Chương 49: Huyết ấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt như trăng sáng, mắt lấp lánh tựa sao trời, chân mày như vẽ, mũi ngọc thanh tú, má không đánh phấn tự ửng hồng, môi chẳng tô son vẫn đỏ tươi, tất cả kết hợp hài hòa với nhau trên nền da như tuyết trắng đầu đông.

Huyết y nhân để lộ ra dung mạo thật sự của mình, trông diễm lệ hơn cả tiên nữ hạ phàm. Thế nhưng, đó chỉ là một nửa gương mặt bên trái. Còn nửa bên kia, bao quanh mắt phải là một mảng màu xanh đen rộng gần bằng bàn tay, khô héo, nhăn nhúm, hệt như quả cam thối rữa lâu ngày.

"Ngươi... tại sao... lại thành ra thế này?" Thập Tứ thúc cố nói cho hết câu.

Âm dương cách biệt, nay gặp lại nhau, y làm sao không muốn nhìn mặt đứa điệt nữ này của mình một lần? Có điều tính cách y vốn cứng rắn, không thích dùng những câu từ ủy mị, thế nên bao nhiêu cảm xúc bồi hồi đều biến thành lời lẽ khó nghe.

Cho đến khi chứng kiến phần gương mặt chẳng khác gì ma quỷ kia, Thập Tứ thúc mới không thể tiếp tục giữ vẻ lạnh lùng thêm được nữa. Y biết rõ tu vi của nàng, một vết thương bình thường há có thể lưu lại dấu vết đáng sợ như vậy?

Nghĩ đến thái độ của mình trước đó, Thập Tứ thúc ngàn lần tự trách trong lòng. Thật ra, y cũng chỉ là ngoài cứng trong mềm mà thôi. Nếu không phải là linh hồn, nước mắt vẫn còn chảy xuống được, có lẽ khắp mặt y lúc này đã ướt đẫm lệ rồi.

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, Thập Tứ thúc đừng quá bận tâm." A Ly khẽ trấn an, sau đó chậm rãi xoay một vòng, bình tĩnh đối diện với từng bóng người trong thạch điện. Tất nhiên, chẳng ai tin lời nàng nói, cho rằng đây là vết thương nhỏ cả, vừa nhìn thấy đều tỏ ra lo lắng.

"Mọi người đừng để ý đến chuyện này nữa, nếu không thì sẽ không kịp đâu." Nói xong, nàng lại đeo chiếc mặt nạ lên.

"Phải đấy, môn chủ triệu hồi một lúc đến tận bốn mươi tám người, rốt cuộc là cần làm việc gì vậy?" Lão già râu dài chạm đất hỏi.

"Tiểu Ly muốn nhờ Nhị thúc và các vị ở đây trợ giúp thi triển Phong Thiên Huyết Ấn."

"Phong Thiên Huyết Ấn?" Liên tiếp từng giọng nói nghi hoặc vang lên. Có người dường như hiểu ra điều gì, hướng về phía Lý Vũ nói:

"Thằng nhóc kia chỉ cần đánh một cái rắm là chết tươi, môn chủ dùng đến Phong Thiên Huyết Ấn khác nào giết gà bằng dao mổ trâu, lại phải tổn hại đến nguyên khí để triệu hồi mấy kẻ đã chết này. Hơn nữa, thời gian của bọn ta sợ là cũng không đủ."

Vừa lên tiếng là một lão già gầy trơ xương, bên hông đeo một cái bầu rượu, lưng thì còng xuống, tóc tai bết lại như rễ cây, quần áo rách rưới lôi thôi. Huyết y nhân không trách lão dùng lời lẽ quá thô tục, chỉ mỉm cười nói:

"Việc này Tiểu Ly tự có tính toán, giải thích ra thì sẽ rất dài dòng, các vị chỉ cần tận lực là được."

"Mọi người đừng làm rộn nữa, cứ nghe theo sự phân phó của môn chủ đi thôi." Nhị thúc chợt nói, khẽ gật đầu với A Ly rồi khoanh chân lại, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng.

Cửu thúc, Thập Tứ thúc và một số người khác cũng nhìn nàng với ánh mắt tương tự. Tuy vẫn có nhiều điều chưa rõ, nhưng ai nấy đều cảm thấy không tiện hỏi thêm, từng thân ảnh lục tục khoanh chân chờ lệnh.

Huyết y nhân đảo mắt một vòng, ghi nhớ những gương mặt ở đây vào trong ký ức của mình. Qua ngày mai, hồn của bọn họ sẽ vĩnh viễn biến mất, không thể trở lại được nữa. Chờ cho tất cả đều đã an tọa, nàng ngồi xuống, thở mạnh ra một hơi, khẽ quát:

"Thủy!"

Rồi đặt tả chưởng dọc trước đản trung, ngón út với ngón vô danh cong lại chạm vào đầu ngón cái. Hữu chưởng nằm ngang trước đan điền, ngón vô danh gập vào trong, lấy ngón cái đè lên đốt thứ hai.

"Hỏa! Phong! Lôi!"

Huyết y nhân lại hô lên, thủ ấn cũng theo đó mà liên tục biến đổi. Lúc thì tả chưởng chuyển xuống dưới bụng, ngón giữa với ngón vô danh cong lại chạm vào đầu ngón cái.

Khi thì hữu chưởng đưa lên trước ngực, ngón giữa với ngón cái cong lại, chạm vào nhau. Lại có lúc song chưởng bắt chéo nhau, ngón cái đè lên đốt thứ hai ngón trỏ.

Cứ thế, thanh âm của nàng không ngừng quanh quẩn trong thạch điện, ban đầu chậm rãi, sau đó nhanh dần. Hết "Giáp, Quý, Canh, Tân" lại đến "Khảm, Ly, Tốn, Chấn". Hết "Tuất, Dậu, Ngọ, Mùi" lại đến "Tham Lang, Cự Môn, Vũ Khúc, Phá Quân".

Cùng lúc đó, bốn mươi tám bóng người kia cũng đồng thời thực hiện những động tác giống hệt nàng. Mà bởi vì không có thể xác, cho nên có thể nhìn thấy trong mỗi thân ảnh, tại các huyệt thần đình, thái dương, phong trì, thừa tương, thiên đột, kỳ môn, khí hải, bỗng lóe lên ánh vàng kim.

Ấn quyết đánh ra mỗi lúc một nhiều, kim sắc quang mang cũng dần lan rộng, bao phủ bốn mươi chín người vào bên trong. Không gian bắt đầu chấn động, trở nên vặn vẹo, như bị bóp méo, phát ra từng tiếng ong ong.

"Xuất!"

Theo tiếng quát của A Ly, từng cột sáng kim sắc đồng loạt phóng thẳng lên cao, đến giữa lưng chừng thì dừng lại, như va phải một mặt kính vô hình, lại như chất lỏng rót vào một cái khuôn, chậm rãi chảy tràn ra xung quanh, tạo thành một tấm lưới chứa đầy văn tự lẫn hình ảnh kỳ dị.

Trong khi kim sắc quang võng dần được đan dệt, mắt lưới mỗi lúc một dày đặc, thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng cái đã gần một ngày kể từ khi những linh hồn trong thạch điện được triệu hoán.

Mười hai canh giờ, chính là cực hạn của mỗi người. Quá thời hạn đó, bọn họ không thể lưu lại nhân gian, cũng không thể quay về huyết mộ, chỉ có thể tan biến vào hư vô.

Đúng lúc này, tại vị trí của A Ly, bốn mươi tám chén đèn dầu bay ra, rơi vào bên dưới những cái bóng. Chỉ có điều là, đựng đầy bên trong mỗi cái chén không phải dầu, mà là máu tươi vừa mới cắt.

"Xin các vị đừng phân tâm."

Nàng vừa dứt lời, từng chiếc bấc đèn bỗng "xoẹt xoẹt" cháy lên, khiến những cái bóng vừa có dấu hiệu mờ đi liền đậm sắc xanh trở lại. So với chiêu hồn thuật, việc này càng tốn nhiều máu hơn, tuy nhiên nàng không thể không làm.

Mà lúc bấy giờ, ngoại trừ mấy người Nhị thúc, Cửu thúc hay Thập Tứ thúc, hơn ba phần tư số linh hồn trong thạch điện mới biết được rằng, môn chủ chính là dùng cách này để kéo dài thời gian tồn tại cho bọn họ.

Triệu hoán bốn mươi tám linh hồn vốn cần không ít máu tươi, lại thêm việc gia hạn, có thể nói đã tiêu hao một số lượng cực lớn. Tuy nhiên, không phải máu của người nào cũng dùng được, chỉ có người mang thân phận phù hợp thì mới có tác dụng.

Nếu không phải tu vi cao thâm, sinh mệnh lực mạnh mẽ như môn chủ, liệu ai có thể đáp ứng nổi? Thế nhưng, điều này chắc chắn cũng sẽ khiến nàng suy yếu đi rất nhiều. Cũng may được nhắc nhở kịp thời, cho nên dù trong lòng rung động, không một ai trì trệ quá trình kết ấn.

Lại thêm vài canh giờ chậm chạp trôi qua, kim sắc quang võng lúc này chợt trông như một chiếc đĩa khổng lồ, rộng đến hơn ngàn trượng, trôi nổi phía trên thạch điện, lấp lánh hào quang chói mắt, tản mát ra khí tức đầy vẻ thần thánh.

Tại thời điểm mắt lưới cuối cùng đóng lại, văn tự cuối cùng hiện ra, huyết y nhân ngẩng đầu, nhoáng một cái phóng mình lên cao, bàn tay phải vỗ mạnh vào phía dưới tầng phong ấn vừa hoàn thành.

"Định!"

Tiếng nàng vừa dứt, một luồng sóng gợn bỗng quét ngang tầng không, khiến bốn mươi tám cột sáng tựa như chỉ mành, toàn bộ bị cắt đứt, vô số quang điểm lả tả rơi xuống như mưa.

"A Ly!"

"Môn chủ!"

Từng thanh âm hốt hoảng lo lắng vang lên. Phong Thiên Huyết Ấn được tạo nên, không chỉ do bốn mươi chín người hợp lực, mà còn thông qua thạch trụ hút lấy một thứ lực lượng thần bí của tế đàn mới chống đỡ nổi.

Thế nhưng lúc này, A Ly muốn lấy sức một người để khống chế thứ ấy, thật sự là ý nghĩ điên cuồng. Rốt cuộc thì tại sao nàng lại trở nên điên cuồng như vậy? Không ai có thể hiểu được lòng nàng, đồng thời cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Đoàng một tiếng, tưởng như là trời sập. Phong ấn trong khoảnh khắc rơi xuống một đoạn dài, khiến không gian đột ngột bị đè nén, truyền ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, không ngừng vang dội trong thạch điện.

A Ly đứng ngay bên dưới, áo choàng lẫn váy dài rách bươm, từng mảnh vụn rơi rụng như lá mùa thu. Cánh tay hơi gập lại, thân hình nhỏ bé cô độc khẽ run rẩy, tại khe hở giữa chiếc cằm và mặt nạ bỗng chảy ra một vệt máu tươi.

Chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển, sau đó là nghiến răng ken két, nàng vận hết lực lượng vào cánh tay rồi đẩy mạnh lên, miệng quát lớn:

"Thu cho ta!"

Tấm lưới hơi khựng lại, từ từ hạ thấp với tốc độ chậm hơn trước nhiều lần, đồng thời thu nhỏ dần. Mà cùng với đó, cánh tay nàng bắt đầu trở nên khô héo, như bị rút đi sức sống.

Phong ấn đã hoàn thành, chưa được phóng thích mà bị nàng kiềm chế trong tay. Giống như mũi tên trên dây cung đang kéo căng, nhưng vẫn chưa bắn ra, cần phải dụng sức để giữ cho nó không bay đi.

Nói là như thế, tuy nhiên dây cung làm sao so sánh được với thứ phong ấn khủng khiếp này. Mỗi một trượng thu nhỏ, lực bộc phát của nó lại tăng thêm vài lần, càng lúc càng tăng.

Đến khi tấm lưới chỉ còn rộng khoảng mười trượng, thân hình A Ly cũng xuyên qua những ánh mắt mang đầy vẻ phức tạp, đáp xuống bên cạnh Lý Vũ đang nằm bất tỉnh giữa tòa tế đàn.

Tay phải nàng lúc này chẳng khác gì một nhánh cây khô, tưởng chừng có thể gãy nát bất cứ khi nào, bởi bất cứ điều gì, nhưng nàng vẫn kiên trì chống đỡ huyết ấn phía trên đỉnh đầu.

Tay trái nàng nhẹ nhàng hạ xuống, vuốt qua gương mặt đang say sưa ngủ, không có chút thống khổ nào của Lý Vũ, gỡ ra miếng vải nhỏ che trên con mắt trái hắn.

Một con mắt kỳ dị lộ ra, không có tròng trắng mà chỉ có tròng đen. Nhưng nhìn kỹ, ngay cả tròng đen cũng không tồn tại. Nó giống như một cái lỗ không đáy, tia sáng rơi vào cũng không thể phản chiếu trở lại. Thậm chí, nếu nhìn thứ này quá lâu, chợt có cảm giác như linh hồn bị hút đi.

Năm ngón tay A Ly cong lại thành trảo, đặt vào xung quanh con mắt ấy. Một lực hút dữ dội từ lòng bàn tay phát ra, màu đen trong con mắt bỗng như nước mực sóng sánh, không ngừng trồi lên hạ xuống.

Qua vài hơi thở, lại thấy có một vệt màu trắng lúc ẩn lúc hiện, trông như một vật gì đó, nhưng vì bị kẹt ở phía trong nên không rõ hình thù. Đột nhiên, năm ngón tay nàng chụm lại, bất ngờ chọc thẳng vào hốc mắt của Lý Vũ.

Chẳng biết bằng cách nào, cả bàn tay như vậy lại có thể xuyên qua được cái lỗ nhỏ bé ấy. Tuy nhiên, đó là sự thật. Nàng khom người xuống thấp, cánh tay đâm vào càng sâu hơn, tựa như đang mò mẫm.

Một lúc sau, có vẻ đã bắt được thứ mình cần, A Ly chầm chậm rút cánh tay của mình trở về một cách đầy cẩn thận. Từng vệt nước mực bám dính trên tay nàng, vừa mềm vừa dai như những con đỉa đen sì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro