Gặp được ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Không biết bắt đầu từ khi nào, những người đi ngang qua dòng sông Vong Xuyên âm u nơi Minh Giới đều gọi ta là đá Tam Sinh. Kể từ đó, có người xem thường ta, có người lại nắm tay người yêu kiếp trước của mình đứng trước mặt ta, có người lại gào khóc thê thảm trước mặt ta.

Mà ta, bất quá chỉ là một tảng đá nhỏ bên bờ Vong Xuyên, không biết vui mừng buồn khổ.

Cứ như thế, ta bình thản ở bên bờ Vong Xuyên ngàn năm, đến khi biến thành một tinh linh.

Mọi người đều gọi ta là Nghiên.

Tất cả mọi sinh vật trên thế gian này, đều phải trải qua lịch kiếp. Mà ta lại tư nhiên, bình ổn mà sống qua hơn trăm năm, cho đến khi, gặp............

Tình Kiếp

Một lão đạo sĩ già, từng đi ngang qua Vong Xuyên. Xem tướng cho ta. Rất đắc ý mà đoán trước số mệnh cho ta.

Ta hoàn toàn không tin lão, cho là lão nói dối.

Ta vốn thật là một tảng đá Tam Sinh, là tâm hồn đá, trái tim của đá. Âm khí nghìn năm bên bờ Vong Xuyên tích tụ, làm cho lòng dạ ta thêm lạnh lùng.

Khi đó, ta thật sự đã nghĩ vậy. Nhưng lại có sự việc xảy ra ngoài ý muốn.

Một buổi chiều u ám ở Minh Giới. Theo thói quen ta đi tản bộ bên bờ Vong Xuyên, từ nghìn năm không hề thay đồi. Lúc ta trở về, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong lúc sơ ý, cảm giác như ánh mặt trời chói chang của Nhân giới đã xuyên thủng tầng mây mù. Ánh nắng xinh đẹp rực rỡ, chíu rọi trên con đường Hoàng Tuyền trải đầy Bỉ Ngạn Hoa (1 loại hoa tượng trưng cho phật giáo, 3000 năm nở 1 lần, tượng trưng cho sự Luân hồi).

Nhân ảnh kia nhẹ nhàng đi tới. Cả nghìn năm trôi qua, đây là lần đầu ta cảm thấy trái tim trong lòng ngực sắt đá của ta đã rung động.

Người chậm rãi bước đến gần, đương nhiên không phải đến tìm ta rồi. Đơn giản vì sau lưng ta là cầu Nại Hà (Theo sách Phật, cầu Nại Hà ở về phía Đông của mười tầng Địa Ngục, những người chết đi đều phải uống 1 bát canh Mạnh Bà để quên hết chuyện kiếp này rồi đi qua cầu Nại Hà vào đường đầu thai sinh vào kiếp khác) đi sang Minh giới. Ta lại cảm thấy vất vả lắm mới gặp được một người tuyệt vời như vậy, nhất định phải nắm chắc cơ hội mới được.

Ta tiến đến, nhỏ giọng ấp úng gọi:

_Người....

Ta muốn chào hắn giống như những cô gái bình thường có lễ giáo trong sách. Nhưng mà, haizzzzzz.......trong đó chỉ viết là nhẹ nhàng chào hỏi thôi, cũng chẳng nói chi tiết là phải có hành động, tư thế ra làm sao. Ta suy nghĩ một chút, đành bắt chước lũ hồn ma suốt ngày khóc lóc kêu gào trước mặt Diêm Vương Bảo Lam.

Ta quỳ xuống, 2 đầu gối chạm đất nghe.

Phịch.

1 tiếng.

Lại tiếp tục dập đầu 3 cái thật mạnh trước mặt người.

_Xin cho hỏi quý danh của người?

Đám tiểu quỷ xung quanh thấy cảnh tượng ấy, hít vào hai ngụm gió độc, còn người cứ ngơ ngác đứng đó, ánh mắt kinh ngạc, trong chốc lát không trả lời được câu hỏi của ta.

Ta lại nghĩ, đối nhân xử thế phải có chút thành ý Hắc Bạch Vô Thường rất hay nói:

_ Có thành ý thì mới làm tốt công việc.

Cho nên lần nào bọn họ cũng có thể dắt linh hồn ngoan ngoãn về Địa phủ.

Không thấy người ấy trả lời, ta nghĩ chắc mình dập đầu chưa đủ mạnh, tiếng vang chưa đủ to nên chưa đủ thành ý. Vì thế vừa quỳ vừa lê về phía trước ba bước , dùng hết sức, đập đầu ba cái thật mạnh.

Dường như 3 cái đập đầu của ta tạo ra ba dư chấn lớn. Khiến đám tiểu quỷ đứng quanh hít thêm vài ngụm khí lạnh.

Ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy máu nhìn người:

_Quý danh của người?

Có lẽ vẻ mặt đau thương, đầy máu của ta khiến người giật mình, vẫn im lặng.

Ta vội vàng lấy tay lau đi vết máu, lòng bàn tay lại ươn ướt. Ta cũng không hiểu vì sao lại chảy nhiều máu đến vậy, nhưng lại hiểu tại sao người ấy lại đờ đẫn như vậy.

Bởi thế, ta càng luống cuống lau mặt, kết quả thân người ta bê bết toàn máu đỏ.

Ta ngẩng đầu, bất đắt dĩ nhìn người ở trước mắt.

Trong đôi mắt đẹp ấy có bóng dáng của ta, rồi đột nhiên lại tràn ngập ý cười.

Tiểu quỷ Giáp bên cạnh không khỏi lo lắng, kéo sát ta vào, ta cũng không chịu đứng dậy. Hắn thở hổn hển, nhỏ giọng:

_ Bà cô ơi! Ngươi bày ra bộ mặt ma quỷ này là muốn dọa ai vậy? Ngươi có biết người là ai không?

Ta là linh vật ở Minh giới, pháp lực tuy không quá cao thâm, nhưng cũng rất có vai vế. Đám tiểu quỷ đều nể ta, nói chuyện như vậy cũng là hiếm thấy. Ta nhíu mày, không hiểu:

_ Đương nhiên ta không biết người là ai, không phải ta đang hỏi đấy sao?

Còn dáng vẻ của tiểu quỷ Ất như hận không thế nhảy xuống sông Vong Xuyên bên cạnh mà chết tại chỗ vậy.

_Ôi bà cô ơi! Đây là Thiên.....

Hắn còn chưa nói xong, đã bị một giong nói trầm nhẹ cắt ngang...

_Tên ta là Ân Tĩnh.

Người vươn tay ra, ta cũng tự nhiên đặt tay mình vào lòng bàn tay người. Người giữ chặt cổ tay ta.

Cổ tay vốn là mệnh môn của ta hiện giờ hắn chỉ hơi dùng sức 1 chút thôi, ta sẽ chết rất rất rất khó coi.

Sắc mặt tiểu quỷ Ất đã tái giờ còn tái hơn, Giáp vội cầu xin:

_Xin đại nhân! Đại nhân! Nghiên cả đời sống bên bờ Vong Xuyên, Minh phủ là nơi tầm thường, cô nương không hiểu biết lễ tiết xin đại nhân lượng thứ.

_Nghiên ư? Tên thật kì lạ, nhưng rất đặc biệt.

Ta nhìn người, trong lòng cũng không sợ hãi, bởi vì trong mắt người không có sát khí.

Người cẩn thận quan sát ta một lượt, buông cổ tay rồi kéo ta lại gần.

_Tảng đá ở Minh giới có thể hóa thành tinh linh, đúng là chuyện lạ. Ngươi không biết ta là ai, vì sao lại hành đại lễ với ta?

Ta hiểu rồi, hóa ra vừa rồi không phải là không đủ chân thành, mà là chân thành quá mức rồi.

Ta lại thật thà nói:

_Người rất đẹp, ta muốn...

Ta không giỏi sử dụng từ ngữ, trong lúc cuống quýt ta tùy tiện dùng một từ không biết tại sao lại xuất hiện trong đầu ta:

_ TA MUỐN QUYẾN RŨ NGƯỜI!

Ta rõ ràng rành mạch mà nói từng từ, từng từ một.

Tiểu quỷ Giáp dùng ánh mắt kinh hãi nhìn ta chòng chọc.

Nhưng người lại nở nụ cười nhìn ta.

_Ngươi đúng là một linh vật trong sáng.

Ta nghĩ đó chắc chắn là một lời khen ngợi rồi. Ta vui mừng vội hỏi người.

_Ta có thể quyến rũ người sao?

Người trầm mặc nói với ta.

Ta thầm nghĩ, vậy là ta không thể quyến rũ người được rồi. Ta cúi đầu, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng.

_Từ trước đến nay ngươi đều ở bên bờ Vong Xuyên ư?

Đội nhiên người hỏi.

Ta theo quán tính gật đầu.

_Có muốn ra bên ngoài chơi không?

Ta nghe thấy thế, ánh mắt sáng ngời. Vội vàng gật đầu.

Người mỉm cười, vỗ vỗ đỉnh đầu ta.

_Lần này ngươi vì ta đập vỡ đầu chảy máu mà lạy mấy lạy, không thể để ngươi lạy vô ích. Ngươi đã muốn tự do bên ngoài Minh phủ, ta sẽ cho ngươi tự do. Lịch kiếp của ta đã định là Tam Sinh cũng có nghĩa là ngươi được tự do trọn Tam Sinh, khi ta lịch kiếp quay lại, ngươi cũng phải ngoan ngoãn mà trở về Vong Xuyên làm hòn đá của ngươi, được chứ?

Nghĩ cũng không phải là vụ mua bán lỗ vốn, ta liền gật đầu chấp nhận.

Người tạo ra ở cổ tay ta một cái kim ấn.

_Là linh vật, ngươi phải thông minh một chút. Phải biết tự bảo vệ bản thân.

Người nói:

_Không phải kẻ mạnh nào cũng hiền lạnh, lương thiện như ta đâu.

Tiểu quỷ Giáp Ất run rẩy hộ tống người rời khỏi nơi này. Ta bất giác sờ nhẹ vào kim ấn trên cổ tay.

_Ân Tĩnh!

Ta cao giọng gọi.

Đứng ở đầu cầu Nại Hà, người bưng trên tay bát canh Mạnh Bà, quay đầu nhìn ta.

_Ta có thể đến Nhân giới quyến rũ người hay không?

Ta hỏi rất nghiêm túc, khiến Mạnh Bà đang múc canh cũng cười ngặt nghẽo

Người nhếch môi:

_Nếu có thể tìm thấy, thì cứ quyến rũ đi.

Vừa dứt lời, đã uống sạch bát canh Mạnh Bà.

Người không quay đầu lại, mà ung dung bước vào Minh phủ, ta vẫn đứng nhìn theo bóng người đang rời đi, đến khi không còn nhìn thấy được gì nữa ta vẫn không thể di chuyển tầm mắt về hướng khác.

Tiểu quỷ Ất từ cầu Nại Hà tiến lại, bàn tay gầy gò xanh lét quơ quơ trước mắt ta:

_Nghiên, Nghiên!

_Ừ.

_ Không phải ngươi động lòng với nàng rồi đấy chứ?

Ta quay đầu nhìn tiểu Ất, thật thà hỏi:

_Động lòng là như thế nào?

Ất gãi gãi đầu nghĩ:

_Giống như những tranh minh họa nam nữ trong sách mà ngươi thường hay xem đấy, đó là động lòng.

Ta suy nghĩ một lát, những quyển thoại bản ta xem hằng ngày, hai người gặp nhau, đáp lễ qua lại, đối thoại hai ba câu xong bắt đầu không thể kiềm chế, vận động ư ư a a. Ta nghĩ mình là nữ tử, càng không có ý muốn vận động như vậy với Ân Tĩnh, vậy chắc không phải là động lòng rồi.

Ta kiên định lắc đầu.

_Không hề động lòng.

Ất thở dài, thì thào:

_Cũng đúng, là ta nghĩ quá nhiều rồi. Một tảng đá thì làm sao có thể động lòng chứ.

Rồi hắn lại nhìn ta.

_Tóm lại, không động lòng là tốt rồi. Hỏi thế gian ngoài tình cảm ra, thứ gì có thể trói buộc con người. Cũng không phải nói ngươi không thể thích ai. Nhưng Ân Tĩnh Thần Quân là người duy nhất trong trời đất, không thích hợp để làm người trong mộng.

_Tại sao? Ta nhìn thấy từ dung mạo đến khí chất của người đều là tốt nhất... lúc nói chuyện giọng nói cũng rất hay.

_Bởi vì nàng quá hoàn mỹ, nên tuyệt đối không thể động lòng với nàng. Ân Tĩnh Thần Quân là Cửu Thiên Chiến Thần, trên trời dưới đất không chuyện gì làm khó được người, nhưng trong tim chỉ có thiên hạ. Trong lòng chỉ có bách tính, làm sao có thề chứa tư tình nữ nhi chứ.

Ta lại cảm thấy, trong lòng Tĩnh không chứa nỗi tư tình nữ nhi cũng không liên quan gì nhiều đến ta, nhưng nửa câu đầu của Ất lại khiến ta ngẩn người.

_Chiến Thần là những vị thần đằng đằng sát khí, sao người có thể chứ? Rõ ràng người rất hiền lành mà?

Suýt chút nữa Ất phun ra một ngụm máu.

_Hiền lành? Nghiên à, ngươi tin như thế sao?

Ta gật đầu, hắn lại lắc đầu nói:

_Trước kia, có một lần Ma tộc phạm thượng, mang mười vạn ma binh lên Thiên giới. Ân Tĩnh Thần Quân dẫn ba vạn thiên binh giết sạch đại quân Ma tộc, lấy ít thắng nhiều không nói gì, sau đó còn chỉ huy quân đội tiến vào Cửu U Ma Đô, giết toàn bộ, Ma vực máu chảy thành sông, mười năm không nghe thấy Ma âm.

Việc này thì ta cũng từng nghe qua, thời gian đó Minh phủ chật chội vô cùng, lúc nào cũng nghe thấy tiếng khóc lóc văng vẵng trong Diêm Vương điên. Cầu Nại Hà cũng bị sập. Tuy Ma tộc đều chết dưới tay Ân Tĩnh, nhưng trong chiến tranh, sống chết là chuyện bình thường, Tĩnh thân là Chiến Thần, dùng võ lực trấn áp phản loạn là trách nhiệm của người. Trung thành với tộc của mình, trong lúc chiến đấu, tàn nhẫn và lạnh lùng là điều rất bình thường.

Ta vỗ vỗ vai Ất nói:

_Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết, ta phải về tảng đá của ta chuẩn bị một chút

Ất ngẩn người.

_Ngươi muốn đi đâu?

Ta cười, lại nhẹ nhàng nói với hắn:

_ TA MUỐN ĐẾN NHÂN GIỚI QUYẾN RŨ TĨNH.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro