Phong tư hoa truyện(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại nhân, đêm đã khuya, cũng nên đi nghỉ sớm một chút!" Lỗ Túc đứng bên thấy Chu Du rơi vào trầm tư, mở lời nhắc nhở.

Chu Du gật đầu, dời mắt khỏi mặt sông tối đen như mực.

Bá Phù, dù sao cũng đã đi rồi.

Mà mảnh giang sơn ta cùng Bá Phù chung sức đánh hạ, lại vẫn còn đây.

" Lưu Bị đang làm gì?" Chu Du đột ngột hỏi.

Lỗ Túc nhất thời ngập ngừng. Tôn Lưu liên hợp, hiện giờ tướng sĩ Giang Đông đã toàn lực xuất chiến, còn Lưu Bị thì sao? Lưu Bị chẳng làm gì cả, chỉ mang theo hai vạn quân còn sót lại đóng ở hạ du quan chiến.

"Trở về đi!" Chu Du nói rất khẽ, xoay người cất bước. Lỗ Túc đi theo phía sau y, chỉ cảm thấy bóng lưng y lẻ loi đơn độc, hoàn toàn không giống một đại tướng tay cầm trọng binh.

Trong đại trướng chỉ còn một ngọn đèn cháy leo lét. Chu Du nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không sao thiếp đi được.

Vẫn là thiên hà đầy sao, vẫn là gió lạnh tiêu điều, vẫn là phương đông sáng rực của ngày cũ.

Nhưng trời lại đổ tuyết. Những cơn mưa tuyết đầu mùa ở vùng Kinh Sở này, cả bầu trời phủ kín những bông tuyết hòa lẫn với nước mưa, đậu lên mặt mũi, chớp mắt đã thấm ướt y sam.

Lỗ Túc vẫn túc trực bên cạnh, thấy cho Chu Du hai mắt đỏ ngầu, không khỏi lo lắng.

"Công Cẩn phải chăng đang lo quân Tào người đông thế mạnh, quân ta tất bại?" Lỗ Túc lựa lúc chỉ còn hai người, đột nhiên mở lời.

Gương mặt Chu Du vẫn mang nụ cười vạn năm không đổi. Là nụ cười ôn nhu hữu lễ, cũng là nụ cười trống rỗng vô hồn.

"Giang Đông của ngày hôm nay, so với mười năm trước thì sao?" Chu Du chợt hỏi.

"Mười năm trước ư? Giang Đông thế cục bất ổn, Tôn tướng quân đột ngột chết đi, Sơn Việt chưa bình, sĩ tộc phản loạn. Hôm nay Giang Đông trên dưới đồng lòng, binh mạnh lương đủ, làm sao có thể đánh đồng?" Lỗ Túc thành thật đáp.

Chu Du mỉm cười, vỗ vỗ vai Lỗ Túc: "Nếu Giang Đông ngày đó đã có thể được như bây giờ, sao lại không thể tiếp tục duy trì như trước? Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ thắng!"

Lỗ Túc thở dài, bình tĩnh nhìn Chu Du: "Công Cẩn ngươi cũng phải bảo trọng!"

Chu Du gật đầu, nhìn lên không trung phủ kín mây đen. Từng hạt tuyết mang theo mưa phùn lộp độp rơi xuống, chạm lên lá cây, phát ra những thanh âm vụn vỡ.

Mùa đông năm ấy cũng giống như thế này chăng? Vẫn là bông tuyết ấy, vẫn là tiết trời giá lạnh như băng, nhưng trong không trung lại có ánh mắt ấm áp kia lưu chuyển, tựa như một luồng điện nổ lách tách trong không gian riêng chỉ có hai người, tựa như thanh âm hạt tuyết chạm lên lá cây.

Tôn Sách đứng dưới chân Hoãn Thành, nở nụ cười thần bí mà tự tin, nói với y: "Công Cẩn, sau khi chúng ta đánh hạ tòa thành này, ca ca muốn tặng ngươi một đại lễ, ngươi nhất định sẽ thích!"

Y ra sức gật gật đầu, chỉ cần là hắn tặng, bất luận vật gì, y cũng đều thích. Chỉ cần có hắn, chỉ cần đi theo hắn, có thể nhìn thấy từng nụ cười, từng cái chau mày của hắn, trong lòng liền cảm thấy ấm áp và bình yên.

Dốc hết nhiệt huyết trong người mà tận lực giết địch, một thân bạch y đã nhuốm máu loang lổ. Khi y cùng với Tôn Sách đứng bên ngoài tường viện hoa lệ nhất Hoãn Thành này, ánh mắt hắn chất chứa cuồng nhiệt, say đắm lẫn hạnh phúc. Thế nhưng tâm y bỗng dưng nhói đau, khiến cho y lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ kháng cự lại lời hắn.

Còn chưa kịp nhận ra những ý nghĩ này từ đâu mà nảy sinh, cánh cửa tường viện đã "cạch" một tiếng mở ra.

Sau đó, cánh cửa lòng y, cũng theo một tiếng "cạch" ấy mà khép lại.

Đó là một ngày vĩnh viễn không thể quên, thậm chí còn khiến cho người ta khó quên hơn ngày Bá Phù ra đi. Một khắc trước còn tràn đầy vui vẻ, một khắc sau bỗng hóa thành lạnh lẽo vô biên.

Phía sau cánh cửa có một nữ tử bước ra, mang gương mặt tuyệt mỹ cùng với dáng vẻ thướt tha yểu điệu. Giữa một trời tuyết rơi hòa với mùi máu tanh nồng, nữ tử ấy nghiêng nghiêng tựa cửa, liếc nhìn Tôn Sách đứng bên cạnh y. Đó là một cái liếc mắt khiến người ta kinh tâm động phách.

Trong khoảnh khắc ấy, không cần nhìn vào đôi mắt Tôn Sách, không cần liếc qua gương mặt hắn, không cần thấy đôi tay hắn, thậm chí không cần ngó đến vạt áo hắn cũng có thể cảm nhận được nét hân hoan và kinh diễm toát ra từ trên người hắn, cũng có thể nhận ra nỗi kích động lẫn hồ hởi của Tôn Sách truyền vào trong cơn gió lạnh.

Mây trên trời bỗng chốc vần vũ chao đảo, ép xuống mặt đất, bao phủ cả Hoãn Thành trong bóng tối mờ mịt. Mà trên người Tôn Sách và nữ tử kia lại phát ra ánh sáng vừa rực rỡ vừa dịu dàng, dẫn dắt lẫn nhau, khiến tay hai người nắm chặt lấy nhau, đầu hai người tựa chung một chỗ, môi hai người kề sát vào nhau.

Bản thân y chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, muốn tông cửa xông ra ngoài ngay lập tức. Nhưng từ đầu vốn đã đứng ngoài, làm sao có thể ra?

Chỉ có thể trân trân nhìn hai người đó, nhìn gương mặt họ nở nụ cười ngọt ngào mà thỏa mãn, nụ cười mới một khắc trước còn phát ra từ tận đáy lòng đã đông cứng lại, giờ khắc này chỉ có thể tự ép mình nở một một nụ cười lễ độ mà vô hồn, trống rỗng đến tận cùng.

Nhưng người kia hình như không phát hiện gì cả, đã vậy còn kéo tay mình, cười lớn: " Công Cẩn nhìn xem, nữ tử này còn đẹp hơn đệ!"

Chợt nhớ tới lời hắn nói rất lâu trước đó: "Nếu có ngày gặp được nữ tử nào đẹp hơn Công Cẩn, ta sẽ lập tức lấy nàng làm vợ!"

Trái tim bỗng chốc nứt toang, mạch ngầm bên trong mãnh liệt tuôn trào, tựa như muốn chôn vùi bản thân xuống tầng đất sâu. Dưới bầu trời ngợp gió tuyết, trong khoảng không giữa trời đất, mọi thứ đều đã đông lại thành băng.

Nhưng Tôn Sách lại còn cười to: "Sao trông Công Cẩn mất hứng vậy! Đừng thế nữa, tới đây nào. Ca ca đã nói muốn tặng ngươi một đại lễ, chính là ta sẽ đích thân làm chủ hôn đem muội muội của Đại Kiều gả cho đệ!"

Chỉ còn biết cắn chặt môi, cũng không muốn để tâm nét mặt mình ra sao nữa. Thì ra đây chính là lễ vật hắn nói muốn tặng cho mình? Lấy muội muội của nữ tử đang đứng trước mặt mình đây? Lễ vật này đâu phải thứ làm cho người ta vui vẻ, mà rõ ràng là một thanh kiếm sắc, đem cả tâm lẫn thân mình cắt làm hai nửa!

"Ta không cần!" không biết phải mất bao lâu y mới khống chế được tâm trạng của mình, bình tĩnh thốt ra mấy chữ này.

Tôn Sách lại cười, thậm chí còn đưa tay vuốt vuốt mặt y: "Hai nữ nhi của Kiều gia đích thực là quốc sắc thiên hương. Ngươi xem, tỷ tỷ đã đẹp đến thế, muội muội tất nhiên cũng không thua kém, Công Cẩn ngàn vạn lần đừng cự tuyệt nha!"

Tâm đã bị hắn cắt nát thành trăm ngàn mảnh vụn, nhưng như thế chưa đủ, hắn còn tàn nhẫn dẫm đạp lên đó.

"Ta đã nói rồi! Không —— cần!" Ngước mắt trừng trừng nhìn Đại Kiều, đôi ngươi muốn bốc hỏa, nữ tử này lẽ nào chính là người đẹp hơn mình mà hắn từng nói sao?

Mặt Tôn Sách cũng đã biến sắc, thấy y cự tuyệt thì tỏ vẻ không vui: "Không lẽ Công Cẩn muốn Đại Kiều? Để ta nói cho rõ ràng, Đại Kiều là người của ta, tuyệt đối không nhường cho đệ đâu!"

Lẽ nào hắn không hiểu lòng ta chút nào sao? Không hề nhận ra có gì khác thường sao? Bỗng chốc cảm thấy bao nhiêu thân thiết ngày xưa đều đã tan thành mây khói; những tháng ngày cùng nhau vui vẻ uống rượu ngâm nga trong dĩ vãng cũng sẽ không bao giờ trở lại.

Thì ra người hắn ngày đêm mong nhớ chính là nữ nhân tên Đại Kiều ấy. Thì ra ta có làm bao nhiêu chuyện vì huynh cũng không bằng một nụ cười e ấp của nữ nhân kia.

Nếu đã như thế, mình có thành thân hay không cũng chẳng có gì khác nhau; người mình cưới là ai cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Dùng ngữ điệu mà trước kia mình có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, thốt ra một câu mà chính mình cũng không dám tin: "Nếu là lễ vật Tôn tướng quân tặng, thần tạ ơn chúa công ban thưởng!"

Hôn lễ được cử hành ngay đêm đó. Giữa khung cảnh giăng đèn kết hoa huyên náo, y tựa như đang vật vờ trôi giữa một đại dương mênh mông, bên người chẳng có gì để bấu víu, chỉ thấy Tôn Sách đứng đằng xa, ôm mỹ nhân cười lớn. Kẻ ấy đã gặp mình giữa cảnh xuân tươi đẹp, kẻ ấy đã từng cười cười mà nói với mình, để lộ hai hàm răng trắng muốt: "Có muốn cùng ta đoạt lấy thiên hạ không?"

Hôn lễ đêm đó vui tươi rực rỡ, trên phố ai nấy đều kháo nhau giai thoại Tôn lang Chu lang kết duyên với hai tỷ muội Kiều gia.

Nữ nhi ai nấy đều hâm mộ hai tỷ muội Kiều gia, nam nhi ai nấy đều ghen tị với Tôn lang Chu lang.

Ai nấy đều nghĩ y hẳn là kẻ vui sướng nhất, hạnh phúc nhất trần đời.

Nhưng mà sự thật nào phải thế, y chỉ đang uống hết chén này tới chén khác, uống đến khi bản thân không còn biết mình say hay tỉnh, uống đến khi y gắt lên với ca nữ đang đánh đàn bên cạnh: "Ngươi đàn sai rồi!". Uống đến khi mắt đã lờ đờ say, trong mông lung chợt thấy đôi mắt Bá Phù ẩn hiện; uống đến khi y thổ ra dịch mật đen sẫm, sền sệt mà chát đắng.

Ai nấy đều nói, Chu Lang tối nay ôm được mỹ nhân về, hẳn là rất cao hứng .

Ai nấy đều bảo, xem kìa, Chu Lang cao hứng đến mức cười ra nước mắt......

Sáng sớm hôm sau, nhân lúc sương mù còn phủ trắng xóa mặt sông, y đã đứng trước cửa Tôn phủ.

Hạ nhân ngăn y lại: "Tướng quân còn chưa tỉnh, đại nhân có thể nghỉ ở khách phòng một lát."

Y gắng gượng nở nụ cười, liền đó nói: "Không cần đâu, ta đã lưu lại một phong thư, đợi tướng quân tỉnh giấc thì ngươi hãy giao lại."

Lời vừa dứt đã vội vàng chạy trốn khỏi Tôn phủ, chạy trốn ra bờ sông, chạy trốn lên con thuyền nhỏ, chạy trốn tới Ba Khâu, Động Đình hồ.

Hồ Động Đình khói sóng mênh mang, hoa bay đầy trời, cây cỏ tốt tươi. Y ngày ngày chèo thuyền du ngoạn, in trong mắt rõ ràng là gương mặt mỹ lệ của Tiểu Kiều, vào tới trong đầu lại biến thành gương mặt ngăm đen với những đường nét rõ rệt của Tôn Sách. Tai nghe rõ ràng là tiếng chim kêu nước chảy, lại phảng phất có tiếng cười sang sảng của Tôn Sách văng vẳng đâu đây. Nắm trong tay rõ ràng là trường kiếm hàn khí bức người, nhưng bóng hình phản chiếu trong đó lại là gương mặt nhợt nhạt khổ sở của chính mình.

Y sẽ vĩnh viễn không gặp lại hắn sao? Vĩnh viễn quên đi tiếng ca trên con phố lớn đêm đó sao? Quên đi thứ rượu nóng cháy, thiêu đốt toàn thân mà hai người cùng uống sao?

"Không! Ta chưa bao giờ quên." Chu Du khe khẽ thì thào với bản thân, bất giác lại bước tới bờ sông.

Tuyết vẫn rào rào đổ xuống mặt sông, nước sông vào ngày mùa đông trong veo một cách kỳ lạ, dòng Trường Giang ngày thường ảm đạm lúc này lại trở nên xanh biếc u tĩnh. Mười năm đằng đẵng tưởng chừng trôi qua trong chớp mắt, trong chớp mắt ấy phong hoa chợt tan, trong chớp mắt ấy, Bá Phù xác thân hóa thành tro bụi. Chỉ có mảnh đất này, mảnh đất thấm đẫm máu tươi của hai người là mãi mãi còn lại.

"Mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ?" Lại vô tình bước vào trướng Hoàng Cái, nhìn chòm râu đã lấm tấm điểm bạc của hắn mà nhẹ nhàng hỏi.

"Đô đốc yên tâm! Thuyền chiến, thuyền nhẹ, lưu huỳnh, hỏa tiễn đều đã sắp đặt ổn thỏa, chỉ đợi trời tối là xuất phát!" Hoàng Cái tràn đầy tự tin.

Khẽ gật đầu, xoay người bước ra khỏi trướng. Tào Tháo chắc chắn không sao lường được, trong đêm mưa tuyết ngập trời này, ta lại dùng hỏa công!

Xuất kỳ bất ý, tập kích bất ngờ, lời của Bá Phù nhiều năm trước dường như vẫn còn văng vẳng bên tai; đôi mắt đen thẫm mà ngời sáng của Bá Phù dường như vẫn đang hiện hữu ngay trước mắt.

Thuyền tới giữa dòng, y ngóng nhìn mặt sông mịt mờ, xoạt một tiếng rút ra trường kiếm, lòng khe khẽ thì thào: Bá Phù, huynh ở trên trời có linh, nếu còn nhớ những lời hùng tâm tráng chí của chúng ta ngày trước thì xin hãy giúp ta một tay, hai ta cùng chung sức chiến đấu vì mảnh đất Giang Đông này thêm một lần nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro