Chương 51: Thả hắn ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


A Ly ôm giọt lệ vào lòng, nâng niu như một món bảo vật vô giá. Mà có lẽ, đây chính là thứ quý giá nhất với nàng vào lúc này. Cẩn thận đặt giọt lệ vào một chiếc hộp ngọc rồi cất đi, nàng cúi nhìn Lý Vũ, khẽ nhấc chân bước xuống bên cạnh hắn.

"Trẻ con đúng thật là phiền phức!"

Thở dài một hơi, A Ly khoanh chân ngồi về phía đỉnh đầu Lý Vũ, ngón trỏ với ngón giữa tay phải vươn ra, điểm nhẹ vào ấn đường của hắn. Lý Vũ bỗng "a" một tiếng, trong vô thức ngửa đầu ra sau, hai hàng lông mày nhăn tít lại.

A Ly nhẹ nhàng nâng song chỉ lên, kéo theo một đoàn ánh sáng màu lam nhạt, đường viền phía đỉnh có nét vừa giống lại vừa khác Lý Vũ, xung quanh có một vệt khói trắng quấn lấy, hơi ngọ nguậy như một con rắn nhỏ.

"Tại sao lại có thứ này?"

"Đôi phu phụ kia tu vi không quá kém, chẳng lẽ cũng không biết sao?"

"Hoặc cũng có thể, là do bọn chúng đặt vào chăng?"

"Ừm, dù thế nào thì cũng đều không ổn."

Vừa nói, A Ly vừa chậm rãi gỡ tia khói trắng kia ra. Tuy gặp phải chút phản kháng nhưng đối với nàng là vô cùng yếu ớt. Ngoại trừ việc cần tránh làm tổn thương phần ánh sáng màu lam, nàng không cảm thấy có bất kỳ khó khăn nào.

Tựa như loài ký sinh bị tách ra khỏi vật chủ, lại chịu thêm tác động từ A Ly, tia khói oằn mình giãy giụa một lúc rồi dần khô héo như một cái rễ cây bị rút sạch nước, cuối cùng chỉ còn là một nhúm tro cặn.

A Ly giữ nó trong tay trái của mình, sau khi đặt lại quang đoàn vào đầu Lý Vũ thì mới lấy ra xem xét. Từ giữa lòng bàn tay nàng, một tia lửa xoẹt qua rồi bốc lên ngọn huyết hỏa. Nhúm tro bị đốt cháy, lại hóa thành làn khói xám, lờ mờ lộ ra gương mặt của một người, trông không rõ lắm.

Tuy nhiên, gương mặt ấy lại hiện lên mồn một trong mắt A Ly.

"Là ngươi!"

Tiếng kêu mang theo vẻ giật mình hoảng hốt, xen lẫn ngạc nhiên đến cực độ. Cánh tay nàng không ngừng run rẩy, huyết hỏa ngùn ngụt dâng cao, sức nóng mãnh liệt khiến Lý Vũ đang hôn mê cũng không chịu được phải thét lên đầy đau đớn.

Nghe thấy thế, A Ly chợt kìm nén lại tâm tình kích động, siết chặt bàn tay bóp nát ngọn lửa rồi đấm ngang ra một quyền, khiến vách tường cách đó gần ngàn trượng bị chọc thủng một lỗ, sâu không thấy điểm cuối.

Thạch điện ầm ầm rung chuyển, sáu mặt trên dưới lẫn trước sau trái phải bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết rồi bắt đầu khóc thút thít. A Ly thở hắt ra một hơi, áy náy nói:

"Xin lỗi Tiểu Bảo, vừa rồi ta hơi mất bình tĩnh."

Tiếng khóc càng to hơn.

"Thôi được rồi, cho ngươi."

A Ly lấy ra một viên đá nhỏ bằng hạt đậu, ném vào góc khuất phía cuối thạch điện. Tiếng khóc lúc này mới dứt, thay vào đó là tiếng rột rột, ực ực, lỗ thủng trên vách tường cũng nhanh chóng khép kín lại.

"Chỉ giỏi làm bộ."

Nói xong, A Ly hóa thành một làn gió cuốn Lý Vũ rời khỏi thạch điện, không lâu sau đã quay trở lại gian nhà gỗ. Nàng đặt hắn nằm ngay ngắn trên giường rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn gương mặt mê man kia một lúc, khẽ nói:

"Ngân Nguyệt Bảo Kính không còn nữa, để xem rốt cuộc tư chất của ngươi như thế nào."

A Ly vuốt nhẹ bàn tay Lý Vũ một cái, từ huyệt hợp cốc của hắn bỗng chui ra một sợi huyết sắc ti tuyến, bay ngược lên ngang tầm mắt rồi đọng thành một giọt máu tươi, sau đó rơi xuống.

Nàng lại lấy một mảnh đá màu trắng, vừa dài vừa dẹt như cánh hoa sen nhưng kích thước lớn hơn đôi chút, nhẹ nhàng hứng ở bên dưới. Khoảnh khắc va chạm, giọt máu nhanh chóng bị thấm hút sạch sẽ không để lại dấu vết, còn mảnh đá thì lắc lư rung động như đang reo hò sung sướng.

Thất thải quang mang nhấp nháy bắn ra, xoay tròn, chiếu sáng khắp gian phòng, đồng thời mang theo sức nóng mãnh liệt lan tràn trong không khí. Nhìn một màn này, ánh mắt A Ly lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, miệng khẽ thì thào:

"Phẩm chất cao đến mức này sao?"

Nhưng đột nhiên, bên tai nàng bỗng văng vẳng vang lên thanh âm của Thập Tứ thúc: "Giá như, tư chất của ngươi kém đi một chút..."

Lồng ngực như bị đánh mạnh một cái, A Ly giật mình hít sâu một hơi, vội nắm chặt bàn tay lại. Thất thải quang mang lập tức bị dập tắt, bốc lên một làn khói xám, thoang thoảng mùi khét.

Lúc bàn tay mở ra, mảnh đá đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn một nhúm tro bụi màu tím đen, theo kẽ tay chảy xuống sàn nhà. A Ly rơi vào trầm mặc, không ngừng suy nghĩ về câu nói ấy.

Ở địa vị trưởng bối, ai chẳng muốn thế hệ sau của mình lúc nhỏ thông minh hơn những đứa trẻ khác, lớn lên tài giỏi hơn những kẻ khác, đạt được nhiều thành tựu, danh vọng lẫn quyền lực, thứ mà vô số người thèm khát.

Trước kia, Thập Tứ thúc chính là như vậy, tuy yêu thương nhưng vẫn vô cùng nghiêm khắc, luôn muốn nàng phải đứng đầu về mọi mặt, dù là phận nữ nhi cũng không được thua kém đám nam nhân.

Vậy mà lần gặp gỡ vừa rồi, Thập Tứ thúc dường như lại thấy hối tiếc về việc đó. Nói là mong nàng kém đi, nhưng thực chất là tự trách bản thân, vì đã đặt quá nhiều kỳ vọng lên vai nàng.

"Phải chăng, có thể sống vui vẻ mới là điều quan trọng nhất?"

A Ly tự hỏi, ngước nhìn từng sợi tranh bện chặt, quấn quýt lấy nhau trên trần nhà, trong lòng dần hiểu ra phần nào tâm sự của người mà nàng kính trọng nhất, người đã thay cha mẹ chăm sóc, dạy dỗ nàng từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành. Nàng cúi đầu, lẩm bẩm tính toán:

"Thời gian tới ta cần tĩnh dưỡng để khôi phục thương thế, sau đó là truy tìm cho đủ thất bảo, phải rồi, còn tra xem tại sao khí tức của tên kia vẫn tồn tại nữa... Biết bao việc, để hắn ở đây chơi với đám Tiểu Thù rất không ổn, cần phải tìm cho hắn một chỗ khác mới được."

"Mà nếu hắn quá chói mắt thì sẽ khiến những người xung quanh chú ý, đúng thật là không nên chút nào. Không có Thập Tứ thúc nhắc nhở ta cũng không nghĩ đến chuyện này. Đã vậy, cần phải kiềm chế hắn một chút mới được."

Đoạn nàng đứng dậy, thân hình xoay lại rồi vung nhẹ cánh tay lên. Tám lá bùa màu vàng được ném ra, xếp thành một hàng trôi lơ lửng phía trên chiếc giường Lý Vũ đang nằm. Song chỉ điểm tới, nàng khẽ quát:

"Bát Đinh Phong Linh Chú!"

Phần giấy vàng của mỗi lá bùa chớp mắt cháy rụi, để lại những ký tự ngoằn ngoèo bằng mực đỏ, bắt đầu chảy ra như sáp nến, sau đó dần dần cô đọng lại thành một cây đinh dài độ tấc rưỡi.

A Ly bắt lấy từng chiếc phù đinh, phân biệt ấn vào bên trong trán, hai bàn tay, hai bàn chân Lý Vũ, rồi tiếp đến là cổ, ngực, bụng của hắn. Lý Vũ khẽ co giật, hơi thở có chút hỗn loạn trong chốc lát, trên làn da ở các vị trí tương ứng bỗng xuất hiện tám nốt ruồi màu đỏ thắm.

Xong xuôi, A Ly lấy ra một cái gai, trông như nọc ong nhưng lớn như nanh hổ, đâm vào đầu ngón giữa tay trái của Lý Vũ, trích một giọt máu nhỏ lên trên mảnh đá hình cánh hoa sen trắng giống hệt lúc ban nãy.

Phản ứng lần nữa xảy ra, nhưng không mãnh liệt như trước, chỉ lóe lên một chút ánh sáng màu lam nhạt rồi tắt ngấm, nhìn lại thì mảnh đá đã vỡ thành ba phần tương đối đều nhau.

"Chết thật, lỡ hạ xuống còn nhân linh căn rồi." A Ly thốt lên, định thu hồi ấn chú để sửa lại, nhưng tay vừa chạm tới đỉnh đầu Lý Vũ thì chợt dừng. "Thôi kệ đi, cho ngươi chịu khổ thêm một chút chưa chắc đã không tốt."

Nàng ngồi lên giường, hơi khom lưng vén mái tóc được Lý Vũ nuôi dài trở lại qua một bên, nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của hắn. Trong con mắt trái không còn là một màu đen ngòm nữa, mà chốc chốc lập lòe từng tia kim sắc quang mang.

"Hừm, cũng không thể để ngươi trông như thế này được."

A Ly đứng dậy, miệng lẩm bẩm:

"Không biết chỗ của Bạch trưởng lão có thứ nào còn dùng được không nhỉ?"

Thân hình nàng loáng một cái liền biến mất, khoảng nửa canh giờ sau thì xuất hiện trở lại. Lúc này, nàng đã thay váy ngoài cùng với một chiếc áo choàng khác. Vẫn là huyết sắc, chỉ là phía trên vương vãi một ít chất nhầy màu trắng, xen lẫn vài vệt máu chưa khô.

"Lão Bạch đúng là nghèo rớt mồng tơi, mang tiếng trưởng lão vậy mà chẳng có mấy thứ đáng giá. Còn đám rắn mối kia, hừ, đợi ta khôi phục xem có thiêu trụi cái ổ của các ngươi không."

A Ly hơi càu nhàu rồi lại đổi một bộ y phục mới, sau đó xoay người bước đến cạnh giường. Tay nàng nhẹ lướt qua gương mặt Lý Vũ, khiến hắn trừng trừng mở ra con mắt phải, tuy nhiên vẫn hôn mê không biết gì.

Lấy từ trong người một chiếc túi nhỏ, A Ly dốc ngược miệng túi lên chiếc bàn ở đầu giường. Chợt thấy lỉnh kỉnh rơi xuống mấy viên cầu màu trắng ngà, vừa giống đá vừa giống ngọc, vài miếng da cùng một nhúm lông thú. Tất cả đều ít nhiều tỏa ra xung quanh một tầng quang mang mờ nhạt.

"Lâu rồi mới chơi lại trò này, không biết có còn khéo tay được như xưa không nữa?"

A Ly nhấc lên từng viên cầu, kê lại gần con mắt phải Lý Vũ để đối chiếu, lựa ra một viên mà mình cảm thấy ưng ý nhất. Hai bàn tay nàng xoa nhẹ, khiến viên cầu dần thu nhỏ lại vừa bằng kích thước một con mắt, quang mang bên ngoài cũng dịu bớt đi rồi biến mất.

Tay phải nàng khẽ lật, hiện ra một cây bút lông dài chưa tới hai tấc, cán có màu xanh ngọc bích, chạy dọc là các đường vân nhẹ như lá trúc, khoảng giữa được nắn nót khắc bốn chữ "Linh Sơn Trúc Diệp" như rồng bay phượng múa.

A Ly cầm bút, vừa nhìn con mắt phải Lý Vũ vừa tỉ mỉ chấm phết từng nét nhỏ lên viên cầu, một lúc thì vẽ xong. Nàng đặt thứ đó vào hốc mắt trái của hắn, điều chỉnh cho ngay ngắn rồi cong ngón tay gõ "cộc cộc" , khẽ gật đầu hài lòng.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, A Ly lại xé da thú thành hai miếng nhỏ hình bán nguyệt, nhào nhào nặn nặn rồi gắn thêm hàng lông thú, ở giữa dài, hai bên ngắn. Đắp mí mắt cho Lý Vũ xong, nàng vươn vai ngồi thẳng dậy, cẩn thận ngắm nghía một phen.

"Dù sao cũng là đồ giả, lại có chỗ bị hạn chế nên chưa được hoàn mỹ lắm, nhưng chí ít thì vẫn hơn là đeo bịt mắt như bọn đạo tặc, cũng không cần phải để tóc che nửa mặt như bọn du thủ du thực."

Vài ngày sau, Lý Vũ lần nữa tỉnh lại, thấy mình không phải ở trong thạch điện mà đã quay trở về gian nhà nhỏ. Trên giường, cô nương áo choàng đỏ đang khoanh chân ngồi bên cạnh, đầu vẫn đội chiếc mũ trùm kín mít.

"Muốn nói gì thì nói đi." A Ly không nhìn hắn, khẽ truyền ra thanh âm nhẹ nhàng.

"Cô nương... rốt cuộc muốn gì ở ta?" Lý Vũ ngồi dậy, tựa vào tấm vách phía sau lưng, bình tĩnh hỏi.

"Chẳng phải ta đã nói là muốn chữa bệnh cho ngươi sao?"

"Ta không cần."

"Nhưng ta đã làm rồi."

"Hả?" Lý Vũ thốt lên, thoáng ngây người.

"Lúc ngươi đang ngủ ấy."

"À, hóa ra là thế." Hắn thì thào, nhưng đâu thể nào dễ dàng tin tưởng nàng, lại nói: "Vậy, cô nương có thể để ta rời khỏi đây được rồi chứ?"

"Tất nhiên, chỉ cần ngươi làm cho ta một việc thì ta sẽ thả ngươi."

"Cũng được, có điều là những việc hại người thì ta không làm đâu. Cô nương biết đấy, ta tuy không phải là đại trượng phu nhưng cũng là một đại phu, cứu người giúp người mới là trách nhiệm của ta."

"Ngươi không cần phải lo."

Nghe nàng nói tới đây, Lý Vũ chợt thấy mình bị nhấc bổng lên, kéo bay ra khỏi gian nhà, băng qua một khu rừng kỳ lạ, tiến sâu vào một vùng đất hoang vu rồi dừng lại giữa một đống loạn thạch. A Ly đặt hắn xuống, chỉ vào một tảng đá gần đó và nói:

"Xin lỗi nó đi."

"Cái gì?" Lý Vũ nhíu mày, lộ vẻ khó hiểu.

"Xin lỗi nó đi, rồi ta sẽ thả ngươi."

Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, lời nàng là thật hay giả, nhưng nghĩ cũng chẳng mất mát gì, thế là Lý Vũ liền hướng tảng đá kia nói:

"Xin lỗi."

Sau đó quay lại hỏi:

"Được chưa?"

"Chân thành vào."

Lý Vũ hơi khó chịu, nhưng rồi cũng chắp tay, nghiêng mình nói với tảng đá:

"Ta thành thật xin lỗi ngươi."

Chợt nhìn lại, hắn thấy phía trên tảng đá có một con nhện lớn bằng đầu ngón tay đang bò tới bò lui, nhảy nhót không ngừng, trông rất đáng yêu. Tuy nhiên, sự đáng yêu ấy chưa kéo dài bao lâu thì con nhện bỗng nhảy lên, kích thước lập tức biến lớn, tám cái chân xòe ra ôm chặt lấy hắn.

Bấy giờ, Lý Vũ mới nhận ra đây chính là con quái nhện lúc trước. Bị nó bất ngờ ôm chặt cứng rồi đè xuống đất, hắn sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, một tiếng kêu cũng không thốt lên được.

"Tiểu Thù, đủ rồi đấy."

A Ly nghiêm giọng, chờ con nhện buông Lý Vũ ra thì nói tiếp:

"Như đã hứa, ta sẽ thả ngươi."

Lý Vũ lại bị tóm lấy rồi bay vọt lên không trung, vội nhìn xuống chỉ thấy con nhện đang khua hai cái chân trước về phía mình, cùng với bãi loạn thạch dần khuất sau những tầng mây trắng.

Cảm giác mỗi lúc lại được đưa lên cao hơn, mây trắng dưới chân chẳng biết khi nào đã biến thành màu đen đặc. Không khí loãng khiến hắn khó thở, lại vì tốc độ quá nhanh nên càng thêm chóng mặt.

Đầu óc đang mơ mơ màng màng, Lý Vũ chợt nghe thấy giọng nói của nữ tử áo đỏ văng vẳng bên tai:

"Tạm biệt."

Rồi hắn đột ngột từ giữa tầng không rơi thẳng xuống.

"Thả như thế này sao?"

Lý Vũ chỉ kịp chửi thầm một câu trong bụng, sau đó lại rơi vào hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro