Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40 – Phụ tử đối thoại

Ở trong trướng bồng, Lạc Hi lại buồn bực.

Lạc Phi nghĩ cái gì, Lạc Hi đã mơ hồ đoán ra. Không phải là muốn buộc ta khẳng định là ta muốn làm phản hay không để tính toán bước tiếp theo đi? Bày ra một cái cục, đem phụ thân hố, này cũng làm ra được. Lạc Hi đã từ chức, đến biên cương tìm người, cũng đã động tư binh, rõ ràng đã quyết định sẽ không trở về kinh thành. Hắn không thể trở lại kinh thành, vì hắn không có quan chức, cũng không có bất kỳ lý do gì để xin phục chức. Lúc này hắn chỉ có hai lựa chọn, một là bỏ qua, làm một nguyên soái về hưu, hai là nắm lấy cơ hội, quyết định tạo phản. Về cơ hội, thằng nhóc kia cũng chế tạo tốt lắm, chứng cớ đầy đủ cả, lý do đường hoàng đến không thể đường hoàng hơn, không chỉ có thể đem tâm tư của Lạc gia binh đổ về phía hắn, còn đem tâm tư của binh lính của hoàng đế, những kẻ lòng mang nhiệt huyết, kiến công lập nghiệp, kéo về phía hắn. Tất cả đã có, chỉ thiếu mỗi gió đông.

Hít một hơi, lại thở dài, Lạc Hi xoa trán.

Lạc Phi thật đủ liều mạng! Vì cái gì lúc mình mới đến đây, mình còn nghĩ hắn là dạng người cẩn thận tính toán quá đáng nên không dám liều đây này! Là vì sờ được nguyên chủ Lạc Hi có chút bảo thủ nên mới thu liễm, lúc mình xuyên qua đến đây rồi, thấy mình có chút tâm tư liền làm càn sao? Cho dù Lạc Phi có thể thăm dò ra được chính mình nắm trong tay bao nhiêu thế lực, nhưng cũng không hề có thông tin đầy đủ. Không rõ ràng liền muốn đặt cược, này thật là...

Mở ra bản đồ, Lạc Hi một lần nữa thả ra thần thức, thăm dò xung quanh.

Phát binh tạo phản, hắn đã chuẩn bị xong, nhưng mà lật đổ vương triều là chuyện nội bộ, tuyệt đối không thể để ngoại tộc thừa cơ làm càn. Lạc Hi vốn còn ý định sang năm đem một nhóm vũ khí mới ném cho Lạc Thành cùng Lạc Phi đánh nhau đã ghiền đồng thời thử thử uy lực vũ khí mới, dùng tốc độ dẹp yên ngoại tộc, sau đó liền chờ đợi cùng chế tạo thời cơ phất cờ khởi nghĩa. Hắn thân ở kinh thành, có một cái chức vị, cũng có nghĩa có quyền lực tại kinh thành, lời nói cũng có trọng lượng hơn. Tới lúc đó lại mưu hoa, đem hoàng đế danh tiếng vấy bẩn. Bản thân hắn tay cầm quyền lực, cho mấy nhi tử cầm binh lực ép vào, hắn ở tại kinh thành thu tóm nhân tâm, sau đó liền tốc chiến tốc thắng, một đường đem quân kéo thẳng kinh thành. Người của hắn tại kinh thành sẽ đảm nhiệm mở cổng thành, tiến vào trong kinh bức vua thoái vị. Hành động thật nhanh, hoàng đế không kịp tăng mạnh bố phòng, lực cản trở không lớn, lại không tàn phá quá nhiều. Một khi đã động, toàn quốc đều rung chuyển, hoàng đế trở tay kịp sao? Không có ngoại hoạn, làm việc cũng thoải mái hơn, không cần lo lắng bị hai bên kìm kẹp rơi vào tiến thoái lưỡng nan sau đó sinh sinh bị nghiền ép chết.

Kết quả, kế hoạch vẫn là không cản nổi biến hóa.

Ngoại tộc tiến công sâu vào trong biên cảnh, hai đứa con thì đều bị tuyên bố "đã chết", binh sĩ rơi vào trạng thái không người chỉ huy, để đối phương thừa cơ tóm gọn. Trong quân trên dưới không đồng tâm, đánh thắng nổi sao? Kết quả nhất định là thất bại liên tục, sĩ khí suy giảm, quốc gia lâm nguy. Hoàng đế khẳng định biết chuyện này, hắn khẳng định sẽ không hạ tử sát lệnh đối với Lạc Thành cùng Lạc Phi, quá lắm là gây rối mà thôi, vì nếu Lạc gia tướng quân không còn, biên cương sẽ rối loạn, hại nhiều hơn lợi. Chính vì đoán được như vậy, Lạc Hi mới yên tâm để hai nhi tử ở biên cương đối phó với người của hoàng đế. Tất nhiên hắn để nhi tử đối phó người của hoàng đế, cũng đã cho người ở sau chuẩn bị lý do đem hoàng đế buộc tội hãm hại đại thần.

Cuối cùng biến cố vẫn xảy ra. Bài trừ hoàng đế ra lệnh, chỉ còn lý do, đó là kẻ thuộc hạ kia có tư tâm, không nghe lời hoàng đế, tự cho là đúng, giết người sẽ chiếm được binh quyền, lập được đại công, hoặc là trong quân có gian tế.

Ánh mắt ám trầm, Lạc Hi cầm trong người ra một tờ giấy nhan sắc đặc biệt, viết xuống chỉ lệnh, lập tức cho Vệ Nhất đưa Ẩn Xà chuyển đến Tây cương.

Hoàng đế hẳn đang tức giận, mà hắn, cũng đang rất tức giận.

Một kẻ có lực lượng cường đại lại nổi giận, hậu quả có thể nghĩ.

Hoàng đế nổi giận, hắn lại đủ trí mưu, tất nhiên sẽ biết lần này là loạn lạc. Muốn dẹp yên loạn lạc, hắn nhất định thể hiện ra thủ đoạn sắt thép, ngăn chặn hậu hoạn trong nhà, sau đó mới hướng ngoại tộc tiến công. Mà như vậy, đương nhiên sẽ đụng đến thuộc hạ của Lạc Hi tại kinh thành. Lạc Hi tuyệt không thể để chuyện đó xảy ra. Hắn nhất định sẽ ngăn cản.

Một bên muốn giết người, một bên muốn cứu người, hai bên đều đủ tỉnh táo, lực lượng về mặt thế lực, năng lực, tài lực, thực lực đều tương đương.

Đã vậy, liền buông tay ra đấu một lần. Đã vậy, liền lấy sinh mệnh ra đặt cược đi.

Hoàng đế, mặc kệ ngươi lúc thả ta khỏi kinh thành là dương mưu hay âm mưu, là muốn ta thay ngươi dọn dẹp bãi lộn xộn này hay là muốn ta tạo phản, mặc kệ lúc ngươi nghe thấy tin con ta chết là kinh hách hay là hoan hỉ vì Lạc gia tuyệt hậu, lần này ta động, tuyệt không hối hận.

Tình hình hiện tại, phương pháp xử lý vẫn là tốc chiến tốc thắng. Dùng tốc độ nhanh nhất bình ổn Bắc cương, đem ngoại tộc đánh cho sợ, có gì cướp được liền cướp sạch, sau đó lại phải bình ổn Tây cương, thu lại nhóm binh lính phía Tây cùng với giữ vững biên giới, sau đó mới có căn cơ, đặt xuống nền móng, bắt đầu từ hai phía hướng về kinh thành.

Đế quốc, năm vừa rồi âm kém dương sai, cũng đã bị làm cho suy sụp rồi. Hoàng cung, năm vừa rồi Thạch Chi Hiên quấy rối, cũng đã chướng khí mù mịt.

Bước ra ngoài trướng bồng, Lạc Hi nhìn lên bầu trời. Lúc này trời đã về đêm, ở nơi xa kia, những chòm sao đang tỏa sáng.

Tháng 2 đầu xuân, thời điểm mọi thứ bắt đầu, cũng là lúc mọi thứ nên kết thúc.

Lạc Hi trầm tư, chạm tay lên thông linh ngọc. Đứa bé kia cũng đang lo lắng, cần hảo hảo trấn an một chút.

Ở một nơi nào đó, Lạc Phong đang chợp mắt ngủ, chợt cảm giác được thông linh ngọc chấn động một chút. Hắn giật mình bừng tỉnh, vội vàng lấy ra nghe.

Nghe xong, Lạc Phong ngẩn người, bất tri bất giác, có giọt gì đó nóng hổi, rơi xuống lòng bàn tay.

**********************************

Đã qua hai ngày, vì tìm được hai cái nhi tử, Lạc Hi cũng không vội di chuyển, tiếp tục ở trong rừng ẩn tàng hành tung. Hắn đem theo gấp đôi lượng lương thảo, lúc này liền có tác dụng.

Lạc Thành cùng Lạc Phi vì bị phạt, trong hai ngày đương nhiên không thể lành lặn hẳn, nhưng hoàn toàn có thể đi đứng chạy nhảy. Này cũng là lý do vì sao phạt chỉ đánh lưng mà không đánh mông. Đánh vào mông, nếu đánh nặng, hai chân đi đứng khó khăn, cưỡi ngựa cũng khó khăn, tiến công hay rút lui đều gặp vấn đề. Đánh vào lưng, tuy rằng đánh vào nơi ít thịt nhiều xương lại gần nội tạng như vậy hung hiểm một điểm, trừng phạt trọng một điểm, nhưng ít nhất bảo trì được nguyên tắc cơ bản của sinh tồn, đó là có khả năng di động, có thể chạy trốn nếu gặp nguy hiểm. Lại thêm lúc này là mùa đông, lương thảo tạm thời đủ dùng, cũng không cần hai người Lạc Thành chạy lung tung, có thời gian để bọn nó nghỉ ngơi dưỡng thương.

Lúc này, Lạc Phi ở trong trướng bồng của Lạc Hi, đứng thẳng không nhúc nhích, lẳng lặng chờ phụ thân lên tiếng.

- Ngươi làm như vậy, là muốn thăm dò ý tứ của ta đi?

Chợt nghe phụ thân nói một câu, Lạc Phi có chút giật mình, nhưng rất nhanh liền kiên định lại. Phụ thân đã biết, hắn cũng không che giấu, vì hắn biết hắn không thể che giấu.

- Vâng.

Lạc Hi hơi nhắm mắt, cân nhắc một lúc, sau đó mở mắt ra quan sát Lạc Phi thật kỹ. Lạc Phi bị nhìn chằm chằm, bên ngoài làm ra vẻ trấn định, trong lòng vẫn là thấp thỏm. Về ý tưởng của phụ thân, toàn bộ hắn đều đoán. Hắn tin tưởng mình đoán đúng, nhưng vẫn có một chút lo âu.

- Ngươi đoán đúng. Ta là nghĩ như vậy.

Lạc Phi chớp chớp mắt, thân thể vẫn đứng thẳng, không để lộ bất kỳ một động tác nhỏ nào. Phụ thân trong lời nói có thâm ý, không hề thẳng thắn trắng ra, giống như đang chờ đợi hắn phản ứng cái gì. Hắn tuyệt không được loạn tưởng.

Lẳng lặng quan sát Lạc Phi, Lạc Hi trong lòng thầm gật đầu. Tư chất rất tốt, trí mưu đầy đủ, võ công đủ hộ thân, cũng rất liều mạng. Lúc trước còn e ngại hắn không đủ dũng khí đánh cược, còn tính toán cho hắn rèn luyện thoáng một phát đâu, lúc này thì tốt rồi, có lẽ kế hoạch lúc trước liền hủy bỏ, chuyển sang kế hoạch khác.

Tựa lưng vào ghế, Lạc Hi lên tiếng:

- Ta muốn đem hoàng đế kéo xuống, cướp sạch toàn bộ những gì thuộc về hắn, đem cả họ nhà hắn toàn bộ xử lý.

Lạc Phi lại chớp mắt, thân hình thoáng chốc liền thả lỏng. Hắn cược đúng. Phụ thân, người muốn đối diện là cửu ngũ chí tôn, dù gì cũng không thể bỏ quên ta đi. Nếu như có thể cho ta sáp một cước, ta sẽ rất hoan hỉ. Hoàng đế đem đại ca hại thành như vậy, gây phiền phức cho ta như vậy, ta cũng muốn đòi lại toàn bộ.

Lạc Hi tất nhiên chú ý nhất cử nhất động của Lạc Phi. Hắn lấy ra một xấp hồ sơ, ném cho Lạc Phi.

- Xem đi.

Trướng bồng lại rơi vào im lặng. Lạc Hi bình tĩnh phẩm trà, mà Lạc Phi xem tư liệu trong tay, sắc mặt thoạt tiên có chút hưng phấn, sau đó lại cau mày, một chút liền kinh ngạc, cuối cùng là không nói nên lời. Tin tức quá lớn, hắn không kịp tiêu hóa.

- Tình huống cùng bố trí là như vậy, kế tiếp ngươi liền muốn làm cái gì?

Lạc Phi nghe hỏi, cúi đầu cau mày suy tính. Phụ thân cho hắn tin tức quả thật như tiếng sét đánh ầm vang làm hắn giật thót cả người. Phụ thân thật sự nắm trong tay nhiều lá bài tẩy như vậy sao? Những thứ này chỉ cần dùng tốt, đem một vương triều lật úp cũng không phải là nói chơi. Nhưng tư liệu cũng chỉ rõ, hoàng đế, không phải là khờ khạo như hắn nghĩ.

- Phụ thân, bọn họ đáng tin?

- Đáng tin.

Lạc Phi lại cau mày. Hoàng đế trong mắt hắn ban đầu ở vị trí hắn còn đấu được, lúc này liền tăng vọt lên một cấp bậc. Nếu lực lượng của hắn không đủ, hắn cũng không biết kế tiếp phải làm sao. Chợt nghĩ lại hành động của mình khi trước, muốn thăm dò ý tưởng của phụ thân, nếu phụ thân không chuẩn bị tốt, lần này thật sự là ra sai lầm lớn a. Cảm nhận sau lưng vài roi đau đớn, Lạc Phi trong lòng cười khổ, cũng là thở phào. Hắn bị đánh không oan.

Hít một hơi, lại suy tư, cuối cùng hắn mới ngước đầu lên nhìn phụ thân của hắn:

- Tốc chiến tốc thắng, bình định Bắc cương, sau đó liền dẫn quân đánh thẳng Tây cương. Tây cương phức tạp, muốn bình định không dễ, nhưng có thể nắm chắc được binh quyền.

Lạc Phi nói ra kế hoạch ban đầu của hắn, tất nhiên với trợ lực của bố cục của phụ thân, kế hoạch này từ sáu phần nắm chắc đã tăng lên tám phần.

- Ngươi cũng biết, mùa đông trước Bắc cương cũng phát sinh ra chiến tranh. Ngươi có phát hiện ra điều gì?

Lạc Phi lập tức hiểu được đây là khảo giáo, hắn nghiêm túc hồi đáp:

- Bắc cương có người tinh thông kiến trúc, xây dựng lều trại, khiến cho binh sĩ không bị giá lạnh tổn thương, cũng tăng lên chiến lực.

- Ngươi dự định thế nào?

Lạc Phi hơi nhíu mày. Hắn đã khổ tư suy nghĩ về việc này, cuối cùng vẫn có chút không nắm chắc. Năm ngoái kịch chiến, đối phương yên tĩnh đến đáng sợ, sau đó nhằm ngay mùa đông hành quân, chờ lúc binh sĩ yếu nhược liền tấn công. Trận chiến đó cũng thật hung hiểm, nếu hắn không kịp bố phòng, như thắng cũng chỉ là thắng thảm. Người kia là kẻ nào, hắn không rõ, cũng không tìm ra được. Lúc này quan trọng là tăng lên thực lực của Bắc cương binh sĩ, nhưng kỹ thuật xây lều kia đều là bí truyền, hắn có bắt vài người ngoại tộc nhưng cũng không hỏi ra được cái gì. Điều này làm hắn sầu lo. Nếu không có cách khác, như vậy chỉ có thể cường ngạnh tiến công, trả giá một phần binh lực, chiếm lại quyền khống chế.

- Trận chiến này vẫn là phải đánh.

- Ta đã cho người thông tin đến Tây cương, ước tính tháng 4 liền có động tĩnh. Ngươi nhìn xem làm đi.

Có nghĩa hắn có hai tháng xử lý Bắc cương. Hai tháng đánh đuổi ngoại tộc, thật sự rất gấp gáp. Lạc Phi nhìn chằm chằm vào một trang tư liệu, ánh mắt tràn đầy suy tư. Trước kia hắn không biết thế lực của phụ thân cũng như một vài công cụ ly kỳ cổ quái, lúc này hắn đã biết, liệu có thể sử dụng những thứ đó để chống lại ngoại tộc tiến công vào mùa đông hay không? Phụ thân như biết được hắn đang nghĩ cái gì, lúc này lại cất tiếng:

- Có thể dùng vũ khí mới, nhưng ta không khuyến khích. Quá cường đại chỉ có thể gặt hái hận thù, e sợ cùng cô lập. Cường đại vừa đủ, ân uy tịnh thi, mới có thể thu được nhân tâm. Đã là bài tẩy, chỉ có thể dùng tại thời điểm mấu chốt nhất. Ngươi muốn nắm được hạn độ.

- Phi nhi rõ ràng.

Lạc Phi chăm chú nhìn tư liệu, trong lòng tính toán ra một loạt kế hoạch. Khi hắn tính ra xong, sau lưng cũng đã có một tầng mồ hôi lạnh. Lần trước hắn tính ra phụ thân sẽ kế hoạch lớn, bao trùm Bắc cương cùng Tây cương, nhưng quy mô hắn tính ra được so với bố cục thực tế cũng chỉ là trò trẻ con. Tuy nhiên hắn không tin, đây là toàn bộ quân cờ của phụ thân hắn.

- Phụ thân, như hoàng đế giống như người nghĩ như vậy, hắn liệu có biết được...?

- Hoàng đế cũng chỉ biết được một phần thế lực của ta. Có rất nhiều quân cờ, hoàng đế nghi ngờ, nhưng không nghĩ là ta khống chế, mà là quan lại khác. Đổi lại, ta cũng không biết hoàng đế đến tột cùng còn có lá bài tẩy nào. Ngươi có thể tự tin về chính mình, nhưng không thể khinh thường địch nhân.

- Phi nhi thụ giáo.

Lạc Hi nhấp một chút trà, nhìn Lạc Phi:

- Ngươi năm nay cũng đã hai mươi, đã được xem là trưởng thành.

Lạc Hi đứng lên, từ từ tiến lại gần Lạc Phi. Lạc Phi ngước mặt lên, nhìn phụ thân ở một cự ly rất gần. Lạc Hi cầm một mảnh ngọc bội màu đen tuyền, tiến lại gần nhét vào tay nhi tử:

- Thứ này cho phép ngươi điều động toàn bộ Bắc cương, Tây cương cùng với các quân cờ ta đặt trên toàn đế quốc. Thấy thứ này giống như thấy ta. Lần này, toàn bộ trận chiến, từ Bắc cương tiến thẳng đến Tây cương, liền từ ngươi điều khiển đi.

Lạc Phi thân hình hơi run một chút. Hai mắt mở to, nhìn nhìn phụ thân. Tay của phụ thân vừa rời khỏi tay hắn, hắn vội vàng giữ lại.

- Phụ thân, Phi nhi không cần.

Lạc Hi dừng lại, xoay đầu liếc nhìn Lạc Phi.

- Phụ thân, người làm cái gì, Phi nhi cũng đi theo người. Mũi kiếm của người chỉ nơi nào, Phi nhi sẽ đem nơi đó đánh rơi xuống.

Chờ một lúc, Lạc Hi mới lên tiếng:

- Vì sao?

Lạc Phi rõ ràng, nếu hắn nắm toàn quyền ngay từ lúc này, một khi kế hoạch khởi động, hắn là trung tâm của mọi thế lực ngầm, là hình tượng chủ thượng mà quân cùng dân hướng tới. Khi thành công, hắn có khả năng lập tức đăng cơ, vì công tích của hắn kéo theo danh tiếng cùng các mối quan hệ, tự nhiên sẽ thu hoạch được nhân tâm. Nhưng lúc đó, phụ thân của hắn để ở nơi nào, đại ca của hắn để ở nơi nào? Nếu hắn làm như vậy, phụ thân của hắn sẽ rơi vào tình huống khó xử. Phụ thân xưng đế cũng không tốt, vì thế lực của hắn quá mạnh, khi đó liền xảy ra mâu thuẫn giữa hắn cả với phụ thân hắn, cả với thủ hạ trung thành với phụ thân hắn, mà nếu để phụ thân làm một thái thượng hoàng, trong lòng của hắn khó chịu. Còn có đại ca của hắn, là một trưởng tử, để thân đệ đệ vượt qua mình, đại ca có lẽ sẽ không trách hắn, nhưng người khác sẽ nhìn đại ca như thế nào? Việc này, hắn tuyệt không thể làm.

- Phụ thân, Phi nhi không cần.

- Ta nghĩ ngươi biết ngươi bỏ lỡ cái gì.

Trong lòng đã làm ra quyết định, Lạc Phi kiên định trả lời:

- Phi nhi không hối hận.

Lạc Hi nhìn hắn một lúc, liền bật cười:

- Hài tử ngốc.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro