Chương 20 : Pháo hôi Thái Tử phi (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : YuanKit

Một màn anh hùng cứu mỹ nhân mà tất cả quý tộc trong kinh thành đều biết đã hoàn toàn định ra nhân duyên của Nhan Nhất Minh cùng Thái Tử.

Nhớ ngày xưa Nhan tiểu thư một lòng say mê Thái Tử, vì Thái Tử tiêu phí ba năm, giờ rốt cuộc được như ý nguyện gả cho Thái Tử, bỏ đi những khúc mắc trong đó, cũng có thể coi như một đoạn giai thoại.

Tình cảnh trước đó được một truyền mười, mười truyền trăm. Thái Tử không màng nguy hiểm đích thân xuống nước cứu Nhan Nhất Minh, Nhan Nhất Minh cảm động mừng rỡ đến rơi nước mắt. Lời truyền bá rất có đầu có đuôi nên tin đồn về Nhan Nhất Minh và Nam Cung Diệp bị đại gia làm như không nhớ.

Quả nhiên như Nam Cung Huyền đoán, bệ hạ nghe kể việc ngày đó, tán thưởng Nhan Nhất Minh và Nam Cung Huyền một hồi, lại nói nếu Thái Tử đã nhuốm vào sự trong sạch của nữ tử nhà người ta làm gì có đạo lý không phụ trách. Huống hồ là trời ban lương duyên, trai tài gái sắc, hoàng đế cũng không thấy gì không tốt, lập tức hạ lệnh tứ hôn, hôn kỳ đặt sau nhược quán của Thái Tử.

Người ngoài xem chuyện này là một đoạn giai thoại, mà phủ Định Quốc Công lại u ám. Nếu không có Nam Cung Diệp, phủ Định Quốc Công nhất định cũng rất là vui sướng, nhưng hiện giờ đã ngầm cho phép Nam Cung Diệp, cố tình lại do một đạo thánh chỉ định đoạt tất cả.

Phủ Định Quốc Công không gánh nổi tội khi quân.

Sau lần rơi xuống nước, không cần Tiểu Quả Táo báo cho Nhan Nhất Minh Nam biết độ hảo cảm của Cung Huyền tăng dần, Nhan Nhất Minh cũng cảm nhận được sự quan tâm của gã đối với cô gần đây. Lúc trước ki bo không muốn cho Nhan Nhất Minh một viên ngọc trai, hiện tại không ngừng đưa đồ đến phủ Định Quốc Công.

Lục Mi nhìn vật báu rực rỡ muôn màu xém nữa hoa mắt, cẩn thận hỏi cô: "Không phải tiểu thư rất thích mấy đồ này ạ?"

Nhan Nhất Minh vuốt ve một chiếc trâm ngọc, thả lại vào trong hộp: "Ban đầu thích đồ vật này, qua một thời hạn cũng không còn nghĩ đến nó nữa. Về sau đồ Thái Tử đưa tới em cứ giao cho phu nhân, tùy bà ấy xử lý."

Nam Cung Diệp phi ngựa không ngựa về kinh thành, chưa kịp tắm rửa thay y phục đã trực tiếp tiến cung yết kiến hoàng thượng.

Chuyến này tuy hơi phiền toái nhưng Nam Cung Diệp lại lo liệu đặc biệt chu toàn, hoàng đế vốn đã quý hắn lại càng quý hơn, thấy hắn có dũng khí cùng bản lĩnh lại càng khen ngợi.

Vụ án tham ô kế tiếp giao cho Ngự Sử Đài xong mới tiến hành ban thưởng cho các viên quan phụ trách việc này.

Hoàng đế đích thân hạ lệnh khen thưởng xây phủ, thân phong Ngũ hoàng tử là Việt Vương, trở thành thân vương tôn quý nhất chỉ sau Thái Tử cùng Trưởng hoàng tử.

Sau khi phong thưởng, hoàng đế mới như một người phụ thân bình thưởng kể việc nhà cho nhi tử, nói qua một thời gian nữa trong phủ hoàng huynh hắn có hỉ sự cùng lúc hắn lại dọn ra nhà mới, thật là song hỷ lâm môn.

Nam Cung Diệp tưởng chuyện phu thê của Giản Ngọc Nhi cùng Nam Cung Huyền đã giải quyết, ngũ quan tuấn mỹ lộ ra nụ cười: "Đợi nhi thần gặp qua mẫu hậu xong rồi hiển nhiên sẽ ghé phủ hoàng huynh chúc mừng một tiếng."

Trước giờ hoàng đế rất thích con cái có tình cảm thân hậu, nghe vậy cực kỳ hài lòng vỗ vai Nam Cung Diệp: "Tình cảm hai huynh đệ bọn con thật sâu, rất tốt. Nhan cô nương kia có quen biết cùng Thái Tử từ nhỏ, cũng coi là thanh mai trúc mã, giờ có cơ duyên ngẫu nhiên lại thành một đoạn giai thoại, rốt cuộc nước chảy thành sông......"

Hoàng đế vừa dứt lời, Nam Cung Huyền mới nãy còn cười tươi, mặt tức khắc trắng bệch, như vừa nghe lầm cái gì, không xác định hỏi: "Phụ hoàng...... nói ai cơ?"

"Còn có thể là ai? Chính là đại cô nương của Nhan gia Nhan Nhất Minh." Hoàng đế nói đến đây lại thấy thú vị, còn tỉ mỉ kể lại cho Nam Cung Diệp: "Hôm sinh thân mẫu hậu con, hài tử kia vô ý rơi xuống nước, nhờ hoàng huynh con tự mình tới cứu......"

Đã là mùa hè, Nam Cung Diệp lại chưa thay bộ triều phục ra, vốn dĩ nóng bức kinh khủng mà giờ đây Nam Cung Diệp chỉ cảm thấy giá rét, tim cũng lạnh thấu.

Hoàng đế phát hiện Nam Cung Diệp không thích hợp, cực kỳ quan tâm hỏi hắn: "Con có nơi nào không thoải mái sao?"

Nam Cung Diệp nắm chặt tay, hàm răng cắn đến gần nát.

"...... Có lẽ do đi đường quá mệt mỏi. Nhi thần đi nghỉ ngơi, đổi xiêm y trước rồi tới Khôn Ninh Cung gặp mẫu hậu."

Sắc mặt Nam Cung Diệp giờ phút này quả thật không tốt, hoàng đế không nhiều lời, phất tay bảo hắn về nghỉ ngơi. Lúc đi Khôn Ninh Cung nhắc lại vụ này với hoàng hậu, bà kinh hãi làm rơi chén trà trong tay, cười gượng một tiếng, lấy cớ phân phó ngự y đi nhìn Nam Cung Diệp, sau khi rời đi liền vội vàng sai người đi tìm Thái Tử.

Giữa ngày hè nóng nực, Nhan Nhất Minh thích tránh ở chỗ bóng râm ven hồ hóng mắt, nghe Lục Mi bàn về hí khúc được hoan nghênh nhất kinh thành gần đây, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập rối bời, cùng âm thanh nôn nóng kêu gọi: "Vương gia......"

Nhan Nhất Minh nhất thời không kịp hiểu Vương gia là ai, suy nghĩ chút mới nhớ, Nam Cung Diệp không còn là Ngũ hoàng tử mà đã thành thân vương.

Lục Mi sợ tới mức ngậm miệng, khẩn trương nhìn khí thế to lớn kia đang tới gần.

Vừa nghe nói Nam Cung Diệp tiến công, theo lý vốn phải gặp qua hoàng đế hoàng hậu, giờ phút này đáng ra phải ở trong cung, không ngờ lại đánh tới phủ Định Quốc Công, có thể thấy được nôn nóng đến mức nào.

Sau lưng bọn nha hoàn vội vã thưa tiểu thư nhà mình không ở trong phủ, Nam Cung Diệp lờ đi, như có thần giao cách cảm, đã tìm được Nhan Nhất Minh.

Hơn tháng không thấy, đầu Nam Cung Diệp tựa hồ cao không ít, bộ mặt cũng có bỏ đi nét trẻ con càng thêm anh tuấn bức người. Chỉ vì phẫn nộ mà ngũ quan vặn vẹo khiến người sợ hãi không dám thở mạnh, giống như một con dã thú hận không thể nhào tới cắn chết Nhan Nhất Minh.

Nhan Nhất Minh nhìn hắn chằm chằm một lúc, buông cây quạt trong tay, quy quy củ củ hành lễ với Nam Cung Diệp: "Gặp qua Vương gia."

Nam Cung Diệp nhìn kỹ dung mạo nữ tử trước mắt vẫn động lòng người như vậy, một tiếng "Vương gia" làm ngực hắn như bị một bàn tay bóp nát từng mảnh.

Đau đớn khó tả.

Hắn bước đến, cổ họng tràn ngập tuyệt vọng cùng thống khổ khó mà áp chế, cặp mắt xinh đẹp đỏ bừng một hốc.

"Ta dạt dào niềm vui, nhanh chóng trở về, nàng liền tặng ta kinh hỉ như này."

Nhan Nhất Minh không nói gì.

Đám Nhan phu nhân cùng Nhan Nhất Kỳ nghe vậy cũng tới. Vừa vặn nghe thấy câu đó, Nhan Nhất Kỳ tức khắc nóng nảy: "Ngũ......Nhầm, Vương gia, không phải là lỗi của tỷ tỷ. Tỷ tỷ ta vì cứu Giản Ngọc Nhi nên vô ý rơi xuống nước, Thái Tử thừa dịp cứu tỷ......"

Nhan Nhất Minh cứu Giản Ngọc Nhi suýt rơi xuống nước, chính mình lại vô ý rơi vào Thái Tử lại cứu Nhan Nhất Minh.

Quả là anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng chính tại cái danh "Anh hùng cứu mỹ nhân" lại hoàn toàn tách hắn và Nhan Nhất Minh khỏi nhau.

Vì sao ngay lúc đó hắn lại rời kinh?

Vì sao không kịp về trước sinh thần của mẫu hậu?

Vì sao kẻ cứu nàng không phải là hắn?

Tại làm sao Thái Tử muốn cứu nàng, vì cái gì nàng muốn cứu ả Giản Ngọc Nhi?

Mọi người nghĩ những lời này đã trấn an Nam Cung Diệp nhưng chưa từng nghĩ đến, chính những lời này càng tàn nhẫn chọc thêm một lỗ vào ngực Nam Cung Diệp.

Nhan Nhất Kỳ còn muốn nói, Nam Cung Diệp không khống chế được gầm lên một tiếng: "Biến!"

Chưa thấy Nam Cung Diệp thất thố như vậy, Nhan Nhất Minh quay mặt khẽ bảo đám người Nhan phu nhân: "Con nói chuyện với Vương gia một chút, mẫu thân không cần lo lắng."

Nam Cung Diệp ngẩng đầu nhìn gò má nàng vẫn nhìn không ra vẻ mặt, hắn nhớ tới lời Nhan Nhất Minh nói khi trước, không muốn khó xử Giản Ngọc Nhi là vì không muốn chọc Thái Tử không vui. Vậy hiện giờ Nhan Nhất Minh không tiếc mạng mình cứu Giản Ngọc Nhi là vì cái gì? Để Thái Tử cao hứng?

Đưa tay nắm cằm Nhan Nhất Minh, tầm mắt chặt chẽ dừng trên Nhan Nhất Minh, Nam Cung Diệp hỏi:

"Vì sao nàng cứu Giản Ngọc Nhi?"

Nhan Nhất Minh như không cảm giác được hàm dưới đau nhức, sau một lúc rũ mi:

"Đó là do Vương gia nghĩ vậy."

Hận ý phút chốc chiếm lấy đầu óc, Nam Cung Diệp mất khống chế phẫn nộ gào: "Nàng yêu huynh ấy đến vậy sao!"

"Ta không yêu ngài ấy......"

"Tất cả những điều nàng làm đều khẳng định rằng nàng còn yêu gã!"

Phịch một tiếng, bên tai bị một cơn gió mạnh thổi qua, Nhan Nhất Minh theo bản năng nhắm mắt, hô hấp nặng nề của nam nhân dừng bên tai nàng mãi không rời. Nhan Nhất Minh không dám mở mắt đến khi trên môi truyền đến sự đau đớn. Nam Cung Diệp mạnh mẽ hôn nàng, hận không thể nuốt người này vào cho thỏa cơn phẫn hận, giận dữ cắn một miếng, nghe Nhan Nhất Minh kêu lên mới dứt ra, để lại vết trên môi nàng.

Nhan Nhất Minh giật giật khóe môi đau đớn, nhẹ giọng nói: "Điện hạ tin ta, ta chỉ gả cho chàng, ta sẽ không gả cho Thái Tử."

Nam Cung Diệp cười mỉa. Phụ hoàng đích thân hạ chỉ ban hôn mà dám không gả? A, muốn kháng chỉ sao, làm cách nào?

Thêm nữa, ước mong tha thiết nhất của nàng là gả cho Thái Tử kia mà.

Hiện giờ, nàng cũng đạt được ước nguyện rồi.

Không muốn nhìn thấy nàng cũng không muốn nghe giọng nàng, Nam Cung Diệp mau chóng rời đi.

Hắn đã không thể tin được bất kỳ lời nào của nữ nhân này nữa.

Nhan Nhất Minh chậm rãi mở mắt, sờ nhẹ vào khóe môi bị cắn rách, liếc thấy một quyền Nam Cung Diệp nện trên núi giả còn lưu lại vết máu, gọi Tiểu Quả Táo xử lý vết thương trên miệng.

Mấy ngày này không thể để lại vết thương, miễn xảy ra phiền toái không cần thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro