✴Chương 5. Hồi Ức (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đi sứ cũng đến, đoàn người Tần quốc mênh mông cuồn cuộn hướng phía Bắc thẳng tiến.

Tuyết Phượng ngồi trên xe ngựa, lúc nào cũng nhìn ngắm cảnh bên ngoài. Tiểu công chúa lần đầu ra ngoài vẫn rất hưng phấn.
Đến vùng nào có đặc sản ngon miệng, Tần Quân đều mua cho nàng thưởng thức. Độ hảo cảm của Tuyết Phượng với vị hoàng tử Nhân giới này càng tăng.

Đoàn người xuất phát bảy ngày, rốt cuộc đặt chân đến lãnh thổ Ngụy quốc.

"Trời sắp tối rồi, đợi vào được biên thành gần nhất, chúng ta nghỉ ngơi."

Tuyết Phượng nghe giọng Tần Quân vang lên, nàng vén màn cửa lên. Hắn mặc một thân bạch y, cưỡi một con hắc mã, anh tuấn tiêu soái, thực sự là một mỹ nam tử.

Nhưng Thần tộc không thiếu mỹ nam tử, nàng cũng không hiếm lạ. Chỉ là có chút suy tư.

Nàng xuống Nhân giới cũng gần một tháng đi ? Tính tính thời gian, yến hội ở Hải Vực không quá một tháng nữa liền bắt đầu rồi. Với tốc độ đi đường này, đến bao giờ mới đến được Hải Vực chứ ?

Tuyết Phượng còn chưa kịp nghĩ tiếp theo làm sao bây giờ, bên ngoài liền truyền đến tiếng đánh nhau.

"Có thích khách, bảo vệ vương gia !"

"Giết !!"

"..."

Tiếp theo là tiếng binh khí va chạm kịch liệt, Tuyết Phượng cũng hết hồn, vén màn muốn ra ngoài. Nhưng nàng vừa đưa tay vén màu, một thanh kiếm lạnh sắc bén liền đâm tới, xẹt qua bàn tay nàng vừa vươn ra, Tuyết Phượng thấy máu liền vội vã lùi lại.

Kiếm kia đâm xuyên xe ngựa, chỉ cách nàng một tấc liền bị cản lại, sao đó bật ngược trở ra. Cùng lúc đó, thanh âm lo lắng của Tần Quân vang lên.

"Tuyết Phượng ? Không sao chứ ?"

Nàng lúc này mới từ trên xe ngựa nhảy xuống, nổi giận đùng đùng.

"Bổn điện không phát huy, các người đều xem ta là quả hồng mềm à !"

Thanh âm tức giận nhường Tần Quân sửng sốt, hắn chỉ thấy một vệt hồng quang hiện lên, Tuyết Phượng một thân bạch y, trên tay cầm một cây trường tiên đỏ rực.

Nàng vung một roi, trường tiên linh hoạt uốn lượn, màu đỏ linh lực từ nó tỏa ra, tựa như bốc cháy, đem đám thích khách đánh đến da tróc thịt bông.

Thiếu nữ uy phong mà đứng, liếm vết thương trên tay, cười một cách tùy ý bừa bãi. Đôi mắt thấy máu tựa như vui sướng, điên cuồng.

"Không sao chứ ? Mau đưa tay ta xem ?"

Tần Quân thấy nàng như vậy, mơ hồ có chút lo lắng, liền chạy đến trước mặt nàng. Hắn nắm lấy bàn tay bị thương kia của Tuyết Phượng, xem xét vết thương.

Chỉ là nơi đó da thịt trơn bóng nhẵn nhụi, làm gì có vết thương nào ?

Tần Quân không thể tin được hơi trừng mắt, rõ ràng vừa rồi hắn thấy trên mu bàn tay nàng có một vết thương.

Tuyết Phượng bị hắn nắm chặt tay mới giật mình hồi thần, nàng nhìn người lo lắng trước mắt, cười cười, vỗ bàn tay hắn.

"Yên tâm, ta không sao."

Tần Quân nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên tay hắn, không biết suy nghĩ cái gì.

Tuyết Phượng đem tay rút về, ho nhẹ một tiếng.

"Đoàn người bị thương không ít, hiện tại trời cũng tối rồi, đi lại bất tiện, cũng không an toàn, đêm nay dựng trại trong rừng đi."

Tần Quân thu liễm cảm xúc, nghiêm nghị phân phó xuống.

"Vâng, vương gia."

Đoàn người tìm một nguồn nước, sau đó dừng chân cắm trại.

Đợi liều trại dựng xong, Tần Quân liền nhường một cái cho Tuyết Phượng. Đoàn người nhiều, liều trại cũng có hạn, đa số binh lính đều ngủ ngoài trời.

Tuyết Phượng đi ra ngoài, nàng đi đến dòng suối rửa rửa một chút. Nàng vừa ngồi xuống rửa mặt, liền phát giác một tia khác thường.

Quanh đây, có Ma khí dao động ! Ma tộc !!?

Quả nhiên ngay lập tức, bên kia con suối liền truyền đến tiếng rào rú cùng tiếng linh lực va chạm nổ lớn.

Rống !

Một tiếng kêu thật lớn vang lên, cả đoàn sứ đều bị kinh động.

Tuyết Phượng không nói một lời lập tức trở lại đoàn.

Nàng đưa tay kết ấn, lại vẽ một đạo ký tự phức tạp trong không trung. Một màn linh lực mỏng hiện lên, đem toàn bộ người nhốt ở bên trong.

"Tuyết Phượng, nàng làm gì vậy ?"

Tần Quân thấy nàng lập kết giới sắc mặt không tốt lắm.

Tuyết Phượng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói:

"Không thể giải thích thêm, Yêu thú hung tàn, các ngươi tránh trong kết giới sẽ an toàn hơn. Ta đi xem một chút."

"Không được, quá nguy hiểm ! Ta đi cùng nàng."

Tuyết Phượng sửng sốt một chút, đột nhiên cười:

"Tần Quân, ngươi đừng thật sự đem ta đương nữ nhân yếu đuối, ta so ngươi nghĩ càng mạnh."

Dứt lời, bạch y xẹt qua, người đã biết mất không thấy.

"Thần tiên, Tuyết cô nương chính là Thần tiên hạ phàm."

"Đúng đúng, cô ấy biến mất đó."

"Hừ, lỡ cô ta là Yêu quái thì sao ?"

"Đúng rồi,... không đâu, Tuyết cô nương xinh đẹp như vậy, sau có thể là yêu."

Nghe đám người phía sau bàn tán, Tần Quân liếc mắt nhìn lại, lạnh lùng nói.

"Câm miệng hết cho bổn vương, nếu Tuyết Phượng là Yêu, các ngươi sớm đều đã chết !"

Nghe Yên vương trách tội, đám người đều câm miệng, ngoan ngoãn mà đãi ở đó.

Tần Quân nắm chặt tay, mày càng là nhíu chặt.

"Ầm ầm."

Tuyết Phượng càng đến gần, chấn động càng lớn.

Xung quanh mười dặm quanh trận chiến cây cối đổ rạp, Tuyết Phượng rốt cuộc nhìn đến trận chiến.

Trước mặt nàng là một con Trâu khổng lồ. Nói là Trâu nhưng đầu trân nhưng mình hổ đuôi rắn, trên lưng còn mọc một đôi cánh thịt khổng lồ.

Ma Thú !

Ở Nhân gian sao lại xuất hiện Ma thú !?

Mà đánh nhau với Ma thú là một bạch y nam tử. Trên y phục của hắn đã nhiễm máu, hẳn là đã bị thương, mà con Trâu kia cũng đã sức cùng lực kiệt, đau khổ gào rống.

Không tốt ! Nó muốn tự bạo !

Nếu để nó tự bạo, trăm dặm quanh đây tuyệt đối trở thành bình địa !

Nam tử tựa hồ cũng phát hiện ra, nhưng hắn bị thương, tạm thời không thể giết nó.

Tuyết Phượng không nghĩ nhiều, nàng làm một trận triệu hồi, nàng, cần một thanh kiếm !

Dưới chân Tuyết Phượng hiện lên đồ án hoàng kim, kim quang lấp lánh.

Lúc này Thiên địa đột nhiên thất sắc, Lôi kiếp ùng ùng kéo đến, nam tử cùng con Ma thú cũng bị động tĩnh này hấp dẫn. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung xông ra một bạch y thiếu nữ, tay cầm Thí Thiên Thần Kiếm, cả người tỏa ra kim quang lấp lánh.

Ánh sáng xẹt nhanh mà qua, bỏ qua hắn chém thẳng phía sau.

Chỉ nghe tiếng Ma thú không cam tâm rống lớn, giây sau quy về yên tĩnh, sau đó là tiếng thi thể ầm ầm đổ vụn.

Hắn xoay người, chỉ thấy nhát kiếm vừa rồi đem Ma thú xẻ ra làm đôi, dưới đất còn để lại một vết chém sâu hút.

Kim quang lôi điện như ẩn như hiện, người kia đứng giữa không trung, bạch y phần phật bay múa.

Nhưng ngay sau đó, trước mắt hắn từng đợt hoa mắt, sau đó tối sầm.

Hắn rơi xuống, ân, là ngất xỉu.

Tuyết Phượng gần như dùng hết tu vi năm trăm năm qua của nàng chém xuống kiếm vừa rồi. Thí Thiên Thần kiếm cũng biến mất ngay sau đó.

Lúc Tuyết Phượng vừa sinh ra, trên người đã mang Tiên Thiên Thần lực cùng Phượng Linh huyết mạch, sau đó liền cùng Thí Thiên Thần kiếm khế ước. Nàng từ nhỏ được dạy dỗ tu luyện, sư tôn đối nàng cũng rất hà khắc.

Dù vậy, Tuyết Phượng ham chơi, sư tôn cũng chỉ có thể đối nàng lại thương lại giận.

Phụ Thần cũng bao che nàng, xưa nay cũng chưa từng bắt nàng gánh vác sứ mệnh trọng trách gì, chỉ một mực yêu thương.

Tuyết Phượng cũng rơi từ trên không xuống, nàng thở hồng hộc.

Nếu bình thường tu luyện nàng chăm chỉ một chút, hiện tại cũng không đến nổi như bây giờ.

Tuyết Phượng lấy ra một viên Thần dược bổ sủng Thần lực.

Lại đả tọa một chút, Thần lực trong cơ thể mới khôi phục một ít.

Nàng lúc này mới có sức lực để ý xung quanh. Vết tích chiến đấu vẫn còn, Xác ma thú kia sớm đã tan thành mây khối. Ma thú vốn do ma vật bị ma khí hung đúc mà thành. Thí Thiên Thần kiếm là Thần khí chí cao vô thượng, mang theo quang minh thần lực, chính là khắc tinh của Ma khí. Bị nó bổ trúng, đương nhiên Ma khí bị ăn mòn không còn chút cặn bã.

Ma tộc đều an phận dưới vực Vô Gian, xưa nay chưa từng xuất hiện ở Nhân gian, Ma thú này là vì sao ? Chằng lẽ Ma tộc muốn từ Vô Gian bò lên rồi ?

Tuyết Phượng không lại suy nghĩ nhiều, chuyện này nàng cũng quản không được.

Nàng đi đến xem nam nhân vừa rồi, hắn cũng ngã xuống, còn bị thương khá là nặng.

"Uy, ngươi còn sống không ?"

Tuyết Phượng ngồi xổm bên cạnh hắn, dùng tay chọc chọc hắn, người dưới đất nằm im không nhúc nhích.

Nàng xoắn xoắn tay áo, đem người lật lại.

Chỉ là nhìn đến gương mặt hắn, Tuyết Phượng ngây ngẩn.

Trầm Ngạn ??

Như thế nào lại là hắn ?

_______/////

"Tuyết cô nương trở lại rồi !"

"Đúng, là nàng !"

Tần Quân không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng đợi được người kia trở lại.

Chỉ là trên lưng nàng, cõng theo một nam tử bị thương. Nam tử so Tuyết Phượng cao, nàng thân hình nhỏ xinh cố hết sức cõng hắn nhìn có chút vụng về đáng yêu.

Nhưng trong mắt Tần Quân không chỗ nào đáng yêu, hắn nhìn chằm chằm người trên lưng Tuyết Phượng.

Tuyết Phượng đem kết giới triệt tiêu, Tần Quân liền xông ra.

"Tuyết Phượng, người này là ai ?"

Tuyết Phượng cảm thấy giọng điệu hắn có chút là lạ, nhưng không rõ là lạ chỗ nào, chỉ mệt mỏi nói.

"Ngươi đến, đưa hắn vào liều của ta đi, hắn bị thương."

Tần Quân tiếp Trầm Ngạn trên lưng Tuyết Phượng xuống, liền nghe Tuyết Phượng nói tiếp.

"Vừa rồi là hắn đánh với ma thú, bị thương rồi, đi, mang hắn vào liều."

Tần Quân đỡ Trầm Ngạn, nghe nàng nói muốn vào liều của chính mình liền nói:

"Tuyết Phượng, vẫn là vào liều của ta đi, hắn là nam tử, vào liều của nàng không tốt lắm."

Tuyết Phượng nghĩ nghĩ, thấy hắn rất có lí, liền gật đầu.

"Kia, phiền ngươi."

Hai người đem Trầm Ngạn bị thương vào liều, Tuyết Phượng đút cho hắn một viên Thần đan, liền động thủ muốn trị ngoại thương.

Tay còn chưa chạm đến áo của Trầm Ngạn đã bị Tần Quân bắt lấy.

"Để ta đến, nam nữ khác biệt."

Thấy hắn kiên quyết, Tuyết Phượng cũng không cố giành lấy, miễn cưỡng ngồi một bên hỗ trợ đưa thuốc, băng gạc.

"Xong rồi."

Tần Quân băng bó xong, liền nói.

Tuyết Phượng gật gật đầu, xua xua tay.

"Ngươi đi nghỉ trước đi, ta ở lại trông hắn."

Tần Quân hơi mím môi, sau đó cười, bất đắc dĩ nói:

"Phượng Nhi, đây là liều của ta, nàng muốn ta đi đâu ngủ a."

Tuyết Phượng bị hắn thình lình đổi xưng hô làm cho sửng sốt.

Phượng...Phượng Nhi ? Cái xưng hô này xưa nay chỉ có Phụ thần, mẫu thần, ca ca cùng Hồ ly thúc thúc đối nàng kêu, hiện tại Tần Quân kêu, cứ có cảm giác quái quái.

Mặc dù bộ dạng nàng chỉ như thiếu nữa mười lăm mười sáu tuổi, nhưng nàng là đã năm trăm tuổi rồi a.

"Cái kia, Tần Quân, ngươi..."

"Được rồi, ta ở bên ngoài nghỉ ngơi, ngươi cũng về nghỉ đi."

Tần Quân ngắt lời Tuyết Phượng, sau đó vội vã đứng dậy đi ra ngoài.

Tuyết Phượng sờ sờ mũi, thôi mặc hắn đi. Nàng quay lại nhìn người nằm trên đệm, chống tay lên cằm, cười đến càng vui vẻ.

"Trầm Ngạn, mở mắt nhìn ta, ta biết ngươi đã tỉnh."

Người trên giường không động, Tuyết Phượng liền lấy tay chọc vào má hắn, cười đến càng vui vẻ. Đôi mắt Trầm Ngạn khẽ rung rẩy một chút, sau đó chậm rãi mở ra, giả vờ vừa mới tỉnh.

Hắn đưa mắt lại, nhìn chằm chằm nàng.

"Sao ngươi biết tên ta ?"

Tuyết Phượng thấy hắn không nhận ra mình, cười híp mắt, muốn trêu chọc.

"Là ngươi nói nha, phu quân~ người ta chính là người của ngươi nha~."

Trầm Ngạn: "...."

Hắn im lặng thật lâu, mới chậm rãi phun ra bốn chữ:

"Công chúa Tuyết Phượng."

Tuyết Phượng cười hì hì, không lại trêu hắn.

"Sao ngươi nhận ra ta, gương mặt hiện tại cũng không phải của ta nha."

Tất nhiên là mùi hương trên người nàng. Chỉ là vừa rồi không chú ý, nên mới không nhận ra.

Trầm Ngạn không trả lời câu hỏi này, chỉ nói:

"Đa tạ."

Tuyết Phượng biết hắn đa tạ mình cứu hắn, nàng không khỏi được nước lấn tới, cúi người xuống, hai tay chóng hai bên, bắt chước giọng điệu càng rỡ của hái hóa tặc trong kịch nàng xem.

"Tiểu mỹ nhân, ta cứu chàng một mạng, có phải nên lấy thân báo đáp không ?"

Trầm Ngạn: "..."

Chịu hết nổi !

Trầm Ngạn đưa tay đẩy nàng ra, thanh âm hơi khàn.

"Công chúa, ta cũng từng cứu nàng."

Tuyết Phượng ngồi lại chỗ cũ, hai tay vòng qua ngực, bĩu môi:

"Lúc đó ngươi cũng không có nói như vậy."

Trầm Ngạn: "..." vị tiểu công chúa này một lần thấy hắn đều muốn lấy thân báo đáp là như thế nào ? Nàng nhìn không biết thân phận của hắn sao ?

"Tiểu công chúa, ơn này ta sẽ trả, nhưng không phải là lấy thân báo đáp."

"Tại sao nha ?"

Thân phận nàng tôn quý, người muốn cùng nàng kết duyên nhiều không kể xiết a. Hắn thế nhưng từ chối nàng hai lần ??

Trầm Ngạn nhìn biểu tình của nàng, xác định nàng không biết, liền nhàn nhạt nói.

"Ta là đọa thần, ngươi không thấy sao ? Trên đời này, ta ghét nhất chính là Thần tộc."

Hắn nói được lạnh lùng, nhưng mà tiểu công chúa của chúng ta không bắt được trọng điểm, nàng lần nữa cuối sát người mặt đối mặt với hắn, âm thanh còn mang theo ủy khuất:

"Ngươi ghét ta ? Ta không cho ngươi ghét ta !"

Trầm Ngạn nhìn gương mặt kề sát trước mặt hắn, hơi thở phản phất đều phả vào mặt đối phương, trái tim lạnh lẽo bình tĩnh kia của hắn bỗng chốc đập loạn. Hắn nghiêng đầu tránh nhìn vào mắt nàng.

"Tuyết Phượng !"

Hắn hơi ngừng một chút, cố gắng làm giọng mình trở nên bình thản một ít.

"Ngươi tránh ra trước đã."

"Không muốn ! Trầm Ngạn, ta liền thích ngươi, ta không cho ngươi ghét ta !"

Nói, nàng cúi đầu xuống, há mồm một ngụm cắn lên vai hắn.

"A, Ngươi..."

Trầm Ngạn bị cắn giật mình, kêu một tiếng, cả người đều run lên.

Nàng, nàng cắn hắn ?

Tuyết Phượng nhìn dấu răng trên vai hắn, hừ một tiếng.

"Trên người ngươi có lạc ấn ta để lại, ngươi có chạy đằng trời bổn điện cũng nhất định đuổi đến !"

Trầm Ngạn lạnh nhạt nhìn nàng một cái, lại xoay đầu đi. Chỉ là không ai nhìn thấy, vành tay hắn xinh đẹp mà đỏ lên.

________

Ngàn năm lão quang côn, lần đầu tiên bị tiểu cô nương nhỏ hơn mấy ngàn tuổi theo đuổi là cảm giác gì ?

Kia liền hỏi Trầm Ngạn tốt nhất ಡ ͜ ʖ ಡ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro