Chương 47: Thạch điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kéo lên tới nơi, con nhện ngoắc một đầu sợi tơ vào móng chân bên phải, giơ Lý Vũ trước mặt rồi tung lên giật xuống, hơn chục lần mới dừng lại. Nó nhìn hắn chăm chú rồi đột nhiên há to cái miệng, phun ra một đống nước nhầy màu xanh.

Lý Vũ biết loài nhện không ăn uống như con người mà sẽ tiết ra một loại dung dịch đặc biệt để làm mềm con mồi, sau đó mới hút sạch chất dinh dưỡng bên trong.

Thứ nước trông giống "trà xanh lô hội" này chắc hẳn có tác dụng như thế. Còn việc nữ tử áo đỏ không lo ngại gì khi uống thứ này... có lẽ là vì con nhện do nàng nuôi, cho nên nàng có cách để kháng lại độc tính.

Máu thịt của hắn sẽ bị hút ra hết, chỉ còn lại lớp da cùng với bộ xương khô. Rồi phần còn lại này cũng sẽ bị vứt vào một xó nào đó, mặc cho dã thú hoặc côn trùng tiếp tục phân chia.

Nghĩ như vậy, lại thêm vừa bị con nhện xoay cho điên đảo đầu óc, Lý Vũ rốt cuộc không giữ được bình tĩnh nữa, liền trừng mắt nhìn chằm chằm vào con nhện mắng to:

"Đồ súc sinh!"

Đúng lúc này, huyết y nhân cũng vừa xuất hiện ở phía trên cao, giọng nói lanh lảnh truyền xuống:

"Con bé ngu ngốc, bảo ngươi trông chừng hắn, sao ngươi lại làm hắn thành ra như thế."

Con nhện bỗng đứng ngây ra một lúc, ngẩng đầu lên nhìn huyết y nhân, sau đó lại nhìn Lý Vũ. Toàn thân nó bắt đầu run rẩy, phát ra âm thanh lạch cạch như tiếng khớp xương va chạm vào nhau.

Hàng trăm con mắt dần trở nên long lanh, nước bắt đầu tràn ra, chảy xuống thành dòng như suối. Người nó muốn kết bạn thì mắng nó súc sinh, người nó coi là mẹ thì bảo nó ngu ngốc, làm sao trái tim nhện bé bỏng có thể chịu nổi.

Con nhện vung lên chân trước, dễ dàng cắt đứt sợi tơ to như dây chão, sau đó quay mạnh đầu chạy đi. Cái bụng khổng lồ của nó vô ý đập vào người Lý Vũ, khiến hắn bị đánh bay ra xa vài chục trượng, thân hình xoay tròn giữa không trung, đầu dưới chân trên, lại rơi xuống vực.

Tựa hồ trải qua một giấc ngủ rất dài, Lý Vũ chầm chậm mở mắt ra, thấy mình đang ở trong gian nhà tranh rách nát giống hệt như lúc trước.

Nhìn vài vệt mạng nhện nơi góc tường phía trên đầu, hắn liền bật dậy, sờ soạng khắp người xem còn sống hay đã chết, có mất bộ phận nào không. Nhưng không chỉ tay chân vẫn đầy đủ, hắn còn nhận ra quần áo cũng đã trở lại như cũ, ngồi thừ một lúc rồi cho rằng mình vừa nằm mơ.

"Ngươi gặp ác mộng à?"

Nghe có tiếng người, Lý Vũ quay sang, thấy nữ tử áo đỏ đang vừa nhâm nhi nước trà vừa đọc sách, chính là cuốn "Lão Đại Đại trận pháp tâm đắc - Từ nhập môn đến đại thành".

Trên bàn còn có chiếc túi vải Nhược Hà tặng, thứ mà hắn vẫn luôn mang theo bên người. Lần trước hắn tỉnh lại không thấy, có lẽ là do cô nương kia cất đi nơi nào đó. Hắn thở hắt ra một hơi, khẽ gật đầu nói:

"Ừm, là một con nhện."

"Tên của nó là Tiểu Thù." Huyết y nhân đáp, mặt vẫn hướng vào cuốn sách, lật qua một trang khác.

"Nó... là thật?" Lý Vũ nghe thế bỗng giật mình nhìn quanh, sợ con nhện ấy lại xuất hiện lần nữa. "Nó đi đâu rồi?"

"Nó chỉ muốn chơi đùa với ngươi, ngươi lại mắng nó là đồ súc sinh, nó dỗi quá tìm một chỗ để khóc rồi, sẽ không quay lại đâu." Huyết y nhân thở dài đáp.

"Chơi đùa?" Lý Vũ chửi thầm trong bụng. Nhớ lại từng cảnh tượng đã xảy ra, nghĩ mình suýt mất mạng mấy lần, vậy mà nữ tử trước mặt lại nói con nhện chỉ muốn chơi đùa. Làm gì có kiểu chơi đùa quái ác như vậy, đã thế còn biết dỗi nữa chứ, thật là lạ đời.

Mặc dù không hoàn toàn tin tưởng lời nói của người này lắm, nhưng hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Miễn sao con nhện không quay lại là hắn đã cảm tạ trời đất lắm rồi, đâu dám chất vấn chuyện đó thêm nữa. Hắn ngần ngừ một lúc, khẽ gọi:

"Cô nương..."

"Chuyện gì thế?"

"Cô nương có gì ăn không?" Từ lần tỉnh dậy trước đó đến giờ, hắn vẫn chưa có gì vào bụng, đã thế còn phải mất sức để chạy trốn con nhện, bị nó hành hạ cho sống dở chết dở, đã đói lại càng đói hơn.

"À, ta có chuẩn bị một ít thức ăn trong nhà bếp, ngươi ra khỏi cửa rồi đi về phía tay phải là tới."

Thấy hắn vẫn ngồi im tại chỗ, huyết y nhân lại nói:

"Ta không ăn những thứ như vậy, ngươi đói thì sang đó mà ăn, cứ việc tự nhiên như ở nhà, không cần khách sáo."

Lúc này Lý Vũ mới gật đầu cảm ơn rồi bước xuống giường, tập tễnh rời khỏi căn phòng, vừa đi vừa hi vọng "thức ăn" mà cô nương kia chuẩn bị đều là những thứ bình thường.

Ra đến cửa, đập vào mắt hắn là một khu vườn trồng đủ các loại rau màu, từ loại bò dưới đất cho đến leo trên giàn. Phía bên phải, có vài cây ăn quả tốt tươi, đều đã ra hoa kết trái, cành lá trĩu nặng đến tận sát mặt đất.

Bên trái khu vườn là một cái ao nhỏ, trên bờ đặt một cái ghế dựa cùng một chiếc cần câu. Trong ao, vịt mẹ đang dẫn lũ vịt con bơi vòng quanh, kêu cạp cạp, thỉnh thoảng còn có tiếng cá quẫy nước bên dưới.

Nhìn khung cảnh điền viên bình dị này, trong lòng Lý Vũ bỗng cảm giác nhẹ nhõm lạ thường. Chỉ là cái bụng thì vẫn còn đang đói, cứ kêu rột rột, giục hắn mau đi tới nhà bếp.

Lý Vũ bước vào, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, biết là những thứ có thể ăn được, khẽ thở phào một hơi. Nghe cái bụng càng réo to hơn, hắn liền tự mò lấy chén đũa, xới cơm, gắp thức ăn bày ra bàn rồi ngồi ăn một mình.

Các món đều được chế biến từ rau củ, tuy thanh đạm nhưng hương vị cũng không tệ, lại thêm đang đói nên Lý Vũ ăn rất ngon lành. Duy chỉ có món hoa thiên lý xào là hắn không dám gắp, bởi vì nó khiến hắn liên tưởng tới mấy con nhện.

"Thức ăn vẫn còn nóng, sao cô nương ấy biết khi nào mình thức dậy để chuẩn bị sẵn nhỉ?" Hắn thầm tự hỏi vu vơ rồi tiếp tục ăn.

Đến khi đã thấy no, Lý Vũ dọn dẹp mọi thứ rồi đem chén đũa ra bờ ao để rửa, sau đó quay lại gian nhà ban đầu. Nữ tử áo đỏ không còn ở đây nữa, chiếc túi vải của hắn cũng vậy. Hắn không để ý lắm, lại ngồi vào bàn rồi nhấc bình trà lên, mở nắp nhòm vào trong.

"Là trà hoa nguyệt quế."

Với kiến thức của mình, Lý Vũ vừa nhìn là biết ngay. Nhưng hắn vẫn cẩn thận đi lấy đũa khều ra một bông hoa, ngắm nghía thật kỹ mới bỏ vào lại. Sẵn đang khát nước, chỉ cần không phải "trà xanh lô hội" thì trà gì hắn cũng có thể uống được.

Không có việc gì làm, Lý Vũ ra ngoài vườn đi dạo một lúc rồi lại quay vào nhà nằm nghỉ, ngủ quên lúc nào không hay. Khi thức dậy thì đã là cuối giờ mùi, hắn thấy chiếc túi của mình lại xuất hiện ở trên bàn, liền tới mở ra xem.

Khăn tay Mộng Liên tặng, kim châm, y thư, mấy lọ thuốc cao, thuốc bột, dược hoàn, băng gạc... đều còn nguyên vẹn, chỉ có cuốn sách về trận pháp với mấy viên tinh thạch là biến mất.

Lý Vũ cho là huyết y nhân muốn học trận pháp, nghĩ cũng chẳng phải là vấn đề gì quá lớn nên không để tâm nhiều. Ngẫm lại những chuyện đã xảy ra, hắn điều chỉnh tư thế ngồi cho ngay ngắn, ổn định hơi thở, nắm lấy cổ tay rồi tự bắt mạch.

Thấy mọi thứ vẫn bình thường, trong lòng hắn chợt có chút phân vân. Một bên, hắn nghĩ rằng bệnh mà Lý bà không chữa được thì bắt không ra mạch cũng không phải chuyện lạ. Một bên khác, hắn lại nghĩ nữ tử áo đỏ đang lừa mình vì một mục đích nào đó.

"Có khi nào cô nương ấy là kẻ thù của ông bà nội, muốn bắt cóc ta để buộc bọn họ phải buông tay chịu trói?"

Tuy chỉ là suy đoán, nhưng liên quan đến người thân thì một chút dấu hiệu nhỏ cũng khiến Lý Vũ lo lắng. Chỉ là hắn vẫn không biết rằng, nữ tử áo đỏ cướp hắn đi ngay trước mặt phu phụ họ Lý, chứ không phải bắt cóc. Muốn giết bọn họ cũng là dễ như trở bàn tay, việc gì phải dùng hắn làm con tin.

Thế là những ngày sau đó, Lý Vũ luôn phải sống trong trạng thái đề phòng, cảnh giác cao độ, không có lúc nào là thoải mái, cứ cách dăm bữa nửa tháng là lại tìm đường rời khỏi nơi này.

Tuy nhiên, nếu không bị ngăn chặn bởi sông lớn hay vực thẳm, hắn lại bị lạc lối trong rừng rậm, thậm chí có lúc phải đối mặt với vài con quái trùng khổng lồ, trông còn gớm ghiếc kinh tởm hơn con nhện Tiểu Thù gì đó nữa.

Mỗi lần suýt chết được cứu về, Lý Vũ lại dò hỏi huyết y nhân đủ thứ chuyện, nhưng không khi nào nhận được lời giải thích đủ rõ ràng. Cộng với việc người này toàn nuôi mấy thứ quái vật kỳ dị, khiến hắn càng nghi ngờ nhiều hơn, nhưng vì sợ nên không dám tỏ thái độ quá lộ liễu.

Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt Lý Vũ đã đến nơi đây được gần bốn tháng. Mặc dù mỗi lần gặp mặt, nữ tử áo đỏ đều đối xử với hắn rất tốt, nhưng cuộc sống như bị giam lỏng mang đến cho hắn cảm giác vô cùng ngột ngạt, khó chịu.

Buổi sáng hôm ấy, thời tiết trong lành, Lý Vũ nằm trong nhà cũng chẳng tìm ra được cách trốn đi, chỉ càng thêm phần tù túng, đành ra bờ ao ngồi câu cá cho khuây khỏa.

Hắn nhìn bóng mấy con cá tung tăng bơi lội dưới mặt nước, thấy mình cũng có khác gì chúng đâu, không thể nào thoát khỏi bờ đất bao vây tứ phía, sớm muộn gì cũng bị người ta, mà ở đây chính là hắn, câu lên làm thịt.

Trong lúc Lý Vũ mải suy nghĩ vẩn vơ, gió ngừng thổi cây thôi xào xạc, cá chê mồi nước chẳng lăn tăn, bầy vịt thì cũng cạp cạp kéo nhau đi đâu mất, không gian lặng ngắt như tờ. Đột nhiên, huyết y nhân xuất hiện ngay sau lưng hắn, nói:

"Đến lúc rồi."

Lý Vũ giật thót người, té ngay ra khỏi ghế. Mắt thấy chính mình sắp rơi xuống ao, bỗng có một luồng hấp lực cực mạnh kéo hắn quay ngược trở lại rồi bay thẳng lên trời.

Chỉ nghe có tiếng gió vù vù rít bên tai, thấy mây trắng tới tấp dội vào mặt, hắn còn chưa kịp định thần nhìn kỹ thì không gian xung quanh đã biến thành một màu đen kịt.

Chợt có mấy tiếng "phừng phừng" trùng điệp đan xen nhau, hàng ngàn ngọn lửa thình lình bùng cháy lên, trôi nổi giữa không trung như lửa ma trơi, dù ánh sáng đỏ rực như máu nhưng lại tỏa ra hơi thở đầy lạnh lẽo.

Lý Vũ nhìn quanh, thấy nơi này có vẻ như là một tòa cung điện cổ xưa, rộng đến ngàn trượng, phủ đầy bụi bặm và mạng nhện, dường như lâu rồi không có người đến.

Huyết y nhân khẽ vung tay, một làn gió lốc từ chỗ hai người đang đứng quét ra xung quanh, đem tất cả bụi bặm thổi sạch sành sanh, khiến tòa cung điện lấy lại dáng vẻ thật của nó.

Trên vách tường, dưới mặt đất, toàn bộ đều là những phiến đá màu xanh lam, được ai đó khắc sâu xuống những văn tự kỳ lạ, khó hiểu. Chính giữa cung điện lại có một tòa tế đàn khổng lồ, bên trên cắm rất nhiều cây cột lớn bằng đá.

Mỗi cột đá cao hơn chục trượng, to khoảng ba bốn người ôm, chạm trổ hình mặt trời, mặt trăng, cùng đủ các loại mặt quỷ thần yêu thú kỳ dị. Chúng xếp thành nhiều vòng tròn đồng tâm, được nối với nhau bởi những sợi xích to, dài và nặng.

Quang cảnh trong cung điện tuy không nguy nga lộng lẫy, nhưng mang đến cho Lý Vũ cảm giác khó nói nên lời. Hắn đang vừa quan sát vừa suy nghĩ xem mình bị đưa đến nơi này để làm gì, bỗng huyết y nhân hất tay một cái, ném hắn lên thẳng tế đàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro