Chương 29: Không biết chiếm tiện nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Vũ khẽ nhíu hàng mi, từ từ mở con mắt ra, chớp chớp vài cái. Trước mặt, phía trên cao là một tấm trần nhà quen thuộc, nơi đây chính là phòng riêng của hắn.

Cảm giác có những ngón tay nhỏ nhắn xuyên qua kẽ tay của mình, Lý Vũ nghiêng người sang trái để nhìn, thấy một gương mặt xinh đẹp đang gục đầu bên giường ngủ say.

Bởi vì không có mắt trái, Lý Vũ phải nghiêng khá sâu mới nhìn rõ được người đang ngủ gật bên cạnh. Điều này khiến hắn cảm giác sau lưng đau nhói, toàn thân uể oải. Từ lúc đầu thai đến thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn bị thương nặng như vậy.

Mặt khác, hắn biết bà nội mình không phải người bình thường, y thuật kỳ dị cao siêu, đây cũng là lần đầu tiên hắn bị thương xong ngủ dậy mà vẫn còn chưa khỏi. Hắn nằm ngửa lại, chợt nhớ về những chuyện đã xảy ra trước đó.

Buổi sáng hôm ấy, Mộng Liên chờ hắn ăn điểm tâm xong thì đưa một tờ giấy rồi vội vàng chạy đi, mở ra xem thì thấy mấy chữ: "hoàng hôn bên dưới cây Thứ Chín, không gặp không về".

Thuở nhỏ, Lý Vũ thường cùng Mộng Liên trốn ra khu rừng bên ngoài thôn chơi, từng đặt tên cho mấy cái cây ở đó là Thứ Nhất, Thứ Hai, Thứ Ba... Trong rừng có rất nhiều cây, nhưng Mộng Liên bấy giờ mới học đếm đến mười, nên chỉ có mười cây được đặt tên.

Lý Vũ không biết Thứ Chín có gì đặc biệt, nhưng vị trí thì còn nhớ rất rõ. Khi mặt trời sắp lặn, hắn rời khỏi Tiêu Tán Đường liền đi đến chỗ hẹn, chỉ là không thấy muội muội đâu, gọi cũng không nghe tiếng trả lời.

Đợi một lúc, Lý Vũ nhảy lên một cành cây cao, nhìn quanh thì thấy có mảnh vải màu lam nhạt bị mắc vào nhánh của cái cây gần đó. Mặc dù không quen leo trèo như Mộng Liên, nhưng sức lực của hắn cũng không kém, nhảy một cái liền tới chỗ nhánh cây kia.

Nhặt mảnh vải lên, Lý Vũ nhận ra là từ y phục của muội muội, mà phía trước hắn còn có vài mảnh khác. Một số là do mắc vào nhánh cây bị rách, một số bởi vì Mộng Liên thấy vướng víu nên tự xé ra.

Lý Vũ liền theo dấu vết này đi tìm Mộng Liên, chỉ là được một đoạn thì không còn mảnh y phục rách nào nữa. Hắn nghĩ một lát rồi tiếp tục dựa vào phương hướng cũ đi tới, quả nhiên qua không bao lâu thì thấy có dấu chân in trên mặt đất.

Hắn chạy theo dấu chân, băng qua một con suối, cứ như thế mà tìm thấy muội muội. Chỉ là đối diện Mộng Liên có hai người lạ, một người trông dữ tợn, một người nhìn bệnh tật.

Lý Vũ vẫn còn cách rất xa nên không rõ thiếu niên bệnh tật nói gì, có điều nét mặt không mấy thân thiện, lại thấy hai vai Mộng Liên khẽ run, dường như đang rất tức giận, liền vội chạy tới can ngăn.

Hắn tưởng Long Ngạc với thiếu niên chỉ là người bình thường, sợ Mộng Liên trong lúc mất bình tĩnh sẽ làm bọn họ bị thương. Thấy nàng nhặt viên đá lên, hắn thầm kêu không xong, càng tăng tốc độ bước chân.

Nào ngờ viên đá Mộng Liên ném đi bị thiếu niên dễ dàng chụp được rồi ném ngược trở lại. Lý Vũ đang lao nhanh, cũng không nghĩ gì nhiều, liền theo đà nhảy ra phía trước che chắn cho muội muội, sau đó thì không còn biết gì nữa.

Trầm ngâm một lúc, hắn khẽ cựa mình muốn ngồi dậy, chợt nghe bên tai có một giọng nói ngọt ngào nhưng có phần ngái ngủ vang lên:

"Huynh tỉnh rồi à?"

"Cũng mới tỉnh. Ta làm muội thức giấc sao?"

"Không có. Trời cũng sáng rồi, muội còn ngủ nữa thì thành con heo nái mất. À mà, huynh thấy trong người thế nào rồi?"

"Có vẻ không còn đáng ngại, nhưng vẫn hơi đau một chút."

Lý Vũ xoa xoa lưng rồi nhìn Nhược Hà, thấy gương mặt nàng có chút xanh xao, hai tròng mắt đỏ hoe, bên dưới khóe mắt còn có quầng thâm, dường như cả đêm không ngủ để chăm sóc cho mình, trong lòng hơi áy náy.

"Đêm qua muội không ngủ sao?"

"Làm gì có, làm gì có." Nhược Hà vội hai bàn tay vỗ nhẹ lên mặt cho có chút sắc hồng, bộ dạng không được tự nhiên cho lắm, sau đó cười hì hì nói:

"Chắc lúc nãy làm bếp bị khói bám vào thôi. Huynh đói bụng không, để muội đi lấy cháo nhé."

"Ừ, vậy thì phiền muội." Lý Vũ hơi đói nên gật đầu.

Nhắc tới ăn uống, hắn chợt nhớ ra đây là nhà mình, chuyện bếp núc thường do hai mẹ con dì Hoa thay nhau làm, mà Mộng Liên lúc nào cũng ríu rít bên tai lại không thấy đâu, cảm giác kỳ lạ, bèn hỏi:

"Tiểu Liên không có ở nhà sao?"

"À, ừ, Tiểu Liên ra ngoài có việc rồi. Muội, muội đi lấy cháo đây." Nhược Hà bỗng giật mình, ngập ngừng đáp rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Nhìn bộ dạng lúng túng của Nhược Hà, trong lòng Lý Vũ bất giác dâng lên một cảm giác bất an. Hắn ngồi thẳng lên, xoay người đặt hai chân xuống giường, hít sâu một hơi rồi nén đau đứng dậy, chầm chậm bước về phía cửa.

Phòng của Mộng Liên ngay bên cạnh phòng ngủ của mẹ nàng, cách chỗ hắn hai đoạn hành lang dài cùng một khoảng sân rộng. Lý Vũ chống tay dựa vào tường, khó khăn đi qua quãng đường ấy, đến nơi thì há miệng thở hồng hộc.

Cộc cộc... cộc!

Hắn vừa gõ vừa gọi cửa:

"Tiểu Liên! Tiểu Liên!"

Gọi một hồi vẫn không có ai trả lời, Lý Vũ càng thêm phần lo lắng, muốn đi nơi khác tìm kiếm. Chỉ là trong người đang mệt, hai đầu gối chẳng còn chút sức lực nào, hắn liền ngồi bệt xuống đất.

Đúng lúc này, chợt có một bóng dáng thướt tha bước nhanh tới, ngồi xuống trước mặt Lý Vũ, chính là Nhược Hà. Nàng lấy cháo xong, quay lại thì không thấy hắn đâu, vội vội vàng vàng đi tìm rồi cũng chạy đến đây.

"Huynh vẫn chưa khỏe hẳn, nên ở trong phòng tĩnh dưỡng, đừng đi lung tung."

"Tiểu Hà, nói ta biết, Tiểu Liên đâu?"

"Tiểu Liên... Tiểu Liên..." Nhược Hà ấp úng nói không hết câu.

"Nói đi, muội ấy sao rồi?" Lý Vũ nắm hai vai Nhược Hà, con mắt trừng trừng nhìn nàng, dồn dập hỏi.

Mặc dù đang suy nhược, có điều khí lực của hắn vốn hơn người thường rất nhiều, Nhược Hà lại chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, bị hai bàn tay của hắn bóp thì cảm thấy khá đau, không khỏi rên lên một tiếng.

"Xin... xin lỗi." Lý Vũ buông tay, cúi đầu nói. Nếu lúc bình thường, hắn cũng không đến nỗi khẩn trương như vậy, nhưng nhớ lại chuyện trong rừng hôm trước khiến hắn không thể không sốt ruột.

Lẽ nào sau khi hắn ngất đi, Mộng Liên đã bị hai người kia làm hại? Nghĩ đến muội muội lỡ như gặp phải chuyện gì không hay, Lý Vũ lại càng nóng như lửa đốt.

"Tiểu Liên bị ốm nặng, đang nghỉ ngơi chỗ bà bà." Nhược Hà vốn không muốn giấu chuyện này, nhưng Lý thúc thúc dặn là đừng cho hắn biết để hắn yên tâm tĩnh dưỡng, nên bây giờ nàng mới nói ra.

Nhược Hà nhìn hắn, khẽ nở một nụ cười, trong đáy mắt vốn đỏ hoe chợt long lanh ngấn nước. Hắn và nàng có hôn ước, chỉ vài tháng nữa là thành thân, vậy mà lúc này hắn lại vì cô gái khác làm nàng bị đau.

Dẫu biết hôn ước đã định từ nhiều năm trước là cha kiếm cớ lừa gạt, đòi Lý gia phải chấp nhận, chỉ là thời gian trôi qua, tình cảm giữa nàng và hắn ngày càng được vun đắp, điều này đâu phải là giả.

Dẫu biết hắn và Mộng Liên lớn lên cùng nhau, sống chung dưới một mái nhà, hằng ngày gần gũi thân thiết, hắn lo lắng cho Mộng Liên là bình thường. Nhưng đã là nữ nhân thì ai chẳng ghen tuông, Nhược Hà cũng không ngoại lệ, có điều nàng lại cảm thấy tủi thân nhiều hơn.

Từ trước tới giờ, nàng vẫn luôn giấu kín cảm xúc này của mình trong lòng, tuy nhiên hành động vừa rồi của Lý Vũ khiến nàng nhất thời không kiềm chế được, nước mắt cứ thế muốn tuôn ra.

Lý Vũ nhìn Nhược Hà, tay chân luống cuồng không biết làm sao. Hắn nắm hai bàn tay nhỏ nhắn mát rượi của nàng, cảm thấy vẫn còn chưa đủ, cuối cùng đành ôm nàng vào lòng an ủi:

"Tiểu Hà, ta xin lỗi, ta thật sự không cố ý."

Những lời này, Lý Vũ nói rất thật lòng, lại thêm cơ thể hắn đang mệt mỏi, đầu óc suy nghĩ rối ren, khiến cho thanh âm tựa như tiếng thì thầm êm ái rót vào tai Nhược Hà.

Nhược Hà bất ngờ được ôm ấp, toàn thân chợt nóng ran, hai gò má lẫn vành tai đều ửng hồng, nghe câu xin lỗi của Lý Vũ cảm giác còn ngọt ngào hơn những lời lẽ tình tứ gấp trăm lần.

"Muội đừng giận nhé." Lý Vũ buông nàng ra, nhẹ lau ngón tay bên dưới khóe mắt hơi thâm quầng, vuốt ve lọn tóc dính trên gò má xanh xao vì mất ngủ để chăm sóc cho hắn, ba mắt nhìn nhau.

Nhược Hà khẽ chớp hàng mi, bỗng thấy miệng lưỡi khô khốc, tim đập thình thịch như vừa chạy quanh Tiêu Tán Đường mấy chục vòng. Nàng cắn cắn môi, đôi mắt không hiểu sao từ từ khép lại, chờ đợi một điều gì đó mà ngay cả bản thân nàng cũng không rõ.

"Chúng ta đi thăm Tiểu Liên thôi." Lý Vũ nói, miệng cười nhưng nét mặt thấp thoáng vẻ bối rối.

"Hả?" Nhược Hà mở choàng mắt, bẽn lẽn cúi đầu, vén hờ mấy sợi tóc qua vành tai. "À, ừ, đi thăm Tiểu Liên thôi."

Thứ Nhược Hà chờ đợi, Lý Vũ cũng rất muốn, chỉ là kinh nghiệm trong chuyện nam nữ của hắn, tính luôn cả kiếp trước, hoàn toàn bằng không, cho nên cơ hội đã hiện ra ngay trước mắt lại không thể dứt khoát nắm lấy được.

Mặt khác, Mộng Liên đang bị ốm nặng, đến mức phải ở lại phòng của bà nội để tiện theo dõi, tức là tình hình rất nghiêm trọng. Hắn biết tin không đến thăm hỏi săn sóc ngay, vẫn còn ngồi đây chiếm tiện nghi của Nhược Hà thì thật quá vô tâm.

Nhược Hà dìu Lý Vũ đứng dậy, chậm rãi đi về phía căn phòng của Lý bà. Dưới nắng ban mai, hai cái bóng xếp chồng lên nhau, hòa lại làm một, tựa như không muốn tách rời.

Khi thân ảnh đôi nam nữ trẻ cùng biến mất ở cuối hành lang, chợt có tiếng thở dài khẽ vang lên, kế đó là thanh âm già nua:

"Vũ Nhi à, sao ngươi thật thà quá vậy, cơm dâng tới miệng còn không chịu ăn. Những chỗ khác giống cha ngươi thì cũng đành thôi, nhưng đừng giống ngay cái điểm vô dụng này chứ. Tiểu nha đầu Nhược Hà kia mà như Ngọc Nhi lúc trước, không biết ngươi đã phải ăn đòn bao nhiêu lần rồi."

Trên nóc nhà, Lý lão không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ đáng tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro