Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng dường như hai người họ đã lo lắng quá nhiều bởi trên đường căn bản chẳng có ai để ý đến bọn họ cả. Và sự thực đúng như Dạ Phong nói, với nhan sắc bình thường của Như Nguyệt, nếu mặc trang phục bình thường, ném vào đám đông một cái chắc chắn mất hút luôn, có nói là Vương phi cũng không ai tin=.=

Như Nguyệt sau khi trực tiếp giác ngộ được sự thật này tuy lúc đầu có hơi tủi thân một chút nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần bởi điều này nghĩa là gì, nghĩa là nàng có thể tha hồ ra ngoài chơi mà không bị người ta phát hiện.

Thế là chủ tớ hai người vô cùng vui vẻ đi dạo, hết sờ cái này một tí, lại ngắm cái kia một tí, chỉ hận không thể đóng gói mọi thứ mang về nhà.

Đang đứng trầm trồ ngắm nhìn đại thúc nặn tò he với lũ trẻ con, Như Nguyệt chợt phát hiện đằng trước bỗng ồn ào một đám, một đám người túm tụm lại thành một đống. Máu tám nổi lên, Như Nguyệt lập tức bỏ lại A La vẫn đang say sưa ngắm nhìn mấy con tò he đáng yêu mà vọt lên phía trước để hóng.

Khó khăn lắm mới đột phá vòng vây để chen lên phía trước, Như Nguyệt còn chưa kịp thở đã thấy một lão già béo ú đang giơ tay tát một đứa nhỏ, miệng lớn tiếng mắng chửi:

"Thằng ranh! Mù à, tao mà cũng dám đụng? Đánh chết mày xem mày còn dám đụng người linh tinh không?"

Như Nguyệt vô cùng phẫn nộ, đang định tiến lên thì bị người bên cạnh giữ lại:

"Cô nương đừng dây vào lão đó! Lão ta cậy mình là thông gia của một nhà giàu nào đó ở thành bên nên hống hách lắm! Còn không phải là bán con gái cho nhà giàu nên mới được như thế này sao?! Mọi người ai cũng chướng mắt lão ta nhưng không dám làm gì bởi lão ta động tí là đánh người, trẻ nhỏ phụ nữ đều không tha! Lần trước có người ra can bị lão ta đánh đến mức giờ còn đi khập khiễng kia kìa!"

"Vậy sao mọi người không báo quan?"

"Cũng chỉ là mấy vụ ẩu đả vớ vẩn, quan phủ nào để ý nhiều."

Người nọ thấy Như Nguyệt không nói gì liền tiếp tục:

"Hơn nữa lão ta nếu có người can thì đánh càng hăng thôi, chúng ta qua bên đó không những không giúp được gì mà có khi còn khiến đứa nhỏ bị đánh nhiều hơn đó!"

Như Nguyệt nghe vậy thì cũng có chút lưỡng lự, nhưng khi nhìn thấy lão ta lại giơ tay tát lên khuôn mặt đã sớm sưng vù của thằng bé thì nhịn không được lập tức vọt lên lôi thằng bé ra sau mình che chở, vừa vặn tránh được một cú tát nảy lửa.

Như Nguyệt cũng không để lão ta có cơ hội mở miệng lậptức xắn tay áo lên tận khuỷu tay, chỉ thẳng vào mặt lão ta nói:

"Lão già thối, đi đánh một đứa nhỏ mà không thấy xấu hổ à? Già rồi lại còn bày đặt mặc áo hoa, chọn màu gì không chọn lại chọn màu vàng, ông không thấy mình giống một đống phân biết đi à! Hừ, ông không sợ mất mặt nhưng tôi sợ hỏng mắt!"

"Cái gì! Mày nói cái gì? Có giỏi thì lặp lại lần nữa xem!!" Lý Tương bị sỉ nhục trước bao nhiêu người thì tức đến râu ria dựng ngược cả lên, gào lên với Như Nguyệt.

"Thì ra ông còn bị điếc nữa à! Tôi nói ông thúi lắm, cả người từ trong ra ngoài như một thùng phân vậy! Thật khiến người ta kinh tởm!" Như Nguyệt vừa nói vừa đưa tay làm điệu bộ bịt mũi.

Mọi người xung quanh nghe Như Nguyệt nói vậy liền cười rộ lên.

Lý Tương vừa tức vừa thẹn, vừa giơ tay định đánh Như Nguyệt vừa gào lên:

"Câm miệng, tiện nhân!!"

Như Nguyệt đã sớm chuẩn bị tư tưởng sẽ bị đánh. Nàng nhắm chặt mắt lại, cảm giác đau đớn không như tưởng tượng.... mà CMN còn đau hơn tưởng tượng gấp n lần. Oa oa, nàng hận, tình huống này không phải nên có một soái ca nào đó ra chắn giùm nàng cái tát này sao! 

Giương một bên má hiện rõ một bàn tay rõ rệt lên, Như Nguyệt bày ra bộ dáng điếc không sợ súng nói tiếp:

"Ồ, thì ra ông còn cầm tinh con chó sao?"

"Mày...." Lý Tương tức đến muốn ói máu lập tức giương tay định cho Như Nguyệt một cái tát nữa. Như Nguyệt lập tức lại nhắm chặt mắt lại nhưng lần này thực hên là cảm giác đau đớn không đến nữa. Như Nguyệt thấy có người đến, nhìn cũng không nhìn xem ai là người đã giúp mình, lập tức trốn sau lưng người nọ, hướng về phía Lý Tương hò hét:

"Ông giỏi thì đánh nữa đi, đánh nữa đi! Cái loại chỉ biết bắt nạt đàn bà con gái chân yếu tay mềm! Bổn cô nương khinh bỉ ông!!!"

Như Nguyệt còn đang định nói tiếp bỗng thấy Lý Tương quỳ phịch xuống, cúi gằm mặt xuống, bộ dáng vô cùng sợ hãi. Như Nguyệt còn đang định chế nhạo ông ta thêm vài câu bỗng thấy không khí xung quanh có vẻ không đúng lắm. Đến lúc này nàng mới nhớ ra ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Vừa nhìn thấy người nọ, Như Nguyệt lập tức toát mồ hôi lạnh, gương mặt thoáng trở nên trắng bệch, khiến bàn tay trên má trông càng nổi bật.

Dạ Phong cau mày nhìn người trước mặt, sự chú ý dồn toàn bộ vào năm vết ngón tay đỏ hồng trên gương mặt người đó, lãnh khí cùng nộ khí không tự chủ mà tuôn dào dạt.

Như Nguyệt thấy Dạ Phong mặt đang có xu hướng hắc hóa thì vội vã chắp hai tay trước mặt, làm ra cái tư thế xin lỗi, nói:

"Ta xin lỗi~~~"

Dạ Phong lại nhìn hai cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo đang lộ thiên trước mặt mình, sắc mặt lại tối thêm vài phần.

Như Nguyệt thấy vậy thì càng lo lắng, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, một bộ dáng hết sức nịnh nọt mà nói:

"Ta thực sự thực sự biết lỗi rồi mà!~~~"

Dạ Phong tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai cánh tay trắng trẻo đang đung đưa trước mặt mình, đang định lên tiếng thì nghe được một tiếng kêu thảng thốt, tiếp đó cảm nhận được một lực đạo không hề nhẹ đẩy mình ra...

A La không thấy Như Nguyệt thì vô cùng lo lắng, thấy trước mặt có đám đông đang bu lại thì vội vã chen tới. Nhưng khổ nỗi thân hình quá nhỏ bé nên thật vất vả mới len lên được phía trước. Vừa chen ra khỏi đám đông, cái gì cũng không thấy chỉ thấy tiểu thư nhà mình đang để lộ cả hai cánh tay trước một nam tử nào đó thì nghĩ cũng không kịp nghĩ lập tức lấy tốc độ sét đánh chạy như bay về phía trước, tiện tay đẩy tên nam tử kia ra rồi vừa túm lấy tay áo của Như Nguyệt kéo xuống vừa gào lên:

"Ôi, tiểu thư của em, người định hù chết em sao!!!!"

Sau đó A La nhìn thấy năm ngón tay trên mặt Như Nguyệt thì lập tức phẫn nộ:

"A, tiểu thư, mặt của người... !#%$&^*...."

Tất cả mọi người hết nhìn vị vương gia đang bị đẩy ngã một cách hết sức chật vật một bên, lại nhìn nha đầu đang oanh oanh tạc tạc trước mặt thì đều cảm thấy 囧

Aizz, cô nương bây giờ đều thật là ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro