Tôi đưa cậu về 🚘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kook đi chân trần ngồi trên sô pha, đôi mắt buồn chán nhìn tivi, tùy tiện đổi kênh, vừa hay nhìn thấy trên màn ảnh là hình ảnh của mình.

"Nghe nói, Ahn Ji Suk mấy ngày trước bí mật quay về Seoul , hư hư thực thực là vì muốn Jung Kook vui vẻ, có lẽ do quá trình đóng phim nên tình cảm bộc phát, không biết là người yêu thật sự hay chỉ vì cố tình lăng xê, nói vậy tương lai còn xa, mọi người nên…"

Nghe phát thanh viên giảng giải, da đầu Kook liền tê dại, tắt tivi từ trên ghế đứng dậy, áo sơ mi rộng thùng thình,  bước dài đến bên bàn ăn cầm lấy thịt bò, điện thoại vang lên cắt ngang.

"Jung Kook , chiều nay cậu đi tới bách hóa DL , người tài trợ đã giúp cậu chuẩn bị quần áo , muốn cậu qua thử, tới lễ thì mang !"

Kook đáp ứng, cúp điện thoại, ánh mắt ảm đạm liếc quanh căn phòng bừa bãi, không khỏi cười khổ cuộc sống cứ như thế mà kết thúc sao ?

Cartier giữ độc quyền về sản phẩm, Kook ăn mặc đơn giản chiếc áo gió màu xanh cộng thêm chiếc quần dài , gương mặt nhỏ nhắn  chỉ trang điểm nhẹ , che đi vẻ tiền tụy, đeo kính râm xuất hiện ở quầy tính tiền.

"Là anh Jeon phải không ?" Một người nhân viên không chắc chắn hỏi, trên mặt lộ vẻ kích động cùng loại cảm giác ngưỡng mộ.

Kook nghe tiếng quay lại, liền nhìn thấy một người nhân viên còn tuổi xuân sùng bái nhìn mình, cậu không giận, mỉm cười gật gật đầu, rồi đi theo trợ lý vào phòng dành cho khách vip.

"Oa, thật là anh ấy !! Mình nhìn thấy Jung Kook !"

Bên trong cửa hàng, vì sự xuất hiện của Kook mà không khí sôi động hẳn lên, nhân viên cũng làm việc nhiệt tình tựa hồ muốn để lại ấn tượng tốt với đại minh tinh này.

"Cảm ơn anh Jeon đã tới, số trang phục này, tôi sẽ bảo trợ lý ở quầy lễ tân đưa tới !"

Kook mỉm cười cùng vị quản lý nói chuyện khách khí, sau đó rời khỏi phòng dành cho khách vip cậu lại đeo kính râm, cậu không muốn bị nhiều người nhận ra.

"Chiếc nhẫn kim cương này thế nào ?"

Giọng nói trong veo quen thuộc khiến Kook cảm thấy tựa như mũi tên nhọn xuyên qua ngực cậu khiến cậu khó thở, đau đến không chịu nổi chỉ có thể yếu ớt đứng sau tủ kính to.

Người phụ nữ đó vẫn cao quý thanh nhã như vậy, lúc nào cũng biết lợi dụng ưu thế của mình ở trước mặt đàn ông tỏ vẻ nhu nhược, điều đó Kook làm không được, mà đàn ông thì thích đàn bà cần sự bảo vệ, như thế mới thỏa mãn được chủ nghĩa đàn ông .

Cậu bị ném sang một bên, Jeon Hye Soo lại có được người cậu yêu, như công chúa được che chở trong lòng bàn tay.

Phía bên kia tủ kính, người đàn ông lạnh lùng cúi người, ngón tay thon dài âu yếm vuốt ve mái tóc của Hye Soo , khóe miệng dâng lên cảm giác hạnh phúc, anh nói : "Chỉ cần em đeo, thì cái gì cũng đẹp !"

Anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lời anh nói đủ để chứng minh anh quan tâm đến Hye Soo .

Đúng vậy, đó là quan tâm !

Lúc trước anh đưa cậu đi dạo phố ... Trong ba năm đó chưa có một giây phút nào, anh lại cười với cậu như thế !

Anh không thương cậu , cho nên không quan tâm lúc cậu đau khổ , nếu đã không quan trọng , sao lại phải nhớ trong lòng ?

Hye Soo thẹn thùng , nhưng ánh mắt của Kang Pong In là ánh mắt của hai người yêu nhau, ánh mắt lưu luyến đó rơi vào tầm nhìn của Kook .

Rõ ràng đừng quan tâm, nên xoay người bỏ đi nhưng cậu lại như cây đinh đóng yên tại chỗ ép buộc bản thân chịu đựng nỗi đau này, chẳng lẽ nó muốn nói rằng cậu đã bị coi thường sao ?

Jung Kook , mày bị coi thường, mày biết rõ anh ấy chưa từng để mày vào lòng, mày vẫn hi vọng xa vời có thể chiếm được một góc nhỏ !

"Nhưng em cảm thấy chiếc nhẫn công chúa có mặt vuông cũng rất đẹp, anh thấy thế nào ?"

Hye Soo cau mày, dựa vào vai Kang Pong In làm nũng, cầm hai chiếc nhẫn kim cương đung đưa trước mặt ánh mắt sáng ngời.

"Vậy mua cả hai !"

Trong giọng nói nhàn nhạt của Kang Pong In đã thể hiện sự cưng chiều với Hye Soo, không hề phản đối sự thân mật của cô .

"Nhẫn đính hôn sao lại mua hai cái ? Một là được rồi !"

Tay Kook tựa vào tủ kính khẽ lạnh cả người, nhẫn đính hôn ... ba chữ này khiến cậu như bị hất muốn gáo nước lạnh, ngơ ngẩn thẫn thờ.

"Vậy thì lấy cái này !" Kang Pong In cầm lấy chiếc nhẫn công chúa mặt vuông trong tay Hye Soo đưa cho nhân viên : "Gói lại đi !"

Nhìn theo bóng lưng hạnh phúc của hai người xa dần, như bị sát muối lên vết thương vẫn chưa lành hẳn, tin đính hôn như trời giáng khiến cậu không biết làm sao.

Thất hồn lạc phách bước ra khỏi tủ kính ,Kook không quan tâm đến ánh mắt ái mộ của người xung quanh, rã rời đi ra khỏi cửa.

Tình cảm sâu đậm như thế, đến lúc biết anh lấy người khác, bao nhiêu tuyệt vọng đau đớn !

"Đàn ông như vậy em cần gì lưu luyến ? Con ếch ba chân tìm thì khó, đàn ông hai đùi đầy đường ra đấy !"

Ở bãi đỗ xe Kook nhìn người đàn ông có dung nhan tựa như yêu mị đang tựa vào cửa xe cậu , không để ý tới thái độ giễu cợt của anh liền đi thẳng về ghế lái.

Ahn Ji Suk hai tay vòng trước ngực, đôi môi khêu gợi nhất lên, đưa người đến cạnh Kook , cả người cậu tỏa ra luồng hơi thở lãnh đạm.

"Em khóc sao ?"

Luồng hơi thở ấm áp phun vào tóc , Kook quật cường nghiêng đầu, tạo ra khoảng cách với anh : "Không có !"

"Vậy tại sao lại mang kính râm ?"

Nói xong, đôi bàn tay mỹ lệ muốn lấy đi kính râm của Kook , lại bị cậu nghiêng người né tránh.

Ở bên trong bãi đậu xe, cậu tức giận cảnh cáo : "Đừng đi theo tôi, nếu không sau này ngay cả bạn bè cũng không thể làm !"

Tiếng động cơ tăng nhanh vang lên, âm thanh vang vọng khắp bãi đỗ xe, Ahn Ji Suk vẻ mặt bỡn cợt nhìn gương mặt lạnh lẽo của Kook , đôi mắt phượng phong tình hiện lên sự chân thành hiếm thấy.

Trấn an lồng ngực, Ahn Ji Suk nhíu mày, tự giễu cợt bản thân.

Xoay người, nhanh chóng nhảy lên xe  nhấn ga, hăng hái đuổi theo sát sau.

Cách không xa bách hóa có một ngã tư, tiếng xe va chạm mạnh âm thanh vỡ nát vang đến tận chân trời, tay Ahn Ji Suk cứng đờ, đôi mắt hốt hoảng nhìn dòng xe đang bị vây lại, liền thắng gấp mở cửa xe đi ra.

Tiếng đèn báo hiệu màu đỏ của xe cảnh sát chói mắt lóe lên, Ahn Ji Sukkhông an tâm chen lấn đi qua đám người, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Hai chiếc xe chạm vào nhau, một chiếc xe có bảng số anh rất quen, đó là bảng số xe của chiếc xe mà anh đã dựa lưng vào khi ở bãi đỗ.

Ánh mắt dừng lại, nhìn đầu xe bể nát tan tành, quần chúng xung quanh ai cũng vây lại ca thán, lúc này anh luống cuống hoảng hốt không biết theo ai.

Xe cứu thương tới, nhân viên bảo hộ đặt giá xuống vội vàng mở cửa xe đưa người bị thường ngồi ở vị trí lái ra .

"Bác sĩ, cứu người trong xe này đã !"

Hai tay Ahn Ji Suk run lên bắt lấy tay bác sĩ, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm cửa xe khép chặt, đưa bác sĩ tới trước xe Kook .

"Tiên sinh, anh đừng vội !" Một vị cảnh sát thấy hành động của Ahn Ji Suk như kẻ điên, vội vàng lên tiếng khuyên can lại bị anh đẩy ra .

"Cút đi !" Đôi mắt ửng đỏ chất chứa sự bất an sợ hãi, nắm lấy cổ áo bác sĩ dùng sức và lực.

Vị bác sĩ vô tội vẫn không nói nhiều, khi nhìn thấy hai bàn tay Ahn Ji Suk , ông mới nói : "Tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải không muốn cứu cậu ấy mà cậu ấy đã bị mang đi rồi !"

Ahn Ji Suk thoáng nghi ngờ ánh mắt chất vấn nhìn bác sĩ khiến ông run lên, vội nói : "Lúc nãy một vị tiên sinh đã đưa cậu ấy tới bệnh viện ! Chẳng qua là vết thương nhỏ mà thôi, không cần lo lắng quá, chỉ cần chú ý chăm sóc sau này sẽ không để lại sẹo !"

Bên trong phòng cấp cứu ,  Kook chán nản cúi đầu, lời an ủi của bác sĩ cậu chẳng nghe vào bao nhiêu.

Bên ngoài phòng, một dáng người cao ráo khẽ tựa vào tường, trên người mặc bộ đồ tây màu cà phê, mái tóc ngắn sạch sẽ đen như mực, mang đến cho người ta cảm giác thanh thoát thoải mái, gương mặt tuấn tú nho nhã cũng khiến anh trở thành một cảnh đẹp trong bệnh viện.

Một bàn tay nặng nề đánh lên người V , ánh mắt khẽ chớp, quay đầu lại, một thanh niên mặc áo trắng ái muội nhìn anh cười.

"Sao cậu lại ở đây ?"

V lên tiếng , đôi mắt liếc nhìn kẻ lắm chuyện , nhìn vào bên trong phòng cấp cứu rồi lại lạnh nhạt nhìn ra phía bồn hoa ngoài bệnh viện.

Vẻ mặt thanh nhã không bộc lộ cảm xúc, cứ đứng thản nhiên, cao quý như quý tộc khiến người khác chiêm ngưỡng sùng bái .

Khóe miệng vị bác sĩ trẻ cười sâu hơn, ánh mắt lướt nhìn V rồi nhìn vào trong phòng cấp cứu, dù không nhìn thấy gì nhưng mà theo những tài liệu trực tiếp có được làm sao không biết chuyện gì xảy ra ?

"Bác sĩ Lee là chủ nhiệm khoa não giỏi nhất, còn gì mà không an tâm ?"

V khẽ đảo mắt, chú ý đến cặp mắt ranh mãnh của vị bác sĩ trẻ : "Tôi không có lo !"

"Một tấc cũng không rời khỏi đây ? Còn sợ cậu ấy gặp chuyện gì sao ?"

Trước thái độ hỏi thăm quấn chặt lấy không ngừng V lựa chọn không quan tâm, khi nhìn thấy Kook từ trong bước ra ngoài liền rời khỏi vách tường, cả người đứng thẳng.

Sau lưng là tên bạn đang nhịn cười trộm.

Kook dùng tay che lấy miếng băng ngay trán, chậm rãi đi tới cửa thì thấy V đúng đó, một tay đút trong túi quần, một tay thả lỏng bên người, ánh mắt như trăng sáng . Anh cứ thế yên lặng đứng đó, nhưng không ai dám coi thường sự hiện hữu của anh.

"Thế nào ?"

Kook nhẹ nhàng lắc đầu, lời nói biểu thị sự mệt mỏi : "Không sao, chỉ là xây sát nhẹ ..."

"Là cậu Jung Kook thật không ?"

Một giọng nam hài hước vui mừng vang lên, không thể không khiến Kook chú ý.

Kook nhìn vị bác sĩ trẻ cậu đã từng gặp một lần , hai tay đút trong túi áo mặt nở nụ cười thân thiện nhìn cậu .

"Tôi là bạn của Taehyung , lần trước chưa kịp chào hỏi !"

Nói xong anh ta đi về trước, đứng song song với V , rút bàn tay trong túi ra hướng về Kook : "Tôi tên là J Hope !"

Kook cũng không nói thêm,  lịch sự cầm tay J Hope , lễ phép nói : "Jeon Jung Kook !"

Nghe Kook tự giới thiệu mình xong, vẻ nghiêm túc vừa được mấy giây liền biến mất, J Hope như đứa trẻ nghiêng đầu nhướng mày nhìn V : "Tôi nói cậu biết, người ta là đại minh tinh !"

V liếc mắt nhìn anh ta, dù động tác mau lẹ nhưng vẫn bị Kook nhìn thấy, cậu nhịn không được bật cười khúc khích.

Một người đàn ông cao nhã như vậy lại làm hành động trẻ con , mà vô cùng đáng yêu !

Nhưng tiếng cười này khiến cho đôi mắt sâu thẳm mà gợn sóng của V dừng lại trên mặt cậu không rời đi, ngưng đọng, sau đó khẽ chép miệng dời mắt đi.

Không biết vì sao, cậu rất sợ khi đối diện với anh , chỉ cần ánh mắt anh nhìn sang cậu liền buông vũ khí đầu hàng.

J Hope quan sát hai người ánh mắt loạn cả lên, ho một tiếng, nghiêm túc nhìn V nói : "Tiễn người ta một đoạn đi, dù sao cũng tiện đường mà !"

Nghe J Hope nói, Kook khóe miệng kéo lên, tiện đường ? Cậu vẫn chưa nói địa chỉ cho họ mà ?

Kook nghĩ V sẽ cự tuyệt, anh lại thản nhiên gật đầu nhìn vẻ mặt hắc tuyến của Kook chậm rãi nói : "Đúng là tiện đường" .

Khóe miệng Kook càng run mãnh liệt, xoay người, lúc xoay người cậu cảm thấy khóe miệng của anh chứa nụ cười thản nhiên.

Khi đi qua hành lang, Kook cùng với người đàn ông đi phía sau cũng không biết làm gì.


Đột nhiên dừng lại, nhìn vế phía vị thị trưởng anh tuấn ung dung cao nhã nói : "Không cần anh đưa tôi đi, anh nhật lý vạn ky, tôi chỉ là một thị dân nhỏ nhoi làm sao dám đó nhận ý tốt của anh, anh cũng … về đi ?"

V nhìn cậu nhóc nhỏ trước mắt, gương mặt nở nụ cười nịnh hót, nhưng đôi mắt sáng to lại chứa sự tức giận, xem ra phải chịu nhiều khổ cực ?

"Làm người của dân, tôi cần đưa người dân bị thương an toàn trở về nhà !"

Lời nói vân đạm phong khinh, lấy cớ như lẽ đương nhiên , hơn nữa vẻ mặt ôn hòa thanh nhã khiến Kook ngẩn ra , nghẹn lời không nói được thêm nữa.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Kook thỏa hiệp, buông hạ hai vai, vừa định cất bước ánh mắt cậu lại nhìn thấy đôi nam nữ ! Chỉ một bước ngắn nhưng với cậu lại là khoảng cách của cả dải ngân hà.

Cậu không vượt qua dược, anh cũng không dám đi qua.

Kang Pong In cẩn thận đỡ lấy Jeon Hye Soo , mỗi hành động lộ vẻ vui sướng khẩn trương, nụ cười hạnh phúc trên mặt Hye Soo cũng khiến chân cậu đứng không vững.

Trong mắt Kang Pong In chỉ có mình Hye Soo , dù cậu đứng trước mắt anh , anh cũng không liếc nhìn.

"Anh không phải muốn đưa tôi về sao ?"

Hai mắt khô khốc, không hề có màn hơi nước, chẳng qua nỗi đau đã tích tụ , cậu xoay người nhìn người phía sau nhẹ nhàng nói .

Cậu thật sự rất mệt mỏi không còn sức để tranh đoạt, cho nên khi xoay người nhìn V thì không hề nghĩ tới mối quan hệ lung túng giữa anh và cậu , chẳng qua như giữ lấy được nhánh cây cứu mạng không muốn buông ra.

V nhìn bộ dạng phục tùng của Kook cố ý che đi sự bi ai, nói là lâu nhưng chỉ mất mấy giây để nhìn, khóe môi cong lên đúng độ, ưu nhã tác phong nhanh nhẹn.

"Được !"

Anh tự mình bước tới sát gót chân cậu , nhìn đôi mắt cậu ửng hồng, bình tĩnh nói : "Tôi đưa cậu về !"

Bốn chữ này như xiềng xích, đem cậu giam cầm bên trong sự dịu dàng của anh, sự kiên cường giả vờ lại bị đôi mắt đen kia nhìn thấu thiếu chút nữa là sụp xuống.

Chưa nghĩ tới bốn chữ này sẽ từ miệng người xa lạ nói ra, cũng chưa nghĩ khi nghe bốn từ này lại đau lòng đến thế. Một nỗi chua xót dâng lên , nước mắt không hề báo trước đổ ào, cậu đưa tay lau nhẹ.

Nếu ở chỗ Kang Pong In đã không còn chỗ của cậu , cậu nên đi cùng anh sao ?

Thất thần nhìn lòng bàn tay rõ ràng của anh, sau đó ngẩng đầu, cậu cười để lộ lúm đồng tiền, nước mắt thật mỹ lệ nhìn V , trong lòng sợ hãi.

"Thật xin lỗi, tôi nên tự mình đi về !"

Kook bước ngang qua V , từng bước đi về cuối hành lang, đôi mắt thâm thúy mát lạnh vẫn nhìn cậu .

Rất lâu về sau, Kook mới biết, người đàn ông này, lần đầu tiên cậu rung động là khi anh ở bệnh viện đưa tay về phía cậu.

Anh nói anh đưa cậu về , cậu bỏ chạy nhưng trái tim cậu không trốn được, cuộc đời này lại mang người đàn ông ưu tú thanh tao này đến bên cậu .

Cho dù vình tình yêu mà tổn thương, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, không thể dừng lại vì cậu .

Không lâu sau tai nạn giao thông, Kook liền bị cảnh sát gọi tới lấy khẩu cung, còn đến công ty bảo hiểm đền tiền, mãi tới tối mới về nhà đã mệt lả người không còn bao nhiêu sức.

Dưới nhà trọ một chiếc xe Lincoln đen đậu bên đường khiến người qua lại không ngừng quay đầu. Kook biết chiếc xe này, là chiếc xe chuyên dụng của cha cậu .

Tài xế nhìn thấy Kook từ xa đi tới liền xuống xe, cúi đầu hành lễ với cậu .

"Nhị thiếu gia !"

Kook lịch sự gật đầu, nhìn về phía ghế sau của xe : "Cha tôi có đến không ?"

"Không có, là chủ tịch bảo tôi đưa cậu về Jeon gia !"

"Tôi ở đây không sao cả , chú về đi, nói mấy ngày nữa tôi sẽ tới khách sạn thăm cha !"

Jeon thị chủ yếu kinh doanh khách sạn, tuy nhiên cũng quản lý vài câu lạc bộ.

Tài xế biết nhị thiếu đối với kẻ hầu luôn lịch sự, nhưng lần này chủ tịch giao cho ông nhiệm vụ nếu không đưa được người về chủ tịch sẽ rất buồn .

"Nhị thiễu , không dối cậu , ngày kỉ niệm Jeon Thị chỉ còn hai ngày chủ tịch hi vọng cậu có thể tham dự !"

Kook nhớ lại bữa tiệc rượu hàng năm ở công ty cha, khi cậu bước chân vào Jeon gia, cậu chưa từng tham gia, không phải vì không muốn, nhưng cậu biết nếu cậu xuất hiện ở đó sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Kook tính nói gì đó, nhưng tài xế lại giành nói : "Nhị thiếu , cậu coi như giúp tôi, nếu việc này làm không xong không biết chủ tịch sẽ khiển trách ra sao !"

Kook cụp lông mi xuống, từ khi cậu hai mươi tuổi hằng năm Jeon Pan Ro đều kêu người đưa cậu về tham dự lễ kỉ niệm, nhưng đều bị cậu thoái thoát ...

Nhìn người đàn ông trung niên nghiêm trang trước mắt, Kook buồn bã ừ một tiếng, để cho tài xế chờ dưới lầu, cậu đi lên trên tắm rửa thay quần áo. Ở đó vài ngày, nếu gặp được Hye Soo có lẽ…

Lắc đầu, cậu trút đi nỗi lòng bước vào thang máy.

....

Căn biệt thự xinh đẹp cao quý nhưng không xa hoa, Kook mang theo hành lý xuất hiện ở cửa Jeon gia.

Trên ghế sô pha nơi phòng khách, Jeon Yi Han cầm tờ báo đọc, nghe tiếng cửa đẩy vào, liền quay đầu nhìn thấy Kook đội chiếc mũ lưỡi trai, đôi mắt ôn hòa bỗng trở nên cay nghiệt.

Không có sự ân cần , bà ưu nhã xoay người lại, không quan tâm đến Kook nữa.

Kook bất động đứng ngoài cửa, dì giúp việc liền lấy dép cho cậu , vừa tính bước lên lầu thì giọng nói lạnh lùng tựa tảng băng của Jeon Yi Han cất lên : "Ba mày đang ở thư phòng chờ mày !"

"Cám ơn mẹ !"

Cho dù cậu không lạ gì tiếng mẹ, cậu cũng phải gọi , 20 năm trước Jeon Pan Ro mang cậu về thì người phụ nữ cao sang kia đã trở thành mẹ cậu .

Bà ta không đáp, không khí lạnh lẽo bao phủ căn phòng Kook, không nói thêm lời nào, bước lên lầu.

Cửa thư phòng mở ra, Kook nhẹ giọng thuận tiện khép cửa lại .

Jeon Pan Ro như đang nhìn gì đó, hai lông mày xoắn chặt, nghe tiếng động từ cửa phát ra liền quay lại, thấy Kook đang bước tới gần ông.

"Cha"

Jeon Pan Ro gật đầu đáp trả, khi chú ý tiếng miếng băng trắng trên trán Kook thì vẻ mặt liền không vui nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ vào chiếc ghế đối diện : "Lại đây ngồi đi !"

"Buổi tiệc kỷ niệm hằng năm lần nay con nên chuẩn bị một chút !"

Không phải hỏi ý mà là thông báo, từ cách nói của ông , Kook liền biết. Hai lông mày thon dài kẻ đen nhăn lại : "Cha, con không muốn tham gia !"

Jeon Pan Ro hừ lạnh một tiếng, ngón tay cầm lấy tờ báo ném đến trước mặt Kook .

Kook cúi đầu nhìn trang đầu, đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc, không nghi ngờ gì cả, trên trang đầu là một người rất quen mặt, chính là cậu !

"Không muốn tham gia ? Vậy con muốn cả ngày lẫn đêm cứ xuất hiện trên trang đầu mấy tờ báo lá cải này sao ?"

Kook mím môi nhìn chằm chằm tựa đề to tướng trên tờ báo : "Jeon Jung Kook vì bị Ahn Ji Suk bỏ rơi mà chán nản gây ra tai nạn xe !"

Jeon Jung Kook thấy Kook im lặng, cho là cậu chấp nhận chuyện trên báo, thở dài nói : "Bữa tiệc này không thiếu những người trẻ tuổi tài cao, đến lúc đó con xem có thích ai không…"

"Mẹ có biết chuyện này không cha ?"

Jeon Pan Ro đối với câu hỏi của Kook có chút khó hiểu, ngay sau đó liền hiểu ra cậu muốn đề cập chuyện gì, gương mặt nghiêm lại : "Cha đã quyết định bà ấy không có quyền xen vào !"

Ra là không biết, cũng khó trách nếu biết trước thì lúc nãy ở dưới lầu có thể bình thản ngồi đó sao ?

Kook tự chế giễu bản thân, kéo nhẹ khóe môi : "Con biết !"

Kéo ghế ra từ từ đứng dậy : "Nếu không còn chuyện gì con xin phép ra ngoài trước !"

Khi tay đặt lên nắm cửa, sau lưng mới truyền tới giọng nói của Jeon Pan Ro , ẩn chứa sự áy náy khó nói : "Cha biết con không thích ngôi nhà này, nhưng cha là cha của con, cha không để con chịu ủy khuất, chị gái con đã được nhiều thứ, còn con cha sẽ tận lực !"

Kook nói : "Cám ơn cha !"

Che lấp đi những suy nghĩ trong lòng, lạnh nhạt mở cửa đi ra ngoài trở về phòng mình, quan sát căn phòng hoa mỹ này cậu biết ông nói không sai, cậu không thích nơi này !

Đứng trên ban công, cậu ngửa đầu, đôi gò má duyên dáng dưới ánh trăng thuần khiết khiến người khác say mê, dưới lầu trước biệt thự, tiếng còi xe khiến cậu cúi đầu nhìn.

Ở phía trước đèn xe, Hye Soo cười tươi kéo tay Kang Pong In , anh không hề hất ra cũng không thấy đôi lông mày nhíu lại, thậm chí còn mỉm cười nhìn Hye Soo , trong đó chất chứa bao nhiêu tình cảm khiến cậu thật ngưỡng mộ.

Cậu nổ lực suốt ba năm không có được, Hye Soo chỉ cần cười một lần mà dễ dàng có được.

Đầu ngón tay bấu chặt vào ban công bất lực, thẫn thờ nhìn xuống lầu, giống như đang ở trong hầm băng cậu không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo. khi quay đầu lại, chỉ còn mình cậu ....

Sự thật chưa từng thay đổi, nhưng cậu quá ngốc, cho rằng anh sẽ là chồng cậu .

Không muốn thưởng thức cảnh lưu luyến dưới lầu nữa, cơ thể cứng ngắc, ngơ ngẩn quay về phòng, kéo cửa sổ lại che đi khung cảnh chói mắt.

17 năm một người, cứ ngỡ sau khi gặp anh thì có thể chạm tay vào hạnh phúc, nhưng khi cậu vươn tay ra tất cả đều là mây khói.

Thì anh chỉ cho cậu sự ảo tưởng, hôm nay khi tỉnh mộng, mới biết chỉ mình cậu chìm trong nước, còn anh đã thờ ơ lạnh nhạt sớm có giai nhân làm bạn.

Ba năm sau,  cậu cũng chỉ có một mình…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro