Chương 138 : Thu âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lúc Lâm Thần nói chuyện, Lư Húc vẫn luôn ở phòng khách. Cậu ta ngồi ở trên một chiếc ghế bành, bởi vì vị trí rất lệch nhau, cho nên mấy vị cảnh sát chỉ lo nói chuyện chính mình, không ai nhìn về hướng cậu ta.

Cái góc tối tăm này dường như có vòng bảo vệ cho một loại đồ vật nào đó, có thể để cậu ta không cần tiếp xúc với thế giới rực sáng bên ngoài, Lư Húc cảm thấy khá an tâm.

Nghe thấy phân tích của Lâm Thần về Tống Thanh Thanh và Lý Cảnh Thiên, nội tâm Lư Húc chính ra cũng chẳng có cảm giác chịu phải xúc động gì, cậu ta cảm thấy chuyện cũ bị tên Lâm Thần này khơi ra thật buồn cười, một ca sĩ nổi tiếng đến như thế, dễ dàng bị người khác làm cho mất tăm, chuyện này cũng quá vô lý, ông trời trở nên không có lý lẽ như vậy từ bao giờ chứ?

Nhưng mà, lúc cậu ta nghĩ đến ông trời, cậu ta lại cảm thấy chuyện cũ này còn rất chân thực, hừ, ông trời đã bao giờ nói lý lẽ đâu?

Trên thế giới này sẽ có người tốt chết sớm, cũng sẽ có người xấu không chết được, cậu ta đương nhiên hi vọng mình có thể trở thành loại người thứ hai.

Cậu ta chà hai tay rồi vuốt mặt, bỗng nhiên cảm thấy trong phòng lại lần nữa yên tĩnh, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, mới nhận ra cả phòng đang nhìn mình.

"Sao... Sao vậy?"

"Ngài Lư, nói cho tôi biết, anh trai anh là người như thế nào?" Lư Húc nghe thấy Lâm Thần nói với cậu ta như vậy.

Lư Húc ngây người trong chốc lát, cậu ta chỉ có thể nhìn người đứng ngược sáng đằng kia.

"Anh tôi?"

"Nói gì cũng được."

Ánh mắt Lâm Thần tĩnh lặng, ban nãy khi nghe những lời anh nói, Lư Húc cảm thấy giọng điệu Lâm Thần quá đỗi bi thương, khéo còn khóc đến nơi, nhưng lại không, nhìn vành mắt Lâm Thần cũng chưa hề đỏ.

Khi nhìn Lâm Thần, Lư Húc không hiểu sao lại nghĩ đến anh trai mình, anh trai cậu ta không có nửa điếm giống Lâm Thần, anh em họ từ nhỏ lớn lên ở xóm nghèo, bố mẹ mất sớm, vì có thể có miếng cơm ăn, anh cậu ta dắt theo cậu ta trộm cắp lừa gạt chưa việc xấu nào chưa làm, nhưng có đôi khi cậu ta cảm thấy anh trai mình thực ra là một người tốt, là kiểu người trộm được mười đồng tiền sẽ cho cậu ta tám đồng, một đồng giữ cho mình còn một đồng có thể cho ăn xin, có điều sau khi đưa tiền bọn họ nhìn thấy những người ăn xin đó đứng ở quán ăn khuya ăn một phần tôm hùm đất mang về, chi phí ăn mặc so với bọn họ tốt hơn không ít lần.

Cho nên Lư Húc hiểu rõ, làm người tốt cũng vô dụng, bởi vì người tốt rồi cũng phải chết.

"Anh tôi... Anh nhìn tôi thế này, vậy anh tôi có thể có gì kém hơn sao?" Lư Húc đứng lên từ trên ghế, chẳng hề muốn nói về vấn đề này.

Nhưng cậu ta nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Thần giống như dòng nước chảy lại gần: "Anh và anh trai anh quan hệ chắc hẳn rất tốt, thế nên lúc chúng tôi hỏi anh, anh sẽ nói tên anh ta trước, nhìn qua thái độ anh đối với anh ta rất khinh thường, nhưng trên thực tế nội tâm anh vô cùng coi trọng anh ta, vậy nên nói với tôi một chút đi, anh của anh chết như thế nào?"

Khi vừa mới nghe Lâm Thần nói đến anh trai cậu ta, Lư Húc rất muốn mắng "Liên quan rắm gì đến anh", nhưng tất nhiên lúc Lâm Thần nói xong những lời kia, Lư Húc lại có một cảm giác sống lưng lạnh buốt, nhà tâm lý học mẹ nó thật là đáng sợ.

Cậu ta đành phải ngoan ngoãn trả lời: "Là ung thư phổi, không có tiền chữa bệnh, thế nên chết rồi."

"Rất thích hút thuốc ư?" Lâm Thần lại hỏi.

"Thích chứ, nhưng đây là mệnh, anh tôi cho dù thích hút thuốc, một ngày cũng không hút nhiều quá hai điếu, nhưng anh ta sợ chết như thế không phải vẫn chết từ lâu rồi à." Lư Húc cười nói.

"Còn nhớ rõ khi anh trai anh ra vào nhà Tống Thanh Thanh, đại khái dùng bao nhiêu thời gian không?"

"Cái gì?" Trong chốc lát Lư Húc chưa phản ứng kịp, vì sao vấn đề đột ngột từ anh trai cậu ta biến thành chuyện án tử.

"Chính là ngày Công ty CA cử các anh đến đây, cái lần các anh lấy đi thứ đồ nào đó..." Lâm Thần nói bổ sung.

"Tôi biết... Tôi biết..." Lư Húc ngắt lời anh, "Chuyện này cũng qua lâu rồi, tôi còn có thể nhớ rõ sao."

Cậu ta thật sự theo không kịp tiết tấu của người Lâm Thần này, hơn nữa cảm giác bị người ta lột sạch từng chút một vậy quá khó tiếp thu, cậu ta hoàn toàn không muốn tiếp tục đề tài nữa.

Nhưng Lâm Thần vẫn không ngừng, nói: "Anh có hút thuốc nhỉ Lư Húc, anh và anh trai anh thay Công ty CA đến nhà Tống Thanh Thanh, anh trai anh lẻn trộm vào còn anh đứng canh bên ngoài, tôi nghĩ rằng anh sẽ lo âu bực bội, trong những lúc bực bội giống thế này, người nghiện thuốc như anh rất khó để không hút mấy điếu, vậy nên... Anh đã hút mấy điếu?"

Lâm Thần hướng dẫn từng bước.

Lư Húc không tự chủ được bị cuốn theo vấn đề của anh, nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó.

Đúng thế, khi ấy cậu ta rất phiền, chủ yếu là việc lẻn vào nhà Tống Thanh Thanh này còn rất nguy hiểm, dù sao khi ấy án tử của Tống Thanh Thanh còn đang nơi đầu sóng ngọn gió, nếu anh trai cậu ta không cẩn thận bị hàng xóm xung quanh thấy thì toi rồi, cho nên cậu ta thật sự không tự chủ được rút thuốc lá ra, hút một điếu lại một điếu... Hình như là nhịn không nổi hút hai điếu, hút xong cậu ta lại nghĩ anh trai mình sau vẫn chưa ra, sau đó, trong lúc cậu ta đang gạt tàn thuốc thì anh trai ra tới, vậy thì thật ra anh cậu ta đi vào cũng không bao lâu...

"Tôi... Hút hai điếu thuốc, anh trai tôi đi vào, khoảng không đến mười phút." Cậu ta miễn cưỡng trả lời.

"Tôi hiểu rồi." Lâm Thần như suy tư gì đó gật gật đầu.

"Anh hiểu ra cái gì?" Lư Húc hỏi lại.

Lâm Thần nói: "Đầu tiên anh trai anh hẳn là một người nghiêm cẩn tự biết hạn chế mình, nếu CA cử anh ta đến xử lí hiện trường, vậy thì anh ta nhất định sẽ không lấy đi thứ gì dư thừa, hơn nữa mục đích của anh ta vô cùng rõ ràng, có một số người đến nhà ngôi sao lớn sẽ tò mò sờ đây sờ đó, nhưng anh trai anh sẽ không. Anh nói anh ta chỉ ở đây không đến mười phút, nhưng khi đó anh đang trong trạng thái lo âu khẩn trương, lúc trong cảnh lo âu anh sống một ngày sẽ như một năm, vậy nên, thời gian chính xác anh trai anh ra vào nên chia phần trăm, nói cách khác là trên dưới năm phút."

Lư Húc trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói cái gì.

Rất nhanh sau đó, Lâm Thần lại hỏi: "Nói cho tôi biết khi đó túi anh trai anh mang theo lớn tầm nào."

"To bằng chiếc balo bình thường."

Nói xong câu này, Lâm Thần gật đầu, anh mở ra cửa một gian phòng bên tay trái, nói: "Vậy thì, chúng ta bắt đầu đi."

"Bắt đầu cái gì mà bắt đầu?" Lư Húc mông lung nói.

"Bắt đầu tìm xem anh trai anh rốt cuộc lấy đi thứ gì ở trong nhà đấy đồ ngốc!" Vương Triều vỗ bả vai cậu ta, đắc ý cười nói.

"Tôi còn không biết, ai cũng không biết, sao anh có thể biết!" Lư Húc nhịn không nổi cất cao giọng.

Giọng điệu Lâm Thần lại vẫn bình thản như cũ, anh thậm chí còn nhìn cậu ta kiên nhẫn giải thích thêm: "Tôi đương nhiên cũng không biết, thật ra dựa theo trình tự chính quy, chúng ta tìm đến khoa giám định dấu vết để họ đưa người đến, kiểm tra vân tay cùng dấu chân cuối cùng rồi dựng lại đại khái mô hình hành động trong phòng của anh trai anh, dựa vào những điều này suy đoán ra được anh trai anh ở đây làm gì cầm đi thứ gì, có điều hiện tại không có nhiều thời gian đến vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể dựa vào dự đoán."

Lâm Thần đứng ở cửa phòng nói như vậy, Vương Triều lại dẫn đầu kéo rèm lên, mở cửa sổ.

Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào căn phòng, bày trí trong phòng tất cả đều hiện lên, trong không khí vẫn có nhiều tro bụi bay lơ lửng, Lâm Thần duỗi tay xua đi bụi đất trước mặt, nhìn vào trong phòng.

Đây chắc là phòng ngủ chính nhà Tống Thanh Thanh.

Giữa phòng ngủ đặt một chiếc giường sắt, chăn đệm hỗn độn, bởi vì có liên hệ đến án cưỡng h**p, vỏ chăn cùng ga trải giường rõ ràng đã bị cảnh sát tháo đi, trên tủ đầu giường không có đồ vật gì như ảnh chụp hay khung ảnh, nhìn qua Tống Thanh Thanh thật sự là một người vô cùng đơn giản.

Mà bên mặt đất nơi cửa sổ có một trang bản thảo rơi xuống, một phía khác dựng chiếc đàn guitar, trừ những thứ này ra, trong phòng không có thêm nhiều đồ vật khác.

Lâm Thần xem hết mọi thứ, liền đi về phòng quần áo thông với phòng ngủ.

"Không phải ở đây sao?" Lư Húc hỏi.

"Không phải."

"Vậy làm sao anh biết được căn phòng ban đầu có thứ gì đã bị anh trai tôi cầm đi chứ?"

"Bởi vì căn phòng kia rất hài hòa, không giống dáng vẻ thiếu đi thứ gì."

"Cái gì gọi là hài hòa?"

Lâm Thần liếc mắt nhìn Lư Húc: "Bởi vì tôi đã xem ảnh chụp hiện trường, phòng này cùng với ảnh chụp hiện trường lúc đó cảnh sát chụp được giống nhau như đúc, cũng không thiếu đồ vật."

"Ồ..." Lư Húc nói, "Thế anh còn hỏi tôi nhiều như vậy, so sánh với ảnh chụp không phải sẽ biết à?"

Lâm Thần không bày tỏ ý kiến, mở đèn phòng để quần áo.

Phòng để quần áo của Tống Thanh Thanh thật sự phức tạp hơn nhiều so với phòng ngủ, hai bên tủ quần áo treo các loại trang phục punk, rock and roll, ở đó màu sắc gì cũng có, hơn nữa cũng chẳng có gì đáng nói.

Đáng sợ hơn chính là, phòng quần áo là trọng điểm để cảnh sát điều tra, cho nên quần áo trang sức ở đây bị lục đến rơi rớt tan tác, giống như hiện trường tai nạn gì đó vậy.

Vương Triều ở đằng sau đập mạnh lưng Lư Húc, reo lên: "Anh mập, không hiểu thì không cần nghi ngờ bừa người khác, đặc biệt là không được nghi ngờ anh A Thần!"

Loại cảm giác bị người khác tâng bốc này thật đúng là li kỳ, tiếp tục quan sát phòng để quần áo, Hình Tung Liên đứng bên người anh, quay đầu lại nhìn hai người: "Được rồi, câm miệng."

"Phát hiện manh mối quan trọng à?" Vương Triều nhanh như chớp chạy đến bên người họ, "Anh A Thần cần tôi đưa ảnh chụp hiện trường cho anh xem không?"

Lâm Thần gật đầu.

Vương Triều vọt như bay về phòng khách, cầm lấy máy tính bảng rồi lại vọt về, Vương Triều ở phương diện này từ trước đến nay đều đáng tin cậy, cậu còn gửi một phần đến di động của Hình Tung Liên.

Lâm Thần nhìn lại ảnh chụp một lần nữa.

Trên thực tế, tuy rằng cảnh sát có khả năng sẽ chụp rất nhiều ảnh chụp hiện trường, nhưng lại không thể chụp được chi tiết tất cả, những phần ảnh chụp được thu vào trong hồ sơ lại càng ít thêm.

Có điều may rằng, kết cấu chỗ phòng để quần áo này đơn giản, rất dễ đối chiếu.

Anh nhìn về phía Hình Tung Liên, hỏi: "Đội trưởng Hình?"

"Mỗi người một bên." Hình Tung Liên cười trả lời.

Lâm Thần gật gật đầu, không nói lời thừa, hai người anh cùng Hình Tung Liên đưa lưng về nhau, bắt đầu cầm ảnh chụp đối chiếu cùng với tủ quần áo bây giờ, bọn họ ở một đầu tủ quần áo chậm rãi đi về hai hướng khác nhau, cuối cùng chạm mặt cuối tủ quần áo.

Hình Tung Liên lắc lắc, cất điện thoại di động vào túi, Lâm Thần thở dài, anh nhìn thời gian cứng nhắc góc phải màn hình, hiện tại đã 11 giờ 5 phút, thời gian của bọn họ thật sự không nhiều lắm.

"Vẫn chưa tìm được sao?" Vương Triều vươn dài cổ, thấy hai người bọn họ rời khỏi phòng để quần áo, nôn nóng hỏi.

Lâm Thần đưa máy tính bảng qua, nói: "Yên tâm, thật ra khả năng anh trai Lư Húc lấy đi thứ đồ như quần áo cũng không lớn lắm, chúng ta chỉ phòng ngừa chẳng may thôi."

"Vậy đó sẽ là thứ gì chứ?" Vương Triều hỏi.

Lâm Thần đi ra phòng ngủ, quét mắt nhìn bố cục phòng, đi thẳng đến hướng hành lang cuối phòng.

Anh đưa tay nhẹ nhàng đặt trên cửa phòng, vặn nhẹ nắm cửa.

Cả phòng chìm trong bóng tối đen nhánh cả mảng, một tia sáng cũng không có.

Có lẽ là cảm thấy thời gian anh đứng ở đây lâu quá, Vương Triều vèo một cái vọt vào như muốn mở cửa sổ, lại đột nhiên đụng phải thứ gì, chàng trai đau đến kêu ầm lên, trong phòng vang lên một loạt các tiếng leng keng của xích.

Lâm Thần giơ tay, ấn xuống chốt mở.

Một tiếng "bang" nhỏ vang lên, ánh đèn màu vàng ấm trùm xuống, giống một khúc nhạc dịu dàng.

Ban nãy xem lại ảnh chụp nhà Tống Thanh Thanh, Lâm Thần bỗng nhiên nhìn thấy một gian phòng không lớn trong ảnh chụp hiện trường, cho nên anh đã đi đến.

Đó là căn phòng thu âm giản dị.

Đây là căn phòng thu âm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam