Đi cùng tôi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mở mắt ra, hai mắt Kook bị ánh mặt trời chói lóa chiếu vào liền lấy tay che lại, cơn buồn ngủ mất đi cậu tỉnh táo nhìn xung quanh, là trên chiếc giường ở phòng mình.

Đôi mắt khiến cho cậu trong lúc mơ màng cũng cảm thấy run run là từ góc tường bắn tới.

Kook nuốt nước bọt, khẽ kéo kéo góc chăn, nhìn thấy Jimin đang trầm mặc ngồi trên ghế, dùng đôi mắt thù hằn chăm chú quan sát cậu ngồi trên giường.

"Ha ha ..."Bối rối kéo khóe miệng, Kook ngồi dậy, xử lý mái tóc rối bù của mình.

"Jimin , sao tới sớm như vậy ? Tại sao không gọi tôi ?"

Jimin tiếp tục giả vờ mặt chết, rất lâu mới nghẹn nói ra một câu : "Nói rồi sao, không đánh thức cậu dậy, mình sáng sớm ở đây làm gì ? Chuyện đó phải hỏi cậu nữa, ba giờ sáng bị dẫn tới đồn cảnh sát, thiếu gia à, cậu có phải thành tâm muốn cho tôi tức chết không hả "

"Đồn cảnh sát ?" Kook nhấp nháy mắt .

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Kook Jimin nổi trận lôi đình, cầm gối đập vào người cậu, tức giận mở miệng mắng : "Tên đàn ông đó có gì tốt, cậu cứ như vậy tới khi nào ?"

Kook chỉ khẽ quay đầu, híp mắt nhìn chiếc rèm cửa, đôi môi màu hồng vẫn im lặng.

Jimin nhìn thấy Kook như thế, vừa nói vừa giận, cũng ngồi không yên nữa, đứng dậy chống nạnh chỉ vào Kook , cảm giác phẫn uất nơi đáy lòng truất ra !

"Anh ta vô sỉ đến mức đó, cậu còn phải chịu nhục hay sao ? Rõ ràng không thích cậu, thì đúng ra nên từ chối, còn tốt hơn để cậu ôm hy vọng nhiều năm qua một cách vô ích, quay đầu lại tất cả đều công dã tràng !"

"Đủ rồi, Jimin !" Kook nhẹ nhàng thở dài, trong giọng nói chất chứa tình cảm mệt mỏi và bất lực.

Jimin còn muốn mắng Kang Pong In , lại thấy Kook rất mệt, hai mắt tiền tụy, da thịt nhợt nhạt vì uống rượu quá nhiều nên vẫn hơi ửng hồng, đó cũng là triệu chứng của dị ứng, đành phải ngậm ngùi im miệng lại.

Kết quả của say rượu rất khó chịu, Kook lúc này mới tiêu hóa được lời Jimin nói . Cậu chỉ nhớ mình ở quầy bar uống rượu, lại bị người khác đùa giỡn, chuyện sau đó không thể nhớ nỗi nữa, nhưng dù say đến đâu cũng không thể tới đồn cảnh sát ?

"Tôi sao lại ở đồn cảnh sát ? Không phải tôi tới bar sao ?" Kook cau mày, u mê nhìn Jimin .

Jimin tức giận giải thích : "Say như chết, còn đi lung tung, chẳng lẽ tôi phải như dân chạy nạn đi tìm cậu ? Cũng may có một người hảo tâm báo cảnh sát, nói có một nam tửu quỷ uống rượu say đang ngồi ở trạm xe buýt ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, nên cảnh sát mới tìm được cậu trước !"

Công dân tốt ? ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố ? Cậu ? Có sao ?

Kook theo bản năng sờ mặt mình, tối hôm qua cậu đã làm nhũng gì ? Còn nữa sao công dân tốt đó lại nói cậu ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố ?!

"Cũng không biết tối qua có bị đám chó săn bám theo không, nếu như chụp được hình cậu say rượu, không biết sẽ viết bậy bạ gì nữa !"

Sự lo lắng của Jimin liền ứng nghiệm, Kook vừa từ trên giường bò dậy, chưa mang dép vào điện thoại Jimin liền vang lên.

"Ông chủ , chào buổi sáng ! Sao chứ !"

Âm thanh của Jimin tăng vọt, hai mắt mở to, biểu thị sự lo sợ : "Ai nói vậy ! Không thể, tuyệt đối không có !"

Jimin liếc nhìn Kook đang không hiểu gì cả, hướng về phía điện thoại nói : "Cậu ấy đang ở bên tôi, được, tôi sẽ đưa cậu ấy tới công ty, được, hiện tại cứ thế đi !"

Cúp điện thoại, Jimin chán nản nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kook .

"Thế nào rồi ?"

"Bộ dạng say xỉn của cậu lên báo rồi !"

Trên màn hình phòng họp, chỉ trong năm giờ ngắn ngủi, tin tức đều lan truyền khắp Internet , thậm chí còn là tin mới nhất .

"Ahn Ji Suk đi ăn vụng ở quán bar, Jung Kook thất tình mà uống say !"

Trên trang mở đầu, nguyên một dòng chữ to đầy hứa hẹn hiện lên, giống như sợ người khác không biết nhân vật chính là Kook và Ahn Ji Suk .

Kook vẻ mặt lãnh đạm nhìn màn hình, trong đó đúng là cậu đang ngồi trên đất ở bar, vùi trong ngực Jimin gào khóc, bên kia là người đàn ông đang nghiên người ôm lấy một người mẫu xinh đẹp quyến rũ ngồi trong chiếc xe thể thao Ferrari.

"Giới truyền thông càng ngày càng mất uy tín nghề nghiệp, sao lại đi đăng mấy cái tin này vô căn cứ rồi lấy ra nói bừa !" Jimin căm phẫn cầm tờ báo giải trí ném lên bàn, thở phì phò mắng.

Ông chủ xoa hai bên thái dương, mấy tờ báo này đưa tin không phải vô ích, ai bảo Kook cùng Ahn Ji Suk hợp tác diễn trong phim , , trên web càng coi hai người là xứng đôi, cho nên mới có thể để một số kẻ lợi dụng viết bài này giành lợi ích.

"Vậy bây giờ làm sao ?" Ông chủ nói.

Jimin nhìn nhìn Kook , cũng phát hiện cậu không chỉ không chớp mắt mà còn nhìn tấm ảnh đến ngẩn người không có bất cứ cảm xúc gì, không khỏi thở dài nói : "Còn sao nữa, scandal này đâu phải lần một lần hai, đợi vài ngày chờ minh tinh khác lên mà thay thế !"

Kook nhìn tấm ảnh trong đó mình đang khóc thảm thiết, chợt có cảm giác không đáng, chẳng lẽ tình cảm trước kia đều do một bên tình nguyện ? Lại nghĩ tới những lời tuyệt tình của anh, trái tim cậu thắt đau, không kiềm được giơ tay lên.

"Tôi muốn mở buổi họp báo.."

"A ?"

Jimin và ông chủ giật mình nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kook , tưởng mình nghe lầm, một người trước nay chưa từng quan tâm scandal, nay lại đứng ra giải thích, còn mở họp báo.

"Chuyện này..." ông chủ khó xử kinh ngạc nhìn Jimin và Kook , không biết nên nói gì.

"Jung Kook !" Jimin hoảng sợ phản ứng lại, muốn nói gì đó nhưng tiếng di động lại vang lên.

Kook cúi đầu nhìn di động không ngừng reo, trên điện thoại là dãy số lạ, đôi mày nhíu lại, đầu ngón tay mượt mà nhẹt nhàng ấn xuống, bên tai là một giọng nam lịch sự .

" Jung Kook , lâu rồi không gặp !"

Giữa hai lông mày Kook nếp uốn càng sâu, đôi mắt nhìn hình chiếu, thản nhiên đáp : "Sao anh lại biết số của tôi ?"

Ống nghe vang lên tiếng cười gợi cảm mê người, giọng người đàn ông đùa bỡn : "Anh sao lại không biết số của đại mỹ nam được?"

"Nếu không có việc gì, tôi cúp trước !"

Kook lạnh lùng đáp trả khiến đối phương đau đầu, chỉ nghiêm trang nói : "Đến bên cửa sổ nhìn xem ?"

Kook liếc mắt nhìn Jimin và ông chủ đang tò mò nhìn, né sang bên, đứng ra khỏi ghế chậm rãi bước tới cửa kính, lông mi cụp xuống, đôi mắt sáng rực nhìn xuống lầu.

Bên lề đường rộng rãi, một chiếc Ferrari màu bạc dừng lại, sườn xe đều được sản xuất dây chuyền, bóng một người đàn ông tựa vào xe, tay để trên đầu xe, tay còn lại dầm di động.

Nhận ra có cặp mắt nhìn mình ở trên, anh ngẩng đầu, đôi mắt dài nhỏ hơi nhíu lại, môi hồng không tì vết khẽ nhếch lên, nhìn về phía cửa sổ nhìn người đang cười nhưng vẻ mặt lại không cười.

"Jung Kook , anh rất nhớ em !"

....

Câu lạc bộ xa xỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe riêng hạng sang lái vào, nơi này là nơi gặp mặt của những người thuộc tầng lớp giàu có.

Kook ngồi trên ghế da, đôi mắt hững hờ nhìn người đàn ông đẹp trai đối diện đang bình thản nâng ly rượu.

Đẹp trai ? Kook đối với từ mình dùng không có nghi ngờ, lần đầu tiên cậu đánh giá Ahn Ji Suk , không thể không thừa nhận, dáng của anh thật mị hoặc , mỗi động tác của anh đều như có tác dụng lôi kéo.

Ahn Ji Suk để mặc cho Kook nhìn mình, khóe môi kéo lên mỉm cười, dùng đôi mắt xinh đẹp mê mẩn nhìn Kook với gương mặt nhỏ nhắn, khớp xương ngón tay hiện rõ vuốt mái tóc màu vàng , sau đó dựa lưng vào ghế, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm bên trong lớp áo sơ mi .

Ahn Ji Suk có thể nói là bám sát theo loại hình mỹ nam tử, nhưng chỉ là cố tình thể hiện ở trước mắt Kook , sau khi hợp tác diễn với anh cậu không hề lưu luyến anh ngược lại còn tránh xa như tránh tà ,

Kook nhận ra ánh mắt mê hoặc của Ahn Ji Suk liền ngừng đánh giá anh, sắc mặt không hờn không giận di chuyển mắt nhìn sang phía dàn nhạc, ý đồ muốn thoát khỏi sự mê hoặc của anh.

"Anh tìm tôi có chuyện gì, nếu không có việc tôi phải đi trước !"

Nhìn Kook chuẩn bị đi , Ahn Ji Suk thu lại khí chất mị hoặc của mình, ngước mắt ngẩng đầu nhìn Kook tính đứng dậy, cười nói : "Anh tới thăm bạn diễn không được sao ?"

"Diễn đã xong rồi, cá nhân tôi cảm thấy chúng ta không cần lén lút gặp mặt !"

Nụ cười trên mặt Ahn Ji Suk đối với thái độ lãnh đạm của Kook dần dần biến mất, trước sau như một công tử phong lưu như anh ở trước mặt Kook lại thất bại, liền nhíu mày, đặt ly rượu xuống, bình thản đứng dậy đuổi theo.

Bước đi trên lối nhỏ được lót tấm thảm làm bằng da dê, Kook không để ý có tiếng bước chân đuổi theo sau, chẳng qua cậu nhìn thấy bóng người quen thuộc chân liền chậm lại, cả người đông cứng, quên cả cử động.

Bên hành lang kia Kang Pong In im lặng đứng đó, dáng vẻ anh tuấn xuất chúng, cửa nhà vệ sinh mở ra,Jeon Hye Soo đi ra, nhìn thấy Kang Pong In liền nở nụ cười hạnh phúc xinh đẹp.

Kang Pong In chú tâm nhìn Hye Soo , liền bước tới .

Hye Soo kéo lấy tay anh, anh phối hợp hơi cúi người một nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên đôi môi anh.

Anh chỉ cười nhẹ, yêu thương hôn lên đỉnh đầu Hye Soo , cô thẹn thùng đánh anh, rồi quàng qua khuỷu tay của anh..

Kook chỉ cảm thấy lần thứ hai khi nhìn thấy họ thân mật cảm giác thế giới như xoay chuyển, tay chân lạnh ngắt . Giờ này, cậu nên trốn, trốn đến một góc không có ai, bình ổn tâm trạng, nhưng khi ánh mắt anh đưa sang, cậu quên hết tất cả, chỉ ngốc nghếch dừng chân lại.

Kang Pong In theo cảm giác nhìn hướng về phía Kook , thấy cậu ngơ ngác đứng cách đó không xa, vẻ đẹp kinh diễm động lòng người lại gầy yếu tiền tụy, đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó nhìn người đàn ông tóc vàng đang đi tới gần, chỉ còn vẻ lạnh lùng chế giễu.

Hye Soo không nhìn thấy Kook , Kang Pong In ôm lấy cô , không nhìn Kook nữa, quay lại với dáng vẻ ôn nhu như nước đối xử với Hye Soo .

Kook chỉ cảm thấy ngực đau, ánh mắt muốn rời đi nhưng không thể, tự hành hạ bản thân nhìn theo dáng vẻ ân ái của họ. Cổ họng như bị bàn tay khổng lồ bóp chặt khiến cậu không thể thở này, cậu bất lực tìm kiếm chỗ dựa.

"Là anh ta sao ?" Giọng nói nhẹ nhàng hỏi thăm như khẳng định, Kook không quan tâm chỉ nhìn về trước.

Ahn Ji Suk hơi nghiêng người, anh cao hơn Kook cả một cái đầu, từ trên nhìn xuống, cũng có thể thấy được đôi mắt xinh đẹp đang nhìn ra xa dâng lên màn hơi nước, đôi môi bị cắn chặt mà trắng toát.

"Ở phim trường diễn sai cũng vì anh ta, tối qua uống rượu cũng vì anh ta sao ?"

Ahn Ji Suk giễu cợt hỏi ngược lại Kook , khiến cậu không còn trốn tránh, ở trước mặt một người ngoài bao nhiêu tâm sự ẩn giấu đều phơi ra, cũng khiến cậu thẹn quá hóa giận .

"Không phải chuyện của anh !" Kook lạnh lùng bác bỏ, không quan tâm tới anh, xoay người bước nhanh tới thang máy.

Cậu không có dũng khí ở cùng một chỗ với Kang Pong In và Hye Soo , cậu sợ bản thân vì oán giận mà thiếu kiềm chế nổi điên làm ra chuyện không tưởng nỗi.

"Nếu muốn quản thì sao ? Anh ta đã có người phụ nữ khác, em cũng nên kiếm người đàn ông khác ? Với khả năng của em, có thể tìm được người tốt hơn !"

Tiếng của Ahn Ji Suk mỗi lúc một xa, cậu không muốn nghe nhưng từng chữ một lại lọt vào tai.

Bên trong thay máy, cậu nhìn trong gương thấy mình ngày càng sa sút, đôi mắt tự tin sáng rực đã mất đi chỉ còn đầy đau thương, che dấu không được nỗi đau trong tâm.

Cậu hận Kang Pong In , hận Jeon Hye Soo , nhìn hai người họ hạnh phúc, giống như đang thưởng thức chính sự ngu ngốc của bản thân, nhắc nhở cậu ba năm qua cậu đã tự mình đa tình, tự cho rằng mình đúng.

Khóe miệng cứng ngắc, cong lên khổ sở cho cậu hiểu, cậu vẫn là kẻ bại trận không có tự cách có được hạnh phúc.

Ahn Ji Suk nói đúng, nếu cậu đồng ý, đàn ông tốt hơn Kang Pong In có khối người, nhưng mà cậu lại chung tình yêu đơn phương người đàn ông lạnh lùng này, không phải vì thân phận và địa vị của anh, chỉ vì một nụ cười của ba năm trước.

Nhưng cũng chính nó đã hủy đi tình yêu của cậu , khiến cậu thua thê thảm, thua đến mức không dám tin vào tình yêu nữa, thua..

Tự giễu cợt mình liếc mắt nhìn hình ảnh mình sa sút trong gương lần cuối, xoay người phủ lên mình vẻ kiêu ngạo, bước ra thang máy.

Cửa thang máy vừa mở thì đám phóng viên và nhiếp ảnh đã chực sẵn khiến cậu chùn bước, nhất là đám phóng viên lúc nào cũng tò mò chuyện bí mật vui vẻ khi thấy vẻ mặt căng thẳng của cậu .

Kook lui về sau muốn bỏ chạy, không cẩn thận đụng phải vách tường thịt.

"A !"

Tiếng kêu thất thanh trong đại sảnh vang lên, thu hút ánh mắt của đám ký giả, nhưng trừ âm thanh thang máy và sảnh trống rỗng thì không còn có tiếng người.

Chỗ dựa ở sau, Kook kinh hãi , trên vai là một đôi bàn tay to, từ cổ tay hướng lên trên là bộ tây trang màu đen, cùng với áo sơ mi trắng tuyệt đối anh tuấn xuất chúng.

Kook mở to mắt kinh ngạc nhìn, trố mắt nhìn người trước mắt .

Kook nhìn anh chăm chú khiến anh không được tự nhiên, sắc môi hơi nhạt, lông mi dài chế nhạo giương lên, thản nhiên cười lại như lãng nguyệt thanh huy, dáng vẻ sang trọng lịch sự tao nhã, khiến cho người khác không có cảm giác xa cách .

"Nếu muốn tránh đám ký giả thì đi cùng tôi !"

Kook sững sờ, không kịp phản ứng, nhìn theo bóng lưng anh từ xa mới khôi phục lại não, nhưng cũng khiến cậu do dự không biết có nên đi cùng không. Bởi vì người đàn ông này không phải ai khác, chính là vị hôn phu của Jeon Hye Soo – Kim Taehyung !

Trong bãi đỗ xe, một chiếc Lamborghini uy phong đứng bên cạnh các xe khác, Kook cau mày, đi theo sau lưng V , nhìn anh mở khóa xe, bước chân ưu nhã đi tới bên cạnh xe.

Chỉ thấy anh cúi người, cánh tay dài duỗi một cái, mở ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, giống như thân sĩ châu Âu, tác phong nhanh nhẹn đợi cậu ngồi vào ghế.

Kook mắt liếc nhìn Kim Taehyung tuấn mạo thanh nhã thoát trần, đôi mắt thâm thúy như thấu triệt mọi thứ, trong con ngươi không nhìn thấy bất kỳ gì khác thường, nhưng vẫn là đứng nguyên tại chỗ không đi về phía trước.

Cậu không biết mình tại sao lại tin tưởng người đàn ông chỉ mới gặp vài lần như vậy, nếu không có Hye Soo giới thiệu, bọn họ thậm chí chỉ có thể nói là người xa lạ, coi như gặp nhau cũng không quen biết, có điều lúc anh mang cậu rời khỏi, cậu giống như là bị trúng độc, chẳng hỏi han gì liền theo anh vào lối đi của VIP.

V vẫn duy trì động tác mở cửa, khuôn mặt thanh nhã bất phàm không hề mất kiên nhẫn, ngược lại giống như là nhìn thấu Kook , khóe miệng chợt cong lên.

"Tôi không phải là muốn giúp cậu, có điều những phóng viên gây phiền toái không ngừng không chỉ một mình cậu !"

Kook kinh ngạc nhìn V , trên mặt của anh ta có một chút bất đắc dĩ, Kook bừng tỉnh hiểu ra, nhớ lại ngày đó ở bên trong xe thấy tờ báo, không khỏi một hồi ngượng ngùng, cũng không phân vân nữa, ngồi vào xe thể thao.

Xe tăng tốc độ trên đường lớn, mà bên trong xe cũng là không khí trầm mặc làm người ta hít thở không thông.

Kook không biết nên nói những gì, khóe mắt thỉnh thoảng hướng về Kim Taehyung , đôi môi anh mím chặt, ánh mắt nhìn phía trước, bình tĩnh như vị thần cao quý, khuôn mặt hoàn mỹ lại nhã nhặn, không giống những công tử phú quý xa hoa luôn cố tỏ ra mình có mị lực.

Một người đàn ông như vậy, không hề kém với Kang Pong In , thậm chí lại càng thêm xuất sắc, có điều Jeon Hye Soo lại lựa chọn Kang Pong In , lựa chọn đối với cậu chỉ là tổn thương, mà không phải thành toàn.

Không muốn lại nhớ đến Kang Pong In , mỗi lần hồi tưởng, sẽ chỉ cứa vào vết thương chưa khép lại thêm một dao, để cho cậu đã đau lại càng thêm đau.

Đột nhiên, đối với Kim Taehyung ,Kook có một loại đồng cảm, Jeon Hye Soo đối với anh ta phản bội chẳng lẽ anh lại không biết ? Nếu anh ta biết, sao lại chẳng có phản ứng gì cả ?

Chẳng những không tức giận trả thù, mà còn lặng lẽ thành toàn ?

"Làm gì nhìn tôi như vậy ?"

V không có quay đầu qua, mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước, nhưng lại đột nhiên mở miệng hỏi.

Kook vẫn bị suy nghĩ lung tung của mình chiếm cứ lấy đầu óc , đợi cậu phản ứng kịp liền trở nên quẫn bách, sắc mặt thẹn thùng vội ho một tiếng, đưa mắt không được tự nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Không có gì, ngắm phong cảnh một chút mà thôi !"

V không nói thêm gì, nhưng sau khi nghe Kook không tự nhiên trả lời, khẽ mỉm cười , vẻ mặt lúc đầu lạnh lùng sau đó lại trở nên vui vẻ.

Sau một hồi trầm mặc, Kook đột nhiên mở miệng : "Tôi đã thấy Hye Soo !"

"Ừ."

V chẳng qua là nhàn nhạt đáp một tiếng, không dùng từ ngữ dư thừa nào để biểu đạt tâm tình trong giờ phút này của anh.

Kook không hiểu nhìn về phía Kim Taehyung , không nhịn được lại một lần nói, còn đọc nhấn rõ từng chữ từng chữ mà nói : "Tôi nói, tôi đã thấy Jeon Hye Soo !"

Anh ta như cũ vẫn tỏ ra kiểu như việc không liên quan đến mình, lần này, ngay cả một tiếng cũng lười phải ứng trực tiếp lựa chọn trầm mặc.

Kook nhìn chằm chằm Kim Taehyung khác người, khó có thể tin : "Anh chẳng lẽ không quan tâm vị hôn thê của mình sao ?"

Ánh mắt của anh ta hơi đổi, mở to mắt nhìn chằm chằm Kook , khóe miệng khẽ giương lên, dùng để nói rõ tâm tình của anh.

"Tôi cũng thấy cô ấy !"

Ước chừng 15 phút sau, Kim Taehyung mới cho cậu một đáp án.

Anh ta nói anh ta cũng thấy Hye Soo rồi, thấy được, điều này ám chỉ cái gì, không cần cậu nói rõ trong lòng cũng hiểu tận tường.

Sau mấy phút lúng túng, Kook còn tò mò hỏi : "Anh không tức giận ? Khi anh chứng kiến cảnh người con gái của mình nằm trong lòng người đàn ông khác ?"

V gõ ngón tay thon dài trên tay lái, đến đèn đỏ thì dừng xe lại, quay mặt sang nhìn vào Kook vẻ mặt đồng cảm, bộ dạng phục tùng, cười một tiếng, còn duy trì với anh một khí chất ưu nhã cùng cao quý.

"Tại sao tôi phải tức giận ?"

"Cậu ấy là vị hôn thê của anh, ở chung với người đàn ông khác, anh không để tâm sao ?"

Nghe giọng nói V bình tĩnh trầm lắng, lửa giận của Kook dấy lên, chỉ vì hắn không tức giận lại khiến cho cậu trở nên bực mình, lời nói cũng trở nên mạnh mẽ.

"Cậu cũng nói, cô ấy chỉ là vị hôn thê của tôi, cũng chưa phải vợ, cô ấy có quyền quen biết bạn bè, đây là chuyện tôi không thể can thiệp !"

"Anh !" Kook chưa từng gặp qua người đàn ông nào như vậy, nghe được vị hôn thê cùng với người khác, chẳng những không tức giận còn giúp họ giải vây !

Nhìn Kook giận đến phình hai gò má, có lẽ cậu thẹn quá trở nên giận dữ, V lại cảm thấy buồn cười .

Mặc cho Kook hướng về phía anh nổi giận đùng đùng. Đèn đỏ đổi đèn xanh, khi xe thể thao lần nữa khởi động thì Kook bất mãn hô : "Tôi muốn xuống xe !"

Hai hàng lông mày V nhíu lại, trở nên bất đắc dĩ, nhìn Kook mặt đã trở nên đen xì, không nói thêm lời, như ý cậu mong muốn đem xe dừng lại ở ven đường.

Kook quật cường đạp cửa mà ra khỏi, đằng sau kính chiếu hậu anh vẫn nhìn, trên khuôn mặt tuấn tú chợt khẽ dâng lên nụ cười, cũng chỉ là mấy giây anh liền thu lại nụ cười , khôi phục lại bộ dáng chàng trai ưu nhã ung dung, đạp cần ga nghênh ngang rời khỏi.

Kook đi vài bước, nghe được sau lưng vang lên âm thanh to tướng, quay đầu nhìn lại, quả nhiên anh đã lái xe đi.

Đứng ở ven đường, nhìn dòng xe chạy tới chạy lui, Kook trở nên trầm mặc, cậu căm giận trừng mắt nhìn về hướng xe thể thao của Kim Taehyung biến mất.

Anh ta nhất định biết nơi này khó bắt xe, nhất định biết !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro