11. Ninh Ơi Em Xin Lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Dạ thưa cậu Dương cậu Ninh ở gánh hát lại tới kiếm.

Cô người làm đi tới gõ cửa phòng của Tùng Dương nói.

-Chị nói ảnh đi về đi em bây giờ không có muốn gặp.

Tùng Dương từ bên trong phòng nói vọng ra.

-Nhưng đây đã là ngày thứ 3 cậu ấy tới kiếm rồi thưa cậu, bộ cậu tính không ra thiệt sao?

-Chị cứ ra nói vậy đi!

Giọng Tùng Dương hơi gắt lên.

-Dạ tui biết rồi thưa cậu.

Đã 3 ngày rồi Tùng Dương không chịu ra khỏi nhà gặp Anh Ninh, lý do vì sao ư? Là vì 3 ngày trước chính em cầm trên tay tập hồ sơ và tận mắt đọc được những giấy tờ chứng minh chuyện cha mình bắt tay với bọn đế quốc Mỹ, Dương như rơi vào hố sâu tăm tối của tuyệt vọng, hoá ra lý do mà ông ta không đồng ý cho em nhập ngũ là đây chứ không phải ông ta lo lắng gì cho em hết.

Dương ước gì tất cả chỉ là giấc mơ, không muốn tin đây là sự thật, bầu trời trong em hoàng toàn sụp đổ, em đã khóc rất nhiều lại càng đau khổ dằn vặt bản thân mình suốt mấy ngày qua vì ở cùng nhau suốt từng đấy thời gian mà không nhận ra sự độc ác và thâm độc của người mà bản thân gọi là cha. Tùng Dương thân không biết mình sẽ phải đối diện với Anh Ninh như thế nào đây, làm sao em dám đối diện một cách bình thường với anh khi giờ đây trong người em đã có cái mác "con trai của kẻ bán nước".

__________

-Anh Dương!!! Có chuyện rồi!!!!

Chiều bữa đó bất ngờ Khả Vân chạy chạy đến kiếm Tùng Dương với điệu bộ vô cùng gấp gáp, gương mặt ướt đẫm mồ hôi thể hiện sự lo lắng của cô nàng.

-Khả Vân? Có chuyện gì vậy em?

Tùng Dương từ trong phòng đi ra nhìn Khả Vân hỏi.

-Ga...gánh hát...cha em với cha anh quậy phá ở gánh hát kìa, anh ra ngay đi!!!!

Nghe xong không nói thêm lời nào lập tức chạy đi tới gánh hát, trong lòng như lửa đốt. Chạy tới nơi Tùng Dương thấy một đám lính đang trói giữ mấy người trong gánh hát lại nhét khăn vô miệng họ còn riêng Anh Ninh thì đang bị kiềm chặt dưới đất đang có hai tên lính dùng cây không ngừng đập vô người Ninh, mặt mày của đã bầm dập máu cũng đang chảy ra.

-ANH NINH!!!!

Dương hét lớn chạy tới ôm lấy Ninh, anh giờ đã yếu ớt vô cùng sau khi hứng chịu những trận đòn kinh khủng kia.

-Bây đâu giữ cậu Dương lại, đánh thằng kia tiếp cho tao!!!

Ông Hoàng Danh cha của Tùng Dương giọng dữ dằn lên tiếng, mấy tên lính nghe vậy cũng đi tới kiềm chặt Dương lôi đứng dậy, không chịu khuất phục em cứ thế vùng ra khỏi sự kiềm kẹp của bọn lính cũng vừa đánh lại bọn chúng, 1 tên 2 tên rồi 3 4 tên ngã xuống nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, ông Danh biết được điểm yếu của con trai mình nên liền đi đến đá một cú thật mạnh vô bắp chân khiến em đau điếng mà té quỵ xuống đất rơi vào thế bị động và bị 4 tên lính đi đến kiềm chặt lôi dậy.

Ông Danh không cho lôi Dương về mà bắt Dương ở lại như muốn em chứng kiến cảnh Anh Ninh bị đánh để cảnh cáo em sau những chuyện mà em đã lén làm sau lưng ông làm ảnh hưởng đến những kế hoạch mà ông đã vạch ra.

-BUÔNG RA!!! ĐỪNG ĐÁNH NỮA!!!!

-ANH NINH!!!!

Nhìn Anh Ninh bị đánh cho bán sống bán chết, máu mũi máu miệng cứ thi nhau tuông ra sau những đòn đánh khủng khiếp mà Tung Dương chỉ có thể gào lên trong tuyệt vọng. Bản thân không phải người bị đánh nhưng cứ nghe những tiếng đánh và tiếng la vì đau của Ninh mà Dương cũng cảm thấy bản thân cũng đau đớn tột cùng.

Chưa dừng lại ở bấy nhiêu đó, sau khi ra lệnh cho mấy tên lính dừng đánh ông Hoàng Vũ cha của Khả Vân đi đến chỉa thẳng họng súng vô trán của Anh Ninh.

-CHA!!!!

Khả Vân lao đến nhanh như cắt mà lao đến chắn trước Anh Ninh bảo vệ anh khỏi họng súng tử thần của cha mình.

-Con xin cha, cha thương con thì hãy tha cho anh ta đi! Cảnh cáo anh ta bao nhiêu đó đủ rồi, tụi con sẽ kêu anh ta đi trong vòng 3 ngày nữa!

Nhìn thấy đứa con gái mà mình hết mực yêu thương cưng chiều bảo vệ cho người mà mình sắp giết ông Vũ gằn giọng:

-Đây không phải chuyện của con, đi ra chổ khác!!!

-Con với anh Dương vẫn sẽ cưới nhau, sẽ không làm ảnh hưởng đến cha và chú Danh đâu. Anh ta sẽ không liên quan gì nữa, con sẽ biểu anh ta đi. Cha hãy tha cho anh ta đi!!!

-Khả Vân!!!

-Con xin cha mà, con hứa đó!!!

Thấy con gái mình hết lòng cầu xin như vậy tình phụ tử trong ông Hoàng Vũ không cho phép bản thân từ chối rồi cùng người của mình và ông Danh quay đi.

__________

-Anh Ninh sao rồi thầy?

Tùng Dương lo lắng hỏi vị thầy thuốc vừa thăm khám băng bó cho Anh Ninh xong.

-Không có gì ảnh hưởng tới tánh mạng, xương cánh tay trái của cậu ta bị tổn thương rất nặng tuy cứu được không bị liệt nhưng từ rài về sau sẽ không thể hoạt động hay cầm nắm đồ nặng và đương nhiên sẽ không tránh khỏi chuyện bị đau nhức thường xuyên.

-Dạ cảm ơn thầy.

-Đây là chuyện phải làm, xin phép cậu tui về.

Tiễn thầy thuốc về xong Dương quay vô tính đi tới chổ của Ninh thì bị Chiến và Thắng chặn lại.

-Anh Dương là người xấu, tại cha anh mà anh Ninh mới bị đánh!

-Đúng rồi, anh đi về đi!!! Anh là người xấu, tại anh mà cha anh lại quậy gánh hát!

-Anh...anh xin lỗi. Anh...

-Chiến! Thắng! Đừng có ăn nói lung tung đi vô phụ mọi người đi!

Bà Sáu đi đến đanh giọng nhắc hai anh em sinh đôi kia.

-Nhưng mà...

-Dì nói đi vô!!!

Chiến với Thắng thấy giọng điệu của bà Sáu thì ngoan ngoãn dắt nhau đi vô trong không dám nói thêm tiếng nào.

-Hai đứa nó còn nhỏ chưa hiểu hết được con đừng có giận nghen.

Bà Sáu đổi giọng dịu dàng hơn nói với em.

-Dì Sáu không giận con sao ạ?

-Không, con có làm gì sai đâu người sai là cha con mà. Gánh hát đi diễn như này dì cũng đã lường trước được sẽ có ngày hôm nay rồi, nếu không là cha con thì không sớm thì trễ cũng sẽ có mấy thằng chánh quyền khác tới thôi.

-Con xin lỗi dì và mọi người nhiều lắm! Con thật sự xin lỗi dì!

Em cúi gầm mặt trong lòng đầy cảm giác tội lỗi nói. Thấy vậy bà Sáu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai em rồi nói:

-Con không có lỗi gì hết, đâu ai được chọn cha má cho mình đâu, dì tin con sẽ không phải là người độc ác.

-Con cảm ơn dì!

Dương xúc động ôm lấy người phụ nữ hiền từ trước mặt nói.

-Ừm, thôi con vô coi thằng Ninh dùm dì để dì đi sắt thuốc cho nó.

-Dạ.

Bước vô chổ Anh Ninh đang nằm ngồi xuống kế bên đưa tay xoa nhẹ lên gương mặt đầy những vết bầm và trầy xước cùng những vết máu còn sót lại mà lòng Dương đau như cắt, em ước gì mình có thể chịu những vết thương ấy thay cho anh, bản thân anh không xứng đáng bị như vậy.

-Ninh ơi em xin lỗi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ninhduong