Chương 44: Bên trong Đào Hoa các

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thái Nguyệt?"

Huyết y nhân khẽ cất tiếng gọi đầy hoài niệm, nhưng dường như cảm giác đó rất nhanh liền lắng xuống rồi chìm sâu vào đáy vực, vọng lại một tiếng hừ lạnh.

Y hơi xoay người, tay trái vươn ra, cong ngón tay búng một cái, uyển chuyển nhẹ nhàng như đang gảy một sợi dây đàn. Một tầng sóng gợn lan ra, mọi thứ trước mắt bỗng như ảo ảnh trong bóng nước. Huyết quang, kiếm khí bềnh bồng trôi nổi, sau đó vỡ ra, không để lại chút dấu vết.

Phu phụ Lý lão tinh thần rung động đến tột độ, không tin được thứ mình vừa nhìn thấy. Chẳng những không thể tổn thương người trước mắt dù chỉ là một sợi tóc, mà đối phương thậm chí còn không tốn bao nhiêu sức lực để hóa giải công kích của bọn họ.

Huyết y nhân không để ý đến ánh mắt kinh ngạc đang nhìn mình, cánh tay phải từ từ hạ xuống trước mặt, đã trở về với màu trắng vốn có. Lòng bàn nghiêng nghiêng trút xuống một đám tro cặn, sau đó hướng về phía Lý lão.

Những tưởng đối phương muốn hạ sát thủ với mình, thế nhưng người kia chỉ hơi cong năm ngón tay lại, bỗng "xiu" một tiếng, thanh Thái Nguyệt kiếm đã tuột khỏi tay lão, bay về phía đó.

Lý lão thoáng giật mình, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc. Mặc dù thanh kiếm ấy cũng từng được xếp vào hàng cực phẩm, nhưng hiện tại đã bị gãy mất một đoạn, so với cây quạt của Lý bà còn không bằng, không hiểu người kia lấy để làm gì.

Lại thấy huyết y nhân nắm chặt kiếm trong tay, ngọn lửa màu đỏ đằng sau tấm mạng che lại rực sáng như muốn bùng cháy lên, thiêu đốt hết tất cả. Toàn thân y bỗng run rẩy, giống như gặp lại cố nhân, cũng giống như đang đối mặt với kẻ thù truyền kiếp.

Nhìn đối phương tựa hồ nhận ra thanh kiếm, Lý lão lại càng cảm thấy khó hiểu. Thái Nguyệt kiếm vốn là bảo vật gia truyền nhà lão, từ lâu đã không có người thứ hai biết được lai lịch của nó.

Người đang đứng ở kia mạnh mẽ như vậy, muốn giết bọn họ dễ như trở bàn tay, cần gì phải giả bộ làm những thứ không đâu. Mà trong mắt lão, hành động của đối phương tuy có phần kỳ lạ, nhưng quả thật không giống giả bộ chút nào.

Đứng ở bên cạnh, Lý bà cũng có điều suy nghĩ. Bà vốn cho rằng người đến tìm mình chính là U Linh Cốc chủ, nhưng hóa ra lại không phải. Thậm chí lục lại toàn bộ ký ức, bà ta cũng không nhớ ra được có người này tồn tại trong chân giới. Rốt cuộc thì kẻ này là ai?

Phu phụ Lý lão nhìn huyết y nhân, huyết y nhân lại nhìn Thái Nguyệt cổ kiếm, ba người cứ đứng lặng im như vậy, chẳng gây ra chút động tĩnh nào. Kể cả tiếng hít thở hay âm thanh của gió cũng không xuất hiện trong khoảng không gian này.

Một lúc sau, bàn tay huyết y nhân khẽ hạ xuống, Thái Nguyệt cổ kiếm cũng liền biến mất. Y vung tay ra sau lưng bắt lấy Lý Vũ, chẳng thèm nhìn hai người Lý lão một cái, lập tức lao thẳng lên không trung.

Lý bà thấy đối phương không nói tiếng nào đã bỏ đi, nỗi sợ có phần giảm xuống, cơn giận bất giác xông lên, lại lo lắng cho Lý Vũ nên cũng chẳng kiêng dè gì nữa, ngẩng mặt lên trời mà kêu gào chửi bới.

"Này, ngươi là ai?"

"Ngươi bắt tôn nhi của ta làm gì hả?"

"Đồ khốn kiếp, mau trả thằng bé lại cho ta!"

Lý lão đứng ở bên cạnh, chỉ biết lặng lẽ thở dài. Một chiêu hợp kích trước đó, bọn họ đều đã tiêu hao hết tất cả linh lực còn sót lại, bây giờ chẳng khác nào hai người già bị bệnh nặng, còn có thể làm gì khác được. Chờ cho Lý bà chửi chán, lão chợt hỏi:

"Ta tưởng Trác Thiên là đàn ông chứ?"

"Thì hắn vốn là đàn ông mà."

"Ồ, không lẽ hắn luyện công rồi biến thành đàn bà?"

"Lão nói cái gì vậy? Người này không phải Trác Thiên. Nếu là hắn thì đời nào lại bỏ qua cho ta." Bà ta buồn bực đáp. "Nhưng kể cũng lạ, Vũ nhi từ nhỏ đến lớn đều không rời khỏi tầm mắt của chúng ta nửa bước, từ khi nào lại bị nhân vật lợi hại như vậy nhắm tới? Mà người đó bắt thằng bé đi để làm gì kia chứ?"

"Ta cũng không rõ, nhưng có vẻ như người đó sẽ không làm hại Vũ nhi đâu. Cứ tạm gác chuyện này lại đi đã, việc cần làm trước mắt là khôi phục lại tu vi rồi hẵng đi tìm thằng bé sau." Lý lão sợ bà ta lo nghĩ quá nhiều lại ảnh hưởng đến thương thế, bèn nói vài câu trấn an.

Lão thấy trận pháp phòng hộ bên ngoài vẫn còn, nhưng với tình hình hiện tại thì cẩn thận một chút cũng không thừa, liền cùng Lý bà đem Lý Đại lẫn mẹ con Mộng Hoa vào căn mật thất phía dưới phòng mình tĩnh dưỡng, mấy ngày không ra ngoài.

Mây đen đã tan hết, trời trong không một vết gợn, trăng mười bảy vẫn tròn vành vạnh tỏa sáng lung linh. Khung cảnh Tiểu Trúc thôn trông thật yên ả bình lặng, không ai hay biết tại Lý gia vừa trải qua một hồi sóng gió.

...

Trên đường phố nhộn nhịp đông đúc, Giang Thiếu Hào khoan thai bước đi, miệng cười toe toét, ánh mắt toát lên vẻ tự hào.

Chuyện thiên tướng hạ phàm ở Tiểu Trúc thôn, theo đám học trò của Lưu sư phụ rời đi, dần được lan truyền rộng rãi. Mà phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Tiểu Trúc thôn, Khanh Hoa thành là một trong những thành thị lớn nhất, cho nên tin tức này càng được nhắc đến rất nhiều.

Nghĩ đến việc mình từng là học trò của thần linh, Giang Thiếu Hào không muốn tự hào cũng không được.

Hai bên đường là từng tòa lầu các san sát nhau, trước cửa chính, cửa sổ treo đầy những ngọn đèn lồng đỏ, tỏa sáng cả một con phố dài. Dưới tầng hào quang rực rỡ, chỉ thấy các cô nương đang không ngừng hướng ra phía ngoài mời gọi, ríu rít như bầy chim sơn ca.

Các nàng đều ở vào độ tuổi đôi mươi, mỗi người một vẻ nhưng không ai là không xinh tươi đằm thắm. Áo ngoài mỏng manh, để lộ mảnh áo yếm đủ sắc màu bên trong, cùng với đó đôi xương quai xanh vừa tôn lên chiếc cổ cao trắng ngần, vừa nối liền hai bờ vai gầy muốn được che chở. Mắt long lanh đưa tình, tay vẫy vẫy khăn đưa mùi hương son phấn bay xa.

Giang Thiếu Hào lúc nhìn bên trái, khi ngó sang phải, vẫy tay đáp trả, tựa hồ người nào mình cũng có ít nhiều quen biết. Các nàng thấy y chỉ chào chứ không ghé liền õng ẹo thân trên, lắc lư thân dưới, cười lả lơi oán trách, rồi lại ưỡn ngực hướng về những nam nhân khác í ới thanh âm.

Đi dạo một lúc, Giang Thiếu Hào chợt rẽ sang một con hẻm nhỏ, phía cuối hiện ra một tòa lầu các màu xanh năm tầng, trước cửa có treo tấm biển đề ba chữ: "Đào Hoa Các". Bên ngoài không có các cô nương hay bất kì ai tiếp đón, y cứ thế đi thẳng vào trong.

Bầu không khí nơi này khá thanh nhã, không có tiếng ồn ào huyên náo của các cô nương, cũng không có mùi hương son phấn nồng nặc, chỉ thấy trong đại sảnh là hàng trăm bức tranh đang đung đưa trên giá.

Tất cả đều là tranh chân dung, mỗi bức lại họa một nữ tử khác nhau, tuy chỉ là mực trên giấy nhưng vẫn bộc lộ được vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp tuyệt trần của từng người.

Góc dưới mỗi bức tranh có ghi lại tên tuổi của các nàng, tiếp đến là các loại kỹ nghệ sở trường như đánh đàn, ca hát, thi từ, nhảy múa, đánh cờ... bên cạnh đó là tổ hợp năm con số không rõ ý nghĩa gì, cuối cùng thì là giá cả.

Nhưng đó không phải giá mua tranh, mà là giá thuê của từng cô nương tương ứng. Nơi đây đâu có buôn bán tranh họa gì, cũng là một cái kỹ viện giống như con phố giăng đầy đèn lồng đỏ bên ngoài, có điều cách bố trí hơi khác thường thôi.

Ở Khanh Hoa thành còn tốt, phải đi qua hàng loạt kỹ viện mới đến được Đào Hoa các, nên hiếm khi có ai bước nhầm vào, chứ tại những nơi khác thì chuyện này rất hay xảy ra, hai người Nhược Hà, Mộng Liên cũng từng như thế.

Giang Thiếu Hào tiến về phía quầy tiếp khách bên mé cửa ra vào, ở đó có một nữ tử ăn mặc kín đáo, nhưng dung mạo lẫn khí chất đều hơn hẳn các cô nương đứng đường ban nãy. Nàng mỉm cười nhìn y, chờ y đến gần liền nói:

"Giang công tử lại đến rồi."

"Tranh ở đây ta đều đã xem qua, không biết khi nào mới được xem tranh của Như Hoa cô nương đây?" Giang Thiếu Hào nghiêng người tựa tay trái lên quầy, tay phải vươn ra gảy nhẹ chóp mũi nàng.

"Tiểu muội nhan sắc bình thường, lại không có tài nghệ gì, được Giang công tử để ý quả thật vui mừng. " Như Hoa che miệng cười duyên, lại nói: "Tiếc là tiểu muội còn phải bận việc sổ sách, không thể bồi tiếp công tử được."

Giang Thiếu Hào cũng không lấy làm thất vọng, tán tỉnh Như Hoa thêm mấy câu rồi đi xem tranh. Có một số bức y chỉ nhìn lướt qua, một số bức khác thì lại khiến y vuốt cằm tặc lưỡi, suy nghĩ đắn đo. Lựa tới lựa lui, cuối cùng y dừng lại trước giá tranh thứ bảy của hàng thứ mười ba.

"Ồ, cô nương mới à? Mộ Đề Phất Cơ? Cái tên gì lạ thế! Để xem nào, sở trường kể chuyện, một trăm sáu mươi bảy, bốn mươi lăm, chín mươi, năm mươi sáu, chín mươi ba." Giang Thiếu Hào vừa lẩm bẩm vừa lấy tay vẽ hai đường lượn sóng trong không khí, bỗng cười vang. "Được, được lắm, ta chọn nàng."

Y hạ bức tranh treo trên giá xuống rồi quay trở về chỗ Như Hoa, lại lấy từ trong người ra một tấm kim bài, mặt trước khắc chữ "Yếu Nhân", mặt sau khắc tên y, đưa cả hai thứ cho nàng.

Như Hoa mở sổ sách ra ghi ghép, sau đó đưa lại cho Giang Thiếu Hào một tấm mộc bài có khắc số "năm trăm lẻ bảy". Y tranh thủ nắm tay nàng rồi mới cầm mộc bài đi thẳng lên tầng năm, đến căn phòng thứ bảy, gõ nhẹ lên cánh cửa.

"Mời vào." Bên trong truyền ra một thanh âm ngọt ngào như đường mật, êm dịu như gió xuân.

Giang Thiếu Hào chỉnh đốn trang phục, chải chuốt lại tóc rồi đẩy cửa bước vào. Dưới ánh đèn mờ, trước mắt y hiện ra một nữ tử dung mạo đoan trang diễm lệ, đang ngồi đọc sách bên cạnh một chiếc bàn tròn, trên bàn có mấy đĩa hoa quả tươi ngon cùng một bình rượu, hai cái ly nhỏ xinh bằng bạc.

"Chào công tử." Nữ tử đứng lên, lễ phép nói.

"Khà khà, Phất Cơ muội tử quả nhiên không sai, vừa nghe giọng nói là ta đã thấy toàn thân run rẩy lên rồi, đúng là rất hợp để kể chuyện."

"Mời công tử ngồi." Nàng khẽ mỉm cười, kết hợp với dáng vẻ e thẹn giả mà như thật càng khiến người ta thích thú.

Giang Thiếu Hào là kim bài thượng khách ở nơi đây, vào ra như cơm bữa, tự nhiên cũng không chần chừ ngồi xuống. Nữ tử hầu y uống rượu, ăn hoa quả, bắt đầu chuyện trò hỏi thăm để tạo mối liên kết giữa hai người. Thời gian còn dài, y cũng chẳng vội vàng, vừa uống rượu vừa ôm mỹ nhân, vừa ăn hoa quả vừa nghe kể chuyện.

Những chuyện ấy chẳng biết là đọc được trong sách hay tự nghĩ ra, nhưng Mộ Đề cô nương đúng thật là có năng khiếu, lại thêm giọng nói réo rắt lúc trầm lúc bổng, ánh mắt lẫn gương mặt không ngừng biến chuyển như nhập tâm vào nhân vật, khiến câu chuyện càng thêm phần ly kỳ kịch tính. Giang Thiếu Hào càng nghe càng thấy kích thích, chốc chốc lại hỏi:

"Sau đó thế nào?"

"Rồi sao nữa?"

Kể xong câu chuyện thứ ba, Mộ Đề cô nương liếc nhìn một ngọn đèn trên tường, thấy dầu đã cháy gần hết, liền nắm tay Giang Thiếu Hào đi về phía giường ngủ.

"Giang công tử chắc cũng đã mệt, mời công tử vào trong nghỉ ngơi, tiểu thiếp lại kể chuyện cho công tử nghe."

Giang Thiếu Hào chợt nhớ ra mục đích chính khi đến đây là để làm gì, còn việc thưởng thức các loại tạp kỹ chỉ là phụ, thấy nàng còn muốn kể chuyện thì tỏ ra mất kiên nhẫn.

"Nàng kể chuyện rất hay, nhưng chính sự cũng không thể bỏ qua, có chuyện gì để hôm sau kể tiếp được không?"

"Giang công tử xin chớ nóng vội."

Nàng đáp, đoạn giúp y cởi giày rồi đi qua hai bên đầu giường, tháo dây buộc tấm rèm che xuống, ánh mắt tình tứ từ đầu đến cuối không rời khỏi gương mặt y, sau đó cũng leo lên giường.

"Những chuyện thần tiên vừa rồi chỉ để nghe cho vui thôi, chuyện thiếp sắp kể đây đảm bảo sẽ khiến công tử nghe xong phải rùng mình."

Chẳng biết nàng kể chuyện gì, chỉ biết có tiếng thì thào khe khẽ từ sau tấm rèm truyền ra. Có lẽ câu chuyện của nàng thật sự rùng rợn, khiến Giang Thiếu Hào vừa nghe vừa thở hổn hển, chốc chốc lại rùng mình làm rung rinh cả chiếc giường.

Hai canh giờ cứ thế trôi nhanh, tấm rèm che được vén lên, Giang Thiếu Hào người đầy mồ hôi, thần sắc uể oải bước xuống. Mộ Đề cô nương vén tóc qua một bên vai, cũng theo sát phía sau.

Những ngọn đèn chẳng biết từ lúc nào đã thay mới, trong phòng lại được chuẩn bị sẵn một thùng nước tắm, hương thơm ẩm ướt lan tỏa ra như một tầng sương. Giang Thiếu Hào ngựa quen đường cũ, thả mình vào làn nước ấm áp, ngả người ra sau thư giãn.

Mộ Đề cô nương cũng tiến vào bên trong, hầu y tắm rửa tẩy trần, tiếng nước róc rách không ngừng vang lên. Giang Thiếu Hào sắc mặt dần hồng hào trở lại, chợt khịt mũi vài cái rồi mở mắt ra, vốc lên một ít nước, bên trong có chiếc lá hình răng cưa đang xoay tròn.

"Ồ, thứ nước này..."

"Đây là nước nấu từ đằng linh thảo, chẳng những giúp khử mùi hôi nách, tạo hương thơm cho cơ thể, lại còn có tác dụng đả thông kinh mạch, tắm nhiều rất tốt cho sức khỏe." Mộ Đề cô nương tươi cười giải thích.

"Thì ra là đằng linh thảo, nhưng sao không thấy nơi nào trong thành bán loại cỏ này nhỉ?"

Giang Thiếu Hào làm việc ở tiêu cục, vận chuyển hàng hóa gặp phải đạo tặc là điều vẫn thường xảy ra, đan dược trị thương là không thể thiếu. Y từng vài lần được giao cho nhiệm vụ liên hệ với các dược quán để mua đan dược, ít nhiều cũng có kiến thức về lĩnh vực này.

Tuy nhiên, cái tên đằng linh thảo thì y mới nghe thấy lần đầu. Mặc dù là khách quen của Đào Hoa các, nhưng y trước giờ đâu quan tâm mùi nước tắm làm gì, chỉ là vừa rồi bỗng nhớ tới một người nên mới nảy ý tò mò.

"Nói không phải khoe khoang, nhưng quả thật là loại thảo dược này chỉ có Đào Hoa các mới biết cách trồng mà thôi."

"Thật không?" Y tỏ vẻ không tin, sau đó chợt ngửa đầu cười lên ha hả, nói: "Vậy là đúng rồi, vậy là đúng rồi."

"Công tử có chuyện gì mà vui thế?" Mộ Đề cô nương thấy y cao hứng cũng cười theo, tay trái vẫn lấy gáo múc nước xối chầm chậm lên ngực y, tay phải nhẹ nhàng kỳ cọ từ trên xuống dưới.

"Ta có một vị huynh đệ mới quen tên Lý Vũ, trên người hắn nồng nặc mùi đằng linh thảo, ta hỏi hắn từng đến Đào Hoa các chơi đúng không thì hắn cứ nằng nặc kêu không phải." Giang Thiếu Hào đáp, sau đó kể chuyện hôm gặp gỡ Lý Vũ cho nàng nghe.

"Thì ra chỉ là một thiếu niên, không dám thừa nhận chuyện này cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trên đời này có mấy ai quang minh lỗi lạc được như Giang công tử đâu."

Đi chơi kỹ viện không sợ người ta biết mà được khen là "quang minh lỗi lạc" thì khá lạ kỳ, nhưng y nghe xong lại thấy rất khoái chí, liền nhào tới ôm nàng hôn tới tấp, nước văng tung tóe cả ra bên ngoài.

Sáng hôm sau, Giang Thiếu Hào ưỡn ngực vươn vai, tinh thần phấn chấn rời đi. Tuy đến không có ai đón, đi không có ai tiễn, nhưng nơi này lại khiến lòng y xao xuyến không thôi.

Bên trong Đào Hoa các, tại một gian phòng tối tăm ngập tràn mùi ẩm mốc, khí tức đầy phần cổ quái, Mộ Đề đứng cúi đầu chắp tay hướng về phía tấm bình phong, bộ dạng vô cùng cung kính.

"Chuyện ngươi vừa nói với ta, ngươi nghĩ như thế nào?" Từ sau tấm bình phong truyền tới một giọng nói ken két như tiếng sắt thép cạ vào nhau.

"Như Hoa sư tỷ đã kiểm tra, thiếu niên kia chưa từng đến Đào Hoa các, cho nên mùi đằng linh thảo trên người hắn là từ nơi khác mà có. Thế nhưng người ngoài cốc không thể nào trồng được đằng linh thảo, họ Giang kia cũng không có lý do để bịa đặt, chuyện này thật sự khó giải thích."

"Vừa rồi ngươi nói, thiếu niên họ Lý đúng không?"

"Vâng, thưa sư phụ."

Người kia im lặng một lúc rồi nói:

"Được rồi, ngươi lui ra đi."

Thanh âm mang theo vẻ kích động, vốn đã khó nghe càng trở nên khó nghe hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro