Cầu Bất Đắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part I

Lúc ta bị Hắc Bạch vô thường dẫn về Minh phủ, trên cổ lại bỏng rát. Đến khi ấy ta mới nhận ra, ta và Tĩnh chỉ còn có thể ở bên nhau một kiếp nữa.

Lần này ta không định ở lại trong phủ chờ Tĩnh đi cùng. Đỡ để Tĩnh trông thấy ta, lại cho ta một cái ấn giữ lại trăm năm gì đó. Nhưng cũng không thể đầu thai sớm quá, nếu không Tĩnh ở bên kia mới đưa ta đi chôn. Ta ở đây đã luân hồi chạy đến trước mặt Tĩnh, chắc chắn sẽ khiến Lưu Ba nổi loạn.

Ta đến Diêm Vương điện, định hỏi Diêm Vương xem chừng nào thì Tĩnh đi xuống, để ta còn tính thời gian mà đi. Nhưng đến lúc thấy Diêm Vương, còn chưa kịp mở miệng, Diêm Vương đã đi quanh ta hai vòng.

_Chẹp, Nghiên nhi của chúng ta thật khí lường – Bởi vì quá thấp, Diêm Vương chỉ có thể vui mừng vỗ vỗ vào cánh tay ta. _hai lần giúp Thần quân độ kiếp, coi như mỗi lần đều quyến rũ thành công. Ngày Minh giới chúng ta có thể ngẩng cao đầu không còn xa nữa. Hahaha!

Ta đẩy cái mặt đang sáp lại gần ra.

_Bao giờ Ân Tĩnh xuống đây? Lần này ta không thể đụng mặt ngươi.

Diêm Vương nhảy lên bàn, lật lật sổ sách,

_À , có có trong này ghi. – Diêm Vương híp mắt nhìn một lát, nói _ Trên mệnh cách của Ti Mệnh Tinh Quân viết. Sau khi Hô Di làm loạn Lưu Ba, thực lực Lưu Ba suy yếu, chưa đầy 2 năm, Bạch Hy bị người khác giết chết trong tẩm điện.

Ta ngẩn người.

_Ai giết?

_Là Thanh Linh, sư muội Bạch Hy.

_Đạo cô kia? Đôi mắt xinh đẹp của đạo cô kia tràn ngập ý tình ta yêu người mà người nào đâu hay dáng vẻ si tình ai oán, sao có thể giết Tĩnh chứ?

_Có lẽ do yêu quá hoá hận. Không ăn được thì đạp đổ. Ngươi xem, trong này viết... sau khi hồn phách sư phụ Bạch Hy bị Hô Di giải thoát. Bạch Hy chìm đắm trong rượu, ngày ngày say khướt. Thất hồn lạc phách. Thanh Linh thổ lộ tình cảm, bị từ chối, hận quá mà giết Bạch Hy rồi tự sát.

Ta suy nghĩ một lúc, nghiêm mặt nói:

_Diêm Vương, không phải người cố tình sắp đặt đấy chứ?

Diêm Vương cũng nghiêm mặt nói:

_Mệnh cách của Ân Tĩnh Thần Quân đều do Ti Mệnh Tinh Quân tự mình viết.

Cuối cùng, ta càng tò mò vị Ti Mệnh kia tròn méo thế nào mà lại có đầu óc kinh thế hãi tục như thế.

Ta trở lại bờ Vong Xuyên làm tảng đá, 2 năm trôi qua rất nhanh. Mỗi lần tiểu quỷ Giáp Ất đi Nhân giới câu hồn ta đều nhờ bọn họ giúp ta xem xét tình hình Tĩnh. Sau khi trở về, bọn họ nói cho ta biết chuyện thực lực Lưu Ba sa sút, chuyện Thanh Linh vì yêu sinh hận. Mà trong mệnh cách lại không nói đến một chi tiết nhỏ là, mỗi ngày say tuý luý trong rừng đào, Tĩnh cắm thanh kiếm được truyền mấy đời chưởng môn nhân lên một phần vô danh như một vật phế phẩm tầm thường.

Phong kiếm bí ẩn.

Nghe xong, dưới ánh mắt hoảng hốt của Giáp Ất. Ta ngửa mặt cười dài.

Giáp nói:

_Nghiên, ngươi đừng giả vờ nữa. Sao cứ phải lên Nhân giới chịu khổ. Ta thấy vô cùng thương xót.

Ta vỗ vai Giáp:

_Dù luân hồi thế nào, lịch kiếp ra sao. Ân Tĩnh bị ta quyến rũ vẫn động lòng. Ta cảm thấy rất tự hào, đau thương một mình Tĩnh cũng chịu đủ rồi. Ta chỉ cần chờ kiếp sau, lại đi quyến rũ Tĩnh là được rồi.

Ất xoay người tạo thành chữ thập.

_A di đà phật. Thần Quân bảo trọng.

Ta vui vẻ trở về tảng đá chờ vài ngày. Tính ngày không còn xa lắm, phủi mông đi đến Nhân giới. Cố gắng nhẫn nại. Đến một ngày nọ, ta đang dựa cửa sổ tầng 2 một quán trà xem thoại bản. Chợt nghe dưới lầu có tiếng kêu hoảng hốt:

_Sao có thể như vậy?

Ta liếc nhìn, đó là một lão đạo, hắn nắm bức thư trong tay. Lắc đầu không ngừng như tên điên. Đột nhiên ôm mặt khóc lớn:

_Tôn giả mất rồi! Lưu Ba mất rồi! Đồng đạo mất rồi.

Tiếng nói thê lương, rấm rứt khóc. Nếu không phải ta có quen biết Bạch Hy,có lẽ đã nghĩ hai người bọn họ có quan hệ cha con ruột thịt gì rồi.

Cuối cùng Bạch Hy cũng ra đi. Ta nghĩ, kiếp này nhất định phải tận mắt thấy Tĩnh lớn lên. Không thể để Tĩnh có tuổi thơ thiếu may mắn, không cho Tĩnh có cơ hội thích người khác. Ta cười âm trầm, nhất định sẽ nắm chặt Tĩnh trong lòng bàn tay.

Nghĩ rồi nghĩ, kiếp này của Tĩnh là kiếp muốn mà không được .

Muốn mà không được?

Có ta ở đây, liệu Tĩnh có gì muốn mà không được?

Nửa đêm, có người quen tìm ta. Hắc vô thường vừa thấy ta rùng mình một cái.

_Nghiên, lần tới về Minh phủ nhớ cẩn thận!

_Vì sao?

Hắc vô thường lại rùng mình lần nữa.

_Ngươi không nhìn thấy khuôn mặt giận dử của Chiến Thần. Biết ngươi chạy trước, vẻ mặt người hung thần ác sát, giống như Diêm Vương chiếm đoạt nữ nhân của người. Làm Diêm Vương sợ hãi đến hai ngày không ăn cơm.

_Tĩnh rất tức giận ư?

Hắc vô thường rùng mình không ngừng, ta quay sang nhìn Bạch vô thường.

_Tảng đá đen phong trấn điện Diêm Vương bị đạp 3 cái thành bịu.

Ta đờ người, ta quên mất. Khi Tĩnh lịch kiếp lần, ta mạnh hơn mấy lần. Nhưng chung quy khi trở về, hoàn thành lịch kiếp. Lúc đó Tĩnh là Chiến Thân, còn ta chỉ là một linh hồn của tảng đá Tam Sinh nhỏ nhoi...

Tảng đá phong trấn ấy còn cứng hơn tảng đá của ta mấy trăm lần...

Ta túm lấy tay Bạch vô thường, hai mắt ngập nước.

_Bạch đại ca, đến lúc đó, nhất định huynh phải cứu ta.

Bạch vô thường nhìn ta chằm chằm một lát mặt không đổi sắc nói:

_Nghiên, làm liên lụy trăm họ rất xấu hổ!

Ta hờ hững lau nhanh mấy giọt nước mắt.

_Chiêu này chỉ dùng được với Tĩnh.

Hắc vô thường túm Bạch vô thường nói:

_Không nói nhiều với ngươi, hai ca ca đi trước. Ngươi tự cầu phúc đi. Đúng rồi, kiếp này người đầu thai vào một gia đình nhà nông ở dưới chân núi phía Nam, nếu ngươi muốn quyến rũ, đi cho sớm đi.

Còn phải chờ bọn họ nhắc chắc. Ta ngày đêm chạy đến phía Nam, dựng thẳng tai nghe âm thanh phát ra từ thôn trang dưới chân núi, chờ ai nhà ai vang lên tiếng trẻ con khóc. Nhưng ngoại trừ mấy nhà đèn đuốc sáng cả đêm, ta chờ đến tinh thần suy sụp, vẫn không nghe thấy tiếng khóc.

Ta buồn bã đứng trên nóc một căn nhà. Hắc BẠch vô thường dẫn Tĩnh đi đầu thai, tin tức bọn họ nói cho ta chắc chắn không sai. Rốt cuộc Tĩnh đầu thai vào nơi nào?

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một nam tử lén lút chạy ra từ căn nhà tranh. Trong lòng hắn hình như đang ôm cái gì đó.

Ấn ký trên cổ tay ta nóng lên, ta thầm nghĩ trong lòng là không ổn rồi, vội vàng đi theo. Nam tử kia đi tới bờ sông ngoài thôn thì dừng lại, nhìn trái phải một lượt rồi bỏ thứ đang ôm trong lòng thả vào giữa sông. Tã lót tản ra, lộ khuôn mặt trẻ con,đập vào mắt ta.

Ta nổi giận. Thả người xuống, vãy tay đánh ngất nam tử kia. Xẹt qua mặt nước, bế Tĩnh lên. Đến khi đứng vững, nhìn khuôn mặt xanh xao nhỏ nhắn, miệng cong lên nhưng không phát ra tiếng

Ân Tĩnh...kiếp này thật sự bị câm!

Người câm, nghĩa là có điềm xấu. Cho nên sau khi sinh mới không phát ra tiếng, cho nên phụ thân mới ném đi...Mặc dù có Nghiên nhi, nhưng kiếp này của Tĩnh chắc chắn có thứ muốn mà không được ...

Ta nghĩ kiếp này trên người Tĩnh có chỗ khiếm khuyết, phài tìm nơi ở ẩn, như vậy mới có thể đỡ nghe những lời phiền phức của người đời. Nhưng lại nghĩ, muốn sống như nào cũng phải đề Tĩnh tự quyết định. Hơn nữa kiếp này của Tĩnh còn phải trải qua lịch kiếp, nếu ta cứ che chở cho hắn, khiến hắn không phải trải qua kiếp số.... Luật trời cũng không tha cho ta.

Vì thế ta nắm bàn tay nho nhỏ của Tĩnh, nhét một đồng xu vào trong lòng bàn tau còn chưa mở ra.

_Tĩnh, mặt phải chúng ta sẽ ở trong thị trấn. Mặt trái, chúng ta sẽ ở trong sơn cốc. Thả xem nào!

Tĩnh quơ tay, ném đồng xu vào mặt ta. Cau mày như muốn khóc to mà không khóc được. Lòng ta cũng hiểu, có lẽ giờ chén canh Mạnh Bà mà Tĩnh uống vẫn chưa phát huy hiệu quả. Nếu không sao Tinh nỡ ra tay với Nghiên nhi xinh đẹp như hoa thế này.

Ta nhìn đồng tiền rơi xuống đất, nói:

_Ngươi nói, sống ở thị trấn.

Tĩnh ngậm ngón tay, hào hứng liếm liếm, nước bọt chảy ra đầy cằm. Không thèm quan tâm đến ta. Cửu Thiên Chiến Thần phong hoa tuyệt đại, sau khi đầu thai, nhìn cực kỳ xấu, vẻ ngoài bi thảm.

Ta nghĩ, nếu vẽ hình dáng này, sau này lúc Tĩnh xem lại. Vẻ mặt lúc đó, chắc chắn khó tả thành lời. Nếu Tĩnh đã nói muốn sống ở thị trấn, ta sẽ suy nghĩ tìm một nơi ở mới theo ý Tĩnh. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy kinh thành là nơi thích hợp nhất, vì thế, ban đêm cưỡi mây. Chỉ sau một ngày đã đến kinh thành.

Hiện giờ ta đang muốn nuôi nấng Tĩnh, cũng không thể vì ta mà khiến tuổi thơ Tĩnh lang thang đầu đường xó chợ. Ta thu toàn bộ âm khí trên người, tự nhủ thầm nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không sử dụng pháp thuật.

Ta thuê một căn nhà nhỏ, bài trí gọn gàng. Sau đó nhìn Tĩnh thật sâu, tự hỏi sau khi không cần pháp thuật, chúng ta sẽ làm gì để sống.

Ta gõ nhẹ mũi Tĩnh.

_Ngươi muốn làm gì?

Có lẽ dùng giọng điệu quá mức coi thường. Tĩnh tức giận ói nước bọt ra tay ta. Ta yên lặng rút tay về, lau nước bọt lên tóc Tĩnh, Tĩnh há miệng, kêu không thành tiếng, hai nắm tay nhỏ xíu xiết chặt đẩy đẩy ta.

_Bây giờ ta có thể bắt nạt ngươi, sau này làm Chiến Thần, không biết sẽ trừng phạt ta ra sao. Ta cũng không thể lỗ được.

Vì thế càng quệt hết nước bọt vào tóc Tĩnh.

Ngày hôm sau, ta vẫn tự hỏi vấn đề mưu sinh. Dùng pháp thuật biến ra tiền không khó, cái khó là làm sao hàng xóm không nghi ngờ. Vì sao ngươi chỉ ngồi nhà mà vẫn không chết đói. Ta ôm Tĩnh ngồi trước cửa, đang lúc nhăn mặt suy nghĩ, thấy một gã say đi ngang qua. Ta nhìn bóng dáng lảo đảo của hắn, lại quay đầu hỏi Tĩnh:

_Ngươi có thích uống rượu không?

Tĩnh cắn ngón tay đang ngủ sauy. Bảy năm sau, phía đông thành, có một tửu quán.

Ta gõ gõ mặt quầy, chưởng quầy đang tính toán sổ sách bên trong ngẩng đầu nhìn ta , cười nói:

_Nghiên tiểu thư, sao hôm nay rảnh rỗi tới quán vậy?

_Ta không thấy Tĩnh ở nhà, nghĩ có thể chạy tới đây, qua đây thăm hỏi.

Nhìn trái phải một hồi không thấy Tĩnh, ta lại hỏi:

_Dạo này buôn bán thế nào?

_Dạo này buôn bán không tệ lắm, tiểu thư có muốn kiểm tra không?

Lưu chưởng quầy là một lão nhân hiền lành, từ trước tới nay ta luôn tin lão. Hơn nữa mở tửu quán cũng để nguỵ trang mà thôi. Chứ muốn tiêu tiền, ta chỉ cần giơ tay là có. Ta khoát tay áo nói không cần, liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang chạy trên lầu, nhìn kỹ, đúng là Tĩnh. Ta cười vẫy tay.

_Tĩnh nhi, về nhà ăn cơm!

Tĩnh nhìn thấy ta, nhoẻn miệng cười, nhanh chân chạy xuống. Đám khách uống rượu líu lưỡi không nói nên lời. Lưu chưỡng quầy thấy thế , lắc đầu:

_Tiểu thư vẫn còn trẻ , luôn mang theo đứa trẻ bên mình, không tránh khỏi bị hiểu lầm. Cứ thế mãi, e là chậm trễ chuyện chung thân!

Ta nói với bọn họ rằng Tĩnh là đứa bé ta nhặt về, nuôi dưỡng như muội muội. Những người quen biết ta mỗi lần thấy hành động "tốt bụng" này cũa ta lại lắc đầu thở dài.

Tĩnh vội chạy đến bên ta, nghe thấy vậy. Khó hiểu nhìn Lưu chưởng quầy , lại quay đầu nhìn ta. Ta ngồi xổm lau vết bẩn trên mặt Tĩnh, không quan tâm nói:

_Hiểu nhầm thôi, chẳng lẽ ta lại còn có ý tưởng gì xấu với bọn họ sao? Cả đời này, ta chỉ có Tĩnh nhi là đủ rồi.

Tĩnh giống như một tiểu đại nhân, mỉm cười thay ta vuốt mấy sợi tóc loà xoà trước trán. Lưu chưởng quầy lại thở dài:

_Nghiên tiểu thư vẫn còn trẻ nên không để tâm thôi.

Ta nắm tay Tĩnh, nghiêm mặt nói với Lưu chưởng quầy:

_Ta không còn trẻ nữa, chẳng qua chưa có nếp nhăn và bạc đầu thôi.

Bởi vì tảng đá mọc tóc đã rất khó khăn rồi. Chứ đừng nói tới nếp nhăn... Khi ta nói vậy, ưu chưởng quầy chỉ mỉm cười, ta cũng không muốn giải thích thêm. Nắm tay Tĩnh chậm rãi về nhà.

Lúc ăn cơm, đột nhiên Tĩnh vội vàng khoa tay múa chân với ta, muốn nói gì đó. Ta nhìn hồi lâu mới hiểu Tĩnh đang hỏi ta, sau này ta có đi cùng người khác hay không?

Ta bình tĩnh gắp 1 cái đùi gà vào bát của Tĩnh.

_Ngươi có hy vọng ta đi cùng người khác không?

Tĩnh ôm bát, lắc lắc đầu. Sau đó, có chút buồn bã, lại khoa tay múa chân một hồi. Ý là, Tiểu Đinh tỷ tỷ nhà kế bên đã đi cùng người khác rồi, sau này không thấy tỷ tỷ nữa. Tĩnh lo ta sẽ giống Tiểu Đinh.

Ta chưa từng che giấu thân thế của Tĩnh. Trước đây, Tĩnh cũng không cảm thấy có gì khác thường. Nhưng từ năm kia, sau khi đến trường, Tĩnh lại phát hiện mình không giống người dân xung quanh. Có lẽ có người nói gì trước mặt Tĩnh, lại có lẽ sợ rằng ngay cả ta cũng không cần. Tĩnh càng tỏ ra ngoan ngoãn, chuyện gì cũng làm thật tốt, không giống một đứa trẻ lười biếng.

Hiểu chuyện như vậy ,càng khiến ta đau lòng. Sớm biết thế này, trước kia ta đã dắt Tĩnh đi ở ẩn trong núi. Có thể để Tĩnh thoải mái một chút, cốt tình làm bậy. Ta nuôi Tĩnh cũng cảm thấy thoải mái hơn. Ta xoa đầu Tĩnh, dịu dàng nói:

_Nghiên nhi không đi, Tĩnh nhi ở đâu, ta sẽ ở đó.

Ta đến nơi này để quyến rũ ngươi. Làm sao có thể rời đi.

Nghe vậy mắt Tĩnh sáng lên, tuỳ ý đễ ta cài đồ trang sức lên tóc. Ăn hết bát cơm. Buổi tối, ta vừa cho Tĩnh lên giường, chợt nghe thấy một tiếng động trong sân.

Ta nhíu mày, nghĩ rằng, không biết tên trộm nào ngốc đến nổi lẻn vào đây. Đẩy cửa phòng, lại hoảng hốt. Hoá ra không phải trộm, mà là một nam tử cao lớn mặc hắc y, lúc này hắn đang ôm chặt miệng vết thương trên lưng. Dựa vào tường, nhờ có bóng đêm che khuất thân người.

Hắn không biết ta đang nhìn, dù hăn có che kín đến đâu ta cũng nhìn rõ. Ta bĩu môi, giả vờ không phát hiện hắn, ra ngoài sân bê chậu nước đi vào nhà.

Đêm đó, quân lính kinh thành giới nghiêm cả đêm, bên ngoài đèn đuốc chiếu sáng cả bầu trời. Ta ôm Tĩnh bình yên ngủ, trước khi ngủ còn mơ mang nghĩ. Đây có phải là người bắt đầu kiếp số của Tĩnh hay không? Có xảy ra chuyện gì hay không? Tóm lại mặc kệ, người này đúng là phiền. Nếu mai hắn vẫn còn ở đây...

Đành đánh ngất rồi quăng ra ngoài đường thôi.

Ngày hôm sau, quả nhiên hắn vẫn còn ở đó. Nhưng ta cũng không thể ném hắn ra ngoài như suy nghĩ đêm qua được. Vì...

Tĩnh túm chặt ống tay áo người đang hôn mê kia, vẻ mặt luống cuống nhìn ta, nôn nóng muốn giúp gã. Ta thở dài, nghĩ thầm , nếu bây giờ ném gã ra ngoài, có phải quá tàn nhẫn không. Hơn nữa ta không thể chịu nổi ánh mắt Tĩnh nhìn ta như vậy, chỉ có thể bước đến. Lôi gã vào trong nhà, cởi lớp áo khoác, rửa sạch vết thương, bôi thuốc băng bó.

Thấy hơi thở gã dần dịu xuống, sắc mặt hoảng hốt trắng bệch của Tĩnh mới khôi phục lại. Ta nghĩ, với vết thương này, nếu là Chiến Thần Ân Tĩnh thì e là ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí. Mà Tĩnh bảy tuổi, lại non nớt như vậy đấy.

Ta rửa tay, nhìn Tĩnh nói thẳng:

_Cứu hắn có thể phiền phức lớn, nhưng nếu ngươi muốn ta cứu. Sau này không được hối hận.

Tĩnh nghe câu hiểu câu không, gật gật đầu. Tĩnh dùng đôi mắt to ngập nước nhìn ta không chớp mắt. Trên mặt vẫn còn rõ cảm xúc hoảng sợ, lòng ta mềm đi. Không kiềm chế được, hung hăng hôn "chụt" một cái trên gương mặt trắng mịn của Tĩnh. Tĩnh trợn to mắt nhìn ta.

_Thích không?

Bộ dạng ta như lưu manh, chọc chọc cằm Tĩnh hỏi.

Tĩnh vuốt mặt, còn thật sự tự hỏi bản thân. Trong chốc lát, lại thật thà gật đầu. Ta cười đắc ý.

_Thích thì thích, nhưng chỉ có thể làm chuyện này với người quan trọng nhất của mình. Không được phép tuỳ tiện.

Tĩnh vuốt vuốt mặt mình 2 cái, bàn tay nhỏ bé lại chạm vào mặt ta. Đôi mắt trong suốt ấy chứa đựng toàn bộ bóng dáng của ta. Tĩnh kiễng mũi chân, bắt chước ta, hôn "chụt" một cái lên má ta.

Lại vuốt chỗ vừa hôn qua, vẫn nhìn ta. Giống như đang nói:

_Ta chỉ làm vậy với Nghiên nhi thôi.

Ta không kiềm chế được, lại hôn lên má Tĩnh vài cái. Còn dây nước bọt lên má Tĩnh, Tĩnh không dám đẩy ra, chỉ có thể nhoẻn miệng cười yếu ớt.

_Tĩnh nhi, Tĩnh nhi, sao Nghiên nhi có thể không thích ngươi!

Ta vuốt vuốt mấy sợi tóc vươn trên trán, hận không thể đưa Tĩnh vào trong thân thể chính mình, để che chở. Ta và Tĩnh vẫn lặng lẽ sống qua ngày. Nhưng trong nhà lại có một nam nhân vẫn đang hôn mê bất tỉnh, mà nhiều ngày nay quan binh xông vào lục soát, may mà chưa lục soát nhà ta.

Ba ngày sau, Tĩnh đi học. Ta ở nhà không có việc gì, lôi thoại bản ra đọc, đang ngồi trên xích đu trong viện. Nhìn trời một lát, lại cúi xuống nhìn thoại bản, lẩm nhẩm tính ngày, ngóng trông hoa đào trong viện nở. Bỗng nhiên, có tiếng bước chân đi lại trong phòng. Ta nhắm mắt lại, nghe hắn đi lại trong buồng trong, qua đại sảnh dạo 1 vòng, lại đi lại trong kho chứa củi, cuối cùng đi tới cửa viện, bước chân dừng lại.

_Cô nương là ai? –hắn hỏi, giọng lạnh đạm _Vì sao lại cứu ta?

Ta thở dài:

_Ôi duyên phận! Nơi mềm mại nhất trong lòng ta muốn cứu ngươi, ta cũng không thể từ chối.

Người phía sau trầm mặc một lúc, giọng nói có chút ngượng ngùng:

_Cảm ơn cô nương đã ưu ái. Nhưng hiện giờ ta không có tâm tư nghĩ đến chuyện gió trăng.

Ta cười thầm. Ta nói nơi mềm mại nhất trong lòng ta, là Tĩnh. Nhưng cái người tự cho mình là thông minh này lại tự mình đa tình, hiển nhiên đã hoàn toàn hiểu nhầm ý ta. Ta cũng không muốn giải thích, đúng hay sai cũng chẳng phải chuyện lớn lao, ta chỉ muốn mau rời đi.

Hắn thấy ta không nói gì, lại nói:

_Đã nhiều ngày nay, có phải cô nương...ừm , băng bó thay thuốc cho tại hạ?

_Ừ. –ta không quan tâm nói _Tiểu tiện, đại tiện, gội đầu, lau người, đều là ta hầu hạ ngươi.

Sau khi Tĩnh đi ngủ, ta dùng pháp thuật là xong. Ta suy nghĩ chút, nói thêm:

_Vì muốn tốt cho ngươi, ta nhắc nhở ngươi một câu. Khi ngươi bài tiết, hơi nặng mùi, có bệnh, cần chữa trị.

Phía sau không có tiếng đáp lại. Lần này, im lặng đến chạng vạng tối. Tĩnh trở về, đẩy cửa vào thấy, ngẩn người. Chạy đến bên ta, kéo tay ta, lại chỉ vào nam tử kia, nụ cười trên mặt rất kinh ngạc và vui vẻ. Lúc đó ta đang bê một đĩa rau xào, vừa đi vào trong nhà, vừa gật đầu:

_Ừ, ta biết , ta biết!

Người kia thấy Tĩnh, vẻ mặt ngạc nhiên, chớp mắt hỏi:

_Đây là...

Ta liếc mắt nhìn một cái.

_Muội muội ta.

Tĩnh mỉm cười với hắn, giống như nghĩ gì đó, lại cúi mình chào người kia một cái, ra dáng người lớn. Dường như người kia cũng có hứng thú với Tĩnh, đi vòng quanh Tĩnh vài vòng.

_Cân cốt kỳ giai, có năng khiếu luyện võ. Nhưng, không biết nói ư?

_Ừ, bẩm sinh.

Câu cuối cùng hắn thận trọng hỏi, nhưng ta lại đáp tuỳ tiện. Tĩnh cũng không để ý, chỉ liên tục nhìn 2 người chúng ta.

_Cô nương độ lượng.

Trên bàn ăn, ta gắp rau cho Tĩnh, vẫn đang như mọi khi khoa chân múa tay kể ta nghe chuyện ở trường. Người nọ nhìn không hiểu. Nói:

_Đến bây giờ vẫn chưa biết chữ ư?

Tĩnh mỉm cười, cúi đầu ăn cơm. Ta đặt đũa xuống, hỏi:

_Ngươi có ý gì?

_Ta..

_Dù ngươi có ý gì, ta cũng không quan tâm.

Hắn im lặng, thở dài.

_Cô nương hiểu lầm ta rồi, ý ta là tới trường, phu tử nhìn thấy cô bé như vậy, sẽ có thành kiến với nó, không dạy nó chu đáo. Nay cô nương có ơn cưu mang ta, ta lại không biết đền ơn cách nào, chỉ có thể dạy nó những thứ cơ bản. Để nó có gốc rễ, sau này có thể tự mình yêu ổn độc lập.

_Ngươi hỏi Tĩnh ấy, nhìn ta làm gì?

Ý ta là, từ trước nay Tĩnh đều ngang hàng với ta, chuyện của Tĩnh, Tĩnh phải tự quyết định,sao ta có thể làm thay. Người nọ thở dài, cảm thấy nói chuyện với ta thật khó khăn. Đang muốn nói tiếp, đột nhiên Tĩnh túm tay áo hắn, còn chăm chú nhìn hắn, liên tục gật đầu. Hắn ngẩn người, cười nói:

_Nếu đã như vậy, ta đã là sư phụ của ngươi. Mai, ngươi không cần đến trường. Theo học ta rất vất vả, ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi.

Tĩnh gật đầu. Ta thản nhiên nói:

_Ngươi tên gì? Dù sao ta cũng không thể cứ gọi ngươi là này này được.

Hắn suy nghĩ một lát nói:

_Tại hạ tên Bạch Cửu.

Ta cười nhạo một tiếng, tên giả này cũng chẳng hay lắm.

_ Được, ta tên là Hoàng Tửu, còn nó tên Hùng Hoàng Tửu.

Cơ mặt Bạch Cửu giật khẽ.

_Cô nương thật hài hước...

Ta thản nhiên.

_Quá khen.

Từ đó, Tĩnh bắt đầu kiếp sống bái hắn làm thầy. Sư phụ không chỉ với Tĩnh , ngay cả với ta mà nói, cũng là người xa lạ. Bạch Cửu sư phụ dạy Tĩnh biết chữ, biết vẽ, dạy Tĩnh tập võ rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng còn dạy Tĩnh mấy khúc nhạc phong nhã. Hắn dạy nhiều lắm, Tĩnh học cũng rất nhanh. Giống như ông trời tước đoạt khả năng nói chuyện của Tĩnh, nên bổ sung trí thông minh. Nhất là khi học đàn, Tĩnh có khả năng thiên phú, học không bao lâu đã có thể đàn hết khúc nhạc. Ta thích nhất là ngồi bên cạnh lúc Tĩnh đàn, chống cằm nhìn dáng vẻ chững chạc của Tĩnh. Ngón tay non nớt nhẹ nhàng gẩy gẩy dây đàn, xoay tròn. Vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ về phối âm, nhưng dáng vẻ đáng yêu như vậy, khiến người ta không thể không yêu.

Nhân lúc Bạch Cửu không có ở đó, ta lặng lẽ ăn đậu hũ của Tĩnh. Có một lần ta ôm Tĩnh bày tỏ tình cảm coi trọng. Hôn đến mức Tĩnh đỏ bừng mặt, trùng hợp sư phụ Tĩnh nhìn thấy. Từ sau hôm đó, sư phụ Tĩnh đề phòng ta như đề phòng Hắc Sơn lão yêu. Ta khó khăn lắm mới sàm sỡ được Tĩnh. Hận gã Bạch Cửu vô duyên kia thấu xương. Đang suy nghĩ xem lúc nào sẽ cho cái gã cản đường một trận bầm dập, đột nhiên hắn lại bảo có chuyện. Thường xuyên không thấy bóng người.

Ta mừng rỡ, cả người thư thái, nếu không có việc gì đều dính chặt bên người Tĩnh. Nhưng không biết Bạch Cửu đó nói gì, khiến Tĩnh vẫn thân thiết với ta, nhưng biểu hiện lại ngượng ngùng luống cuống không biết phải làm sao.

Ta không muốn ép buộc Tĩnh, nhưng trong lòng càng ghi hận Bạch Cửu.

Tĩnh rất chăm học, dù không có Bạch Cửu đốc thúc. Mỗi ngày đều hoàn thành vượt mức nhiệm vụ Bạch Cửu giao cho. Nhưng dù sao Tĩnh cũng còn bé, sau một thời gian, cảm thấy bắt đầu mệt mỏi.

Đợt tuyết đầu tiên trong năm, ta làm một chiếc áo mới cho Tĩnh. Tĩnh cầm lấy, nhìn trái nhìn phải, vừa muốn mặc, lại tiếc không nỡ. Gương mặt đỏ bừng khiến ta không kiềm chế được. Nhưng nghĩ mây lần trước Tĩnh xấu hổ, ta cố gắng kiềm chế biểu hiện "coi trọng". Nói:

_Ngươi thử đi, ta đi nấu cơm.

Nhưng lúc ta bưng đồ ăn lên, Tĩnh lại ôm áo nằm ngủ sấp trên bàn. Ta ôm Tĩnh về giường, đắp chăn, thấy khuôn mặt gầy đi rất nhiều,ta rất đau lòng.

Ta cho rằng, dựa vào năng lực của ta, muốn giúp hắn vượt qua lịch kiếp cũng không phải là không thể. Giúp Tĩnh vượt qua kiếp muốn mà không được này, sống một đời yên ổn. Nhưng dù sao đây cũng là cuộc đời của chính Tĩnh, muốn làm thế nào, phải do tự mình quyết định.

Ta xoa xoa mặt Tĩnh,nghĩ rằng:

Chờ đến hết kiếp này, chúng ta còn có thể ở bên nhau nữa không? Hắc Bạch vô thường nói người nổi giận đùng đùng dưới Địa phủ...đúng là một Thần Quân khó hiểu, ta giúp ngươi độ kiếp, người chẳng cảm ơn, lần nào cũng nổi giận với ta, đúng là lấy oán trả ơn! Lấy oán trả ơn!

Nhưng, dù Tĩnh đối xử không tốt với ta, ta cũng không thể nào tàn nhẫn không quan tâm ,không thể đối xử không tốt với Tĩnh.

Ai bảo Tĩnh là tình kiếp của Nghiên chứ!

Khẽ thở dài, ta thấy Tĩnh say ngủ như vậy. Chính mình cũng buồn ngủ. Cũng không quan tâm cả một bàn đầy đồ ăn dần nguội lạnh. Ghé xuống giường, ôm Tĩnh chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng, cảm giác ngứa ngáy trên mặt khiến ta tỉnh ngủ.

Mở mắt ra, thấy Tĩnh cười tủm tỉm nhìn ta, trên tay còn cầm tóc ta, quệt qua lại má ta , lại buồn buồn. Xưa nay ta ghét nhất ai động vào mái tóc quý giá của ta. Nhưng Tĩnh thì không sao. Dù hơi khó chịu, nhưng thấy vẻ mặt vui vẻ ấy, ta lại không giận nổi. Chớp mắt nhìn Tĩnh, nói:

_Tĩnh nhi,ngươi đang trêu Nghiên nhi ư?

Tĩnh bắt chước ta chớp mắt, khó hiểu nhìn ta. Không hiểu "trêu" là cái gì. Ta cười cười, vui vẻ cắn tai Tĩnh.

_Đây gọi là trêu nè.

Tĩnh ngẩn người, ôm tai, khuôn mặt nhỏ xíu ửng hồng. Ta thở dài, đứa bé này, da mặt kiếp này sao lại mỏng như thế, không thể ngờ Tĩnh lại chu miệng, "chụt " một cái mạnh mẽ lên má ta.

Lần này đến lượt ta ngẩn người. Tĩnh giữ tay ta, dùng ngón trỏ viết từng nét trên lòng bàn tay ta, Tĩnh viết:

_Nghiên nhi, thích nhất!

Chờ đến khi tỉnh táo lại, ta cũng không khách khí cắn má Tĩnh một cái, rồi cởi giày, trèo lê giường, gắt gao ôm Tĩnh trong lòng.

_Hôm nay không làm gì cả, nghĩ ngơi cho khoẻ.

Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, chúng ta nằm chưa được bao lâu, chăn bị xốc lên. Gân xanh trên trán Bạch Cửu giật giật. Nhìn Tĩnh, hung ác nhìn ta, cuối cùng nhắm mắt kìm chế một lúc lâu mới có thể nói giọng bình thường:

_Vì sao hôm nay không học bài?

Tĩnh ngồi bật dậy, vội vàng trèo xuống giường đi giày. Bị người khác làm phiền đúng thời khắc ấm áp nhất, trong lòng ta nổi trận lôi đình. Vừa giữ Tĩnh, vừa nhìn Bạch Cửu.

_Vì sao phải chạy? Cũng không phải là bắt gian tại trận.

Tĩnh không hiểu từ này nghĩa là gì, nhưng Bạch Cửu giận tới mức mặt mũi tái mét, chỉ tay vào người ta. Lắp bắp:

_Ngươi, ngươi....

Nửa ngày trôi qua cũng không nói nên lời. Tay phải vươn lên muốn kéo Tĩnh qua, ta lầm lì nhìn Tĩnh, một tay giữ chặt Tĩnh. Hắn không bắt được người, sắc mặt càng khó coi. Ta cười đắc ý, kiêu ngạo nói:

_Hừ! Tĩnh nhi của ta.

_Sao ngươi có thể dùng thủ đoạn thâm độc này với trẻ con?

Ta chẳng thèm để ý, quay lại xoa xoa đầu Tĩnh hỏi:

_Một lão già xấu xa như vậy, ngươi có còn muốn theo học không?

Thực ra Bạch Cửu cũng chỉ tầm hai mươi ba mươi tuổi, vẫn còn cách xa cảnh giới lão đầu. Nhưng hiện giờ, theo ý ta, tư tưởng của hắn cổ hủ như thế chả khác gì mấy lão già xấu xa ở trường.

Vừa nói xong, sắc mặt Bạch Cửu xạm lại như màu gan heo, giống như muốn phun một ngụm máu đen vào mặt ta, lại muốn hành hung ta.

Tĩnh vội vàng che miệng ta, không tán đồng lời ta nói. Ta gỡ tay Tĩnh ra, hỏi:

_Vẫn muốn học hắn?

Tĩnh nhìn Bạch Cửu gật gật đầu. Khoé mắt ta thoáng thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Bạch Cửu, giống như nét vui mừng trên mặt kẻ tiểu nhân, vừa giống đứa trẻ con chiếm được lợi thế.

Nhất thời ta không diễn tả được cảm giác trong lòng. Chỉ có thể thản nhiên nói:

_Được, vậy tiếp tục học đi.

Sau đó, ngay cả giày cũng không đi, đi thẳng ra ngoài cửa, chạy đến tửu quán, ở trong quán ngủ tạm một đêm.

Đây là lần đầu tiên ta đi cả đêm không về, cũng là lần đầu tiên ta giận Tĩnh. Hoặc có thể nói, cảm xúc như vậy, giống như là đang ghen. Rõ ràng ta đã cứu một kẻ xa lạ, kẻ đó và hắn mới sống chung vài ngày mà thôi. Đứa nhóc chết tiệt kia, khuỷu tay lại hướng ra ngoài. Đúng là ...

Ngủ lại tửu quán một đêm, đêm đó ta cho Lưu chưởng quầy và tiểu nhị ra về, đổ toàn bộ rượu trong tửu quán vào nhà xí.

Sáng sớm hôm sau, Lưu chưởng quầy tới tìm ta, cầm lấy mấy vò rượu trống không đến trước mặt ta, dáng vẻ khóc không ra nước mắt.

Ta thở dài, ra vẻ không biết phải làm sao nói:

_Rượu đế quá nặng, ít người thích, chúng ta đổi qua bán rượu Thiệu Hưng.

Lưu chưởng quầy nhìn thấy một chủ nhà như ta lại không để ý tới chuyện này, cũng không thể nói gì hơn.

Ta vẫn còn giận, chưa muốn về nhà, ở lại tửu quán chơi một ngày. Cũng không thấy ai tới tìm ta, trong lòng giận hơn, tính tình kiên cường của tảng đá lại nổi lên, đêm đó ta ngủ lại tửu quán.

Ngày thứ ba, sắc mặt ta đen ngòm, nghiêm mặt âm trầm đứng trước cửa quán tới giữa trưa. Khiến không ai dám đi vào quán uống rượu. Lưu chưởng quầy khuyên can mãi, nửa kéo nửa túm, lôi ta vào trong. Ta ngồi trong góc, lầm lì uống rượu, trong lòng vừa tức giận vừa khổ sở. Uống một ít lại bắt đầu nghĩ lung tung, có phải Tĩnh đã xảy ra chuyện gì hay không, rồi lại bắt đầu lo lắng. Trái tim cứ treo lơ lửng, không còn cách nào để nó bình tĩnh lại. Đành phải đứng lên chuẩn bị về, bỗng nhiên có một bóng người nho nhỏ nhào mạnh vào lòng ta, ôm chặt thắt lưng ta.

Ta cúi đầu, đây không phải Tĩnh sao? Tĩnh ôm ta, mặt úp sát vào bụng ta, hơi thở hỗn loạn, một lúc lâu vẫn không thấy bình ổn trở lại.

_Tĩnh nhi!

Tĩnh không để ý ta, ta chỉ có thể gọi thêm vài tiếng. Tĩnh mới gật gật đầu, thấy Tĩnh nghe được, ta hỏi tiếp:

_Làm sao?

Lúc này, Tĩnh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ bừng, cầm tay ta vạch vạch nói cho ta biết. Tĩnh nghĩ ta đi rồi, không cần Tĩnh nữa.

Ta nhướng mày, không nhịn được. Lên án:

_Rõ ràng là ngươi không cần ta!

Bị ta nói như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên. Giống như muốn khóc, cuống quýt khoa chân múa tay với ta, ý là hôm qua Bạch Cửu đưa Tĩnh ra ngoại ô luyện võ, cả ngày không về nhà. Sáng nay, mới về phát hiện ta không có nhà, vội vàng chạy tới đây tìm. Lại bảo ta đừng trách , đừng tức giận, nghĩ một hồi lại viết vào lòng bàn tay ta:

_Nghiên nhi không thích sư phụ. Tĩnh nhi không học nữa.

Nhìn Tĩnh như vậy, dù cơn giận của ta lớn đến đâu cũng tan thành mây khói. Chỉ có thể thở dài, ngồi xuống vuốt vuốt tóc Tĩnh.

_Vì sao lại thích Bạch Cửu? Hắn đẹp hơn Nghiên nhi sao?

Tĩnh lắc đầu, ta vui mừng nhoẻn miệng cười.

_Vậy chúng ta tìm một sư phụ khác có được không?

Tĩnh im lặng một lát, rồi viết xuống lòng bàn tay ta:

_Tĩnh nhi muốn học võ.

Ta kinh ngạc nhíu mày. Không ngờ Tĩnh lại nghĩ như vậy. Đang muốn hỏi vì sao, chợt nghe thấy một giọng nam thô lỗ ồn ào trước cửa quán:

_Không có rượu đế? Ngươi mở cửa bán rượu mà lại nói không có rượu? Hôm nay ta muốn uống!

Lưu chưởng quần liên tục nói xin lỗi. Ta nhướng mày, nói với Tĩnh:

_Ngươi cứ đứng đây. Chờ ta xử lý xong chúng ta về nhà.

Tĩnh lo lắng muốn giữ chặt ta, ta vỗ vỗ đầu Tĩnh như muốn trấn an, đi ra ngoài.

Nhìn thấy người tới là ai, ta nhíu mày. Gã Quan Tam Thiếu chuyên lộng hành ở kinh thành hôm nay lại tới đây quấy phá quán nhỏ này, quả là chuyện kì lạ. Cha hắn là quan nhất phẩm trong triều, tỷ tỷ là hoàng phi, nhà hắn đang được hoàng đế ân sủng, ngày thường ai nhìn thấy họ cũng phải nhún nhường ba phần. Tính nết thối tha của hắn lan xa khắp nơi, không làm chuyện đứng đắn, chỉ thích tới nơi thanh lâu, yêu mỹ nhân, yêu vàng bạc, thích uống rượu, là một kẻ ăn chơi trác táng.

Một người trong truyền thuyết như vậy lại đột nhiên xuất hiện ở quán nhỏ cả ta, đúng là khiến ta kinh ngạc.

Lưu chưởng quầy vẫn đang xin lỗi hắn, ta đỡ Lưu chưởng quầy ,nói với hắn:

_Hôm nay, bổn quán không có rượu đế, công tử muốn uống, xin mời đi tới chỗ rẽ ngoài đường cái, có vài tửu lâu lớn đó.

Quan Tam Thiếu nhìn thấy ta, híp mắt nhìn ta một lượt , nhìn ánh mắt đó, ta chỉ muốn móc mắt hắn ta. Hắn xoa xoa cằm , cười nói:

_Vừa rồi ở ngoài đường, nghe nói lão bản nương của tửu quán này là một quả phụ, có một đứa con, nhưng vẫn còn khá trẻ, vô cùng xinh đẹp. Bản thiếu gia còn không tin...hoá ra lời đồn không sai, đúng là một mỹ nhân.

Ta thản nhiên:

_Xem như ngươi nói đúng phân nửa.

Hắn thấy ta không buồn bực giận dỗi, đờ người không biết nên nói tiếp như thế nào. Chờ đến lúc tỉnh táo lại, nụ cười trên mặt hắn càng thêm dâm tà, vừa đi về phía ta, vừa vươn tay muốn bắt ta.

_Ha ha! Bọn học còn quên không nói, tiểu nương tử còn là một tiểu đãng phụ cô đơn hiu quạnh. Hôm nay để gia đến yêu thương nàng được không?

Ta thấy hắn càng ngày càng sấn tới, trong lòng cân nhắc xem nên cắt lưỡi hay móc mắt hắn trước. Hoặc là trực tiếp cắt tiểu đệ đệ của hắn, vất lên cổng thành, góp chút sức nhỏ cống hiến cho nữ nhân thiên hạ. Lại vừa có tác dụng giết gà doạ khỉ.

Đột nhiên có một bóng người nho nhỏ mạnh mẽ phóng vọt lại đây, hung hăng đẩy hắn ngã xuống đất. Ta còn ngây người , thì một vò rượu lại nện xuống người hắn, người hắn nồng nặc mùi rượu Thiệu Hưng.

Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh. Dường như Tĩnh còn chưa hết giận, đi ra sau quầy, cầm một tờ giấy , viết chữ Cút thật to,ném xuống người hắn.

Ngoài lần nổi giận với ta dưới phủ, ta chưa từng thấy Tĩnh bừng bừng lửa giận như vậy. Có thể cũng từng nổi giận như vậy,nhưng khi ấy đã trưởng thành, tâm trí chín chắn, biết phải nhẫn nại. Mà bây giờ, Tĩnh chỉ là một đứa bé, khi giận sẽ trực tiếp bộc phát ra ngoài.

Ta nhìn thấy người xem náo nhiệt nhanh chóng tản đi. Lưu chưởng quầy hoảng hốt, sắc mặt bọn tiểu nhị trong quán tái nhợt, ta nghĩ mọi người đều biết thủ đoạn trả thù của bá vương này. Họ sợ, nhưng ta thì không.

Ta vừa định nói Tĩnh mấy câu, thì Tĩnh kéo người ta xuống, ôm lấy ta, vỗ nhẹ lưng ta. Giống như an ủi ta, muốn nói ta đừng sợ, dường như muốn nói:

_Không sao, Nghiên nhi, không sao, Tĩnh nhi sẽ bảo vệ ngươi!

Ta dở khóc dở cười, nhưng rất cảm động. Đang ôm thân hình bé nhỏ vì quá xúc động mà run rẩy. Bỗng nhiên, ta nhìn thấy Quan Tam Thiếu đứng dậy, trong tay cầm một mảnh vỡ của vò rượu vung tới muốn đâm vào đầu Tĩnh.

Trong đầu ta trống rỗng, thầm nghĩ dù thế nào đi nữa, không ai được phép làm Tĩnh cũa ta bị thương. Liền ấn mạnh đầu Tĩnh vào trong lòng mình, còn bản thân thì ngẩng đầu lên. Chỉ cảm thấy một cơn đau nhói lan ra từ phía đỉnh đầu. Dù ta là tinh linh của tảng đá, cũng bị lực đâm mạnh mẽ ấy khiến cho mọi thứ trước mắt tối sầm, cảm giác như trời đất sụp đổ.

Tĩnh ngây người, vươn tay cẩn thận chạm vào dòng máu đang chậm rãi chảy từ trên trán ta xuống. Ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi.

Ta nói:

_Tĩnh nhi, đừng sợ!

Sắc mặt Tĩnh trắng bệch. Quan Tam Thiếu đứng bên cạnh gào lên bị đau đầu, nói muốn giết ta và Tĩnh. Cắt đầu chúng ta để bồi thường. Lửa giận trong lòng ta bùng cháy, tràn ngập sát ý.

Ngàn năm trôi qua, ta chưa từng bị đối xử như vậy, Quan Tam Thiếu chính là người đầu tiên. Lúc này ta thầm nghĩ sẽ cắt tiểu đệ đệ của hắn, xào thành món ăn , bắt hắn ăn hết, xem hắn có mọc ra được một cái khác không, bồi thường, bồi thường!

Diêm Vương không cho phép ta ở Nhân giới giết người, nhưng muốn người ta sống không bằng chết thì có rất nhiều cách.

Cơn giận trong mắt ta ngưng kết lại, âm khí trên đầu ngón tay di chuyển, nếu hắn bước thêm một bước về phía trước, ta có thể cắt bỏ mệnh căn của hắn. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người lao vào túm lấy cánh tay hắn, đẩy hắn lảo đảo, ngã vật xuống đất. Người kia giống như chưa hết giận, xông lên đạp hắn, mắng:

_Ban ngày ban mặt, dám lộng hành ngang ngược!

Ta nghe giọng nói rất quen, lau máu trên mặt, nhìn thấy rõ người đó...

Bạch Cửu.

Ta bĩu môi, quay đầu nhìn Tĩnh, thấy Tĩnh đang vui mừng hớn hở. Ta càng ghen tuông nhiều hơn, giả vờ yếu ớt dựa vào người Tĩnh , nói:

_Tĩnh nhi, Nghiên nhi đau quá..

Tĩnh hoảng hốt, ôm chặt lấy ta, hốc mắt ngập nước nhưng không dám khóc. Ta dựa vào người Tĩnh, khiêu khích nhìn Bạch Cửu. Mà lúc này hắn làm gì còn tâm trạng hơn thua với ta.

Quan Tam Thiếu đúng là tên phế vật, bị đá một cái đã hôn mê. Xích mích với bá vương là một chuyện, tiểu hài tử ra tay với hắn là một chuyện, đánh nhau với hắn là một chuyện. Nhưng đánh hắn ngất lại là chuyện khác.

Ánh mắt sắc bén của Bạch Cửu lướt qua một lượt, nói với Lưu chưởng quầy:

_Hôm nay đừng buôn bán nữa.

Tiến lại ta hỏi:

_Vẫn đi được chứ?

Ta nghĩ thầm, hôm nay Quan Tam Thiếu bị đánh như vậy, chắc chắn cha hắn sẽ không để yên. Đắc tội với quan lớn, kiếp này của Tĩnh mà nói, không phải chuyện tốt. Bây giờ chỉ còn cách nhanh chóng trốn đi, trước khi quan binh tìm được chúng ta, phải rời khỏi kinh thành,thay đổi thân phận.

Ta không giả vờ yếu ớt nữa, lau vết máu trên đầu.

_Chỉ bị thương ngoài da,không sao.

Bạch Cửu nhíu mày không nói.

Về đến nhà, ta định nhanh chóng dọn đồ đạc, nhưng Tĩnh kiên quyết muốn băng bó cho ta trước, sống chết không chịu rời đi.

Ta chưa từng sử dụng phép thuật trước mặt Tĩnh, nên lúc này cũng không dám lộ ra. Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ Tĩnh run rẩy đưa tay chậm rãi rửa sạch vết thương, rồi băng bó cho ta.

Ta nghĩ, dù Quan Tam Thiếu lợi hại thế nào, thì cũng chỉ là con quan , quan binh giỏi lắm thì mai mới tìm đến đây. Nhưng không ngờ, đêm đó, quan binh ập đến.

Bọn họ bao vây ngoài sân, không dám tiến vào. Ta có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của họ. Trong lòng biết đây không phải quan binh bày trận bình thường. Vì muốn bắt một nữ tử và một đứa bé đánh Quan Tam Thiếu, nên bày trên cũng lớn một chút. Ta quay đầu nhìn Bạch Cửu, hắn quay lưng về phía ta, thân hình tiêu điều.

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng hét vọng vào:

_Phản tướng Bạch Tề! Đừng chống cự vô ích!

Nghe vậy ta không hề cảm thấy kinh ngạc.

Lúc cứu hắn cũng biết người này không đơn giản, nhưng không ngờ thân thế phức tạp đến vậy. Bạch Tề, là đại tướng quân phản quốc, nghe đồn hắn bất mãn việc hoàng đế đương triều trọng dụng tham quan, thi hành chính sách chuyên quyền tàn bạo. Trong cuộc chiến với Man, lại bất ngờ quan lại tấn công triều đình, ý muốn xoá bỏ chính sách chuyên quyền, muốn tự mình trở thành hoàng đế.

Chúng ta chứa chấp một nhân vật nguy hiểm như vậy, thảo nào nhiều ngày nay kinh thành đều trong trạng thái giới nghiêm. Quan binh tìm tới nhanh như vậy cũng không có gì lạ.

Tĩnh giữ chặt tay áo ta, bàn tay run rẩy. Ta xoa xoa đầu Tĩnh, dịu dàng nói:

_Tĩnh nhi đừng sợ. Có Nghiên nhi đây rồi.

Tĩnh lắc lắc đầu, viết xuống lòng bàn tay ta. Đôi mắt sáng rực trong đêm đen.

_Tĩnh nhi bảo vệ Nghiên nhi.

Ta nghĩ, không nói tư tưởng cổ hủ của Bạch Cửu, thực ra khi hắn làm sư phụ đã hoàn thành hết phận sự. Tất cả mọi thứ Tĩnh học được trong một thánh e rằng dù ở trường ba năm cũng không học được.

Nếu Tĩnh tiếp tục đi theo Bạch Cửu, mà Tĩnh lại chăm chỉ hiếu học. Một ngày nào đó, tiền đồ chắc chắn sẽ rộng mở.

Ý nghĩ muốn cứu Bạch Cửu vụt loé trong đầu ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu ta thi triển phép thuật trước mặt Tĩnh, Tĩnh sẽ nghĩ thế nào về ta? Bạch Cửu sẽ nghĩ thế nào về ta?

Ta còn chưa kịp nghĩ xong, Bạch Cửu đã sải bước đi ra ngoài.

Kéo cổng viện, bên ngoài là đám quan binh trang bị áo giáp vũ khí đầy đủ. Lưỡi dao sáng loáng trong ánh lửa, chói lọi đâm vào mắt ta, ngoài ánh lửa đập vào mặt , còn có một luồng sát khí lẫm liệt khiến ta cảm thấy không thoải mái.

Xuyên qua cánh cửa , ta nhìn về phía xa xa. Quân lính tầng tầng lớp lớp bao quanh một cỗ kiệu màu vàng.

Ta bất ngờ, nhíu mày. Không ngờ bạo quân trong truyền thuyết lại coi trọng Bạch Tề như vậy, ngay cả lúc bắt phạm nhân cũng tự mình đến đây. Ta âm thầm thở dài, lần này dù ta có muốn giúp, e rằng cũng không giúp được.

Linh vật Minh giới luôn e ngại long khí bẩm sinh trên người hoàng đế. Tuy là một hoàng đế ngu ngốc, nhưng long khí trên người vẫn đủ khiến tiểu linh vật không thể ngẩng đầu lên. Mặc dù ta chưa đến nỗi không thể ngẩng đầu lên, nhưng năng lực trên người cũng bị ép tới mười phần mất bảy.

_Phản tướng Bạch Tề! Ngươi phản bội Thánh Thượng. Đầu hàng địch quốc, tàn sát dân chúng thiên triều ! nay còn dám cả gan ám sát Hoàng Thượng! Phạm tội lớn tày trời...

Thái giám hắng giọng quở trách hành vi phạm tội của hắn, Bạch Tề lại lạnh lùng quát lại:

_Lắm lời! Muốn bắt ta thì bắt đi!

Tĩnh nghe vậy, run rẩy, muốn đi ra ngoài. Ta lặng lẽ ngăn lại, lắc đầu.

Từ trước tới giờ, Nghiên là linh vật ích kỷ. Khoảng cách giữa bằng hữu thân sơ phân chia rõ ràng, chút giao tình nhỏ nhoi với Bạch Cửu, không đáng để ta đồng ý cho Tĩnh tự mình cứu hắn. Kiếp này, nếu Tĩnh đắc tội với hoàng đế, chắc chắn không có lợi.

Thái giám hừ lạnh.

_Bây đâu! Còn không mau xông lên bắt phản tặc!

Đám binh lính lập tức xông lên phía trước. Vẻ mặt Bạch Cửu lạnh lẽo, cười một tiếng, bẻ gãy cánh tay kẻ xông lên đầu tiên. Đoạt trường mâu của hắn, quay tay đâm xuyên qua ngực kẻ tiếp theo , cười nói:

_Muốn bắt ta, e rằng các ngươi chưa đủ bản lĩnh!

Ta nghĩ, lời đồn đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến, võ công cái thế, có lẽ cũng không phải giả.

Thái giám biến sắc nhìn về phía cỗ kiệu. Chỉ thấy từ phương xa truyền tới 2 tiếng vỗ tay nhè nhẹ.

Ta nhíu mày, cảm giác sát khí trong viện tang mạnh. Giương mắt nhìn lại, không biết từ khi nào, bên ngoài tường viện đã có một đám cung thủ sẵn sàng lên dây. Nếu là lúc bình thường, bọn họ chưa kịp trèo tường ta đã đã có thể dễ dàng ném đi, nhưng hôm nay, hoàng đế xuất hiện, ngăn cản mọi giác quan của ta.

Ta kéo Tĩnh vào trong lòng nhìn bao quát, âm khí trong tay lặng lẽ ngưng tụ.

Bạch Cửu lạnh lùng nhìn lướt qua đám quan binh vây quanh tiểu viện, cao giọng nói với cỗ kiệu ở phía trước.

_Chuyện giữa ta và ngươi, không liên quan tới bọn họ, thả bọn họ đi!

Thái giám ghé lỗ tai sát bên cỗ kiệu, lặng lẽ trong chốc lát, phất tay lên, cung thủ bốn phía lập tức thu tên.

Bạch Cửu quăng trường mâu cầm trong tay ra xa, một tên lính cầm xích sắt đi lên trói hắn lại. Ta nhìn theo bóng hắn, chỉ có thể thở dài. Bạch Cửu ơi Bạch Cửu, uổng cho ngươi là một đại tướng quân, lòng người hiểm ác, sao ngươi lại dễ dàng tin người như vậy.

Cho dù người đó là hoàng đế. Không đợi Bạch Cửu đi ra xa, thái giám cao giọng hét lên:

_Giết!

Bị năm sáu tên lính áp giải, Bạch Cửu hoảng hốt quay đầu, gầm lên:

_Bạo quân...

Hắn còn chưa dứt lời, đám cung thủ đã đồng loạt bắn tên. Vô số mũi tên xuyên qua không khí đâm tới, ta ôm Tĩnh đứng giữa sân, xung quanh không nơi nào có thể trốn.

Chết ư, không ngờ vẫn phải thể hiện linh lực. Ta cười, còn sự lựa chọn nào khác đây? Tĩnh ở đây, còn chưa trải qua lịch kiếp. Ta không thể để Tĩnh có bất kỳ nguy hiểm nào.

Âm khí sớm ngưng lại trong lòng bàn tay tụ về đan điền, ta nhắm mắt ngưng thần , một tiếng quát khẽ ngắn ngủi. Âm khí trong người tràn ra, khiến toàn bộ mũi tên sắc bén đều bị hất ngược. Xung quanh vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng, số tên bắn ngược trở lại, bắn bị thương không ít binh lính xung quanh, bọn họ đều ngã xuống, dù không bị thương, nhưng đều sợ hãi ngẩn người, ngây dại nhìn ta.

Hiện trường vô cùng tịch mịch.

Toàn bộ.

Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người ta, ta có chút xấu hổ, nói:

_Dung mạo khuynh thành, đúng là lỗi của ta.

_Yêu nữ!

Không biết ai bỗng dưng hét lớn một tiếng, đám binh lính lại ồn ào bàn tán. Ta cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tĩnh, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, yếu ớt cười, giống như ngày thường gọi Tĩnh về nhà ăn cơm vậy.

_Tĩnh nhi đừng sợ, có Nghiên nhi đây rồi.

Tĩnh ngơ ngác nhìn ta, trái tim ta đau xót, nghĩ đến hai kiếp trước kết thúc ảm đạm, không nhịn được nói:

_Đừng nghe bọn họ nói bậy, Nghiên nhi không phải yêu quái!

Mà hiện tại làm sao có thời giờ cho ta kéo dài.

Ta dồn số tinh lực ít ỏi xung quanh đan điền, tung người nhảy đến bên Bạch Cửu, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng. Một chưởng đánh ngất đám binh lính , nhấc cánh tay hắn, phi thân trở lại bên Tĩnh.

Không để ý ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, đầu ngón tay di chuyển, xích sắt lặng lẽ vỡ nát. Ta đẩy Bạch Cửu.

_Dẫn Tĩnh đi đi, ta sẽ giữ chân bọn chúng!

Ta nghĩ, dù Bạch Cửu có lợi hại đến đâu cũng chỉ là người thường, nơi này đông binh lính như vậy, lại có cả cung thủ, hắn ở lại chặn đường, thứ nhất không an toàn, thứ hai không phải việc tốt.

Ta vẫn luôn tự tin vào năng lực của chính mình, mặc dù chỉ còn lại hai tầng linh lực, nhưng ta vẫn tràn đầy tự tin. Dù sao đây cũng đều là phàm nhân, cùng lắm chỉ khiến ta tổn thương ngoài da.

Nghĩ vậy ta lại giục Bạch Cửu ôm Tĩnh rời đi. Có bọn họ bên cạnh ta không thể thi triển pháp thuật.

Bạch Cửu thấy uy lực của ta, cũng không hỏi lại, nói nhanh:

_Bảo trọng!

Ôm thắt lưng Tĩnh muốn chạy. Tĩnh giãy dụa trong lòng hắn, một tay giữ chặt tay áo ta, dù nói gì cũng không buông. Có ý muốn cùng chết với ta.

Ta đau đầu, thì đám binh lính kia cũng tỉnh táo lại, thái giám kêu lớn:

_Bắt yêu nữ, nghịch tặc! Ai bắt được sẽ có thưởng.

Đám binh lính sợ hãi linh lực của ta, xô đẩy nửa ngày vẫn không dám xông lên.

Nhân cơ hội ta vuốt mái tóc mềm mại của Tĩnh nói:

_Tĩnh nhi đừng sợ, Nghiên nhi rất lợi hại, tạm thời các người đi trước. Ta sẽ đuổi theo sau.

Tĩnh vẫn kiên quyết không buông tay. Ánh mắt tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi. Nhìn đám lính rục rịch xông lên, ta cuống quýt, không còn cách nào khác. Tàn nhẫn tách từng ngón tay ra khỏi tay áo ta.

Hốc mắt Tĩnh ngập nước, không tin ta lại làm vậy. Ta không đành lòng nhìn. Bỏ tay Tĩnh ra, quay lưng đi về phía trước hai bước, lạnh lùng nói:

_Đi.

Tĩnh không thể nói chuyện, rốt cuộc Tĩnh đi như thế nào ta cũng không biết. Nhưng trên mu bàn tay ta, vẫn còn sót lại những giọt nước mắt, nóng bỏng cháy người.

Không sao, ta nghĩ, đây cũng không phải sinh ly tử biệt. Ta và Tĩnh chắc chắn sẽ sớm gặp lại. Bọn lính thấy Bạch Cửu chạy trốn, có chút hoảng hốt, mất tên to gan xông lên. Ý muốn vượt qua ta đuổi theo Bạch Cửu.

Ta cười cười.

_Dừng bước.

Đây là lời nhẹ nhàng khuyên bảo, lúc nói, đầu ngón tay ta đồng thời ngưng tụ âm khí. Cánh tay vung lên, luồng âm khí dài và nhỏ xoẹt qua tiểu viện, tách tiểu viện thành hai nửa.

Bên kia bọn lính, bên này là ta.

Ta cười, trong giọng nói có chứa đựng âm khí Vong Xuyên ngàn năm ngưng tụ thành sát khí:

_Vượt qua ranh giới này, các ngươi sẽ không toàn mạng trở về!

Ta nghĩ rằng, một mình ta có thể dễ dàng thoát thân. Chỉ cần dùng thuật độn thổ, là có thể đuổi theo Tĩnh.

Nhưng mọi chuyện ngoài ý muốn. Ta lại không ngờ hoàng đế đích thân ra tay. Càng không ngờ hôn quân trong truyền thuyết lại là một nhân vật tàn nhẫn. Ỷ vào nội lực sung mãn đánh một chưởng, còn có lưới sắc từ sau đánh tới, ta bị bắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro