Chương 13 : Pháo hôi Thái Tử phi (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : YuanKit

Nhan Nhất Minh không biết cuộc đối thoại của Nam Cung Diệp cùng hoàng hậu ở trong cung, cô càng để ý đến độ hảo cảm đang tăng lên của Nam Cung Huyền hơn.

Chừng nửa khắc sau khi quản sự kia đi, thứ có thể làm độ hảo cảm Nam Cung Huyền tăng lên, sinh ra dao động cảm xúc chỉ có một. Hẳn vị quản sự kia đã truyền đạt nguyên xi lời cô cho Thái Tử. Nếu nói chính xác hơn, thêm chút dầu, điểm chút dấm, ví như nói Nhan Nhất Minh khinh thường sự quan tâm của Thái Tử, ví như nói Nhan Nhất Minh không biết xấu hổ mà thông đồng với Ngũ hoàng tử.

Lập tức tăng thêm 5%, Nhan Nhất Minh hoàn toàn có thể tưởng tượng hiện tại Nam Cung Huyền đang phẫn nộ tới mức nào.

Vậy mới nói nam nhân có khiếm khuyết, đặc biệt là loại người cao cao tại thượng như Nam Cung Huyền chưa bao giờ để bất kì kẻ nào vào mắt, là loại Thái Tử tùy ý khen một câu cũng làm vô số người cảm động đến rơi nước mắt.

Chưa từng có người làm trái ý gã, càng không nói lúc trước Nhan Nhất Minh tôn sùng gã như thế.

Ngày xưa Nhan Nhất Minh toàn đuổi theo sau, Nam Cung Huyền chả thèm liếc nhìn nàng một cái, giờ nàng không theo đuổi mà chọn ở bên người khác, Nam Cung Huyền tựa hồ mới phát hiện bên mình đã từng có một người như nàng.

Giận nối tiếp giận, độ hảo cảm vẫn tăng, nói chính ra, Nam Cung Huyền cuối cùng cũng ý thức được, hóa ra người gã thích là Nhan Nhất Minh.

Hảo cảm của Nam Cung Huyền với Giản Ngọc Nhi là 70%, hiện giờ độ hảo cảm với Nhan Nhất Minh cũng đạt tới trị số này, nói cách khác, giờ phút này, sức ganh đua của Nhan Nhất Minh không kém Giản Ngọc Nhi.

Táo Nhỏ khiếp sợ nhìn dao động cảm xúc của Nam Cung Huyền mãi mới bình ổn. Nó thở phào nhẹ nhõm, nhìn độ hảo cảm dâng lên nhiều đến thế, kích động hô to:

"Chúng ta còn tiếp tục kích thích Nam Cung Huyền không?"

"Đương nhiên, nhưng ít hơn chút."

Táo Nhỏ khiêm tốn thỉnh giáo: "Sao phải ít hơn?"

"Sự đảo ngược bất ngờ không tồi, chỉ là kích thích quá sẽ mất nhiều hơn được. Tên Nam Cung Huyền quá kiêu ngạo, dục vọng chiếm hữu quá mạnh nên chúng ta làm vậy mới có hiệu quả, nhưng nếu không thấy ổn phải thu lại ngay, bằng không kết cục chỉ có hai loại: Mất hứng thú thậm chí chán ghét hoặc dưới sự giận dữ trực tiếp ghè chết ta."

Táo Nhỏ không khỏi giật mình. Nhan Nhất Minh cười nói: "Cho nên nếu muốn gã luôn giữ cảm giác mới mẻ, không thích cũng không được, thời điểm thích hợp vẫn cần biểu hiện một chút ý thích. Mi muốn để gã cảm thấy mi thích mà cũng không thích, bắt không được đoán không ra mới bảo trì cảm giác mới mẻ được."

Cho nên gần đây cô vẫn tỏ vẻ không thích, chờ hiệu quả hết mức rồi Nhan Nhất Minh mới tung chiêu cuối cùng?

Móe nó, vụ này còn kích thích hơn cái trước!

Táo Nhỏ trợn mắt há mồm, thiên mã hành không(*) tưởng tượng tình cảnh lúc sau, chỉ cảm thán Nhan Nhất Minh xác thật sẽ chơi, nhưng......

* Thiên mã hành không : ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc).

Có chút buồn bã hỏi Nhan Nhất Minh: "Bên Nam Cung Diệp sẽ đau lòng lắm đấy!" 

Khoảng thời gian hiện tại, Nhan Nhất Minh ở chung với Nam Cung Diệp không ít. Táo Nhỏ theo sau Nhan Nhất Minh quan sát, nó thực sự khá thích chó săn nhỏ.

Quá trình này, đối Nam Cung Diệp, bất kể thế nào đều sẽ rất ủy khuất, nhưng vì nhiệm vụ Nhan Nhất Minh không còn cách nào. Tạm thời bỏ qua Nam Cung Diệp, Nhan Nhất Minh hỏi Táo Nhỏ xem lượng kim cương còn lại là bao nhiêu.

"Hiện tại à, có 444 viên."

Nhan Nhất Minh giựt giựt khóe miệng, tận lực bỏ qua con số không may mắn này: "Sao ít thế, không đủ rút 10 tấm thẻ."

Game《 Quyền Hoàng 》là trò chơi rút thẻ, đượng nhiên không phải muốn rút thế nào là rút.

Muốn rút thẻ cần kim cương, mỗi lần tích cóp đủ 100 kim cương là có thể rút một lần, nhưng góp đủ 1000 viên là có thể rút 10 tấm, tặng kèm một tấm không dưới SR. Mọi người chơi thường lựa chọn rút một lượt 1000 kim cương.

Táo Nhỏ xem xét số kim cương, nhắc nhở Nhan Nhất Minh: "Dù ngài muốn rút bây giờ cũng không được, cần phải chờ công lược xong tấm thẻ này. Hơn nữa sao ngài không rút luôn đi, có thể rút bốn tấm lận đó. Có câu rút đơn ra kỳ tích nha!"

Nhan Nhất Minh vô cảm từ chối: "Không có kỳ tích cho người đen đủi. Cho qua vụ này nhưng vì sao là 444? Số lẻ đâu ra vậy?"

Kim cương từ đâu tới? Người chơi khắc kim tiêu tiền, người chơi bình dân dựa vào bản lĩnh. Người như Nhan Nhất Minh chỉ có thể thuận theo cốt truyện. Mỗi lần hoàn thành một điểm cốt truyện sẽ có phần thưởng kim cương tương ứng, độ hảo cảm tăng lên một chút cũng có phần thưởng, chờ độ hảo cảm của tấm thẻ bài này đạt max, cũng chính là công lược thẻ bài này cũng sẽ có thưởng.

Tất cả đều là phần thưởng cố định, mức kim cương được thưởng cũng là số nguyên, ví như mỗi lần tăng 10% độ hảo cảm là 50 kim cương, mỗi lần xong một cốt truyện là 30 viên. 444 kiểu gì vậy?

"Là bonus."

Bonus? Nhan Nhất Minh ý bảo Táo Nhỏ tiếp tục nói.

Táo Nhỏ nghĩ nghĩ, sắp xếp lại lời lẽ: "Ngài cũng biết Giản Ngọc Nhi là một loại Lôi Phong(*), chính là đi một đoạn đường làm một chuyện tốt."

* Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng vì Đảng Cộng Sản.

"Biết chứ. Nếu không phải vì vậy thì khi còn nhỏ nàng ta chắc gì đã nhặt được Giang Dật, làm Giang Dật nhớ mãi không quên nhiều năm."

"Đúng đúng đúng." Táo Nhỏ vui mừng bởi Nhan Nhất Minh lý giải rất nhanh: "Trong game, mỗi lần Giản Ngọc Nhi giúp người sẽ có phần thưởng kim cương, ngài cũng thế, nhưng không giống vậy. Ký chủ muốn giúp người, nhưng ngài giúp người khác thì không được, ngài cần giúp nhân vật trong trò chơi. Nói cách khác, ngài giúp Giản Ngọc Nhi cùng bốn nam chính mới có thể có bonus."

Nhan Nhất Minh không thể hiểu được: "Ta giúp họ khi nào?"

"Đương nhiên là có! Dựa theo hướng nguyên cốt truyện phát triển, ngày thứ tư Giản Ngọc Nhi tới Nhan phủ xin lỗi sẽ bị trẹo chân, nhưng nhờ ngài đổi thời gian, dẫn tới cục gạch làm trẹo chân Giản Ngọc Nhi được lấp, tránh cho Giản Ngọc Nhi bị thương. Hệ thống xem xét khen thưởng ngài 24 kim cương."

Nhan Nhất Minh:......

Nhan Nhất Minh thật sự không biết nên có biểu cảm gì, hiếm khi cô cạn lời như giờ.

Cho nên vì tương lai rút thẻ, Nhan Nhất Minh vẫn phải nghĩ cách tận lực tiếp xúc với Giản Ngọc Nhi và bốn vị nam chính.

Cô trả trước 10 kim cương mới xem được thời gian chuẩn xác Giản Ngọc Nhi ra ngoài, chờ Nam Cung Diệp rủ đi trà lâu, chọn địa điểm gần nơi Giản Ngọc Nhi sẽ đi ngang qua.

Hai ngày nay, Nam Cung Diệp ít tới gặp Nhan Nhất Minh. Nghe Nhan Nhất Kỳ kể, vốn dĩ Nam Cung Diệp nhỏ tuổi, lại là Hoàng Hậu sinh ra, bệ hạ vô cùng thương hắn nên dù hắn mới bằng tuổi Lục hoàng tử đã được tham dự triều chính.

Nói trắng ra, ngày nào Nam Cung Diệp vui vẻ hay nhàm chán cũng sẽ làm chút việc.

Nhưng mấy ngày nay không biết làm sao, bệ hạ đột nhiên nói Nam Cung Diệp không còn nhỏ, bắt đầu để hắn tham dự triều chính, cho nên thời giờ có thể tới tìm Nhan Nhất Minh ít dần.

Chẳng qua thời điểm này lại quá trùng hợp, Nhan Nhất Minh hơi nghi ngờ liệu có phải do Nam Cung Huyền cố ý.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, được tham dự triều chính vẫn tốt với Nam Cung Diệp, nếu có thể hoàn thành một hai việc công, vương tước Nam Cung Diệp cũng có thể nhanh chóng định ra.

Nam Cung Diệp dù sao cũng là đệ đệ ruột duy nhất của Nam Cung Huyền, gã đương nhiên sẽ không hại hắn.

Nhan Nhất Minh tới trà lâu rồi mà Nam Cung Diệp còn chưa đến. Nhan Nhất Minh gọi Lục Mi, dặn cô ấy ra ngoài mua vài thứ, sau đó mình cô dựa vào trên ghế ngắm phong cảnh.

Trà lâu này được tu sửa khéo léo đúng dịp. Đại sảnh lầu một có Thái sư đương triều đề bút, không ít tài tử trong kinh thành cũng lưu lại nét bút của mình. Lầu hai yên tĩnh, xa hoa hơn lầu một một chút, phần lớn là nơi tụ tập của đám quan lớn quý tộc không muốn lộ mặt. Nhan Nhất Minh vừa lên lầu đã gặp được mấy tiểu thư hẹn nhau dùng trà.

Giờ phút này, Nhan Nhất Minh một bên cảm thán Trần Hạ thực phong phú, một bên nghe Táo  Nhỏ truyền tin sống động như thật cuộc trò chuyện của vài vị tiểu thư nhà quan cách hai gian phòng.

Lúc trước Nhan tiểu thư cao giọng bày tỏ với Thái Tử, tuy có người cực kỳ hâm mộ nhưng phần lớn là coi thường diễn xuất của Nhan Nhất Minh.

Nữ tử thích ai đều bảo người nhà tìm bà mối cầu hôn, ai như Nhan Nhất Minh không che giấu mà lớn mật tuyên bố.

Chuyện này làm bùng lên một cuộc bàn tán sôi nổi giữa các tài tử. Có người khen Nhan Nhất Minh không câu nệ mấy lý lẽ thường tình, có dũng khí bày tỏ tình cảm, cũng có người coi thường nàng không biết xấu hổ.

Nhan Nhất Minh chưa trải qua cuộc tranh luận rầm rộ, hiện tại nghe các tiểu thư ríu rít thảo luận cũng thấy rất có ý tứ.

Thí dụ như, vị Lý tiểu thư vừa gặp mặt còn thân thiết gọi Nhan muội muội, sau lưng vẫy khăn châm chọc Nhan Nhất Minh, nói nàng làm bẽ mặt phủ Định Quốc Công, mặt già Định Quốc Công cũng bị Nhan Nhất Minh làm mất.

Cô tiểu thư nào cao cao tại thượng vừa giả bộ đoan trang lúc này huyên thuyên không ít, thanh âm lẻ tẻ như đốt pháo, thao thao bất tuyệt: "Nhớ trước đây kẻ tới phủ Định Quốc Công cầu thân xém chút đạp vỡ cửa phủ Định Quốc Công. Giờ cửa nẻo đìu hiu, ai còn dám muốn ả? Nực cười, ả suốt ngày theo sau Thái Tử, Thái Tử cũng không nói nổi. Ta nghe nói, năm trước Hoàng Hậu nương nương nhắc tới, kết quả bị đích thân Thái Tử điện hạ cự tuyệt."

Có người lại hỏi, vậy Nhan Nhất Minh về sau còn có thể gả cho ai?

Vị Lý tiểu thư kia cười khẩy: "Ả chính miệng bảo trừ bỏ Thái Tử điện hạ ra, không gả cho ai."

Dứt lời, một đám tiểu thư đều bật cười. Vị Lý tiểu thư cười đặc biệt vui vẻ: "Các nhà trong kinh đương nhiên chướng mắt ả. Nhưng dù sao cũng là tiểu thư phủ Định Quốc Công, lại là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, chính phi không được còn có trắc phi, không chừng để được gả cho Thái Tử điện hạ, ả đã đáp ứng rồi ấy chứ......"

"Vậy tỷ nói xem, hôm nay Nhan Nhất Minh đang đợi ai? Thái Tử điện hạ à?"

"Sao được, điện hạ đâu có rảnh rỗi như vậy. Chẳng lẽ tới một mình?"

"Một mình thì ở phủ dùng trà luôn chứ, hay do điện hạ coi thường, ả hết hy vọng nên tìm người khác?"

"Tí nữa chờ lúc đưa trà thuận tiện nhìn xem, còn không phải là......"

Bên kia lập tức an tĩnh. Táo Nhỏ cũng nháy mắt ngừng truyền tin. Cánh cửa bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, Nam Cung Diệp chân dài cất bước tiến vào. Một bộ y phục màu đen càng thêm vẻ tuấn mỹ vô cùng. Khuôn mặt lạnh băng khi nhìn thấy Nhan Nhất Minh liền nhu hòa, chậm rãi đến trước mặt, cười nhìn nàng, giọng nói mang vài phần trẻ con làm nũng, thân mật hỏi:

"Mẫu hậu giữ ta lại nửa canh giờ nên mới đến muộn chút. A Minh có trách ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro