhìn chằm chằm V , đôi mắt thâm thúy của anh lóe lên tia cười nhạt rồi từ từ nhắm lại, hàng lông mi quét qua mặt cậu tựa như lông vũ khiến cho cậu ngứa ngáy trong lòng.

Phía trên môi cậu có vật gì đó mềm mại đang liếm nhẹ theo hình môi, một vòng lại một vòng nữa, qua lại chà xát liên tục

Cơ thể ngâm trong nước nóng rang, ngay cả mặt cũng như bị lửa thiêu cháy.

Một luồng sức mạnh đã khóa chặt chiếc lưỡi của Kook . Khi cậu muốn ngăn cản đi cảm giác bất an thì có thứ gì đó chui vào miệng, như có như không chạm vào miệng cậu.

"ư.."

Tiếng rên rĩ nho nhỏ như một luồng kích thích, V đỡ lấy đầu Kook ép xuống, đầu lưỡi ấm áp mềm mại bắt đầu tìm kiếm chiếc lưỡi đang chạy trốn lung tung của cậu, nước bọt ngọt ngào trao đổi qua lại, điên cuồng kích thích lí trí của cậu .

Hô hấp của V càng thêm nặng nề, hơi thở nóng hổi như lửa phả vào gương mặt đỏ bừng của Kook, khiến cho trái tim cậu càng hỗn loạn nhảy cẫng lên vừa khẩn trương lại bất an.

Bàn tay thon dài đặt phía sau lưng bóng loáng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự tiếp xúc da thịt, tiếng than nhẹ từ nơi tiếp hợp giữa hai môi tràn ra.

Nước ấm dần dần lạnh, cơ thể Kook lại nóng như lửa, hai mắt mơ màn nhìn trần nhà màu trắng, vô số luồng sáng bùng nổ trong đầu, cố gắng đón lấy chút lý trí còn sót lại.

Kook như bị dọa nạt cố sức co người lại, thế nhưng anh không đồng ý, nhẹ đè trên người cậu khiến cho cậu hoàn toàn bại lộ phía dưới anh.

Một luồng hơi lạnh lẽo tựa như băng tập trung trên ngực làm Kook giật mình, trong cơ thể bắt đầu nhen nhóm một luồng cảm xúc vừa quen vừa kích thích, sự kích thích này bị V tạo ra rất mạnh giống như muốn hạ gục cậu, muốn cậu mãi mãi trầm luân

Bên tai hơi thở của đàn ông dồn dập khiến Kook bừng tỉnh ý thức, lần thứ nhất tránh khỏi đôi môi của anh, đầu ngửa ra sau, hai tay dùng sức đẩy.

"Taehyung.."

Đừng như vậy…

Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt trước ngực cùng cậu trầm luân trong cảm xúc, đôi môi rời khỏi cánh môi sưng đỏ, đôi mắt đen như đang có lửa thiêu nhìn vào hai mắt đang lấp lánh nước của cậu, khàn giọng dụ dỗ : "Đừng sợ.."

Kook như đóa hoa rực rỡ khi được anh sủng ái thì nở rộ toát lên vẻ quyến rũ khiến anh bị mê hoặc không thể thoát ra được

Nụ hôn của anh lại hạ xuống, lướt xuống dưới, dừng ở trên xương quai xanh của cậu và làn da thịt trắng nõn nóng bỏng.

Không muốn..

Kook cảm thấy trời đất rung chuyển, trước sự dịu dàng của V , cơ thể cậu không ngừng run rẩy, từ khóe mắt rơi xuống giọt nước mắt trong veo.

Giữa cậu và V vẫn chưa thân mật tới mức đó, làm ra chuyện này hoàn toàn là do dục vọng sai khiến, không thể…

Lúc Kook muốn phản kháng, trong đầu lại xuất hiện một giọng nói khác, mê hoặc ý thức hỗn loạn trong cậu : "Hai người là vợ chồng, chuyện như vậy hãy chấp đi !"

Cả người Kook trước sự vuốt ve của anh mà mất đi sức lực, mềm mại tựa vào ngực anh, phía dưới bụng cậu có thể nhận thấy dục vọng cứng rắn của anh, khát vọng như vậy khiến miệng cậu đắng nghét khô khốc, không biết phải làm thế nào, từng đợt sóng từng xa lạ điên cuồng tràn vào não.

"Em không muốn !"

Khi tất cả mọi sợ hãi đều tập trung lên đại não, Kook dùng toàn bộ sức lực liều mạng đẩy V , không quan tâm đến anh có khống chế nổi dục vọng không, vội vàng che đậy cơ thể, sợ hãi nhìn vẻ chật vật của V khi bị cự tuyệt.

Do lực đẩy Kook khá mạnh, V rời khỏi bồn tắm, ngưng tất cả hành động đứng sang bên, áo xốc xếch, ngay cả chiếc áo sơ mi ướt nhẹp cũng chỉ còn hai nút áo đóng lại, lồng ngực trắng bại lộ giữa không khí

Đôi mắt đen nhuốm đầy dục vọng, bình tĩnh quan sát Kook như muốn thiêu cháy cậu .

Vẻ mặt Kook hoảng sợ, nhìn gương mặt lành lạnh và dáng vẻ chật vật của V , nói không nên lời nào, chỉ có áy náy và xấu hổ.

Cậu là vợ anh, cậu không quên nhưng cậu không thể chấp nhận được khi sự hiểu biết giữa hai người còn quá ít mà đã xảy ra quan hệ.

Cậu sợ hãi nếu giao bản thân cho V , sau đó kết quả đối lấy chỉ làm cậu hối hận vì chút xúc động của mình.

Đôi mắt đầy kháng cự cụp xuống, Kook không biết nên đối mặt thế nào với V , sợ anh sẽ giận và thất vọng, sợ anh vì sự cự tuyệt mà không quan tâm cậu.

Trong phòng khách tiếng chuông điện thoại vang lên, sự ham muốn trong mắt V từ từ lui đi. Trước ánh mắt sợ hãi áy náy của Kook anh rất đau lòng, bất đắc dĩ thở dài, cầm chiếc khăn tắm vừa rớt xuống đất đắp lên trên cơ thể lạnh như băng của cậu.

Dịu dàng vuốt ve hai gò má của Kook , giọng nói khàn khàn hấp dẫn vang lên : "Anh đi nghe điện thoại"

Nhìn anh cả người ướt nhẹp rời khỏi phòng tắm, Kook yếu ớt tựa vào bên trong bồn, trước ngực toàn ấn kí màu đỏ, trong lòng nói không ra cảm xúc.

Mặc xong áo ngủ , Kook ở trong phòng tắm rất lâu mới mở cửa, nhìn xung quanh một lần rồi đi ra ngoài.

V không có trong phòng khách, Kook nhìn thấy vẫn có giày da đặt trên kệ mới thả lỏng.

V vẫn ở lại, không tức giận bỏ đi trong khi cậu lại cự tuyệt anh.

Thật ra cậu cũng không muốn thế nhưng do nó xảy ra quá nhanh. Bàn tay nắm lại buông ra, ảo não thở dài ngồi xuống ghế salon.

Trong căn hộ có tiếng mở cửa phòng, trái tim Kook lại đập mạnh, hấp tấp quay đầu lại.

V đã thay xong áo màu trắng ngà, quần màu vàng nhạt, nhưng tóc vẫn còn ướt. Phía sau anh là nhà bếp, khi bước ra trên tay bưng hai cái dĩa, đôi mắt thanh nhuận nhìn về phía Kook .

"Lại đây ăn cơm"

Suốt hai mươi bốn năm trước khi gặp V , Kook không biết cái gì gọi là hạnh phúc , là được quý trọng ; khi cuộc sống cậu xuất hiện người đàn ông này, cậu mới hiểu những thứ mình muốn rất đơn giản.

Ngoan ngoãn đi theo anh đến trước bàn ăn, nhìn V đặt dĩa xuống trước mặt, là mì xào vừa làm xong nhưng lại đen thùi lùi, chứng tỏ người này thật ra không biết nấu nướng.

Mọi bối rối xấu hổ đều bị cảm giác ấm áp thay thế, Kook hạnh phúc mỉm cười, cầm lấy chiếc đũa vùi đầu vào ăn.

Vị chua mặn ngập trong khoang miệng, mùi tiêu đen, dầu mỡ vẫn thoang thoảng trong khí, trên bàn tiếng đũa chua chát đặt xuống, Kook liền ngẩng đầu, chỉ thấy V dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn bữa tối do mình làm.

"Rất khó ăn, đổ đi !"

V muốn cầm lấy dĩa của Kook lại bị cậu dùng tay ngăn cản. Cậu ngửa đầu nở nụ cười nhìn anh, đem thứ trước mặt bỏ vào miệng nuốt xuống, sau đó cong môi cười rực rỡ.

"Không hề khó ăn, chẳng qua hơi mặn !"

Tuy khó ăn nhưng vẫn có thể nuốt xuống, Kook không hề chê bai, còn dùng giọng nói nghiêm túc. Nếu không phải anh đã thử qua, thì sẽ bị cậu lừa, cho rằng mình là thần bếp.

Nhìn Kook tính gắp đũa thứ hai, V liền dùng tay bắt lấy cổ tay cậu, ngăn cản.

Trước ánh mắt kiên quyết của Kook , V nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy đôi đũa giữa ngón tay cậu , ôn nhu nói : "Rõ ràng rất khó ăn, đừng miễn cưỡng nữa !"

"Không đâu !" Kook chăm chú nhìn gương mặt tuấn nhã của V, nhận ra trong mắt ẩn chứa nhu tình khoang dung liền bĩu môi, vươn người muốn giật lấy chiếc đũa.

"Lần đầu tiên có người nấu cơm cho em ăn, em muốn ăn cho hết.."

V không chịu đem chiếc đũa trả lại cho cậu, ngay cả dĩa cũng đẩy sang bên khiến Kook bất mãn kêu la : "Taehyung, anh thật là lãng phí !"

V cưng chìu nhìn cậu hờn dỗi liếc anh một cái, đôi môi khẽ xong, cúi người ôm lấy cậu vào lòng, không quan tâm cậu đang tức giận, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán cậu một nụ hôn

Anh nói : "Kook, xem ra anh đã lấy đúng người !"

Cậu nói : "Taehyung, chẳng lẽ anh đanh ám chỉ anh nhận ra mình cưới nhầm người nên muốn rút lui sao ?"

"Haha…"

V vui vẻ cười ra tiếng, càng dùng sức ôm lấy cậu, cằm dưới tựa vào đỉnh đầu của cậu, yêu thương vuốt ve.

"Taehyung ?" Cậu khẽ gọi.

"Ừ ?"

"Anh lau miệng chưa ?" Kook rời khỏi ngực anh, ngửa đầu tò mò nhìn đôi môi sáng bóng của anh.

V khó hiểu nhíu mày, gật đầu rõ ràng.

Nhìn Kook vẻ mặt oán trách, ngón tay trắng chỉ chỉ vào cái trán dính dầu mỡ, V buồn cười ôm lấy cổ câuu, không ngần ngại nói.

"Cùng lắm anh cho em hôn lại, không phải huề nhau sao ?"

Trong chớp mắt Kook trở nên im lặng, nhẹ nhàng thoải mái tựa người vào lòng V , hai gò má ửng hồng, mạnh miệng nói : "Suy nghĩ hay thật !"

Hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau, hai trái tim không còn xa cách.

"Taehyung ?"

"Ừ ?"

"Tối mai chúng ta về nhà ăn cơm đi !"

V cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đẹp trong sáng như ánh trăng, tỏa ra hào quang không khỏi ngẩn người, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười, bóp chặt chóp mũi cậu .

"Vậy Kim phu nhân tự mình xuống bếp sao?"

Kim phu nhân ?

Đắc ý nhướng lông mày, Kook kiêu ngạo hất cằm, nghạo nghễ nhìn V : "Sao, không tin tài nấu nướng của em ?"

"Không phải không tin mà là thụ sủng nhược kinh !"

Lồng ngực V rất mát mẻ mang theo mùi hương thoảng thoảng, làm cho cậu không khỏi bị hấp dẫn, muốn ỷ lại không muốn rời đi.

Cọ cọ hai má vào ngực anh, Kook buồn buồn hỏi : "Thế Kim thị trưởng, anh muốn ăn món ngon gì đây ?"

"Chỉ cần không phải là thịt bò bít tết là được !"

Giọng nói êm dịu nhưng lại như một cái gai đâm vào ngực Kook, khiến nó nhức nhối , Kook nhắm mắt lại, vùi sâu vào ngực anh, hai tay tìm kiếm điểm tựa, vòng lấy hông anh, nhỏ giọng thì thầm : "Được, sau này em không làm thịt bò bít tết !"

Buổi tối, hai người giống như cặp vợ chồng già, nằm trên giường nhưng không làm gì cả. Có thể chuyện xảy ra trong nhà tắm đã để lại cho Kook một nỗi ám ảnh, cậu vẫn tựa vào tường mà ngủ, V vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Sau lưng vang lên tiếng xột xoạt, Kook tò mò nhưng không dám quay lại nhìn, chỉ cố sức tập trung nghe ngóng. Một bàn tay to, lặng lẽ từ dưới chăn vươn tới, kéo vòng eo thon mảnh khảnh của cậu lại, dịu dàng kéo cậu vào lòng tràn ngập mùi hương thanh khiết nam tính.

Thần kinh liền căng thẳng, Kook đối mặt với vách tường, hai mắt mở to, ý thức rõ ràng, sau lưng nghe thấy tiếng thở đều đặn rất nhỏ nhịp tim mới từ từ hạ xuống, cơ thể thả lỏng nhắm lại, thở nhẹ dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng đập vào mi mắt cậu , Kook liền cảm thấy khó chịu khẽ lật người,vươn tay chỉ thấy xung quanh lạnh lẽo.

Cậu liền tỉnh táo mở hai mắt, dùng tay che đi ánh nắng chói chang, nheo hai mắt lại, căn phòng rất yên tĩnh chỉ có mình cậu, trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mát.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cây kim chỉ mười giờ, ra là đã trễ như thế, V chắc đã đi làm sớm

Tắm rửa đánh răng xong, Kook thay quần áo đi vào phòng khách, trên bàn để sẵn hai cái hộp giấy màu trắng.

Ngoài ra còn có một tờ giấy note dán lên, Kook nghi ngờ cầm lên nhìn thấy trên đó là chữ của V , cúi đầu nhìn hai cái hộp môi không nhịn được kéo lên, cảm giác thật ngọt ngào và ngượng ngùng.

"Điểm tâm đừng quên ăn, nếu nguội dùng lò vi sóng hâm lại."

Kook ngồi trên ghế, ăn bữa sáng do V chuẩn bị, trong lòng như có dòng nước ấm chảy vào.

.....

"Cậu tính cùng anh ta sống chung sao?"

Kook không do dự gật đầu, thu dọn quần áo bỏ vào vali, đồ hằng ngày để bên nhà Jimin cần phải thu dọn lại.

Jimin tựa vào khung cửa, nhìn Kook không có chút gì gượng ép làm việc đó vừa nghi ngờ vừa lo lắng.

V rất tốt, có thể nói là một người đàn ông có ưu chất, nhưng mà quật cường như Kook lại nguyện ý cùng anh ta sống chung sao ?

Nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Kook biểu hiện bình thản ấm áp, đây là điều mà suốt ba năm qua Jimin không nhìn thấy.

"Cậu không yêu anh ta phải không?"

Kook để quần áo trên tay, gương mặt có vẻ hơi sững sốt nhưng chỉ là trong giây lát cậu lại trở nên bình thường, thản nhiên đáp : "Yêu Kang Pong In là sai lầm, ba năm đã trừng phạt sự tự tin ngu ngốc của tôi , hiện giờ tôi đã nghĩ thông suốt, hơn nữa.."

Ngón tay thon dài của Kook lướt qua chiếc nhẫn cưới bên tay trái đầy quý trọng, trên mặt nở nụ cười : "Lúc này có được một người đàn ông tình nguyện vì tôi một ngày hai mươi bốn giờ không ngủ, bay từ bên kia địa cầu sang bên này, tình nguyện vì tôi xuống bếp tôi chỉ cần như vậy là đủ."

Jimin đau lòng thở dài không nói thêm nữa, đem chìa khóa xe và nhà giao lại cho Kook .

Kook nhận lấy chìa khóa xe , về phần chìa khóa căn hộ, cậu chỉ nhìn nó chứ không hề nhận lấy.

"Nếu có người thích hãy giúp tôibán nó đi !"

Kook nói rất dễ dàng, cười yếu ớt giải thích : "Sắp tới còn phải bồi thường . Bán nó cũng có thể kiếm hơn một trăm vạn !"

Thật là như vậy sao ?

Nhìn Kook mang theo vali bỏ đi, Jimin phiền muộn nhíu mày.

Lái xe vào bãi đỗ trung tâm mua sắm, Kook đang chuẩn bị bước xuống thì đập vào mắt là chiếc Mercedes- Benz màu đen đang chạy vào, bảng số xe hết sức quen thuộc khiến cậu ngẩn người.

Trong bãi đỗ xe mờ mờ, chiếc mercedes hạng sang từ từ đỗ lại, đèn xe tắt ngắm, động cơ dừng lại cửa xe bật mở, một người đàn ông anh tuấn mặc đồ tây bước xuống.

Ngũ quan hoàn mỹ giống như bức tượng thần thánh, đôi mắt sắc thâm thúy, khí chất cao quý lạnh lùng, Kook mím chặt môi, đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn người đang ông đối diện.

Kang Pong In bước tới bên ghế phụ, phong độ mở cửa xe, một chiếc giày cao gót đặt xuống đất, anh thận trọng giúp cô ta giữ lấy cửa xe, sợ cô đập đầu vào nó. Gương mặt trước sau vẫn lạnh lùng, nụ cười thản nhiên tựa như tắm mình trong gió xuân thanh khiết.

Hye Soo ăn mặc như thiên kim quý tộc, lễ phục màu vàng nhạt màu, áo khoác màu trắng , mái tóc dài vúi cao tai đeo khuyên.

Cô ta dịu dàng cẩn trọng mỉm cười ngọt ngào với Kang Pong In, thản nhiên khoác lấy tay anh, hai người vừa nói vừa cười bước vào thang máy.

Nhìn về cửa thang máy đang đóng lại, Kook tự giễu cợt cười khổ, thì ra biểu hiện vô tâm của anh đã quá rõ ràng, nhưng chỉ có mình cậu khăng khăng suốt ba năm, mãi đến hôm nay mới nhìn rõ.

Yêu, cũng vì yêu cho nên đau , đau nên mới nản lòng, trái tim chết lặng.

Nơi đầu xe điện thoại rung lên, khiến ý thức Kook quay về, là tin nhắn của V .

"Chờ anh về nhà ăn cơm".

Sáu chữ nhưng lại làm cho nỗi tức giận trong lòng xóa đi không còn chút dấu vết, nhìn màn hình sáng rực, Kook thỏa mãn cười một tiếng.

V đáng giá để cậu thật lòng, bởi vì anh khiến cậu cảm nhận được anh thật sự yêu cậu .

Nhanh chóng trả lời V . Kook hít một hơi thật sâu, cởi dây an toàn ra bỏ điện thoại vào túi, xuống xe.

Thế giới rất nhỏ, nhỏ đến nỗi ở bất cứ đâu cũng dễ dàng gặp người mình ghét. Kook nhìn đôi nam nữ đang cách mình mấy bước, mím môi tính xoay người đi đường khác thì bị Hye Soo nhìn thấy.

"Jung Kook !"

Hye Soo mở miệng gọi khiến Kook không thể không dừng bước, nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Hye Soo mang theo vẻ dối trá.

Lúc Kang Pong In nhìn thấy Kook , gương mặt có chút kinh ngạc nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng không hề nhìn Kook lấy một lần.

"Pong In, nếu chúng ta chưa chọn được hay để Kool giúp chọn xem ?" Hye Soo cười rất chân thành, làm nũng đung đưa cánh tay Kang Pong In, sau đó nhìn về phía Kook đang im lặng cười nói : "Jung Kook, bọn chị đang tính mua rượu cho chú Kang, nhưng không biết nên chọn loại nào. Em lại giúp chị chọn xem ?"

"Chủ tịch Kang thích rượu gì, không phải Kang tổng hiểu rất rõ sao ?" Kook lạnh lùng phản bác, ánh mắt đảo qua gương mặt đang tươi cười trở nên cứng đơ của Hye Soo và vẻ mặt sa sầm của Kang Pong In , cười chế giễu nói : "Tôi còn có việc, không thể giúp được !"

Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hye Soo lóe lên vẻ thương tâm, nắm lấy ống tay áo Kang Pong In , khổ sở hạ giọng nói : "Thôi quên đi, chúng ta tự mình chọn !"

Kook thật sự thán phục Hye Soo , trước kia sao cậu không biết người chị của mình mới là người đóng vai nữ chính tốt nhất.

Nhưng lúc này cậu cũng không rãnh quan tâm tới họ, hai người đó dù chỉ một chút cô cũng không muốn thấy.

"Jung Kook, làm người đừng được voi đòi tiên !"

Xoay người lại, giọng nói kìm nén tức giận của Kang Pong In bao lấy cậu, khẩu khí như hận không thể đem cậu bóp chết.

Là do cậu cự tuyệt yêu cầu của Hye Soo nên liền bị anh sỉ nhục thế sao ?

Kook không sợ nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Kang Pong In, rồi lại nhìn bàn tay của anh đang ôm chặt hai vai nhỏ gọn của Hye Soo .

"Tôi có là kẻ được một tấc tiến một thước cũng không đến lượt hai người khinh người quá đáng như thế, mọi người trong lòng ai cũng biết rất rõ mà !"

Anh hận không thể giết cậu , cậu cũng như vậy hận không thể dùng tay đâm đôi cẩu nam nữ này. Cũng bởi vì cậu yêu anh, nên anh mới không hề kiêng dè sỉ nhục cậu , vì người phụ nữ khác mà tổn thương cậu ?

Không đâu, cậu sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào nữa !

Nhìn ánh mắt quật cường phẫn hận của Kook , Kang Pong In thoáng kinh ngạc, đôi môi khẽ động nhưng không nói câu nào, chỉ là lạnh lùng nhìn cậu chăm chú .

Hai người chán ghét nhìn nhau, Kook liền nghiêm mặt xoay người, không hề dừng lại một chút nào chỉ bỏ đi, cậu không muốn tiếp tục đứng đó.

Mãi đến khi ngồi vào xe, Kook vẫn chưa bình tĩnh lại, nhắm mắt hít sâu vài lần, rồi đút chìa khóa khởi động xe. Chiếc xe hơi hòa vào dòng xe, nhìn từng chiếc xe lướt qua ánh mắt kook mới từ từ yên tĩnh trở lại.

Kook vừa lái xe vào khu căn hộ thì một chiếc xe quân đội hummer màu xanh lá ngừng ven đường.

Một người đàn ông mặc quân trang thấy Kook bước xuống xe liền theo xuống, đi đến trước mặt Kook , lễ phép hỏi : "Xin hỏi, cậu đây là Jeon Jung Kook ?"

"Phải, xin hỏi có việc gì thế ?"

Kook tỏ vẻ khó hiểu thì người đàn ông lại thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, cung kính nói : "Jeon thiếu gia , tôi là cảnh vệ của Tham mưu trưởng Kim , hôm này cố ý mời cậu về đại viện !"

Về đại viện ? Nhà của Kim gia.

Kook không thể không thừa nhận cậu hơi hốt hoảng, chuyện này lại tới nhanh hơn dự tính, nhanh đến mức cậu chưa kịp chuẩn bị trưởng bối Kim gia lại tìm tới cửa.

"Vậy còn Taehyung ? Anh ấy cũng về sao ?"

"A, phu nhân sẽ báo cho Kim thị trưởng tối nay qua, cậu cứ yên tâm !"

Kook cười cứng đơ, vẻ mặt của anh ta cũng lúng túng ánh mắt nhìn đống rau xanh cầm trong tay Kook liền hiểu ra : "Jeon thiếu, cậu vào trong cất đồ đi, tôi sẽ chờ dưới lầu."

Kook ngượng ngập gật đầu, xách túi rau với thịt cá vội vã lên lầu. Kook đi vào trong, giày không thèm cởi, đem tất cả mọi thứ để lên bàn rồi chạy về phỏng, mở tủ quần áo bắt đầu lựa quần áo thích hợp, lần đầu tiên gặp cậu hi vọng để lại ấn tượng tốt.

Kook như bị lửa thiêu tới chạy xuống lầu, lúc lấy vali ở sau xe, xấu hổ nhìn người đàn ông, áy náy cười một tiếng.

Anh ta cười lịch sử, an ủi nói : " Jeon thiếu từ từ thôi, không cần quá vội vàng !"

Nói thì nói thế, Kook chạy lên lầu, rồi nghiêng mắt thấy anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, quân nhân rất coi trọng thời gian, cậu cũng không dám quá chậm chạp.

Đến lúc đó lỡ Tham mưu trưởng Kim không cho cậu vào cửa thì tìm ai mà khóc đây.

Khi anh ta nghe tiếng giày ở cầu thang thì ngẩng đầu lên thấy Kook đang từ trên lầu đi xuống.

Mái tóc đen như mực , bộ dạng chỉnh tề, đập vào mắt là chiếc kẹp caravat màu bạc, bộ quần áo như được những thứ đồ trang sức thanh nhã này tôn thêm .

Khi Kook đứng trước mặt người cảnh vệ cười nhẹ một tiếng, anh ta có vẻ thất thần, kinh diễm nói không nên lời chỉ biết đỏ mặt, nhìn Kook vội ho một tiếng.

Kook tự hỏi bản thân có phải ăn mặc không được chỗ nào không ?

"Jeon… Jeon thiếu, chúng ta đi thôi !"

Viên cảnh vệ ngượng ngùng đỏ mặt giúp cậu mở cửa xe, Kook nhẹ giọng cảm ơn .

Kook im lặng ngồi sau, nhìn theo hướng xe đi, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, ở Kimn gia điều gì chờ đợi cậu ?

Xe chạy tới một căn biệt thự, cảnh vệ bước xuống xe đưa cho những người bên ngoài một tờ giấy chứng nhận, Kook nhìn theo cánh tay anh ta, chỉ thấy bên ngoài cửa là một người đàn ông mặc quân trang.

Sau khi nhìn thấy căn cước, người đàn ông nhìn thoáng qua vẻ nghiêm túc trở nên thả lỏng, ánh mắt tinh nhuệ nhìn lướt vào trong xe, rồi quay đầu vung tay lên cho vào.

Kook có chút khẩn trương, xuyên qua cửa kính xe cậu có thể thấy bảo vệ đứng hai bên gác, tay cầm súng ống đứng trên đài cao ngẫng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm trang ,thật khó tưởng tượng một người ấm áp tựa gió xuân như V lại đến từ nơi này.

Xe chậm rãi lái vào trong, không giống tốc độ chạy nhanh như trên đường xe đi hết sức cẩn trọng .

Một loạt những biệt thự cổ kính từ từ lui về sau, cây đại thụ che rợp một khoảng trời tạo thành những bóng mát ở trên đường không ngừng va vào cửa kính xe. Kook thỉnh thoảng còn nhìn thấy hai ba người đàn ông mặc bộ quân phục phẳng phiu đi qua lại.

"Jeon thiếu , đã tới rồi !"

Người cảnh vệ trẻ tuổi dừng xe lịch sự nói với Kook đang ngồi ở sau.

Ánh mắt Kook nhìn xung quanh, phía trước xe là một biệt thự lớn hơn rất nhiều so với những căn biệt thự lúc nãy vừa thấy, bốn phía có tường và cửa sắt bao lấy cho thấy thân phận và địa vị chủ nhân căn nhà này.

Cảnh vệ viên gật đầu mỉm cười ra hiệu, Kook mở cửa xe, một làn gió mát khoan khoái thổi qua mặt, cậu hít sâu một hơi lấy hết dũng khí nhấc chân đi vào .

Cảnh vệ đem xe chạy đến nơi khác, một mình Kook đứng bên ngoài cửa ngửa đầu nhìn căn biệt thự cổ kính theo phong cách Thượng hải vào những năm 80, ánh mắt có chút nặng nề.

Ngón tay đặt nhẹ lên chuông cửa, Kook đứng thẳng người, lịch sự đứng bên ngoài cửa sắt chờ mở cửa.

"Là ai vậy ?"

Cửa sắt hé mở, một người phụ nữ trung niên xuất hiện quan sát cách ăn mặc của Kook , tò mò hỏi.

Có lẽ bà ấy là bảo mẫu ở Kim  gia, Kook lễ phép cười nói : "Xin chào, tôi là Jeon Jung Kook, là tham mưu trưởng.."

Tiếp theo không biết nên nói gì, Kook xấu hổ cười cười, người bảo mẫu như sực tỉnh ồ một tiếng, mở rộng cổng sắt : "Xin mời vào, phu nhân đang đợi cậu !"

Phu nhân !! Không phải tham mưu trưởng sao ?

Kook dù muốn cũng không dám hỏi ít nhiều, cố gắng giảm thiểu lời nói tránh phạm lỗi, im lặng đi theo bảo mẫu khóa cửa sắt đi vào.

Xung quanh biệt thự đều là hoa cỏ với đầy màu sắc đều được chăm sóc kĩ, tao nhã trong sự yên lặng, chỉ có gió thổi qua tạo lên những âm thanh rất nhỏ, mùi hương hoa nhàn nhạt có thể thấy chủ nhân nơi này rất thanh tao.

"Phu nhân đang ở sau hoa viên chờ cậu, để tôi dẫn cậu đi ".

"Vâng , cám ơn !"

Kook từ khi bước vào cửa đại viện Kim gia thì mỗi một bước đều thập phần cẩn thận, lịch sự đến mức khiến bảo mẫu mỉm cười nói.

"Jeon thiếu gia , cậu đừng khẩn trương như vậy, phu nhân là người rất dễ gần !"

Bị người khác nhìn ra bản thân đang bối rối, Kook ngại ngùng gật đầu nhưng trong lòng không nghĩ như vậy, Kim phu nhân đối với người khác có thể thân mật nhưng đối với cậu thì rất khó nói.

Lúc hai người đang đi, bỗng nhiên một đứa trẻ chạy từ góc ra, trước sự kinh ngạc của hai người, nó chạy ngã về Kook , ôm sát lấy người cậu.

"A !"

Giọng nói thanh khiết non nớt mềm mại mang theo niềm vui vẻ, Kook cúi đầu, đập vào mắt là một gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Mái tóc nấm đáng yêu, gương mặt bầu bĩnh, làn da trắng nõn mũm mĩm như làm từ nước, hai đôi mắt đen mở to, nhìn chằm chằm người lạ như cậu, lông mày nhàn nhạt mang đến cảm giác quan thuộc, nhưng Kook lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Trên người mặc chiếc áo thun với quần yếm cùng đôi giày càng tăng thêm vẻ đáng yêu không tì vết, tựa như tiểu tiên đồng từ trong tranh bước ra.

"Chú là mẹ cháu sao ?"

Đôi mắt trong sáng như lưu ly mở to, đứa trẻ khoái trá kêu lên, hai bàn tay mũm mĩm nắm lấy quần kook không quên làm nũng đung đưa vài cái, cơ thể tròn trịa không ngừng đung đưa, vừa buồn cười mà nói không nên lời.

Kook xưa nay luôn thích trẻ con, không kiềm được cười một tiếng, nhẹ nhàng cúi thấp người, xoa đầu đứa trẻ ba bốn tuổi, dịu dàng nói : "Cậu bé thật đáng yêu, nhưng chú không phải mẹ cháu, cháu nhận lầm người rồi !"

Đôi môi mọng nước của thằng bé nhếch lên, đôi mắt đen nhánh đầy tội nghiệp ngước nhìn Kook , hai bàn tay nhỏ không chịu buông Kook ra.

"Tiểu thiếu gia sao lại chạy ra đây ?"

Bảo mẫu nhìn thằng bé mãi quấn lấy Kook cảm thấy hơi ngại, có thể thấy đứa trẻ này có địa vị ở Kim gia không hề tầm thường, ít nhất bảo mẫu không dám xua đuổi nó.

Kook vỗ về lắc tay, đối với đứa trẻ ba tuổi này cậu không thấy phiền : "Không sao, tôi cũng rất thích trẻ con !"

Lời vừa nói xong, gương mặt trắng nõn của đứa trẻ nở nụ cười như hoa, lắc đầu nguầy nguậy, cọ sát vào Kook , luôn miệng kêu : "Mẹ ơi, mẹ !!"

Kook cảm thấy hơi nhức đầu trước cách gọi của đứa trẻ, nhẹ giọng nhắc nhở : "Ngoan nào, chú không phải mẹ cháu, chú chỉ là khách thôi !"

Đứa trẻ tỏ vẻ không tin, nắm lấy Kook không buông, cứ ngước nhìn gương mặt tươi cười. Kook nhìn về phía bảo mẫu đang ngại ngùng .

"Tiểu thiếu gia, cậu ở đây a !"

Tiếng một người phụ nữ đầy vui mừng phá vỡ sự yên tĩnh, Kook giương mắt nhìn, là một người phụ nữ cỡ 30 tuổi vẻ mặt vui mừng chạy tới, Kook cũng thấy thằng bé đôi mắt nó thoáng lên vẻ không vui.

Hai tay giữ lấy Kook không buông, mặc cho người phụ nữ cứ khuyên bảo mãi cũng không tác dụng, cuối cùng dùng sức mạnh mới lôi được nó đi.

Kook nhìn đứa trẻ bị mang đi, ánh mắt lưu luyến không rời, nhất là cứ mỗi bước lại quay lại nhìn cậu

"Jeon thiếu, chúng ta đi thôi !"

Vòng qua khúc quanh, Kook được đưa tới mặt sau của khu biệt thự chính là hoa viên, khác với những giống cây lạ mắt ở trước biệt thự, hậu viện lại như rừng trúc, im lặng nhưng mang đến cảm giác thoải mái, trong rừng có tòa đình cổ kính.

Bên trong đình được bao phủ bởi thảm nhung, phía trên có để một khay trà thấp, một quý phụ xinh đẹp ngồi ở trên, không biết làm gì vẻ mặt chú tâm.

Bảo mẫu dẫn theo Kook đi tới, đứng bên ngoài  nhẹ giọng nói với Kook .

"Xin cậu đợi một lát, lúc phu nhân đang ngâm trà không thích bị ai quấy rầy !"

"Không sao !"

Kook im lặng đứng bên ngoài cùng bảo mẫu hướng mắt nhìn về phía Kim phu nhân

Kim phu nhân nhìn qua còn rất trẻ, da mặt trắng nõn hoàn toàn không có gì già yếu của một phụ nữ trung niên năm mươi mấy tuổi, mái tóc đen búi cố định dùng chiếc châm cài ở sau ót, mặc bộ đồ màu trắng, trang phục đơn giản không hề có vàng bạc đeo tay làm đẹp nhưng càng tăng thêm vẻ cao quý của bà.

Kook biết Kim phu nhân là chủ quản lý các xí nghiệp, có thể nói kế thừa mạch sống kinh tế của Kim gia, cũng là người uy tín trong ngành công nghiệp. Nhưng lúc này, bà im lặng ngồi đó, tao nhã ngâm trà, lấy xuống vẻ mạnh mẽ thủ đoạn trên thương trường chỉ như một quý phụ hiền lành.

Kim phu nhân từ từ ngâm trà, từng hành động đều hết sức chú tâm, tuyệt đối không cẩu thả, không hề liếc mắt nhìn hai người đứng ngoài lấy một lần, bàn tay tinh tế cầm lấy muỗng múc ít trà, động tác liên tục chứng tỏ rất thành thạo.

Mùi trà bay thoang thoảng trong đình thấm vào ruột gan, Kook  ngoan ngoãn đứng đó không dám tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, quá trình pha trà của Kim phu nhân cậu cũng thấy được một nửa, Kim phu nhân tuy cao nhã nhưng không tầm thường.

Có lẽ V di truyền tính cách của mẹ ? Nhớ đến gương mặt anh tuấn cao nhã kia thật giống với khí chất ung dung của Kim phu nhân,Kook kiềm không được khóe môi cong lên.

Ngay lúc Kook mỉm cười thì bị Kim phu nhân nhìn thấy, ánh mắt chớp tắt, mi mắt cụp xuống. Kim phu nhân xem như không có chuyện gì cầm lấy khăn lau tay, sau đó đi ra ngoài  lịch sự cười.

"Jeon thiếu , cậu vào đi !"

Bảo mẫu nhắc Kook , đi trước cởi giày chỉ mang vớ vào rồi ngồi xuống bên bàn trà bắt đầu dọn dẹp dụng cụ.

Lần đầu tiên thấy mẹ của V ,Kook hơi khẩn trương, cẩn thận cởi giày đi nhẹ về phía Kim  phu nhân, đến trước khay trà cũng không dám tự ý ngồi xuống, tính chào hỏi thì bà lại mở miệng trước : "Jeon thiếu , nếu cậu không ngại cứ gọi tôi một tiếng dì Kim, mạo muội mời cậu tới xin cậu đừng trách !"

Thái độ khiêm tốn khiến áp lực trong lòng Kook càng lớn, Kim phu nhân tuy ôn nhu hiền hào nhưng lời nói sắc bén không hề thua kém bà Kang .

Chuyện cậu và V , V không thể không nói qua với người nhà, nếu không bà Kim cũng không chủ động tìm cậu . Nhưng nếu biết sự thật, bà Kim lại kêu cậu gọi là dì điều này chứng minh Kim gia chưa thừa nhận cậu sao?

Kook hơi nản lòng, không dám thể hiện ra mặt :"Dì cứ gọi cháu là Jung Kook , không cần gọi là Jeon thiếu đâu ạ !"

Bà Kim hiểu ý mỉm cười, bàn tay bạch ngọc chỉ vào chỗ đối diện. "Nếu Jeon thiếu không chê thì ngồi xuống giùm bà lão này"

Thấy bà Kim gọi mình như thế, Kook hơi lúng túng, cũng không dám không nghe lời bà , ngoan ngoãn ngồi đối diện khay trà đợi bà lên tiếng.

Bảo mẫu thu dọn xong thì bà Kim cũng dịu dàng cất giọng : "Dì lui xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với Jeon thiếu gia !"

"Vâng, phu nhân"

Bảo mẫu không nói thêm, bưng bộ trà xuống.

Bà Kim thanh nhã mím môi, hai lúm đồng tiên như ẩn như hiện, cầm lấy ấm tử sa rót một chén trà đẩy tới trước mặt Kook : "Đây là do ta vừa ngâm, thiếu gia nếu không ngại xin nếm thử !"

Kook xưa nay không hiểu trà đạo, hơn nữa trà vào miệng cậu như uống nước lọc.

Nhìn vẻ mặt cười mỉm của bà Kim , Kook như đứng trên đống lửa ngồi trên đóng than, bưng chén trà nhỏ uống một ngụm, trước ánh mắt dò hỏi của bà cậu nuốt xuống, xấu hổ hạ giọng nói : "Dì Kim, cháu không hiểu về trà, cho nên…"

Bà Kim nghe vậy hơi nhíu mi nhưng không có vẻ giận, chỉ an ủi cười : "Không sao, đây chẳng qua là sở thích thôi, không biết thưởng thức trà không có gì phải ngại cả !"

"Nghe V nói, Jeon thiếu cách đây không lâu đã đi Hollywood ?"

Chuyện Kook đi Hollywood ai cũng biết, trên tivi không nói nhưng báo chí cũng đề cập, nhưng khi bà hỏi vậy lại khiến cậu co ro, nguyên do là trong đó có liên quan V .

"Vâng, mấy ngày trước có tham dự lễ trao giải dành cho phim ảnh"

Đối với sự khách sáo của Kook bà không quan tâm, nhấp một ngụm trà nóng, mỉm cười nhìn Kook , ôn nhã nói tiếp : "V mấy ngày trước cũng trùng hợp đi LA, nói vậy chắc Jeon thiếu cũng gặp nó ?"

Bà Kim như tự nhiên thăm hỏi nhưng khiến Kook lúng túng, vội vàng sắp xếp ngôn từ suy nghĩ trả lời sao cho đúng, không để bà giận dữ.

Bà ôn nhu nói : "Người trẻ tuổi cũng nên quen nhiều bạn bè, V bận công việc cả ngày ngay cả bạn bè cũng không có. Ta cũng đã dặn nó rất nhiều lần, bảo người còn trẻ nên tham gia nhiều thứ. Lúc này có thể quen được một người tri thức lễ nghĩa như Jeon thiếu thì lão bà cũng yên tâm, ít nhất tên tiểu tử đó cũng không phải cá gỗ"

Kook nghe những lời tâm sự của bà Kim không hiểu, chỉ phối hợp nói : "Dì quá khiêm tốn rồi, thanh niên tài cao như anh ấy không biết có bao nhiêu danh môn tiểu thư muốn gả !"

Dĩ nhiên cậu lúc này không dám nói mình là vợ V tránh nghịch phải mông cọp, chọc giận bà Kim , không có gì vui.

Bà ưu nhã cười khẽ, nghe Kook tán dương V cũng không đắc ý, đem chén trà đặt xuống, tò mò hỏi : "Nghe nói, Jeon thiếu từng gặp qua Jang tiểu thư ?

Jang tiểu thư ? Trí nhớ lui về nửa tháng trước, ở tiệm cà phê vô tình gặp V , lúc đó cậu làm lá chắn ngăn cản V hẹn hò.

"Vâng, từng gặp một lần"

Nghe Kook thừa nhận, bà Kim hài lòng nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp hơi cười liếc nhìn hai tay để trên gối của Kook.

"Jang tiểu thư là cô gái tốt mà ta đã chọn lựa trong ngàn vạn người cho V , dù sao cũng là du học trở về, là người đứng đắn, có gia giáo, cùng V môn đăng hộ đối. Gần đây, nó lại bận rộn công việc lạnh nhạt với người ta, Jeon thiếu nếu có cơ hội nên khuyên nhủ V thay lão bà này, tuổi cũng không nhỏ cũng nên bàn chuyện hôn sự."

Sắc mặt Kook khiêm tốn nhưng cậu vẫn cố nén cười gượng : "Taehyung là người trưởng thành, dì cũng biết chuyện tình cảm nên thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn nếu không sẽ phản tác dụng."

Bà không ngờ Kook lại chống đối, nụ cười trên mặt cứng đờ, không che giấu nổi vẻ giật mình nhưng lại thư thả nói tiếp : "Lời của Jeon thiếu nói rất đúng, nhưng nếu xử lí theo tình cảm về sau người chịu thiệt là mình, ta có nên phản đối không ?"

Nhìn vào ánh mắt sâu xa của bà Kim , Kook liền cảm thấy rất chật vật giống như bị ánh mắt tinh nhuệ của bà nhìn thấu từng chút một, không biết nên trả lời ra sao.

Bà xem như không thấy dáng vẻ khổ sở của Kook , chỉ im lặng nhấp chén trà từ từ thưởng thức, bên trong đình tỏa ra một luồng không khí bất thường

Một tiếng động nhỏ cổ quái phá vỡ sự yên tĩnh trong đình, Kook mơ màng chớp mắt không dám ở trước mặt bà vô lễ nhìn quanh.

"Xèo xèo…"

Kook có hơi đau đầu là tiếng gì vậy ?

Bà Kim để tách trà xuống, nhìn về phía sau lưng Kook , khóe môi giãn ra mỉm cười đầy yêu thương, thân mật kêu : "Bánh Bao , có phải nhớ bà nội không ? Lại đây !"

Bánh Bao , là đứa trẻ cậu vừa nhìn thấy ở trước nhà sao ?

Kook quay đầu nhìn theo đôi mắt hiền lành của bà Kim , một đứa trẻ cuộn mình trong tấm thảm, hai đôi chân nhỏ đạp loạn bò lên thảm.

Đôi chân trắng như tuyết nhảy lên nhả xuống trên tấm nệm nhung, cơ thể bé nhỏ chạy về hướng bên khay trà, hai cánh tay ngắn ôm một con chuột lông xù màu vàng thi thoảng phát ra tiếng kêu xèo xèo

"Cháu ngoan đến đây với bà nào !"

Gương mặt của bà Kim lúc nãy khi nhìn Kook như miên lý tàng châm, vừa nhìn thấy kim tôn bảo bối liền cười không khép miệng, là một bà nội hiền lành.

Bánh Bao chần chừ bước chậm lại, chiếc răng trắng nhỏ cắn môi hồng, hai hàng lông mày rối rắm chau lại nhau, đôi mắt đen sáng như ngọc nhìn Kook và bà Kim , cuối cùng lại nhìn về phía Kim .

Kook có thể thấy ánh mắt của đứa trẻ dừng trên người mình hơi luống cuống, bối rối nhìn bà . Sắc mặt bà Kim không phải tốt lắm, nụ cười yếu ớt mất đi, nhàn nhạt cầm tách trà xuống.

Bánh Bao đột nhiên vươn tay đặt con chuột lông màu vàng để vào tay Kook , hai bàn tay mũm mĩm cầm lấy tay kia của Kook ý bảo cậu sờ đầu nó, trên gương mặt bầu bĩnh nở nụ cười thuần khiết.

Nhìn đôi mắt đen to tròn và nụ cười , Kook cũng bị sự thuần khiết chân thật làm cho rung động, làm theo đứa trẻ, nhẹ nhàng mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền, theo bàn tay nó vuốt ve con vật màu vàng, không quên tán dương : "Rất dễ thương !"

Hai mắt cậu bé sáng như sao, chớp chớp hàng lông mi dày nhẹ nhàng run lên, hai má phấn hồng, ánh mắt sung sương, bàn tay nhỏ bụ bẫm giữ lấy tay Kook tính ngồi lên người cậu .

"Bánh Bao , không được làm loạn !" Giọng bà Kim trở nên nghiêm khắc, đôi mắt ôn hòa cũng có chút không hài lòng, nhìn chằm chằm hành động của Bánh Bao cau mày lại.

"Bánh Bao nếu không ngoan tối nay papa cháu sẽ không tới !"

Quả nhiên nghe tới hai chữ papa , hai mắt Bánh Bao sáng lên, rõ ràng papa có sức hấp dẫn lớn, nó hướng đôi mắt mâu thuẫn về Kook vặn vẹo đôi chân mày thanh tú như suy nghĩ nên chọn hay bỏ cái gì.

Cậu bé cắn môi quyết định, tự giác rời khỏi người Kook , đón lấy con chuột chạy về phía bà .

"Đến với bà nào !"

Bà Kim gần gũi ôm lấy Bánh Bao , hôn lên hai chiếc má bầu bĩnh, cọ cọ mặt vào đầu cậu bé , dịu dàng nói : "Con nhớ ba có đúng không ?"

"Dạ !"

Chiếc đầu nhỏ gật gật, trong mắt lóe lên tia sáng chân thành. Lúc ở trong lòng bà Kim vẫn không quên liếc trộm Kook , cùng với con chuột trong lòng cũng dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn kook .

"Bánh Bao , hôm nay có khách tới chơi, con mau nói cho chú biết, ba con tên gì ?"

Bà Kim cưng chiều đem cậu bé ôm vào lòng, khóe mắt mỉm cười liếc nhìn Kook .

Kook để tách trà xuống, duy trì nụ cười, cùng phối hợp với đứa trẻ tỏ vẻ tò mò, nhìn Bánh Bao ngoan ngoãn nằm trong lòng bà Kim .

Bánh Bao thấy ánh mắt tha thiết của Kook , gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa tự hào cười, đôi mắt đen long lanh vuốt lông con vật, rung đùi đắc ý cao giọng nói :"Papa tên là Kim Taehyung !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro