Chương 48: Chiêu hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lịch kịch, loảng xoảng.

Từ dưới tế đàn mọc ra từng sợi xích đen thui, như sắt mà không phải sắt, quấn lấy tay chân Lý Vũ ghì mạnh xuống. Hắn cố vùng vẫy, nhưng dĩ nhiên là vô dụng, ngược lại càng làm cho từng sợi xích siết chặt hơn.

Đừng nói là hắn, mà ngay cả người nhà hắn cũng không thể kháng cự được sự trói buộc này. Biết không thể dùng sức để thoát ra, Lý Vũ đành thả lỏng cơ thể cho bớt đau, chợt thấy nữ tử áo đỏ bay lên đứng ngay bên cạnh, vội nói:

"Cô nương..."

"Ngủ đi." Huyết y nhân khẽ phất tay một cái, Lý Vũ chỉ mới thốt lên hai tiếng thì đã bất tỉnh, những lời sắp nói ra đều bị kẹt lại trong miệng.

Y ngẩng đầu, xoay người nhìn từng ngọn lửa đang trôi nổi khắp thạch điện một lượt. Hai bàn tay khép lại, mười ngón tay biến ảo như xoắn vào nhau, càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng chẳng còn thấy được rõ ràng.

Đột nhiên, tay phải huyết y nhân vung lên, chỉ vào một ngọn lửa phía trên cao rồi lại thu về, tiếp tục kết ấn. Động tác vô cùng mau lẹ, tưởng như vừa mọc ra tay thứ ba để làm việc đó vậy.

Theo một chỉ kia, ngọn lửa bỗng nhè nhẹ run lên, nhanh chóng chuyển từ màu đỏ sang lục, rồi lại từ lục sang đen. Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, huyết y nhân cũng đã liên tục điểm hơn ba mươi ngọn lửa khác.

Cứ như thế, đến ngọn lửa thứ bốn mươi tám, y chợt dừng lại, song chưởng hợp vào nhau nhưng miệng thì khẽ hô:

"Tán!"

Ngoại trừ những ngọn hắc hỏa, tất cả ngọn lửa còn lại đều trong nháy mắt tan biến đi, không gian cũng vì thế tối đen như mực. Tuy nhiên, điều này không hề làm cản trở tầm mắt của huyết y nhân.

Trong bóng tối, y lướt nhanh lên cao như một vệt u linh, dùng ngón trỏ tay phải cắt vào cổ tay trái. Thân hình xoay tròn, vẩy vào mỗi ngọn hắc hỏa một giọt máu tươi.

Tiếng "xèo xèo" phát ra, từng ngọn lửa bùng cháy dữ dội, bắt đầu lắc lư di động, trôi thẳng đến bên cạnh huyết y nhân, vờn quanh như để xác nhận thân phận của người này.

Y ngửa lòng bàn tay, lần lượt nâng từng ngọn lửa đẩy về phía những cột đá khác nhau, sau đó tự mình đáp lên đỉnh một cây cột ở vòng tròn trung tâm, dùng tay trái cắt ngang lòng bàn tay phải rồi vỗ mạnh xuống.

"Lấy máu của ta, mở ra huyết mộ, mời linh hồn các bậc tiền nhân đã khuất quy vị."

Trong khoảnh khắc, nhiệt độ đột ngột bị kéo thấp, giống như không gian bị đóng vào một chiếc hộp rồi ném vào chốn cửu tuyền. Từng trận gió âm u bất chợt nổi lên, mang theo hỗn tạp những tiếng rầu rĩ, thở than, ai oán, luẩn quẩn quanh thạch điện. Lạnh lẽo đến thấu xương, bi ai đến não lòng.

Lại có tiếng kẽo kẹt nặng nề từ nơi đâu truyền đến, như ai đó đang mở ra một cánh cửa khổng lồ, vô hình. Dưới mặt đất, trên vách tường, đám văn tự kỳ lạ lóe ánh sáng màu xanh lục, lượn lờ bay lên khỏi khe rãnh của mình.

Từng cây cột đá bỗng rung lắc dữ dội, đồng thời tỏa ra một tầng lam sắc quang mang đầy băng giá. Các hình thù chạm trổ cũng tựa hồ sống lại, hoặc biến lớn, hoặc thu nhỏ, sau đó hoán đổi vị trí cho nhau.

Dưới gốc mỗi cột đá, chợt có một vệt khói đen xuất hiện, khẽ cuộn tròn, uốn lượn như con rắn bò về phía đỉnh. Đến nơi, khói đen bùng cháy lên thành ngọn lửa như lúc trước huyết y nhân ném đi, nhưng bên trong đã có thêm cái bóng mờ màu xanh lục.

Bốn mươi tám bóng người khác nhau, nam có nữ có, già có trẻ có, ai nấy hoặc ít hoặc nhiều nhuốm màu tang thương của thời gian. Tất cả đều nhắm nghiền hai mắt, trên gương mặt chất chứa đầy vẻ thống khổ xen lẫn với chút gì đó không cam lòng.

Huyết y nhân nhìn những cột đá như những ngọn đuốc khổng lồ đang cháy, trầm mặc trong thoáng chốc rồi bỗng cất tiếng thở dài. Y xòe bàn tay phải ra, cách không nâng lên phía trên đỉnh đầu một tấm lệnh bài màu đỏ máu, mặt trước khắc một chữ "huyết", mặt sau khắc hình một cái cây.

"Ta lấy thân phận môn chủ, lệnh cho mọi người thức tỉnh."

Thanh âm vừa dứt, lệnh bài lập tức tỏa ra một luồng hồng quang chói mắt, soi rọi toàn bộ thạch điện.

Từng bóng người màu xanh ngửa đầu lên, mở trừng trừng cặp mắt trống rỗng, cái miệng há to phát ra tiếng kêu gào khàn đục thảm thiết, giống như đang phải chịu đủ các loại tra tấn vô cùng tàn khốc.

Đợi một lúc, tiếng gào thét mới bắt đầu suy yếu. Bên trong mỗi con mắt dần cuộn lên một tầng mây mù, chầm chậm cô đọng lại thành hình đồng tử, khiến nét vô hồn trên từng gương mặt cũng vơi đi phần nào.

"Bế môn!"

Thanh âm kẽo kẹt vọng lại trong giây lát, mang theo từng tiếng than khóc trôi xa dần. Hắc phong ngừng thổi, nhiệt độ trong thạch động cũng trở về như trước đó. Mặc dù chưa thể gọi là ấm áp, nhưng không lạnh lẽo đến mức đóng băng cả linh hồn.

Tấm lệnh bài rơi xuống, huyết y nhân bắt lấy rồi cất vào trong tay áo. Thân hình mảnh mai đứng chơ vơ trên cột đá, áo choàng huyết sắc rủ xuống, lặng lẽ cảm nhận từng luồng khí tức vừa giáng lâm xung quanh mình.

Trên bốn mươi tám cột đá lúc này là bốn mươi tám bóng ma màu xanh lục, mờ mờ ảo ảo, sau một lúc mơ hồ nhìn quanh, tất cả lần lượt hướng về phía huyết y nhân ôm quyền, cúi đầu cung kính nói:

"Bái kiến môn chủ!"

"Mọi người miễn lễ." Y khẽ gật đầu, hai vai run run, truyền ra thanh âm chứa đầy cảm xúc phức tạp. Có chút hoài niệm, có chút buồn bã, nhưng cũng không giấu nổi niềm vui mừng khi gặp lại cố nhân.

Chờ những cái bóng kia đứng thẳng lên, huyết y nhân hít vào một hơi thật sâu, bỗng nhiên quỳ xuống trước sự kinh ngạc của những ánh mắt xung quanh, dập đầu bái lạy.

"Môn chủ!"

"Người làm gì vậy?"

Từng cái bóng xanh kinh hô, muốn lao tới đỡ y đứng dậy. Nhưng bàn chân chỉ vừa mới nhón lên, từ trong mỗi chiếc cột đá lập tức phóng ra từng sợi xích đen sì, trói lấy bọn họ kéo ngược trở về.

"Năm xưa Tiểu Ly phạm phải sai lầm lớn, gây ra đại họa diệt môn, tội nghiệt không sao kể hết, xin được các vị rộng lòng lượng thứ." Huyết y nhân nói, giọng khàn đặc chứ không còn trong trẻo như mọi khi.

Một giọt nước mắt long lanh rơi xuống, nóng bỏng tựa dung nham. Khói trắng mãnh liệt bốc lên, để lại một chấm đen trên mặt đá xanh, tan biến đi một cách vô cùng chậm chạp.

Những thân ảnh kia không thể làm gì khác, đành quỳ xuống theo, từng tiếng thở dài cứ thế vang lên. Nhưng không khí còn chưa trầm lắng được bao lâu, ở phía cột đá đối diện huyết y nhân bỗng truyền đến một tiếng hừ lạnh:

"Bọn ta có lòng đâu nữa mà rộng lòng với chả hẹp dạ. Còn về lượng thứ, xin lỗi, bọn ta chỉ là phận tôi tớ, thật sự không dám nói đến."

Từ trên đường viền của cái bóng, có thể nhìn ra vừa lên tiếng là một nam tử thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt chữ điền, tóc xõa ngang vai, chân mày như núi, mắt sâu như biển.

Mặc dù chẳng phải là người thật, nhưng khí chất mà y toát ra vẫn đầy uy phong, không hề mang vẻ lạnh lẽo của một hồn ma. Có lẽ khi còn sống, đây cũng là một nhân vật lẫy lừng bát phương.

"Thập tứ thúc!" Huyết y nhân nghẹn ngào, ngẩng nhìn nam tử.

"Tiểu nha đầu, nếu muốn gọi ta đến để khóc lóc, vậy phiền ngươi sớm tán đi chiêu hồn thuật. Mặc dù ta hiện tại chỉ là một tàn hồn không có việc gì để làm, nhưng cũng không rảnh ở đây nhìn mấy thứ không đâu."

"A Diệt, không được nói năng vô lễ." Vài người nghe nam tử nói thế liền tỏ vẻ bất bình.

"Môn chủ đừng giận, Diệt ca ca xưa nay vẫn luôn ăn nói khó nghe như vậy chứ thật ra không có ý xấu." Cách đó vài cột đá, một thanh âm nho nhã chợt vang lên.

Vừa nói chuyện là một nam tử trông còn rất trẻ, mày râu nhẵn nhụi, chỉ khoảng tầm ba mươi tuổi. Trên người y khoác một tấm trường bào rộng thùng thình, đầu đội mũ vải, tay cầm bút lông, hệt như một gã thư sinh yếu đuối.

"Mà môn chủ cũng mau đứng dậy đi, nhận lễ này của người bọn ta tổn thọ hết mất."

"Tiểu Bạch, chúng ta đều đã chết hết, còn cái gì thọ để mà tổn chứ?" Một mỹ phụ trung niên gần đó nói.

"A, ta quên mất, đa tạ Hồng tỷ tỷ nhắc nhở." Gã thư sinh lấy cán bút lông gãi vào sau gáy, nói xong cất tiếng cười lớn. "Ha ha ha! Ha ha ha ha ha!"

Những hư ảnh còn lại nhìn y, ngao ngán lắc đầu, vẻ mặt không có gì là ngoài ý muốn, dường như đã quá quen thuộc với mấy câu bông đùa kỳ cục lẫn cái điệu cười ngớ ngẩn này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, y cứ tự cười như vậy một lúc cũng khiến người khác không nhịn được cười theo, bầu không khí bấy giờ mới bớt nặng nề đôi chút. Một người khác chợt nói:

"Môn chủ, mỗi người bọn ta chết đi, hồn chỉ trở về một lần, thời gian tồn tại cũng không lâu. Người hao tổn nhiều công sức để thi triển cấm thuật, không nên lãng phí như vậy. Chúng ta có thể gặp lại nhau là tốt rồi, việc gì phải nhắc đến những chuyện không vui."

"Phải đấy, môn chủ mau đứng dậy đi." Bốn mươi sáu hư ảnh đồng thanh nói, chỉ có nam tử được gọi là thập tứ thúc vẫn giữ im lặng.

"Đa tạ mọi người." Huyết y nhân từ từ đứng dậy, bàn tay quét ngang khóe mắt, khi đưa xuống thì thấy bốc lên một làn khói trắng mông lung. "Mọi người cũng đứng lên đi."

"Có chuyện gì môn chủ cứ việc sai khiến, không cần phải khách khí. Cho dù chỉ còn một tia tàn hồn cùng chấp niệm, ta nhất định cũng sẽ cố gắng hết sức." Một lão già râu dài chạm đất nói.

"Đa tạ nhị thúc, Tiểu Ly mời các vị trở về quả thật là cần giúp đỡ làm một việc." Huyết y nhân kìm nén lại tâm tình, hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu.

Nghĩ đến lỗi lầm trước kia, y sợ mọi người oán hận mình, không chịu xuất thủ tương trợ, cho nên ban nãy không màng thân phận mà dập đầu tạ tội. Mặc dù hành động ấy có chút tính toán, nhưng cũng xuất phát từ chân tâm, thấy mọi người dễ dàng bỏ qua như vậy, y vừa mừng vừa cảm động.

"Xin môn chủ cứ sai khiến, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức mình." Những hư ảnh đồng loạt lên tiếng, thanh âm rền rĩ khắp thạch điện. Nhưng giữa lúc đó, vị thập tứ thúc kia khẽ quát:

"Khoan đã!"

Tiếng quát khiến ai nấy đều giật mình, từng bóng người quay sang nhìn y với vẻ trách móc. Không nhắc đến chuyện năm xưa ai đúng ai sai thế nào, nhưng môn chủ ra lệnh có lý nào không nghe theo, chưa kể người đã hạ mình quỳ xuống tạ lỗi.

Đằng này, y lại năm lần bảy lượt mở miệng chất vấn, cho dù là thúc thúc của môn chủ đi chăng nữa thì cũng không nên làm như vậy. Có điều thập tứ thúc vẫn không quan tâm bất cứ điều gì xung quanh, tiếp tục nói:

"Tiểu nha đầu, ngươi muốn nhờ chúng ta giúp ngươi làm việc, vậy mà từ đầu đến giờ vẫn chưa chịu lộ mặt ra. Ngươi có ý gì? Chúng ta không xứng được nhìn mặt ngươi hay sao?"

"Thập tứ thúc, ta... là ta không dám đối diện với mọi người, nên mới phải che giấu như thế này."

"Hừ, bớt lý do lý trấu, người khác thế nào mặc kệ, nhưng muốn ta động tay động chân, vậy thì trước hết ngươi phải tháo mặt nạ xuống đi đã." Nói xong, y ngẩng nhìn lên trần thạch điện, hai tay chắp sau lưng, khẽ run run.

"Thập tứ thúc..."

"Còn không mau tháo mặt nạ xuống?"

"Thập tứ! Đừng có lúc nào cũng khắt khe với A Ly như vậy được không?" Một nam tử trung niên cao gầy quát, sau đó quay sang nói với huyết y nhân: "Môn chủ đừng giận, hắn chỉ muốn nhìn mặt người lần cuối thôi, xin cứ cho hắn toại nguyện để hắn bớt lôi thôi, tránh lãng phí thời gian vô ích."

"Cửu thúc, ta..."

"Xin môn chủ cho chúng ta được nhìn mặt lần cuối." Bỗng góc phía đông nam tế đàn có tiếng hô lên, rồi hơn bốn mươi bóng người lần nữa quỳ xuống, đồng thanh lặp lại câu nói ấy.

Chứng kiến cảnh này, huyết y nhân thoáng rơi vào trầm mặc. Tuy còn có điều khó xử, nhưng nghĩ những người này khi còn sống đều là thân cận của mình, y cảm thấy thật khó để tiếp tục thoái thác thêm nữa, đành khẽ gật đầu.

"Thôi được rồi, mọi người mau đứng lên đi. Tiểu Ly tuy là môn chủ, nhưng trước mặt mọi người cũng chỉ là hàng tiểu bối, mọi người đừng động một chút lại hành lễ như vậy nữa."

Đoạn y kéo mũ trùm của chiếc áo choàng xuống, xõa ra mái tóc mềm mượt như nhung. Y dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ hồ ly trắng đang đeo, hướng về phía thập tứ thúc mỉm cười.

"Thúc thúc vẫn còn nhớ món đồ chơi này chứ?"

"Đó là thứ ta tặng cho ngươi lúc ngươi vừa tròn mười ba tuổi, sao có thể quên được chứ? Nhưng mà, A Ly ngươi... ngươi..." Thập tứ thúc nói, toàn thân không kiềm chế được run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro