Ái biệt ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part I

Sau khi ta sắp xếp công việc ở Minh phủ, Diêm Vương Bảo Lam tự tay ấn vào gáy ta 3 ấn, mỗi một ấn là một kiếp sống ở Nhân giới. Khi nào cả 3 cái ấn biến mất, ta phải lập tức trở về Minh phủ, trông coi Vong Xuyên.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các linh vật, ta mặt một bộ y phục trắng đi tới nhân giới.

Chuyện ở Nhân giới so với miêu tả trong sách còn náo nhiệt, thú vị, còn... nguy hiểm hơn sao với những gì ta nghĩ.

Ngày thứ ba ở Nhân giới, trong khi đi tìm Tĩnh, ta đi ngang qua một ngôi miếu, trong ánh mặt trời chói chang, ta nhìn thấy ngôi miếu thờ Địa Tạng Bồ Tát, ta cũng rất lễ phép đi vào lạy, vừa quỳ xuống, đầu còn chưa kịp chạm đất. Đột nhiên có một tên hòa thượng cũng lớn tuổi, cái đầu bóng loáng, tay cầm dao cạo đi ra.

Hắn mỉm cười hiền từ nhìn ta.

_A di đà phật, thí chủ đi nhầm đường, giờ biết quay trở lại, quy y cửa Phật, đúng là một việc thiện.

Ta ngẩn người suy nghĩ, còn chưa kịp hiểu ra hắn nói vậy là có ý gì, dao cạo trên tay hắn đã nhanh chóng 'chăm sóc' tóc trên đầu ta.

Ta vốn là một tảng đá, là đá Tam Sinh, từ trên xuống dưới, chỗ khó phát triển nhất là tóc, ta chờ nó dài ra suốt cả nghìn năm nay mới thấy ổn ổn được một chút, thế mà cái lão lừa ngốc kia dám đối xử với ta như thế!

Ta vô cùng giận dữ, xoay người đạp hắn. Cũng không ngờ hắn biết võ công, nhẹ nhàng đá tránh được một cú đá của ta.

Nụ cười hiền từ trên gương mặt hắn đã không còn.

_Thí chủ có ý gì?

Ta không hiểu, hỏi lại:

_ Con lừa ngốc ngươi là ý gì?

Hắn hừ một tiếng nói:

_Ta cứ tưởng yêu vật ngươi thành tâm muốn đến quy y của Phật, chuộc tội ác nghiệt, hóa ra là ngươi muốn đến khiêu khích ta.

_ Yêu vật? Ngươi nhầm rồi, ta không phải...

_Hừ, âm khí trên người ngươi, cách xa 3 dặm ta còn cảm thấy, còn dám nói dối!

Ta ngửi ngửi trái phải, thật sự không biết âm khí trên người của chính mình nặng đến bao nhiêu, âm khí của con cá ở sông Vong Xuyên còn nặng hơn ta trăm lần kia. Mà lão hòa thượng đáng ghét kia cũng không nghe ta giải thích, cứ vung con dao cạo về phía ta, sát tâm ta lại nổi lên lại nhớ mình là người của cõi âm, Diêm Vương Bảo Lam đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể làm hại đến mạng sống con người.

Ta vội thu chiêu, xoay đầu, bỏ chạy. Hòa thượng đuổi theo ta một vòng quanh ngọn núi lớn. Trong lúc đã kiệt sức vù chạy trốn, ta thầm nghĩ sẽ đập cho con lừa ngốc kia một phát, cho hắn bất tỉnh nhân sự luôn.

Bỗng, có một hương thơm lạ lùng lướt qua mũi ta, ở Minh phủ, chưa bao giờ ta ngửi thấy mùi hương tuyệt vời đến vậy, bị hương thơm mê hoặc, ta vô thức bước theo. Càng chạy càng gần, một biển hoa mờ ảo xuất hiện trước mắt ta.

Bây giờ, cũng chính là thời điểm mà con người gọi là Mùa Đông, mà vật thể trong suốt bao phủ lên những đóa hoa đỏ xinh đẹp kia được gọi là tuyết. Nhưng ta lại không biết tên gọi của loài hoa này. Đi xuyên qua vườn hoa thơm lạ lùng này, thấy một tiểu viện rất yên tĩnh nằm bên trong.

Ta tò mò, đẩy cửa tiểu viện bước vào. Vừa bước được một bước. Bỗng, kim ấn Tĩnh lưu lại trên cổ tay ta chợt lóa, ta khẽ giật mình, đến gần đại sảnh, chợt nghe thấy một tiếng nói dịu dàng của nữ tử.

_Ngoan, ngoan!

Ta đẩy nhẹ cánh cửa, lộ ra một khe hở, lặng lẽ đưa mắt nhìn vào trong, có một thiếu phụ ngồi bên giường, trong lòng ôm một đứa bé sơ sinh. Ta quan sát rất lâu, nụ cười này, khuôn mặt này, mũi, môi....đứa bé đúng là bản sao của Ân Tĩnh.

Chẳng tốn công mà vẫn tìm được. Ta vô cùng vui mừng.

Nhưng hiện giờ, người lại chỉ là đứa bé, đã quên hết chuyện của kiếp trước, lại không thể nhận biết người khác, ta quyến rũ hắn bằng cách nào chứ ? Ah, ta sẽ ở bên cạnh người, che chở cho người lớn lên, không để bất kì nữ tử hoặc nam tử nào nhân lúc hắn còn nhỏ mà nẫng tay trên ta được.

Ta đang chăm chú suy nghĩ, đột nhiên phía sau có tiếng hét lớn:

_Yêu nghiệt, ngươi trốn chổ nào?

Ta giật mình, nghiêng về bên trái, tiện tay mở cửa phòng.

Cạch.

Một tiếng. Ta ngã vào trong. Dao cạo xẹt ngang, ta tận mắt chứng kiến, một nhúm tóc đen trước trán rơi lả tả xuống.

Nằm trên nền đất, ánh mắt ta vô hồn nhìn nhúm tóc dưới đất.

Á

Tiếng hét chói ta của thiếu phụ, truyền đến ta lại nghe xa xăm vô cùng, mà lời Bảo Lam dặn đi dặn lại càng mờ mịt như mây đen trong Minh Phủ nhưng ngày đẹp trời.

Ta đứng phắt dậy, linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, mang theo âm khí Vong Xuyên cả nghìn năm tích tụ đánh về phía lão hòa thượng, mắt đã thấy một chưởng này làm hắn vỡ óc, thì đột nhiên. Tiếng trẻ sơ sinh khóc thét khiến lý trí ta tỉnh táo.

Ta duy chuyển lực nơi cánh tay, đánh lên xà nhà, toàn bộ căn nhà gỗ chấn động. Ta lộn một vòng nhảy ra ngoài.

Dường như con lừa ngốc kia đã bị chưởng lực của ta dọa đến mất hồn, mãi một lúc sau mới sực tỉnh, hắn nhìn ta, lại quay nhìn bản sao bé của Tĩnh, đột nhiên nói với thiếu phụ đang vô cùng hoảng sợ kia.

_Ấn đường chu sa, con của ngươi không phải người bình thường, mới chào đời đã gặp phải yêu nghiệt, sau này sẽ khắc người nào ở gần.

Lời vừa nói ra, khiến thiếu phụ sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, ôm đứa bé, không biết nên làm thế nào.

Ta giận dữ.

_Lừa ngốc, đừng nói bậy!

Ở Nhân giới, con người rất tin vào mấy lời tiên đoán tiên tri này nọ của hòa thượng, đạo sĩ. Hắn nói thế, đã trực tiếp hủy đi cả kiếp này của Tĩnh.

_Hừ, yêu nghiệt, vừa rồi nhân lúc ta chưa chuẩn bị, dám đánh lén. Lần này lão nạp phải thu phục ngươi!

Dao cạo trong tay hòa thượng lóe lên, bổng hóa thành một cây thiền trượng, đáng về phía ra, lão hòa thượng đó đạo hạnh cũng không cao, nhưng trên thiền trượng có phật quang chiếu rọi làm ta không dám nhìn thẳng. Địa phủ âm u, sợ nhất là thánh quang của Phật Tổ Tây Phương. Ta không chịu nổi, liên tiếp lùi mấy bước.

Ta luôn nghĩ, ta và lão hòa thượng già đó đánh cũng không bao lâu, ta vốn là một tảng đá, tính kiên trì là tốt nhất, đợi khi lão hòa thượng đó đánh nhau với ta mệt, không còn sức thì sẽ dừng lại. Đến lúc đó, ta trở về chờ Tĩnh lớn lên là được. Không ngờ lão hòa thượng còn bướng hơn cả ta ba phần, coi 'trảm yêu trừ ma' là sứ mệnh một đời. Lại cho còn cho rằng, ta, chính là "yêu quái' lợi hại nhất mà hắn gặp trong đời này, cho nên, có thể suy ra. Hắn đem việc tiêu diệt ta trở thành mục tiêu, nhiệm vụ của cuộc đời mình.

Ta với hắn đấu qua đấu lại. Một trận, thoắt cái đã kéo dài suốt thời gian chín năm ở Nhân giới.

Chín năm!

Cuối cùng, cũng chẵng phải hắn buông tha không giết ta, mà là bị người quen của ta - Hắc Bạch Vô Thường huynh đệ tới câu hồn ...

Lúc nhìn thấy người quen, ta đang trốn tận trong núi, dáng vẻ khó coi vô cùng. Nhìn bọn họ câu hồn con lừa ngốc đó, ta vui mừng ôm hai gã nhiều chuyện kia khóc ầm lên.

Nhân tiện còn dặn họ phải nói với Mạnh Bà, múc nhiều nhiều canh cho lão hòa thượng ấy, để kiếp sau, hắn trở thành một kẻ ngốc.

Xử lý xong lão hòa thượng, ta chỉnh trang lại dung mạo chín năm qua không được chăm sóc, bay qua không biết bao rừng núi sông mới tìm lại được ngôi nhà nhỏ lần trước gặp Tĩnh.

Ở Nhân giới 9 năm, ta cũng biết loại hoa màu đỏ có hương thơm lạ lùng ấy tên là hoa Đào.

Nhưng ta lại không biết, thời gian chín năm trôi qua, có thể biến một vùng hoa tươi đẹp, thành héo úa tiêu điều như vậy.

Ta chầm chậm đến gần ngôi nhà nhỏ, kim ấn trên tay lại lóe sáng. Còn chưa bước vào trong, đã thấy một đứa bé nhếch nhác, cầm một cái chổi còn cao hơn bản thân rất nhiều, quét dọn khoảng sân hoang vu.

Thanh âm.

Loẹt xoẹt.

Nghe vô cùng thê lương, trong cái cảnh khí tĩnh mịch này.

Dường như cảm nhận có người, đứa bé quay đầu lại.

Ta nhìn thấy, một đôi mắt trong suốt, một dấu chu sa đỏ tươi ở ấn đường. Lòng ta bỗng tràn ngập căng thẳng, tay hơi run, kẹo đường mua cho Tĩnh rơi xuống.

_Ngươi là ai?

Người đến trước mặt ta.

Ta ngồi xổm xuống, nhìn người, thấy bóng dáng mình hiện lên trong đôi mắt trong veo kia, ta dùng ống tay áo lau nhẹ vết bẩn trên mặt người.

_Ta là Nghiên, ta đến để quyến rũ người.

Người nhìn ta chằm chằm, chẳng nói gì, để mặc ta lau đi vết bẩn trên mặt. Ta nhìn quần áo của người rách tung tóe, cổ tay có vết bầm xanh tím, nhớ lại dáng vẻ của mẹ người chín năm trước, cũng không phải là người nghèo khổ, tại sao lại nuôi người thành ra như vậy.

_Mẹ ngươi đâu? _ Ta hỏi

_Đã chết.

Người trả lời thản nhiên khiến ta cũng ngẩn người, con người không phải vô cùng xem trọng chuyện sống chết sao? Người...có lẽ vì còn quá nhỏ, nên không hiểu được sống chết vốn là gì. Ta chỉ có thể giải thích như vậy.

_Mẹ ngươi đã tạ thế, từ nay ngươi phải tự mình làm chủ bản thân, phải nhớ cho kỹ, từ hôm nay trở đi, coi như ta quyến rũ ngươi.

Người vẫn không trả lời ta. Ta gãi đầu, cảm thấy nói chuyện với một đứa bé thật vô cùng khó khăn, mà lại là đứa bé cô độc, không giỏi ăn nói. Ta quyết định, sẽ nói chuyện một cách đơn giản dễ hiểu nhất đối với người.

_Nói cách khác, từ hôm nay ta sẽ là vợ ngươi. Theo như con người, gọi là Tảo hôn. Cứ coi như ta là con dâu nuôi từ bé của người. Nhưng điều đó cũng không quan trọng lắm. Quan trọng là từ nay về sau, có ta, không ai có thể bắt nạt ngươi.

Đôi mắt của người dường như trong phút chốc lóe sáng, ta xoa xoa đầu Tĩnh:

_Gọi một tiếng Vợ nghe chút đi~

Im lặng trong chốc lát.

_Nghiên.

_Vợ!

_Nghiên.

_Ta đã bảo gọi là vợ!

_Nghiên.

_Được rồi.

Ta đành chịu thua.

_Vậy gọi ta là Nghiên nhi đi.

_Nghiên nhi.

_Ừ.

Ta mãi mãi, mãi mãi nhớ rõ. Ngày nào Tĩnh cũng gọi tên ta rất nhiều lần, mỗi một lần đều là chờ đợi ta trả lời mới bỏ qua. Mãi đến sau này, ta mới biết, Tĩnh làm vậy vốn là có lý do.

Đã từng có một ngày Tĩnh gọi mẫu thân vô số lần. Nhưng chẳng bao giờ nghe được tiếng trả lời nữa.

Tĩnh vốn là một Chiến Thần ở Thiên giới, tuy bây giờ phải hạ phàm để lịch kiếp, là một kẻ bình thường, nhưng vẫn phải có phong thái, tao nhã hơn người. Nên ta quyết định dẫn Tĩnh đến trường học.

Cách ngôi nhà nhỏ chúng ta ở không xa, có một trấn nhỏ, trên trấn chỉ có một ngôi trường duy nhất, nhưng đám thầy giáo trong trường biết trước đây từng có một lão hòa thượng tiên đoán số mệnh Tĩnh, sẽ khắc người nào ở gần, nên không chịu nhận.

Ta đưa cho Tĩnh cần một thỏi vàng, dạo quanh trường một lượt, cuối cùng, cũng có thầy giáo chịu nhận.

Ngày đưa Tĩnh đến trường, ta giúp Tĩnh búi tóc, gương mặt Tĩnh trong tấm gương đồng, trong ánh mắt phảng phất nét lo lắng. Ta dịu dàng nói:

_Ngươi sống trên nhân gian này còn đến vài chục năm nữa, đi học cũng không tốn thời gian nhiều, ta vốn là có thễ bảo vệ ngươi bình an cả một đời, nhưng ta càng hi vọng ngươi trở thành người có trách nhiệm, để cả đời này có thể tự hào. Đọc sách là chuyện cần thiết. Vào trường nghe lời thầy, dù bọn họ không phải thánh nhân, nhưng trước mặt đệ tử, thể nào cũng giả bộ kiêu ngạo, hơn người. Ngươi cứ học cho tốt là được.

Tĩnh lặng lẽ gật đầu.

Buổi tối, khi trỡ về, trên mặt Tĩnh có một vết thương. Khuôn mặt phúng phính trắng trẻo, có một bên bị tấm bầm.

Ta hỏi Tĩnh:

_Bị bắt nạt?

Tĩnh gật đầu, không nói gì.

_Có đánh lại không?

Tĩnh lắc đầu.

Ta chăm sóc vết thương cho Tĩnh xong, lại hỏi:

_Kẻ bắt nạt ngươi ở đâu?

Tiểu Vương mập mạp là con của một địa chủ trong trấn, nhà hắn giàu có, hậu viện cũng rất lớn. Ta vui vẽ sai ma trơi đốt phòng chứa củi nhà hắn, sau đó còn thổi đến một trận gió nam mát mẽ, đám lửa được dịp, bùng lên. Toàn bộ một gốc trời thị trấn nhỏ, đỏ rực, bập bùng ánh lửa.

Ta cảm thấy cảnh tượng thật hoành tráng. Dẫn Tĩnh đi ngắm cảnh, chỉ vào ngỏn lữa đang bốc cao kia nói.

_Cười thoải mái đi!

Tĩnh im lặng, rồi nhìn ta.

_Nghiên nhi, thầy giáo nói phải lấy ân báo oán.

_Tĩnh à, khi học ngươi phải biết phân biệt rõ ràng biết chưa. Lời đó thầy giáo dạy ngươi là lừa người mà thôi. Nghe qua thì được, chẳng cần làm theo.

Tĩnh nghe lời ta nói, thì đột nhiên cười lớn.

Thời gian ở Nhân giới trôi cực nhanh, chớp mắt một cái, Tĩnh đã trưởng thành rồi.

Dưới sự dạy dỗ của ta, Tĩnh trưởng thành đã trở thành một người có khí chất tao nhã, bề ngoại trầm tĩnh dịu dàng. Dáng vẽ của Tĩnh bây giờ không kém gì thân ảnh mà ta gặp ở Minh phủ lúc xưa, người như thế ở Nhân giới này, có được mấy người chứ. Lại thêm Tĩnh có trí tuệ hơn người, trở thành một người nổi tiếng, xa gần đều biết.

Nhưng người sợ nổi danh, heo sợ béo. Câu nói này có thể lưu truyền thì cũng có lý do của nó.

Một buổi sáng sớm, trời trong. Ánh nắng ấm áp. Ta đang nằm trên giường đọc thoại bản, đến đoạn tài tử giai nhân sau khi trải qua một hồi đau đớn vật vã, bắt đầu tiến hành vận động ư ư a a. Ta đang xem đến đoạn "động lòng" thì Tĩnh từ ngoài vào, nhặt áo khoác ngoài và cả áo lót ta tiện tay vất dưới đất lên , xếp gọn lại rồi nói.

_Nằm mãi trong phòng không chán ư, Nghiên nhi ra ngoài phơi nắng đi.

Ta đón lấy chén nước, ánh mắt vẫn không rời khỏi trang sách, trả lời:

_Ánh nắng mặt trời mới chính là độc dược đối với ta, không tốt cho sức khỏe.

Tĩnh cũng không bỏ cuộc:

_Sáng nay có tuyết rơi trong viện, Đào hoa đã nở rất xinh đẹp, chúng ta đi xem đi.

Ta nhìn Tĩnh, thấy trong mắt Tĩnh lóe lên tia sáng kỳ lạ, ta đành bỏ dỡ đoạn ư a kia, vui vẻ nói:

_Được, đi chơi với Tĩnh một chút.

Khóe môi Tĩnh khẽ nhếch lên, đôi mắt long lanh. Trông như đang rất vui sướng.

Ta nắm chặt tay Tĩnh bước trong vườn Đào, đúng là Tĩnh không gạt ta. Hôm nay hoa nở rất đẹp.

_Ân Tĩnh, ngươi biết ta thích ngắm nhìn Hoa Đào nở trong ngày tuyết, là lý do vì sao không?

Tỉnh nghiêng đầu suy nghĩ:

_ Có lẽ tính tình Nghiên nhi cũng giống như hoa đào.

Ta dừng bước, nhìn Tĩnh lắc đầu, mỉm cười không nói.

Tĩnh không hiểu, cũng mặc cho ta nhìn. Mặt dần dần đỏ lên.

_Nghiên nhi thích nhìn ta à?

_Thích!

Ta dùng tay đo khoảng cách đầu Tĩnh với đỉnh đầu ta, Tĩnh đã cao thế này rồi, nhĩnh hơn ta một chút. Ta nghiêng đầu nghĩ, không biết thế nào lại nói:

_Tĩnh, gọi một tiếng vợ nghe chút đi!

Tai Tĩnh ững đỏ

_Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, ta nghĩ ta làm con dâu nuôi từ bé nhiều năm như vậy. Nghĩ xem, ngươi cũng nên lấy ta rồi. Chọn ngày nào thành thân với ta đi!

Màu đỏ lan từ tai tràn đến đôi má đáng yêu cũa Tĩnh, khóe miệng hơi giật giật, một lúc sau, đôi mắt Tĩnh có vài tia u buồn.

_Nghiên nhi...

Còn chưa nói xong, bên ngoài vườn hoa đã có tiếng người vang đến. Từ khi Tĩnh có chút danh tiếng, thường xuyên có người đến tìm, lúc bình thường ta cũng không nói gì, nhưng trong lúc ta đang bàn luận chuyện hôn sự, lại có người cắt ngang. Ta khó chịu vô cùng.

Tiếng nói mỗi lúc một lớn, Tĩnh cũng đã nghe thấy.

_Nghiên nhi, hình như có người đến, ngươi về phòng trước đi.

Ta ừ một tiếng, xoay người đi về phòng, đọc nốt đoạn truyện dỡ dang. Tĩnh đi ra đại sảnh đón khách.

Đến trưa, cuối cùng Tĩnh cũng tiễn khách, lại trở vào phòng ta. Người ngồi yên lặng, không nói lời nào. Ta thấy vậy cũng yên lặng. Tính kiên nhẫn của tản đá như ta vốn là không kém, cuối cùng, Tĩnh cũng chẳng thể đọ lại với ta.

_Nghiên nhi!

_Ừ.

_Hôm nay, người đến là tuần phủ đại nhân.

_Ừ.

_Ông ta...ông ta muốn ta đến kinh thành làm quan.

_Ừ.

Vẻ lạnh lùng của ta khiến Tĩnh có chút băn khoăn, không biết theo ai, người rất thận trọng mà quan sát vẻ mặt ta. Khuôn mặt như hiện lên một quyết tâm nói 'ta muốn đi'.

Ta lặng lẽ gấp quyển sách trong tay, kết thúc câu chuyện, tài tử giai nhân làm lễ thành thân, kết thúc viên mãn bên người mình yêu. Lúc này, ta mới quay đầu nhìn về phía Tĩnh, cũng chỉ thấy ánh mắt trầm tĩnh nhìn ta.

Ta thở dài:

_Ngươi muốn làm quan, cũng không phải đi đánh cướp gì....À tuy rằng tính chất trách nhiệm của hai nghề này cũng không khác nhau nhiều, nhưng ở trong triều đình cũng là một nơi phát huy hoài bão, ta vẫn hy vọng ngươi có thể trở thành một người xuất chúng. Đến tận bây giờ cũng có cơ hội rồi. Còn nhìn ta làm gì?

Tĩnh lắc đầu:

_Làm quan cũng không phải mong muốn của ta.

Đôi má ửng đỏ trông đáng yêu vô cùng.

_Nàng cũng nói ta đã trưởng thành, ta cũng luôn suy nghĩ, đã đến lúc chúng ta nên thành thân rồi!

Ta đang cầm chén trà, cũng ngẩn người trước câu nói ấy.

Tĩnh có chút miễn cưỡng cười:

_Nhưng, Nghiên nhi, nàng luôn nhanh chân hơn ta một bước. Ta muốn cùng nàng xây dựng gia đình. Nhưng ta không thể...suốt đời để nàng nuôi ta. Ta muốn dùng năng lực của bản thân, đem đến cho nàng một cuộc sống hạnh phúc hoàn mỹ.

_Nghiên nhi, nàng có đồng ý chờ ta hai năm không ? Chờ đến ngày ta đại công cáo thành, trở về thành thân với nàng.

Ta không nói nên lời.

Trong khoảng khắc ấy, nhìn vào ánh mắt điềm đạm mà dịu dàng của Tĩnh, ta cam lòng làm một người con gái bình thường, chấp nhận mọi sự cô độc chờ Tĩnh trở về lại nhẹ nhàng gọi ta một tiếng ' Nghiên nhi'.

Nhưng mà Tĩnh muốn ta chờ thêm hai năm. Một tảng đá, dù có kiên nhẫn đến mức nào, cũng khó mà chịu đựng sự xa cách này.

Một đêm, trằn trọc mãi không ngủ được, bỗng nhiên ta ngồi bật dậy gọi:

_Ân Tĩnh!

Ta vốn biết rõ, Tĩnh đã đi rất xa rất lâu rồi, chẳng còn kề bên ta nữa, nhưng vẫn bất giác mà gọi tên người. Cứ như là, chỉ cần như vậy mà gọi, Tĩnh sẽ lại xuất hiện trước mặt ta, mỉm cười ôn nhu.

Tĩnh

Ta cứ thế mà gọi tên người đến ba lần, tiếng gió từ bên ngoài, lọt vào khe cửa chưa đóng kín, đó là thanh âm duy nhất đáp lại tiếng gọi của ta.

Ta dứt khoát xoay xuống giường, chẳng thu dọn gì. Vẫn một bộ áo trắng đi ra ngoài, trực tiếp đến kinh thành tìm chồng của ta.

Kinh thành, với ta cũng không có gì xa lạ.

Ta từng bị lão hòa thượng đuổi mấy vòng kinh thành trong suốt mất tháng, nên đã đi qua rất nhiều nơi, cũng chẳng có gì xa lạ.

Ta vội vàng đi tìm Tĩnh, lại không muốn cho Tĩnh biết mình nhớ nhung Tĩnh đến vậy, nên cũng không dám đường đường chính chính đi tìm Tĩnh. Tĩnh vừa mới được tiến cử vào quan trường, chắc đang rất vất vả, lại không phải người có thân thế. Hỏi trên đường , cũng chẵng có ai biết. Cũng có đến vài lần, ta muốn vào hoàng cung tìm kiếm. Nhưng xung quanh hoàng cung tràn ngập long khí, ép ta đến thở chẳng xong, ta đành từ bỏ.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta quyết định ban ngày, ở trên đường tìm kiếm may mắn vậy. Còn buổi tối sẽ đến nhà các đại quan mà tìm.

Ta cứ tưởng cố gắng tìm, cơ hội gặp Tĩnh chắc cũng sẽ có, không ngờ rằng ta lại đang vô cùng may mắn.

Ngày hôm ấy, dưới ánh nắng ấm áp. Ta cầm một củ hành tây, vừa đập đập vào quyển thoại bản, vừa ung dung dạo phố. Chợt nghe phía trước có tiếng ồn, dân chúng vây lại rất đông. Tính tò mò nổi lên, ta cất thoại bản, hành tây vào tay áo. Chạy đến xem náo nhiệt.

Đúng là một đoạn tiết mục vô cùng đặc sắc. Chính là kẻ bạc tình, lạc hoa lưu thủy. Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình.

Mà cái người vô tình kia lại vô tình là vị hôn phu của ta Ân Tĩnh, còn cái cố ý kia nếu ta không nhầm thì là con gái được cưng chiều nhất của đại tướng quân đương triều, Thi Sảnh Sảnh.

Vì sao ta biết? À cũng đơn giản thôi, đại khái là trang sức trong phòng nàng không tệ, mấy ngày nay ta bán được nhiều ngân lượng như vậy, cũng nhờ nó.

Bỗng nhiên Thi Sảnh Sảnh ngã xuống đất, giống như chân đau, đôi mắt lại mang đầy ưu thương cùng đau đớn nhìn Tĩnh. Tĩnh chỉ dùng một cái thờ ờ mà liếc nhìn nàng, rồi xoay người rời đi. Thi Sảnh Sảnh vội bổ nhào về phía trước như muốn níu lấy vạt áo của Tĩnh. Không ngờ Tĩnh lại lạnh lùng tránh đi, khiến nàng ngã nhào xuống đất, mặt mũi cũng bẩn hết.

Đám người xung quanh hít một hơi, Thi Sảnh Sảnh khổ sở nằm dưới đất, lại mạnh mẽ cắn môi, hốc mắt đo đỏ, thân hình mảnh mai. Ai thấy cũng thương cảm.

Mà Tĩnh lại lạnh lùng nghiêm mặt, ngay cả liếc thêm một cái cũng không có. Bước đi xa.

Hmm, ta xoa xoa cằm nghĩ, từ năm chín tuổi, ta chăm sóc Tĩnh, chưa bao giờ thấy Tĩnh có thái độ như vậy với ta. Không ngờ bên ngoài lại là một kẻ cao ngạo lạnh lùng như vậy.

Tiểu cô nương rất mạnh mẽ, Tĩnh đi rồi. Có người đến đỡ nàng, nàng cũng không cần, mà tự mình đứng dậy. Ta nghĩ, nữ tử nhìn trúng Tĩnh cũng là một cô gái hiền lành, phân rõ đúng sai, vì thế thi triển pháp thuật, trị vết thương trên chân nàng. Sau đó vội xoay người đi theo Tĩnh.

Tĩnh đi đến một quán rượu nhỏ. Ta đứng dưới gốc liễu, không thể đến gần thêm. Bởi vì quán rượu này hôm nay biến thành một quán rượu không bình thường. Nó tỏa ra một khí thế cuồn cuộn giống hoàng cung. Ta ngẩng đầu nhìn lên gác, có một nam tử mặc lam y đang dựa cửa sổ uống rượu một mình.

Hoàng đế.

Hoàng đế Nhân giới khá sáng suốt. Mà nay khắp nơi thái bình, quốc thái dân an. Đây là một thời đại không tồi. Chỉ tiếc là đại tướng quân nắm quyền, khiến cuộc sống hàng ngày của vị vua trẻ tuổi khó có thể an bình. Lúc này chắc đang nghĩ cách đoạt lại quyền lực trên tay tướng quân.

Tĩnh vừa đến kinh thành không lâu, đã có thể gặp riêng hoàng đế thế này, có thể người có cách giúp hoàng đế trừ bỏ mối họa trong lòng.

Ta đang thầm khen Tĩnh thông minh, đột nhiên thấy một người mặc áo đạo sĩ đi ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh.

Đại quốc sư. Thiên hạ này, đạo sĩ là người lợi hại nhất. Ta nhận ra hắn, trước kia bị lão hòa thượng đuổi bắt, hắn còn năn nỉ người này giúp hắn bắt ta.

Hôm nay nhìn thấy hắn, chắc chắn không thiếu một trận đánh nhau rồi. Ta đang than thở thật là khổ. Không ngờ, kẻ kia nhìn thấy ta, lại xoay người rời khỏi. Ta đang thắc mắc, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi nhỏ từ tửu quán.

_Nghiên nhi!

Đúng là Tĩnh ngồi bên cửa sổ đã thấy ta.

Không tránh được, ta mỉm cười, nói to:

_Lúc nào ta cũng nhớ đến người, không chịu nổi đêm dài cô đơn, nên đến tìm. Chúng ta vẫn là thành thân càng sớm càng tốt.

Lời ta vừa nói xong, toàn bộ con đường rơi vào im lặng. Tĩnh ngồi bên trên, mặt đỏ bừng đến đáng thương.

_Ha ha ha

Sau lưng Tĩnh truyền đến một thanh âm, tiếng cười sang sảng của hoàng đế.

_Một giai nhân to gan, Ân Tĩnh, ngươi đúng là có diễm phúc!

Tĩnh hành lễ với hoàng đế một cái, rồi vội chạy xuống lầu. Ta cười tủm tỉm nhìn. Tĩnh đi tới, cố gắn kìm nén niềm vui sướng, nhướng mày hỏi:

_Sao lại đến đây nhanh như vậy? Ta còn tưởng phải chờ thêm nửa năm nữa cơ. Một nàng đến có vất vả không? Có gặp phiền phức gì không? Có muốn nghỉ ngơi không?

Ta vẫn nhìn Tĩnh cười.

Tĩnh quan sát ta cẩn thận, lại nói:

_Là ta lo lắng thừa rồi, làm sao Nghiên nhi có thể chịu thiệt được. Sao nàng lại tìm được ta?

_Vừa rồi nhìn thấy ngoài đường.

Tĩnh đang cười, khóe miệng bỗng cứng đờ, vội vàng giải thích:

_Nghiên nhi, đó là

_Ừ, cô nương ấy thích người.

Tĩnh cẩn thận quan sát nét mặt ta. Ta lại nói:

_Khuôn mặt cũng không tệ, dáng người hơi thấp, không giống như ta, xứng với ngươi nhất.

_Điều đó là tất nhiên!

Tĩnh nghe ta nói xong, lại cười thoải mái:

_Ngoài Nghiên nhi ra, không ai xứng với ta ...

Ta vô cùng vui vẻ vỗ vỗ vai Tĩnh, cũng không thể vỗ đầu Tĩnh như xưa rồi.

_Hiểu là tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro