Tuyệt vọng ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở cửa phòng họp , nghênh đón Kook không phải là một phòng họp với không khí thoải mái, ông chủ ngồi trên ghế xoay sắc mặt nặng nề, vội vàng đứng dậy,miễn cưỡng nói : "Cậu tới rồi !"

Kook tháo kính xuống, làm sao có thể không nhìn ra ông chủ đang không yên tâm, hôm nay chủ yếu là về điều kiện bản hợp đồng, chẳng lẽ có liên quan tới cậu ?

Nghĩ vậy, Kook không khỏi hỏi thăm : "Ông chủ , có phải bản hợp đồng của tôi có vấn đề ?"

Ông chủ vừa nghe, ánh mắt lúng túng liền nhìn sang chỗ khác, Kook theo ánh mắt của ông nhìn về hướng đó, trong góc phòng vắng vẻ là người mà cậu không muốn gặp.

"Anh tới đây làm gì ?"

Trước thái độ lãnh đạm của Kook , người đàn ông ngồi trên ghế chỉ cười một tiếng, dùng tay đẩy nhẹ gọng kính nơi sống mũi, nhìn Kook đang nén cơn giận mới miễn cưỡng mở miệng nói : "Dĩ nhiên là tới gặp Jeon thiếu gia !"

Trên mặt bàn thủy tinh trắng, một xấp văn kiện lấy từ anh ta ném lên trên, dùng tay chỉ cười nói : "Cậu có phải đã quên rồi không, có cần tôi nhắc từng chữ không ?"

Kook chau mày, cậu nhìn anh ta chằm chằm hận không thể tiến lên xé rách nụ cười đó, lạnh lùng nói : "Tôi không biết tôi và luật sư Oh có gì hay để nói, tiễn khách !"

Đôi mắt sắc lẻm của Oh Ji Soo sau tròng kính nhìn chằm chằm Kook , bề ngoài trước sau duy trì vẻ bình thản, cũng không hề có ý định bỏ đi, ngược lại còn cầm tách trà khẽ hớp một ngụm.

"Phần hợp đồng này kết thúc, thư thông báo này tối ngày hôm qua đã được gửi fax đến phòng làm việc của Kang Tổng, mã số trên đó là của quý công ti, không lẽ tôi coi lầm ?"

Trước sự chất vấn của Oh Ji Soo , Kook đi tới cầm tờ thông báo, lật mấy lần, quả nhiên là từ phòng làm việc của quản lý .

Kook nắm văn kiện trong tay, quay đầu nhìn về phía Oh Ji Soo , đứng sau là vẻ mặt không vui của Jimin , than nhẹ một tiếng, bình tĩnh nhìn Oh Ji Soo.

"Tôi không biết chuyện này, cho nên lúc này không thể cho anh câu trả lời chắc chắn !"

Nói xong Kook liền đeo kính, cầm bản thông báo ngừng hợp đồng đi ra ngoài.

Jimin vội vàng đuổi theo , trước cửa thang máy liền nắm tay Kook kéo lại.

"Không được đi !"

Jimin chưa từng dùng gương mặt lạnh lẽo như vậy nhìn cậu , nhưng Jimin biết Kook sẽ đi tìm Kang Pong In càng không nhịn được giận dữ : "Lúc này còn đi tìm hắn ta, không phải là bội ước sao, chúng ta bồi thường là được !"

Kook lắc đầu, gương mặt sáng như nắng có chút lẻ loi : "Jimin , chuyện này không phải là điều tôi muốn, tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy không thể hứa hẹn cả đời, tôi cũng không muốn trả thù khiến cho tình yêu này chết đi, vì vậy…" Kook tự tin cầm tờ giấy, cười : "Không thể để nó chết như vậy, cậu hiểu không, Jimin ?"

Jimin không bị sự si tình của Kook làm cho lay chuyển, ngược lại nổi trận lôi đình, đầu ngón tay giữ lấy đôi vai Kook giáo huấn : "Cậu có phải bị Kang Pong In cho uống thuốc mê rồi hay không ? Cậu vì anh ta mà suy nghĩ, còn anh ta đền đáp thế nào ! Sáu lần bội ước, toàn bộ ba trăm ngàn ! Đây chính là người đàn ông cậu yêu, người đàn ông của cậu chỉ biết tính toán, cậu chắc chắn còn muốn đi gặp anh ta sao ?"

Kook nhẹ nhàng đẩy Jimin , nhìn gương mặt của Jimin vì giận mà tái nhợt, áy náy mỉm cười : "Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi , nhưng mà thật xin lỗi…"

Đứng bên ngoài thang máy, Jimin lạnh lùng nhìn sự lựa chọn của Kook , chờ thang máy đóng lại phiền não vuốt mặt ...

"Vậy tờ thông báo này là quyết định của mình cậu ?"

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng đàn ông, Jimin quay lại nhìn, luật sư trên tay cầm công văn mỉm cười lịch sự : "Cậu ấy đi tìm anh ta rồi sao ?"

Jimin mặc kệ Oh Ji Soo , hừ lạnh một tiếng, muốn đi nhưng lại bị lời nói có ý trách móc chức trách của anh ta làm cho nghẹn đến hộc máu : "Chuyện của hai người họ, người ngoài như cậu cần gì nhúng tay vào ?"

Jimin trừng mắt nhìn người đàn ông cực kì có phong độ, vị đại luật sư lúc nào cũng cười ngạo nghễ mọi việc với anh ta đều thuận lợi : "Cút về mà nói cho Kỷ Mạch Hằng biết, bản hợp đồng chúng tôi đã định rồi !"

Oh Ji Soo hiểu ý gật đầu : "Lời này tôi không thể nói được, bởi vì việc này không do cậu làm chủ !"

"Anh !" Lửa giận Jimin đã lên tận đỉnh, ngón tay chỉ vào Oh Ji Soo run lên, trơ mắt nhìn anh ta đi vào thang máy, sau đó biến mất.

....

Công ty Kang thị .

Kook xuống xe liền đi lên tầng cao nhất, lo sợ bất an cầm tờ thông báo, không ngừng tự nói với bản thân không được sợ, cho dù không thể trở thành người anh yêu, cậu cũng có thể yên lặng quan tâm anh.

Lúc Kook đứng ở cửa phòng , trong lòng hỗn loạn, hít thật sâu mới có dũng khí đẩy cửa vào.

Ánh mắt đảo qua từng vật trong phòng, mọi thứ đều quen thuộc nhưng giờ đây nó lại là sự châm biếm, vì cậu không phải chủ nhân của nó, cậu chỉ là khách qua đường trong cuộc đời anh.

Kook sầu não một chút, nhưng sau đó lại bị chiếc túi LV trên ghế thu hút, trong chớp mắt, mọi bi thương hóa thành phẫn nộ.

Trong ngực như có gì đang bành trướng, không ngừng muốn bay ra ngoài, gương mặt trở nên căng thẳng, nghe tiếng nước chảy, lý trí như bị mất hết vội vàng chạy vào phòng nghỉ, lại bị sợ hãi ép lui về sau.

Cậu sợ sẽ biết thân phận của người phụ nữ đó, sợ sẽ bị cười nhạo vì để người khác cướp đi người mình yêu, để người khác biết cậu vô dụng tới đâu, không thể giữ được cả thể xác là linh hồn người mình yêu.

Cửa mở, Kook chưa kịp thu hồi vẻ mặt bối rối cùng kích động thì người phụ nữ đó đã đứng trước mặt cậu .

Người phụ nữ mặc áo sơ mi của nam rộng thùng thình, hai chân thon dài trắng nõn, tóc dài ướt sủng, ánh mắt Kook dừng lại trên gương mặt cùng dáng người mảnh khảnh làm cậu chấn động, cả người không điểm tựa ngã về sau sô pha, vẻ mặt không tin nổi.

"Tại sao ?" Kook hoảng hốt, môi run lên không thể khép lại, chỉ có hai chữ : "Tại sao… tại sao…?"

"Jung Kook , thật đúng lúc !"

Giọng phụ nữ nhu mì dễ nghe cất lên, trong văn phòng rộng rãi lại như khủng bố dây dưa với Kook , lấy đi huyết sắc trên mặt cậu, cả người không còn sức lực ngã xuống.

Làn da trắng nõn vì mới tắm rửa mà hơi đỏ, hơi nước ở dưới chân tóc đọng lại, rớt từng giọt xuống áo sơ mi , nhưng cũng khiến Kook thấy rõ, lúc cậu đang trên đường đến đây thì trong căn phòng này đang xảy ra chuyện gì !

Thì ra, người phụ nữ đó là chị mình !

Haha, thật buồn cười, người mình yêu lại bị chính chị ruột cướp mất…

Lông mày Hye Soo nhíu lại, nhìn vẻ mặt cực kì khó coi của Kook , hai tay trắng nõn mịn màng vòng trước ngực, chậm rãi đến gần Kook , hé mở đôi môi sưng đỏ.

"Em tới tìm Pong In sao ?"

Kook siết chặt tờ giấy trong tay, đè nén cơn giận, gằn từng chữ một : "Không phải chuyện của chị !"

Hye Soo có dáng người yếu ớt động lòng người , nhưng lúc này đứng trước mặt Kook , cô ta là kẻ thắng cuộc, ánh nhìn đó khiến Kook không thể giữ bình tĩnh nổi, nó như một trò đùa dai .

"À .... Nhưng Pong In chưa bao giờ nói dối chị cả " Hye Soo dịu dàng mỉm cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, chú ý đến vẻ mặt tái nhợt của Kook , ý cười càng sâu : "Bao gồm chuyện của em ..."

Kook nhìn dung nhan dịu dàng của Hye Soo , nụ cười nhu mì, chỉ cảm thấy như có vô số cây kim nhỏ đang liều mạng đâm vào tim khiến cậu không thở nổi.

Bao gồm chuyện của cậu… rõ ràng Jeon Hye Soo mới là người thứ ba, tại sao nghe giọng nói đầy kiêu ngạo kia, cậu lại giống kẻ thứ ba đi phá người khác.

"Đừng trừng mắt nhìn chị như vậy, em không biết sao, bạn gái đầu tiên của Pong In chính là chị !"

Jeon Hye Soo cười khẽ đi vòng qua Kook , cầm khăn lông trên ghế sô pha, từ từ lau đi mép tóc, nhưng đôi mắt cười lạnh vẫn nhìn chằm chằm Kook , giống như đang thưởng thức sắc mắkt không biết gì của cậu.

Dù có lừa mình dối người, cậu cũng không thể dấu đi sự thật, cậu yêu Kang Pong In bao nhiêu, thì Kang Pong In cũng yêu mối tình đâu của anh bao nhiêu..

Đây là chính miệng anh nói, nói trước mặt cậu , tàn nhẫn thừa nhận anh yêu phụ nữ đó !

"Cậu nói cậu yêu tôi bao nhiêu, thì tôi đối với cô ấy cũng yêu nhiều như thế !"

Ba năm trước anh nói vậy, ba năm sau đáp án của anh vẫn không thay đổi sao ?

Cho nên khi Hye Soo xuất hiện anh không chút do dự chọn cô ấy, mà bỏ rơi cậu, không chút lưu luyến, không chút áy náy, cứ thế vứt bỏ tình yêu của cậu .

"Năm đó người bỏ đi là chị, tại sao còn quay lại, chị rõ ràng đã có người yêu , tại sao còn tới đây tranh giành với em ?"

Kook lên án Hye Soo , khiến cho ngón tay cô ta chậm lai, nhưng chớp mắt cô gái vẫn giữ nụ cười đoan trang xinh đẹp.

"Chị cũng cho là có thể quên Pong In , nhưng một tháng trước gặp lại anh ấy ở phi trường khi làm thủ tục, chị mới biết mấy năm qua anh ấy vẫn ở trong lòng chị ..."

Nói thẳng ra , cuối cùng là muốn cậu đồng cảm với tình yêu sâu sắc giữa Kang Pong In và Jeon Hye Soo hay đang giễu cợt Kang Pong In đối với cậu không hề yêu ?

"Vì vậy, chị muốn nói em biết, chị đang lấy lại thứ thuộc về chị sao ?"

Kook dùng tay ép chặt băng gạc nơi bàn tay lại, vì giận mà sử dụng lực quá mạnh khiến trên miếng băng gạc lại dính máu, cậu lại không hề cảm thấy đau khi vết thương nứt ra, chỉ hận thù nhìn Hye Soo.

Jeon Hye Soo cười vô tội : "Pong In nói, anh ấy không yêu em, chưa từng yêu, nên chị cũng không so đo quá khứ của hai người !"

Là ý nói, cậu cút đi, đứng ở nơi xa chúc phúc cho họ ?

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Jeon Hye Soo, Kook nhất thời mất di lý trí, bàn tay vẫn dán băng đưa lên cao,cổ tay liền bị giữ lại theo sau đó là một giọng nói tức giận quát to.

"Jung Kook đủ rồi !"

Lực quá mạnh khiến cậu ngã sang bên, Kook lảo đảo ngã xuống, nếu không có ghế salon đỡ lại cậu đã té trên đất.

Kook bi ai nhìn cổ tay trắng có một vòng máu tứ động, không biết nên khóc hay nên cười, cười đến điên vì anh lại bảo vệ chị cậu như thế, khóc vì đối xử với cậu anh không hề có chút quan tâm.

Kang Pong In không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cậu, nhưng khi hai người phát sinh tranh chấp anh lựa chọn Hye Soo.

"Cậu là siêu sao điện ảnh, chẳng lẽ còn sợ không thu hút được đàn ông ? Vì sao cứ phải sống chết quấn lấy tôi ?"

Kook thẫn thờ ngồi trên ghế, bên tai vang lên giọng nói lạnh như băng nhưng cũng thật vô tình.

Kook cảm thấy cả người cứng ngắc, hai mắt ửng hồng, nhưng không thể rớt nỗi một giọt nước mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về gương mặt anh tuấn từng khiến cậu say mê.

Anh nói đúng, cậu là minh tinh, không phải không ai cần, chẳng qua lại trùng hợp là Kang Pong In cũng không cần !

"Thế nào ? Sợ em sẽ quấn lấy hai người không buông ? Sợ em sẽ phá hư thế giới của hai người sao ? Tốt, em cũng không thể phân biệt được nữa, thật khó chịu, ba người chúng ta hãy cùng nhau đau khổ đi ? Dù sao cũng không có việc gì, em cũng đã rất đau !"

Kook chưa từng náo loạn, nói chuyện xưa nay chưa từng không biết tốt xấu, có lẽ Kook đã mất đi lý trí không biết bản thân mình nói gì.

Vẻ mặt Kang Pong In lạnh lùng , kiềm chế cơn giận nhìn vẻ mặt khiêu khích của Kook, ánh mắt lạnh thấu xương

"Ba năm trước tôi nói không yêu câij , ba năm sau, tôi cũng không yêu cậu !"

Không yêu sao ? Dù cậu cố gắng thế nào, vẫn không yêu sao ?

Lý trí từ từ quay lại, Kook rơi vào vũng lầy tuyệt vọng, anh không cần cậu , cho nên sống chết của cậu không quan hệ gì tới anh ?

Lồng ngực Kook quặng đau, không biết đối với anh là hận hay không thể từ bỏ, chỉ biết nếu không đem mọi oán giận bộc lộ ra, cậu sẽ phát điên, trước mặt đôi nam nữ yêu thương nhau này mà điên mất.

Trái tim cậu đau đớn, cậu cầm lấy di động, kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt lạnh lùng của anh : "Bản hợp đồng đối với Kang tổng mà nói có cũng được không có cũng không sao !"

Tay dừng lại giữa không trung, tờ giấy bay tán loạn trước mặt Kang Pong In , Kook lạnh lẽo nhìn gương mặt Kang Pong In trầm xuống, các đốt ngón tay nắm chặt rung động, trong lòng cậu cảm thấy thoải mái .

"Không phải chỉ ba trăm ngàn sao, bỏ đi Kang thị, tôi còn có thể làm người phát ngôn cho rất nhiều công ty, Kang tổng nếu có bất mãn thì chúng ta gặp nhau trên tòa án."

Kook không quan tâm đến bên thái dương của Kang Pong In nổi gân xanh, dùng ánh mắt căm hận đi qua anh, nhìn Hye Soo vội vàng núp vào ngực anh thật đáng buồn cười .

"Anh nói đúng, đàn ông trên thế giới nhiều như vậy, tôi cần gì phải quấn lấy anh không buông !"

Đau đớn tự giễu cợt, Kook dùng đôi mắt bi ai nhìn mặt Kang Pong In , kiên cường xoay người, không còn lưu luyến anh gì nữa, cứ thế bỏ đi.

"Pong In ..."

Hye Soo khẽ gọi khiến anh hoàn hồn, muốn nói gì đó , đôi môi mỏng hé mở nhưng nói lời nào, chẳng qua đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cửa, cuối cùng vẫn ôm chặt Hye Soo .

....

Trong một quán bar nổi tiếng, ánh đèn mờ ảo , tiếng nhạc trữ tình bi ai giống như chuẩn bị cho những người thất tình.

Trên quầy bar, ly Vodka vừa được đưa tới, Kook đã ngửa đầu điên cuồng uống.

Đặt ly trống xuống , đẩy ra thật xa, làm cho người pha rượu đang bận rộn cũng e ngại nhìn chàng trai đang tâm trạng không tốt.

Mũ lưỡi trai, gương mặt đã ửng hồng men say nhưng cậu vẫn liều mạng đổ rượu vào dạ dày, giống như muốn để bản thân say đi

Ngón tay thon dài vỗ lên quầy bar : "Thêm mười ly nữa !"

Người pha rượu hơi do dự nhìn tửu quỷ trước mắt sắp say như chết, không biết có nên pha thêm không , ngập ngừng được vài giây, thì giọng nói của cậu lại vang lên.

"Sao không làm !! Sợ tôi không có tiền sao !" Một thẻ vàng lấy ra ném lên quầy, sau đó cậu lầm bầm : "Còn không mau làm !! Nếu không tôi sẽ đi chỗ khác !"

Uy hiếp trừng mắt nhìn người pha rượu đang sững sờ, Kook dùng hai tay chống lên quầy bar lay lắt đứng dậy, vừa đi được một bước, cả người liền mềm đi ngã xuống.

Một đôi bàn tay mập mạp nặng nề đỡ lấy eo cậu , còn kèm thêm lời an ủi.

"Vị thiếu gia này có cần tôi đưa về nhà không ?"

Giọng đàn ông thô lỗ khiến Kook híp đôi mắt đẹp lại, say khướt quan sát người đàn ông đỡ cậu ,vừa nhìn dáng vẻ đã biết không phải thứ tốt ..

Kook hung hăng đẩy người đàn ông ra, miễn cưỡng dựa vào quầy bar mắng tên đàn ông đó : "Cút đi ;"

Người đàn ông kia có lẽ là công tử nhà giàu chưa từng bị ai mắng lần nào, mặt mũi mất hết, đành phải sờ sờ đỉnh mũi, không để ý Kook nữa quay về chỗ ngồi.

Kook thấy anh ta không quấy rầy mình nữa, cũng không còn sức để so đo liền ngồi lại trên quầy bar, cầm ly rỗng lên lắc lắc : "Rót rượu"

Lúc Jimin tìm ra Kook , cậu đã hỗn loạn nằm sấp ngủ trên quầy bar trong tay vẫn cầm ly rượu chưa uống xong.

Jimin nhướng mày, quan sát bốn phía, vội vã đi tới quầy bar, đập đập vào má Kook : Tỉnh lại !"

Kook nghe có người gọi mình, tỉnh táo mở mắt, hướng về phía vẻ mặt nghiêm trọng của Jimin cười hì một tiếng : "Jimin, cậu đến rồi sao !"

Jimin nhìn Kook tự hành hạ bản thân như thế không biết nói gì...

"Mau đứng dậy, tôi đưa cậu về !"

Jimin ôm Kook đang nửa tỉnh nửa say, nhưng lại bị cậu đẩy ra, cầm lấy ly rượu dang dở đổ vào miệng, nhưng không hề nuốt xuống mà phun ra vơi vãi trên khắp y phục.

Kook muốn đứng dậy, lập tức té vào người Jimin đang giúp cậu lau y phục, cả hai mất thăng bằng ngã trên đất.

"Cậu kiềm chế chút, mau dậy đi, ngoan nào !"

Jimin giống như người mẹ dỗ Kook , nhưng cậu vẫn không đứng dậy  còn la hét ầm ĩ nói : "Anh ấy nói chưa từng yêu tôi , chưa từng có !"

Đôi môi đỏ mọng ủy khuất, buồn bã nhìn Jimin , nước mắt chảy xuống, Kook lấy tay lau đi, càng lau càng nhiều.

"Anh ấy rất yêu Hye soo , rất rất yêu, giống như tôi yêu anh ấy, yêu đến trái tim cũng đau, thật sự rất đau !"

Hai tay ôm ngực, nước mắt ướt đẫm gương mặt, Kook như đứa trẻ hướng về người duy nhất mình tin cậy mà làm nũng.

Jimin ôm chặt lấy Kook đang khóc thút thít, vuốt mái tóc dài của cậu : "Không đau, cậu xứng đáng có người đàn ông tốt hơn !"

Tiếng khóc ngưng bặt , người trong ngực không hề động tĩnh, động tác vuốt ve của Jimin dừng lại, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra Kook liền từ trên mặt đất nhảy lên, hai mắt khóc đỏ ửng lại sáng như hàng vạn ngôi sao lúc nửa đêm.

Kook nhìn về phía Jimin khẽ nhếch môi, cười ngọt ngào, dung mạo sáng rực tăng thăm vẻ thu hút mị hoặc.

"Jimin , tôi muốn kết hôn !"

"Sao chứ ?"

Jimin kinh hoàng chăm chú nhìn Kook lảo đảo rời khỏi quán bar, Jimin vội đuổi theo, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng Kook .

Jimin bất an, gãi gãi mái tóc , chạy vòng vòng nhưng không hề nhìn thấy tung tích Kook.

Lấy điện thoại trừ trong túi ra, bấm một dãy số : "Ông chủ , Kook không biết đi đâu nữa, ông mau phái người ra đây kiếm tìm cậu ấy, tôi sẽ đưa địa chỉ cụ thể cho ông rồi chia người đi tìm, làm phiền ông rồi, tạm biệt !"

Ở trạm xe bus vắng vẻ, một bóng người gập cơ thể lại nôn mửa bao phủ xung quanh là tiếng xe cộ.

Kook nhíu lông mi , dựa vào cây cột trụ dài . Hai mắt sưng đỏ, Kook nương nhờ theo ánh đèn đường, thấy bên trạm xe buýt có một ngăn để báo, đây là tờ báo phát miễn phí mỗi ngày.

Kook kéo một tờ báo lên liền bật cười khanh khách ngồi xuống ghế, chóp mũi dán vào tờ báo, nói : "Thông báo tìm bạn trăm năm sao, đúng lúc mình cũng muốn , haha..."

"Chọn cái nào đây ? Ừm ... phải suy nghĩ…"

"Đây ? Cái này… yêu cầu phải chín chắn, độc lập, có tri thức, tuổi từ 25 tới 30 ? Mình không phù hợp gì cả..."

Kook ngơ ngác nhìn trời suy tính hồi lâu, chậm rãi nói, sau đó, lại đem đầu mình vùi sâu vào tờ báo.

"Oa, cái này không tệ nha ! Nam 30 tuổi, có tiền đồ, chưa lập gia đình, tao nhã, là người hiền lành, công việc ổn định, có nhà có xe !"

Kook liếm liếm đôi môi khô ráo, nhìn tiếp.

30 ? Cũng không lớn lắm ? Kook lâm vào trầm tư, chỉ mười mấy giây ngắn ngủi liền quả quyết đưa ra quyết định, móc điện thoại di động đang ở chế độ tắt máy ra.

Mở máy, Kook nhìn số điện thoại dưới tay. Hoa mắt ấn từng con số, cậu nặng nề tựa đầu vào cây cột, cuối cùng nhấm phím gọi.

Điện thoại kết nối, Kook lại ngủ thiếp đi, thở nhẹ vào điện thoại.

Rất lâu sau, bên đầu dây kia mới truyền đến giọng nói khàn khàn : "Alo"

Đối phương như nghe tiếng ngáy của Kook , im lặng một lát, lập tức cúp điện thoại.

Kook không biết mình ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra trời vẫn tối .

Mơ hồ nhìn điện thoại di động, sau đó coi tờ báo, bừng tỉnh liền hiểu ra gì đó, cúi đầu lại gọi lại số điện thoại.

Khi điện thoại kết nối thì ý thức Kook vẫn hỗn loạn, giọng nói mát lạnh dễ nghe vang lên : "alo" thì cậu cũng rơi hoàn toàn vào trạng thái mê loạn.

Đối phương không có được câu đáp tương ứng, đang tính cúp điện thoại Kook liền kêu lên : "Số cuối của chú là 1276 đúng không, hạn cho chú đến đây trong vòng 15 phút ở trạm xe bus đón tôi, nếu không, tôi sẽ không lấy chú làm chồng !"

Đối phương im lặng , bên trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở.

"Chú này, chú còn đó không ? Này ông chú, này ?"

Đối phương hơi khó chịu, nhịn không được trả lời, giọng nói lạnh như tảng băng thanh cao giữa đêm khuya bị đánh thức : "Cậu có phải uống say rồi không ?"

Giọng nói đàn ông rất êm ai, tựa như một trận gió mát thổi vào mặt.

Kook hưởng thụ nheo mắt, lười biếng tựa lưng vào cột, tiếng tục la ầm lên trong điện thoại : "Chú à, sao lại dài dòng thế, chú phải nhanh lên, nếu không tôi sẽ bị người khác lấy đi đó !"

Trong điện thoại truyền đến giọng cười khúc khích của đàn ông, Kook không nhịn được tâm tình vui vẻ lên không ít.

"Cậu tại sao lại muốn lấy tôi ?"

Kook bĩu môi,  hai mắt chuyển động, lúc lâu sau mới nhả ra một câu nói : "Vì tôi thấy chú cũng không tệ !"

Nói xong bản thân bật cười khúc khích, ngay cả bản thân cũng không tin là do mình nói ra.

Người đàn ông cười khổ một tiếng : "Cậu về ngủ đi !"

Kook nhận ra người đàn ông muốn cúp điện thoại, vội vàng ngăn lại la lên : "Không được cúp, nếu chú dám cúp máy, tôi... tôi sẽ đem số điện thoại của chú dán ở nhà vệ sinh !"

Im lặng một lát, người đàn ông hơi thỏa hiệp nói : "Được rồi, tôi không cúp, vậy tôi hỏi cậu làm sao cậu biết số điện thoại của tôi ?"

"Nhân dân toàn Hàn Quốc đều biết, vì sao tôi không biết ?" Kook vừa nói vừa lật tờ báo.

"Toàn Hàn Quốc ?" Giọng nói mát lạnh của người đàn ông không khỏi cao lên, cười khẽ : " Cậu đừng náo loạn nữa, ngủ ngon !"

"Chú dám cúp ! Chú này, chẳng lẽ một chút lương tâm cũng không có ? " tiếng khóc nức nở vang lên, hít hít mũi, khiến đối phương sợ hãi quên cả cúp máy.

"Không phải chú muốn tìm vợ sao ? Sao bây giờ lại xấu như thế !"

Trước sự lên án của Kook , người đàn ông đau đầu lựa chọn im lặng.

Chỉ có cậu bên kia không ngừng nói : "Chú xem, tôi mới 24, tôi đồng ý gả cho chú, sang năm sẽ có quý tử !"

"Cậu…"

"Chú đừng an ủi tôi, tôi biết quyết định của tôi sẽ làm cho trăm vạn người tan nát cõi lòng, nhưng vì cứu chú, vì hoàn thành ước nguyện kết hôn của tôi , tôi dứt khoát nhảy xuống hố lửa ... Chú không có lương tâm, sao vẫn chưa tới trạm xe buýt đón tôi ?"

Người thất tình thật đáng sợ, người thất tình uống say còn đáng sợ hơn, một người đàn ông yên tĩnh và một kẻ thất tình say rượu mà gặp nhau chắc chắn là cơn ác mộng. dường như người đàn ông cũng nhận ra, cho nên quả quyết cúp điện thoại.

Kook nghe tiếng tút tút bên trong điện thoại, mắt chớp chớp, nhìn bầu trời đêm, thở dài một tiếng, nằng nặc nhấn phím gọi.

"Này chú có số cuối là 1276, tôi nhất định phải lấy chú ! Cho nên, mau tới đây đưa tôi về !"

Kook buông thả ngồi trên ghế dài, rồi ngủ thiếp đi, cả đêm không hề có giấc mộng…

Kook cảm thấy cả người mềm nhũn như nằm trên mây, dù cậu cuộn người thế nào đều cảm thấy rất thoải mái, trong tiềm thức dường như có một cặp mắt rất mãnh liệt đang nhìn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro