Ái Biệt Ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                       Part III

Màn đêm tĩnh lặng bao phủ kinh thành. Người phu canh ngáp một cái, gõ kẻng báo hiệu đã tới canh ba, đi vòng qua hẻm nhỏ sau phủ Tướng quốc, uể oải lặp lại tiếng kẻng.

Tường phủ Tướng quốc không cao, có thể nhìn thấy ánh nến le lói bên trong viện. Phu canh dừng chân nhìn vào trong sân một lát, nhìn rõ những cây đào trong vườn, mùa đông vừa trôi qua, hoa mơi đã rụng dần, bỏ lại những chiếc lá bơ vơ trên cành. Gió thổi qua, những chiếc lá khô khốc khẽ lay động.

Bên trong vườn hoa có một gian nhà mộc mạc, ánh nến chập chờn trong gian nhà. Dân chúng đồn đại rằng Tướng quốc đại nhân không thích xa hoa, mỗi ngày chỉ ở trong gian nhà giản dị đó.

Nói xạo! Phu canh quệt miệng, cái gì mà ngủ đêm trong phòng. Rõ ràng vị Tướng quốc đại nhân này gần như là đêm nào cũng không ngủ. Từ lúc vị đại nhân này tới đây, hắn gõ mõ báo canh hàng đêm, đêm nào cũng thấy ánh sang đèn dầu rực rỡ trong phòng Tướng quốc.

Phu canh càng tò mò hơn những người khác. Rốt cuộc Tướng quốc đại nhân là người như thế nào?

Rõ ràng có quyền lực nghiêng thiên hạ, dưới một người trên vạn người, nhưng lại chỉ thích ở trong một gian phòng bình dân. Không sợ có người âm mưu ám hại hắn sao? Hắn muốn thuyết phục bản thân không sợ bóng tối ư? Ngày nào cũng không cần ngủ sao?

Nhưng dù sao chuyện của quan trên, một phu canh như hắn làm sao hiểu nổi, vì thế tiếp tục ngáp, tiếp tục suy đoán những khả năng có thể xảy ra, chỉ trong chốc lát, đã đi rất xa.

Phu canh không biết rằng, sau khi hắn vừa đi, cánh cửa căn nhà gỗ kia "cạch" một tiếng mở ra. Một bóng vội vội vàng vàng như đuổi theo một thứ gì đó, đến lúc chạy ra, nhìn khoảng sân trống rỗng, dừng bước.

Mắt nhìn bốn phía, khoảng không vẫn trống vắng. Thân hình cao gầy, sắc mặt xanh trắng không khỏe mạnh, rõ rạng nhìn qua mới chưa đến ba mươi tuổi nhưng đầu đã có tóc bạc.

Gió đêm lành lạnh thổi qua, cảm giác như chỉ cần một trận gió to có thể thổi bay. Ai biết được, con người nhìn có vẻ yếu ớt, không chút sức sống này lại chính là người một tay che trời, là người luôn đưa ra những quyết sách trong triều.

Mỉm cười buồn bã, kèm theo tiếng thở dài, Ân Tĩnh tự giễu một tiếng:

_Hóa ra là nằm mơ!

Gió xuân lành lạnh, trên người chỉ khoác một chiếc áo mỏng cũng không vội bước vào trong nhà. Đứng ở trong sân viện, lẳng lẽ nhìn ánh trăng tàn, chợt lẩm bẩm:

_Vì sao ngay cả một giấc mơ cũng không để cho ta mơ hết chứ?

Bước từng bước, chậm rãi bước vào giữa vườn đào. Dưới một tang cây, trước một tấm bia đá nhỏ, phía trên khắc sâu bốn chữ:

Thê tử Nghiên.

Ân Tĩnh nhấc vạt áo, ngồi xuống bên cạnh tấm bia. Nhìn cành đào đỏ đã rụng hết hoa, nhẹ nhàng nói:

_Vì sao không quay lại thăm ta? Nàng không nhớ ta ư? Còn ta, cả ngày lẫn đêm đều nhớ đến nàng.

_Ta đã viết tấu thư dâng lên hoàng thượng, tru di cửu tộc Đại tướng quân, nàng không cần ngốc nghếch ghen tuông với Thi Sảnh Sảnh nữa, cũng sẽ không bị bọn chúng bắt nạt nữa.

_Khi còn bé, nàng bảo ta quá mềm lòng. Nàng không biết, ta chỉ mềm lòng với một mình nàng, không có cách nào từ chối nàng được.

_Nghiên nhi, trả lời ta một tiếng được không?

Gió lướt qua gương mặt gầy gầy xanh xao, lạnh thấu xương.

_Nghiên nhi. Đừng bắt Tĩnh nhi chơi trốn tìm nữa, nàng biết ta sợ nhất là không tìm thấy nàng.Ta sợ nhất không tìm thấy nàng. . .

_Sao nàng có thể để ta không tìm thấy lâu như vậy?

Không còn người sẽ trả lời những câu hỏi ấy. Không còn người nấp sau cây mai bất ngờ nhảy ra ngoài. Không còn có người nhìn chằm chằm không chớp mắt, muốn Tĩnh chuẩn bị hôn sự.

_Ngày mai, sau khi bọn chúng bị hành hình ở chợ, nàng hết giận sẽ trở lại mà. Ta chờ nàng.

Ân Tĩnh vẫn tiếp tục nói, cũng không quan tâm có người trả lời hay không.

Cả đêm ấy, Ân Tĩnh mặc áo quần mỏng manh, ngồi yên bên cạnh mộ Nghiên.

Ngày hôm sau, sau buổi chầu triều, trên đường về đột nhiên Tĩnh bị choáng. Viên quan bên cạnh vội vàng đỡ, nói:

_Tướng quốc, không khỏe sao? Hạ quan thấy sắc mặt người không được tốt.

Tĩnh ho nhẹ hai tiếng, khoát tay áo nói không sao. Nhưng vừa đi được hai bước, lại ho khan dữ dội, không thể đứng dậy. Đám quan lại vây quanh nói:

_Có cần tấu với hoàng thượng xin hoãn buổi giám trảm hôm nay...

_Không cần!

Ân Tĩnh lạnh lùng cắt ngang lời viên quan kia,... liếc xéo hắn một cái. Che miệng nén tiếng ho khan, lặng lẽ đi ra xa.

Sau lưng, các đại thần không còn một ai dám tiến lên thăm hỏi.

Vị quan bị lườm, lúng túng cười, một vị quan khác trong triều có giao tình tốt với hắn nói khẽ:

_Ai chẳng biết Tướng quốc đã chờ ngày này suốt mấy năm nay. Ngươi tự gây họa rồi.

Sắc mặt người kia tái nhợt, nhìn bóng dáng cao gầy của tướng quốc càng ngày càng xa, chỉ có thể thở dài hối hận.

Ra đến cửa cung, đã có người chuẩn bị sẵn kiệu. Ân Tĩnh vén rèm muốn vào kiệu, khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Ngẩng đầu nhìn lại, đúng là Đại quốc sư.

Nỗi lòng dâng lên, lại ho hai tiếng. Hai người này đều là những người cực kỳ kiêu ngạo, thường ngày không ai hành lễ chào ai, nhưng hôm nay Đại quốc sư lại chủ động tìm Ân Tĩnh.

Đại quốc sư mở miệng nói trước:

_Chuyện tru di cửu tộc kia có liên quan gì tới người? Họ chỉ là những người vô tội, đâu có dính dáng gì tới ân oán giữa mấy người?

Ân Tĩnh ho một trận dữ dội, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, cười nhạt nói:

_Ngài nói lời này đã muộn rồi.

Đại quốc sư trầm mặc hồi lâu, thở dài nói:

_Năm đó đều là sai lầm của ta. Ta đã làm điều ác nghiệt ấy, nên để ta trả giá mới phải...

Ân Tĩnh không quan tâm đến hắn, cúi người ngồi vào trong kiệu. Kiệu dần dần biến mất trong biển người tấp nập.

Chợ bán thức ăn.

Ân Tĩnh ngồi nghiêm trang trên đài cao, bình tĩnh nhìn pháp trường. Ở trung tâm nơi đó, từng có một đài cao, thiêu cháy Nghiên . Cả đời này Ân Tĩnh chỉ có một mình Nghiên nhi.

Tim đau nhói, Ân Tĩnh nhắm mắt che kín toàn bộ thần sắc. Gần trưa, vung tay lên, dẫn nhóm phạm nhân đầu tiên lên.

Đại tướng quân đã cắn lưỡi tự vẫn ở trong ngục, nhóm áp giải này chỉ có mấy phu nhân của hắn, ba nhi tử và một nữ nhi duy nhất của hắn - Thi Sảnh Sảnh.

Ân Tĩnh che miệng ho khan một lúc, thị vệ bên cạnh nhìn trời một chút hỏi đã hành hình được chưa.

Tĩnh gật đầu.

Thi vệ giơ tay, chưa kịp nói chữ "Chém."

Thì một nữ nhân tóc tai bù xù, dáng vẻ nhếch nhác cao giọng hét:

_Ân Tĩnh! Kiếp sau! Kiếp sau ta chắc chắn sẽ không thích ngươi! Ta sẽ nguyền rủa ngươi mãi mãi không thể ở bên người mình yêu! Vĩnh viễn ngươi không thể ở bên cạnh!

Trả lời nàng chỉ có một trận ho dữ dội đau xé ruột gan. Đao phủ phía sau muốn tiến lên bịt miệng Thi Sảnh Sảnh, nàng lại liều mạng giãy dụa, gào thét:

_Kiếp này ngươi giết cửu tộc ta! Nếu có kiếp sau, ta sẽ khiến ngươi tự tay giết chết người ngươi thích nhất! Ngươi và nàng vĩnh viễn không thể có kết cục tốt!

_Đại náo pháp trường, tội càng thêm tội, chém ngang lưng!

Mọi người nghe thấy, sợ hãi. Thi Sảnh Sảnh ngửa mặt lên trời cười to, cũng điên cuồng nói:

_Các ngươi không có kết quả tốt đâu! Ngươi cho rằng nàng có thể trở lại ư? Nàng đã chết! Nàng chết rồi!

Ân Tĩnh xiết chặt nắm tay, giọng nói thường ngày lễ độ ôn hòa bao nhiêu thì bây giờ còn lạnh lẽo hơn cả hàn băng:

_Chém ngang lưng. Bổn quan muốn nàng tận mắt chứng kiến cửu tộc mình bị tru diệt sạch sẽ như thế nào.

Ngày đó, ở chợ, máu tươi trôi đầy đất, tiếng nữ nhân kia khóc lóc và tiếng thét chói tai cho tới tận lúc hành hình kết thúc vẫn còn quanh quẩn giữa không trung. Giống như tiếng lệ quỷ kêu oan, sởn gai ốc, đau màng nhĩ.

Cuối cùng, thi thể nàng cũng giống như những người khác, bị bọc lại qua loa, không biết ném đi chỗ nào.

Từ đó về sau, mỹ danh Tướng quốc ôn nhuận quân tử đã không còn tồn tại.

Cũng trong đêm đó, Ân Tĩnh trở bệnh, nằm trên giường không dậy nổi. Hoàng đế truyền thái y tới khám, chẩn đoán bị bệnh lao.Cả triều đình đều hoảng hốt.

Ngược lại, đương sự lại tỏ ra không có việc gì, nhờ thuốc vượt qua cơn bệnh, mấy ngày sau lại vào triều, vẫn xử lý mọi việc như bình thường.

Tĩnh không nói, cũng không ai biết bệnh tình nặng đến mức độ nào, thoạt nhìn không khác những người bình thường. Cũng không thấy ho khan quá nhiều. Dần dần mọi người cũng quên Tĩnh bị bệnh lao.

Lại một mùa rét đậm tới.

Trong sân, vườn đào nở rộ tuyệt đẹp. Ân Tĩnh khoác áo mỏng ngồi dựa trước cửa nhà gỗ nhìn vườn hoa hồi lâu.

Cho đến lúc trời tối đen không thể nhìn thấy vật gì, hắn mới chậm rãi đi vào trong nhà, thắp sáng nến. Qua ánh nến, sắc mặt tái nhợt dọa người, hai gò mã lõm sâu, ánh mắt nặng nề.

Ngồi trước bàn đọc sách, trải một tấm giấy Tuyên thành, chậm rãi vẽ một cành đào. Đặt bút xuống, lặng lẽ nhìn hồi lâu. Ma xui quỷ khiến Tĩnh lại cầm bút lên, vẽ thêm vài nét nữa, bóng lưng nữ tử như ẩn như hiện phía sau nhành mai, dường như nàng đã ngửi hương mai, đắm chìm trong đó.

Ân Tĩnh nhìn người trong tranh, giống như đã rất lâu không nhìn thấy. Tay kéo ra, đầu ngón tay chạm xuống mặt giấy Tuyên Thành còn chưa khô vết mực.

Cảm giác lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay tới tận tim, nhắm mắt lại, lại không kìm được cơn ho khan. Bỗng nhiên, Tĩnh cong người lại, một ngụm máu tươi phun lên mặt giấy Tuyên Thành. Màu máu tươi sắc nét giống như kia là một cành mai thật sự.

_Tĩnh nhi!

Nghe như có tiếng người đang gọi, mở choàng mắt. Nàng kia ngồi trên giường, trong tay còn cầm y phục của, tỉ mỉ khâu vá :

_Tĩnh nhi, sao y phục của ngươi lại rách rồi? Bị bắt nạt hả? Có đánh lại không?

Ân Tĩnh không dám nháy mắt, ngẩn người nhìn ngây dại.

_Nghiên nhi.......

Ngoài viện, tiếng gõ mõ lại truyền tới, bóng người đó thoáng lung lay một cái, sau đó như gió thoảng, biến mất.

Tĩnh muốn đuổi theo, nhưng thân thể không còn nghe theo mệnh lệnh của, thân hình nghiêng về phía trước ngã nhào, ống tay áo hất đổ cây nến trên bàn.

Cây nến lăn xuống, Tĩnh cũng chẳng màng quan tâm. Nỗi đau trong lòng không có cách nào có thể kiềm nén, nhìn chằm chằm vào nơi Nghiên biến mất, yếu ớt nói:

_Người nào đốt đèn may y phục... Nghiên nhi, còn ai vì ta đốt đèn may y phục nữa...

Ngọn lửa bén lên rèm cửa sổ. Ân Tĩnh nhìn ánh lửa nóng rực, chỉ thản nhiên nhếch khóe môi...

Lúc phu canh đi qua phủ Tướng quốc, xuyên qua hai con đường, đang nói:

_Cẩn thận củi lửa...Liếc qua góc phố, nhìn thấy ánh sáng.

Bầu trời quanh phủ Tướng quốc đã bị nung đỏ một vùng.

Vừa bước vào Minh phủ, ta thấy sau gáy hơi nóng một chút. Một trong ba dấu ấn mà Diêm Vương Bảo Lam tạo ra sau gáy ta đã biến mất, điều này chứng tỏ ba kiếp mà Tĩnh cho ta, đã luân hồi một kiếp.

Từ khi ta trở về, sở thích tản bộ bên Vong Xuyên cũng không còn, bởi vì chỉ còn một mình ta.

Thời gian ở Minh phủ trôi qua rất nhanh, khi ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, ta biết Nhân giới đã qua hơn bốn mươi năm rồi.

Mỉm cười nhìn hắn, hắn thấy ta. Giật mình sững sốt. Hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần.

_Là ngươi!

_Đại quốc sư, lâu rồi không gặp. Vẻ ngoài của ngươi không thay đổi nhiều lắm.

Hắn không thèm để ý lời trêu ghẹo của ta, nhíu mày:

_Vì sao ngươi chưa nhập luân hồi?

_Ta chờ người.

Ta nói ra lời này rất tự nhiên, lại khiến hắn ngây người. Im lặng một lúc rồi thở dài:

_Là ta hại các ngươi âm dương cách biệt.

Ta khoát tay, đang muốn nói đây vốn là kiếp số. Hắn lại nói trước:

_Ngươi ở đây đợi người ấy cả đời, người ấy vì ngươi mà ở Nhân giới giữ mình cả đời, chặt dứt lương duyên kiếp này của hai người, là do ta.

Hắn ngừng một chút, hình như đang nghĩ ngợi gì đó, kiên định nói:

_Nhân quả luân hồi, kiếp này ta nợ các ngươi, kiếp sau ta nhất định sẽ trả!

_Không cần, không cần.

Ta vội nói:

_Đây là chuyện của ta và Tĩnh, không cần người ngoài xen vào.

Hắn phất tay áo, lắc đầu, thở dài. Nhanh chóng bước đi.

Ta đã sống quá lâu, khó tránh khỏi tật xấu dùng quan điểm bản thân để nhìn tâm tư kẻ khác.

Kiếp này hắn là một quốc sư đạo pháp cao thâm, uống một bát canh Mạnh bà, qua cầu Nại Hà. Nhảy xuống dòng luân hồi kia, tất cả chuyện cũ gì cũng sẽ quên.

Cho nên kiếp sau, vĩnh viễn không thể bù đắp sai lầm của kiếp trước.

Sau khi Quốc sư đầu thai, ta đoán, Tĩnh cũng sắp đến Minh phủ. Hằng ngày, ta đều dùng nước Vong Xuyên gội đầu, rửa mặt, dường như sống sạch sẽ gọn gàng như thế lại không hợp với địa phủ cho lắm. Những lúc rỗi rãi, ta bắt chước người phàm, nhặt một nhánh cây vẽ vẽ nhưng vòng tròn, miệng lẩm bẩm:

_Tĩnh à mau xuống đi, mau xuống đi!

Có lẽ thành ý của ta làm cảm động trời xanh. Ngày ấy, khi vừa trang điểm xong xuôi, đứng trên đá, đã thấy Tĩnh giậm lên Bỉ Ngạn hoa trên đường Hoàng Tuyền, nồi giận hầm hầm đi đến.

Đúng vậy, Tĩnh đang giận dữ.

Ta còn giật mình, một luồng lửa chói lọi nóng rực đã bén đến chân ta, ta vội nhảy lên, tránh sang bên.

Đám linh vật và tiểu quỷ đứng quanh xem trò vui, vừa nhìn thấy ánh lửa đã chạy không còn một bóng.

Ta không hiểu được vấn đề, nhìn về phía Tĩnh, tướng mạo Tĩnh giống hệt lần đầu ta gặp, tràn ngập tư chất của Thiên giới.

Nhưng hôm nay, sự giận dữ của người này làm ta không hiểu được, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Trong lòng ta cảm thấy chút tủi thân. Đợi lâu đến vậy mới gặp được, vừa gặp không nói gì đã trực tiếp ra tay. Bản thân ta thấy thật tổn thương.

Khi Tĩnh đến gần, vươn tay muốn nắm chặt tay ta. Ta che tay lại, né sang bên, tránh khỏi móng vuốt kia.

Tĩnh hừ lạnh.

_Cũng biết tránh, biết sợ, sao không để ta bắt, rồi thiêu cháy ngươi luôn? Biết có được mạng sống là không dễ dàng, không nỡ đánh mất ư?

Ta nghĩ từng lời Tĩnh nói ra.

_Tĩnh, ngươi giận ta sao?

_Giận!

Tĩnh lại hừ một tiếng.

_Ta giận là gì, là nàng bảo vệ ta cả đời. Lấy thân làm lá chắn, thay ta chịu kiếp, ta cảm ơn chưa hết. Làm sao dám giận nàng đây?

Ta mấp máy môi, muốn nói rằng ta không biết thật sự Tĩnh đang giận ta vì việc gì. Muốn nói rằng hành động và lời nói của ngươi không hợp nhau chút nào. Nhưng thấy Tĩnh cau mày, lửa giận cuồn cuộn, ta ngậm miệng nhịn không nói. Trong lòng càng thêm tủi thân.

Thấy vẻ mặt oan ức của ta, đôi mắt ngấn lệ mông lung nhìn, sắc mặt Tĩnh cứng lại, gượng gạo nói:

_Không được khóc.

Ta vẫn như cũ, dùng ánh mắt ngập nước nhìn Tĩnh.

Trán Tĩnh nổi gân xanh, cuối cùng thở dài nói:

_Thôi.

Ánh mắt mềm lại, vươn tay vuốt nhẹ đầu ta, bất lực cười nói:

_Dù sao cũng là lỗi của ta.

Ngay sau đó, sắc mặt hầm hầm. Giọng trầm xuống:

_Vì sao âm khí trên người nàng nặng vậy?

Ta xấu hổ che mặt.

_Bởi vì ngươi sắp đến, cho nên ngày ngày ta đều dùng nước sông rửa mặt chải đầu. Nhìn ta như vầy, ngươi có thích không?

Tĩnh im lặng một lúc lâu.

Ta nói:

_Ngày ngày, ta trang điểm thật đẹp để chờ ngươi. Tĩnh, bao giờ đi đầu thai, ta sẽ cùng đi!

Tĩnh nhíu mày.

_Cùng đi?

_Đương nhiên.

Cổ tay lật lại một cái, một kim ấn đánh vào người ta.

_Trong vòng năm mươi năm, nàng không thể rời khỏi Minh phủ!

Ta hốt hoảng.

_Vì sao? Ngươi hứa cho ta sống ba kiếp ở Nhân gian mà?

_Đúng, nhưng lần này để nàng đi sau ta năm mươi năm.

_Nhưng ngươi cũng hứa cho ta đi quyến rũ ngươi.

_Năm mươi năm sau, nàng vẫn có thể quyến rũ ta!

_Khi đó, ngươi đã già đến gần đất xa trời, ta có tìm được thì thời gian bên nhau cũng rất ít..

_Vậy, đừng tìm nữa!

Nói xong Tĩnh cất bước đi về cầu Nại Hà. Ta tức giận ném một nắm bùn sau gáy Tĩnh.

Tĩnh đứng quay lưng lại, nên ta không biết vẻ mặt người thế nào. Nhưng đột nhiên Mạnh bà quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

_Xin Thần Quân thứ tội!

Lúc này ta mới nhớ, bùn đất ở Hoàng Tuyền bị vạn quỷ giẫm lên, là thứ dơ bẩn nhất Tam giới. Ta ném bùn đất lên đầu một Thần Quân Thiên giới, chính là làm nhục thiên giới.

Tĩnh quat mặt lại, lạnh lùng nói:

_Ta không muốn nàng trở thành kiếp số của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro