CHƯƠNG 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đến cũng thật khéo.

Lúc Hình Tung Liên đưa thẻ phòng thì vừa lúc Trịnh Đông Đông đi đến bên cạnh Lâm Thần, mà bên cạnh hắn còn cố tình có thêm vài người bạn học.

Cho nên khi Lâm Thần nhận thẻ phòng hắn cũng không thể làm như không thấy gì, đành phải vỗ vai Lâm Thần, làm như rất thân thiết mà hỏi: "Lâm Thần, đây là?"

Không đợi Lâm Thần giới thiệu, Hình Tung Liên buông tài liệu trên tay xuống, đứng dậy tự giới thiệu: "Hình Tung Liên, cảnh sát."

Đại khái là có vài người trời sinh đã có khí chất khiến người khác khuất phục, rõ ràng Hình Tung Liên chẳng nói gì nhiều cũng có thể khiến Trịnh Đông Đông tự giác đưa tay ra, giọng điệu cũng khiêm tốn hơn: "Trịnh Đông Đông, bạn học của Lâm Thần, cũng là quản lý của khách sạn này.

Ánh mắt Hình Tung Liên vẫn điềm tĩnh như cũ, lúc Trịnh Đông Đông nói mấy chữ "khách sạn này" cũng chẳng ra vẻ sửng sốt nhìn quanh mà chỉ nói: "Anh Trịnh tuổi trẻ tài cao."

"Chỉ làm công cho người ta ấy mà." Trịnh Đông Đông nói, không tự chủ được liếc nhìn Lâm Thần hỏi dò: "Anh là cấp trên của Lâm Thần à?"

"Đúng vậy."

"Ôi chao!" Nghe thấy vậy Trịnh Đông Đông lại vỗ vai Lâm Thần, oán trách: "Tôi bảo sao anh lại chưa đặt phòng, hóa ra là cảnh sát Hình đã đặt trước rồi."

Hắn nửa thật nửa giả giải thích một câu, tự cho mình một bậc thang để lui, vì hắn nói rất mơ hồ nên phần lớn người nghe sẽ chẳng nói gì thêm, như vậy chuyện đặt phòng liền có thể cho qua như thế.

Mà không may Hình Tung Liên là người rất nghiêm túc, hơn nữa còn vô cùng tỉ mỉ chu đáo. Vốn hắn nhìn thấy người bạn học này của Lâm Thần liền cảm thấy có vẻ kì quái, lúc này lại nghe người nọ nói đến chuyện đặt phòng thì liền biết có vấn đề, sợ là không đơn giản. Nếu đã có vấn đề, hắn liền không nhìn Lâm Thần mà cười cười nhìn qua thầy Phó.

Giáo sư Phó bắt ngay cơ hội này, mờ ám xoa xoa hai tay trốn sau người, liếc mắt ra hiệu với Hình Tung Liên.

Ồ, hóa ra là dùng việc đặt phòng khi dễ Lâm Thần.

Hình Tung Liên đã hiểu, liền khách khí nói với Trịnh Đông Đông: "Nào có, tôi vừa đặt ở quầy tiếp tân, cô tiếp tân nói còn rất nhiều phòng, có thể tùy ý chọn."

Mặt Trịnh Đông Đông nháy mắt chuyển từ xanh qua đỏ, hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Hắn nói không có phòng giá tốt, chỉ còn duy nhất phòng suite view đẹp, vậy mà tiếp tân lại nói còn rất nhiều phòng, đây chẳng phải là quang minh chính đại làm khó bạn học sao? Lâm Thần nói không có tiền không ở còn tốt, nếu như anh phùng má giả làm người béo mà ở, chẳng phải đã thiệt lớn sao.

Này chẳng phải là ân oán cá nhân mà là vấn đề nhân phẩm đạo đức.

Bầu không khí ở hiện trường vô cùng lúng túng, Trịnh Đông Đông chỉ hận mình miệng tiện, cớ sao lại nhắc đến chuyện này.

Thấy tình hình này vị bạn học khi nãy luôn thay Trịnh Đông Đông phát ngôn vội vàng mở miệng đổi chủ đề: "Đội trưởng Hình đêm nay còn công vụ không, nếu rảnh rỗi thì cùng chúng tôi đi uống rượu chứ?"

Câu chúng tôi này đương nhiên bao gồm cả Lâm Thần.

"Cậu cũng đi?" Hình Tung Liên không có ý định đuổi giết Trịnh Đông Đông, trái lại hắn nhìn Lâm Thần, có chút ngạc nhiên hỏi.

"Ừm." Lâm Thần đáp.

Lâm Thần trả lời làm Hình Tung Liên giật mình, hắn nhìn quanh mọi người, một đám bạn học cũ gặp lại, một tên quản lý có tiền. Tổ hợp này cũng thật thú vị, hơn nữa Lâm Thần còn đồng ý đi uống rượu? Hắn hứng thú gật đầu nói: "Được."

Đa số mọi người đều đã uống rượu, Hình Tung Liên đi cùng đương nhiên lại tiếp tục làm phu xe.

Trịnh Đông Đông bảo người đi lái xe, lại đi sắp xếp vài đại giá (người lái thuê). Hình Tung Liên thu dọn lại tài liệu trên bàn đưa cho Lâm Thần, tay cầm chìa khóa đi lấy xe.

Một đám người đứng ở cửa khách sạn chờ xe, bốn chiếc xe tuần tự lái tới, đi đầu đương nhiên là chiếc Benz S400 xám bạc của Trịnh Đông Đông.

Người phục vụ khách sạn chạy đến mở cửa xe, Trịnh Đông Đông cố ý lui lại để bạn học lên trước, hắn lại nhìn về hướng cuối bốn chiếc xe, muốn nhìn xem rốt cuộc Hình Tung Liên đi xe gì.

Thế nhưng làm hắn mở rộng tầm mắt là Hình Tung Liên lại lái một chiếc jeep, trên xe mờ bụi, logo cũng là loại hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Trịnh Đông Đông bỗng có cảm giác bị chơi xỏ.

Vì thế khi hắn lên xe, mặt đã đen đi mấy phần.

Trong xe jeep, Lâm Thần ngồi ở ghế phụ lái, phía sau chỉ có mình Phó Hách.

Trong xe mùi thuốc lá rất đậm.

Từ Hoành Cảnh đến Vĩnh Xuyên hơn 300 km, lái xe mất hơn bốn giờ, lúc này mới hơn 9 giờ tối, có lẽ là Hình Tung Liên vừa tan làm liền chạy đi ngay, chỉ có thể liều mạng hút thuốc cho tỉnh táo.

Nghĩ đến đây Lâm Thần không kiềm được nghiêng đầu nhìn nửa bên mặt chăm chú lái xe của Hình Tung Liên.

Mặt hồ đen như mực ở xa xa tĩnh lặng, hai bên đèn đường tỏa ra vầng sáng nhạt, trong xe không mở nhạc, bầu không khí lại ấm áp thanh nhàn.

Cả ngày đi tàu xe mệt nhọc, đám bạn học lời lẽ châm chọc, tất cả đều tiêu tan không tăm hơi khi Hình Tung Liên xuất hiện.

Cảm giác này rất kì quái, trên đời này cũng chẳng có phép chữa trị nào thần kì như vậy.

Trong phút chốc, Lâm Thần cảm thấy tim mình như bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó khẽ run lên.

"Anh không cần phải cố ý đến đây." Lâm Thần nói.

"Không phải đâu, thật ra có liên quan tới vụ Dương Điển Phong. Vương Triều đã tra xong hệ thống kia, phát hiện vài manh mối muốn chuyển cho cảnh sát Vĩnh Xuyên. Tôi tiện đường đi một chuyến thôi."

Giọng Hình Tung Liên hơi khàn, hắn mở cửa sổ xe, gió bên ngoài thổi vào trong.

"Lão Hình anh thật tinh ý quá. Anh không biết đâu, tên tiểu nhân họ Trịnh kia nói khách sạn không có phòng giá tốt, lấy phòng suite view đẹp giá 3600 ra chèn ép sư huynh tôi." Phó Hách kích động kéo lưng ghế dựa, ồn ào nói, "Anh nói xem khách sạn lớn như vậy mà không có phòng, không phải cố ý thì là gì?"

"Thế sao?" Hình Tung Liên nghe thế nhàn nhạt cảm thán một câu.

Lâm Thần nhíu mày, thấp giọng nói: "Không phải tốn kém quá sao?"

"Tôi có bằng hữu ở đây, được giảm giá rất nhiều." Hình Tung Liên trấn an.

Lâm Thần cúi đầu, không hỏi nữa.

Quản lý khách sạn cũng chỉ được giảm 40%, giảm nhiều hơn nữa ở đâu ra, ở đâu ra mà thấp vậy chứ?

****

Là đầu sỏ ở Vĩnh Xuyên, nơi quản lý Trịnh mời rượu dĩ nhiên có quan hệ với khách sạn nhà hắn.

Hội sở Thiên Nhân chính là một nơi như vậy.

Nó tọa lạc dưới chân núi Vu Quân, nằm giữa một rừng trúc, một bên dựa núi, một bên còn lại giáp sân golf rộng lớn.

Gần 10 giờ tối, bãi đỗ xe trước cửa hội sở gần như không còn chỗ trống.

Trịnh Đông Đông từ trên xe bước xuống, một bạn học hiểu chuyện liếc mắt qua xe dừng ở cửa hội sở, thấp giọng thốt lên: "Chỗ này chắc là rất mắc đó."

Trịnh tổng ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tỏ ra quá kiêu ngạo, thế nên hắn chỉ hời hợt nói: "Đã đặt phòng rồi, cũng không tốn bao nhiêu, các cậu cứ yên tâm uống." Hắn vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào chiếc xe jeep bụi bặm của Hình Tung Liên.

Chiếc jeep kia vừa dừng lại giữa đám xe sang trọng, bùn đất và mấy vết xước trên xe càng làm vẻ tồi tàn nổi bật hơn, Trịnh Đông Đông liền cười vui vẻ.

Không giống với mấy hội sơ xa hoa trụy lạc, hội sở Thiên Nhân rất yên tĩnh, kết cấu gồm từng tiểu lâu trắng đen đan xen hợp thành, tiểu lâu xen kẽ nhau tinh tế điểm xuyết giữa rừng trúc rộng lớn.

Có lẽ do diện tích quá lớn nên rõ ràng là nơi cuộc sống về đêm huyên náo lại chẳng truyền ra tiếng ồn ào náo động nào, thế nên càng làm người ta có cảm giác lịch sự, tao nhã. So với khách sạn Kha Ân Ngũ Nguyệt tường thủy tinh rực rỡ thì hội sở này còn cao hơn một bậc. Hội sở vì muốn theo phong cách phản phác quy chân nên cả hội sở to lớn chỉ treo một tấm bảng hiệu bằng gỗ, trên đó khắc hai chữ Thiên Nhân đơn giản, dưới góc trái là logo chim hoàng yến và hoa tường vi.

Trịnh Đông Đông đưa theo đám bạn học đến cửa hội sở, hắn thong thả móc thẻ hội viên trong ví tiền ra đưa cho nhân viên.

Nhân viên tiếp tân là một cô gái trẻ tuổi, cô mặc âu phục, trên cổ buộc một khăn lụa màu vàng, phong cách dịu dàng làm người ta hài lòng, cô nhận thẻ quét qua máy.

Một tiếng tích nhỏ vang lên, Trịnh Đông Đông gật đầu, liền quen thuộc muốn đẩy cửa ra.

"Trịnh tiên sinh, xin chờ một chút." Cô gái gọi hắn lại.

Trịnh Đông Đông thu tay lại, hơi khó chịu.

Cô gái gặp phải khách hàng mặt mày kiêu ngạo lại chỉ khom người, sau đó đè tai nghe tựa như đang xác nhận lại gì đó.

Một lát sau cô lại nói: "Rất xin lỗi Trịnh tiên sinh, phòng riêng đặt trước hôm nay đã hết."

Nghe lời này, Trịnh Đông Đông đen mặt.

Tuy biết rõ cấp bậc hội sở như Thiên Nhân thì chuyện hội viên cao cấp chèn chỗ của hội viên cấp thấp là chuyện thường tình, song nếu là lúc bình thường hắn đại khái sẽ phàn nàn vài câu rồi bỏ đi. Thế nhưng tình huống lúc này, theo sau hắn là một đám bạn học, đã vậy còn có Lâm Thần Phó Hách, hắn vừa đưa người đến cửa lại bị đuổi ra ngoài, vô cùng mất mặt. Thế nên hắn chỉ có thể kiên trì đi tranh: "Cô nói vậy là sao, tôi đã đặt trước một tuần rồi."

Cô gái đã quen với loại gây chuyện này, mặt vẫn tươi cười nói: "Rất xin lỗi ngài, thật sự là không còn phòng trống nữa."

Lời này nói rất uyển chuyển, thật ra là đang nói cho hắn biết, số phòng đặt trước đã bị hội viên cao cấp chiếm dụng, nhưng lúc này hắn chỉ có thể giả vờ không biết: "Cô đi xem lại ghi chép đi, xem thử tôi có đặt trước hay không!" Hắn lớn giọng quát cô gái kia.

Cô gái vẫn cười: "Thưa ngài, xin anh đừng chặn đường khách phía sau."

"Thái độ của cô là thế nào, tôi biết quản lý của các cô đó!" Trịnh Đông Đông nói xong liền lấy điện thoại ra muốn gọi điện.

Cô gái kia không nói gì nữa, nhìn quanh một chút, bảo an lực lưỡng đang canh cửa lập tức vây quanh.

"Đáng đời." Phó Hách ôm tay đứng cạnh Lâm Thần, ung dung nhìn trò hề trước mắt.

"Đông Đông quên đi quên đi, tôi thấy khách sạn cậu cũng yên tĩnh, chúng ta về đó uống cũng được." Một người bên cạnh thấy thế vội vàng khuyên giải gã đàn ông đang nổi giận.

"Đúng vậy, vốn mọi người tụ họp là chuyện vui mà, đừng tức giận." Một người khác nói.

Bên mình có người cấp cho bậc thang đương nhiên quản lý Trịnh muốn thuận thế bước xuống, hắn nhìn bảng tên của cô gái, vênh váo nói: "Cô nhớ kỹ cho tôi, lần sau ăn cơm cùng quản lý các cô tôi nhất định sẽ nhắc tới cô."

"Xin ngài cứ tự nhiên." Cô gái vẫn cười.

Trịnh Đông Đông hừ lạnh quay đầu bỏ đi.

Đúng lúc này một chiếc Bentley vừa vặn chạy đến bên cạnh hắn, sượt qua vạt áo hắn vững vàng dừng lại.

Hiện tại bọn họ đang đứng ở cửa hội sở Thiên Nhân.

Ở một nơi như Thiên Nhân, cho dù là người có thân phận như thế nào cũng không thể lái xe vào trong hội sở, đó chính là quy định.

Nhưng lúc này lại có người lái xe vào đây, như vậy thì người trên xe đại khái chỉ có thể là chính quản lý hội sở.

Trịnh Đông Đông tập trung nhìn vào, quả nhiên đúng là quản lý Thiên Nhân, hắn lui lại một bước, chỉ mong lời vừa nói tuyệt đối đừng truyền vào trong xe.

Trong lòng hắn nghĩ thế, nhưng trời không thỏa lòng người, hắn trơ mắt nhìn cửa sổ sau chiếc Bentley kia chậm chạp hạ xuống.

Song người ngồi ở ghế sau không phải là quản lý hội sở, vị quản lý kia đang ngồi ở buồng lái đảm nhiệm vai trò tài xế.

Ngồi ở ghế sau, là một ông cụ.

Trong chớp mắt nhìn thấy ông cụ kia, Trịnh Đông Đông liền cảm thấy hôm nay ra cửa nhất định là chưa coi ngày.

"Quản lý Trịnh muốn nói tới ai?" Ông cụ hỏi hắn.

Giọng nói ông cụ rất nhạt, mặc một cái áo đay kiểu Trung Quốc thông thường, cổ áo cài lại bằng một cái bàn khấu, có vẻ cao quý của người ở vị trí cao đã lâu.

Nghe lời đó, Trịnh Đông Đông cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra, vội cúi đầu khom lưng: "Quản gia Hình, sao ngài lại đến đây."

Ông cụ có thể khiến quản lý hội sở Thiên Nhân đích thân lái xe chăm sóc, họ Hình, tên một chữ Phúc, là quản gia, người Hình gia.

Người như Hình Phúc, là quản gia có thể lấy họ Hình, hiển nhiên chính là người dòng chính có thể có tư cách đảm nhiệm cấp cao ở tập đoàn tài chính Hình gia.

Trịnh Đông Đông cũng chỉ gặp ông cụ một lần ở cuộc họp cao cấp hàng năm của Kha Ân Ngũ Nguyệt.

Mà Hình Phúc gặp Trịnh Đông Đông ở cửa hội sở cũng rất ngoài ý muốn.

Vốn ông chỉ đi giám sát theo lệ mới đến Vĩnh Xuyên, lúc xe vừa dừng lại nghe thấy Trịnh Đông Đông khó dễ nhân viên hội sở, thế nên ông hạ cửa xe xuống chỉ muốn nhắc nhở, cũng không có ý muốn trách phạt ai, dù sao cũng không đáng để lãng phí thời gian.

Thế nên nói xong ông liền muốn đi, song chính lúc cửa xe chậm rãi nâng lên ông bỗng nhìn thấy sau đám người kia, có một thanh niên vóc dáng cao to đứng dưới đèn đường.

Người thanh niên kia đứng rất tùy ý, cảnh phục khoát trên tay trái, tóc cạo kiểu bản tấc, râu ria trên mặt cũng không cạo sạch, hốc mắt anh ta rất sâu, khuôn mặt anh tuấn, dòng máu phức tạp dễ dàng nhận thấy.

Hình Phúc cảm thấy mình đã hoa mắt.

Thế là ông liền đưa tay dụi mắt, sau đó lại mở mắt.

Người thanh niên kia vẫn tản mạn đứng đó, mặt cũng không đổi, lúc này Hình Phúc mới tin mình không nhìn lầm.

Cửa sổ xe đóng lại, cửa sắt màu đen của hội sở Thiên Nhân chậm rãi mở ra.

Ông cụ ngồi trong xe vẫn quay đầu nhìn về phía đèn đường.

"Hình lão, gặp người quen sao ạ?" Quản lý hội sở nhìn kính chiếu hậu cung kính hỏi.

Hình Phúc không trả lời.

Bên ngoài xe, cửa hội sở Thiên Nhân.

Trịnh tổng vừa gặp được lãnh đạo, chỉ muốn bỏ đi cho nhanh.

Đột nhiên cô gái lại đè tai nghe, bên trong hình như đang truyền chỉ thị gì đó.

"Trịnh tổng, xin ngài chờ một chút." Cô gái gọi người lại, xưng hô cũng thay đổi.

Trịnh Đông Đông bị giữ ở cửa, đi không được ở cũng không xong.

Cô gái nói xong liền khom người mở cửa hông, cung kính đưa tay làm động tác mời: "Vô cùng xin lỗi, vừa rồi là chúng tôi làm việc sơ sót, hiện tại đã thăng cấp ghế lô cho ngài."

Thắt lưng cô gái cúi rất thấp, Trịnh Đông Đông có cảm giác sung sướng như lên mây, thái độ của nhân viên đột nhiên thay đổi 180 độ, không cần phải nói nhất định là do ông cụ vừa nãy dặn dò.

Trong xe Bentley.

Quản lý hội sở để điện thoại xuống, hắn không biết vì sao ông cụ lại căn dặn như thế, nhưng người có thể leo lên vị trí này như hắn rất rõ một việc, đó là chuyện không nên hỏi một câu cũng không nên nói nhiều.

Bốn phía yên tĩnh không ánh sáng, ông cụ trầm mặc ngồi ở ghế sau.

Một lát sau ông cụ như nhớ ra gì đó, lại mở miệng nói với cấp dưới: "Đi mua một thùng Vĩnh Xuyên thuần sinh, ướp đến 8 độ, chờ một lát đưa tới."

Người lái xe gật gật đầu.

"Còn cả đậu phộng chiên..." Ông cụ dừng một chút lại nói, "Quên đi, để ta tự đi làm."

Có lẽ là vì kịch bản thình lình chuyển biến, phòng riêng thông thường đột nhiên thăng cấp thành chiêu đãi xa hoa, nụ cười đắc ý trên mặt Trịnh Đông Đông chưa từng dừng lại.

Phòng chữ Thiên sâu nhất trong hội sở.

Đám người đi xuyên qua rừng trúc, lúc đặt mông ngồi xuống đã là 11 giờ khuya.

Không ít người vẻ mặt đã uể oải, trái lại lúc người phục vụ đưa tửu đơn tới, Trịnh Đông Đông lại rất có tinh thần.

Hắn thoải mái để tửu đơn trên bàn nói: "Tùy tiện gọi đi mọi người, tuyệt đối đừng khách sáo."

Đám người ở đây phần nhiều là lần đầu tiên đến hội sở xa hoa, tò mò lại xem bảng giá liền bị dọa đến không nói nên lời.

Trên bảng giá kia, nước khoáng cũng có giá đến ba con số.

Thấy mọi người đều không lên tiếng Trịnh Đông Đông rất hài lòng hiệu quả kinh hãi này, hắn vờ quen thuộc nhìn qua tửu đơn, hai chân vắt chéo, nhìn qua cô gái xinh đẹp duy nhất ở đây nói: "Hào Chân uống một ly cocktail độ thấp nhé?"

Như thường lệ thì Hứa Hào Chân là nữ sinh duy nhất ở đây, bình thường con gái đều sẽ từ chối, thế nhưng Hứa Hào Chân không chút ngại ngùng, chỉ cười ngọt ngào nói với Trịnh Đông Đông: "Làm sư huynh tốn kém rồi."

Có sư muội dẫn đầu, đám người còn lại cũng nhao nhao chọn rượu.

Trịnh Đông Đông lắng nghe, mắt liên tục lướt qua bảng giá nhanh chóng tính toán, may mà không quá mức, tâm tư đang treo lên của hắn thoáng thả xuống một nửa. Hắn lại quay qua nhìn ba người trong góc, suy nghĩ một chút lại mở miệng: "Đội trưởng Hình, Lâm Thần còn cả giáo sư Phó, mọi người muốn uống gì?"

Lâm Thần đương nhiên không uống rượu, ngay cả nước suối cũng không gọi, thầy Phó thấy vậy có chút lúng túng, nói muốn uống nước trái cây.

"Đội trưởng Hình không muốn uống gì sao?" Trịnh Đông Đông khi nãy vừa thiệt thòi, lúc này có cơ hội dĩ nhiên muốn trả thù.

"Tôi sao?" Hình Tung Liên cũng chẳng nghĩ nhiều thuận miệng trả lời, "Cho hai bình Vĩnh Xuyên thuần sinh là được rồi."

Trịnh Đông Đông bật cười, quả là đội trưởng đội cảnh sát địa phương, chỗ nào mà gặp được mấy thứ thành thị này.

"Xin lỗi đội trưởng Hình, hội sở Thiên Nhân kém nhất cũng là bia Hoegaarden." Trịnh Đông Đông nói, còn cố ý nhấn rõ từng âm tiếng Anh.

Ý là, rượu anh muốn cấp bậc quá thấp, chỗ này không bán.

Hình Tung Liên dường như chẳng chú ý tới giọng điệu khinh khỉnh của hắn, chỉ lắc đầu nói: "Rượu Tây à, thôi quên đi."

Trịnh Đông Đông mỉm cười. Đột nhiên bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa quy cách.

Cửa gỗ khe khẽ mở ra, một người phục vụ đứng ở cửa, tay trái cậu ta là một thùng sắt chứa đầy đá, tay phải là một đĩa đậu phộng chiên đỏ tươi.

Người phục vụ đặt thùng sắt và đĩa đậu phộng lên bàn, cúi chào rồi liền lui ra.

Cậu ta đi vào và ra khỏi chỉ mất khoảng 10 giây, thế nhưng mọi người trong phòng đều ngẩn ra.

Bởi vì trong thùng sắt cậu ta mang vào rõ ràng có hai bình Vĩnh Xuyên thuần sinh giá 8.8 đồng, còn đĩa đậu phộng vẫn còn bốc hơi nóng.

Trong phòng lặng yên.

Rất lâu sau đó cũng chẳng có nói chuyện, sắc mặt Trịnh Đông Đông xanh mét.

Ánh mắt đám bạn học xung quanh nhìn hắn có chút xem thường.

Anh nói không có phòng, nhưng có người mở phòng, anh nói không có bia thuần sinh, vậy phục vụ vừa đưa cái gì vào?

Cho dù anh có tiền có thể coi thường bạn học cũ, song lặp đi lặp lại làm khó dễ người ta như vậy thật chẳng ra làm sao.

Hình Tung Liên ngồi ở sô pha, nhìn hai thứ trên bàn, màu mắt thẫm đi.

******

Bia lạnh và đậu phộng chẳng qua là chút nhạc đệm.

Vừa mở KTV thì âm thanh ầm vang, bầu không khí nhanh chóng dịu đi.

Dù là bạn học lâu năm không gặp thì tụ họp lại cũng chỉ có vài trò ca hát, uống rượu chém gió này nọ.

Trong mọi người thì Hứa Hào Chân hát nhiều nhất, hát tình ca song ca cũng tốt, đơn ca cũng tốt, giọng hát của cô từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại.

Lâm Thần nhìn bóng dáng tiểu sư muội trầm tư.

Hình Tung Liên dựa vào cửa sổ lẳng lặng uống rượu, Phó Hách lắc lư theo điệu nhạc, Lâm Thần nhìn hai người họ rồi nhích lại gần Hình Tung Liên, anh suy nghĩ một chút tìm đề tài: "Vụ Dương Điển Phong là thế nào?"

"Không có gì." Hình Tung Liên uống một ngụm bia, nói: "Nhưng vụ án này liên lụy rộng hơn tôi và cậu nghĩ."

"Sao?"

Âm thanh trong phòng rất ầm ỹ, để nghe rõ tiếng nhau hai người chỉ có thể ngồi sát lại gần, Lâm Thần cảm thấy hơi thở ấm áp của Hình Tung Liên phả lên mặt anh, hơi ngứa.

"Vương Triều sàng lọc lại ghi chép của hệ thống nửa năm qua, có mấy khoản ghi chép rất khả nghi, có khả năng liên quan đến nhiều vụ hung án, còn có hai vụ cướp chưa giải quyết."

Nghe vậy Lâm Thần không nhịn được nhíu lông mày: "Đối phương dám bất chấp nguy hiểm cũng phải giết Dương Điển Phong để diệt khẩu, lý do nhất định không đơn giản."

"Đúng vậy."

Hai người ở góc nhỏ giọng trò chuyện, tuy trong phòng tiếng hát đinh tai nhức óc nhưng trong góc này lại yên tĩnh như thời gian đã dừng lại.

Ánh mắt Trịnh Đông Đông cũng quét về phía này.

Buổi tối hôm nay hắn dường như rơi vào ma chú kỳ quái, bất kể làm thế nào cũng như là cầm đá ném chân mình, cả người vô cùng khó chịu.

Đã gần rạng sáng, chẳng bao lâu nữa buổi tụ họp sẽ tan, hắn cũng khó mà có cơ hội tìm lại thể diện đã mất hôm nay.

Nghĩ đến đây hắn nắm chặt chai rượu tây cao độ, rót đầy một ly, cắn môi đứng lên đi về phía Lâm Thần.

Lúc Trịnh Đông Đông đi tới trước mặt, Lâm Thần đang nghe Hình Tung Liên phân tích vụ án.

Một ly chứa đầy chất lỏng màu vàng đưa tới trước mặt anh.

"Lâm Thần, tốt xấu gì cũng là bạn học, tôi mời anh một ly, anh cho tôi mặt mũi nào?"

Trịnh Đông Đông giơ một bình X.O, mặt cười giả tạo.

Chẳng biết là cố ý hay vô tình, tiếng nhạc trong phòng cũng tạm dừng lại.

Nhất thời giọng điệu say khướt của Trịnh Đông Đông có vẻ cao vút.

Bạn học hội họp, nam sinh mời rượu lẫn nhau bình thường rất khó từ chối, vì dù sao hai bên cũng có tình cảm bạn bè, mà xung quanh lại có rất nhiều người đang nhìn, người khác mời rượu mà không uống có vẻ không đàn ông lắm.

Mọi người nhìn Lâm Thần.

Đó là Lâm Thần, bao nhiêu lời đồn đãi vớ vẩn cũng chịu được, một ly rượu tây nho nhỏ cũng chẳng đáng để vào mắt.

Lâm Thần liếc nhìn ly rượu trước mắt, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng càng lạnh nhạt hơn ánh mắt ấy chính là giọng nói thong dong bình tĩnh, anh nói: "Cậu còn chưa đủ mặt mũi đâu."

Cọ sát một hồi, Trịnh Đông Đông cảm thấy cả người như bốc hỏa: "Con mẹ nó anh là ai chứ, cho anh mặt mũi còn không biết xấu hổ."

Trịnh Đông Đông liên tiếp khiêu khích, hiện tại lại chửi mắng, Lâm Thần vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt nhìn Trịnh Đông Đông chỉ có thông cảm chứ không chút phẫn nộ.

Phó Hách ra vẻ đứng dậy, Hình Tung Liên lại vẫn lẳng lặng ngồi một bên.

Lâm Thần đứng dậy, anh khom người chào những người khác trong phòng: "Xin lỗi, hôm nay tôi có việc bận, đi trước nhé."

Anh nói xong liền tiêu sái đi ra ngoài.

Phó Hách thấy thế vội vàng đi theo.

Hình Tung Liên là người cuối cùng đứng lên, hắn không nói gì, chỉ nhấc cảnh phục bên cạnh lên ung dung đi ra khỏi phòng.

Trong căn phòng phía sau, tiếng bình rượu bị ném vỡ điên cuồng vang lên.

****

Rừng trúc ban đêm gió thổi mát lạnh.

"Cố ý à?" Hình Tung Liên đi cạnh Lâm Thần cười hỏi.

Lấy chỉ số thông minh của Lâm Thần mà nói thì trong tình huống bị mời rượu cũng có cả trăm cách từ chối, thế nhưng anh lại chọn cách cực đoan nhất, thế không phải cố ý thì là gì.

"Không phải anh bảo ngày mai còn đi đến đội cảnh sát Vĩnh Xuyên sao, phải về sớm nghỉ ngơi một chút chứ?" Ánh mắt Lâm Thần bình tĩnh tự nhiên.

Thì ra chọc Trịnh Đông Đông tức giận chỉ vì muốn về sớm ngủ.

Nghĩ tới tiếng đổ vỡ trong căn phòng ban nãy, Hình Tung Liên cảm thấy sau này nhất định không được đắc tội Lâm Thần.

Hắn uống rượu, không thể lái xe.

Lúc ba người họ đi đến cổng hội sở đã có đại giá đứng đợi ở đó, nhìn thấy Hình Tung Liên người kia tiến lên một bước, tự xưng là tài xế của hội sở.

Ánh mắt Hình Tung Liên rơi vào logo chim hoàng yến và hoa tường vi trên ngực áo đối phương, sau đó gật gật đầu.

*****

Ban đêm ở thành phố lớn xưa nay đều là đêm không ngủ.

Tảng sáng, trời cũng lờ mờ sáng lên, tài xế dừng xe ở cửa kí túc xá phía tây của đại học Vĩnh Xuyên, lúc thầy Phó xuống xe hai chân đã lắc lư, bước đi khốn đốn như người có tật.

Hình Tung Liên cùng Lâm Thần đuổi người về kí túc xá, lúc trở ra trời đã tảng sáng.

Hình Tung Liên đốt thuốc, hít một hơi thật sâu, toàn thân toát ra vẻ lười biếng.

Trong không khí đầy mùi thơm, dường như là mùi trứng luộc nước trà và mùi bánh rán, Hình Tung Liên xoa bụng, tha thiết chờ mong nhìn Lâm Thần.

Lâm Thần nhìn bộ dáng này của hắn đành phải nói: "Đi thôi, dẫn anh đi ăn sáng."

Dù sao cũng học đại học ở Vĩnh Xuyên mấy năm, Lâm Thần cũng biết rõ mấy quán ăn ngon ở đây, anh đưa Hình Tung Liên đến một hẻm nhỏ bên cạnh trường.

Hẻm nhỏ vừa dài vừa sâu, đầu hẻm là một quán nhỏ cũ kỹ.

Lúc hai người đến cửa, chủ quán vừa lúc nhóm lửa bếp lò.

Nhìn thấy Lâm Thần, ông chủ liền ngẩn ra.

"Bác Trịnh." Lâm Thần gọi một tiếng.

"Chao ôi, là A Thần sao!" Người trung niên vỗ đầu như nhớ ra gì đó, ông vội thả bếp lò xuống, quay vào nhà gọi: "Bà già ơi xem ai tới này."

Ông kêu rất vang, rất nhanh, trong quán nhỏ truyền đến tiếng bước chân chạy vội, một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề vén màn chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy Lâm Thần bà cũng ngây ra, sau đó khóe mắt đuôi mày đều tràn đầy ý cười: "Cháu xem cháu đi, bao lâu không đến rồi, không nhớ dì Vương của cháu sao!"

"Nhớ chứ." Lâm Thần cười, rất thân thiết đáp.

Quán nhỏ lân cận trường học có thể tiếp tục sinh nhai đại khái đều có điểm đặc sắc.

Lâm Thần kéo Hình Tung Liên ngồi xuống, dì Vương xoa tay vào tạp dề cười hỏi: "Hai bát hoành thánh tôm thịt, còn muốn gì nữa không?"

Quán không có thực đơn, Hình Tung Liên đành nhìn Lâm Thần.

"Thêm một chén cháo trứng muối, và một lồng bánh bao hấp." Lâm Thần nghĩ một chút lại chỉ Hình Tung Liên bổ sung, "Dì Vương, dì cho anh ấy thêm cái bánh trứng gà."

"Được, được." Người phụ nữ trung niên cao hứng chạy vào bếp.

Hình Tung Liên ngắm nghía bốn phía, cảm thấy quán rất nhỏ, bàn ghế cũng cũ, trần nhà treo bóng đèn tròn, ngoài đó ra không còn thứ trang trí nào khác. Kỳ quái là bên ngoài trời còn chưa sáng, ánh đèn trong quán lờ mờ, Hình Tung Liên lại cảm thấy nơi này rất an bình.

"Quán này rất ngon sao?" Hai tay hắn đặt trên bàn, bình thản nhìn chăm chú người trước mặt.

"Đúng vậy, rất ngon, tôi chỉ ăn ở đây."

"Thế à, lợi hại thế sao?"

"Không, vì quán này không thu tiền của tôi." Lâm Thần cười nói.

"A Thần là ông mối cho bác với bà già kia đó."

Hai bát hoành thánh được đưa ra, bác Trịnh chủ quán đứng cạnh bàn nói với Hình Tung Liên.

"Ông mối ấy ạ?"

"Đúng thế, trước đây bác với bà già đó một người mở quán hoành thánh đầu hẻm, người kia mở quán điểm tâm cuối hẻm. A Thần nhìn ra chúng ta có ý tứ liền tới dẫn mối." Người đàn ông chớp mắt hướng Hình Tung Liên, còn chưa nói xong đã đi bưng bánh bao nóng hổi.

Hình Tung Liên không tin được nhìn Lâm Thần: "Cậu dẫn mối thế nào?"

Lâm Thần cúi đầu, cầm đũa muỗng đưa cho hắn.

"Thằng nhóc này rất xấu xa, nó chạy tới quán của bác ăn hoành thánh một tuần liền, mỗi lần tới đều mang theo một lồng bánh bao ở quán của bà già, ăn xong liền không chịu đem trả lồng lại, bắt bác đem trả cho nó." Người đàn ông trung niên bỏ lồng bánh bao xuống, cứ thế ngồi xuống cạnh Lâm Thần, kể chuyện cũ cho Hình Tung Liên nghe.

Hình Tung Liên nghe vậy tâm khẽ động, hắn bỗng phát hiện ra thì ra thanh xuân của cậu ấy cũng từng tùy ý và thú vị như thế.

Trời gần sáng, mặt trời dần lên cao.

Quán hoành thánh đầu hẻm không ngừng có tiếng cười nói vang lên.

Mà ở đại học Vĩnh Xuyên cách đó không xa đã có sinh viên dậy sớm bắt đầu một buổi học sáng.

Vương An Toàn là một bảo vệ bình thường của đại học Vĩnh Xuyên.

Rạng sáng 5h, hắn bò dậy khỏi giường sau hơn nửa buổi tối lười biếng, sẵn sàng cho chuyến tuần tra sân trường cuối cùng trong ca.

Sương mù bao phủ cả sân trường buổi sớm, cá chưa ngoi lên từ đáy nước, chim sẻ vẫn còn ngủ say trên cây.

Hắn tuần tra hơn nửa sân trường, không phát hiện dị thường gì. Lúc đạp xe đến bên rừng cây nhỏ bên hồ, hắn ngáp một cái, còn sớm như vậy người xấu cũng phải đi ngủ, nghĩ đến đây hắn dứt khoát dừng xe lại, trước mặt là một cây đa xum xê, hắn đi mấy bước tới ngồi nghỉ dưới tán cây.

Có sinh viên dậy sớm ngồi ở tảng đá bên hồ tụng bài, có vẻ như là tiếng Anh, Vương An Toàn nghe liền cảm thấy buồn ngủ.

Gần đến kì thi cấp 4, cấp 6 sinh viên đều đặc biệt chăm chỉ, Vương An Toàn chợp mắt một hồi như sực nhớ ra gì đó, hắn nhìn đồng hồ đeo tay, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía xa.

Ở nơi đó là căn tin cũ nát, nửa giờ nữa căn tin sẽ có bữa sáng, hắn cũng có thể kết thúc ca làm.

Hắn vừa nghĩ liền không kiềm được nhắm mắt lại, cánh tay gác trên đùi trượt xuống trên đất.

Đột nhiên hắn như bị giật điện mà nhảy bật lên.

Hắn dường như đã sờ phải cái gì đó dính dính ẩm ẩm, hắn vừa định thần lại mới phát hiện đất dưới chân lộ ra một miếng cao su màu trắng, chắc là một quả bóng cũ hoặc đôi giày rách ai đó vứt đi. Vương An Toàn nhìn miếng cao su kia, lại nhìn hai tay mình, cảm thấy cảm giác của mình khi nãy giống như mò trúng cái gì đó đang động.

Vương An Toàn nhìn bốn phía, sinh viên đang tụng bài bên kia tựa như không để ý đến chuyện xảy ra bên tàng cây. Hắn ngồi xổm xuống, do dự dùng ngón tay khẩy khẩy miếng cao su kia, trong lòng nghĩ đây rốt cuộc là cái quái gì.

Rốt cuộc như là đã quyết định, hay tay hắn đột ngột cắm mạnh vào đất bới lên một mớ đất lớn.

Là một chiếc giày đá bóng màu trắng, mũi giày hướng lên trên, thân giày còn có một dấu check.

Vương An Toàn biết nhãn hiệu này, hắn thở phào, tự trách mình sợ cái quái gì.

Có lẽ do vừa nãy khẩn trương quá mức, Vương An Toàn cảm thấy mình thở không ra hơi, hắn dựa vào thân cây ngồi bệt xuống, tay thò vào túi áo muốn rút thuốc ra hút. Thế nhưng tay trái tìm được thuốc, tay phải lại mò nửa ngày cũng không tìm được bật lửa, thật là thiếu sót. Hắn chỉ đành ngậm thuốc lá, dùng nước bọt cảm nhận mùi vị quen thuộc từ đầu lọc.

Gió thổi qua hồ mạnh mẽ, hắn cũng dần bình tĩnh lại, lại nghĩ gốc đa là chỗ âm u lạnh lẽo không thích hợp nghỉ ngơi, Vương An Toàn liền đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

Ngay khi hắn đứng dậy, góc nhìn thay đổi làm hắn mơ hồ nhìn thấy chỗ chôn đôi giày kia tựa như còn một mảnh vải, ai mà vứt giày tiện thể vứt luôn vớ?

Vương An Toàn giật mình, gió lạnh thổi qua làm hắn nổi da gà, hắn bổ nhào tới chỗ đôi giày kia, đào bới như phát rồ, rốt cuộc nhịn không được kêu lên.

Dưới lớp bùn đất, nối liền với đôi giày kìa là một cái chân.

Trong trường học phát sinh chuyện khủng bố như thế dĩ nhiên không thể truyền ra bên ngoài trong nháy mắt.

Ăn uống no nê, Hình Tung Liên thỏa mãn đốt thuốc, sóng vai đi cùng Lâm Thần trên con đường bên ngoài đại học Vĩnh Xuyên.

Người đi trên đường cũng dần đông hơn, quán điểm tâm cũng nhộn nhịp mở cửa.

Mấy sinh viên nam nữ mặc đồng phục đại học Vĩnh Xuyên thỉnh thoảng đi ngang qua hai người.

Hình Tung Liên nghiêng đầu nhìn, thấy Lâm Thần đang nhìn về phía cổng trường xa xa chẳng biết đang nghĩ gì.

"Đi thôi, vào trường cậu dạo một chút." Hắn mở lời.

Lầm Thần quay lại như nghe thấy gì đó kì quái: "Không phải anh nói tốt nhất không nên vào trường sao?"

"Tôi nói đó là lúc cậu đi một mình." Người thanh niên máu lai kia thở ra một hơi thuốc, đắc ý cười: "Lúc này có tôi, đương nhiên sẽ không sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam