1. Gánh Hát Tuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý trước với mọi người là truyện này không mang quá nhiều yếu tố lịch sự và tất cả những sự kiện hay tình tiết diễn ra trong truyện đều không liên quan đến đời thật.

Nếu có gì sai sót mọi người bình luận góp ý để tớ sửa nhé ^^
_____

Cà Mau một ngày cuối hạ năm 1967 tại làng Lúa, từng cơn gió mùa hạ nhè nhẹ thổi qua làm đung đưa những tán cây tràm xanh biếc mọc ven bờ ao. Giữa con đường đất gập ghềnh Nguyễn Tùng Dương trên chiếc xe đạp của mình đang chạy hướng ra đầu làng, nhưng đi được một đoạn thì Tùng Dương dừng xe lại khi thấy một người phụ nữ trung niên đang té sõng soài ra con đường đất, đồ đạc của người đó thì văng tứ tung, với bản tính tốt bụng vốn có Dương nhìn thấy vậy liền dừng xe bước xuống chạy lại kế bên người phụ nữ lo lắng hỏi han:

-Dì ơi dì có sao không?

-Cảm ơn con, dì đang đi thì vấp cái gốc cây té, hình như chân dì bị trẹo rồi.

Người phụ nữ mặt nhăn nhó ôm lấy cổ chân đáp.

-Chèn ơi, vậy dì ở đâu để con đưa về dùm cho.

-Cảm ơn nhiều nghen, vậy nhờ con đưa dì ra sân đình với. Người nhà dì đang chờ ở đó.

-Dạ. Mà hình như dì không phải người làng này hả? Sao con thấy dì là lạ.

Em vừa loay hoay lụm mớ trái cây bị rớt văng ra đường lại cho người phụ nữ vừa hỏi.

-Ừa, dì là người của gánh hát tuồng mới ghé làng này hồi sớm.

-À ra vậy. Vậy giờ mình đi nghe dì!

Nói xong Tùng Dương đỡ người phụ nữ lên xe ngồi ngay ngắn rồi chầm chậm đạp xe ra ngoài đình làng. Tới nơi đúng như lời người kia nói em thấy một nhóm mười mấy người đang loay hoay người thì quét dọn người thì dựng sân khấu để chuẩn bị cho buổi diễn tuồng sắp tới.

Tùng Dương gạt chân chống bước xuống xe đỡ lấy người phụ nữ từ tốn dẫn bà vô trong.

-Ơ kìa má! Má sao vậy?!

Đỡ vô được một đoạn thì từ trong có một chàng thanh niên hớt hải chạy ra tay thì đỡ người phụ nữ miệng thì lo lắng hỏi.

-Má đi mua đồ dìa cúng mà xui sao bị té trẹo chân, hên là có cậu này giúp đưa má dìa đó.

-Mèn đéc ơi, cảm ơn cậu nhiều nghen!

Người thanh niên nghe má mình kể xong thì liền rối rít gật đầu cảm ơn Tùng Dương.

-Dạ có chi đâu, mà thôi vậy con xin phép đi trước ạ!

Em gật đầu tạm biệt xong thì chạy ra quay đầu xe chuẩn bị rời đi.

-Nè cậu, gánh hát của tụi tui chiều mơi diễn đó có gì rảnh lại coi chơi nghe.

Người thanh niên kia nhìn em chuẩn bị rời đi nói.

-Được, có gì tui sẽ ghé!

Em mỉm cười đáp lời xong thì lên xe chạy đi mất.

_____________

Chiều ngày hôm sau tại nhà của Tùng Dương trong lúc em đang đọc sách ở thư phòng thì có một cô gái với bộ váy hoa dịu dàng đi tới gõ cửa.

-Anh Dương ơi! Em Vân nè, anh có ở trỏng không?

-Em vô đi.

Nhận được sự đồng ý của người bên trong Khả Vân đẩy cửa bước vô đi tới ngồi bên cạnh Tùng Dương.

-Em kiếm anh có chuyện gì không?

Dương buông cuốn sách trên tay xuống ngước nhìn Khả Vân hỏi, nghe xong cô nàng liền bỉu môi nói:

-Ơ sao anh hỏi gì kỳ cục vậy, bộ có chuyện mới được kiếm hả? Tại người ta nhớ anh chớ bộ.

-Là anh sai anh xin lỗi. Em đã cất công qua tận đây mà anh lại hỏi vậy, anh kỳ quá.

Em nghe xong biết bản thân đã khiến Khả Vân không vừa ý nên liền cất tiếng dỗ dành cô nàng.

Được người kia dỗ dành Khả Vân cũng nhanh chóng mỉm cười cất đi vẻ mặt giận dỗi.

-Tạm tha cho anh đó. Mà làng mình vừa có gánh hát tuồng dìa đó anh, chiều nay diễn ở đầu làng anh dẫn em đi coi nghe?

Khả Vân khoác tay Tùng Dương nũng nịu nói.

-Để anh coi sắp xếp công chuyện đã.

-Anh lúc nào cũng công chuyện sổ sách, giận anh bây giờ!

Khả Vân lại một lần nữa tỏ vẻ giận dỗi đẩy Tùng Dương ra quay mặt đi chổ khác.

-Thôi thôi anh xin lỗi, vậy để chiều nay anh dẫn em đi.

Mặt dù trong thâm tâm cảm thấy hơi phiền nhưng em vẫn một lần nữa xuống nước dỗ dành cô gái trước mặt.

-Phải vậy chớ!

Khả Vân nhanh chóng mỉm cười khi nhận được câu trả lời mà bản thân mong muốn.

-Vậy em dìa chuẩn bị, chiều anh nhớ qua rước em sớm đó!

-Ừm.

Nhìn theo bóng lưng của Khả Vân rời đi Tùng Dựog khẽ thở dài một hơi, Khả Vân là cô gái tốt nhưng thật sự em không hề có tình cảm với cô, tất cả chỉ là do sự sắp đặt của gia đình hai bên thôi và em không có quyền từ chối chỉ có thể kiếm cách kéo dài thời gian để cuộc hôn sự của mình và Khả Vân diễn ra trễ được chừng nào càng tốt chừng nấy.

Chạng vạng tối mặc dù không muốn nhưng theo như lời đã hẹn Tùng Dương vẫn chạy qua nhà của Khả Vân để chở cô nàng đi coi gánh hát.

Vì hiếm khi có gánh hát tới nên cả làng thi nhau đi coi làm cho xung quanh cái khoảng đất trống ở đình làng bình thường vắng vẻ mà nay lại đông đúc lạ thường. Sau hơn 10 phút chen lấn cuối cùng mọi người cũng ổn định được chổ ngồi để chuẩn bị coi hát, Tùng Dương và Khả Vân thì may mắn dành được hai ghế ở hàng đầu tiên với sự háo hức của Khả Vân và sự không hề có hứng thú của người con trai đi cùng.

Cả đầu buổi diễn vì nghĩ đây chỉ là buổi diễn tuồng bình thường nên em cứ ngồi đó như một bức tượng thi thoảng thì ngáp lên ngáp xuống điệu bộ vô cùng nhàm chán cho đến khi có một giọng nói với tông giọng đầy mạnh mẽ và quyết liệt vang lên gây sự chú ý tới Tùng Dương làm em phải ngước mặt lên dòm.

-Ông cha ta từ xưa đã có câu:
"Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư"

-Nước Nam ta từ xưa tới nay luôn có lãnh thổ sự tự do riêng của mình, ông cha ta đã phải cực khổ như thế nào để giữ nước, vậy mà hôm nay chỉ vì sự hèn nhát của lũ vua quan chúng bây mà nước ta rơi vào tay bọn giặc khốn kiếp!!! Hôm nay nhân dân ta bằng bất cứ giá nào cũng sẽ dành lại chủ quyền của nước mình, một tất đất cũng không để mất!!! Còn lũ bán nước các ngươi rồi cũng sẽ bị ông trời trừng trị!!! Lũ đê tiện!!!!

Người này chính là cậu thanh niên hôm qua Tùng Dương gặp ở sân đình, hôm nay anh ta đóng vai một người dân anh dũng thay mọi người đứng lên nói lên tiếng nói của mình trong lúc đất nước bị vua quan hèn nhát mà dâng cho bọn giặc ngoại xâm.

Khí chất và giọng nói đầu sự phẫn uất của người thanh niên kia đã làm cho em trực tiếp nổi da gà, cũng ngay lúc này đây em đã nhận ra rằng đây không phải là một tuồng diễn bình thường mà nó còn mang ý nghĩa khơi dậy lòng yêu nước của mọi người và châm biếm bọn cướp nước đế quốc Mỹ và bọn bán nước tiếp tay cho chúng.

Đây là lần đầu tiên Tùng Dương em được xem một tuồng diễn vừa hay vừa ý nghĩa như thế này nên hiển nhiên dù sau khi kết thúc và giải tán ra về thì từng lời nói và câu chuyện trong tuồng diễn vẫn cứ khắc sâu vào đầu của một thanh niên yêu nước như em.

________

-Bữa nay con thấy mọi người hưởng ứng vở diễn của mình lắm đó má, ai ai cũng chăm chú coi hết, con còn thấy có người rưng rưng nước mắt nữa đó.

Bùi Anh Ninh vừa lui cui dọn dẹp sân khấu vừa nói.

-Ừm, dị cũng mừng.

Bà Sáu má của Anh Ninh đáp.

-Con mong những gì gánh hát mình gởi gắm mọi người ở đây ai cũng sẽ hiểu.

-Ừm, đâu chỉ riêng con, ở đây mọi người ai cũng mong dị hết trơn.

-Dạ.

-Ừm mà con coi ra sân trước quét dọn đi để xong sớm rồi nghỉ sớm, mọi người ai cũng mệt hết rồi.

-Dạ má.

Đáp lời má mình xong Anh Ninh liền lẹ làng mà xách cây chổi ở trong góc đi ra dọn dẹp chổ sân mà hồi nãy mọi người trong làng ngồi coi vở diễn.

Đang loay hoay dọn dẹp quét sân thì Anh Ninh nhìn thấy phía dưới đất có một cái khăn tay ai đó làm rớt lại, cầm lên coi thì anh thấy trên góc của cái khăn có thêu dòng chữ "Mặt trời bé con- Nguyễn Tùng Dương".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ninhduong