Chương 45: Trà xanh lô hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rừng hoa như tuyết trắng, trên cao mây đen trải ra như một tấm chăn khổng lồ. Huyết y nhân lặng lẽ ngồi nơi đó, tay nâng Thái Nguyệt kiếm, khẽ vuốt ve từng vết rạn nứt, như muốn xoa dịu nỗi đau của nó.

Nhưng liệu có thể xoa dịu được hay chăng đây?

Chợt y buông tiếng thở dài, miệng khẽ ngâm nga mấy câu thơ:

"Trăng đêm loáng như nước,

Trời dùng rửa nhân gian.

Mây cao lọc nắng bức,

Sắc thu chảy lan tràn.

Sao nhường trăng thêm sáng,

Gió sương bỗng huy hoàng.

Sự đời bao thay đổi,

Trăng kia mãi vẹn toàn." **

Thân ảnh bỗng vút bay thẳng vào thiên khung. Bàn chân rảo bước trên những gợn mây, cánh tay khẽ đưa, bóng kiếm rung rung, từng chiêu từng chiêu kiếm nhẹ nhàng uyển chuyển đánh ra. Váy đỏ phập phồng tung bay, thoắt ẩn thoắt hiện như một cánh bướm dập dình trong sương.

Có lúc y khua kiếm lên cao, đột nhiên xoay người chém xuống. Có lúc mũi kiếm vô hình đâm tới, rồi bỗng thu về gạt ngay đi. Thế kiếm đang bềnh bồng như mây, ngay sau đó liền ầm ầm bộc phát ra như sấm vang chớp giật.

Kiếm có lúc êm đềm như nước chảy, bất chợt lại dữ dội như lửa cháy bừng bừng. Nếu kiếm trước chỉ phương bắc, kiếm sau liền điểm về hướng nam. Kiếm trước trảm dọc về phía đông, kiếm sau lại quét ngang khoảng trời tây.

Nhìn một hồi lâu, có cảm giác như huyết y nhân đã hóa ra thành hai người đang trao đổi kiếm pháp, mỗi chiêu thức đều vô cùng tinh diệu tuyệt luân, liên miên bất tận.

Kết hợp với bóng hình duyên dáng càng thêm phần đẹp mắt, như đôi hồ điệp bay lượn giữa chín tầng trời, nhưng cũng có lúc lại tưởng là hai vầng nhật nguyệt gay gắt đối chọi nhau.

Bỗng "ầm" một tiếng, thiên địa trong khoảnh khắc chợt tối chợt sáng, ngỡ có người vừa thổi tắt ngọn đèn của thế gian rồi lại thắp lên. Một vòng sóng gợn lan tràn ra xung quanh, quét sạch toàn bộ mây mù của khoảng không rộng lớn mênh mông.

Thân ảnh huyết y nhân thoáng hiện, tay phải cầm Thái Nguyệt kiếm đâm lên trời, ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái khép lại chỉ vào đất, khí thế bàng bạc như có thể chống đỡ cả càn khôn. Y vê kiếm thành một vòng tròn thu về trước mặt, khẽ thì thào:

"Mọi thứ đều đã kết thúc, ngươi đâu còn lý do gì để tồn tại nữa?"

Huyết y nhân có ý muốn hủy thanh kiếm nhưng lại không nỡ ra tay, cứ đứng lặng yên giữa trời một hồi lâu, đang lúc do dự không quyết thì chợt hướng ánh nhìn về một nơi xa.

"Tỉnh rồi? Đi xem hắn sao đã."

Y vừa dứt lời thì thân hình lập tức biến mất. Mây trắng từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tràn tới, chớp mắt đã lấp đầy khoảng trống được tạo ra trước đó, song song lượn lờ với tầng mây đen cách vạn trượng bên dưới.

...

Mí mắt khẽ nhíu rồi từ từ mở ra, chớp chớp vài cái, liếc tới liếc lui nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. Lý Vũ chống tay phải ngồi dậy, đưa tay trái lên day nhẹ trán, nét mặt hơi nhăn nhó.

"Đây là đâu?"

Căn phòng rộng lớn, chiếc giường êm ấm của hắn đều đã biến mất. Thay vào đó là một không gian có phần tù túng bên dưới mái tranh đơn sơ, giữa bốn bức tường cũ kỹ mục nát. Các góc nhà giăng đầy mạng nhện, còn trong không khí thì bốc lên mùi như ẩm mốc.

Nghĩ ngợi một lúc, hắn cũng chỉ nhớ được là đêm hôm trước đang cùng Mộng Liên trò chuyện thì bỗng đau đầu dữ dội, cảm giác như có hàng vạn con ngựa điên cuồng giẫm đạp bên trong, sau đó liền hôn mê không biết gì nữa.

Lý Vũ kiểm tra khắp người, không phát hiện ra có chỗ nào khó chịu, tay chân thì vẫn lành lặn đầy đủ. Mắt thấy có một chiếc bàn trang điểm gần đó, hắn liền đứng dậy tiến tới soi gương. Bên trong vẫn là hình ảnh phản chiếu của hắn, tuy nhiên mái tóc đã bị cắt sát tới tận gốc.

"Tóc của ta?"

Lý Vũ đưa tay lên vò mớ tóc cụt ngủn, lởm chởm như chó gặm. Hắn vốn nuôi tóc dài để che đi hốc mắt bên trái của mình, cũng chẳng quá quan tâm đến ngoại hình lắm, chỉ tặc lưỡi một cái rồi thôi.

Đúng lúc này, cánh cửa gian nhà bỗng ken két mở ra, Lý Vũ thấy bước vào là một người mặc áo choàng đỏ phủ kín toàn thân, đầu đội mũ trùm không nhìn rõ gương mặt, bên trong còn đeo thêm mạng che để đảm bảo không ai nhận ra mình, đầy vẻ bí ẩn.

Người này vừa xuất hiện, đột nhiên đầu hắn lại đau như búa bổ. Hắn thét lên một tiếng, trán nổi đầy gân xanh, thân hình loạng choạng đổ gục xuống sàn, run rẩy co giật.

Kỳ lạ thay, cơn đau tuy vẫn mãnh liệt như lần trước nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi tan đi. Lý Vũ tựa vào cạnh bàn đứng dậy, ngước nhìn người lạ mặt thì thấy nơi mắt trái có một vệt sáng đỏ lập lòe rồi biến mất.

"Ngươi đã tỉnh?"

"Cũng vừa mới." Lý Vũ lịch sự đáp, không bắt bẻ lại câu nói của đối phương. Nghe thanh âm người này trong trẻo như của một nữ tử, hắn liền hỏi: "Cô nương là ai? Có thể cho ta biết tên họ?"

"Ngươi gọi ta là cô nương sao?" Huyết y nhân bỗng tỏ vẻ ngạc nhiên, dừng một chút rồi hỏi lại: "Tên của ta ư? Chuyện đó quan trọng không?"

"À... cũng không quan trọng lắm." Hắn chỉ muốn biết tên để tiện bề xưng hô, nhưng người này không muốn tiết lộ thì cũng không hỏi nữa, bèn chuyển sang vấn đề khác. "Vậy cô nương, ừm, tiểu thư có thể cho ta biết đây là nơi nào không? Tại sao ta lại ở đây?"

"Hết cô nương rồi lại tiểu thư, ngươi không nghĩ ra cách xưng hô nào khác à?" Huyết y nhân vừa nói vừa đi đến chiếc bàn nhỏ giữa phòng, cầm lấy chiếc bình ở đó, rót đầy một cốc nước rồi đưa lên miệng uống. "Là ta đưa ngươi đến đây, còn cụ thể là nơi nào thì ngươi không cần biết."

"Vậy còn gia gia, bà bà của ta đang ở đâu?"

Lý Vũ có chút khó hiểu, ông bà nội vì sao lại đột nhiên để người này đưa mình đi chứ? Hắn hoàn toàn không biết rằng, thật ra là hắn bị cướp đi từ tay phu phụ Lý lão. Nhưng nguyên do cụ thể bên trong là gì, chỉ có một mình huyết y nhân biết được.

"Bọn họ vẫn ở chỗ của bọn họ, ngươi không cần phải lo lắng."

Lý Vũ nghĩ người này chẳng cần phải nói dối mình làm gì, nghe thấy thế cũng tạm yên tâm phần nào, lại hỏi:

"Vậy tại sao... tỷ tỷ lại đưa ta đến đây?"

"Ừm, thôi ngươi cứ gọi ta là cô nương cũng được." Huyết y nhân bỗng thở dài, sau đó lại nói: "Ta đưa ngươi đến đây là để cứu ngươi."

"Cứu ta?"

"Đúng vậy, nếu ta không đến kịp thì ngươi đã chết rồi. Tuy nhiên, bệnh của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, phải chờ tới ngày cực âm mới có thể trị tận gốc được."

Lý Vũ nhớ đến cơn đau đầu đột ngột xuất hiện kia quả thật khiến hắn muốn chết đi sống lại, đầu như sắp nổ tung ra thành muôn ngàn mảnh, trong lòng thầm nghi hoặc:

"Bệnh của mình nặng đến mức ngay cả bà nội cũng không chữa được sao? Mà cô nương này là ai, chẳng lẽ y thuật còn cao hơn cả bà nội?"

"À quên mất, ngươi tên gì?" Huyết y nhân đột nhiên hỏi.

"Ta tên Lý Vũ."

"Lý Vũ? Ừm, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, ta ra ngoài một lát rồi quay lại."

Dứt lời, huyết y nhân đứng dậy đi ra khỏi phòng. Lý Vũ nhìn theo bóng lưng y, đột nhiên thấy quen thuộc nói không nên lời. Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn gặp người này, làm sao có cảm giác đó được. Hắn ngẫm một lát rồi tự nhủ:

"Chắc là ta nhớ đến hai người Mộng Liên, Nhược Hà thôi. Không biết bọn họ đang làm gì nhỉ? Ủa mà, chẳng lẽ ông bà nội không nói tên ta cho cô nương kia biết sao?"

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cái bụng kêu lên "rột rột", lại thấy môi khô miệng đắng, tay chân bủn rủn, nhưng người kia đã đi mất, Lý Vũ muốn hỏi có gì để ăn không cũng không được.

Ngó quanh chỉ thấy có một bình nước trên chiếc bàn đặt ở giữa phòng, đành uống một ít cho đỡ khát vậy. Thế là hắn tiến tới, rót nước vào một chiếc cốc khác, nghiêng nghiêng nhìn thứ chất lỏng sóng sánh màu xanh lục bên trong.

"Đây là, trà xanh lô hội sao? Nhưng hình như không phải."

Thứ nước đó tuy có hương thơm kỳ lạ nhưng lại pha chút mùi ẩm mốc, Lý Vũ không tùy tiện uống mà cầm chiếc cốc đi về phía cửa. Phía ngoài chỉ toàn là đất trống, chẳng có lấy một ngọn cỏ thì nói gì đến rau củ hay cây ăn quả.

Bụng đang đói meo, Lý Vũ cảm thấy chẳng còn chút sức lực đi tìm đồ ăn, đành quay lại chỗ chiếc bàn ngồi xuống, nhúng ngón tay vào cốc nước rồi chấm lên đầu lưỡi xem sao.

Hắn nghĩ dù uống phải thứ ôi thiu thì một ít như vậy chắc cũng không chết được, lại càng không sợ bị hạ độc, vì nếu muốn giết thì người kia đã ra tay từ lúc hắn chưa tỉnh lại rồi.

"Ồ, ngon đấy chứ!" Nước dãi trong miệng tiết ra rồi nuốt xuống, Lý Vũ tặc lưỡi khen một tiếng.

Hắn liếm nhẹ môi, nâng cốc lên nhấp một ngụm, sau đó lại nhấp thêm từng ngụm cho đến khi cạn sạch. Cơn đói dịu xuống, tình trạng thoát lực trong cơ thể dần có dấu hiệu biến mất, thay vào đó là cảm giác lâng lâng khoan khoái lạ thường.

Tinh thần trở nên phấn chấn, Lý Vũ không đắn đo gì nữa, cứ thế ngồi nhấm nháp thứ thức uống kỳ lạ. Hắn vừa uống vừa suy nghĩ về nữ tử áo đỏ, về những việc xảy ra trong lúc bản thân hôn mê, nhưng không có đáp án hay manh mối nào, đành tạm gác những thứ đó sang một bên.

Chợt thấy đã uống đến cốc thứ năm mà nước trong bình vẫn không vơi đi, Lý Vũ lấy làm lạ, đưa chiếc bình lên lắc nhẹ vài cái. Nghe có tiếng lịch bịch ở bên trong, hắn tò mò mở nắp ra, hơi nghiêng miệng bình về hướng có ánh sáng rồi đưa con mắt lại gần.

"Cái này... là cuống hoa à?"

Lý Vũ thấy có rất nhiều cuống hoa được lấp đầy trong bình, lúc này đang từ từ tiết ra thứ chất lỏng mà hắn vừa uống. Trên mỗi cuống hoa lại có vài hạt tròn tròn lấp lánh ánh đen, trông vô cùng đẹp mắt.

Lý Vũ móc ngón tay khều ra một cái cuống nhỏ, chăm chú quan sát kỹ hơn. Tuy từng tiếp xúc với không ít hoa cỏ dược liệu, nhưng hắn chưa từng gặp qua loài hoa nào có cuống giống thế này.

Chớp chớp!

Lý Vũ bỗng giật mình, đưa tay trái lên dụi con mắt phải. Hình như hắn thấy những chấm đen kia vừa khẽ chớp một cái, sau đó là bốn sợi cuống hoa đưa lên cao, lắc lư nhún nhảy.

"Ta say rồi sao?" Hắn chợt bật cười thành tiếng rồi nghiêng đầu qua trái, cuống hoa cũng nghiêng theo sang trái. Hắn nghiêng đầu qua phải, cuống hoa cũng nghiêng theo sang phải.

Lý Vũ dừng lại, chăm chú quan sát chiếc cuống hoa kỹ hơn, đột nhiên nụ cười trở nên cứng ngắc. Thứ đang hiện lên trong mắt hắn nào phải là cuống hoa, mà là một con nhện còn sống sờ sờ ra đó. Nhìn lại thì bên trong chiếc bình kia cũng toàn nhện là nhện.

Đồng tử trong mắt Lý Vũ liền co rút lại, da mặt bỗng trở nên tê rần, lông tơ trên người cũng dựng đứng hết cả lên. Mặc dù không sợ nhện, nhưng nghĩ đến việc vừa uống liền năm cốc nước, khắp cơ thể hắn không khỏi dâng lên một cảm giác ớn lạnh.

Hắn hét toáng lên rồi ngã ngửa ra sau, vung vẩy cánh tay để hất con nhện đi chỗ khác. Sau đó bò sấp người lại, cố móc họng để nôn ra những thứ vừa uống. Nhưng đã nuốt vào bụng rồi, làm gì có chuyện dễ dàng nôn ra như thế.

Phía bên kia, chiếc bàn bị hắn đá đổ sầm xuống, bình nước văng vào góc tường. Bầy nhện con màu xanh nhạt tràn ra, vẽ một dải loang loáng trên sàn nhà. Từng con nhện lật người lại đứng lên, hàng ngàn con mắt nhỏ li ti, đen lay láy tròn xoe nhìn về phía Lý Vũ, không ngừng chớp nháy.

---------

Chú thích:

** Tạm dịch từ bài thơ "Bát nguyệt thập ngũ dạ ngoạn nguyệt" của Lưu Vũ Tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro