Chương 130: Không quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Một]

Đi trộm vào nơi ở của một người phụ nữ độc thân, tất nhiên là không ổn.

Nhưng xét thấy hai người đàn ông đứng ở lối đi nhỏ trong khu phố đèn đỏ lại càng bất tiện, ngay trong lúc Hình Tung Liên nhanh chóng mở khóa cửa, Lâm Thần liền cùng hắn lách vào phòng.

Cho nên đên khi Lily vừa mở cửa về nhà, nhìn thấy chính là hai người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nhà cô.

Một người trong đó đang cầm khung ảnh cô đặt trên bàn trà lên xem, Lily rất nhanh đã nhận ra, người còn lại chính là kẻ giả người giàu hại cô vô cùng thảm hôm nay.

Lily một câu cũng không thèm nói, tháo túi xách xuống, tiến đến phía kẻ người giàu dởm kia đập mạnh: "Đệt, các người còn mặt mũi tới sao, hại bà đây thảm đến như vậy!"

Nghe tiếng Lily gào hét giận giữ trên đỉnh đầu, Hình Tung Liên không đánh trả, cứ yên như vậy ăn vài cú.

"Khốn nạn, còn dùng chi phiếu giả, nghèo muốn chết thì đừng có đi chơi gái!"

Dường như cảm thấy đánh người không có tác dụng, sau khi phát tiết xong, Lily lấy di động ra muốn gọi điện thoại.

Hình Tung Liên tay mắt lanh lẹ, giật lấy di động trong tay cô.

"Còn cướp đồ vật có phải không!" Tiếng kêu của Lily lớn hơn.

Lâm Thần nhìn người con gái trang điểm đậm trước mặt, đặt khung ảnh trong tay xuống: "Chúng tôi là vì Hứa Nhiễm mà đến, tôi biết, cô quen biết cô ấy."

Anh nói như vậy.

Lửa giận trong mắt Lily biến mất đi rất nhanh, cô nhìn về ảnh chụp trên bàn trà theo bản năng, trong ảnh chụp là hai cô gái đang ôm lấy nhau.

Lâm Thần cũng nhìn theo về phía khung ảnh ấy.

Tuy rằng các cô gái thật sự rất yêu cái đẹp, cũng luôn chỉnh sửa hình ảnh của mình đến quá mức, nhưng vẫn có thể từ ảnh chụp mà phân biệt được rõ ràng, người phía bên trái giơ tay chữ V là người đứng trước mặt anh đây, mà người đứng bên phải, đúng là Hứa Nhiễm.

Ngay sau đó, Lâm Thần nhìn thấy bi thương bao trùm đôi mắt Lily, bi thương là thứ không che giấu được.

Sau khi Lily hít thật sâu hai lần, vậy mà run rẩy hòi: "Hứa Nhiễm... Có phải cô ấy đã chết hay không."

"Sống chết chưa rõ." Lâm Thần nói.

"Tôi biết, cô ấy nhất định là đã chết! Tôi đã khuyên cô ấy không cần đi, hắn nhất định sẽ giết cô ấy!"

Lily che miệng lại, cố gắng ngăn tiếng khóc của chính mình, sau đó dựa vào tường, chậm rãi ngồi trượt xuống đất.

"Chúng tôi là vì cô ấy mà đến, cho nên hy vọng cô tin tưởng chúng tôi." Lâm Thần rút ra một tờ khăn giấy ở trên bàn, ngồi xổm trước mặt cô gái, giúp cô lau đi nước mắt.

Khăn giấy trắng bóc vì phấn mắt dính lên mà sáng lấp lánh.

Nước mắt làm cả khuôn mặt Lily như trở thành bảng pha màu, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe miệng cùng xương gò má có vết máu bầm. Cô nói với họ: "Các anh là người tốt sao?"

Ánh mắt cô hoài nghi nhưng hồn nhiên, mang theo vẻ không tín nhiệm đối với cả thế giới.

"Tôi đã nói, cô có thể tin tưởng chúng tôi."

Lily khụt hịt vài tiếng, sau đó đột nhiên trấn định lại, dùng một loại sức lực ngoan cường nói với họ: "Tiểu Nhiễm, để lại cho các anh một bức thư."

...

Trước lúc đi vào căn phòng này, Lâm Thần không hề nghĩ tới, cuối cùng bọn họ nhận được một bức thư do Hứa Nhiễm để lại.

Nếu Hứa Nhiễm không có năng lực biết trước, sao lại để lại cho bọn họ một bức thư chứ?

Anh đi theo Lily vào phòng ngủ nhỏ hẹp bên cạnh phòng khách.

Chung cư kiểu cũ vì vách ngăn dính ẩm mà tỏa ra mùi mốc, Lily ngồi xổm phía trước tủ quần áo, lấy ra một hộp giày cũ nát phía dưới ngăn tủ.

"Tiểu Nhiễm... Bọn họ lật tung phòng Tiểu Nhiễm lên, nhưng mà, trước đấy cô ấy đã đem hết những đồ vật quan trọng giao cho tôi cất giữ, cho nên... " Giọng nói của Lily bỗng trở nên nhẹ nhàng, cô ngậm ngùi, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người, "Cho nên có ấy có rất nhiều đồ vật ở chỗ này của tôi, chẳng qua nói đồ vật quan trọng cũng chẳng có gì. Sau đó cô ấy lại đưa cho tôi một bức thư, nói nếu cô ấy đã chết, nếu như có cảnh sát sẽ đến Số một Hoàng Gia tra án tử của cô ấy, để tôi âm thầm đem giao cho vị cảnh sát đó. Cô ấy còn nói, nếu người cảnh sát đó lần theo đến Số một Hoàng Gia để tra án tử của cô ấy, nhất định là cảnh sát tốt, chỉ là nếu không có, vậy còn chưa tính đến."

Lily đem dây buộc tháo ra: "Thật ra tôi cảm thấy cô ấy có chút si tâm vọng tưởng, trên thế giới làm gì có người tốt như vậy..."

Cô ấy mở ra nắp hộp giày, lấy túi nilon trong đó ra, ngồi xuống giường.

Lâm Thần kéo một cái ghế từ bàn bên cạnh, ngồi kế người cô ấy.

Lily cẩn thận mở tui nilon, lấy đồ vật bên trong ra.

Đó đều là một vài đồ vật như bưu thiếp hay ảnh chụp, còn có một quyển tranh dán tường, cùng với hai tấm poster.

Những thứ đó nhìn qua đều rất lâu rồi, có vài ảnh chụp rõ ràng mới tháo xuống từ khung ảnh, trên đó còn có giấu vết từng sửa soạn, phía sau poster còn có vết keo chưa khô hẳn. Sau khi nhận được sự đồng ý của Lily, Lâm Thần cảm thấy mình không có cách nào đi đọc bức thư kia. Anh cầm lấy quyển tranh dán tường, mở ra trang đầu tiên.

Quả nhiên, ghi lại phía trên mấy thứ này, đều là cùng một người.

Lâm Thần lật quyển tranh dán tường thật lâu cũng không nói gì, đầu giường sáng lên ánh đèn leo lắt cô độc, ánh sáng làm lòng người chua xót vô cùng.

Cuối cùng, anh ngẩng đầu.

Hình Tung Liên đang đứng chỗ khung cửa, đối mặt với một giường toàn ảnh chụp, trong lúc nhất thời đối diện ấy, bọn họ không nói gì.

Tất cả, đều là có nguyên nhân.

Ví như, vì cái gì Hứa Nhiễm ở đây làm nghề này rất lâu, lại chỉ phản kháng kịch liệt khi đối mặt với Lý Cảnh Thiên?

Hoặc như là, vì sao biết chính mình không có khả năng quật ngã được Lý Cảnh Thiên, cô ấy vẫn còn muốn báo cảnh sát để lên án Lý Cảnh Thiên?

Thậm chí, vì sao biết rõ được hoàn cảnh của mình khi đi là lành ít dữ nhiều, cô ấy vẫn kiên trì muốn đi tiếp?

Tuy rằng, hiện tại Lâm Thần còn tạm thời không rõ những liên hệ của việc này đến cuối cùng là gì, nhưng nhìn người ca sĩ trẻ tuổi trên giường đang thoải mái vui cười, ca hát, bày ra các loại tạo hình kỳ quái, hơn nữa còn dựng ngón giữa với màn ảnh kia, anh biết, mọi nguyên nhân đều nằm ở chỗ này.

Bởi vì đó là Tống Thanh Thanh.

Chín năm trước, là người thanh niên ngỗ ngược bởi vì tội danh cưỡng gian mà bị bắt vào tù ấy.

"Hứa Nhiễm... Cô ấy..." Lâm Thần cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, anh nhìn về Lily ngồi trên giường, nhận ra được chính mình cũng có chút nghẹn ngào không thể ngặn chặn được.

"Hứa Nhiễm thích Tống Thanh Thanh, thích anh ấy rất lâu rất lâu, cô ấy vẫn luôn cho rằng, là Lý Cảnh Thiên cùng cái tên tiện nhân Mộ Trác kia vu hãm bỏ tù Tống Thanh Thanh. Anh nói xem cô ấy như vậy có ích gì đâu chứ, Tống Thanh Thanh đã xong đời từ lâu rồi."

Lily rút ra bức thư Hứa Nhiễm để lại kia, đưa cho anh.

Anh chậm rãi mở lá thư ra, bỗng nhiên, một đôi tay ấn phía trên bức thư.

Không biết từ khi nào, Hình Tung Liên đi tới trước người anh.

"Để tôi xem." Hắn nói với anh như thế.

Lầm Thần đè lại tay Hình Tung Liên, nhớ tới lúc cùng ở trên một chiếc giường, cũng là đối phương chủ động thừa nhận sẽ gánh vác cái chuyện khiến cho người ta ngại ngùng ấy.

Hình Tung Liên luôn chủ động gánh vác rất nhiều trách nhiệm.

Nhưng mà, Lâm Thần nghĩ, anh cũng có việc chính mình nên gánh vác, hơn nữa là chuyện không ai có thể thay thế được.

"Vẫn là để tôi làm đi, đây là đồ vật tôi nên xem."

Anh nhìn ánh mắt lo lắng của Hình Tung Liên, đẩy tay hắn ra.

Lâm Thần cảm thấy, tuy rằng anh chưa từng nói chuyện với Hứa Nhiễm một câu nào, bọn họ hoàn toàn là những người xa lạ vốn không hề quen biết.

Nhưng anh giống như đã từng vô số lần miêu tả qua dáng vẻ Hứa Nhiễm trong đầu.

Giây phút mở ra giấy viết thư, anh dường như thấy được dáng vẻ Hứa Nhiễm mấy ngày trước, an an tĩnh tĩnh viết bức thư này.

Chào bạn:

Tôi cũng không biết xưng hô với bạn như thế nào, vậy tạm thời cứ gọi là bạn nhé.

Nếu như bạn có thể nhìn thấy bức thư này, như vậy chứng tỏ, tôi chắc là đã chết rồi.

Rất nhiều mở đầu của tin nhắn hay di thư, đều sẽ nói như vậy, trước kia tôi cảm thấy thật làm ra vẻ, nhưng đến lúc chính mình viết, mới phát hiện, đây là mở đầu thích hợp nhất.

Tôi tên Hứa Nhiễm, nữ, hưởng thọ 28 tuổi.

Vào ba tuần trước, tôi nhận được một công việc, theo như cái cách làm việc của tôi, chính là giao dịch tình dục, đúng vậy, tôi là một gái làng chơi, dùng từ ngữ thông tục hơn để nói, tôi là một con đĩ, là loại đàn bà dơ bẩn đến tận trong xương cốt, tôi không có cách nào để phủ nhận điểm này.

Cho nên khi đi vào sau cánh cửa kia, người đàn ông ngồi đó, thật sự là người tôi vĩnh viễn không thể quên được.

Tôi hận hắn, tôi hận hắn đến tận xương tủy, tôi đã từng rất thích một người, chính là người bị hắn làm hại đến thân bại danh liệt mà vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Người tôi hận kia tên Lý Cảnh Thiên.

Mà người tôi rất thích ấy, là Tống Thanh Thanh.

Thật ra, trước khi bước vào cánh cửa đó, tôi cũng không rõ rốt cuộc Lý Cảnh Thiên đã làm gì với Thanh Thanh, tuy rằng trước đó chúng tôi vẫn luôn nghi ngờ, năm đó chuyện Mộ Trác vu cáo Thanh Thanh là kế hoạch của Lý Cảnh Thiên.

Vậy nên, lúc nhìn thấy Lý Cảnh Thiên, tôi rất phẫn nộ, tôi không khống chế được sự giận giữ của mình, nhưng tôi có thể làm gì Lý Cảnh Thiên cơ chứ, tôi chỉ có thể nói với Lý Cảnh Thiên, tôi không nhận công việc của Lý Cảnh Thiên, bởi vì hắn quá ghê tởm.

Sau khi nói xong, tôi liền giật mở cửa muốn chạy.

Nhưng Lý Cảnh Thiên không để tôi rời đi, hắn túm chặt đầu tóc tôi, ấn đầu tôi đập mạnh về phía cửa.

Tôi đuổi hắn cút ngay, tôi không nhận việc của hắn, tôi không muốn cùng hắn phát sinh cái chuyện kia.

Bạn nhìn xem, tuy rằng tôi là một gái điếm, nhưng có đôi khi, tôi cũng sẽ từ chối khách.

Nhưng Lý Cảnh Thiên không cho tôi cơ hội từ chối, lúc đó tôi tức điên rồi, tôi không ngừng mắng chửi hắn, tôi mắng hắn ghê tởm mắng hăn gian trá, tôi thậm chí còn nói với hắn: Là anh hại Thanh Thanh nhà chúng tôi thê thảm, cho nên tôi sẽ không lên giường với anh.

Lúc nghe thấy tên Thanh Thanh, Lý Cảnh Thiên đột nhiên nở nụ cười, hắn cười đến hưng phấn vô cùng.

Hắn lại lần nữa túm chặt đầu tóc tôi, ấn tôi ở trên mặt đất, hắn cực kì vui sướng, hắn nói với tôi: Hóa ra bây giờ còn có người thích Tống Thanh Thanh à.

Sau đó, sau đó phần lớn chuyện tôi thật sự không nhớ rõ, tôi bị hắn kéo vào trong WC, hắn dùng chân dẫm lên đầu tôi, ấn đầu tôi xuống bồn cầu, hắn đánh tôi, nhục nhã tôi, căn bản không coi tôi như con người, tôi giống như một súc sinh vậy. Tôi có kêu cứu mạng, chỉ là, căn bản không có người để ý đến tôi.

Tôi không biết, tình huống như vậy có phải có thể tính là cưỡng gian không.

Bạn xem, một con gái điếm chủ động đưa tới cửa, lại từ chối một vị khách chơi gái, sau đó bị đối phương đánh tới chết khiếp.

Đây hẳn là đáng phải chịu thôi.

Sau đó, ở trong WC, hắn tiến vào thân thể tôi.

Rất đau, vô cùng vô cùng đau.

Vào lúc hắn cưỡng gian tôi, hắn nói bên lỗ tai tôi, chính miệng hắn nói với tôi: Cái người Tống Thanh Thanh mà mày thích, cũng bị tao đè ra nhưng vậy, hắn vô cùng thích, hắn còn dơ bẩn hơn cả mày.

Sau đó, hắn cứ một lần lại một lần đánh đập, ngược đã tôi, hơn nữa không ngừng nói với tôi, hắn dùng cách thức y hệt tra tấn Thanh Thanh, hắn nói Thanh Thanh chính là một kẻ cuồng chịu ngược, Thanh Thanh thích bị hắn đè.

Thanh Thanh yêu hắn yêu muốn chết, thậm chí còn tự nguyện thay hắn ngồi tù.

Những lời này, bây giờ còn đang không ngừng xoay chuyển bên lỗ tai tôi.

Khi đó, tôi cảm thấy trời đều sập xuống rồi, tôi rất hối hận vì sao ngày đó tôi không thể ghi lại những lời nói ngày, phát ra cho mọi người nghe, Lý Cảnh Thiên hắn chính miệng thừa nhận, Thanh Thanh vô tội đó.

Cũng chính là lúc ấy, tôi cảm thấy tôi nhất định phải sống sót, tôi muốn cho tất cả mọi người biết, Lý Cảnh Thiên hắn căn bản không phải là người.

Sau đó, tôi thật sự không chết, khi Lý Cảnh Thiên rời đi, hắn ném tôi tới bồn tắm, hắn lặp đi lặp lại rằng cọ rửa tôi sạch sẽ rất nhiều lần.

Hắn nói với tôi, hiện tại không có chứng cứ, nếu như tôi muốn báo cảnh sát, cho dù tôi có thể đi báo, nhưng hắn nói, cảnh sát sẽ không tin tưởng lời nói của một gái điếm. Ai sẽ tin tưởng một người đàn bà bán thịt ở Số một Hoàng Gia này sẽ bị khách hàng cưỡng gian chứ.

Đúng vậy, hắn nói không sai, thật đúng là không ai sẽ tin tưởng tôi, nhưng tôi muốn thử xem, tôi cảm thấy rằng tôi hẳn là nên thử xem.

Tiếp đón tôi là một nữ cảnh sát, là người vô cùng vô cùng tốt, cô ấy vậy mà thật sự tin tưởng tưởng tôi, cô ấy đưa tôi đi làm kiểm tra, khi đó tôi cảm thấy, thật ra Lý Cảnh Thiên cũng không nhất định là đúng.

Nhưng tôi đã phạm phải một sai lầm, tôi rất hối hận, tôi thật sự rất rất hối hận.

Vào lúc bọn họ hỏi tôi hiện trường vụ án là ở đâu, tôi nhớ tới lời nói của Lý Cảnh Thiên, nếu tôi nói tôi ở Số một Hoàng Gia, như vậy cảnh sát đều sẽ không tin tưởng tôi, cho nên tôi nói dối, tôi nói với bọn họ, tôi bị Lý Cảnh Thiên cưỡng gian ở khách sạn.

Tôi không biết vì gì lại nói như thế, nhưng tôi thật sự đã nói dối rồi, tất cả mọi người đều đang mắng chửi tôi, tất cả mọi người đều đồng tình với Lý Cảnh Thiên, sau đó tôi ý thức được, tôi căn bản không có khả năng chiến thắng Lý Cảnh Thiên.

Bởi vì tôi nói dối, tôi mất đi cơ hội lấy lại công đạo cho chính mình, càng mất đi cơ hội lấy lại công đạo cho Thanh Thanh, không có ai sẽ lại đi tin tưởng lời nói của tôi, nhưng thứ này đều bị chính tôi phá hỏng, đây đều là tôi sai.

Vào lúc chiều hôm nay, Lý Cảnh Thiên gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi đi gặp mặt ở Hoành Cảnh, hắn nói hắn muốn bồi thường cho tôi.

Tôi biết, hắn nhất định nghĩ không để cho tôi tiếp tục sống sót.

Nhưng nếu như tôi chết rồi, có phải sẽ có người tra án lại từ đầu không?

Tôi liệu có thể gặp được người cảnh sát thật tốt, giống như người nữ cảnh sát kia vậy, có thể tin tưởng tôi, có thể lại cho tôi thêm một cơ hội không?

Nếu mạng này của tôi, nếu có thể đổi một cơ hội làm lại lần nữa, cho mọi người nhìn thấy bức thư này, vì sao tôi lại không chết chứ?

Thật ra, tôi cũng không có hy vọng quá lớn, nhưng tôi nghĩ là, dù sao người rồi cũng phải chết, ảo tưởng thêm một chút cũng không sai đúng không?

Tôi hiểu rất rõ, mọi người rất khó có cơ hội giúp tôi lấy lại công đạo, nhưng tôi hy vọng, cho dù thế nào,, mọi người có thể cho Thanh Thanh một cái công đạo, anh ấy thật sự vô tội.

Cầu xin mọi người, tin tưởng tôi.

[Hai]

Bức thư này không có ký tên ở cuối cùng.

Cũng lấy chào bạn để mở đầu, lấy tin tưởng tôi làm kết.

Hứa Nhiễm từ đầu đến cuối, cũng không biết liệu có người mở bức thư này ra hay không, nhưng cô ấy vẫn trần thuật rõ ràng tất cả chuyện phát sinh, cô ấy chỉ muốn một cái công đạo.

Lần đầu tiên Lâm Thần cảm thấy, cái từ công đạo này nặng đến như vậy, nó nặng như núi Thái Sơn, nặng đến khiến cho người ta tuyệt vọng.

Bất tri bất giác, Lâm Thần phát hiện ngón tay của chính mình đang run rẩy, anh biết hốc mắt của mình bây giờ đỏ đến mức dọa người, chỉ là anh nghĩ, anh thật sự không thể khóc tiếp.

Tay anh lật qua trang giấy viết thư trắng như tuyết, tờ giấy này thật sạch sẽ, tuy rằng nét bút của Hứa Nhiễm không cứng cáp, nhưng tờ giấy này thật sự sạch sẽ.

Lúc Hứa Nhiễm viết nên bức thư này, không rơi lấy một giọt nước mắt.

Mỗi một câu trong bức thư này, đều kiên cường như vậy. anh ngẩng đầu, nhìn về phía một cô gái khác ngồi bên mép giường.

Cô gái kia tuy đầu tóc rối loạn, trang điểm hỗn độn, nhưng cô lại dùng ánh mắt vô cùng kiên định nhìn anh.

Đúng vậy, các cô ấy đều là những cỏ dại có sức sống ngoan cường, tuy rằng cuộc sống sinh hoạt u ám, nhưng lòng tin trong lòng các cô ấy, có khi càng thêm kiên định hơn so với người khác.

Tay của Hình Tung Liên dừng ở trên vai anh.

Lâm Thần hít một hơi thật sâu, quay đầu, nhìn về người đàn ông từ đầu đến cuối không nói một câu nào.

Đúng lúc này, chuông di động của Hình Tung Liên vang lên.

Tay Hình Tung Liên vẫn đặt trên vai anh như cũ, hắn đổi một tay khác để nghe điện thoại.

Cuộc điện thoại đấy rất ngắn.

Đại khái người ở trong điện thoại, chỉ nói một câu.

Hình Tung Liên cũng chỉ trả lời một câu: "Tôi đã biết."

Nhưng rõ ràng Lâm Thần cảm giác được, bàn tay Hình Tung Liên đặt ở vai anh bắt đầu run rẩy.

Trận run rẩy rất ngắn, nhưng đối với Hình Tung Liên mà nói, chuyện này dường như là thứ không có khả năng xảy ra.

Lâm Thần nhìn vào đôi mắt hắn, nháy mắt hiểu rõ tất cả.

"Hứa Nhiễm đi rồi."

Hình Tung Liên bình tĩnh nói.

Sau câu nói ấy của Hình Tung Liên, trong phòng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lạ thường.

Đây là kết cục hiển nhiên, cũng là kết cục mà cô ấy cầu mong.

Lâm Thần nhìn về phía ngoài cửa sổ đen nhánh.

Nơi đó rơi xuống mưa lất phất, mưa rất nhỏ cũng rất mềm, giống như mái tóc của cô gái, cũng giống như cô gái lang bạt như vậy cả đời ngắn ngủi.

Đêm đó rất tối, đêm bên Hoành Cảnh, nhất định cũng tối như vậy.

Lâm Thần nhìn bầu trời đêm đen nhánh.

Anh bỗng nhiên suy nghĩ, nếu bạn có lòng tin vào một chuyện gì, thật sự có thể phá hủy mọi cách trở của thời gian và không gian, như vậy Hứa Nhiễm hẳn cũng đã biết, bọn họ nhìn thấy bức thư này.

Vậy nên, cô ấy kiên trì đến bây giờ, rốt cuộc cũng có thể kết thúc cuộc đời không mấy dài lâu, không mấy tốt đẹp của mình.

Hình Tung Liên nhẹ nhàng vỗ đầu vai anh.

Anh lại lần nữa nhìn về phía người kia, người đàn ông anh yêu đến sâu đậm.

Anh bỗng nhiên muốn hỏi một vấn đề, vì thế anh cũng rất thuận theo tự nhiên mà hỏi: "Đảm bảo của anh, rất có hiệu lực chứ?

Hình Tung Liên bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Hắn dùng ánh mắt yên lặng nhưng vô cùng thâm thúy nhìn chăm chú vào anh, sau đó trả lời vấn đề này.

"Xin hãy tin tưởng tôi."

Hắn nói như vậy.

...

Vương Triều đi về trời đã muộn.

Khi cậu đến đường nhỏ, Lâm Thần và Hình Tung Liên đã sửa soạn xong đồ dùng cùng với bức thư kia.

Lúc bọn họ rời đi, Lily ở trong phòng đã ngủ rất sâu, hai người đóng lại chiếc khóa cũ kĩ trên cửa, một lần nữa bước đi vào trong màn mưa.

Thiếu niên ôm đầu, ngồi xổm bên dưới đèn đường chỗ trạm xe nơi họ đến.

Nhìn thấy hai người đi qua, Vương Triều vô cùng kích động nhảy lên, to giọng hô: "A Thần, lão đại, mọi người cuối cùng cũng ra rồi, nơi này đáng sợ quá."

Đứa trẻ Vương Triều này, thật sự có một loại ma lực kỳ quái, khi bạn nhìn thấy ánh mắt thiếu niên vĩnh viễn không ảm đạm không mất đi anh sáng, thì dường như nhìn thấy được ánh đèn bừng lên trong đêm tối vô tận, cậu ấy sẽ khiến bạn tin tưởng rằng, mọi thứ đều sẽ tốt lên.

Lâm Thần đi qua, xoa mái đầu ướt dầm của thiếu niên, nói với cậu: "Chúng ta đi thôi."

Có lẽ do khoảng cách quá gần, Vương Triều cũng cảm nhận được sự không bình thường của hai người.

"Anh A Thần, làm sao vậy, anh... có phải anh lại khóc rồi không?"

Lâm Thần không nhịn được mỉm cười: "Lần này thật sự không khóc."

"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Thần phát hiện, vào lúc Vương Triều hỏi đến vấn đề này, thế mà anh lại chẳng biết nên trả lời thế nào.

"Hứa Nhiễm mất rồi."

Hình Tung Liên đi đến bên cạnh anh, thay anh trả lời vấn đề này.

Trong nháy mắt Vương Triều trở nên vô cùng kinh ngạc, cậu hỏi một cách khó tin: "Vậy.. vậy, liệu có phải chúng ta có án tử hay không?"

Nhìn ánh mắt thiếu niên thất vọng nhưng không khổ sở, Lâm Thần bắt đầu hiểu ra, vì sao Hình Tung Liên luôn bảo vệ cho Vương Triều.

Lâm Thần nghĩ, tuy rằng đêm nay trải qua vừa thoải mái lại vừa kích thích như vậy, nhưng chuyện may mắn nhất là Vương Triều không nhìn thấy bức thư kia.

Sự an bài này, đối với họ đêm nay là vận may duy nhất.

"Không, bây giờ, chúng ta bây giờ có thể bắt đầu điều tra án mưu sát." Hình Tung Liên đứng bên cạnh anh lại nói tiếp.

"Nhưng, nhưng mà Hứa Nhiễm không phải là chết rồi sao, chẳng lẽ ban nãy hai anh phát hiện được manh mối quan trọng gì ở chỗ Lily?" Vương Triều nhạy bén nói.

"Đúng thế, chúng tôi phát hiện được một vài manh mối." Lâm Thần nhéo nhéo mặt Vương Triều.

"Nhưng manh mối này, khiến cho các anh rất đau buồn, đúng hay không?"

"Sao cậu lắm lời thế, nghĩ này nghĩ nọ, có phải muốn đi theo anh trai A Thần của cậu học tâm lý học hay không?" Hình Tung Lâm thô bạo ngắt lời cậu.

Vừa nói chuyện, bọn họ vừa đi ra bên ngoài con hẻm.

Anh cùng Hình Tung Lâm sóng vai đi, Vương Triều thì lại đi đối mặt với họ, vừa đi vừa lùi một cách nhịp nhàng: "Vậy lão đại anh nói điều tra án mưu sát là chuyện gì vậy, là lúc nãy phát hiện được chứng cứ chứng minh việc nghi ngờ Lý Cảnh Thiên mưu sát Hứa Nhiễm sao?"

"Không có chứng cứ." Lâm Thần nói.

"Thế... thế, sao có thể nói là mưu sát chứ?"

"Ngài Tiểu Vương, cho hỏi cậu đối với chuyện mưu sát này có hiểu lầm gì sao?" Hình Tung Liên nghiêm túc nói, "Cũng không phải nói là Lý Cảnh Thiên cầm dao đâm Hứa Nhiễm mới là mưu sát; bức bách, xúi giục, dụ dỗ người khác tự sát, cũng xét tội giống như cố ý giết người. Cậu nên đọc lại sách cho tốt đi." Hình Tung Liên tổng kết lại.

"Vậy bây giờ, chúng ta phải điều tra những chứng cứ liên quan đến việc Lý Cảnh Thiên làm thế nào để Hứa Nhiễm tự sát sao, ấy, Hứa Nhiễm là tự sát à?" Đi đến đầu hẻm, Vương Triều đột nhiên nhảy về đi theo hướng bình thường, "Thế chúng ta phải làm gì tiếp theo?"

Vương Triều lại hỏi thêm một câu.

"Trước tiên chúng ta phải chứng minh một chuyện." Hình Trung Liên nói.

"Chuyện gì?"

"Chúng ta cần chứng minh, Hứa Nhiễm không phải người hung thủ đi lên sân khấu có ý đồ cắt đứt yết hầu Lý Cảnh Thiên."

Lâm Thần từng nghĩ, Hình Tung Liên sẽ sắp xếp bọn họ tiến hành bước tiếp theo như thế nào, nhưng lại không nghĩ đến rằng, Hình Tung Liên sẽ nói như vậy.

Đây chính là Hình Tung Liên.

...

Di thư của Hứa Nhiễm viết quá sớm, không hề đề cập gì đến chuyện sau khi cô ấy đi Hoành Cảnh, cô ấy chỉ nói, chuyện thực tế là Lý Cảnh Thiên hẹn cô ấy đến Hoành Cảnh.

Đến nỗi vì sao cô ấy lại mặc chiếc váy màu đỏ, vì sao cô ấy lại có dáng vẻ giống y đúc tên hung thủ kia, những chuyện đó Hứa Nhiễm đều không nói rõ.

Vậy nên, nội dung bức thư đều là Hứa Nhiễm đơn phương trần thuật, thậm chí cả bản thân Hứa Nhiễm đến cuối thư cũng cho thấy rằng, cô ấy không có bất cứ chứng cứ gì có thể chứng minh chuyện mình nói.

Nói cách khác, bọn họ vẫn không thể loại trừ tính có thể phát sinh của khả năng kia như cũ.

Khả năng đó chính là: Thật ra tất cả những chuyện này đều là một mình Hứa Nhiễm gây nên, Hứa Nhiễm vì thù oán của bản thân và Tống Thanh Thanh với Lý Cảnh Thiên, cho nên thiết kế tất cả, dùng cái chết của mình để viết nốt nét bút cuối cùng cho tất cả những âm mưu này.

Tuy rằng bất luận người nào sau khi xem xong lá thư kia, đều có khả năng không tin tưởng Lý Cảnh Thiên thuộc về những người vô tội.

Nhưng căn cứ vào sự thật điều tra của vụ án, những thứ đó đều không có quan hệ với việc Hứa Nhiễm năn nỉ, mà chỉ có quan hệ với chứng cứ thực tế.

Cho dù Lý Cảnh Thiên là tên xấu xa cầm thú đến cực điểm như vậy, cũng có quyền lợi giống như Hứa Nhiễm, được quyền nhận điều tra một cách công bằng công chính.

Mà điểm đột phá mấu chốt của cuộc điều tra này chính là, cái người cắt yết hầu kia, rốt cuộc có phải Hứa Nhiễm hay không.

Trên thực tế, thân phận của người cắt yết hầu kia, vẫn luôn là nội dung án kiện mà Lý Cảnh Thiên yêu cầu điều tra hàng đầu.

Lâm Thần vẫn như trước nhìn Hình Tung Liên cảm kích.

Hình Tung Liên tin tưởng phán đoán của anh với Lý Cảnh Thiên, cho nên trước khi có giám định kết quả, mới đưa anh đi đến Phùng Xuân.

Nhưng muốn điều tra chân tướng của toàn bộ chuyện này, lại không có khả năng đi vòng từ con đường điều tra vụ cắt yết hầu.

Từ khi có án đến nay, cũng chỉ đến 16 giờ, từ sau khi bọn họ rời khỏi Hoành Cảnh, cũng mới trôi qua 6 giờ.

Lâm Thần nghĩ, Hình Tung Liên cũng nắm bắt thời gian khá chuẩn, trong khoảng thời gian ở đây, khoa giám định kết quả bên Hoành Cảnh cũng có thể nhanh chóng đưa ra được báo cáo điều tra vụ cắt yết hầu, mà cùng lúc đó, trong khoảng thời gian trống này, Hình Tung Liên vừa đúng có thể dành thời gian ra đưa anh đến Phùng Xuân điều tra chuyện án xâm hại Lý Cảnh Thiên làm với Hứa Nhiễm.

Điều kiện phá án bên ngoài gian khổ, thời gian đã rất khuya, hoặc có thể nói là đã rất sớm rồi.

Không có xe jeep, cho nên bọn họ tìm một tiệm net trên phố đèn đỏ, nơi đến đương nhiên là Vương Triều chọn, lí do là đi tiệm net thì đường truyền mạng rất nhanh.

Hình Tung Liên sau khi ngồi xuống ghế, liền bắt đầu gọi điện thoại.

Lâm Thần ra cửa, muốn ăn mì gói, lúc trở về, quả nhiên nghe thấy Hình Tung Liên đang nói chuyện cùng cảnh sát phụ trách kiểm nghiệm vết máu.

"Sao rồi?" Lâm Thần đặt mì gói xuống, hỏi Hình Tung Liên.

Hình Tung Liên mở loa ngoài, giọng nói của cảnh sát phụ trách kiểm nghiệm và giám định vết máu rất nhanh liền truyền ra.

"Đội trưởng Hình, kiểm tra đo lường máu ở chỗ tôi vừa mới làm xong, vết máu ở trên áo của Hứa Nhiễm chỉ có DNA của chính cô ấy, không có trộn lẫn mẫu máu của bất kì ai khác. Chuyện này tôi cũng không có cách nào chứng minh Hứa Nhiễm rốt cuộc có phải tên hung thủ cắt yết hầu kia hay không, nếu như anh có biện pháp khác, ví dụ như xem xét hiện trường sân khấu có tóc hay gì đó, có thể chứng minh Hứa Nhiễm từng đi qua nơi đó hay không?"

"Tôi đã biết." Hình Tung Liên ngắt điện thoại, trầm mặc không nói.

Vương Triều ngồi ở đối diện, ăn một mồm đầy mì sợi, cảm thán: "Lão đại, có phải cảm thấy làm cảnh sát cũng có chút khó chịu không, cái gì nói cũng đều phải dùng chứng cứ!"

"Tìm đồ của cậu đi." Hình Tung Liên gõ đầu thiếu niên.

Vương Triều rất bất mãn: "Sao anh không nói Vương Triều cậu hãy ăn trước đi đã chứ, tôi còn là trẻ nhỏ đấy!" Vương Triều bất mãn ra mặt, một tay khác vẫn không quên di chuyển chuột.

Hình Tung Liên lười chẳng muốn lôi thôi với Vương Triều, hắn lại gọi một cuộc điện thoại, Lâm Thần đưa mắt nhìn dãy số, đó là một cảnh sát khác phụ trách khám nghiệm hiện trường.

"Đội trưởng Hình ơi đội trưởng Hình, xin anh đừng thúc giục tôi có được không, anh có biết bên trên sân khấu kia có bao nhiêu đồ vật không hả, tôi đây không thể kiểm tra từng cái sao... "

"Có kiểm tra đo lường được mẫu DNA thuộc về Hứa Nhiễm không?"

Bên đầu kia điện thoại, hình như ở hiện trường khám nghiệm cảnh sát tìm được một tập văn kiện gì đó, một lát sau, cậu ta trả lời: "Tạm thời tôi không kiểm tra đo lường được mẫu DNA thuộc về Hứa Nhiễm..."

"Cậu tiếp tục đi." Hình Tung Liên lại lần nữa ngắt điện thoại.

Cuộc điện thoại thứ ba, là gọi cho cảnh sát phụ trách kiểm nghiệm dấu vết.

Nhưng kết quả vẫn khiến người ta thất vọng như cũ.

"Đầu của tôi ơi, đội trưởng Hình, đừng nói đến vân tay nữa, buộc bên ngoài bó hoa đó toàn là vải dệt, căn bản chẳng lưu được vân tay gì cả, còn kiểm nghiệm dấu chân hả, ở đây vốn dĩ chẳng có tác dụng gì, anh cũng biết hiện trường có bao nhiêu người, bây giờ chỉ nói chiều cao hung thủ khoảng tầm 160cm, chỉ là trên mạng nơi nơi đều là ảnh chụp, ai, tôi thấy nói thế này cũng chẳng khác gì không nói đúng không."

Hình Tung Liên ngắt cuộc gọi thứ ba.

Vẫn bất lực như cũ, vẫn không có chứng cứ như cũ, nhưng không có chứng cứ, thật ra cũng là chuyện tốt.

Tuy rằng kết qua kiểm tra đo lường đối với mở đầu vụ án không có tác dụng phá án gì, nhưng ít ra, hiềm nghi của Hứa Nhiễm đang từng chút một được rửa sạch.

Hình Tung Liên nhíu mày trầm tư một lát, có vẻ như lại tiếp tục gọi điện thoại, nhưng hắn cứ chậm chạp không ấn vài dãy số.

Lâm Thần đẩy mì gói đến trước mặt hắn, nói: "Trước tiên ăn gì đó đi đã."

Giống như thật sự cũng không tìm thấy được điểm đột phá gì, Hinh Tung Liên cuối cùng cũng đặt di động xuống.

Lâm Thần cầm chén mì gói lên cùng hắn.

Mì úp vừa đủ thời gian.

Ghế ngồi ở tiệm net mùi thuốc rất nặng, mưa ngoài cửa sổ lớn dần, nhưng ở bên trong phòng, trừ tiếng húp mì gói, thì chỉ có tiếng quạt máy tính phát ra.

Vương Triều ăn xong chén mì đầu tiên, cậu uống hết sạch canh, lau miệng, nói với hai người họ: "Lão đại, A Thần, tôi đã gửi hết những ảnh chụp cùng video ngắn ngắn fans quay được ở hiện trường vụ án vào máy của hai người rồi, vào thời khắc mấu chốt, đúng là vẫn phải dựa vào tôi cả!"

Hình Tung Liên không nói chuyện cùng với Vương Triều.

Như là cảm giác được sự vắng vẻ, cậu thiếu niên lại bắt đầu lảm nhảm: "Lão đại này, anh đừng có lơ tôi, vừa nãy tôi vừa thay các anh xem qua video củng ảnh chụp hiện trường từ fans, thật sự chẳng được vài tấm nhìn rõ mặt hung thủ, đừng nói là ảnh chụp chính diện, hình như fandom ngu ngốc của Lý Cảnh Thiên còn kêu gọi cắt bỏ hình ảnh máu me bạo lực ở hiện trường, cho nên không mấy ai đăng ảnh. Cũng chính là ngay từ lúc bài Weibo đầu tiên đăng bài nói Hứa Nhiễm là hung thủ có hình ảnh rõ ràng, tôi vẫn luôn nghi ngờ người đăng Weibo đó là Lý Cảnh Thiên sắp xếp, chỉ là thật đáng tiếc, Weibo kia thật ra chẳng có vấn đề gì, đúng là fan cứng của Lý Cảnh Thiên... Anh nói xem nếu camera giám sát không bị che thì thật tốt, chẳng qua tôi nói anh nghe này lão đại, thật ra camera giám sát cũng chẳng có tác dụng gì, phân biệt mặt người căn cứ vào những cách tính điểm đặc thù, tên hung thủ kia chỉ để lộ đôi mắt, điểm đặc thù không có đủ, cho nên tôi chẳng giúp được anh gì cả. Còn nữa anh đừng trách tôi nói lắm nhé, tên hung thủ đó nhìn vào thật sự thấy rất giống Hứa Nhiễm, Hứa Nhiễm còn ở trên đường bày ra dáng vẻ giống như vội vàng chạy trốn tra án, sau đó bị xe tông phải, chuyện này đúng là chết không đối chứng đó. Anh nói xem nếu như cuối cùng hiện trường không có chứng cứ chứng minh Hứa Nhiễm chưa từng đến đó, thì phải làm sao bây giờ!"

"Vậy thì chỉ có thể tung lưới điều tra, xem liệu có ai gặp qua Hứa Nhiễm trong thời gian xảy ra vụ án hay không, để cho chuyện chứng minh Hứa Nhiễm không ở hiện trường được thành lập."

Thấy Hình Tung Liên nói như vậy.

Vương Triều trợn mắt há hốc mồm, dĩa trong miệng cũng rơi lạch cạch trên bàn.

Lâm Thần quay đầu nhìn gương mặt giấu không nổi ánh sáng tối tăm của Hình Tung Liên, Hình Tung Liên ăn mì một cách thận trọng, không nhanh không chậm, nhưng lại vô cùng gọn gàng ngăn nắp.

Anh bỗng nhiên phát hiện, thật ra thái độ của Hình Tung Liên đối với chuyện của Hứa Nhiễm, còn kiên quyết hơn cả anh.

Trên thực tế, sau khi gặp phải trở ngại ở trụ sở, sau khi đọc được bức thư kia, trong tiềm thức Lâm Thần đã cảm thấy tuyệt vọng với việc tra án xâm hại của Hứa Nhiễm, bởi vì không có chứng cứ, bởi vì có người trước đó đã xóa đi sạch sẽ tất cả chứng cứ.

Nhưng sau khi trải qua những việc này, thái độ rất rõ ràng với án kiện này của Hình Tung Liên như đang nói, người vô tội chính là người vô tội, không thể chấp nhận cả hai kết quả mập mờ thế nào cũng được, nếu không có chứng cứ, vậy thì tiếp tục tìm chứng cứ.

Lâm Thần vẫn nghĩ như thế, nếu như lòng tin của con người mạnh mẽ đến độ có thể đột phải hết tất cả cách trở của thời gian và không gian, vậy thì, cũng nhất định có thể đột phá hết mọi điều không may mắn.

Cho dù tính toán của Lý Cảnh Thiên không bỏ sót lại gì, cũng nhất định sẽ có sơ hở.

Những người giống như bọn họ, cần phải ôm chặt loại lòng tin này.

[Ba]

Vì thế Lâm Thần đẩy chén ra, cùng với Hình Tung Liên xem những thứ Vương Triều đã xử lí xong, xem lại toàn bộ ảnh và video hiện trường của Quốc tế An Sinh, mong muốn tìm ra được một tia sơ hở từ trong đống hình.

Những ảnh chụp ấy của fans cái rõ ràng cái mơ hồ, nhưng vai chính trong ảnh chụp đều là bản thân Lý Cảnh Thiên, nói thật lòng, dù rằng mang theo tấm lòng muốn chứng minh Hứa Nhiễm trong sạch mà cưỡng ép chính mình xem những bức ảnh này, nhưng nghĩ đến khuôn mặt dối trá của Lý Cảnh Thiên xuất hiện qua lại rất nhiều lần, Lâm Thần vẫn thấy rất buồn nôn.

Hơn nữa, tâm trạng anh hôm nay thật sự không tốt, say rượu làm tầm mắt anh hơi mơ hồ, anh cúi đầu xoa xoa đôi mắt, Hình Tung Liên cảm nhận được liền vỗ vai anh: "Anh đi giúp Vương Triều tìm một chút tư liệu của Tống Thanh Thanh đi, mấy thứ này để tôi xem là được."

"Đúng thế đúng thế, A Thần anh đừng nhìn cái tên ngu ngốc ghê tởm kia nữa!"

Lâm Thần muốn khách khí theo thói quen một chút, nhưng người lên tiếng là Hình Tung Liên, anh thật sự chẳng có gì phải khách khí nữa.

Anh gật đầu, chuyển vị trí, ngồi xuống bên cạnh Vương Triều.

"Được rồi anh A Thần, đại đao của em đã đói không nhịn được rồi, nhanh nói xem em cần tìm gì đi!"

Tinh thần Vương Triều vẫn phấn chấn như cũ.

Bây giờ, vụ án họ cần điều tra trên tay chỉ có tầm ba thứ.

Lâm Thần sắp xếp lại suy nghĩ, nói: "Hồ sơ án của Tống Thanh Thanh tôi đã xem qua, trên thực tế, hồ sơ có thể kết án đều đã trải qua xét duyệt khắt khe, khả năng xảy ra vấn đề cũng không lớn. Nhưng Hứa Nhiễm có nói qua rằng, các cô ấy đều cho rằng Tống Thanh Thanh vô tội, vậy nên tôi nghĩ nhóm người từng là fans của Tống Thah Thanh, nhất định còn có rất nhiều người vẫn kiên trì như thế. Mà trong số đó, khả năng có người nắm giữ trong tay một ít chứng cứ, những chứng cứ này có thể nằm trong các diễn đàn của fans hoặc trong các topic trên các nhóm. Mong cậu tra một chút xem."

Nhưng điều Lâm Thần không nói cho Vương Triều chính là, tin tức đầu tiên lộ ra trong thư của Hứa Nhiễm, Tống Thanh Thanh có khả năng từng có quan hệ tình cảm đồng tính với Lý Cảnh Thiên, hơn nữa, quan hệ giữa bọn họ vô cùng vặn vẹo.

"A Thần anh nói mong với xin gì chứ, sao phải khách khí với em như thế, không yêu em nữa sao?"

Vương Triều nắm sai trọng điểm, lại gào lên lần nữa.

Lâm Thần phải xoa đầu cậu nói: "Tôi tất nhiên yêu cậu rồi, ngoan."

Hình Tung Liên nhẹ nhàng khụ một tiếng.

"Lão đại anh làm sao thế, rất hâm mộ sao?" Vương Triều cười he he, sau đó nói với anh, "A Thần, anh có muốn ngủ một lát không, em còn cần chút thời gian để tìm kiếm mấy thứ này, hơn nữa còn một lúc mới đến hừng đông, anh vẫn nên chợp mắt chút đi."

Vương Triều chỉ ghế sô pha ở một góc phòng, nói với anh.

Khách sáo thì có vẻ dối trá, anh thật sự cần có một giấc ngủ: "Được." Lâm Thần nói xong, rất dứt khoát mà nằm xuống trên ghế sô pha.

"Cậu vất vả rồi." Trước khi nhắm mắt, anh nói nhiều thêm một câu.

"Không yêu em nữa sao!" Vương Triều tiếp tục kêu than.

Hai mắt Lâm Thần đã vội nhắm chặt.

Cơn buồn ngủ như thủy triều kéo đến bao trùm lấy anh.

Thật ra trước khi ngủ, Lâm Thần còn muốn nói với Vương Triều, một tiếng sau cho dù có thế nào cũng phải đánh thức anh, nhưng thậm chí câu đó còn chưa kịp nói, anh đã chìm vào giấc ngủ.

Anh mơ một giấc mơ.

Cảnh đầu tiên trong mơ xuất hiện, là con phố đèn đỏ dài dằng dặc kia, ánh sáng đỏ đỏ xanh xanh từ đèn neon chiếu xuống mặt đất đan xen lẫn nhau, giống như những vụn ảnh nhỏ trong đáy mắt Lily.

Sau đó anh thấy Lily đang nhìn anh khóc, ngay sau đó, tiếng khóc biến thành tiếng cười của chú Quan lái xe thuê, bởi vì chúng đều tràn đầy cảm xúc vang dội như nhau.

Hình ảnh trôi đến tầng hầm ngầm tối đen của Số một Hoàng Gia, Hình Tung Liên kéo tay anh chạy vội vã, sau đó hai người bọn họ nằm trên giường, Hình Tung Liên ở trên người anh cố gắng di chuyển.

Lúc ở trên giường, anh nghiêng đầu, nhìn thấy được gương mặt của Hứa Nhiễm.

Mặt Hứa Nhiễm nhuốm đầy máu nhìn sang họ, cô ấy ngã vào trong vũng máu, một chiếc xe tải đi qua nghiền lên cô ấy.

Khuôn mặt Lý Cảnh Thiên bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt hắn vừa âm độc vừa hưng phấn nhìn chăm chú vào người trong vũng máu, hình ảnh như cuộn tranh cuộn lùi lại từng bức, lùi trở về giây phút ban đầu.

Xung quanh vô cùng ồn ào náo động, người với người chen chúc lẫn nhau, Lý Cảnh Thiên đang ca hát, xuyên qua những khe hở giữa người với người, Lâm Thần nhìn thấy có người đi lên sân khấu.

Đó là một cô gái mặc váy màu đỏ, không cao, rất gầy, trong tay cô gái cầm một bó hoa, cô đưa hoa cho Lý Cảnh Thiên, Lý Cảnh Thiên ôm lấy cô ấy.

Máu đỏ tươi, chảy ra từ trong cổ họng của Lý Cảnh Thiên.

Lâm Thần đột nhiên mở bừng bắt.

Anh ngồi dậy từ sô pha, trong lúc không để ý, trời ngoài cửa sổ đã sáng.

Vương Triều đã ngủ gục trên bàn.

Tiếng nhấn chuột của Hình Tung Liên vang lên đều đều.

Hắn hướng mắt nhìn sang, vẫn không nói gì.

Lâm Thần nhắm mắt lại, vỗ mạnh lên trán.

Nếu mỗi cảnh trong mơ đều thể hiện rõ một lời nói gì đó, Lâm Thần nghĩ, anh nằm mơ, cũng nhất định là có điều gì dự báo.

Cuối cùng Lý Cảnh Thiên ôm Hứa Nhiễm.

Anh lại mở mắt, chống bàn đứng dậy, đi tới bên cạnh Hình Tung Liên.

Hình Tung Liên đang xem một tấm ảnh chụp.

Đó là tấm ảnh chụp đầu tiên lên án Hứa Nhiễm chính là hung thủ.

Bức ảnh này vô cùng rõ ràng.

Đối với những người không có camera theo dõi hiện trường như bọn họ, đây là bức ảnh chụp hiện trường rõ ràng nhất.

Trong ảnh chụp, Lý Cảnh Thiên đưa lưng về phía máy ảnh, có vẻ như đang muốn ôm lấy fan cầm hoa tươi, tay hắn giơ cao lên, muốn ôm lên đầu vai hung thủ.

Hình Tung Liên không ngừng phóng to bức ảnh lên, không ngừng phóng to vị trí tay của Lý Cảnh Thiên.

Hình Tung Liên quay đầu hỏi anh: "Anh có nhớ tay của Lý Cảnh Thiên cuối cùng đặt ở đâu hay không?"

"Trên vai." Lâm Thần trả lời vô cùng xác định.

Tầm mắt của anh dừng ở một vị trí trên bức ảnh, không dời đi.

Phần vai của chiếc váy đỏ kia, có hai sợi dây đai bằng da.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam