Chương 17-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17 – Hành trình

Hôm nay, sư phụ theo lời hứa, dẫn ta cùng Hao Thiên khuyển đi dạo một vòng. Ta nhìn sư phụ, lại bất chợt lộ ra một mặt làm nũng, đòi sư phụ đi chỗ này chỗ kia. Thiên Đình ta đã đi, lần này ta muốn xuống Địa phủ nhìn xem có gì khác lạ.

Ta không nghĩ tới, chỉ mới sáu tháng, ta đã có thể làm những thứ ta chưa bao giờ làm, cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Này là sự khác biệt đi? Ta cũng không rõ. Quãng thời gian ở chỗ Lý Tịnh, trong ta chỉ là một mảng tối đen. Toàn bộ chi tiết ta đã quên sạch, hầu như không còn nhớ một cái gì cả, chỉ trừ những lúc hắn ngược đãi ta. Quãng thời gian ở chỗ sư phụ trước kia, ta nhớ khá rõ. Ta nhớ sư phụ trước kia dạy ta võ học, còn cho ta pháp bảo, nhưng rồi không còn có gì khác.

- Na Tra, lại nghĩ gì đó?

- Không có, sư phụ.

- Ngươi nói muốn xuống Địa Phủ xem sao?

- Sư phụ, dẫn đồ nhi đi xem đi. Đồ nhi muốn xem.

Ta thấy sư phụ có chút trầm tư, rồi nghe người lên tiếng:

- Na Tra, ta kể ngươi nghe Vu Yêu đại chiến rồi thì phải?

Ta gật đầu. Ta đã từng nghe qua, chỉ là ta không ở thời điểm đó, ta thực tiếc hận đâu. Có rất nhiều tướng lãnh làm ta mắt sáng rực, bọn họ rất giỏi, cũng rất kiêu hãnh, ta muốn gặp, nhưng đáng tiếc ta sinh sau đẻ muộn, không gặp được.

- Thiên Đình trước kia là nơi ta, sư bá ngươi cùng cả dòng tộc của ta cư trú, lúc này là của Ngọc Đế. Khi đó đại địa là nơi Vu tộc cư trú, lúc này bọn họ di chuyển xuống Địa phủ.

Ta nghe vậy hai mắt mở to, hỏi:

- Sư phụ, bọn họ chưa chết?

- Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín. Luôn luôn có một con đường sống cuối cùng cho một chủng tộc. Yêu tộc kết quả ngươi đã thấy, từ Thiên đình xuống đại địa sống, bị Nhân tộc cùng tứ đại giáo phái sát hại. Vu tộc trốn xuống Địa phủ, theo một tia công đức của Hậu Thổ mà duy trì dòng tộc, nhưng không thể sinh sản, chỉ là sống sót mà thôi. Họ đã từng nghĩ muốn trở lại đại địa, cho nên mới tạo ra Xi Vưu, nhưng trận chiến đó bọn họ thất bại. Bọn họ hiện tại ở Địa phủ rất đông, ta thực không muốn gặp bọn họ.

Ta nghe vậy, nghĩ rằng ta lại làm sư phụ nhớ đến chuyện không vui, cho nên nhỏ giọng:

- Sư phụ, không đi cũng được.

- Gặp lại người cũ, khó tránh sẽ đánh nhau một trận. Địa phủ mà động là toàn bộ Hồng Hoang sẽ động, náo loạn rất lớn, cho nên ta không muốn đi. Ngươi có thể đi, nhưng tuyệt không được gây loạn. Nếu gây ra xáo trộn ảnh hưởng quá nhiều, ta sẽ không cứu ngươi.

Ta nghe vậy liền biết chuyện này nghiêm trọng. Ta đúng là có tánh táy máy, cho nên sư phụ thường dặn ta không được gây loạn, nhưng đến mức người nói với ta nếu ta gây loạn sẽ không cứu ta, ta liền biết chuyện này quan trọng. Ta hiểu được, chỉ là có điểm buồn rầu.

- Buồn gì chứ. – Sư phụ xoa đầu ta – Ngươi tuy là đệ tử của ta, nhưng ngươi hoàn toàn có thể đến đó xem một lần, bọn họ sẽ không vì vậy mà trục xuất ngươi. Ngươi đã từng chết một lần, linh hồn không bị bọn họ dẫn đi, cho nên bọn họ sẽ không câu lưu ngươi, ngươi sẽ an toàn. Chỉ cần ngươi theo luật của bọn họ, cái gì không đụng chạm thì không đụng chạm, cái gì không được táy máy thì không táy máy, không hiểu thì tìm người hỏi trước khi làm việc gì, ngươi sẽ không sao cả, chỉ là sư phụ sẽ không dẫn ngươi đi. Sư phụ có giảng cho ngươi, Thiên Địa có pháp tắc, ngươi lực lượng chưa đủ, nếu lỗ mãng nghịch lại thì sẽ bị pháp tắc nghiền nát, ngươi nhớ sao?

- Đồ nhi nhớ.

- Địa phủ là nơi pháp tắc rất nghiêm ngặt. Vu tộc phải tuân theo pháp tắc đó để đổi lấy một cơ hội cho chủng tộc tồn tại, cho nên bọn họ dốc toàn bộ tính mệnh để bảo vệ nó. Chính vì vậy tự Địa Phủ có thể kháng cự lại mọi thế lực muốn khống chế, cũng chống lại bất kỳ kẻ nào muốn phá hoại. Khi nào ngươi bớt hung hãn, ta sẽ cho ngươi đi. Hiện tại không được.

- Sư phụ, đồ nhi đã thay đổi rồi mà, người cứ lấy chuyện đó ra trêu đồ nhi.

- Được rồi, không trêu ngươi.

- Sư phụ, Thiên Đình thì như thế nào?

Ta đến đó một lần nhưng không kịp nhìn xung quanh, cho nên ta không nhớ rõ.

- Thiên Đình a. – Sư phụ mỉm cười – Rất rộng, cũng rất đẹp. Là nhà của cả Yêu tộc tộc chúng, đương nhiên nó cần phải đủ rộng cũng đủ linh khí để toàn bộ Yêu tộc tu luyện. Năm đó khi Yêu tộc rời khỏi, Thiên Đình bỏ hoang không ai dọn dẹp, trống vắng đìu hiu, Hồng Quân mới cho Hạo Thiên đến làm Thiên Đế. Chỉ là lực lượng của Hạo Thiên không đủ, cho nên có rất nhiều tầng trời hắn mở ra không được. Nhân lực hắn cũng không có, cho nên rất nhiều khu vực hắn không có người cư trú, càng thêm ảm đạm. Ngươi nói ngươi đến cửa trời, thực ra đó chỉ là cửa chính của đại điện. Tòa biệt viện của chúng ta ở Thiên Đình, ta đã lập phong ấn, chẳng có kẻ nào có thể sử dụng. Hạo Thiên hiện tại đang cư trú tại một khu vực trong khu đại điện, nơi đó linh khí sung túc, tốt cho tu luyện.

- Sư phụ, nếu Thiên đình tốt như vậy, người vì sao phải rời đi?

- Năm đó Yêu tộc bị chèn ép, ta không thể không dẫn Yêu tộc rời đi. Nếu ta còn ở lại, Yêu tộc sẽ càng thiệt hại.

- Sư phụ, kẻ nào dám chèn ép người? Để đồ nhi đi mắng hắn một trận.

- Hahaha, ta còn nghĩ ngươi sẽ nói để ngươi đi đánh hắn một trận.

Ta thè lưỡi:

- Đồ nhi đánh không lại, chẳng lẽ mắng không lại hắn sao?

- Về chuyện năm đó, là Hồng Quân chèn ép ta, Vu tộc chiến sát Yêu tộc chúng ta, Nhân tộc đang lặng lẽ sinh sản thật nhanh, là phương tiện để Lục đại Thánh Nhân thành Thánh. Bọn họ thành Thánh, lực lượng của bọn họ đủ kháng cự lại Yêu tộc thế lực, lại thêm Nguyên Thủy chán ghét Yêu tộc, Lão Tử cùng Thông Thiên muốn tìm một thế lực cho chính mình, cho nên bọn họ cần phải kéo Yêu tộc xuống nước.

Ta nghe vậy, không hiểu từ đâu một cỗ lửa giận dâng lên. Sư phụ thực vĩ đại, vậy mà lại có kẻ muốn hại người! Chợt sư phụ nói một câu làm ta im bặt:

- Đệ tử của Nguyên Thủy là sư phụ trước kia của ngươi, cho nên xét theo quan hệ sư đồ, ngươi đã từng là đồ tôn của hắn.

Ta không nói gì nữa. Ta bị lừa, đó là sự thực. Vì cái gì sư phụ trước kia còn cả những người mà ta đáng lẽ phải gọi là sư thúc sư bá kia lại hợp sức nhau hại ta, ta không hiểu. Ta chỉ biết, ta thực thất vọng với bọn họ.

- Cho nên – Sư phụ lại xoa đầu ta – Chuyện của ta đã kết thúc tại lúc đó, ân oán của ta là của ta. Lúc này là cuộc đời của ngươi, ngươi không cần phải phiền não về những việc như vậy.

- Vâng.

Ta lại cùng sư phụ theo một con đường cũ phi hành, đi ngang qua đại địa, nhìn cảnh vật nhỏ xíu dần dần lui về phía sau. Ta chợt nhớ tới lần đầu tiên sư phụ đem ta đi một vòng quanh Hồng Hoang.

Ta bước ra bên ngoài, cùng sư phụ vừa đi được một lúc, ta liền thấy một con yêu tinh đang ẩn núp ở bên cạnh căn nhà, không biết là vì cái gì. Ta theo thói quen, cầm giáo xông tới định giết con yêu kia, liền sư phụ nắm lấy ta kéo lại:

- Na Tra, ngươi định làm gì?

- Sư phụ, hắn là yêu quái.

Ta nói xong, thấy sư phụ nhìn ta chăm chú. Ta chớp mắt, chẳng lẽ ta lại nói sai cái gì sao?

- Ngươi thấy nó tàn hại dân lành sao?

- Nó ẩn núp thập thò ở bên cạnh nhà dân, rõ ràng là không có ý tốt!

- Ngươi thấy nó là yêu quái, thấy nó ở bên ngoài nhà dân, thế là muốn giết nó?

- Sư phụ, yêu ma quỷ quái đều là ác nghiệt, cần phải trừ diệt.

- Na Tra.

Chợt sư phụ gọi ta, làm ta có điểm ngạc nhiên.

- Ta là Yêu tộc chi nhân, còn là Yêu tộc vương giả. Ngươi lại nói muốn tru diệt yêu quái, trảm yêu trừ ma, vì yêu tộc là ác nghiệt?

Ta nghe vậy há miệng, nhìn sư phụ, thấy sư phụ bộ dạng không có một chút gì là đùa giỡn.

- Sư... phụ?

- Ngươi bây giờ thân thể cũng chỉ là ngó sen, cũng không phải là nhân loại.

- Nhưng mà... nhưng mà đồ nhi...

- Ta đã làm những gì, ngươi nhìn thấy được. Ngươi nói đó là ác độc sao?

Ta há miệng, không biết phải nói cái gì. Sư phụ đối với ta rất tốt, không phải là ác độc. Ác độc phải là nhóm người kia.

Sư phụ không nói gì nữa, chăm chú nhìn ta. Ta nhìn vào đôi mắt đó một lúc liền cảm thấy sợ hãi, tay chân không nhúc nhích được. Chợt sư phụ xoay người bước đi. Ta nghĩ sư phụ nổi giận, chuẩn bị bỏ ta lại một mình, cho nên vội đi theo.

Ta thấy sư phụ đến chỗ con yêu kia, gọi nó tới, hỏi han đầu đuôi câu chuyện.

Con yêu kia ở ngoài cửa, là vì người ở bên trong là một thợ săn hôm nay săn được một con nai to, vừa đem về nhà. Con nai đó lại là cháu ruột của con yêu kia, cho nên nó muốn tới, cứu đứa cháu kia trở về.

Ta nghe xong câu chuyện, không biết phải làm thế nào. Lúc ở miếu, cũng có lần ta nghe được một nhà bị lạc mất con, đến chỗ ta cầu khấn. Cảm xúc của họ rất mạnh đến mức ta cũng bị ảnh hưởng, cho nên ta nhớ rõ. Lần này ta gặp phải con yêu này, ta lại nghĩ sai, suýt nữa giết chết nó.

Rồi sư phụ ra tay, đem con nai to kia cứu ra, rồi người hái thuốc chữa thương, sau cùng mới thả con nai kia về rừng. Đối với người dân ở trong gian nhà kia, sư phụ đi một lúc, khi trở lại, người đem tới là một con lợn to, không còn là một con nai.

Ta có điểm khó hiểu. Là nai hay là lợn thì vẫn là Yêu tộc, vì sao sư phụ lại có thể đem lợn đến mà lại thả con nai?

Nhưng sư phụ không nói chuyện với ta, ta có chút e sợ, cũng không hỏi.

Cả ngày hôm đó, sư phụ không nói với ta nửa lời. Ta có điểm hối hận, gọi sư phụ vài lần, sư phụ vẫn là lờ đi ta.

Cho tới ngày hôm sau, chợt sư phụ hỏi ta, có phải ta đang lưỡng lự vì sư phụ là Yêu tộc hay không? Nhân tộc cũng có kẻ độc ác như Lý Tịnh, Yêu tộc cũng có người tốt bụng, ta vì sao phải vì sư phụ là Yêu tộc hay không mà đắn đo.

Ta cắn môi, cuối cùng cũng nói được, sư phụ là người tốt, là đồ nhi sai rồi. Ta đã tự nhủ, không nên vì sư phụ là Yêu tộc mà suy nghĩ lung tung.

Rồi ta hỏi chuyện con nai. Sư phụ liền nói, là vì con lợn kia không mở linh trí, lại đang mang tội, cho nên hóa kiếp cho nó, khiến cho cuộc sống của nó giúp ích kẻ đang đói ăn, tức là giúp nó tích lũy công đức, sớm ngày thoát tội. Ta không hiểu lắm, nhưng sư phụ nói, sau này sư phụ sẽ từ từ giảng cho ta.

Đi theo sư phụ một thời gian, ta liền gặp Hồng Hoang tứ đại thần hầu, lúc này chỉ có ba, hai thần hầu trong đó còn bị thương không nhẹ. Còn một thần hầu, sư phụ nói nhục thể của hắn tại thời Tam Hoàng Ngũ Đế đã bị một tiên nhân truy sát, nên nhập vào một tảng đá ở một ngọn núi gần Đông Hải, hưởng tinh hoa nhật nguyệt, khi nào đủ ngày tháng sẽ xuất thế. Ta nhìn thấy tam đại thần hầu, kẻ nào cũng thân phụ pháp thuật cao cường, không phải là khống chế Thủy thì là khống chế Phong cùng Thổ, ta đánh không lại, đã có cảm giác thực ưu thương.

Sư phụ cười bảo ta, tứ đại thần hầu là gọi là Hỗn Thế Thần Hầu, nắm giữ tứ đại nguyên tố chống đỡ Thiên địa. Không ai rõ từ lúc nào thần hầu được sinh ra, chỉ biết là bọn họ đã xuất hiện từ thời điểm với Long Phượng Kỳ Lân, sống sót qua Vu Yêu đại chiến, tồn tại cho tới tận lúc này. Bọn họ sống đã lâu lắm, tu luyện cũng thực lâu, ta đánh không lại là chuyện bình thường. Chỉ là tứ đại thần hầu không thoát khỏi bị giết. Khi bị sát hại, tu vi phân tán trong thiên địa, linh hồn chuyển sinh qua kiếp khác, nghiệp hỏa quấn lấy kẻ thủ ác, khiến cho hắn cả đời không thể thành tiên. Hỏa chi thần hầu, Linh Minh Thạch Hầu, hiện tại đã hóa thành tảng đá. Thủy chi thần hầu, Xích Khào Mã Hầu, thì bị đệ ngũ Đế thời Ngũ Đế cùng với tiên nhân tứ giáo lập cửu đỉnh phong ấn, Địa chi thần hầu, Thông Tí Viên Hầu, sau một lần bị truy sát, hắn may mắn tay chân linh hoạt cho nên tránh thoát nhưng vẫn là bị trọng thương, chỉ có Phong chi thần hầu, Lục Nhĩ Mị Hầu, lắng nghe ngàn dặm cho nên thoát nạn. Trong cả một quãng thời gian dài dằng dặc đó, có bao nhiêu kẻ vì giết thần hầu mà thần hồn câu diệt, không ai biết được, chỉ có thần hầu là biết. Vì thần hầu mang hình tẩu thú, cho nên được xếp vào Yêu tộc, chỉ là bọn họ với sư phụ quan hệ là ngang hàng, không phải là thuộc hạ.

Ta cùng sư phụ lại đi. Liền có một lần sư phụ liền nói có một Yêu tộc đang cầu cứu, cho nên sư phụ liền thi triển độn thuật, trong nháy mắt đem theo ta tới nơi của người kia. Ta thấy người kia là một thanh niên dong dỏng cao, trên người còn tỏa ra hào quang ngũ sắc. Đối thủ của người đó là hai đạo sĩ, một gầy một béo. Ta nhìn thấy liền nghĩ ngay đến việc hai người kia ỷ thế hiếp người.

Sư phụ không nói nửa lời, lập tức ra tay. Người tung ra một kiện pháp bảo, bao bọc lấy thanh niên kia, ngăn cản một đòn chí mạng từ hai đạo sĩ nọ. Hai đạo sĩ nọ thấy pháp bảo của sư phụ, bọn họ nhận ra sư phụ, cũng biết được danh tính của sư phụ.

Đó là lần đầu tiên ta nghe được danh tính của sư phụ. Đông Hoàng Thái Nhất, cái tên này ta chưa bao giờ nghe qua, nhưng thật oai phong.

Sư phụ liền nói với hai người kia, Yêu tộc chi nhân, các ngươi muốn làm khó dễ sao. Hai người kia còn định thương lượng gì, thanh niên kia thoắt một cái liền hóa thành một đoàn hào quang biến mất rồi, cho nên hai đạo sĩ cũng không đôi co, hỏi thăm sư phụ vài câu rồi đi mất.

Hai người bọn họ đi rồi, ta mới hỏi sư phụ, bọn họ là ai. Sư phụ nói, bọn họ là Tây Phương Thánh Nhân.

Ta đã kinh ngạc. Thánh Nhân, trong mắt ta là cao cao tại thượng, là pháp lực vô biên, nhưng bọn họ đối với sư phụ lại nể một mặt. Sư phụ thật sự rất mạnh. Ta liền hỏi vì sao bọn họ lại khi dễ thanh niên Yêu tộc kia. Sư phụ nói, thanh niên kia là Huyền Tiên thượng giai, nhi tử của Hỏa Phượng, là Phượng Hoàng tộc vương giả hậu duệ, cả huyết thống lẫn tư chất đều tuyệt hảo. Tây Phương giáo thiếu người, cho nên bọn họ muốn tìm người về làm đệ tử. Không khuyên được người thì bắt người.

Ta tức giận. Thánh Nhân tại sao lại có thể làm như vậy? Sư phụ cười bảo ta, Thánh Nhân khác ta một tiểu tiểu Kim Tiên là ở chỗ, lực lượng của bọn họ là một phần từ Thiên Địa lực lượng. Bọn họ sống đã lâu lắm, thấy được nhiều, nhìn ra được Thiên Đạo, cho nên bọn họ biết nhiều, tính toán không bỏ sót. Còn như về cái gọi là rộng lượng, nhân từ, yêu thương chúng sanh không phân biệt sang hèn địch ta, thực ra không có. Nhân tộc không hiểu rõ tiên nhân, cho nên bọn họ cho rằng tiên nhân đều tốt. Thực ra tiên nhân vẫn có tư tâm, vẫn có tính toán để mưu lợi cho đệ tử của mình. Không có cái gì là tốt đồng đều cho tất cả. Kẻ này được lợi, kẻ kia tất thiệt hại một cái gì đó, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Cũng như sư phụ, khi trước đem ta kéo về là vì nhìn trúng tư chất của ta. Sư phụ là vì tư lợi của chính mình, cho nên ra tay cướp người. Được lợi là sư phụ, là Yêu tộc. Thiệt hại là Lý Tịnh, mất đi một tay đấm, là sư phụ trước kia của ta, mất đi một đệ tử và một mớ số mệnh, là Tây Kỳ, mất đi một tiên phong. Thiệt hại rất nhiều, sư phụ quan tâm sao? Sư phụ chỉ quan tâm đến việc người nhìn trúng ta, thế là cướp ta về.

Ta nghe vậy, chớp mắt nhìn sư phụ, rối rắm một hồi lâu rồi ta liền cười một cái, nói với sư phụ, đã vậy sư phụ phải đối tốt với đồ nhi a? Dù sao đồ nhi cũng là bị ngài cướp về.

Ta mới không thừa nhận, nghe sư phụ nói nhìn trúng ta vì tư chất của ta, cho nên không tiếc gì cả cướp ta về, ta cảm thấy mãn nguyện. Tất nhiên ta vẫn có chút ấm ức, có cảm giác bị sư phụ lừa.

Sư phụ liền bảo, muốn sư phụ đối tốt sao, ta phải ngoan ngoãn không được nghịch phá. Trẻ ngoan sẽ có kẹo, trẻ hư sẽ không có kẹo. Ta thè lưỡi, không nói gì nữa. Lần nào cùng sư phụ trò chuyện, ta đều bị trêu chọc.

- Sư phụ, chúng ta cứu người kia, vì sao hắn lại bỏ chạy? Nửa câu đa tạ cũng không nói, uổng công chúng ta cứu hắn.

Nhớ tới thanh niên kia, ta còn có chút bực bội.

- Hắn bị thương nặng cần phải chữa thương, tất nhiên có cơ hội liền chạy trốn. Chúng ta cứu người, cần cảm ơn hay sao? Lúc ngươi trụ tại miếu, ban đầu ngươi cần là hương khói, lúc sau, có phải tất cả những gì ngươi làm đều hoàn toàn chỉ là vì cần bọn họ đa tạ ngươi?

Ta nhớ lại, quả thật lúc sau ta hành thiện tích đức chẳng qua là vì ta thích thấy bọn họ vui vẻ, không phải là vì bọn họ cúng lễ cho ta nhiều hay ít.

Rồi sư phụ tìm được nơi thanh niên kia cư trú, là một hang động gần miệng núi lửa. Nơi đó thực nóng, ta chịu không nổi, sư phụ liền lấy kiện pháp bảo trước đó ta nhìn thấy, che chở cho chúng ta. Khi vào đến nơi, sư phụ chỉ nhìn thanh niên kia, rồi người lập ra một trận pháp hộ pháp cho thanh niên đó, sau đó liền rời đi.

Ta tò mò nhìn kiện pháp bảo của sư phụ đang bao bọc lấy chúng ta, sờ sờ một chút, rồi hỏi sư phụ thứ này là cái gì. Kiện pháp bảo đó gọi là Hỗn Độn Chung, là một mảnh vỡ của Bàn Cổ, là thứ sư phụ sinh ra đã có được, uy chấn Hồng Hoang, cho nên hai người Thánh Nhân kia mới nhận ra sư phụ. Ta nghe vậy hai mắt sáng rỡ, không nhịn được lại sờ sờ một chút, rồi lại hỏi sư phụ, có thể cho ta mượn dùng được không.

Sư phụ từ chối, nói rằng đây là bổn mệnh pháp bảo của sư phụ, ngoại nhân không thể dùng. Hơn nữa nó pháp lực rất mạnh, ta dùng không được. Ta hiểu được, thứ này không phải tu vi của ta có thể dùng. Lúc trước khi mới gặp sư phụ, sư phụ vừa mới lôi ra vài kiện pháp bảo sử dụng, ta đã hỏi mượn. Sư phụ khẳng khái cho ta, nhưng nói rõ ta dùng không hợp. Kết quả ta vừa thử vận phép, một nửa tiên lực của ta bị pháp bảo hút sạch, tay chân bủn rủn, ta không có cách nào khác là phải để sư phụ dắt đi. Lúc đó ta đã xấu hổ chết người, chỉ muốn trốn vào một góc.

Rồi ta hỏi, vì sao pháp bảo ta đang dùng, ta đều dùng được, pháp bảo ở chỗ sư phụ trước kia của ta, ta cũng dùng được? Sư phụ liền nói, pháp bảo có nhiều loại. Những món từ thời Long Phượng chi kiếp vừa chấm dứt đều là Tiên Thiên Chí Bảo, lại thêm kẻ sở hữu nó phải luyện hóa phá khai phong ấn, khiến pháp bảo gắn kết với linh hồn, cho nên pháp bảo đều là chuyên biệt, và cần tu vi lẫn lực lượng rất mạnh mới dùng được. Có thể dùng Tiên Thiên Chí Bảo đều là Huyền Tiên, Tiên Thiên Linh Bảo thì Huyền Tiên và Kim Tiên thượng giai dùng được. Còn ta trước kia là Kim Tiên hạ giai, bây giờ thân thể lại không phải là nhục thân, pháp lực không ổn định, lúc cao lúc thấp, sử dụng Tiên Thiên bảo vật là hoàn toàn không thể. Còn pháp bảo ta đang dùng hiện tại là được rèn đúc ra sau này, gọi là Hậu Thiên Linh Bảo, thuộc tính còn thấp hơn Hậu Thiên Chí Bảo, ở cấp độ của ta dùng được.

Ta nghe vậy mới biết cấp độ của ta cũng không phải là cao. Có chút ủ rũ, ta hỏi sư phụ, khi nào ta mới thành Huyền Tiên a. Sư phụ liền nói, khi ta đúc được nhục thân. Nghe tới đây, ta lại buồn bực, chân đá đá vài cái, đá Phong Hỏa Luân bay đi lại bay về cho đỡ phiền muộn.

-----------------oOo-----------------

Chương 18 – Hao Thiên, Dương Tiễn

Lại qua vài ngày. Hôm này, ta cùng sư phụ gặp một con chó mực bị thương rất nặng, đang được một bầy hổ tinh đưa về động phủ cứu giúp.

Ta không rõ vì sao sư phụ lại có thể tìm đến chính xác được động phủ kia. Là vì sư phụ đối với Yêu tộc có mối quan hệ gì đi, cho nên mới có thể tìm đến được nơi này ngay tại lúc này, cũng như người đến đúng lúc, giải cứu thanh niên dùng ngũ sắc hào quang kia.

Ta thấy sư phụ cùng bầy hổ tinh nói một vài câu, bầy hổ tinh liền lễ bái sư phụ rồi thỉnh sư phụ đến nhìn chú chó mực kia. Sư phụ vừa nhìn liền thi triển thuật pháp, khiến cho chú chó ấy đang ở tình trạng thoi thóp liền thở mạnh hơn. Ta nhận ra được, vì ta đã từng có một thời gian ở miếu, học được xem tử vận. Sư phụ ở lại nơi đó vài ngày, cứu chữa cho chú chó mực kia. Khi nó tỉnh rồi, sư phụ lại trò chuyện với nó, rồi dẫn nó đi theo chúng ta. Người còn hỏi qua hổ tinh xem có muốn di chuyển đến Đông Hải nơi đạo tràng của người để tu luyện hay không, rồi thi phép đem bọn họ chuyển đến Đông Hải.

Sư phụ bảo ta, chú chó mực kia có tên, gọi là Hao Thiên. Trước kia hắn cũng là một Yêu tộc đang tu đạo, chỉ là bị đạo sĩ đánh trọng thương, muốn đem thần hồn luyện hóa thành pháp bảo, may mà trốn thoát được, lại được người cứu, nhưng thần hồn bị hao hụt, cần thời gian bổ trở về. Chính vì thương thế pha trọng, hiện tại linh trí hay là đạo hạnh cũng như thân thể đều bị trọng thương khó có thể tu luyện, nên sư phụ muốn đem theo bên mình, thuận tiện chữa thương.

Rồi sư phụ giao cho ta nhiệm vụ đầu tiên, đó là chăm sóc Hao Thiên khuyển.

Ta nào biết làm thế nào chăm sóc một con chó, lại là một con chó yếu bệnh? Ta sợ ta lại lỡ tay làm nó chết mất. Nhưng sư phụ bảo khi nào ta cùng Hao Thiên hảo hảo rồi, người mới dạy cho ta võ học cùng thuật pháp. Cho nên ta cần phải cố gắng.

Hôm đầu tiên ta học theo sư phụ, mon men lại gần muốn chạm lấy Hao Thiên, bị Hao Thiên nhe răng gầm gừ, còn muốn cắn ta. Ta xụ mặt, hỏi sư phụ vì sao. Sư phụ mới bảo ta, trên người của ta có khí tức đạo sĩ, cho nên Hao Thiên chán ghét. Ta nhìn lại chính mình từ trên xuống dưới, tự hỏi ở chỗ nào ta có khí tức đạo sĩ? Sư phụ bật cười, nói với ta, thứ thuật pháp mà sư phụ trước kia của ta thi triển lên ta rất đặc thù. Nó nói rõ ta là Xiển giáo chi nhân, nói rõ sư phụ của ta là đệ tử trực hệ đời thứ hai trong Xiển giáo, vì thứ thuật pháp đó là bí truyền, chỉ có những đệ tử trực hệ mới học được. Hao Thiên là biến dị chủng, có khả năng nhận ra phép thuật nào là do kẻ nào thi triển, cho nên nó nhìn ra được ta không phải Yêu tộc, mà là đạo sĩ.

Ta hỏi sư phụ phải làm sao bây giờ, rồi sư phụ bắt đầu chỉ ta, làm thế nào cùng một con chó mực hòa hảo.

Ngày đầu tiên, ta bị cắn vài phát.

Ngày thứ hai, ta bị nó gầm gừ nhe nanh cả buổi.

Ngày thứ ba thẳng cho tới ngày thứ bảy, ta bị nó lơ đi không nhìn.

Nhìn Hao Thiên vẫy đuôi nằm ườn để sư phụ gãi bụng, ta cảm thấy thực không công bằng. Ta chẳng lẽ lại thua nó sao? Sư phụ thấy ta ở một chỗ gọt trái cây, thỉnh thoảng nhìn Hao Thiên cùng Hao Thiên so gầm gừ, người liền bảo ta đi tìm cái gì Hao Thiên ăn được, đem về đi.

Ta nghĩ, thứ mà chó thích ăn, là thịt sao?

Nhưng Yêu tộc bao gồm tất cả các loài tẩu thú, bây giờ muốn thịt, ta phải tìm ở đâu? Bất kỳ một con thú nào cũng là Yêu tộc chi nhân, ta nếu giết, như vậy có bị xem là phản bội sư môn hay không? Ta không biết. Nhớ lại lần trước sư phụ đem một con lợn thay thế con nai, ta nghĩ nghĩ, liền đi tìm một con lợn rừng.

Ta tìm được, nhưng ta không giết vì lo lắng ngộ nhỡ mình sai rồi thì thế nào, cho nên ta trói nó lại đem trở về. Sư phụ thấy ta đem về, khen ngợi ta rồi bắt đầu xuống tay xả thịt, tẩy rửa chuẩn bị thành nhiều phần nhỏ gói lại. Một phần thì đem nướng ăn, những phần gói lại là để dự trữ, còn một phần thì giao cho ta, để ta đem cho Hao Thiên.

Ta phải nhử mãi, Hao Thiên mới cẩn thận tới gần chỗ ta, ngửi miếng thịt kia, rồi bắt đầu ăn lấy ăn để. Ta nhìn Hao Thiên, thầm nghĩ nó cũng đã khỏe hơn trước rất nhiều, sư phụ thật cao tay.

Ta nhìn sư phụ nướng thịt, chợt hỏi về việc lần trước sư phụ chưa nói rõ ràng vì sao lại có tẩu thú không thể giết, có tẩu thú có thể giết. Sư phụ nhìn ta, chậm rãi nói:

- Xét cho kỹ, Hồng Hoang đại địa không chỗ nào không có Yêu tộc, từ chim muông tẩu thú cho tới cỏ cây sỏi đá đều có thể thành tinh, cho nên không thể nào tránh được. Chính vì vậy, Yêu tộc là chỉ những sinh linh đã mở linh trí, hiểu được đạo, đã tu đạo, và không được các chủng tộc khác thừa nhận là đồng tộc. Mở được linh trí là một cơ duyên, hiểu được đạo và tu theo đạo là đem cơ duyên chuyển thành tu vi, chuyển thành công đức, từ đó tăng tiến đạo hạnh, có thể hóa hình, có thể đi lại, có thể ngự không, có thể làm những việc mà khi ở vị trí chim muông tẩu thú cỏ cây sỏi đá không thể làm được. Chính vì cơ duyên khó được, cho nên không chỉ Yêu tộc, mà là cả Hồng Hoang, cả Thiên Đạo đều có nguyên tắc, phàm là sinh linh đã mở linh trí thì tránh giết hại. Còn như sinh linh chưa có linh trí, có thể giết sát để nuôi thân.

Vậy ra đó là lý do vì sao lần trước sư phụ có thể lấy một sinh vật để thay thế một sinh vật khác sao? Ta hiểu được.

Sư phụ cùng ta và Hao Thiên đi xung quanh một tháng, liền đến một ngọn núi. Ở nơi này, sư phụ thấy được một thanh niên tay cầm ngọn đao đang chiến đấu với bảy con yêu tinh. Sư phụ nhìn người kia quần chiến một lúc, rồi bảo ta, cùng người kia so đấu đi.

Ta tay chân đã rục rịch từ nãy, nhưng ngại sư phụ hội nghĩ ta lại làm loạn, cho nên mới đứng yên chờ đợi. Lúc này sư phụ cho phép, ta hoan hỉ, cầm Hỏa Tiêm Thương xông lên. Thấy ta xuất hiện, thanh niên cầm đao kia xoay lại đánh trả ta, rồi hỏi ta, vì sao lại đánh hắn.

Ta liền nói, vì thấy hắn võ công cao cường cho nên ta muốn đánh. Hắn nhìn ta, rồi nhìn bảy con yêu kia, không nói gì, hướng ta huy đao. Ta vui vẻ, giơ thương lên chống lại. Ta cùng hắn đánh nhau một lúc lâu, không rõ là bao nhiêu hiệp, thẳng cho tới khi mặt trời xuống núi, chúng ta mới ngừng tay.

Thanh niên nhìn ta, hỏi danh tính của ta. Ta nói ta tên Na Tra, rồi nói danh tính của sư phụ, thanh niên kia nói hắn tên Dương Tiễn, đệ tử của Ngọc Đỉnh chân nhân. Ngọc Đỉnh chân nhân, người này ta có nghe qua, là một trong số sư thúc bá trước kia của ta. Vậy ra người này cũng xem như là sư huynh của ta rồi đi? Chỉ là lúc này hắn không còn là sư huynh của ta.

- Ngươi vì sao lại cứu bảy con yêu tinh kia? – Thanh niên cầm đao chợt hỏi.

Ta nghĩ nghĩ, liền mượn lời sư phụ trước kia nói đem ra nói với hắn:

- Bảy con yêu tinh kia sống ở nơi này không liên quan dân lành, cũng không làm việc ác gì, cho nên ta mới ra tay giúp bọn chúng.

Ta thấy thanh niên kia trầm mặc một lúc rồi nói với ta, ta nói đúng, bảy con yêu kia chẳng làm việc ác gì. Rồi hắn nói hắn muốn tìm lại bảy con yêu kia nói xin lỗi. Ta cảm thấy hắn có điểm chính trực, liền nghĩ dẫn hắn đi gặp bảy yêu tinh. Ta nghĩ, hẳn là bọn chúng đang ở chỗ sư phụ.

Quả nhiên lúc ta tới gặp sư phụ, ta thấy sư phụ đang giúp bảy yêu tinh trị thương, đồng thời nói chuyện với bọn chúng. Ta gặp sư phụ, liền giới thiệu Dương Tiễn, còn nói hắn là người nghĩa khí chính trực, ta cảm thấy có thể kết làm bằng hữu, cho nên hỏi qua sư phụ một tiếng.

Cả thế giới này cho tới lúc này ta chỉ tin tưởng sư phụ cùng mẫu thân của ta, cho nên gặp người đầu tiên ta có cảm giác có thể kết giao, ta cũng muốn hỏi qua ý người thử xem thế nào.

Sư phụ nhìn Dương Tiễn, chờ Dương Tiễn chắp tay xong, người liền cùng Dương Tiễn nói vài câu, rồi đa tạ Dương Tiễn đã làm bằng hữu với ta. Ta biết đây là người đồng ý, trong lòng liền vui vẻ.

Rồi sư phụ đề nghị Dương Tiễn cùng ta đối luyện. Ta đã thực phấn khích. Lâu rồi chưa có cơ hội đánh tay đối với ai, lại thêm sư phụ có vẻ không thích ta gây loạn, cho nên ta cũng đã không dùng ai so đấu, có chút tay chân rã rời rồi. Liền lúc này có người ta cảm thấy vừa tầm, cũng không phải là tử địch, lại cùng ta so đấu, ta đương nhiên vui vẻ.

Thế cho nên lúc đó Dương Tiễn liền nhập bọn với chúng ta. Qua cách hắn kể, ta biết được hắn là được vị Ngọc Đỉnh chân nhân kia cho phép xuất sơn, cho nên ra bên ngoài lịch lãm, kết giao bằng hữu, cũng là đi trui rèn võ học. Chỉ là khi nghe thấy hắn kể hắn đã gặp qua bao nhiêu yêu quái đã giết chết bao nhiêu sinh linh, ta liền tức giận. Thấy sư phụ không nói cái gì, ta có cảm giác, sư phụ đây là quá hiền lành rồi.

Cho nên ta liền nói Dương Tiễn, hắn lỗ mãng giết Yêu tộc là sai lầm, là không phân biệt thị phi trắng đen. Dương Tiễn thấy ta nói như vậy, hắn đã nhìn sư phụ của ta, rồi cùng ta tranh luận. Ta còn đang bênh vực Yêu tộc, chợt sư phụ nói, đã đủ rồi, rồi bảo ta đừng tiếp tục tranh luận, vì cuối cùng sẽ chẳng đi đến đâu.

- Dương Tiễn, ta là Yêu tộc tộc nhân.

Sư phụ chỉ nói một câu, Dương Tiễn chăm chú nhìn sư phụ, tựa như đang muốn thăm dò cái gì.

- Nhân tộc có xấu có tốt, Yêu tộc có xấu có tốt. Ngươi đã làm cái gì, ta sẽ không truy cứu, nhưng đem chuyện ngươi đã giết Yêu tộc như thế nào ra nói trước mặt Yêu tộc cường giả, ngươi cho rằng như vậy là tốt sao?

- Vãn bối quá phận.

Sư phụ lại quay sang nói với ta:

- Na Tra, được rồi, không cần tranh luận.

- Sư phụ, nhưng hắn giết nhiều Yêu tộc như vậy...

- Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Hắn cùng chúng ta tu đạo bất đồng, hắn có lý lẽ của hắn.

Cho nên không cần tranh luận sao? Ta không hiểu được. Ta vẫn thấy sư phụ đúng là quá hiền lành rồi. Lần trước người cứu con nai kia, có thể mặc kệ cả nhà thợ săn nọ bị đói mà bỏ đi, nhưng người không làm, mà đem một con lợn rừng đến thay thế, để bọn họ không bị đói, khi đó ta đã nghĩ sư phụ thực hiền lành. Lúc này gặp chuyện lớn như vậy, kẻ này giết nhiều Yêu tộc như vậy, sư phụ cũng không nói gì, ta thực không hiểu.

- Sư phụ, kia vì sao...

Sư phụ cười:

- Ngươi nói lâu như vậy, hắn vẫn không thay đổi suy nghĩ của hắn. Vậy thì không cần phải nói nữa.

Ta nhìn sư phụ chớp mắt, vẫn không lý giải được vì sao. Có lẽ sư phụ hiểu được, xoa đầu ta:

- Vì ngươi là đệ tử của ta, cho nên ta mới giảng cho ngươi nghe một vài thứ, cũng dạy ngươi theo đạo của ta.

Ta gật đầu, không nói nữa. Liền lúc này Dương Tiễn lại lên tiếng, thỉnh giáo sư phụ về vấn đề của Yêu tộc, về chuyện hắn giết Yêu tộc là sai hay là đúng. Ta thấy sư phụ nhìn hắn, rồi giảng cho hắn nghe. Ta cũng nhờ đó nghe được không ít chuyện. Có những chuyện ta cảm thấy thực khó lý giải, có chuyện thì ta hiểu được. Dương Tiễn xem ra hiểu được nhiều hơn ta, hắn thực chăm chú. Ta có chút ghen tỵ. May mà sư phụ là của ta, không phải là của hắn.

Dương Tiễn nghe được một vài đạo lý, rồi lại thỉnh giáo sư phụ vài điều. Từ chuyện của Yêu tộc kéo sang chuyện của đạo sĩ, chuyển tới võ học, đao pháp, kiếm pháp. Ta nhận ra được sư phụ đối với kiếm pháp rất có hiểu biết, đao pháp cùng thương pháp cũng rất giỏi. Thế rồi câu chuyện từ đối nhân xử thế, chuyển thành thỉnh giáo võ học.

Ta là một võ học cuồng nhân, này là sư phụ bảo ta như vậy, vì cái gì ta cũng dùng đao thương giải quyết. Ta nghe xong đã giảy nảy lên, liền sư phụ nói, như vậy đối với sư phụ lại tốt, vì ta ngây thơ. Ta lúc đó đã rối rắm, không biết là nên vui hay nên buồn. Liền lúc này ta gặp Dương Tiễn, cảm nhận của ta bảo rằng, Dương Tiễn cũng là võ học cuồng nhân, mà sư phụ, dường như cũng là một người như vậy. Ta nhìn ra được nói về võ học, sư phụ có kiến giải rất sâu, lại kéo theo rất nhiều thứ như thuật pháp, pháp bảo, phong ấn, bùa chú, phù văn, mỗi một thứ đều liên quan tới nhau. Nói một hồi miệng khô lưỡi khô, ta liền nói sư phụ, ta muốn thỉnh giáo người vài chiêu.

Sau đó ta liền hối hận, vì ta dốc hết sức một lần lại một lần tiến công, lúc nào cũng bị sư phụ đánh gục xuống mặt đất không gượng dậy nổi. Sư phụ lúc dùng kiếm, lúc dùng ám khí, lúc dùng bùa chú, lúc lại chẳng dùng gì cả, ném vũ khí, xông tới nắm lấy tay ta một chiêu quật ta ngã xuống đất. Ta so chiêu qua vài lần, cả người ê ẩm, nhấc tay không nổi, chỉ có thể nằm dưới mặt đất thở dốc.

Ta biết được, sư phụ là thực mạnh. Ta dỗi, bảo sư phụ lâu như vậy người không dạy ta cái gì, chỉ dẫn ta chạy vòng quanh. Sư phụ liền bảo ta, chăm sóc Hao Thiên cho tốt rồi hẵng tính. Ta lại ủ rũ.

Qua vài ngày, Dương Tiễn vì luyện đao pháp mà xuất sơn, lúc này gặp được ta, cho nên hắn liền cùng ta đối luyện. Hắn ở ngọn núi đó với chúng ta vài ngày, gặp qua Hao Thiên, cũng gặp qua bảy con yêu tinh kia. Đối luyện vài ngày, lại mở tiệc rượu, quan sát bảy con yêu tinh một thời gian, chợt Dương Tiễn đưa ra đề nghị cùng bảy yêu tinh kết làm anh em kết nghĩa. Ta nghe vậy cao hứng muốn nhập bọn, cho nên nhân số từ tám trở thành chín, gọi là cửu quái.

Ta vui vẻ, nhưng rồi rất nhanh cảm thấy buồn bực, vì ta thấy được, Hao Thiên quấn lấy Dương Tiễn.

Ta tốn công chăm sóc nó, nó lại đi quấn lấy Dương Tiễn? Ta gọi Hao Thiên lại, tìm mọi cách cưỡng bức lợi dụ, nó thấy ta đều nằm lăn ra không nhìn ta, thấy Dương Tiễn lại vẫy đuôi trèo lên người. Từ lúc sư phụ nói cho Dương Tiễn biết Hao Thiên là bị đạo sĩ làm hại, Dương Tiễn không biết vì sao lại đến nhìn Hao Thiên, đem thịt tới cho nó ăn, rồi cùng nó chạy vòng quanh núi chơi đùa.

Rồi sư phụ nói, Dương Tiễn làm như vậy, Hao Thiên thích là phải. Ta chăm sóc Hao Thiên toàn cưỡng bức lợi dụ nó, nó muốn chơi thì không cho chơi, toàn để ở một chỗ cho nó ngủ, nên bị Hao Thiên ghét.

Ta cảm thấy thực ưu thương.

Rồi ta từ chỗ sư phụ, cấp tốc học một khóa làm thế nào cùng chó câu thông, chó thích cái gì, ghét cái gì, cái gì ăn không được, cái gì ăn được, có những nhu cầu nào, làm sao quan sát biết được lúc nào Hao Thiên cần thuốc lúc nào Hao Thiên muốn kéo ta đi chơi. Ta nghe sư phụ nói mà đầu choáng não trướng, thất thểu đi ra, cứng ngắc áp dụng lên Hao Thiên.

Có tiến triển, Hao Thiên đã bắt đầu nhìn tới ta. Ta thở dài một hơi. Hừ, ta thần tiên nhân loại yêu tinh gì cũng dám đánh, ta lại bị ngươi khi dễ sao?

Được một tháng, Dương Tiễn liền rời đi. Hắn nói hắn theo mệnh sư đi lịch lãm, cho nên không thể ở một chỗ quá lâu. Ta đã nghĩ hay là hỏi sư phụ đem hắn cướp về đi, nhưng sư phụ từ chối. Sư phụ nói với Dương Tiễn rằng đàn tràng của sư phụ ở Đông Hải Hữu Nhật đảo, hắn có thể tới đó thăm.

Rồi chúng ta chia tay. Sư phụ lại dẫn ta đi qua vài địa điểm, cứu giúp Yêu tộc, còn có hàng phục Yêu tộc làm bậy. Ta không được phép trảm yêu trừ ma, nhưng có thể hàng yêu phục ma. Trên đường đi, ta cùng sư phụ gặp qua không ít sinh linh, và số lượng sinh linh biết tới sư phụ cũng theo đó mà gia tăng. Nếu như là Yêu tộc, sư phụ liền bảo đến đàn tràng của người.

Sau một quãng đường dài, sư phụ cùng ta đến một nơi, gọi là Vạn Thọ sơn. Ta lúc này gặp được một người, sư phụ bảo ta gọi vị ấy là Trấn Nguyên Tử đại tiên. Vị ấy, theo lời sư phụ nói, là cùng thời với sư phụ, cũng là một lão bằng hữu. Ta nghe vậy theo quy củ hành đại lễ, liền được vị đại tiên ấy khen ngợi. Ta phổng mũi, nhìn sư phụ cầu khen ngợi.

Sư phụ cười cười, xoa đầu ta, rồi bảo ta ngồi xuống, vì chuyện tiếp theo có liên quan đến ta.

-----------------oOo-----------------

0.0��V���N

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro