Chương 137: Dục vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lý Cảnh Thiên yêu Tống Thanh Thanh muốn chết." Lâm Thần nói rất bình tĩnh.

Sau khi anh nói xong, trong phòng rơi vào bầu không khí yên lặng như chết, một trận gió nhẹ làm mành cửa sổ bay phấp phới, phảng phấp như tiếng than thở của chủ căn nhà.

Qua rất lâu sau, Hình Tung Liên mới hỏi lại từng câu từng chữ: "Anh nói cái gì?"

"Tôi nói là yêu." Lâm Thần nhìn đôi mắt thâm thúy của Hình Tung Liên, nói.

Nói đơn giản như vậy, nghe vào có vẻ hơi kì quái, cho nên anh tạm dừng trong chốc lát, nói tiếp: "Cái loại yêu này, chắc cũng không thể nói hẳn là yêu đâu, chỉ có thể nói là loại dục vọng được cấu thành từ cảm xúc xấu xa dơ bẩn thôi. Anh xem, thế giới này rất nhiều người đều sẽ nói ba chữ "Anh yêu em", nhưng có bao nhiêu người có hành động đối với người kia có thể gọi là yêu đây?"

"Không phải, chuyện đến chỗ này có chút nhanh, Lý Cảnh Thiên rất yêu Tống Thanh Thanh, vì sao lại nói như thế?"

"Tôi nói rồi, đây không được coi là yêu."

"Ừ ừ, là loại dục vọng dơ bẩn xấu xa, nhưng sao lại là như thế?" Hình Tung Liên chủ động sửa đúng cách nói của mình.

"Thật ra thì nói về câu chuyện cổ tích "Chim sơn ca và Hoa hồng" này, thái độ hoàn toàn bất đồng của Tống Thanh Thanh và Lý Cảnh Thiên phản ánh được trạng thái tâm lí bất đồng của hai người họ. Ví dụ như, Tống Thanh Thanh rất yêu câu chuyện này, tuy rằng tôi chưa từng nghe qua Tống Thanh Thanh giải thích bất cứ cách nhìn gì đối với câu chuyện này, nhưng tôi có thể nhìn ra được một điểm rõ ràng nhất từ việc anh ấy thích câu chuyện này, anh ấy nhận Oscar Wilde là tinh thần kháng nghị của chủ nghĩa duy mỹ. Nếu như buộc phải dùng đến quan điểm để phân tích tinh thần, chim sơn ca là hóa thân của chính bản thân Tống Thanh Thanh*, anh ấy vì yêu mà sống, vì yêu mà chết, anh ấy không hề sợ hãi chuyện tình yêu này, thậm chí có thể vì yêu mà hiến dâng cả mạng sống của mình, anh ấy thưởng thức những tình tiết mang chủ nghĩa bi kịch trong đó, anh ấy sống được thoải mái vô tư, đây là Tống Thanh Thanh..." Lâm Thần đứng thẳng người, nhìn Hình Tung Liên nói, "Như vậy, khi nhìn đến đóa hoa hồng kia, nhìn đến thi thể của chim sơn ca đã chết, anh cảm thấy Lý Cảnh Thiên sẽ có cái nhìn thế nào với câu chuyện cổ tích này?"

*Nguyên văn để là "Lý Cảnh Thiên", nhưng chỗ này có lẽ là "Tống Thanh Thanh" sẽ hợp lí hơn.

"Lý Cảnh Thiên cảm thấy, con chim sơn ca Tống Thanh Thanh dại dột muốn chết." Hình Tung Liên nói từng câu từng chữ, "Đồ vật có tốt đẹp hơn nữa thì có ích gì, anh không phải còn bị tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay hay sao?"

Hình Tung Liên hiểu được tường tận, Lâm Thần gật đầu, nói tiếp: "Quan điểm để phân tích tinh thần tuy rằng liên hệ cùng với □□*, nhưng đặt trong trường hợp này để phân tích tâm lí của Lý Cảnh Thiên còn được coi là thích hợp. Anh có từng nghĩ rằng vì sao chim sơn ca bị gai hoa hồng đâm chết, mà không phải bị thiêu chết hay gặp phải một cách chết nào khác không?"

*bản gốc là như vậy, ở đây có khả năng dùng với nghĩa "tình thần tình cảm" liên hệ với "tình dục"

Nghe anh nói như vậy, sắc mặt Hình Tung Liên nháy mắt trở nên khó coi, hiển nhiên, Hình Tung Liên cũng nghĩ đến điều ẩn dụ trong đó.

"Lý luận trong phân tích tinh thần sẽ đem vật nhọn sắc bén, thon dài như lưỡi dao này là sự tương trưng cho cơ quan sinh dục, nếu đóa hoa hồng đó là kiệt tác của Lý Cảnh Thiên, vậy thì ở trong lòng Lý Cảnh Thiên thì Tống Thanh Thanh chính là con chim sơn ca ngu xuẩn đến chết đó, dựa theo những gì phân tích về dục vọng của Lý Cảnh Thiên đối với Tống Thanh Thanh, đáp án chắc là đã rõ như ban này rồi?"

Chờ anh nói xong, trong phòng lại lần nữa yên tĩnh đến nỗi có thể nghe cả tiếng kim rơi.

Bởi vì Vương Triều ở đây, Lâm Thần có một chuyện không cách nào nói ra.

Nhưng suy đoán của anh có thể kết luận cũng toàn dựa vào những lời Lý Cảnh Thiên nói khi cưỡng gian Hứa Nhiễm.

Lý Cảnh Thiên nói: Tống Thanh chính là một kẻ cuồng chịu ngược, Tống Thanh Thanh yêu hắn yêu đến thậm chí tự nguyện thay hắn ngồi tù.

Đối với người bệnh có chướng ngại nhân cách như Lý Cảnh Thiên, sự thật mà hắn ta trình bày ra chỉ có thể là sự thật trong đầu óc vặn vẹo của hắn ta cho rằng là như thế, mà đều không phải là sự thật cụ thể khách quan.

Vậy nên sau khi nghĩ lại những vọng tưởng vặn vẹo ấy của Lý Cảnh Thiên, Lâm Thần có thể nhìn đến chỉ có sự biến thái vượt mức bình thường của Lý Cảnh Thiên với Tống Thanh Thanh, người có rối loạn nhân cách phản xã hội như Lý Cảnh Thiên, hắn ta không có cách nào nhận thức và lí giải tình cảm của chính mình. Hắn ta ái mộ Tống Thanh Thanh cho nên phải có được Tống Thanh Thanh, hắn ta muốn phát tiết dục vọng của mình với Tống Thanh Thanh, hắn ta liền phát tiết dục vọng của chính mình. Vấn đề mấu chốt là, hắn ta còn ảo tưởng Tống Thanh Thanh yêu hắn, chuyện này buồn cười đến cỡ nào.

"Lão đại... Đây có phải đề tài cấm dưới mười tám tuổi, tôi có cần tránh đi không?" Cuối cùng, vẫn là Vương Triều run rẩy mở miệng.

"Tôi nhớ rõ cậu đã thanh niên." Hình Tung Liên lạnh lùng nói.

"Nhưng thật là đáng sợ, tôi đã bị cái loại mùi vị biến thái này làm tổn hại đến tận đáy lòng rồi." Vương Triều xoa xoa hai cánh tay đã nổi da gà nói, "Cho nên Lý Cảnh Thiên chính là kẻ giữ vai tà ác, Tống Thanh Thanh chính là kẻ ngu ngốc tốt bụng, Lý Cảnh Thiên thích Tống Thanh Thanh thích đến chết đi sống lại, bởi vì cầu mà không được nên chỉ có thế hủy diệt anh ta?"

"Tuy rằng không biết cậu đang nói là cái gì, nhưng chuyện hẳn chính là như vậy đi, cầu mà không được như thế nào còn chờ bàn bạc, xem tình cảm Lý Cảnh Thiên đối với Tống Thanh Thanh là vô cùng phức tạp hay nói là đối lập cực đoan. Nhân cách khuyết thiếu của bản thân Lý Cảnh Thiên khiến hắn ta không có cách nào hiểu rõ được tình cảm của chính mình với Tống Thanh Thanh, đồng thời đừng quên rằng, Lý Cảnh Thiên là biểu hiện của người bệnh rối loạn nhân cách, nếu đặt vào hoàn cảnh chín năm về trước, Tống Thanh Thanh đẹp đẽ lóa mắt người đến như vậy đồng dạng cũng là đối tượng khiến hắn ta căm hận đến cùng cực." Lâm Thần hít sâu vào một hơi, nói, "Dục vọng yêu đương cực đoạn cùng ý nghĩ hận thù cực đoan đan chéo lẫn nhau, người bình thường còn chịu không nổi, huống chi là Lý Cảnh Thiên?"

"Cho nên là, cuối cùng Lý Cảnh Thiên lựa chọn hủy hoại Tống Thanh Thanh sao?" Hình Tung Liên hỏi.

Lâm Thần nói: "Hắn ta hủy hoạt Tống Thanh Thanh chỉ là một cái kết quả, đó là kết quả chúng ta nhìn thấy ở hiện tại, mà đoạn mở đầu của tất cả yêu hận Lý Cảnh Thiên đối với Tống Thanh Thanh, giữa bắt đầu và kết thúc là quá trình yêu cầu chúng ta suy đoán ở đây."

" "Quá trình" nằm giữa ở đây có thứ đồ vật khiến cho Mộ Trác hoảng loạn rối ren, cũng chính là chứng cứ chúng ta muốn tìm." Hình Tung Liên nói.

Lâm Thần gật đầu.

"Lại về điểm ban đầu rồi A thần, vậy chứng cứ rốt cuộc là thứ quái gì chứ?" Vương Triều gãi gãi đầu nói.

Lâm Thần vỗ vỗ cậu như trấn an, chậm rãi nói: "Ban nãy cậu hỏi tôi việc biết rõ Lý Cảnh Thiên suy nghĩ cái gì có phải đã lạc đề rồi hay không, chuyện này đương nhiên không lạc đề, một khi cậu hiểu rõ tình cảm Lý Cảnh Thiên đối với Tống Thanh Thanh, mọi chuyện hắn làm với Tống Thanh Thanh liền trở nên có để lại dấu vết."

"Ví dụ như là, Lý Cảnh Thiên thật sự cùng với Mộ Trác cấu kết vu hãm Tống Thanh Thanh là tội phạm cưỡng gian." Vương Triều hỏi, "Từ đây có thế nhìn ra cái gì à?"

"Nói như vậy, nếu Tống Thanh Thanh vô tội, như vậy vì sao trong cơ thể Mộ Trác lại xuất hiện tinh dịch của Tống Thanh Thanh chứ, hay nói cách khác, tinh dịch là từ đâu mà có?"

"Đề tài này lại trở thành cấm trẻ em dưới mười tám rồi A Thần." Vương Triều khiếp đảm nói.

"Cậu xem, sự thật thứ nhất, Mộ Trác và Lý Cảnh Thiên cùng lập mưu hãm hại Tống Thanh Thanh; sự thật thứ hai, Lý Cảnh Thiên yêu Tống Thanh Thanh muốn chết. Như vậy, Lý Cảnh Thiên thật sự sẽ để Tống Thanh Thanh chạm vào Mộ Trác sao?"

"Cũng không phải là Lý Cảnh Thiên tự mình đến lấy tinh dịch của Tống Thanh Thanh đi?" Vương Triều dò hỏi, "Đệt, tên siêu biến thái Lý Cảnh Thiên này sẽ không thật sự làm hại Tống Thanh Thanh chứ?"

"Hỏi cậu vấn đề này, cậu biết Lý Cảnh Thiên quen biết Tống Thanh Thanh khi nào không?"

"Hả?" Vương Triều ngẩn người.

Lâm Thần không hề úp úp mở mở: "Từ khi Lý Cảnh Thiên gia nhập Công ty CA đến khi Tống Thanh Thanh xảy ra chuyện có thời gian là ba năm. Ở trong tài liệu cậu sắp xếp lại cho tôi, tháng 8 năm 2005 "Báo chiều Phùng Xuân" đăng qua một bức ảnh chụp hai người bọn họ cùng tham gia một hoạt động, cứ tính bọn họ quen nhau vào tháng 8 năm 2005, từ tháng 8 năm 2005 đến Tống Thanh Thanh xảy ra chuyện năm 2007 có hơn một năm thời gian, người như Lý Cảnh Thiên có thể chịu được dục vọng của mình hơn một năm không thể phát tiết sao?"

Vương Triều trợn mắt há hốc mồm, cậu mở miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Lâm Thần nhìn về phía Hình Tung Liên, trong khoảnh khắc Hình Tung Liên nhìn về phía anh, trong lòng tràn ngập cảm giác bi ai khó giải thích được, hiển nhiên rằng, Hình Tung Liên cũng nhớ lại bức thư kia của Hứa Nhiễm*.

*Bản gốc để là "Lý Cảnh Thiên", Hứa Nhiễm có lẽ sẽ hợp lí hơn, nếu là Lý Cảnh Thiên thì sẽ là "bức thư nhắc đến Lý Cảnh Thiên"

Lý Cảnh Thiên từng nói với Hứa Nhiễm: Cái tên Tống Thanh Thanh mày thích, cũng bị tao đè như vậy, hắn vô cùng thích, hắn còn dơ bẩn hơn cả mày.

Bài trừ đi chuyện Lý Cảnh Thiên nói Tống Thanh Thanh thích hắn ra ngoài, sợ rằng mọi chuyện Lý Cảnh Thiên để lộ ra còn lại đều là sự thật, Tống Thanh Thanh chắc hẳn đã phải chịu tra tấn cực kì tàn ác, chỉ là, không có người biết mà thôi.

Vấn đề như vậy thì, Lý Cảnh Thiên dựa vào cái gì để có thể khống chế Tống Thanh Thanh đây?

"Thứ đồ vật để cho một người có thể uy hiếp và không chế người khác, luôn là thứ mà bọn họ cho rằng là quan trọng nhất, vấn đề là, nếu Tống Thanh Thanh ngưỡng mộ Oscar Wilde, như vậy có khả năng đến cái chết anh ta cũng không sợ, anh ta sợ cái gì?" Hình Tung Liên hỏi.

"Anh ấy sợ tất cả tình yêu vĩnh viễn mất đi." Lâm Thần nói.

"Chẳng lẽ nói rằng có một người nào đó Tống Thanh Thanh yêu sâu đậm, Lý Cảnh Thiên dùng người đó uy hiếp Tống Thanh Thanh, chuyện này hình như càng ngày càng phức tạp, chuyện cũ giữa abc, đột nhiên lại xuất hiện thêm một d nữa?"

"Vốn dĩ d vẫn luôn tồn tại." Lâm Thần chậm rãi đi đến bức tường đầy ảnh chụp phía sau sô pha, hơi ngẩng đầu, nhìn những bức ảnh phủ đầy bụi trước mặt.

Một lát sau, anh ngồi quỳ ở trên số pha, dùng mu bàn tay từng chút một lau một vài bức ảnh trong số đó.

Ảnh chụp không phải hai người, mà là rất nhiều người.

Những bức ảnh đó vì thời gian đã lâu mà phai màu vàng vàng, đó có lẽ là buổi fan meeting hoặc concert nào đó của Tống Thanh Thanh, trong khung cảnh tối tăm dày đặc những ánh đèn huỳnh quanh nhỏ, phảng phất như biển sao trong trời đêm, ở giữa ảnh là một cô gái đang nhắm mắt lắng nghe, lông mi cô gái nhỏ dài, một giọt nước đọng lại nơi khóe mắt.

Chính là bức ảnh chụp này.

"Là fans?" Hình Tung Liên hỏi.

"Là các fan." Lâm Thần nói.

Người buông thả thoải mái không thể kiềm chế nổi như Tống Thanh Thanh, anh ấy luôn cùng những siêu mẫu, minh tinh nữ duy trình quan hệ bạn bè vô cùng tầm thường, nhìn qua trông anh ấy rất khó để yêu một người, nhưng anh ấy lại nhìn nhận quan điểm tình yêu bi kịch của Oscar Wilde mà xem, chấp nhận loại tình yêu đến chết không phai mờ này. Nhìn qua có vẻ mâu thuẫn, nhưng đến khi Lâm Thần nhìn nhìn bức tường đầy ảnh chụp này, anh đột nhiên thấy thoải mái rồi.

Tuy rằng không rõ lắm cái gì gọi là ngu ngốc tốt bụng, nhưng Tống Thanh Thanh chính là kiểu người như vậy.

Theo đuổi tự do, chán ghét ràng buộc, tự sống theo đúng đạo đức của chính mình, là dáng vẻ kết hợp của sự dung hợp hoàn hảo giữa tinh thần tự do và linh hồn lương thiện, đây chinh là Tống Thanh Thanh, Tống Thanh Thanh đối lập rõ ràng với Lý Cảnh Thiên.

"Anh khiến tôi cảm thấy, Lý Cảnh Thiên có được video tình dục của Tống Thanh Thanh hoặc là lịch sử đen tối nào đó mà Tống Thanh Thanh không thể nói ra, Lý Cảnh Thiên uy hiếp muốn đem chuyện đó thông báo ra ngoài, Tống Thanh Thanh sợ hãi xúc phạm đến fans của chính mình, cho nên anh ta phải chịu nhục phục tùng. Đồ vật chúng ta phải tìm chính là thứ như vậy, đúng không?"

Lâm Thần gật đầu.

Hình Tung Liên trầm ngâm một lát, có vẻ cực kỳ bình tĩnh: "Giả sử tồn tại vật như vậy, thế thì cũng nên ở trong tay Lý Cảnh Thiên, chúng ta cần đi đâu tìm đây?"

"Tất nhiên, là đi tìm trong tay Lý Cảnh Thiên." Lâm Thần nói lạnh nhạt.

*Chú thích một chút về phân tích Lý Cảnh Thiên và Tống Thanh Thanh trong quan điểm về câu chuyện "Chim sơn ca và Hoa hồng" (Oscar Wilde):

- Câu chuyện "Chim sơn ca và Hoa hồng" (The Nightingale and the Rose) của Oscar Wilde là một câu chuyện ngắn (chuyện cổ tích), câu chuyện vốn tên là "Dạ oanh và Hoa hồng" (theo như wikipedia, "Nightingale" là chỉ chim "dạ oanh", một loài chim có tiếng hót rất hay, và là biểu tượng thi ca lãng mạn trong văn học), nhưng có nhiều chỗ dịch là "Họa mi" hay "Sơn ca", ở đây để "sơn ca" theo nghĩa gần khi dịch tiếng Trung.

- "Chim sơn ca và Hoa hồng" kể về một câu chuyện tình yêu: Chàng sinh viên đau buồn vì không có một đóa hoa hồng để mời nhảy cô bạn mình yêu mến, và chim sơn ca đậu trên cành cây đã lắng nghe hết những nỗi khổ đau và lo lắng của chàng sinh viên. Sơn ca thấy được dòng lệ trong mắt chàng trai, thấy được tình yêu và cảm động vì tình yêu mà quyết định giúp chàng trai tìm ra một đóa hoa hồng. Nhưng tiếc thay, tình yêu mà sơn ca cho rằng là tình yêu hiếm hoi cuối cùng còn tồn tại trên cõi đời này của chàng trai, tình yêu khiến nó nguyện hy sinh mạng sống của mình để đâm sâu gai nhọn, lấy máu trong tim nhuộm đỏ hoa hồng trước khi bình minh lên lại không như những điều mà nó tưởng tượng. Tình yêu đẹp không thể chỉ tồn tại bởi những gì nó nghe thấy hay lòng nó cảm thấy, và cũng không thể vẽ nên dấu câu trọn vẹn chỉ bởi vì một đóa hồng đỏ.

- Về "Chim sơn ca và Hoa hồng", Tống Thanh Thanh qua đó có sự nhìn nhận và nhận định về tình yêu, về sự hy sinh như một lẽ thường một cách vô tư thoải mái (ở đây, đối tượng thụ hưởng tình yêu là các fans). Tống Thanh Thanh trên suy nghĩ đó tựa như hóa thân của chim sơn ca.

- Còn Lý Cảnh Thiên, hắn ta nhìn nhận câu chuyện trên cái nhìn của kẻ thứ ba, tập trung nhìn vào hình ảnh cái chết của chim sơn ca, hay cận cảnh hơn là thi thể chim sơn ca trong cái mở đầu của bình minh, bên cạnh "bông hoa hồng đỏ nhất".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam