Tiểu Kiều làm thơ hỏi Chu Du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Du từ thuở nào đã mê nhan sắc và tài năng của Tiểu Kiều, rất muốn làm chồng nàng để cùng nàng gảy đàn ngâm thơ. Bản thân Du là 1 chàng điển trai xuất chúng, văn võ song toàn, thông minh đầy mưu lược, lấy Tiểu Kiều quả là xứng đôi vừa lứa. Tôn Sách lúc này đã cưới được Đại Kiều, biết được tâm tư của Du nên đã đưa Du đến gặp Kiều Huyền cha của nhị Kiều, có ý se duyên cho 2 người. Tiểu Kiều vốn cũng hâm mộ Du từ lâu, luôn xem Du là thần tượng của mình, nhưng tại ngại ngùng vs biết chàng bận việc quân cơ nên chưa đến thăm, nay thấy chàng tới nhà thì hạnh phúc vô bờ. "Chu Lang tất là chồng mình, người như chàng quả là hiếm! Ta vốn chúa ghét mấy thằng hotboy mà đầu óc rỗng tuếch, ghét mấy tên con quan chỉ giỏi hợm của mà nhu nhược bất tài. Chu Lang mới xứng là chồng ta!" - Nàng Tiểu Kiều sung sướng lắm, nhưng lại nghĩ: "Tuy vậy nhưng vẫn thử chàng xem." Nên đã lấy giấy ra viết, chữ rất đẹp lại duyên dáng rồi đưa cho Du.
- Em mến mộ chàng đã lâu, rất quý chàng lắm nên mới tặng chàng 1 bài thơ, nếu chàng họa lại được hay thì chúng mình nên nghĩa vợ chồng. Mà chàng nên nhớ là phải họa theo trật tự ngược lại nha! - Tiểu Kiều nói.
- Được thôi em, anh sẽ làm cho điều ấy thành sự thật. - Chu Du nhìn người đẹp vs con mắt hình trái tim, mỉm cười rồi mở ra xem:
"MỘt Đại Kiều này hai Tiểu Kiều
Ba xuân dung mạo bốn mùa yêu
Năm nhan sáu sắc hòa bảy vế
Tám chín, mười phần vẽ nổi sao!"
-Ồ, thơ của người đẹp hay tuyệt! Ôi anh yêu em yêu vô vàn tha thiết, ôi đóa hoa tươi thắm trong vườn xinh. - Du như đang bay trên trời.
-Này Du, xuống đất ngay! - Tôn Sách khều nhẹ.
-Ờ vâng Sách ca! Đệ đang vui khi nhìn thơ người đẹp ấy mà! Quả là tài sắc vẹn toàn! Chuyến này phải lấy được nàng, không thì chẳng lẽ xấu mặt Chu Công Cẩn ta! - Du nói rồi nhìn đi nhìn lại bài thơ - Bài thơ nói lên 2 nàng ai cũng xinh đẹp đến nỗi "mây thua nước tóc tuyết nhường màu da", ý thơ hàm súc, đơn giản mà lại ... khó họa lại quá, huống chi còn phải đạo ngược. Nhưng vì em, anh sẵn sàng chấp nhận khó khăn, anh nguyện sẽ cùng em đi đến cuối con đường tình yêu. Thiên thần ơi, để anh nghĩ đã.
Lúc này trời cũng đã trưa, Du vs Sách về, còn công việc khá bận rộn. Nhưng Du kêu Cam Ninh vs Lỗ Túc làm việc hộ, còn mình Du thì cứ nghĩ ý thơ để đối đáp vs người đẹp. Cơm trưa, cơm tối chẳng ăn, cứ đi qua đi lại mà suy nghĩ ý thơ. Du chẳng bó tay, từ tốn suy nghĩ cẩn thận. Mấy tờ nháp Du dùng hết hơn chục tờ, mà chưa thấy bài nào hay mà hợp với yêu cầu của nàng. "Em ơi, anh thề sẽ lấy được em! Anh mà ko lấy đc em thì anh đau khổ triền miên vô bờ." Đêm đó trăng sáng, Du chợt nhìn ánh trăng và nhớ ra hôm đó là mùng mười, và rồi anh chàng si tình đã lóe lên 1 tia sáng, vội vã ngồi vào bàn mà viết:
"Mười chín nhìn trăng tám phần tròn
Bảy người đã có sáu ngủ ngon
Canh năm bốn điểm ba gà gáy
Nàng Hai ra đến 1 đêm nan."
Quả đúng vs tình cảnh chàng Du khi ấy! Viết xong, Du mỉm cười, trái tim đập tiếng đập tình yêu, và chàng chờ mong tới hôm đám cưới. Sáng sóm hôm sau, Du tức tốc chạy bộ đến nhà Tiểu Kiều, đưa thơ tình đến tận tay nàng. Tiểu Kiều xem xong rất hài lòng, nở nụ cười hạnh phúc và 2 ng' ôm nhau trong niềm vui vô bờ.
Và từ đó, họ nên nghĩa vợ chồng, sống hạnh phúc vs nhau và nếu thằng Nhân rồ của Mr Tháo ko phóng tên hôm nọ thì họ đã bạc đầu bên nhau, trọn tình trăm năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro